Đọc truyện Đoạt Vị – Chương 37: Phải Sống
Edit: Ryal
Biên Ý dậy hơi muộn.
Khi y và Khấu Lệ về đến nhà, Cây Nhỏ đã chuẩn bị tới trường.
Thấy hai người từ xa, nhóc con vốn đang bình thường bèn xụ mặt.
Biên Ý sợ bé khóc thật nên vội bước sang, ngồi xổm trước mặt Cây Nhỏ: “Xin lỗi Cây Nhỏ nha, ba về muộn quá”.
Cây Nhỏ chỉ chàu quạu một lúc rồi tha thứ rất nhanh: “Hôm nay ba đưa con đến trường nha, tan học mua bánh kem con thích nữa!”.
“Được rồi!”.
Biên Ý đồng ý, thở phào, rồi lại không nhịn được mà hôn hôn bé con ngoan ngoãn nhà mình.
Cây Nhỏ né ra vì nhột rồi giục y và Khấu Lệ cùng đi ăn sáng, nói rằng bé sẽ đợi hai người chuẩn bị xong xuôi.
Biên Ý nào dám trái lời bé con, y vội vàng lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm.
.
Tiên Hiệp Hay
Khấu Lệ thì lại chẳng hề vội, hắn vòng ra sau sô pha của Cây Nhỏ, giúp bé con vuốt đám tóc vểnh tứ tung rồi mới bước lên lầu.
Tốc độ của hai người lớn vẫn rất nhanh, ăn sáng chỉ tốn vài phút, không để nhóc con phải đợi lâu.
Trước mặt Cây Nhỏ còn tận mười mấy mảnh ghép hình chưa xong, bé ngẩng đầu nhìn hai người cha, hoảng hốt xếp cho bằng hết chỉ trong vòng mười giây.
Khi Biên Ý bước tới, Cây Nhỏ mới nhét được một nửa bộ ghép hình vào cặp.
Y nhìn thonags qua, có thể đoán được đây là bộ ghép hình một trăm mảnh.
Cây Nhỏ đã nhét hết cả bộ vào cặp, y cũng chẳng biết mười mấy mảnh cuối bé con có xếp đúng chỗ hay không.
Nhưng dù có đúng chỗ hay không, thì có thể xếp xong bộ ghép hình trăm mảnh trong khoảng thời gian ngắn thế này – Biên Ý không biết trẻ con nhà người khác thì sao, nhưng tự y mà ghép loại vừa nhỏ vừa nhiều thế này thì chắc chắn không thể hoàn thành trong vòng mười phút được.
Biên Ý nghĩ, cái “tiểu thuyết” hệ thống cho y xem lúc trước, cũng hơi hơi đúng.
Cây Nhỏ nhà họ đúng là một thiên tài.
Làm cha làm mẹ, ai lại không muốn con mình giỏi giang? Dĩ nhiên Biên Ý cũng vui vô cùng, không hề ngượng khi tự phong cho con cái danh hiệu “thiên tài” này.
Cây Nhỏ của họ giỏi thế cơ mà!
Biên Ý ngợi khen Cây Nhỏ chẳng chút khiêm tốn.
Đến khi Khấu Sâm xuống xe trước cổng trường, khuôn mặt nhỏ của bé đã đỏ bừng.
Biên Ý càng nhìn càng thấy vui.
Y túm lấy nhóc con, hôn một cái lên khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Ở cổng trường có giáo viên đưa đón học sinh, tuy nhóc con mới ba tuổi nhưng vẫn biết ngượng, bị hôn thì không ngừng đạp chân đòi xuống.
Giờ Biên Ý có thể ôm được Cây Nhỏ, nhưng nhóc con ba tuổi có bé như hạt tiêu thì lúc giãy giụa sức vẫn lớn.
Y không thể không buông bé xuống.
Nhóc con lập tức chạy đi, né cả giáo viên, vào trường rồi mới vẫy tay nói “Hẹn gặp lại ba”.
Mấy cô giáo ở cửa cũng cười tủm tỉm, nói với Biên Ý: “Ôi chao, bạn Khấu Sâm thẹn thùng kìa”.
Các cô càng cười thì Cây Nhỏ chạy càng nhanh, tiếng cười lại càng lớn hơn nữa.
Đúng là mấy người lớn xấu bụng.
Kiểu gì bé con kia cũng tự nhủ thế cho coi.
Biên Ý đứng ở cổng trường mỉm cười nhìn theo bóng Cây Nhỏ, tới khi bóng bé hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, y mới rời đi.
Đưa Cây Nhỏ đến trường xong, Biên Ý cũng chẳng còn gì để làm.
Sáng thì y tới phòng tập thể hình, giữa trưa thì tới phòng thí nghiệm ăn cơm với Khấu Lệ.
Bữa cơm do phòng thí nghiệm cung cấp, hương vị phong phú, dinh dưỡng cũng đầy đủ, ít nhất là Biên Ý rất vừa lòng.
Đến khi ăn xong, y mới sực nhớ ra – đầu bếp ở đây hình như do mình mời tới.
Mức lương còn rất cao nữa chứ.
Cụ thể là năm nào thì y cũng chẳng nhớ, nhưng nguyên nhân thì vẫn còn nằm trong kí ức.
Hình như là cái hồi Khấu Lệ mới vừa xây xong phòng thí nghiệm, vì bận bịu mà hắn vùi đầu tại đây hơn nửa năm.
Lúc ấy Biên Ý cũng không quá để tâm.
Tới khi y quay xong phim rồi trở lại, hay thật, chồng ngày trước vẫn còn đẹp trai ngời ngời, giờ gặp lại đã gầy xuống cả chục cân.
Biên Ý mắng hắn một trận té tát, chưa kịp nghỉ ngơi đã nối gót hắn tới phòng thí nghiệm.
Nếm xong đồ ăn phục vụ ở đây, y vội vàng tìm đầu bếp.
Thật ra đồ ăn cũng không đến nỗi tệ, nhưng vẫn chưa đủ tốt – không đủ ngon, không thể dụ dỗ mấy tên mê mẩn nghiên cứu tới mức quên cả ăn được.
Cuối cùng Biên Ý mất tận mấy ngày mới túm được một đầu bếp từ khách sạn nào đó về, sau đó, những nhân viên ở phòng thí nghiệm ai cũng ăn cơm đúng giờ.
Thế mà cái đám này đã không cảm ơn thì thôi lại còn kêu ca, nói đồ ăn ngon ảnh hưởng tới tiến độ nghiên cứu.
Biên Ý dỗi: “Kêu ca cái gì? Tôi có mời cho mấy người đâu!”.
Y vừa thốt ra câu ấy thì cả nhà ăn vang lên tiếng “Ồ ~” rõ ồn ào, rồi chẳng biết ai đẩy y tới trước mặt Khấu Lệ.
Dù đã kết hôn, nhưng khi ngã vào lồng ngực hắn, Biên Ý vẫn đỏ mặt.
Cuối cùng Khấu Lệ vừa ôm y vừa bê theo hai suất cơm về phòng nghỉ.
Giờ đây, Biên Ý đang ngồi trong phòng nghỉ của Khấu Lệ.
Y ăn xong rồi.
Khấu Lệ thì vừa ăn vừa đọc tài liệu, tốc độ chậm hơn một chút.
Hình ảnh này giống hệt những giây phút khi xưa.
Biên Ý nhíu mày, cầm thìa gõ lên suất cơm của Khấu Lệ: “Anh ăn uống đàng hoàng coi!”.
Rõ ràng Khấu Lệ hơi sửng sốt.
Hắn ngước mắt nhìn Biên Ý đang bất mãn, đặt mấy tờ giấy trong tay lên bàn, im lặng đổi tư thế ngồi, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Một lúc sau, hai người cùng bật cười, tuy rất nhẹ nhưng vẫn nghe được nhau.
Giang Thạch đang khổ luyện trong phòng tập.
Sắp tới ngày quay show rồi, không muốn bị loại ngay vòng một thì phải chứng minh bằng thực lực ngay lần đầu tiên lên sàn.
Chị Khương nhíu mày đứng ở cửa phòng, chuẩn bị mở miệng bảo cậu dừng tập, rồi lại mím môi.
Mấy ngày gần đây, trừ lúc ngủ và ăn, thì Giang Thạch chỉ luyện nhảy và luyện hát.
Chương trình còn chưa bắt đầu, thêm nữa sẽ chẳng có ai bị loại ngay vòng một cả.
Họ chỉ bị đưa vào khu nguy hiểm, không được quyết định thứ tự lên biểu diễn trong vòng hai thôi, mà “Nghịch tập” lại là một chương trình có độ hút fan rất cao.
Mấy thí sinh mùa trước cũng có người tham gia nhiều lần, khán giả cũng đâu có ngốc, sau này lại có người vạch trần rằng chưa mùa nào của “Nghịch tập” có dàn xếp – cũng không phải không dàn xếp, mà là chẳng mấy rõ ràng thôi.
Nhưng cũng đâu cần cố gắng đến vậy!
Chị Khương nhìn Giang Thạch, muốn tiền đình tới nơi.
Tiểu Thạch cố quá rồi, là người đại diện thì lẽ ra chị phải vui mừng khi thấy nghệ sĩ mình phụ trách cố gắng mới đúng.
Nhưng chị xót.
Chị bắt đầu nghĩ lại xem mình có nên nhận chương trình này không, nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ kéo dài chưa đầy một giây.
Không được, dù có ra sao chị và Tiểu Thạch vẫn phải nhận lời tham gia chương trình này, chẳng mấy khi có tài nguyên tốt.
Chị Khương lại đứng nhìn thêm chốc nữa, từ bỏ ý định giục Giang Thạch đi nghỉ ngơi.
Giới trẻ bây giờ có mấy ai chịu khó đến mức ấy đâu.
Tài năng lại cộng thêm nỗ lực, tương lai của Tiểu Thạch chắc chắn sẽ vô cùng tươi sáng!
Sân khấu nào cũng dùng hết sức, thế là tốt.
…!Tuy chị vẫn lo Giang Thạch không tải nổi.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, Giang Thạch chớp mắt mấy lần thật mạnh, hốc mắt cậu đỏ hồng.
Lúc này cậu chẳng nghĩ gì, chẳng dám nghĩ gì.
Hệ thống vẫn đang lải nhải không ngừng trong đầu cậu.
“Sao phải khổ thế? Trong chợ có nhiều kĩ năng lắm”.
“Tập luyện lâu thế không mệt à?”.
“Tuy giờ cậu vẫn chưa kiếm được tí điểm nào, nhưng tôi có thể cho cậu nợ mà”.
“Không cần thật ư? Có trang bị, thì dù cậu biểu diễn kém cũng thành giỏi hết”.
Giang Thạch bơ đẹp hệ thống.
Nó đã lải nhải mấy câu này từ hôm qua đến giờ rồi, mà thực ra nó cũng đã từ bỏ việc khuyên Giang Thạch dùng điểm đổi đồ.
Hệ thống dừng lại, buông lời mắng mỏ không chút khách sáo: “Có đồ tốt mà không biết dùng, đúng là thằng ngu!”.
Lần này Giang Thạch đáp lời nó.
Cậu chống tay trên đầu gối, vừa thở dốc vừa nói: “Với tao thì những thứ đó chẳng tốt tẹo nào.
Thứ có thể đổi bằng nỗ lực, thì sao tao phải dựa vào những điều hư vô không tồn tại?”.
Hệ thống cũng lười phản bác.
Thôi muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn đi chinh phục người khác để hoàn thành nhiệm vụ là được.
Chẳng bao lâu sau, chương trình được bắt đầu.
Sân khấu rất to, lại còn rất tiện lợi – có thể chia làm nhiều sân khấu nhỏ, hoặc hợp lại thành một sân khấu lớn.
Biên Ý được người dẫn chương trình mời tới, sau khi ngồi vào bàn, y chú ý tới cái sân khấu đặc sắc này đầu tiên.
Y cũng chưa từng xem chương trình này, bởi nó chẳng liên quan gì tới một diễn viên, Quan Hi cũng chưa bao giờ tham dự.
Y chẳng mấy hứng thú với chương trình này, y thích chương trình khám phá mạo hiểm và phim điện ảnh chất lượng tốt hơn.
Đêm qua có buổi tổng duyệt, nhưng Biên Ý chỉ là khách mời đặc biệt chứ chẳng có chuyên môn gì, tới cho vui thôi nên không cần tham gia.
Y bước tới cạnh MC, chào hỏi các khán giả phía dưới, nói mấy câu linh tinh đơn giản như “Tôi rất mong đợi tiết mục của họ” rồi quay lại chỗ ngồi.
Vị trí của y được xếp cạnh giám khảo, chắc chắn có tầm nhìn tốt nhất.
Đến khi tất cả các giám khảo đã vào chỗ xong xuôi, thí sinh đầu tiên lên sàn.
Tiết tấu chương trình rất chặt chẽ, MC không làm trò khùng điên mà giám khảo cũng bình thường, không có hành động gì khó hiểu xảy ra.
Tuy mới là tiết mục đầu tiên nhưng Biên Ý đã cảm nhận được độ chuyên nghiệp của chương trình này, đồng thời còn cả nỗi lo lắng của các thí sinh nữa – họ chỉ vừa tham gia lần đầu, chắc cũng chẳng đoán được rằng bầu không khí xung quanh lại nghiêm túc đến vậy.
Biên Ý đợi một lúc lâu mới tới lượt Giang Thạch lên sân khấu.
Một vị giám khảo ngồi cạnh biết y từng tham gia chương trình thực tế chung với Giang Thạch, bèn nghiêng người sang hỏi y có ấn tượng gì với cậu.
Đúng lúc ấy, Giang Thạch trên sân khấu cũng đang nhìn y.
Biên Ý nhìn đôi mắt ấy, cầm micro trong tay, trả lời: “Cậu ấy hoạt bát đáng yêu như cá chép koi trong sông, mà cũng cứng rắn như hòn đá chìm sâu dưới lòng sông ấy vậy”.
“Tôi rất mong chờ tiết mục này”.
Ánh đèn tối đi, trên sân khấu chỉ còn mình Giang Thạch.
Biên Ý mỉm cười, nhưng trong mắt chẳng ánh ý cười.
Giang Thạch trông rất lạ, vô cùng lạ.
Ban nãy khi cậu nhìn y, trong mắt có lẫn cả quyết tâm.
Tiết mục ngay sau đó càng giúp y thêm chắc chắn.
Giang Thạch chọn chủ đề là một câu chuyện cổ tích, trong mắt Biên Ý, đêm nay cậu trình diễn hay hơn bất cứ người nào khác.
Nhân vật chính bị dồn đến đường cùng, phía trước cậu có một lối thoát, nhưng con đường ấy sẽ khiến người khác tổn thương.
Cậu giãy giụa, cậu kháng cự, không muốn ra ngoài bằng con đường kia, nhưng cũng không muốn bị giam giữ nơi đây mãi mãi.
Vì thế, cậu cầm kiếm lên tự kết liễu mình.
Thanh kiếm đạo cụ bị Giang Thạch cắm thẳng vào tim.
Biên Ý đứng dậy, lục tìm điện thoại trong túi áo vẻ hơi hoảng hốt.
Những khán giả, giám khảo và MC đều kinh ngạc nhìn y.
Giám khảo bắt chuyện với y lúc trước khẽ vỗ vai y, trấn an: “…!Thầy Biên à, cậu đừng lo, Tiểu Giang chỉ đang biểu diễn thôi mà”.
Người đó chẳng dám nặng lời, mấy người khác cũng nhỏ giọng nói: “Chỉ là biểu diễn thôi”.
Họ cũng biết chuyện của y, có lẽ họ cho rằng Biên Ý làm vậy là vì y nhớ lại cảnh ngộ của mình khi trước.
Biên Ý gõ nhanh mấy chữ rồi thôi, y nhìn Giang Thạch đứng trên sân khấu, cúi mình.
Biên Ý cũng cầm lấy micro, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi mọi người, tôi kích động quá”.
Y không nhìn Giang Thạch nữa, nhưng trong mắt vẫn chẳng có ý cười.
Giang Thạch, thằng bé ngốc này.
Với cậu, tự do còn quan trọng hơn tính mạng hay sao?
May là cậu còn biết cầu cứu, chứ không dại dột như trong câu chuyện đó.
Sống, phải sống mới có đường thoát..