Đoạt Tướng

Chương 1


Đọc truyện Đoạt Tướng – Chương 1

CHƯƠNG 1

Hoàng hôn dần buông xuống, kéo theo đó là một cơn mưa như trút nước.

 

Trên mặt đường lầy lội, có hai bóng người chạy băng băng trong màn mưa tầm tã, tiếng bước chân dồn dập vang động. Dưới mặt đất, từng mảng bọt nước bắn ra tung tóe khắp nơi.

Người chạy phía sau dường như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn trượt chân thiếu chút thì té xuống mặt đường. Tức giận vuốt lại mấy sợi tóc phủ xuống trán, hắn lớn tiếng quát với người còn đang chạy phía trước: “Dừng lại, dừng lại!”

Thanh âm vang lên bị tiếng mưa ầm ĩ làm loãng đi không ít, nhưng người phía trước vẫn có thể nghe thấy, ngay lập tức quay lại bên cạnh hắn: “Xin người hãy cố gắng thêm chút nữa, phía trước có một rừng mận gai, chúng ta trốn vào trong đó sẽ an toàn hơn nhiều.” Khuôn mặt kiên nghị thấm đẫm nước mưa, cùng với giọng nói trầm ấm mang theo sự cung kính, người vừa trở lại một mặt dùng ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, mặt khác thì không ngừng kiên trì thuyết phục.

Nam nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng xét theo thái độ của hắn thì vị nam tử tẻ tuổi kia chắc hẳn là chủ tử.

“Rừng mận gai? Cái nơi quỷ quái như vậy ta sẽ không bước vào đâu!”

Vị chủ tử trẻ tuổi vừa nghe đến tên khu rừng liền cảm thấy kinh hãi, rồi sau đó xoay người chạy đi.

“Tam hoàng tử!” Dưới tình thế nguy cấp, đối mặt với thái độ của người kia, nam nhân vừa lo lắng lại vừa có chút tức giận, lớn tiếng hô.


Chủ tử trẻ tuổi được gọi là tam hoàng tử vốn trước nay chưa từng bị ai đối xử vô lễ như vậy, lúc này đây, khuôn mặt của hắn đã dần dần biến sắc.

“Lý Toàn, hôm nay hình như lá gan ngươi to lên thì phải, dám nói chuyện với ta như thế sao?”

Nguyên lai câu nói của tam hoàng tử vốn có thể dùng để dọa người, nhưng có vẻ như bộ dạng ướt sũng nước mưa của hắn đã khiến câu nói mất đi gần hết sự uy phong cần có.

Thân là tam hoàng tử của Hỏa Phượng quốc, Phượng Lăng chưa từng rơi vào tình cảnh chật vật như lúc này, mặc dù y phục trên người hắn vẫn là tơ lụa thượng đẳng, kim quan vô giá, nhưng mà một thân trang phục tôn quý không gì sánh được ấy sau khi phải lẩn trốn hết lần này đến lần khác thì nó sớm đã không còn giữ được phong thái như lúc ban đầu.

Không lâu trước đó, Phượng Lăng một thân khoác khôi giáp được ngự ban, thống lĩnh quân đội đến biên cảnh này đóng quân, không ngờ rằng, đại hoàng huynh của hắn vốn là người chuẩn bị được cử đi hòa thân lại đột ngột dấy binh làm phản, khiến hắn không kịp trở tay mà bị bắt giam. Lúc trước, được cử đi cùng hắn đều là những tướng lĩnh trọng yếu của triều đình, thế nên tất cả cũng bị bắt giam một lượt với hắn. Thật may là hôm nay, bọn lính canh giữ lười nhác buông lỏng, cho nên họ mới có được một cơ hội để mà chạy trốn.

Xét theo tình hình hiện tại mà nói, hắn thực sự lo rằng nếu như đại hoàng huynh của hắn đã muốn đoạt vị, vậy thì đừng nói đến địa vị hoàng tử của hắn, ngay cả gia thất hoàng cung cũng lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Từ khi sinh ra đến giờ chưa từng chịu bất cứ đắng cay hay ủy khuất nào, nay lại bị đối xử như thế làm cho Phượng Lăng sinh ra oán hận, tất cả chất chứa trong lòng hắn giống như một lò lửa bùng cháy mạnh mẽ, vô cùng căng thẳng, hắn nhìn trừng trừng người trước mặt bằng ánh mắt hết sức tối tăm.

Lý Toàn thấy ánh mắt của tam hoàng tử nhìn mình, biết rằng chính mình vừa mới lỡ lời liền bất giác cúi đầu không nói gì, mặc dù biết mình vô lễ, nhưng tình huống lúc này thực sự cấp bách, hắn không thể nghĩ nhiều như thế, nên đành quyết định thật nhanh, nắm lấy cổ tay Phượng Lăng kéo y vào trong rừng mận gai trước mặt.

“Tam hoàng tử, truy binh sắp đuổi đến nơi rồi, thần xin người hãy cố nhẫn nại thêm một chút nữa, thoát khỏi hiểm cảnh lúc này rồi sau đó tính tiếp.”

“Lý Toàn! Người buông tay cho ta! Mau buông tay ra!” Cổ tay bị Lý Toàn nắm chặt đến đau nhức, Phượng Lăng tức giận kêu to, nhưng lại giãy dụa không được, không thể làm gì khác hơn ngoài nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Ta lệnh cho ngươi lập tức buông tay ta ra! Nếu không khi trở về cung, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”


Lý Toàn giả câm giả điếc càng khiến Phượng Lăng thêm phẫn nộ, hắn vừa đấm vừa đá chống cự, vài lần thiếu chút là ngã sấp xuống đất, Lý Toàn đỡ lấy hắn rồi tiếp tục kéo đi.

Mơ hồ nghe được âm thanh gì đó xa xa, Lý Toàn hạ giọng nhắc nhở: “Tam hoàng tử, người nếu còn tiếp tục ầm ĩ như thế, để truy binh nghe được sẽ rất phiền phức đó.”

Phượng Lăng tức giận đỏ bừng cả mặt, ánh mắt nhìn Lý Toàn như muốn giết người, thế nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, hắn đành im lặng không nói gì nữa.

Ngươi chờ đó, Lý Toàn, trở về cung ta nhất định sẽ xử lý ngươi.

Lý Toàn thầm than trong lòng, không biết vị tam hoàng tử này đang nghĩ đến cái gì, hắn cũng hiểu đắc tội với người này rồi thế nào y cũng sẽ ghi hận trong lòng, tuy nhiên, lúc này có thể bảo hộ Phượng Lăng được chu toàn đã là tốt rồi, đây là chức trách của hắn, cũng là đạo lý mà một thần tử nên tuân theo.

Không lâu sau khi trốn vào một bụi mận gai, Lý Toàn nghe thấy tiếng đuổi bắt đã tới trước rừng, hắn liền tăng tốc thêm một chút.

Những cây mận gai trong khu rừng này vừa dài vừa rậm rạp, Phượng Lăng không biết mình đã bị cắt trúng bao nhiêu lần. Đột nhiên, Lý Toàn lại dùng tốc độ nhanh hơn trước để lôi hắn đi, khiến hắn không kịp phản ứng. Hắn ngẩn người, sau khi nhận thức được đau đớn từ chỗ vết thương đang chảy máu liền lớn giọng hét lên một tiếng.

Cũng may Lý Toàn đã sớm phát hiện ra, trước khi làm kinh động đến truy binh, hắn đã nhanh chóng bịt miệng Phượng Lăng lại, ngăn không cho tiếng động phát ra, tuy rằng vẫn để lộ một chút âm thanh nhưng đã bị tiếng mưa lớn át đi, khiến cho truy binh vô phương tìm ra vị trí cụ thể của hai người bọn họ.

Truy binh tiến vào lục soát trong các bụi gai, lúc này không thể làm gì khác hơn là bất biến ứng vạn biến, Lý Toàn vẫn bịt chặt miệng Phượng Lăng, nửa bế nửa kéo đưa hắn đến chỗ tạm thời có thể ẩn thân.


“Ưm ưm ưm….” Phượng Lăng giãy dụa liên tục, nhưng tuyệt không thể nói được.

Lý Toàn gặp tình thế này đúng là tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng tay kia đẩy Phượng Lăng lên lưng hắn, cố gắng hết sức hạn chế tiếng động của người kia.

Hai thân thể dán sát vào một chỗ, nhất thời cũng không phân biệt được tiếng tim đang đập là của mình hay của đối phương.

Giằng co một hồi lâu, Lý Toàn bắt đầu lo lắng bọn truy binh kia sẽ tìm kiếm đến tận bình minh, nếu quả thật như thế, hắn dự tính sẽ tìm cách thu hút sự chú ý của truy binh, ít nhất là làm cho bọn chúng không thể tìm được Phượng Lăng.

Những bụi mận gai trùng trùng điệp điệp, lại vô cùng ngang bướng khó chịu nên sớm đã lấy mất sự kiên trì của bọn truy binh. Mãi đến khi truy binh rút lui, cũng không còn nghe được tiếng bước chân của bọn chúng nữa, Lý Toàn mới chậm rãi buông bàn tay đang bịt miệng Phượng Lăng ra.

“Đồ nô tài chết tiệt nhà ngươi! Nhìn xem ngươi đã làm gì đây?”

Lý Toàn đột ngột nhận một cái tát nên cảm thấy có chút hồ đồ, y ngạc nhiên nhìn Phượng Lăng đang nổi trận lôi đình.

Phượng Lăng lại thấy vẻ mặt mơ mơ hồ hồ của Lý Toàn như là đang trêu đùa mình, trông đối phương không hề tỏ vẻ hối lỗi, hắn vung tay lập tức tát thêm một lần nữa.

Hai lần đều đánh cùng một bên mặt, không chỉ có mặt Lý Toàn đỏ bừng lên, mà cả Phượng Lăng cũng cảm thấy bàn tay mình đang nóng rát, hai cái tát này là hắn dùng toàn lực để đánh. Nghĩ lại, bình thường khi giáo huấn hạ nhân, hắn chưa từng tự mình động thủ, tự nhiên sẽ có một đám nô tài cống hiến sức lực cho hắn, lần đánh người này, không những không trút hết giận mà còn làm hắn thêm nổi trận lôi đình.

Lý Toàn cuối cùng cũng có phản ứng, y chỉ lấy tay ôm chặt bên má bị đánh đến mức đỏ rần, không nói lời nào.

Phượng Lăng chỉ vào vết thương trên mặt mình, âm trầm nói: “Nếu như trên mặt ta lưu lại vết sẹo, cái đầu của ngươi cũng đừng mong giữ được.”

Lời này là hắn nói thật, vết thương này không nhẹ chút nào, dài chừng nửa phân, còn đang chảy máu. Một trầy xước ngoài da như thế này đối với Lý Toàn mà nói thì chẳng là gì, thực chất cũng chỉ có loại người coi trọng diện mạo như Phượng Lăng mới xem đây là vết thương chí mạng, nếu muốn hắn mang theo vết sẹo xấu xí như vậy chẳng bằng cho hắn một đao chết còn thoải mái hơn, bất quá trước đó hắn cũng sẽ khiến cho Lý Toàn chết càng thê thảm!


Trời đang dần sáng nhưng mưa lại chẳng có dấu hiệu giảm đi, vì thế cả bầu trời vẫn tối tăm mù mịt.

Sau khi ra khỏi bụi gai, hai người tìm được một sơn động bí mật để tránh mưa. Phượng Lăng nhanh chóng chui vào trong động rồi quay ra hạ lệnh cho Lý Toàn canh gác bên ngoài. Lý Toàn cũng biết vị tam hoàng tử này đang cố làm khó dễ y, nhưng dù vậy y vẫn nghiêm túc chấp hành.

Không lâu sau, gió lớn điên cuồng gào thét, Lý Toàn bất đắc dĩ lùi vào trong động, trong lòng lo lắng không biết Phượng Lăng có thể vì thế mà tức giận hay không, y đang suy nghĩ tìm cách giải thích thì bất giác quay đầu, liền nhìn thấy tam hoàng tử kiêu căng cuộn mình trong động, lạnh đến toàn thân run rẩy không ngừng.

Thầm nghĩ có lẽ tình hình này không tốt lắm, Lý Toàn bước vào trong động, y lo lắng vươn tay ra vẫy vẫy vài lần trước mặt Phượng Lăng, xác nhận hắn đã thực sự mê man mới dám đặt tay lên trán hắn.

Nóng quá!

Tình huống ngoài ý muốn khiến cho Lý Toàn lo lắng nhíu mày, lúc này vết thương trên mặt Phượng Lăng đã cầm máu rồi, nhưng vì bị dính nước mưa nên gương mặt có chút trắng bệch, Lý Toàn nhịn không khỏi tự cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không làm tròn chức trách, Phượng Lăng vốn là hoàng tử cao quý, bị y lăn qua lăn lại như vậy khẳng định là không thể chịu nổi.

Phượng Lăng vô thức ôm chặt thân thể của mình, lẩm bẩm nói:

“Lạnh…….. Lạnh quá……….”

Không còn cách nào khác, Lý Toàn đành cởi bỏ y phục ướt đẫm của Phượng Lăng, rồi tự cởi y phục của chính mình, sau đó ôm Phượng Lăng vào lòng.

Vừa tiếp xúc với thân thể ấm áp, Phượng Lăng liền vùi đầu vào ngực Lý Toàn, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo dán sát vào ***g ngực ấm áp kia, dường như thỏa mãn mà thở dài một hơi rồi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Thấy vậy, Lý Toàn bất đắc dĩ cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.