Đoạt Thê

Chương 8: - Trượt Tuyết


Bạn đang đọc Đoạt Thê FULL – Chương 8: – Trượt Tuyết


Editor – Tử Dương
***
Bùi Tứ Trăn nhíu mày, cúi người kiểm tra chân Đổng Từ: “Chỗ cũ à?”
Đổng Từ nhìn cô gái nhỏ cuống cuồng lo sợ bên cạnh, đẩy tay Bùi Tứ Trăn ra, lạnh nhạt nói: “Không nghiêm trọng, còn đi được.”
Đây là sự thật, tuy chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng cô có nhiều kinh nghiệm, sẽ tự tìm cho mình tư thế ngã phù hợp để khả năng bị thương giảm xuống mức thấp nhất.
Đương nhiên Bùi Tứ Trăn biết, nhưng anh cũng biết Đổng Từ đang sợ bị phát hiện, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống: “Em mà còn như vậy, sớm muộn gì cũng tàn phế.”
Cô gái gây chuyện thấy không khí giữa hai người này có cái gì đó rất lạ.

Chính cô cũng không biết nên làm gì cho phải, đúng lúc có người hô tên mình: “Quách Tâm Di!”
Quách Tâm Di quay lại thì thấy một người mặc trang phục trượt tuyết màu da nhạt đang vọt tới, cô gái vội vẫy tay.
“Chị Phỉ Phỉ!”
Chị Phỉ Phỉ vừa tới chỗ bọn họ liền tháo kính bảo vệ xuống, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này, anh…!anh Bùi?”
Mặt Quách Tâm Di như đưa đám: “Em gặp rắc rối, suýt mất mạng!”
Cố Phương Phỉ thừa biết chuyện này, từ xa, cô ta đã thấy Quách Tâm Di sắp tông vào Đổng Từ, nhưng không ngờ người đàn ông mặc đồ đen này lại đột nhiên xuất hiện, cứu họ thoát nguy.
Càng không nghĩ tới người đàn ông ấy lại là Bùi Tứ Trăn.
Tay anh cầm kính râm phản quang, áo mũ chỉnh tề, toàn thân gần như màu đen.

Với cách ăn mặc thế này, muốn hòa một người lớn lối ngạo mạn như anh vào đám đông cũng khó, thần thái lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến Cố Phương Phỉ hoảng hốt.
Ngay cả giọng cũng lắp bắp.
Bùi Tứ Trăn nheo mắt: “Là do cô dẫn cô gái này tới khe trượt đúng không?”
Cố Phương Phỉ nhìn thoáng qua Quách Tâm Di còn run hơn cả cô ta, đến nước này mới hiểu, miễn cưỡng cười giải thích: “Tâm Di không thích chỗ đông người, nghe nói bên này ít hơn nên chúng em…”
Bùi Tứ Trăn không muốn nghe: “Nếu cô đã dẫn cô ta tới đây thì lát nữa về tự giải thích với phó chủ tịch Quách đi.”
Phó chủ tịch yêu thương con gái như mạng, bà ấy mà biết chuyện chắc chắn sẽ khiến cô ta gặp rắc rối.
Cố Phương Phỉ cuống lên, cô ta kéo tay Bùi Tứ Trăn, vừa xáp người tới, vừa nũng nịu cầu xin: “Anh Bùi đừng nói với cô Quách, chẳng phải bây giờ đều ổn hết rồi ư, Tâm Di cũng không cố ý, nếu nói với mẹ của con bé sẽ khiến bà ấy lo lắng…”

Bùi Tứ Trăn nhìn tay cô ta: “Buông ra.”
Ánh mắt anh quá sắc bén, chẳng sợ khiến con gái nhà người ta mất mặt, Cố Phương Phỉ không dám nắm níu nữa, phụng phịu buông ra.
Đổng Từ lười nhìn bọn họ giằng co, đỡ Quách Tâm Di lên: “Chúng ta đổi đồ đi, chị xài của em.”
Quách Tâm Di xài ván trượt đôi, còn Đổng Từ dùng loại đơn, địa hình hiện tại tuy không còn gập ghềnh nhưng trượt ván đơn vẫn an toàn hơn.
Bùi Tứ Trăn xoay người: “Đừng cố, anh cho người tới đón.”
Đổng Từ thử vung cây trượt lên, không quay đầu lại: “Ở nơi nhiều tuyết thế này rất khó tìm người, nếu đợi chắc phải đến tối mất.”
Bây giờ chưa tối mà tuyết đã rơi đặc, tuy thường xuyên có đoàn người qua lại ăn cơm, nhưng một hai giờ sau, kiểu gì trời cũng tối mịt.
Càng tối thì càng phiền toái.
Gió núi thổi xuống liên tục, không khí như bị đông cứng.
Thấy Đổng Từ chật vật thích ứng với tấm trượt mới, Quách Tâm Di tự trách: “Cố thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi, em không cố ý.”
Cô gái nhỏ đỏ mắt, thậm chí còn có sự dè dặt trong đó, ai nhìn cũng phải thương yêu, Đổng Từ duỗi tay, xoa đầu cô bé hai cái, thay cho lời an ủi.
Đổng Từ biết cô bé này không cố ý, nếu muốn cố ý thì yêu cầu cơ bản nhất vẫn là trình độ, cô cười cười: “Không sao.”
Nụ cười điềm nhiên, âm thanh trấn an, vô cùng dịu dàng.
Tựa như nụ cười của một người mẹ.
Nhưng so với mẹ còn ngọt ngào hơn.
Giờ đây, tâm trạng sợ hãi của Quách Tâm Di mới bình tĩnh đôi chút, cô bé nuốt ngược nước mắt: “Em sẽ không làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.”
Bùi Tứ Trăn lạnh lùng nhìn Đổng Từ, cô dám quyến rũ người khác, cho dù người đó chỉ là một cô gái.
Lúc ấy, Đổng Từ hơi cúi đầu, phần cổ nhỏ nhắn trắng trẻo lộ ra.

Vì nở nụ cười mà từng đường nét trên chiếc cằm bỗng chốc trở nên thật sinh động ưu mỹ, đâu chỉ đơn giản là dịu dàng, mà nó còn là sự dụ hoặc.
Bùi Tứ Trăn hồi mắt nhìn Cố Phương Phỉ, anh hất cằm, ánh mắt không cần nói cũng biết.
Cố Phương Phỉ không kịp phản ứng: “Em…!không bằng chúng ta đi trước, hình như trời càng lúc càng lạnh.”
Bùi Tứ Trăn không muốn phí lời, cắt ngang cô ta: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Cố Phương Phỉ khó tin hỏi, muốn cô ta xin lỗi một người sa cơ thất thế như Đổng Từ ư?

Người khác không nói, nhưng cố tình lại là Đổng Từ, cô ta thật sự không thể ăn nói khép nép được, càng không muốn tỏ vẻ đáng yêu.
Cố Phương Phỉ cắn môi, oan ức nhìn Đổng Từ: “Em không cố ý, chị dâu sẽ không trách em đâu, đúng không chị?”
Bùi Tứ Trăn căn bản không cho cô ta có cơ hội tỏ thái độ với Đổng Từ, lấy điện thoại bấm số: “Bà Quách, tôi là Bùi Tứ Trăn…”
Giọng điệu bất cần.
Cố Phương Phỉ trừng mắt, theo bản năng vọt tới che điện thoại anh lại, gần như đỏ mặt xin lỗi Đổng Từ.
Cũng may không kích động đến mức mất kiềm chế, cô ta chỉ dám thầm mắng Bùi Tứ Trăn lo chuyện bao đồng, thích làm sứ giả chính nghĩa, không hiểu phong tình.
Mất mặt như thế, Cố Phương Phỉ nói xong liền kéo Quách Tâm Di đi.
Quách Tâm Di không muốn đi, nhưng tình trạng của cô như vậy, chỉ cần Cố Phương Phỉ túm một cái, không đi cũng phải đi.
Cố Phương Phỉ quay đầu đúng lúc thấy Bùi Tứ Trăn đang giơ tay đỡ Đổng Từ xém chút nữa ngã xuống, tư thế chu đáo như vậy hoàn toàn khác xa với con người lạnh lùng thường thấy.
Cố Phương Phỉ tức giận, ngoài ra còn lẩn quẩn cảm giác nghi hoặc.
Hai người họ vừa đi, Bùi Tứ Trăn lại tiếp tục câu chuyện ban nãy, bảo bên ban quản lý tới đón người.
Như cảm giác được ánh mắt của Đổng Từ, Bùi Tứ Trăn xoay người, mặt không đổi sắc: “Hai đứa nó tự về sẽ rất nguy hiểm.”
Đổng Từ không tỏ ý kiến, gật đầu.
Trên thực tế, dù suy xét từ sự an toàn hay là xuất phát từ Cố Phương Phỉ thì cô ta không đến mức đáng trách.
Bùi Tứ Trăn sắp xếp người, hành động còn nhanh hơn cả Đổng Từ, vì phương tiện di chuyển hoàn toàn khác nhau.
Hai chiếc motor địa hình sáng loáng xuất hiện, chúng nó lướt nhanh mà đến, hất tuyết tung bay đầy trời.
Chiếc motor địa hình dừng lại, bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi.

Người đi đầu tướng tá đô con, anh ta mở mũ và kính râm ra, sải bước tới chỗ Bùi Tứ Trăn, kính cẩn gọi: “Thiếu gia”.
Vừa dứt lời, anh ta mới để ý cạnh Bùi Tứ Trăn có một cô gái, trang phục trượt tuyết vốn đã không đẹp, giờ lại càng không thấy đường cong nào.

Chỉ là có một thể loại người có thể khiến cho tất cả mọi thứ trở nên dễ nhìn hơn, đó là người thật sự có nhan sắc, hiển nhiên, người trước mắt là một ví dụ!
Có điều, chuyện đó vốn không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất vẫn là ánh mắt mỗi lần thiếu gia nhìn cô gái này.

Lý Khải Văn theo anh ngần ấy năm, chưa từng thấy anh nhìn ai bằng ánh mắt đó, ngoại trừ cô Lina Hà.
Cho nên anh ta tò mò muốn nhìn kĩ hơn, nhưng vừa nhìn một cái liền ngây ra, một tiếng “Cô Hà” buột miệng thốt ra.
Vừa kêu xong, anh ta biết mình đang tự tìm đường chết, bị ánh mắt âm trầm của thiếu gia nhìn đến da đầu tê dại, lập tức sửa miệng: “Cố thiếu…!không không không, cô Đổng, cô Đổng, là cô Đổng!”
Xưng hô của Lý Khải Văn khiến tầm mắt Bùi Tứ Trăn thay đổi, cuối cùng dừng lại đúng hai chữ: “Cô Đổng.
Đáng ra trường hợp này rất lúng túng, nhưng Đổng Từ lại thấy bình thường, thậm chí còn mỉm cười mở lời: “Đã lâu không gặp, anh khỏe không Khải Văn?”
Lý Khải Văn tự thấy bản thân thật vô dụng, chuyện này đối với một kẻ từng làm mưa làm gió sáu bảy năm trước quả thật không mấy dễ chịu.
Chỉ là trong lòng dù có khổ, cũng không dám kêu than.
Mắt thấy Lý Khải Văn muôn vàn cảm khái, không nói nên lời, sắc mặt Bùi Tứ Trăn không vui, nói với Đổng Từ: “Đi thôi.”
So với nhịn đau để về thì việc ngồi trên motor địa hình mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Đổng Từ không phải loại người không biết đúng sai, cô cầm cây trượt, định tháo nốt ván trượt ra, Lý Khải Văn vội chạy tới.
Động tác nhanh nhẹn như sợ chậm xíu nữa là có chuyện, thành thạo tháo ván trượt giúp Đổng Từ, sau đó nhường chỗ, còn mình thì lên xe ngồi với đồng đội, lớn tiếng nói: “Thiếu gia, cô Đổng, chúng tôi đi trước dẫn đường.”
“Chờ…”
Đổng Từ đang định nói tiếp thì toàn thân bỗng nhiên nhẹ hẫng, cô bị ôm ngang, vừa ngước mắt là chạm ngay sườn mặt góc cạnh của Bùi Tứ Trăn.

Anh hơi nghiêng về sau, hầu kết chuyển động lên xuống, có nét gợi cảm của một người cấm dục lâu năm.
Đương nhiên, cấm dục chỉ là tưởng tượng.
Đổng Từ chuyển mắt không nói gì, giây tiếp theo, anh để cô lên chiếc motor địa hình.

Cô mang kính bảo vệ, nhìn Bùi Tứ Trăn: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Kính bảo vệ to rộng phản quang, gần như chiếm hơn nửa mặt Đổng Từ, khiến người đối diện không hình dung được cảm xúc của cô.
Thế nhưng, giọng nói lại mềm mỏng, nhẹ tựa lông hồng.
Bùi Tứ Trăn nhìn môi cô, khàn khàn hỏi: “Chỉ cảm ơn thôi sao?”
Đổng Từ nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh muốn tôi không cần cảm ơn anh sao?”
Điệu bộ không khách khí chút nào, cảm giác này thật quen thuộc, anh nhếch miệng: “Anh là người đã cứu mạng em.”
“Cho nên?”
“Cho nên phải trả lại.”
“Tôi đâu nói sẽ không trả, vậy anh muốn tôi thế nào?”
Lời Đổng Từ nói mang hai hàm nghĩa, hai người đồng thời im lặng.
“Trả thế nào là do anh quyết định.”

Bùi Tứ Trăn không tiếp tục đề tài này nữa, sắc trời dần tối, gió núi càng thổi mạnh hơn.
Anh sải bước tới chỗ motor, thân hình cao lớn che khuất Đổng Từ, chắn cơn gió tuyết.
Bùi Tứ Trăn đội nón, sau đó vô cùng tự nhiên kéo tay Đổng Từ đặt lên eo mình: “Ngồi chắc.”
Không cho Đổng Từ cự tuyệt, càng không để cô rút tay lại, khởi động motor địa hình, tiếng động cơ gầm rú vang lên, vút nhanh ra khỏi sườn núi.
Từng trận tuyết lớn áp thẳng vào mặt.
Tốc độ nhanh như điện chớp, Đổng Từ không rút tay mà ngược lại còn dùng sức ôm chặt anh hơn, cô không muốn bị bay ra ngoài.
Lái một con dã thú máy móc lướt qua rừng cây trắng bạc, dần dần muốn ngừng mà không nỡ.
Ngoài trượt tuyết truyền thống và nhảy một điệu hip-hop thì lái motor địa hình trên nền tuyết dày cũng là một cách để đốt cháy năng lượng.
Gió lạnh, tuyết băng, máu càng nóng.
Không có không khí ngột ngạt, hô hấp không bị cản trở, Đổng Từ buông thả bản thân hưởng thụ cảm giác kích thích này.
Nhưng cơ thể kẻ phía trước lại đang căng chặt.
Cho dù hai người cách nhau một lớp quần áo, Bùi Tứ Trăn vẫn cảm nhận được sự mềm mại đang đặt trên hông mình theo một cách không thể nào chân thực hơn nữa.

Không chỉ mỗi bên hông, mà toàn bộ người đối phương đều dán chặt vào, tựa như trước kia, khi cái chạm dính ấy hòa làm một thể…
Cảm giác mất khống chế này khiến đáy mắt anh quay cuồng trong dục vọng thâm trầm.
Tình cảm mãnh liệt năm xưa bỗng chốc kết thúc ngay tại thời điểm đó.
Càng hạnh phúc thì càng ngắn ngủi.
Bùi Tứ Trăn chở Đổng Từ về làng du lịch, có mấy đứa nhỏ giữ xe.
Hai người thay đồ thường, một trước một sau bước ra, vừa vào sảnh lớn đã bị mấy công chức bên Viện Nhân Ái bắt gặp.
“Đây không phải Cố thiếu phu nhân sao?”
Xưng hô này vừa xuất hiện, Đổng Từ liền bước tới trước hai bước, không một tiếng động tạo khoảng cách với Bùi Tứ Trăn, chào hỏi người đối diện.
Tay Bùi Tứ Trăn bất động giữa không trung, sau đó bỏ vào túi quần, anh nhìn Đổng Từ chằm chằm, phảng phất như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa bọn họ.
Chúng đang chờ anh đánh vỡ , hay nói cách khác là phá hủy toàn bộ.
Đổng Từ hoàn toàn không biết gì cả, vẫn cười sáng lạn: “Triệu phu nhân, Chu phu nhân, hai người không đi trượt tuyết sao?”
“Đi, nhưng không có gì chơi nên về sớm, mới đi spa về, thấy spa ở đây cũng bình thường thôi.”
“Bậy nào, tôi thấy cũng có hiệu quả ấy chứ.”
“Ha ha ha, hiệu quả


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.