Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 126
Edit: Voicoi08
Trong phòng bếp, hai chị em vừa nấu cơm vừa cười nói kể về chuyện quá khứ, ngoài phòng khách thì hai người đàn ông đang ngồi, một người cầm chén nước trà vừa pha, vừa nhìn đứa nhỏ vừa nói chuyện: “Anh Tống, anh biết không, năm kia em đã từng nghĩ muốn cắn răng mua chiếc ti vi, nhưng nghĩ đến phòng ngủ cũng chưa mua được lại không thể dứt khoát mua, thật ra bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó mà mua thì cũng giống như bây giờ, mỗi tháng đều phải trả góp tiền, giống như tiền nhà ở.
Em cũng nghĩ muốn mua mà trong tay không có tiền dư.” Từ Đức Minh nhìn cái ti vi lớn trong phòng khách có chút cảm khái nói, đi làm về nhà được ngồi xem ti vi thật là tốt.
Đáng tiếc bây giờ anh vẫn chưa đủ điều kiện để sống như vậy.
“Được rồi, cậu cũng nên biết đủ đi, ít nhất chúng ta đang ở nhà của chính mình, bao nhiêu người còn không có nhà để ở kia kìa, bọn họ còn phải hâm mộ cậu đó.” Tống Trường Lâm cầm ấm trà tự lấy cho mình cộc cốc, nhìn nhìn thời gian mới có bốn rưỡi, trong lòng anh đang cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua có chút chậm.
“Cũng đúng, em bây giờ cũng được coi như là nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng em, vậy là đủ rồi.” Anh nhớ đến những người trong đơn vị còn chưa có phòng ở, Từ Đức Minh gật gật đầu, rồi sau đó lại quyết tâm, bây giờ anh có phòng ở, có con trai, còn thiếu cái ti vi, có gì khó đâu? Quá mấy năm nữa nhất định anh cũng có thể mua được.
Ngay lúc này Tiểu Tá ném con vịt trong tay đi, vui vẻ chạy đến trước mặt cha, chỉ vào cốc nước của cha nói: “Cha ơi, uống nước.”
Tống Trường Lâm vừa nghe con trai kêu khát, vội vàng dùng chén nhỏ của con rồi lấy chút nước đun sôi để nguội đưa đến miệng đứa nhỏ, nào ngờ Tiểu Tá lại lắc đầu, nghiêm túc chỉ vào cốc nước của anh nói: “Nước của cha”.
Nước của cha có màu sắc, uống nhất định rất ngon.
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ kiên trì của con trai anh, anh cũng đổ thêm chút nước trà vào cốc nhỏ của con.
Tiểu Tá thấy nước của nhóc cũng có màu sắc, vui vẻ uống một ngụm, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhíu mày nhìn lá trà trong nước, không hiểu sao khó uống như vậy mà cha nhóc cũng uống được.
Tống Trường Lâm thấy con trai nhíu mày , anh buồn cười nhanh tay lấy miếng bánh sữa nhét vào miệng nhỏ của nhóc.
Trong miệng là hương vị ngọt ngào, nhóc thỏa mãn nở nụ cười, cậu nhóc bổ nhào vào lòng cha, kéo cánh tay Tống Trường Lâm làm nũng không chịu đi.
“Tiểu Tá cầm lấy nha, mang ra cho hai em trai, mỗi người một miếng nào.” Tống Trường Lâm thả tiếp hai miếng bánh vào tay cậu nhóc, anh muốn cậu nhóc học được cách yêu thương.
Tiểu Tá cũng rất nghe lời, nhanh chóng cầm hai bánh đi về phía hai em trai, đầu tiên là nhóc nhét một miếng vào miệng Tiểu Hữu, sau đó lại nhét cái còn lại vào miệng bé Nhất Phàm.
Nhóc thấy hai em trai đều thích thú ngậm bánh trong miệng, nhìn nhóc cười khiến nhóc cảm thấy rất hưng phấn, nhóc nhanh chóng chạy những bước nhỏ đến bên người cha, ngửa đầu tiếp tục chờ cha phát bánh.
Kết quả chính là Tống Trường Lâm bắt đầu cùng con trai anh chơi trò chơi phát bánh, Tiểu Tá ăn một miếng, rồi lại đưa mỗi em trai một cái, chạy thêm mấy chuyến, Tống Trường Lâm cũng thấy đủ, nếu để mấy nhóc ăn tiếp thì không cần phải ăn cơm nữa rồi.
Anh lén đổ chỗ bánh sữa còn lại vào trong túi bánh quy to, sau đó bày vẻ mặt đáng tiếc nói với con trai: “Tiểu Tá, hết bánh sữa rồi, chúng ta không ăn nữa nhá, ngày mai cha lại mua cho con được không?”
Tiểu Tá nghiêng đầu nhìn, thấy gói bánh sữa trong tay cha không còn cái nào, lúc này mới gật đầu đồng ý và nhìn về phía cha xác nhận lại một lần: “Cha mua?”
“Ừ, ngày mai nhất định cha sẽ mua cho con.”
Tiểu Tá được cha cam đoan nên thấy rất yên tâm, cười tủm tỉm xoay người thoải mái chơi xếp gỗ với các em trai.
Từ Đức Minh ở bên cạnh nhịn cười đến đau bụng, thấy đứa nhỏ đi rồi mới cười nói với Tống Trường Lâm: “Anh Tống, em không ngờ anh có sức nhẫn nại với trẻ nhỏ như vậy đó?” Anh thì không thể được như vậy, nếu thỉnh thoảng rảnh dỗi ôm con trai một lúc thì còn được, nhưng nếu để anh kiên trì dỗ một đứa nhỏ thì quả thật quá là ngạc nhiên.
Tống Trường Lâm uống một ngụm nước, lạnh nhạt nói: “Con trai của mình thì có gì mà không nhẫn nại? Cha anh là người rất nghiêm túc, từ nhỏ cha anh luôn nghiêm mặt với bọn anh, cho nên khi lớn anh đã từng nghĩ, nếu anh có con thì nhất định sẽ làm một người cha hiền, tuyệt đối không làm một người cha nghiêm khắc.” Nếu không thì rất làm tổn thương tình cảm, giống như anh, có gì muốn thể hiện cũng phải nghẹn lại, anh chưa từng nghĩ đến chuyện nói cùng cha anh.
“Dù sao thì hai vợ chồng cũng phải có một người nghiêm khắc chứ? Anh là cha hiền thế chị dâu em là mẹ nghiêm sao?” Từ Đức Minh không tin, lqd, Trương Xảo Phương dịu dàng hiền thục, anh không thể tưởng tượng nổi hình ảnh chị ấy hét to sẽ thế nào?
Tống Trường Lâm vừa nghe vậy, anh vô cùng tự hào nói: “Không cần đâu, đừng thấy mấy nhóc này còn nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện cậu cứ giải thích rõ ràng thì các con sẽ ngoan, giống như bánh sữa vừa rồi, Tiểu Tá thấy không có, anh cũng đồng ý mai mua cho con, thì con sẽ ngoan ngoãn, vậy nên không cần phải mắng.” Dù sao thì hai vợ chồng anh cũng chưa từng mắng con, đứa nhỏ nhà anh cũng là con ngoan.
Từ Đức Minh bị nói đến ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ có đôi khi thực sự không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, mà là lỗi của người lớn sao? Nếu thay đổi là anh, có lẽ vừa rồi khi con trai đến muốn nước, anh có thể trực tiếp lấy chén của anh cho đứa nhỏ uống, sau đó là nước trà đậm, con anh nhất định sẽ cảm thấy khổ, có khả năng sẽ khóc nháo, anh sẽ cảm thấy cho con mà con còn khóc, đây không phải là nháo thì là cái gì.
.
.
Chẳng lẽ là do bản thân anh không đủ sức nhẫn nại với đứa nhỏ hay sao?
Từ Đức Minh đang nghĩ thì thấy quảng cáo trên ti vi kết thúc, hình ảnh vừa chuyển xuất hiện một sân khẩu mang bản sắc dân tộc..
.
“Chương trình nghệ thuật của cả nước lần thứ ba sẽ được chiếu vào lúc tám giờ tối nay.
.
..”
“Chương trình nghệ thuật vào lúc tám giờ tối nay? Trời ạ, em suýt thì quên, anh Tống, vợ chồng anh mấy giờ đi ngủ? Buổi tối anh cho em xem nhờ một chút, không làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của anh chị chứ?” Bình thường thì tuyệt đối anh sẽ không hỏi, nhưng đối với chương trình nghệ thuật oanh liệt này thì thật sự là anh chờ mong đã lâu, ai bảo bên ngoài công ty của họ đều treo quảng cáo.
“Nhiệt liệt chúc mừng chương trình nghệ thuật lần thứ ba của cả nước được tổ chức ở tỉnh ta.”
“Không sao đâu, tối nay anh và chị dâu cậu cũng xem, đến lúc đó để ba nhóc này đi ngủ trước, còn chúng ta cũng được yên tĩnh xem ti vi.” Cho dù anh có quên chuyện gì thì cũng không thể quên chương trình nghệ thuật này được, trên đó còn có cả bức tranh thêu của vợ anh kìa.
Chủ đề nói chuyện của hai anh em từ đứa nhỏ đến chương trình nghệ thuật, sau đó lại nói đến sự phát triển của thành phố trước kia và sau này, cuối cùng lại nhìn về tương lại, không đợi hai anh em bàn chuyện thế giới thì hai chị em Trương Xảo Phương đã nấu xong cơm gọi mọi người đến ăn.
Đều là đứa nhỏ nhà mình, cũng không có gì phải quá chú ý, lớn lớn nhỏ nhỏ đều ngồi vào bàn, hai gia đình bắt đầu ăn cơm.
Về lĩnh vực nấu ăn, Trương Xảo Phương nghiên cứu không ít sách, tuyệt đối là vất vả, đương nhiên, mục đích cuối cùng cũng là muốn cả gia đình được ăn ngon, tuy rằng mục tiêu này không cao thượng, nhưng thấy mọi người ăn vui vẻ cũng rất thoải mái, món chay và mặn phối hợp với nhau thành sáu món, khiến Từ Đức Minh khen không dứt được miệng, thẳng thắng nói vợ mình phải học tập chị dâu, với tay nghề của chị dâu thì hoàn toàn có thể kiêu ngạo ngang với đầu bếp trong quán ăn rồi.
Tống Trường Lâm uống rượu, ở một bên cười tủm tỉm nghe, vừa không hát đệm cũng không khiêm tốn, trong lòng anh, quả thực vợ anh cái gì cũng tốt, nhưng nếu để vợ anh là đầu bếp thì quá kém rồi, Xảo Phương nhà anh là nhà nghệ thuật đó.
Người này là điển hình cho việc có tí đã vụng trộm vui vẻ, một bữa cơm ăn vô cùng thoải mái.
Ăn cơm xong, thu dọn xong bát đũa, Từ Đức Minh nói với vợ chuyện buổi tối anh muốn ở lại xem chương trình nghệ thuật, Cao Tú Chi vừa nghe xong cảm thấy có chút khó chịu, tới nhà người ta ăn cơm thì cũng thôi đi, chồng cô còn muốn ở nhà người ta không chịu đi, gì mà chờ tối xem ti vi? Nhưng chồng cô đã quyết định thì cô cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể không thèm để ý nói: “Anh ở đây đi, em đưa con về nhà trước dỗ con ngủ, anh cũng đừng về quá muộn, tránh ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của anh chị Tống.”
“Ừ, anh biết rồi, em đưa con về trước đi.” Từ Đức Minh không chút để ý, gật đầu nói, nghĩ đến vợ anh hai năm vừa rồi đều một lòng ở nhà chăm đứa nhỏ, không để ý đến chuyện bên ngoài xã hội, cho nên anh cũng không ép cô.
Đàn ông vốn không tinh tế được như phụ nữ, hơn nữa trong lòng anh, anh và Tống Trường Lâm là bạn tốt, đến nhà bạn tốt ăn bữa cơm, ngồi xem ti vi cũng là chuyện nhỏ không cần phải suy nghĩ.
Trương Xảo Phương khuyên hai câu, nhưng nghe Cao Tú Chi nói, Nhất Phàm không ngủ được khi ở chỗ đông người, vậy nên cô cũng chỉ có thể để hai mẹ con về trước.
Hai cậu nhóc đều có thói quen tốt, trước tám giờ tối sẽ đi ngủ,cô ở phòng nhỏ dỗ hai đứa nhỏ, khi quay lại phòng khách thì thấy: Trời, hai an hem nhà này mua cả bia rồi, sao họ mua lúc nào mà cô không hề hay biết?
Tống Trường Lâm thấy ánh mắt ngạc nhiên của vợ, anh cười ha ha, chỉ ti vi giải thích với cô: “hai anh em cũng chỉ uống một chút thôi, hôm nay vui vẻ mà.” Chuyện không nói chính là vừa rồi anh nhân lúc vợ anh dỗ hai con ngủ nên cố ý đi xuống mua, điển hình của việc tiền trảm hậu tấu.
Trương Xảo Phương buồn cười, cô trợn mắt lườm anh, dặn dò: “Chỉ cần không say quá là được, nếu anh khiến Đức Minh uống say thì xem Tú Chi sang tìm anh tính sổ thế nào?” Cô nhìn bốn lon bia trên bàn, sau đó quay người đi lấy chút lạc, dù sao cũng uống, thôi thì để anh thoải mái đến cùng đi.
“Chị dâu yên tâm, tửu lượng của em tốt lắm, em uống được.” Trương Xảo Phương không những đồng ý mà còn mang ra thêm chút đồ nhắm, Từ Đức Minh cười cầm một chai bia, dùng răng mở nắp, trực tiếp uống một ngụm, sau khi uống xong còn âm thầm tán thưởng: Uống bia và xem ti vi thật sự là một điều hưởng thụ nhất trên đời.
.
.
“Xin chào các bạn đang xem truyền hình.
.
.”
“Đến rồi, Xảo Phương, em mau đến đây.” Tống Trường Lâm thấy người dẫn chương trình trên ti vi bắt đầu giới thiệu, anh vội vàng đứng dậy vào nhà vệ sinh gọi vợ anh đang rửa mặt ra, dáng vẻ vội vã của anh khiến Từ Đức Minh ngạc nhiên.
Chị dâu rất thích chương trình nghệ thuật sao? Sao phải gấp đến vậy chứ?
Trương Xảo Phương vừa nghe cũng vội vàng lau mặt đi ra, cô không phải vội vàng xem bức tranh thêu, thứ kia cô đã nhìn đến hơn tám trăm lần, có cái gì hay mà nhìn? Cô chỉ đang vội vàng muốn nhìn xem người ta có báo tên công ty nhà cô ra không thôi? Nếu không phải để công ty được lộ diện thì cô cũng không mạo hiểm bị mắng mà đứa ra “thanh minh thượng hà đồ” này.
Ngay lúc đầu là chương trình ca múa và xen kẽ một ít chương trình võ thuật chờ, chương trình văn nghệ mang đậm nét đặc sắc của dân tộc, đặc biệt khi hai bức tranh chữ xuất hiện, khiến Tống Trường Lâm lo lắng thấp thỏm, gấp đến mức thiếu chút nữa anh chửi mẹ nó, anh muốn xem tác phẩm của vợ anh, không muốn xem biểu diễn văn nghệ.
Từ Đức Minh không hiểu được tâm lí phức tạp của đôi vợ chồng này, hiếm khi anh được xem ti vi, cộng thêm có bia với mồi ngon.
Chờ khi bốn chai bia ban đầu đã hết hai chai thì cuối cùng người dẫn chương trình cũng xuất hiện lại trên ti vi, một lần nữa đứng giữa sân khấu: “Nước ta là một quốc gia có nền văn minh lâu đời, con người cần cù, chân thật, sáng tạo ra những nét đẹp văn hóa cổ đại, thêu, chính là một trong những truyền thống văn hóa quý của chúng ta.
.
.”
Tống Trường Lâm vội vàng chỉnh âm lượng ti vi tăng thêm hai mức, tay anh nắm chặt tay vợ, nhìn chằm chằm người đang nói trên ti vi, anh chỉ hận không thể nghe kĩ từng lời nói của người ta, trong lòng anh đang hưng phấn không nói thành lời.
“Nhắc đến thêu, trước mắt chúng ta sẽ hiện lên hình ảnh: Những tấm vải thêu trong khuê phòng, những ngón tay thon dài của các thiếu nữ đang cầm kim thêu, trên khung thêu là cây kim với những sợi chỉ thêu, kim chỉ không tiếng động mà di chuyển trong không trung tạo nên những đường cong duyên dáng.
.
.
Nhà nghệ thuật dân gian của chúng ta – Chị Trương Xảo Phương, tuy rằng không phải hình ảnh khuê phòng, nhưng chị đã dùng đôi bàn tay chăm chỉ, thêu ra một bức tranh thêu tinh sảo dài đến tám thước, với tài nghệ tinh thông và thủ pháp độc đáo thì sẽ khiến cho mọi người được xem no con mắt, hiện tại chúng tôi sẽ trưng bày lên để mọi người được chiêm ngưỡng bức tranh đẹp đẽ nhất: ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’…”
“Thật trùng hợp, chị gái này lại trùng tên với chị dâu, cũng gọi là Trương Xảo..
.” Từ Đức Minh mới nói được một nửa, nhưng nhìn đến vẻ mặt tự hào và hưng phấn của Tống Trường Lâm thì không còn chút âm thanh nào được phát ra.
Không thể nào? Chẳng lẽ thực sự là chị dâu sao? Anh mang theo sự nghi ngờ và không dám tin, một lần nữa quay đầu nhìn về phía ti vi..