Đoạt Tử

Chương 22


Đọc truyện Đoạt Tử – Chương 22

Nhan Thư Đông ủy khuất khóc thật sự rất lớn, từ hồi nhớ được đến giờ là lần đầu tiên nó khóc cật lực như vậy, ven đường có không ít cả trai lẫn gái vây xem, trong đó còn có một người đàn ông mặc tây trang màu xám.

Nhan Thư Đông bực bội thấy mình bị nhiều người vây xem như vậy, trừng mắt quét đám đông, khoác túi sách băng qua đường cái. Đối diện đường cái là một quán bar lớn, Nhan Thư Đông vừa đi vừa khóc, nó sớm đã chẳng còn nghe được trong điện thoại Lâm Diễm đang nói cái gì, không thể dừng cảm xúc khó chịu trong lồng ngực nhỏ bé lại tựa như xung đột không ngừng va chạm tới sắp nổ mạnh, một luồng khí cứ thế bốc lên tất cả đều biến thành nước mắt, không thể ngăn được.

Sau đó đầu óc Nhan Thư Đông rốt cục tạm thời hạ xuống, cảm thấy bản thân nên nói chuyện với Lâm Diễm: “Nơi này a, nơi này a… đối diện với quán bánh bao lần trước từng ăn…” Lúc này, di động chợt im bặt làm gián đoạn không chỉ là lời nói đang dang dở củaNhan Thư Đông, mà còn có bao nhiêu khó chịu nó còn chưa kịp nói với mẹ mình.

Di động tắt, Nhan Thư Đông xoa xoa lung tung nước mắt trên mặt, đi vòng ra sau khách sạn đứng tựa vào pho tượng ở đó.

——

Thành phố sau chín giờ rất khó bắt xe taxi, Lâm Diễm vừa mới được Từ Gia Luân đưa về, hiện cô đang đứng ngoài đường bắt mãi không được xe taxi đành phải gọi điện thoại cho Từ Gia Luân.

Từ Gia Luân hơi kinh ngạc sao Lâm Diễm nhanh như vậy đã điện thoại, bắt máy: “Tiểu Diễm, có việc sao?”

Lâm Diễm gấp đến độ toàn thân run run, nhưng cô vẫn cố gắng mỗi câu đều nói rành mạch: “Gia Luân, em muốn đi đón con, nó bây giờ hiện một cái khách sạn, nhưng bắt mãi không được taxi.”

“Được… bây giờ anh quay lại, chờ anh ở cửa.”

Từ Gia Luân sau khi cúp di động lập tức quay đầu xe, hai bên đèn đường cùng đồng ngô vun vút vụt qua, lúc Từ Gia Luân lái xe còn tự mắng một câu: “Cũng không phải con mày, khẩn trương cái rắm a!”

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Từ Gia Luân dùng tốc độ nhanh nhất phóng xe đến bên người Lâm Diễm, sau khi Lâm Diễm ngồi lên anh lập tức nhấn thật nhanh, tiếp đến hỏi Lâm Diễm: “Đứa nhỏ không phải vẫn đi theo ba nó sao?”

“Hôm nay nó rời nhà trốn đi tìm đến …” Lâm Diễm nghẹn ngào ra tiếng, khẩn trương đến độ hai tay xoắn lại trên đùi, nhưng cho dù hai tay vặn đến trở nên trắng bệch, Lâm Diễm vẫn không kềm được mà phát run.

Từ Gia Luân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Đừng quá lo lắng, tầm 20 phút là đến, thành phố S trị an vẫn khá tốt, khách sạn đó hiện đều có bảo vệ.”

“Hôm nay đi ra ngoài sao lại quên không kiểm tra di động chứ…” Lâm Diễm bắt đầu tự trách nói, Từ Gia an ủi: “Hiện trách cứ bản thân cũng vô dụng, đợi lát nữa trấn an đứa nhỏ cho tốt, đừng làm cho nó để lại bóng ma tâm lý.”

Lâm Diễm gật đầu, nóng lòng như đứng đống lửa ngồi đống than, rõ ràng Từ Gia Luân đã chạy xe thật sự nhanh nhưng cô vẫn cảm thấy chậm thật chậm, giống như thời gian cố ý chống đối vậy, phiền chán và lo lắng cùng lúc dấy lên trong lòng cô, mỗi phút mỗi giây đều khó chịu như thể bị tra tấn.

Từ vùng ngoại thành trường đại học đến khu phố trung tâm thời đại quảng trường ước trừng mất nửa giờ, Từ Gia Luân chỉ dùng 20 phút là tới, đem xe lái vào khu để xe chuyên dụng của khách sạn, anh mở cửa kính xe ra.

Lâm Diễm một đằng nhoài ra bên ngoài nhìn một đằng cởi bỏ dây an toàn, ngay lúc này Từ Gia Luân thở ra một hơi nói với Lâm Diễm: “Nhìn thấy rồi.”

Lâm Diễm nhìn theo tầm mắt Từ Gia Luân, Đông Đông của cô đang ngồi phía sau bức tượng, ánh sang yếu ớt bao quanh nó thành một chấm đen nho nhỏ, sau đó chợt thấy chấm đen chậm rãi biến mất, Lâm Diễm quệt mắt, hóa ra cô đã sớm bất tri bất giác mà khóc.


Cô mở cửa xe, hai chân run run, chính xác là lảo đảo xuống xe, sau đó cô cảm giác tay được một bàn tay nắm lấy, là Từ Gia Luân: “Đi thôi.”

Lòng bàn tay Từ Gia Luân mạnh mẽ, ánh mắt chân thành tha thiết, anh chưa từng cùng Lâm Diễm đi bất cứ đâu mà luôn đứng chờ, có một số việc thật sự có ngoại lệ.

Lâm Diễm đi từng bước một hướng đến chỗ con trai cô, rõ ràng chỉ có vài bước nhưng chân lại như là bị cái gì ghìm chặt, ban đêm gió lạnh thổi vào trong cổ họng cô, làm cho cô khó có thể mở miệng.

“Đông Đông…” Cô mở miệng, có chút hổ thẹn thốt lên sau đó không biết giây tiếp theo nên nói cái gì.

Nhan Thư Đông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Diễm, khuôn mặt lộ toàn nước mắt, qua thật lâu nó khóc thút thít nói: “Tưởng mẹ không trở lại …”

Nhan Thư Đông thật sự nghĩ Lâm Diễm sẽ không quay lại đây , nhưng nó vẫn không rời khỏi nơi này, cho tới bây giờ nó cũng không là một đứa trẻ cái có tính kiên nhẫn, từ 12 giờ trưa đợi cho đến mười giờ tối, đã làm cho cạn kiệt hết năng lượng cùng toàn bộ sự kiên nhẫn của nó, nó có lúc cũng chán nản những vẫn không muốn về Nhan gia.

May mắn, mẹ vẫn đến đây.

Nhan Thư Đông lúc này đã không còn khí lực để oán giận hay khó chịu, lúc Lâm Diễm ôm lấy nó cả người đều mềm nhũn oải ra trên người cô, kết quả khi nhìn thấy chiếc xe của Từ Gia Luân mới lấy lại chút tinh thần.

“Như thế nào chú lại ở đây?”

“Đương nhiên là ở đây dung nạp đứa trẻ lớn mật không sợ trời đất rời nhà trốn đi rồi!” Từ Gia Luân mím môi cười khẽ, mở của xe sau cho Lâm Diễm và Nhan Thư Đông: “Lên xe đi.”

Nhan Thư Đông không vui cho lắm bất quá sau khi lên xe sau vẫn là an phận ngồi xuống, chỉ là nó buông góc áo Lâm Diễm còn cố ý ngồi xa ra.

Lâm Diễm biết Đông Đông giận cô, nhưng trong lòng vẫn vì động táccủa Nhan Thư Đông mà bi thương, cô nhẹ giọng mở miệng: “Đông Đông, hôm nay di động bởi vì hết pin…”

Nhan Thư Đông giương khuôn mặt nhỏ nhắn không nói lời nào, Lâm Diễm thật cẩn thận tới gần nó, sau đó đem nó ôm vào lòng mình.Tốt lắm, Đông Đông không kháng cự lại cô, tuy rằng vẫn không nói chuyện với cô nhưng Lâm Diễm vẫn cảm nhận được Nhan Thư Đông đã dịu đi phần nào.

Trong xe yên tĩnh, Từ Gia Luân mở nhạc, loại nhạc nhẹ nhành chậm rãi, Nhan Thư Đông nằm trong lòng Lâm Diễm có chút mệt rã rời, Lâm Diễm vỗ nhẹ người nó, trong mắt còn có nước mắt.

Xe chậm rãi chạy, như năm tháng xuyên qua thành thị phồn hoa.

Thời gian, xin hãy trôi qua thật chậm, có thể mãi dừng lại ở thời khắc êm đềm này, được không?

Người đàn ông mặc tây trang màu bạc nhìn thấy Nhan Thư Đông được Lâm Diễm đón đi liền gọi điện cho Nhan Tầm Châu, cùng lúc đó Nhan Tầm Châu trong xe nghe xong điện thoại, ban đêm bóng tối bao trùm nhìn không rõ là mấy giờ, yên tĩnh không tiếng động.

Nhan Tầm Châu mở một nửa cửa sổ, bên trong xe sương khói lượn lờ, ngẫu nhiên anh nâng điếu thuốc rồi nhấp một ngụm, ánh lửa nhỏ lóe ra.

Lâm Diễm ôm con xuống xe rồi tạm biệt Từ Gia Luân, Nhan Thư Đông không thích Từ Gia Luân, đối với hành vi Từ Gia Luân đứng phía trước nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, Nhan Thư Đông không thích quay đầu.


Nhan Tầm Châu sau khi nhìn xe Từ Gia Luân rời đi còn ngây người mất một lúc, 15 phút này đầu óc anh bị vây bởi một mảnh đần độn, cuối cùng điên cuồng hút liền hai điếu thuốc mới khôi phục thanh tỉnh, sau đó khởi động xe đi khỏi chỗ này.

Buổi tối không trở về nhà, Nhan Tầm Châu mang theo vài người đi tới nhà xưởng xem hàng hóa, nửa đêm về sáng trực tiếp ngủ thẳng trên chiếc giường đơn ở nhà máy, lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ, chắc lúc này Lâm Diễm và Thư Đông đã rời giường rồi.

——

Nhan Thư Đông buổi sáng tỉnh dậy rồi mà không chịu rời giường, Lâm Diễm xốc chăn của Đông Đông, mềm , mặt trên có cùng hương vị giống như trên người cô.

Nhan Thư Đông rụt đầu vào trong chăn, ấm áp lại an toàn.

Lâm Diễm ở phòng bếp nhỏ cách vách làm bánh trứng bột, bởi vì hai ngày trước mở thông báo tuyển dụng, buổi sáng liền nhận được vài cuộc điện thoại, Lâm Diễm tay vẫn làm dùng bả vai cùng đầu kẹp lấy điện thoại, hai tay thuần thục khuấy đảo, bên kia lò vi sóng còn đang đun cháo thịt nạc, cháo chín sôi trào, khói lượn lờ bên trong theo nắp nồi tràn ra.

Lâm Diễm hơi luống cuống tay chân, nhanh chóng tắt nút đi, tiếp tục nghe điện thoại: “Được, buổi chiều sẽ đến công ty, địa chỉ đợi lát nữa…”

Vừa hay Nghiêm Kha đi tới trước mặt Lâm Diễm tiếp nhận nồi cháo của cô: ” Chị Lâm, đến giúp đây.”

Lâm Diễm cười với Nghiêm Kha, sau khi cúp điện thoại nói: “Hẹn bọn họ buổi chiều gặp mặt.”

Nghiêm Kha: “Buổi chiều thì cứ đi thôi, em trông Đông Đông.”

Lâm Diễm suy nghĩ một chút nói: “Cảm ơn, Nghiêm Kha.”

“Thật là… Này có là cái gì, trước kia chị giúp em thế nào, sao khách khí như vậy…” Nghiêm Kha nói được một nửa nghĩ đến trong phòng con Lâm Diễm còn ngủ liền nói nhỏ xuống, ngại ngùng nở nụ cười, “Không đề cập tới chuyện trước kia, đợi lát nữa cùng bên kia xác nhận mấy khoản cuối cùng hợp đồng, em sẽ chơi với Đông Đông, chơi trò chơi, xem phim đều có thể.”

Lâm Diễm gật gật đầu, tâm tình khá tốt thay một cái váy màu lam in hoa do Nghiêm Kha may cho cô, bên trên là áo ngắn màu xám, thanh nhàn lại thoải mái.

Lâm Diễm đã lâu không thấy sung sướng cho rằng bản thân có đôi khi không nhất định là một người phụ nữ tệ, tuy rằng cô không phải là một người mẹ tốt, nhưng trước mặt con cô thật sự rất muốn được nó thừa nhận.

Khi Lâm Diễm vào phòng gọi Đông Đông, Đông Đông đang xuống giường, nửa người trên một mặc một cái áo phông màu trắng, nửa người dưới là quần cộc hoa văn hình động, tối hôm qua Nhan Thư Đông đã nói quần áo của nó đều là dì Hứa mua.

Lâm Diễm ra tù đã được hơn một năm mua cho Đông Đông không ít quần áo, bất quá kích cỡ cơ bản đều bị nhỏ, nên quần áo này nọ cô đều luyến tiếc mà quăng đi, lần trước về thành phố C liền cầm hết trở về.

Lúc Nhan Thư Đông đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Lâm Diễm lục tung tủ tìm một bộ năm trước cô làm thời trang trẻ em, kích cỡ khả năng vừa với người. Kết quả lúc cô đưa nó cho Nhan Thư Đông mặc, Nhan Thư Đông cư nhiên chê xấu: “Ghét nhất màu hồng nhạt .”


Lâm Diễm nhéo mặt con: “Hồng nhạt mới đáng yêu.”

“Không cần!” Nhan Thư Đông khó chịu trèo lên giường, tuy nhiên cuối cùng vẫn rối rắm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nó vẫn là ngoan ngoãn mặc vào quần áo Lâm Diễm đưa, vừa mặc vừa nói: “ Thích nhất là màu lam, thứ hai thích màu vàng, thứ ba thích màu trắng, cần phải nhớ kỹ.”

Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn Đông Đông mặc vào bộ quần áo chính cô làm, ngồi xuống giúp nó sửa sang lại: “Thật sự là đẹp trai ngây người.”

Nhan Thư Đông nhe răng nhếch miệng nhăn mặt với Lâm Diễm, dừng lại hỏi: “Ở đây sao lại còn một người nữa?”

“Vấn đề thật nhiều nha.” Lâm Diễm cười tủm tỉm xoa xoa đầu Đông Đông, “Cô ấy là bạn mẹ cũng là đồng nghiệp làm cùng nhau.”

“Đồng nghiệp làm cùng?Làm công việc gì vậy?Lần trước vẫn chưa nói rõ.”Nhan Thư Đông tiếp tục hỏi, bộ dáng vô cùng quan tâm.

“Làm trang phục, hiện quần áo con mặc đều là mẹ làm .” Lâm Diễm đem Thư Đông kéo đến trước mặt mình, “Về sau để mẹ may cho con thật nhiều quần áo đẹp được không?”

“Mới không cần…” Nhan Thư Đông nói, nói xong nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Lâm Diễm lại thì thầm “Bởi vì lớn lên cũng không mặc được …”

Lâm Diễm trả lời Đông Đông: “Làm sao có thể không mặc được, còn nhỏ như vậy, về sau hàng năm mẹ đều ở bên con, hàng năm đều mặc quần áo mới mẹ làm được không?”

Nhan Thư Đông trầm mặc, tựa hồ như đang tự vấn lời nói của Lâm Diễm, qua một lúc mới mở miệng: “Về sau đều ở bên cạnh sao?”

Lâm Diễm: “Ngoéo tay.”

“Ngoéo tay là cái gì?”

“Chính là như vậy nè.” Lâm Diễm khều lên đầu ngón út của con, “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được lừa dối.”

“Một trăm năm sau sẽ già đi.” Nhan Thư Đông đột nhiên nở nụ cười, sau đó sờ sờ bụng mình, “Đói quá.”

Lâm Diễm hôm nay được dịp phô diễn các kiểu kỹ năng tài nghệ trước mặt Nhan Thư Đông, điểm tâm cháo thịt nạc bánh trứng gà, cơm trưa vịt quay cùng sườn xào chua ngọt, cơm chiều lại phong phú làm cho Nghiêm Kha cảm thấy đượcthế nào là ” đãi ngộ khác biệt”, sau khi ăn xong Lâm Diễm rửa bát, Nhan Thư Đông nằm úp sấp trên bàn cơm nghịch, chán rồi lại chạy tới hỏi Lâm Diễm.

Buổi sáng Lâm Diễm đưa Nhan Thư Đông đi công viên, buổi chiều là xem phim, xem xong phim sau đó trở về cùng nhau đi dạo siêu thị, mua một đống nguyên liệu nấu ăn.

Trên đường trở về Nhan Thư Đông muốn giúp Lâm Diễm cầm mấy thứ đồ này nọ, Lâm Diễm liền phân cho nó một trái dưa hấu nhỏ, Nhan Thư Đông ôm quả dưa hấu đi rất nhanh, bất quá mỗi lần đi vượt qua Lâm Diễm, liền tự động dừng lại chờ cô: “Nhanh chút, nhanh chút …”

Đây là một cuối tuần tốt đẹp, Nhan Thư Đông đem chuyện cuối tuần này nhớ lại viết vào giấy, viết được kha khá liền đưa cho Lâm Diễm xem: “Ghét nhất chính là viết văn .”

“Mẹ trước kia thích nhất .”

“Thật vậy á?”

“Vậy còn ba thì sao?” Nhan Thư Đông hỏi theo bản năng, Lâm Diễm suy nghĩ rồi đáp, “ba trước kia cũng giống với Đông Đông…”

Nhan Thư Đông đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vui vẻ nằm úp sấp bên tai Lâm Diễm: “Có một chuyện.”


Nhan Thư Đông kể cho Lâm Diễm một chuyện là Nhan Tầm Châu không biết viết hai chữ “Khôi ngô”, Lâm Diễm sau khi nghe xong mở miệng: “Vậy Đông Đông biết viết hai chữ đó sao?”

Nhan Thư Đông gật đầu, cầm lấy lòng bàn tay Lâm Diễm viết lên, Lâm Diễm nhìn thật cẩn thận, hai chữ thế nhưng hoàn toàn viết đúng rồi.

Buổi tối Lâm Diễm kiểm tra túi sách, lúc chuẩn bị ngủ nhìn di động tối đen trước mặt, im lặng kỳ lạ, Nhan Tầm Châu lúc này đây định chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?

——

Ngày hôm sau, Lâm Diễm đưa Nhan Thư Đông đến trường học, lúc đứng ở cổng trườngNhan Thư Đông ngẩng đầu hỏi cô: “Buổi tối còn tiếp tục không?”

Nhan Thư Đông hỏi thật sự cẩn thận, Lâm Diễm nhìn thấy rất đau lòng, cô làm mẹ đứa trẻ này mà ngay cả yêu cầu đơn giản như vậy cũng không cách nào đảm bảo cho nó, Lâm Diễm hít sâu một hơi, trưng lên khuôn mặt tươi cười: “Sẽ đến .”

“Ngoéo tay!”Nhan Thư Đông vươn đầu ngón út.

Lâm Diễm ngoắc ngón út, sau đó buông tay ra: “Học tập cho tốt, nghe lời thầy cô biết không?”

“Nhất định sẽ nghe.”Nhan Thư Đông suất khí quay đầu, lập tức bỏ chạy vào trong, vào đến trường học lại xoay người nhìn Lâm Diễm một cái.

Lâm Diễm đứng lên, quay đầu, liền thấy một người đàn ông đứng phía sau cô: “Cô Lâm, mời.”

Nhan Tầm Châu ngồi trong một chiếc xe thương vụ màu đen, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe sau cho Lâm Diễm, Lâm Diễm sau khi ngồi vào, kính trong xe hạ xuống, đem cô cùng Nhan Tầm Châu giam vào một không gian nhỏ hẹp.

Nhan Tầm Châu một thân tây trang màu đen, tóc ngắn cắt gọn, một đôi mắt đen như mực nhìn lướt qua trên người Lâm Diễm: “Mấy ngày nay Thư Đông ở đâu?”

Xe chuyển bánh, Lâm Diễm cười khẽ: “Không phải anh không biết?”

“Biết.” giọng điệu Nhan Tầm Châu thản nhiên, “Tôi muốn đưa Thư Đông xuất ngoại.”

Lâm Diễm quay ngoắt đầu lại.

“Đừng nhìn như vậy.” Nhan Tầm Châu mấp máy môi dưới, sau đó vươn tay kéo Lâm Diễm đến trước mặt mình, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu Diễm, kỳ thật cô vẫn mơ tưởng muốn con tìm đến cô phải không?”

Lâm Diễm yên lặng nhìn Nhan Tầm Châu: “Luôn muốn, có thể được sao?”

“Được, đương nhiên được.”Nhan Tầm Châu hé môi, “Chỉ cần mở miệng là được.”

Lâm Diễm: “Được, giao con cho tôi.”

“Ha ha.” Nhan Tầm Châu cười đến không thể ngừng lại, ngón tay di đến vành tai Lâm Diễm, tản ra hơi thở trong không gian chật chội, “Sao mà vẫn còn ngây thơ y như trước kia vậy?”

Lâm Diễm đẩy Nhan Tầm Châu ra, Nhan Tầm Châu không đổi sắc mặt sau đó nhìn thẳng Lâm Diễm mở miệng nói: “Nếu muốn con, vậy đem bản thân ra đổi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.