Đoạt Tử

Chương 39


Đọc truyện Đoạt Tử – Chương 39

Edit: Snow

Beta: Rika

Có đôi khi tâm tư bùng cháy thì hành vi sẽ có chút điên cuồng.

Từ Gia Luân đối với Lâm Diễm trừ bỏ càng hôn thì lại càng dùng sức, tay phải cũng không an phận luồn vào phía sau lưng Lâm Diễm, thuần thục cởi bỏ đi áo ngực của cô, âm thanh gầm nhẹ. Từ Gia Luân cảm thấy lửa nóng đang bốc cháy càng ngày càng mạnh, một mảng thanh xuân, tựa như một tên ma đầu nửa đêm tỉnh bên dưới chỉ có một khát vọng nguyên thủy.

Huống chi là một người đàn ông được hôn một người phụ nữ, chỉ biết làm thế nào cho người phụ nữ này cởi quần áo, mà không phải là dừng lại.

Lâm Diễm quay đầu tránh né Từ Gia Luân, nhưng rõ ràng là hành động kháng cự cũng không hề làm cho Từ Gia Luân từ bỏ động tác, mà anh lại trấn an cảm xúc của Lâm Diễm “Diễm Diễm, anh không dọa em.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng tay của Từ Gia Luân đang vuốt ve phía trước Lâm Diễm, lòng bàn tay nóng rực kích thích làn da Lâm Diễm.

“Từ Gia Luân…. Anh dừng lại đi!” Lâm Diễm lúc này không phải là tức giận, mà là sợ hãi, Từ Gia Luân không phải là xa lạ, nhưng lần này anh lại làm cô nhớ đến lần ở trong xe với Phan Tuyền, khi ấy ở trong xe anh ta cũng làm loại chuyện này đối với cô, cho nên cô bị ám ảnh, cả người lạnh run.

Từ Gia Luân bị Lâm Diễm hung hăng đạp cho một đòn chí mạng, tuy rằng biết Lâm Diễm không phải là người như thế, nhưng là tính xấu của đàn ông làm cho anh ôm hy vọng, không chỉ không dừng lại, mà ngược lại anh còn đem áo Lâm Diễm kéo lên…

Đúng lúc này, một loạt âm thanh “tách tách” vang lên, đem cả người Từ Gia Luân đang chìm trong lửa dục tỉnh lại, trong nháy mắt anh còn đang nghĩ xem âm thanh từ đâu tới, tầm mắt dời từ đôi môi sưng đỏ của Lâm Diễm quay đầu thấy cửa xe của mình bị đập nát.

Điều khiển kính xe, anhthấy một người đứng bên ngoài, phản ứng đầu tiên của Từ Gia Luân là xem đó là ai sau đó thấp giọng nói với Lâm Diễm “ Bọn họ muốn tiền, đừng sợ.”

Nhưng người bên ngoài không phải là muốn đòi tiền mà là muốn đòi mạng.

Cửa kính xe bị đập nát, người bên ngoài tiến vào mở cửa xe, sau đó một tay kéo Từ Gia Luân ra khỏi xe, Từ Gia Luân bị kéo ra ngã xuống, nhưng nhanh chóng có thể đứng lên, hành động này cũng đủ để cho thấy trước kia Từ Gia Luân đúng là một cao thủ. Anh nhanh chóng đứng lên tuy rằng cả người có lảo đảo một chút nhưng vẫn đi đến xe, cả người dán tại cửa xe, trong tiềm thức bảo vệ người phụ nữ ở bên trong.

Ban đêm vùng ngoại thành không có xe đi lại, ở đây chỉ có ngọn cây lay động trong gió đêm, lá cây bị thổi phần phật rung động sàn sạt. Từ Gia Luân lau vết máu ở khóe miệng, nhìn người đàn ông trước mặt mở miệng “Muốn tiền tôi có thể đưa cho anh.”

Từ Gia Luân đương nhiên hiểu rõ, bởi vì trong xe có Lâm Diễm cho nên anh cũng không có hành động nóng vội, huống chi địch lại nhiều hơn, Từ Gia Luân vừa mới quan sát thấy chiếc xe đậu ở cách đó không xa, khẳng định những người ở trong xe đều là đồng bọn.

“Mày có thể cho tao bao nhiêu?” Người đàn ông này rõ ràng là rời đi lực chú ý của Từ Gia Luân, mở miệng nói chuyện với Từ Gia Luân hết sức tự nhiên, tay lại nhanh chóng tung ra một quyền, đánh vào sau gáy Từ Gia Luân, lực đạo chuẩn xác, sau đó Từ Gia Luân không thể đánh trả liền ngồi phịch xuống.

Lâm Diễm ở trong xe kích động muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, kết quả điện thoại còn chưa kịp gọi đi một cánh cửa xe khác đã được mở, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đang cười tủm tỉm “Chương Tử…”

“Chị dâu, đại ca rất tức giận đó nha.” Chương Tử nói xong nhìn Lâm Diễm một chút, sau đó hai mắt Lâm Diễm tối dần, mê man ngất đi.


Lúc Từ Gia Luân bị đánh ngã được đưa về trong xe, một chiếc xe đen khác nhanh chóng rời đi khỏi hiện trường.

Hôm nay anh ra tay có phần hơi mạnh, Nhan Tầm Châu trước đây có quyền kết giao bạn bè, sau đó anh lại đi theo Nhan Tầm Châu phạm không ít chuyện

Trong xe Nhan Tầm Châu ôm Lâm Diễm đang mê man vào trong lòng, hỏi Chương Tử “ Cậu cho bao nhiêu thuốc…?”

Chương Tử chèn ép nói “Không nhiều lắm, cho nên buổi tối đại ca có vẫn nên kiềm chế…”

Nhan Tầm Châu không để ý đến lời nói đùa của Chương Tử, cúi đầu nhìn Lâm Diễm trong lòng mình, hướng Chương Tử nói “ Không đến chỗ Đông Đông ở, đến vùng ven sông kia.”

Chương Tử im lặng, nhưng vẫn trả lời một tiếng.

Chương Tử biết vùng ven sông đó Nhan tầm Châu có một ngôi nhà, nhưng anh biết Nhan tầm Châu đã thật lâu không đến nơi đó, thời điểm Chương Tử biết Nhan Tầm Châu anh không biếtLâm Diễm tồn tại, rất nhiều chuyện không rõ ràng làm anh nổi lên lòng hiếu kì, sau Chương Tử lại lắm chuyện bám theo mọi người hỏi thì ra khu nhà ven sông là đại ca muốn chuẩn bị dùng để kết hôn.

***

Nhà ở vùng ven sông luôn có người dọn dẹp nhưng Nhan Tầm Châu chưa bao giờ ở đó quá một ngày, cho nên ngôi nhà này từ trước đến giờ vẫn không thay đổi, ngay cả chữ “Hỷ” được dán ở đầu giường vẫn còn nguyên, thoạt nhìn vẫn còn màu đỏ tươi, chưa từng phai màu.

Nhan tầm Châu đem Lâm Diễm đặt ở giường lớn màu đỏ tươi, nhất lời mái tóc đen mềm xõa trên màu đỏ tươi của bộ gối uyên ương làm Nhan Tầm Châu thuận tay sờ soạn một phen, cảm thấy Lâm Diễm ngoan ngoãn làm cho anh động tâm, anh cúi xuống cắn lên môi Lâm Diễm, ánh mắt trở nên đen tối không rõ.

Nhan Tầm Châu vào nhà vệ sinh tắm rửa một hồi, bên trong phòng tắm có rất nhiều đồ dùng, tất cả đều là đồ dùng trước kia Lâm Diễm mua, tuy rằng cái chai sạch sẽ hoàn toàn không có hao tổn gì, nhưng những thứ ở bên trong đã sớm quá hạn sử dụng không có cách nào dùng, trong phòng vệ sinh khói lượn lờ, Nhan tầm Châu từng muốn trở lại thời gian bảy năm trước đây.

Cửa phòng vệ sinh đặt hai đôi dép một nam một nữ, bảy năm trước, tất cả đều là vì lấy lòng Lâm Diễm.

Nhan Tầm Châu đi dép tiến đến bên giường, một bên lau tóc nhìn xem Lâm Diễm.

Môt giọt nước rơi trên mặt Lâm Diễm, Nhan Tầm Châu bỗng nhiên cười nhẹ, đưa tay thay Lâm Diễm lau đi, động tác vô cùng mềm nhẹ lại rất cẩn thận.

Lâm Diễm vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, Nhan Tầm Châu đưa tay vuốt ve lông mi Lâm Diêm, lông mị xẹt qua lòng bàn tay anh, Nhan Tầm Châu trong lòng ngứa ngáy cúi xuống hôn Lâm Diễm.

Một số hình ảnh hiện về sắc bén như lưỡi dao, chuẩn xác len lỏi vào trong lòng Nhan Tầm Châu, mà thân thể Lâm Diễm mềm mại lạnh lẽo, giống như một sợi dây thừng không ngừng trói chặt anh lại.

Đây là một trạng thái tình cảm yêu thương lẫn lộn, trầm luân không cách nào cửu vớt được, đúng lúc anh định đi vào trong người cô, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn chữ ‘Hỷ’ trên đầu giường, ghé vào bên tai Lâm Diễm thấp giọng nói: “ Tiểu Hỏa, em nói cho anh biết, chúng ta còn có thể trở về, đúng không?”

***


Năm đó lúc Nhan Tầm Châu trở về tìm Lâm Diễm là lúc cô đang ở buổi lễ tốt nghiệp, sau khi thi tốt nghiệp, thành tích của Lâm Diễm vô cùng tốt, nhưng lúc đó Lâm Diễm lại quyết định không học nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng của cô đều thấy vô cùng kỳ quái “Thật đáng tiếc.”

Lúc ấy Lâm Diễm lại cảm thấy không đáng tiếc “Bạn trai mình công tác ở thành phố S, mình muốn ở cùng một chỗ với bạn trai mình.”

Người bạn trai mà Lâm Diễm nói tới chính là Nhan Tầm Châu.

Cả phòng ngủ sôi trào, bạn cùng phòng của cô có điểm hưng phấn “Trời ạ, Lâm Diễm, cậu có bạn trai từ khi nào?”

“A Diễm, cậu làm công tác giữ bí mật thật là tốt quá đi.”

“ Có phải hay không quen qua mạng?”

“…”

Buổi tối Nhan Tầm Châu đến tìm Lâm Diễm mời cả hai bạn cùng phòng của cô ăn cơm, lúc trở về, lại là một trận ồn ào nữa.

“Vô cùng đẹp trai, mình vẫn cho rằng Hệ Thảo đẹp trai, kết quả bạn trai A Diễm lại đẹp nhất, ai… A Diễm, cậu tìm đâu ra một anh chàng như thế vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tuy rằng Hệ Thảo đẹp trai, nhưng Lâm Diễm,tớ đồng ý bạn quăng Hệ Thảo cùng với Nhan cái gì Châu…”

“ Tớ cùng Hạ Vân một chút quan hệ cũng không có, các cậu cũng đừng có nói linh tinh.” Lâm Diễm trên mặt lộ ý cười, sau đó nói “Anh ấy tên là Nhan Tầm Châu, chúng ta đã quen nhau từ trước, bây giờ gặp lại.”

“A, nguyên lai là gặp lại, thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.*” Mấy người bạn cùng phòng cô lại tiếp tục ồn ào.

(*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên thì dù cách xa ngàn trùng cũng gặp lại)

“Bọn tớ rất có duyên.” Lâm Diễm cười nói, khóe môi vẫn là nụ cười chưa tan.

Lúc đi rửa mặt, Lâm Diễm nhận được tin nhắn của Nhan Tầm Châu “Em ngủ chưa?”

“Em chưa, đang múc nước.” Lâm Diễm trả lời lại.

“Sao lại múc nước?” Nhan Tầm Châu hỏi


Lâm Diễm kiên nhẫn giải thích cho anh “Chính là lấy nước ấm, ký túc xá không cung cấp nước ấm.”

“À.”

Nhan Tầm Châu nói một tiếng sau đó không nói gì nữa.

Nhưng là một từ “À” đơn giản như vậy lại làm cho Lâm Diễm trong lòng ngọt ngào không thôi.

Buổi tối khi ngủ, Lâm Diễm nhìn lại tin nhắn một lần, sau đó lại lấy ra trong sách một phong thư, đây là thư của Nhan Tầm Châu lúc ở bên kia viết cho cô.

Lâm Diễm cẩn thận bóc thư, Nhan Tầm Châu bên trong hay bên ngoài đều như nhau, chính là ngang ngược.

Gần tới lễ tốt nghiệp, ở lại kí túc xá không còn bao nhiêu người, vốn quản lýký túc xá nữ rất chặt, ban ngày cầu thang đều có nam sinh ra vào, lúc Nhan Tầm Châu đến ký túc xá nữ tìm Lâm Diễm, dì quản lý ký túc xá thấy anh đẹp trai, cười tủm tỉm nói “Xuống sớm một chút nha.”

Nhan tầm Châu nhìn dì quản lý ký túc xá một cái, không tiến lên lầu, mà là lấy điện thoại gọi cho lâm Diễm.

Thời gian trước Lâm Diễm bận rộn việc thực tập cùng làm thêm, luận văn vẫn không có thời gian để sửa chữa, mấy ngày nay sát đến ngày mới vội vàng viết luận văn, lúc Nhan tầm Châu gọi điện đến, cô còn đang mặc áo ngủ viết luận văn.

Nhan Tầm Châu tới muốn cùng Lâm Diễm đi ăn cơm chưa, Lâm Diễm thay quần áo đưa Nhan Tầm Châu tới căn-tin trường học ăn thử một bữa, Nhan Tầm Châu không quen tranh cãi việc ăn uống, lúc ăn cơm sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Hai người gặp lại nhau, có nhiều chuyện đã rthay đổi, trước kia Lâm Diễm cùng Nhan Tầm Châu ở chung đều là Nhan Tầm Châu dỗ Lâm Diễm, nhưng hiện tại đã đổi thành Lâm Diễm dỗ Nhan Tầm Châu.

“Anh không ăn được sao?”

“Cũng không tệ lắm.” Nhan Tầm Châu cười một cái, sau đó hỏi Lâm Diễm “ Buổi tối em có rảnh không, cùng đi chơi đi.”

Sau đó Nhan Tầm Châu dường như suy nghĩ gì đó “Ký túc xá không có máy tính?”

Lâm Diễm gật đầu.

Kỳ thật, lúc học đại học cô cũng đã đủ tiền để mua máy tính, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy quá lãng phí, trường học có phòng có máy tính dùng miễn phí, hơn nữa cũng không xa xôi gì, Lâm Diễm cũng không có nhiều tiền, sau khi tốt nghiệp cũng cần dùng nhiều tiền, không có người nhà để dựa vào, rất nhiều chuyện cô phải tự mình tính toán tỉ mỉ.

“Đừng đến phòng máy tính trường, buổi tối đến chỗ anh làm luận văn đi, chỗ anh có máy tính.” Nhan Tầm Châu nói.

Lâm Diễm “Ừ” một tiếng, Nhan Tầm Châu cười nhìn cô một cái “ Buổi chiều anh còn có việc, buổi tối anh sẽ đến đón em.”

“Không thành vấn đề.”

Buổi tối lúc Nhan Tầm Châu tới được, Hạ Vân chưa từ bỏ ý định đưa ra một yêu cầu, gần tới tốt nghiệp, mọi người đều hồi hộp, Hệ Thảo luôn thông báo tình huống, còn nhanh hơn cả tin tức của trường.


Đối diện ký túc xá của Lâm Diễm là lầu của nữ sinh năm ba, đúng 7h40, một nữ năm ba đứng trên lầu gọi cô: “Lâm Diễm học tỷ, Hạ Vân học trưởng đang chờ học tỷ.”

Lâm Diễm ở ký túc xá đang tập trung nghiên cứu luận văn, bị bạn cùng phòng kéo đến ban công, cúi đầu liền nhìn thấy dưới sân thắp đầy nến, Hệ Thảo chính là ngọc thụ lâm phong đứng ở bên trong, trên tay đang cầm một bó hoa hồng xanh.

(Snow: Hệ Thảo này chính là tên gọi khác của Hạ Vân.)

“Lâm Diễm, anh thích em.” Hệ Thảo đứng dưới nói lên

Lâm Diễm đứng ở trên ban công lòng nóng như lửa đốt, không biết thế nào giải tán những bạn học thích xem náo nhiệt.

“Lâm Diễm, tớ cảm thấy cậu hẳn là xuống nói chuyện rõ ràng với Hạ Vân, nói cho anhta biết cậu đã có bạn trai.” Bạn cùng phòng Lâm Diễm đề nghị nói.

Lâm Diễm xoa xoa huyệt thái dương, đi xuống dưới lầu.

“Lâm Diễm đến đây” Trong đám người có người hô lớn, sau đó quần chúng vây xem Lâm Diễm đang cúi đầu đi đến trước mặt Hệ thảo, Hệ Thảo đưa bó hoa lên tặng Lâm Diễm “ Lâm Diễm, anh theo đuổi em đã bốn năm, em có thể đáp ứng làm bạn gái anh không?”

Lâm Diễm lúc này thực sự vô cùng rối rắm, cô không thích mình trở thành đối tượng bị vây xem, nhưng nếu cô không đến, Hạ Vân khẳng định cũng sẽ không rời đi.

“ Chuyện đó… Thực xin lỗi…” Lâm Diễm ngẩng đầu nói, nói đến một nửa, tay cô bị một người nắm chặt, lúc nhìn lên thì là Nhan Tầm Châu.

“Cô ấy là bạn gái tôi.” Nhan Tầm Châu chỉ nói một câu sau đó liền kéo Lâm Diễm đi mất.

Hệ Thảo là người ở thành phố C, Lâm Diễm lúc mới ta tù làm quản lý ở quán bar liền gặp Hệ Thảo, lúc Hệ Thảo rời đi liền đem tiền mặt trong ví đưa cho Lâm Diễm sau đó hỏi “Lâm Diễm, em hối hận sao?”

***

Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu tách đám người đưa đi, cô đi theo Nhan tầm Châu ra cổng trường, sau đó đến phòng của anh ở Bắc Kinh, một căn phòng vô cùng đẹp.

“Phòng của một người bạn, tạm thời cho anh mượn ở.” Nhan Tầm Châu nói xong, đưa cho Lâm Diễm một cốc nước “Người con trai lúc nãy đang tỏ tình với em?”

Lâm Diễm có điểm quẫn bách, không biết trả lời như thế nào.

“Thẹn thùng cái gì?” Nhan Tầm Châu cười to, sau đó còn pha chút thật sự nói “Tiểu Hỏa của chúng ta xinh đẹp như thế này, có người tỏ tình là bình thường.”

Lâm Diễm uống nước, sau đó nói “Em cũng không biết là anh ta tỏ tình…”

“Vậy em có động tâm hay không?” Nhan Tầm Châu xoay người chống lại ánh mắt của Lâm Diễm “Thành thật trả lời anh, Tiểu Hỏa.”

“Không có.” Lâm Diễm lắc đầu sau đó dừng lại một lúc “Nhiều năm như vậy em chỉ động tâm với một người, người đó tên là Nhan Tầm Châu.”

Nhan Tầm Châu mạnh mẽ rung động, sau đó liền ôm lấy Lâm Diễm, đem cô đặt ở trên sô pha mềm mại, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn ánh mắt đen láy của Nhan Tầm Châu, ánh mắt thật sáng, so với sao còn sáng hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.