Đoạt Xá Thành Thê

Chương 104


Đọc truyện Đoạt Xá Thành Thê – Chương 104


Cũng không biết Chi Hiếu có nghe thấy hay không, nhưng cậu nhóc vẫn cầm quýt trong tay và không hề động đậy hay nhúc nhích gì cả, hai mắt vẫn tập chung nhìn ti vi.
Vương Thục Cầm thấy cậu nhóc không nhúc nhích, không nhịn được mà to tiếng: “Chi Hiếu, mợ đang nói chuyện với cháu đấy, mau đi lấy thêm quýt đến đây.” Tại sao đứa nhỏ này vẫn cứ ngang ngược như vậy cơ chứ? Nói một câu với nó cũng tốn sức đến vậy.
Tống Chi Hiếu nhét múi quýt cuối cùng vào miệng, nhìn về phía mợ cả nói: “Cháu đâu có biết cậu cả để quýt ở chỗ nào chứ?” Nói xong cậu nhóc vút vở quýt vào thùng rác rồi tiếp tục xem ti vi.
“Không phải tất cả hoa quả đều để ở phòng phía tây sao? Có gì mà không biết?” Vương Thục Cầm cảm thấy thằng nhóc này là do lười nên chân mới không muốn đứng lên, rõ ràng chị đã nói với nó rằng quýt của chị ngọt hơn thế này, vậy mà nó vẫn ngồi yên đó, thật sự là không biết phân biệt tốt xấu mà.
“Ngày cháu về, mợ hai đã nói với cháu là mợ để hoa quả chỗ nào, để lúc cháu muốn ăn thì tự đi lấy ăn, cho nên mấy ngày nay cháu chỉ ăn hoa quả cậu hai mua thôi, chưa từng ăn đồ cậu cả mang về.” ánh mắt của Tống Chi Hiếu vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, cậu nhóc chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Theo trí nhớ của cậu nhóc, nhóc muốn ăn cái gì cũng ngầm bị mẹ khống chế, không phải là mẹ quản cậu ăn cơm, mà là quản những đồ mà bình thường cả nhà không có.

Tống Trường Hà luôn cảm thấy bản thân chị rất có lỗi với mấy người em trai, cho nên mỗi lần mừng năm mới, khó khăn lắm cả nhà mới có chút hoa quả để ăn, chị luôn âm thầm giữ phần của chị lại cho con trai ăn, không cho con trai đến phòng phía đông lấy đồ ăn, dù sao hoa quả cũng chỉ có một chút như vậy, nếu để đứa nhỏ tự ý thoải mái ăn thì chị cũng không có mặt mũi nhìn mọi người trong nhà.

Tuy rằng suy nghĩ của chị không sai, Tống Chi Hiếu cũng ăn nhiều hơn những người khác một chút, nhưng phải cái thân phận của cậu bé có chút đặc thù, trong lòng vẫn có bóng ma, cậu nhóc cũng biết rằng tuy cậu nhóc cũng họ Tống, nhưng so với ba cậu, hay với em gái Đình Đình thì cậu nhóc cũng chỉ là người ngoài, cho nên từ đó về sau, ngoại trừ lúc ăn cơm cậu nhóc vẫn giữ cách ăn nhiều và ăn ngon, còn bình thường trong nhà có hoa quả hay bánh kẹo gì đó, nếu có người cho thì cậu nhóc sẽ ăn, còn nếu không cho thì không bao giờ cậu chạm vào.

Loại trạng thái này liên tục kéo dài cho đến năm ngoái, tình cảm của cậu nhóc và Trương Xảo Phương ngày càng sâu đậm hơn, đối với việc cậu nhóc ăn đồ của mợ hai, trong lòng cậu cũng không có cảm giác khó chịu, thật sự giống như đó là đồ của người thân, những đồ của mợ hai thì cũng là đồ của cậu nhóc, mà sau này những thứ cậu nhóc có thì cũng sẽ không hề giữ lại mà có thể thoải mái chia sẻ với mợ hai, giữa hai người không cần thiết phải cẩn thận như vậy.
Trương Xảo Phương cũng biết cô cả giữ ý, cô sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ cho nên hình thành một thói quen, chỉ cần cô mua gì sẽ nói trước với Chi Hiếu, cho nên cậu nhóc mới nói ra câu đó.

lqd
Một câu nói nhưng lại khiến cho người lớn trong phòng đều hiểu theo những suy nghĩ khác nhau, Vương Thục Cầm cảm thấy thằng nhóc này không muốn để cho chị chút mặt mũi nào, cái gì gọi là chỉ ăn đồ ăn của cậu hai nó? Chị ta thừa nhận là chị ta mang đến đây ít, nhưng ai có thể có tiền bằng nhà chú hai chứ? Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã học được thói nịnh hót, nhìn chằm chằm vào đồ ăn của người ta, nhất định là giống người cha kẻ vong ân phụ nghĩa của nó, còn chẳng biết cha nó đang lêu lổng ăn chơi ở chỗ nào.
Còn Tống Trường Vinh thì đỏ thẫm cả mặt, anh ta cảm thấy đứa nhỏ này đang nói anh ta.

Đúng vậy, lúc ở trong huyện, vì Chi Hiếu nên hai chị em họ mới tách ra, nhưng đây cũng không phải chuyện anh ta muốn mà, bản thân anh ta làm việc mỗi ngày đều thấy quá mệt mỏi, nằm trên kháng còn phải nghe vợ lải nhải những chuyện vụn vặt hàng ngày, hôm nay Chi Hiếu ăn mấy bát cơm, ngay mai còn muốn mua món ngon nào, lỗ tai anh ta sắp bị mài mòn đến mức đóng chai luôn rồi, lại nói lại thì vợ anh ta nói cũng không sai, trong nhà vốn cũng không có điều kiện, thỉnh thoảng mới được một bữa cơm ngon thì còn được, nhưng một ngày mà ba bữa đều ăn như vậy, trong nhà có gì không phải bỏ tiền ra mua đâu, mỗi ngày lấy đâu ra tiền chứ? Đứa nhỏ này còn không nghĩ đến chuyện này, ăn cơm thì chuyên tập chung vào thức ăn ngon, cũng không trách được việc vợ anh ta cảm thấy khó chịu, cho nên khi vợ anh đưa ra ý muốn tách tiêng, chính anh ta cũng không có ý kiến gì cả, nhưng anh ta không ngờ Chi Hiếu lại là người nhỏ mọn như vậy? Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi mà con chưa quên, bây giờ nó còn lôi ra nói anh ta?
Lúc anh ta vừa về đến nhà, đã bị ép vừa khóc vừa quỳ, sau đó lại bị mẹ kể lể rằng anh ta không hiếu thuận bằng anh hai.

Bây giờ anh ta còn bị cháu ngoại trai nhắc nhở, anh ta còn chưa được ăn cái gì, mà tất cả mọi người như muốn nhằm vào người anh ta, Tống Trường Vinh cảm thấy lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương rồi.

Anh ta muốn nói chút gì đó, muốn giữ lại chút mặt mũi khi đứng trước mặt hai anh trai, nhưng trong lời nói của Chi Hiếu thì người ta chỉ nói đến cậu cả và cậu hai chứ không hề nhắc đến người cậu ba là anh ta.


Thế nhưng anh ta càng nghĩ vậy thì càng không thoải mái, hai người họ trở về liền mua chút thịt, mang theo chút rau xanh, vậy nên có phải anh ta còn không bằng cả nhà anh cả nữa đúng không?
Tống Trường Vinh cảm thấy bực tức trong lòng, anh ta muốn tìm cơ hội nói chuyện với hai người anh trai, anh ta không phải người keo kiệt, anh thật sự không có cách nào cả, vừa không có tiền, cuộc sống hằng ngày trôi qua không hề dễ dàng.

Nhưng Chi Hiếu luôn ngồi trong phòng, chị dâu cả cũng ngồi lì không đứng dậy, thế cho nên anh ta chỉ có thể cảm thấy khổ mà không có chỗ nói, mái đến lúc ăn cơm, trong lòng anh ta có rất nhiều điều muốn nói mà không thể nói ra được.
Hôm nay nhà họ Tống là ngày đại đoàn viên, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này khoảng hơn mười năm thì số người trong nhà cũng sẽ không thay đổi, xem như thật sự là đoàn viên, nghĩ đến nhiều người, cũng có nhiều đứa nhỏ, rõ ràng mọi người chỉ có thể bày một bàn đặt trên kháng trong phòng, một bàn bày ở gian ngoài, dù sao thì đàn ông ngồi uống rượu cũng phí thời gian, phụ nữ uống xong thì vào nhà xem ti vi, dù sao hai bên cũng không chậm trễ.
Trương Xảo Phương đi theo mẹ chồng, dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng cô cả ngồi trên kháng trong phòng ăn cơm, cha Tống dẫn ba người con trai và hai nàng dâu ngồi phòng ngoài ăn cơm, dù sao người trong nhà cũng không cần khách sáo, thoải mái duỗi thẳng chiếc đũa, vô cùng tùy ý.

lqd
Vốn không khí trong phòng rất thoải mái, hài hòa, mấy anh em ở phòng ngoài sau khi uống vài ly cũng thấy nóng người, chờ khi hai chị em dâu Từ Tiểu Mai ăn cơm xong, đi vào phòng xem ti vi, không khí ở gian ngoài lập tức biến đổi.

Không cần nói đến trong phòng, ba chị em dâu thì không ai thấy hợp mắt ai hết, Vương Thục Cầm và Từ Tiểu Mai càng nhìn ti vi thì càng thấy không cân bằng, trong lòng hai người muốn hợp lại, tạo thành một mặt trận thống nhất đối phó với Trương Xảo Phương, nhưng không nói đến chuyện hai người đều là những người ăn nói vụng về, còn nói đến là hai người cũng không có cái lí gì hết, điều thứ hai là tuy mẹ Tống đau lòng cho con trai út, nhưng bà cũng rất khó chịu với cô con dấu út của bà, hơn nữa sau khi trai qua nhiều chuyện, bà cũng thấy khó chịu với con dâu cả, mấy lần hai người muốn mở miệng, nhưng chò dù có dễ nghe hay không thì đều bị mẹ Tống đá lại, sau đó cũng trở thành hai người giận mà không dám nói gì.

Trương Xảo Phương ngồi bên cạnh vừa nhìn vừa vụng trộm vui vẻ.
Phòng ngoài, nói là bốn người đàn ông uống rượu, nhưng thực ra chỉ cso ba an hem ngồi uống rượu nói chuyện mà thôi.

Tống Trường Vinh thấy chị dâu và vợ anh ta cũng không quay lại ngồi, anh ta tự uống thêm một ly rồi bắt đầu tố khổ:
“Anh cả, anh hai, nhiều năm rồi, em trai anh chưa từng chịu khổ như vậy, lúc trước Tiểu Mai mang thai, nói muốn làm lò gạch, tiền thì ai chẳng muốn kiếm chứ? Em cũng muốn để vợ và con em có cuộc sống thoải mái, em cũng muốn là một người con trai hiếu thuận, có thể mua thêm đồ cho cha mẹ, nào ngờ lại gặp phải loại chuyện xui xẻo này.

.

.”
“Trường Vinh, em uống ít chút, anh cả biết em không dễ dàng, bây giờ em cũng coi như khổ tận cam lai rồi, thêm hai năm nữa là tốt rồi.” Tống Trường Sơn có chút cảm khái vỗ vai em trai, trong lòng anh ta cũng cảm thấy em trai anh ta phải gánh vác nhiều, nếu mà mở được lò gạch thì quả thực tốt, ngày Trường Vinh có thể đứng lên cũng không xa.
Tống Trường Vinh nghe anh cả nói xong thì ahi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào ly rượu cười khổ nói: “Khổ tận cam lai gì chứ ạ? Anh cả, anh có biết chút tiềm của em trai anh phải kiếm trong cực khổ như thế nào không? Cho dù trời có ra sao, mặc kệ khó khăn để hầu hạ người ta, em thành vẻ mặt để người ta cười, còn phải giả đáng thương cho người xung quanh nhìn thấy.

.


.”
Tống Trường Sơn thấy lời nói của em út, anh cũng cảm nhận được sự khó khăn trong đó, vẻ mặt anh có chút đau lòng.

Tống Trường Lâm chỉ nhíu chặt hàng lông mày.

Cha Tống cũng hiểu rõ ràng, đặt đũa xuống, ông vào nhà chơi với mấy cháu nhỏ thôi.
Tống Trường Vinh tố khổ một lúc lâu, cuối cùng đi đến vấn đề chính nói đến Chi Hiếu: “Anh cả, anh hai, em biết có lẽ hai anh cảm thấy khó chịu với em vì chuyện của chị cả, các anh cảm thấy người em út này không thèm để ý đến tình cảm và thể diện, nhưng chuyện này cũng không thể trách em được, một ngày em làm lụng đến mệt sống mệt chết mới kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Đứa nhỏ Chi Hiếu này cũng đã lớn rồi, vậy mà sau khi tan học cũng không chịu làm gì cả, mỗi ngày, mỗi lúc ăn cơm đều hướng đến đồ ăn ngon, thời gian lâu dần đừng nói đến chuyện Tiểu Mai thấy khó chịu, ngay cả em là cậu ruột cũng thấy không vừa mắt.

.

.”
Tống Trường Vinh giải thích dài dòng cả đống chuyện,chủ yếu chính là Chi Hiếu đã lớn mà không nghe lời, không hiểu chuyện, bản thân anh ta cũng vất vả và khó xử như nào, cho nên chuyện này là thật sự không thể trách anh được.
Tống Trường Sơn giữ nguyên vẻ trầm mặc, trên mặt cũng lộ ra vài phần cảm động.

Tống Trường Lâm chỉ cảm thấy cơn tức đang bốc cháy ngùn ngụt trong người anh.

Cả hai người đều đặt tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, im lặng không tiếng động chờ đối phương nói xong.

Tống Trường Lâm thấy cuối cùng em trai anh cũng nói xong, còn lấy tay lau hai hàng nước mắt, lúc này anh mới cười như không cười, nhìn qua nói:
“Anh nhớ được lúc chúng ta còn nhỏ, trong nhà cũng khó khăn, có một năm nhà mình đón năm mới, trong nhà cũng không dám bỏ tiền mua thịt, đầu thôn có người giết heo, mẹ cũng chỉ dám mua chút mỡ linh tinh về nhà rán chút mỡ lớn, chỗ tóp mỡ kia quả thực vô cùng thơm, anh, anh cả và chị cả đều đứng một bên nhìn với ánh mắt thèm thuồng đến tha thiết, trong lòng đều muốn được ăn một miếng, những cũng bởi vì em còn bé, ba người bọn anh cũng không ai được ăn một miếng nào.” Nói đến đây anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Trường Vinh:
“Anh nhớ rõ ràng, lúc đó anh và anh cả đều muốn ăn những không được, chị cả chỉ tập chung để lại cho em, giữ chặt lấy bát tóp nhỏ, không cho anh và anh cả ăn.

Trường Vinh, lúc trước khi em ngồi vào bàn là bắt đầu chọn thịt, lúc đó chị cả cũng chỉ có mấy tuổi, nhưng chị ấy không có một chút khó chịu nào, bây giờ con trai của chị ấy chỉ ăn của em một miếng cơm, em nói lời này không thấy hổ thẹn à?”
Tống Trường Vinh đỏ bừng cả mặt, anh ta muốn nói anh ta không giống vậy, nhưng anh ta rõ ràng là giống mà? Anh ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, mông anh ta đang ngồi trên ghế mà giống như bị kim đâm, cảm giác vô cùng khó chịu.
Tống Trường Lâm thấy em trai không nói thành lời, nhưng rõ ràng trong mắt có sự không phục, anh hơi nhếch miệng cười lạnh nói: “Có phải bây giờ em đang muốn nói, bây giờ em có gia đình, không giống như trước kia đúng không?” Tống Trường Lâm thấy Tống Trường Vinh gật đầu giống như được giải thoát, vẻ mặt anh không còn chút tươi cười, lạnh lung nói: “Trường Vinh, chị dâu thứ hai của mày nói với anh, lúc Từ Tiểu Mai gặp chuyện không may, là chị cả đứng ra đi vay tiền mọi người, lúc Từ Tiểu Mai nằm viện, là chị cả và mẹ ở viện hầu hạ vợ mày bao nhiêu ngày.


Lúc vợ mày ở cữ tại nhà, chị cả giặt giũ rửa ráy cho vợ con mày, chờ khi vợ chồng mày phủi mông bỏ đi cho xong chuyện, chị cả lại tiếp tục ở nhà chăm con cho vợ chồng mày.

Vào thời điểm đó, sao mày không nghĩ đến chị ấy cũng phải nuôi con của chị ấy, sao lúc đó mày không nghĩ đến chuyện lấy cho chị ấy ít tiền?”
Tống Trường Vinh đổ mồ hôi đầy đầu, ngón tay run run cầm ly rượu, nửa ngày sau, hắn hít hít cái mũi, một ngụm uống cạn cốc rượu, sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên nói: “Trong tay anh có tiền, anh muốn nói gì chẳng được, cảm giác không có đồng tiền nào trong tay chỉ có mình em hiểu được, lúc em nợ tiền đến mức cả cái chỗ đặt mông ngồi cũng không có thì xin hỏi trong các anh chị ai là người giúp em?” Bây giờ anh có tiền còn ngồi đó mà chỉ trỏ, tại sao anh ta phải ngồi đây nghe anh nói cho uổng phí chứ?
Tống Trường Lâm không nhịn được muốn cười nhạo, sau đó anh nhướng mày gật đầu nói: “Trong tay anh có tiền? Đúng, trong tay anh có tiền, trong tay anh mày có tiền vì anh mày tự thân phấn đấu kiếm từng đồng, vì vợ anh mày lúc mang thai đứa nhỏ vẫn cố gắng từng đường kim mũi chỉ kiếm từng đồng, tiền của vợ chồng anh cũng không phải là mưa to gió lớn thổi đến, nhưng lúc không có tiền thì vợ chồng anh cũng không đánh mất nhân phẩm của con người.

Trường Vinh, nếu hôm nay mày đã không muốn dùng cả lương tâm để nói chuyện thì anh với mày sẽ thoải mái nói, tiền sữa bột của con gái mày là do vợ anh mua đúng không? Tiền mua xe đẩy của con gái mày cũng là vợ anh mua đúng không? Nếu tiền này đã là vợ anh muốn giúp Nữu Nữu, vậy tiền vợ mày nằm viện 1000 đồng cũng nên nhắc đến chứ nhỉ? Hình như cũng không phải chỉ là 1000 đồng này, Nữu Nữu nằm viện khó khăn, lúc đó tình huống của anh mày cũng không tốt thì không nhắc đến, nhưng những đồng tiền này là chị dâu mày phải thức đêm thêu từng đường kim kiếm về, như vậy mà còn không tính là giúp mày, vậy mày xem mày muốn anh đây giúp mày như thế nào? Anh phải cùng mày bán nhà thì mới gọi là giúp mày hay sao?”
Tống Trường Vinh nắm chặt ly rượu, bị anh trai hỏi đến cứng miệng không thể trả lời được, thật ra anh ta cũng không phải là không muốn trả số tiền này, chỉ là anh ta muốn để sau khi anh ta mua được nhà ở rồi mới trả lại anh trai, dù sao anh hai cũng đã mua được xe, còn thiếu 1000 đồng tiền cho em trai vay hay sao? Nhưng anh ta cũng không ngờ hôm nay Tống Trường Lâm lại nhắc đến? Đây chính là đòi tiền sao? Khi anh ta tự nhận đã hiểu rõ mọi chuyện, anh ta nhanh chóng vứt bỏ lòng áy náy vừa rồi, cười lạnh nhìn anh hai nói:
“Được rồi, anh nói đạo lí lớn thế làm gì? Không phải anh muốn đòi tiền sao? Tống Trường Vinh tôi không cầm nổi đồng tiền của ông chủ lớn như anh, tôi trả cho anh, hôm nay lập tức trả cho anh.” Miệng nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía phòng trong, mở to miệng gọi: “Tiểu Mai, em lấy 1000 đồng trả cho anh hai, chúng ta không cầm nổi chút tiền của ông chủ Tống, chúng ta trả lại cho anh ta.”
Một tiếng hét này khiến cho mấy cô vợ bên trong đều khó hiểu, không biết mấy người ở phòng ngoài bị làm sao? Từ Tiểu Mai nghe thấy chồng gọi cô ta? Cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn chồng, nhíu mày nói: “Sao thế? Đang yên đang lành ăn một bữa cơm, anh còn kêu gào cái gì vậy?”
Tống Trường Vinh thấy vợ anh ra ngoài, phía sau còn có cha mẹ, anh chỉ vào anh hai, cứng đầu tức giận nói với vợ anh ta: “Ông chủ Tống đòi tiền anh, em đi lấy đi, lấy 1000 đồng trả lại cho anh hai, chúng ta là những người nghèo, không thể cầm nổi những đồng tiền của ông chủ lớn như anh hai.”
Từ Tiểu Mai nghe xong có chút không bỏ được, không biết bản thân phải làm sao bây giờ? Thật ra cô ra cũng không muốn quỵt khoản tiền này, tuy rằng cô ta sống không biết điều những cũng hiểu được đạo lí thiếu nợ thì phải trả nợ.

Suy nghĩ của cô ta cũng giống với Tống Trường Vinh, dù sao nhà anh hai cũng có tiền, bọn họ cũng đang thiếu, 1000 đồng này cũng giúp vợ chồng chị thêm chút gia dụng đó.

Cô ta có thể nghĩ ra được 1000 đồng này có thể giúp vợ chồng cô ta rất nhiều, không ngờ hôm nay anh hai lại đòi tiền?
“Còn đứng thất thần ra đó làm gì? Còn không mau đi lấy tiền đi? Người ta đã ngồi lên đầu tôi rồi, cô còn chê chồng cô chưa đủ mất mặt đúng không?” Tống Trường Vinh lắc lư đứng dậy, rõ ràng mọi người chỉ uống một chút, nhưng trong lòng anh ta có chuyện nên uống không ít, sau đó lại cảm thấy không còn mặt mũi nào nên cũng uống thêm mấy chén.

Bây giờ anh ta vừa tức vừa giận, chút rượu này giống như càng thêm sức mạnh cho anh ta.

Đừng thấy bình thường đều là Từ Tiểu Mai gào to quát lớn, thật ra đó là do Tống Trường Vinh nhường cô ta, hôm nay thấy chồng nóng nảy, cô ta cũng không dám nói hai lời mà nhanh chóng xoay người chạy về phía phòng nhỏ, hành lí của vợ chồng cô ta vẫn còn đặt ở phòng đó, bình thường vợ chồng cô ta luôn nhập hàng vào bán hàng ra, trong tay luôn có chút tiền mặt,
Mẹ Tống đứng bên cạnh cũng thấy nóng ruột, bà muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn thấy con trai út đỏ bừng cả mắt, con trai thứ hai cũng tức giận đến run người, bà há miệng thở dốc rồi lại nuốt lời muốn nói lại.

Tuy rằng nhìn tình hình là Trường Lâm không đúng, rõ ràng trong tay có tiền, tại sao lại muốn đòi lại 1000 đồng từ em trai chứ? Nhưng mà bà cũng hiểu rõ tính của con bà, với tính của Trường Lâm, nếu không phải có chuyện gì đó thì chính bản thân Trường Lâm phải làm cu li cũng sẽ không đòi tiền em trai, hơn nữa Trường Lâm còn mua ti vi về nhà, con bà còn thiếu chút tiền này sao? Bà đứng bên này nóng ruột nóng gan, cha Tống đứng bên kia cũng không biết nghĩ thế nào, ông chỉ nhìn nhìn một lượt rồi đứng dậy quay người vào nhà trông mấy đứa nhỏ.

Tiểu Tá, Tiểu Hữu vừa mới ngủ, nếu mấy người này gào nên khiến cháu trai của ông không ngủ được thì làm sao bây giờ? Không được, ông phải đi trông cháu trai ông, giúp hai đứa nhỏ thêm can đảm.
Cha không biết và cũng không thèm để tâm đã vào nhà.

Tống Trường Vinh thấy vợ cầm ra một sấp tiền 100 đồng, anh ta đếm thấy không thiếu thì ném đến trước mặt anh hai: “Đây, trả anh, tôi không nợ tiền anh, không phải chỉ là 1000 đồng thôi sao? Anh đếm cẩn thận vào, Tống Trường Vinh tôi cho dù có phải ra ngoài xin cơm cũng không dám cầm tiền của anh.” Tống Trường Vinh đứng bên này, lấy tư thế thắng lợi cúi đầu nhìn anh hai, anh ta cảm thấy sau khi lấy ra 1000 đồng này, bao nhiêu tự ti, áy náy đã đè nén trong lòng anh nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng, không hiểu sao trong lòng anh ta như có chút hưng phấn đang phát triển, không thể miêu tả được hết sự thoải mái trong lòng.
Tống Trường Lâm nhìn về người em trai đang có tinh thần phấn chấn kia, anh vươn tay, nhặt từng tờ tiền trên bàn, vừa đúng 1000 đồng, anh vuốt thằng chỗ tiền, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy cháu ngoại trai của anh đang nhìn anh với vẻ lo lắng: “Chi Hiếu.


.

.”
“Cậu hai.

.

.” Tống Chi Hiếu trả lời, đồng thời cũng nhanh chóng bước đến.

Cậu nhóc cũng biết trong lòng cậu hai đang khó chịu, rõ ràng cậu ba nợ tiền cậu hai, thiếu nợ thì phải trả tiền, có gì sai đâu chứ? Cậu ba gào cái gì mà gào? Dựa vào đầu mà cậu ba lại dùng thái độ đó với cậu hai chứ?
Tống Trường Lâm thấy vẻ mặt bất bình của cháu ngoại trai, anh cảm thấy ấm áp, đứa nhỏ này là cậu nhóc ngoan, chỉ tiếc là gặp phải một người cha khốn nạn như vậy.

Anh cố nén hận thù trong lòng, kéo một tay cháu ngoại trai, rồi đặt 1000 đồng vào tay cháu, nói khẽ: “Chi Hiếu, đều nói thay mẹ thì cậu là lớn, từ nhỏ cháu không có cha, cậu làm cậu cũng chính là làm cha, lúc đầu cậu hai chưa có điều kiện, không thể giúp đỡ cháu, nhưng mà bây giờ cậu hai có điều kiện, đây, cháu cầm lấy, đây coi như học phí ba năm sơ trung của cháu.

Cháu cầm lấy, không đủ thì cháu nói với cậu hai, nuôi hai con trai cũng là nuôi, nuôi ba con trai thì cũng giống nhau, cậu nuôi được hết.”
Nói xong, Tống Trường Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn Trường Vinh một cái, anh đứng dậy gọi vợ anh đến: “Xảo Phương, anh ăn xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Trường Lâm, em làm gì vậy? Chi Hiếu con mau đưa tiền trả cậu hai con, tiền này chúng ta không thể cầm được.” Tống Trường Hà vừa nhìn thấy lập tức nóng nảy, Xảo Phương mua đồ này nọ cho con trai chị, trong lòng chị đã thấy rất khó xử, sao bây giờ chị có thể để con cầm tiền của Trường Lâm được chứ? 1000 đồng cũng không phải số nhỏ, số tiền này đủ để chị không ăn không uống làm việc vất vả cả nửa năm rồi.

Tống Chi Hiếu cũng bị dọa cho giật nảy mình, cậu nhóc cũng không hiểu được tại sao nhiều tiền như vậy lại rơi vào tay nhóc? Bây giờ cậu nhóc được mẹ đánh thức, vội vàng đuổi theo Tống Trường Lâm, kéo tay cậu hai, nhanh chóng nói: “Cậu hai, cháu không thể cầm số tiền này được, cậu cầm lại đi ạ.

.” 1000 đồng? Trời ạ, đối với người chưa bao giờ có tiền tiêu vặt vượt quá 1 đồng như nhóc mà nói thì quả thực số tiền này nhóc chưa từng dám nghĩ đến, càng không dám cầm.
Tống Trường Lâm đẩy tay cháu ngoại ra, lắc lắc người nói: “Đừng từ chối với cậu, bây giờ cậu có chút váng đầu, cháu còn đưa đẩy là cậu gục đó.”
Tống Chi Hiếu vừa nghe lời này cũng không dám cứng rắn đưa tiền, vội vàng buồng tay nhìn về phía Trương Xảo Phương: “Mợ hai, tiền này.

.

.” Cậu nhóc vừa định nói cháu đưa lại cho mợ, cháu không thể cầm được, nhưng cậu nhóc còn chưa kịp nói đã thấy Trương Xảo Phương không thèm nhìn một cái mà trực tiếp nói:
“Đây là cậu hai cháu cho cháu đóng tiền học, tại sao không thể cầm chứ? Cũng không phải người ngoài, nghe lời nào, cậu hai cháu uống nhiều rồi, trong lòng không thoải mái, cháu đừng chọc giận cậu cháu, qua một bên chơi đi.” Nói xong cô quay người đỡ chồng, chuẩn bị vào phòng tìm đồ đưa hai đứa nhỏ về nhà luôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.