Đoạt Thê

Chương 53: - Bệnh Viện


Bạn đang đọc Đoạt Thê FULL – Chương 53: – Bệnh Viện


Editor – Tử Dương
***
Đổng Từ đột nhiên té xỉu làm đoàn phim loạn thành nồi cám.
Đạo diễn Tiếu Chí An như kiến bò chảo nóng, vừa phải chạy sấp chạy ngửa đưa người đến bệnh viện, vừa phải giải thích với bên đầu tư.
Lấy vị thế của Đổng Từ, đương nhiên đoàn phim có nghĩa vụ mua bảo hiểm cho cô, một trong những những điều lệ từng cam kết là không được lạm dụng phân cảnh nguy hiểm.

Nếu vi phạm hợp đồng, e là không có công ty bảo hiểm nào dám đảm đương.
Giờ chỉ cầu mong Đổng Từ đừng gặp chuyện gì tắc trách, nếu không mọi trách nhiệm sẽ đổ xuống đầu đoàn phim, kèm theo đó là một con số bồi thường khổng lồ.
Ngặt nỗi sau khi Tiếu Chí An báo cáo tình hình với công ty điện ảnh Cố thị thì hay tin Cố tổng muốn đích thân qua đây…
Tiếu Chí An cúp máy, miệng lẩm bẩm: “Có cần đến mức này không?”
Chủ nhiệm sản xuất thấy thế, bèn tiết lộ tin đồn gần đây: “Đạo diễn Tiếu, tôi nghe nói cô Đổng là vợ của Cố tổng.”
Tiếu Chí An trợn mắt: “Không thể nào?”
Chủ nhiệm sản xuất hỏi ngược: “Tại sao không, bộ anh không thấy scandal của cô Đổng và cậu Diệp bị ghìm xuống một cách bất thường à.

Sau tất cả, mọi người đều biết cô Đổng là hoa đã có chủ, vả lại chồng cô ấy còn là người mà Diệp Cảnh Trình không dám trêu vào.”
Tiếu Chí An lắc đầu: “Dù biết nhà họ Cố là hào môn ở Hương Giang nhưng làm gì có chuyện nhà họ Diệp không dám ho he, toàn tin vịt.”
Chủ nhiệm sản xuất nhíu mày: “Nếu là tin vịt vậy động lực nào để người đầu tư đích thân tới đây?”
Miệng Tiếu Chí An hết đóng lại mở, im lặng không đáp.
Nhất thời thấp thỏm không yên.

Riêng việc Đổng Từ gặp chuyện ở đoàn làm phim đã đủ dọa Tiếu Chí An sợ mất mật, ngộ nhỡ Đổng Từ là vợ của nhà đầu tư thật…!biết đâu vốn liếng cũng không cánh mà bay.
Tiếu Chí An vừa nghĩ đến nguy cơ liền trừng mắt nhìn Thẩm Từ Từ.
Thẩm Từ Từ oan ức: “Đạo diễn Tiếu, tôi chỉ nghe theo lệnh cấp trên, thấy tình hình nghiêm trọng tôi cũng lo lắm chứ.”
Tiếu Chí An tức tối: “Tôi thấy cô không có vẻ gì gọi là lo lắng hết, thà nói cô rắp tâm phá hỏng bộ phim của tôi còn hơn.”
Nói xong, ông ta giận dữ đi mất.
Đáy mắt Thẩm Từ Từ tóe lửa, nhưng ngoài mặt lại cười khổ, điệu bộ không biết làm sao.
Chủ nhiệm sản xuất lắc đầu: “Người thông minh như cô mà chút đạo lý Thần tiên đánh nhau, quỷ gặp xui xẻo  cũng không hiểu là sao, bọn họ kết thù là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần giả ngu giả điếc là được, cớ sao cô còn tiếp tay? Cô làm vậy bọn tôi biết dọn dẹp thế nào?”
Thẩm Từ Từ đã dám chỉnh Đổng Từ thì hẳn đã tìm được đường lui, vả lại nếu không có lợi ích đi kèm thì lấy đâu ra chuyện cô ta vì chút oán giận xưa mà giúp Văn Nãi San làm chuyện xấu.
Trợ lý sợ sệt hỏi: “Chị Thẩm, em nghe nói ông chủ của công ty điện ảnh Cố thị sắp tới đây.

Anh ta là nhà đầu tư, lỡ gây khó dễ cho chị thì sao?”
Thẩm Từ Từ hừ lạnh: “Sao là sao, phim này đâu chỉ có mình Cố thị đầu tư, đừng quên nhà họ Văn cũng có phần, chắc chắn bên họ sẽ ra mặt giúp tôi.”
*
Cố Diễm Sinh tới nơi chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Nhưng Bùi Tứ Trăn lại sớm hơn anh ta một bước.
Tiếu Chí An là người khôn khéo, biết mình gây họa nên luôn túc trực ở bệnh viện.

Ai ngờ Cố tổng còn chưa xuất hiện mà nhà sản xuất nổi tiếng trong giới đã giúp ông ta lôi kéo nhà đầu tư.

Đáng tiếc Tiếu Chí An không có tâm trạng bàn chuyện đầu tư, đùa chứ người bảo chứng doanh thu phòng vé còn nằm trong phòng bệnh kia kìa.

Tuy nhiên, khi sực nhớ cách đây mấy phút có một công ty sản xuất đòi rút vốn, ông ta lại phải bấm bụng đón tiếp.
Tiếu Chí An liếc mắt nhìn nhà đầu tư trẻ tuổi đang theo chân nhà sản xuất.
Trông không khác gì minh tinh nổi tiếng.
Nhưng rõ ràng bộ quần áo trên người anh ta rất đắt tiền, quanh thân lúc nào cũng tỏa ra kí thế khiến người khác e ngại, thậm chí đến thư ký vệ sĩ cũng xuất sắc không kém, điều này càng minh chứng cho địa vị không thể xem thường của người đàn ông trước mặt.
Ngay cả nhà sản xuất trứ danh như Tiền Kiến còn phải thể hiện thái độ kính cẩn với anh ta.
“Bùi tổng, đây là Tiếu Chí An, đạo diễn của bộ phim [Đại Đường Huyễn Dạ].”
Tiếu Chí An biết Tiền Kiến là người có thâm niên trong nghề nên mắt luôn để trên đầu, ấy thế mà cũng có lúc khép nép như vậy, nhà đầu tư này chắc chắn không phải hạng dễ chọc.
“Chí An, tôi nhớ dạo trước chú than phiền chuyện thiếu hụt ngân sách đúng không, tôi dẫn thần tài tới cho chú đây, giới thiệu một chút, vị này là Bùi tổng…”
Tiền Kiến mới khen hai câu, Tiếu Chí An lập tức vươn tay: “Bùi tổng, hân hạnh hân hạnh!”
Bùi Tứ Trăn bắt tay cho có, âm trầm hỏi: “Cô ấy ở phòng nào?”
Tiếu Chí An sửng sốt, không kịp phản ứng: “Ai…”
“Còn ai vào đây, đương nhiên là Bùi phu nhân!”
Tiền Kiến thấy Tiếu Chí An phát ngốc, liền nói: “Chẳng lẽ cậu không định xin lỗi Bùi tổng về việc Bùi phu nhân ngất xỉu ở đoàn phim?”
Một người lăn lộn trong giới giải trí suốt bao nhiêu năm như ông ta sao có thể là kẻ ngốc.

Chẳng qua do Tiếu Chí An không bắt kịp suy nghĩ của họ mà thôi.
Nhờ câu nhắc nhở của Tiền Kiến, Tiếu Chí An mới biết Đổng Từ là Bùi phu nhân!
Tiếu Chí An không dám chậm trễ, vội dẫn Bùi Tứ Trăn qua phòng bệnh, dọc đường đi không quên nói lời xin lỗi, đáng tiếc đối phương không đáp lại câu nào.
Bùi Tứ Trăn nhốt ông ta ngoài cửa, chỉ cho bác sĩ vào trong.

Đầu óc Tiếu Chí An rối tung rối mù, thấy Bùi Tứ Trăn không hé răng nên tưởng mình giẫm đuôi người ta.

Thà rằng khởi binh vấn tội ngay từ đầu chứ im ỉm thế này ai biết đường mà lần: “Có khi nào anh ta định hồi vốn không, tình hình của cô Đổng đâu nghiêm trọng…”
Tiền Kiến khịt mũi: “Não chú bị úng à, người ta vẫn chưa đầu tư đâu đấy, hồi cái gì mà hồi?”
Tiếu Chí An gật đầu như giã tỏi: “Phải phải phải, đều do não tôi lên men.”
Tiền Kiến nói: “Tôi thấy chú ngu chết đi được, nghĩ sao đoàn phim có rùa vàng không ôm lại ôm người ta tới bệnh viện.”
Tiếu Chí An bất đắc dĩ, không biết nên giải thích với Tiền Kiến từ đâu, đành chuyển đề tài: “Đúng rồi, Bùi tổng có lai lịch thế nào?”
“Biết Bùi Kinh Thế không?”
“Hỏi thừa.”
“Người ta là cháu đích tôn của Bùi Kinh Thế, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Bùi thị.”
Tiền Kiến vừa dứt lời, tim Tiếu Chí An bỗng dưng đập mạnh, ông ta cười gượng: “Anh Tiền nói đùa, tuy tôi không xem báo kinh tế tài chính nhưng vẫn nghe danh Bùi thị – một tập đoàn chuyên kinh doanh điện năng lượng mà ngành chúng ta có quăng tám sào cũng với không tới.”
Tiền Kiến khinh bỉ: “Đúng là có quăng tám sào cũng không với nổi Bùi tiên sinh, nhưng Bùi phu nhân thì sao? Chú nhớ bộ phim khoa học viễn tưởng được báo chí đưa tin rầm rộ cách đây ít lâu không, chú biết mười triệu tiền đầu tư bắt nguồn từ người nào không, là Bùi tổng đó, còn nguyên nhân hả? đơn giản vì vợ cậu ta thích.”
Tiếu Chí Anh sốc nặng, ai chẳng biết bộ phim viễn tưởng đó sắp ra đảo, nhưng đùng một cái lại có người đầu tư, càng không ngờ đến nguyên nhân được đầu tư.
Tiếu Chí An cười miễn cưỡng: “Công nhận Bùi tổng chiều vợ.”
“Biết thế thì tốt, sau này đừng chọc ngoái người ta nữa, đắc tội không nổi đâu.
Tiền Kiến nói xong liền tìm khu vực hút thuốc, không cần Tiến Kiến nhắc nhở Tiếu Chí An cũng biết thế lực sau lưng nhà họ Bùi khủng khiếp cỡ nào.
Áp lực trên vai càng nặng, Tiếu Chí An càng có cớ trút giận lên đầu chủ nhiệm sản xuất: “Cũng tại anh nhiều chuyện, đi phao ba cái tin lá cải, nói cô Đổng là vợ Cố tổng, may phước tôi chưa nói gì quá trớn, chưa hại Bùi tổng đội nón xanh oan mạng.”
Chủ nhiệm sản xuất không hiểu: “Tôi đâu có xạo, tin tức đã được chứng thực rồi mà, ủa, bộ không đúng ư?”
“Sai quá sai!”
“Nhưng…”
“Cô Đổng là Bùi phu nhân hàng thật giá thật, nhưng khoan, biết Bùi tổng không, không biết thì lật xem bảng xếp hạng tỷ phú thế giới đi, theo số là được!”
Tiếu Chí An nghiến răng thuật lại lời Tiền Kiến vừa nói ban nãy.
Chủ nhiệm sản xuất ngớ người, hồi lâu mới thắc mắc: “Làm quái gì có Bùi phu nhân nào ở đây, đống tin khùng điên đó ở đâu ra vậy?”

Tiếu Chí An biết chết liền: “Tóm lại anh nhớ cho kỹ, cô Đổng là Bùi phu nhân, hoàn toàn không liên quan tới Cố tổng…”
Lời còn chưa dứt, lại thêm đợt khách ghé thăm.
Người thư ký đi cùng người đàn ông tuấn tú lịch sự bước tới chào hỏi Tiếu Chí An: “Đạo diễn Tiếu, đây là Cố tổng.”
Tiếu Chí An vội bắt tay, nhưng tiếng chào hỏi chưa kịp tròn chữ đã nghe Cố Diễm Sinh hỏi: “Có gì chúng ta nói sau, vợ tôi đang ở đâu?”
“Ai?”
Tiếu Chí An thộn mặt, thế rốt cuộc Đổng Từ là vợ ai?
Thư ký cười đáp: “Đương nhiên là Cố thiếu phu nhân, sao nay đạo diễn Tiếu lạ vậy, mau dẫn chúng tôi qua phòng bệnh, Cố tổng đang sốt ruột, lúc hay tin Cố thiếu phu nhân ngất xỉu, chúng tôi liền bắt máy bay qua đây.”
Tiếu Chí An bối rối, ngược lại chủ nhiệm sản xuất phản ứng nhanh nhạy hơn, vội nhờ y tá dẫn đám người Cố tổng qua phòng Đổng Từ.
Đám người đi rồi, Tiếu Chí An mới hoàn hồn.
Ông ta túm áo chủ nhiệm sản xuất, hét toáng lên: “Anh điên hả, sao lại dẫn Cố tổng qua đó, anh quên Bùi tổng còn trong phòng hả?”
“Rồi ảnh hưởng gì?”
“Cả hai người đều nói Đổng Từ là vợ họ!”
“Đệt.”
Chủ nhiệm sản xuất đâu nghĩ chi xa xôi, nhưng rõ ràng đây không phải lời nói đùa mà là sự thật rành rành trước mắt.
Sắc mặt chủ nhiệm trắng toát: “Làm sao đây làm sao đây, giờ muốn đuổi cũng không đuổi kịp, kiểu gì hai người bọn họ cũng chạm trán nhau.”
Tiếu Chí An đau khổ: “Đều tại tôi hết, xớn xác tìm người đầu tư mà không chịu coi ngày coi giờ, bộ phim của tôi sắp ra chuồng gà rồi.”
Suy cho cùng, người nhanh trí nhất vẫn là chủ nhiệm sản xuất, ông hít sâu một hơi: “Đạo diễn Tiếu bình tĩnh, trước tiên hãy dẫn bảo vệ qua phòng bệnh, đề phòng hai bên ẩu đả còn có người can ngăn…”
“Đúng đúng đúng.”
Tiếu Chí An vỗ trán, nhưng trong lòng đã tự đoán trước kết quả: hết đường can ngăn, một nữ diễn viên có hai người chồng cùng làm nhà đầu tư thì can ngăn bằng cách nào? Huống chi thế lực của cả hai đều đáng sợ…
Một vợ hai chồng, cô Đổng đúng là thánh nhân!
Edit: Chương sau xem anh đây xử đẹp con nữ phụ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.