Đoạt Thê

Chương 50: - Ngả Bài


Bạn đang đọc Đoạt Thê FULL – Chương 50: – Ngả Bài


Editor – Tử Dương
***
Giọng vừa vang, Bùi Tứ Trăn không cần đứng dậy cũng biết người tới là Cố Diễm Sinh, giỏi quá nhỉ, mới sáng sớm đã qua phòng vợ cũ kiểm tra.
Đổng Từ nghe tiếng cười lạnh sau lưng bèn trố mắt trừng Bùi Tứ Trăn, cặp mắt hoa đào như có vệt sáng lạnh lướt qua.
Bảo anh đừng lộn xộn.
Bùi Tứ Trăn không quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng nhìn vẻ hoảng hốt của Đổng Từ , anh đành nén âm mưu đuổi tình địch đi, hung tợn cắn cô một phát.
Để lại dấu ấn trên bờ vai yêu kiều mềm mại.
Đổng Từ đau nhói, miệng khẽ rên.
“Sao vậy?”
Cách năm sáu bước, Cố Diễm Sinh chợt nghe tiếng cô, vừa bước vào phòng, chiếc giường là thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta.
Tấm màng lụa đỏ lượn lờ gợn sóng, bóng người phụ nữ như ẩn như hiện.
Đổng Từ gắng lắm mới bỏ được ý nghĩ đá cho người đàn ông bên cạnh một phát, giọng bình tĩnh: “À, không có gì, bị muỗi cắn.”
Cố Diễm Sinh quái lạ: “Chưa mùa hè, sao lại có muỗi?”
Đổng Từ im hơi lặng tiếng kéo chăn lên, che kín nửa thân trần của người đàn ông cạnh bên: “Sân nhiều cây cỏ nên nhiều muỗi.”
“Cũng đúng, lát nữa anh bảo người làm mua bình khử trùng về phun.”
“Được.”
“Cắn nhiều không, hay để anh bôi thuốc?”
“Không cần, chuyện nhỏ.”
Đổng Từ thuận miệng đáp, nhưng tên khốn Bùi Tứ Trăn trong chăn lại không nghe lời, chăn vừa che lấp cũng là lúc đôi tay trong chăn bắt đầu không thành thật.
Còn viết chữ trên lưng cô.
Lòng bàn tay thô lệ(*) trượt vòng khiến da thịt run rẩy.

(*Thô ráp nhưng đẹp)
Ngực Đổng Từ phập phồng lên xuống, rõ ràng đang bị Bùi Tứ Trăn kích thích, cô tức giận đẩy người trong chăn ra, định vén màng xuống giường.
Bùi Tứ Trăn vội chụp tay cô.
Đổng Từ quay đầu đón nhận ánh mắt âm u của người nào đó, môi anh khẽ mở, khẩu hình miệng vô cùng rõ ràng: Đừng đi, bảo hắn ta cuốn xéo.
Kiêu ngạo đến độ làm người ta nghẹn họng trân trối.
Không có tính tự giác của kẻ sắp bị bắt gian.
Lúc này, Cố Diễm Sinh lấy bữa sáng trong hộp đựng ra, bên trong có hai chén chè: “Mau qua đây, chè lạnh ăn mất ngon.”
Cách nửa tấm màng, Đổng Từ và Cố Diễm Sinh nhìn nhau, đối phương chờ cô xuống giường, nhưng tay cô như đeo chì.

Căn bản không thể động đậy.
Thấy người trong màng không nhúc nhích, Cố Diễm Sinh bỏ thìa xuống: “Sao thế?”
Đổng Từ thấy Cố Diễm Sinh định qua đây, vội bảo anh ta dừng bước: “Từ từ, em chưa mặc quần áo, không tiện.”
Nói xong, cổ tay cô đột nhiên nhẹ hẫng.
Kèm theo một tiếng cực nhẹ: “Ngoan”.
Không biết nói cô ngoan vì nghe lời không xuống giường, hay ngoan vì không cho chồng hợp pháp thấy cảnh xuân.
Tóm lại Bùi Tứ Trăn rất hài lòng với cách nói của cô, nụ hôn dày đặc dần dà rơi xuống cổ, quyến rũ ướt át, tê dại tột cùng.
Nụ hôn của anh làm tâm trí Đổng Từ nhộn nhạo, cô siết chặt nắm tay, nhưng đành hết cách với người đàn ông ấy, cớ sao chỉ có mình cô khẩn trương sốt ruột, lo lắng không yên.
Cô biết nếu bây giờ xuống giường thì khó lòng che giấu sắc mặt, tròng mắt linh động, dứt khoát nói: “Diễm Sinh, đợi em tắm rửa thay quần áo rồi ăn sau, anh để trên bàn đi, phiền anh quá, cảm ơn anh.”
Câu này cốt ý muốn tiễn khách.
Cố Diễm Sinh nghe xong, ánh mắt hơi mất mát, tưởng đâu hai người được ăn sáng chung, nhưng anh ta không có quyền can thiệp vào thói quen sinh hoạt của Đổng Từ.
Có Diễm Sinh cười bất đắc dĩ: “Được rồi, em tranh thủ ăn đi, ăn xong nhớ đến Tàng Bảo Các tìm anh, chúng ta cần bàn bạc số giấy tờ cho ngày mai.”
Nhắc giấy tờ đương nhiên là muốn nhắc vụ sang tên vào thứ hai tới.
Cũng là mối quan tâm hàng đầu của Đổng Từ tính đến thời điểm hiện tại, cô cong môi: “Được, nào xong em qua tìm anh.”
Cố Diễm Sinh vừa ra khỏi cửa, khi tiếng bước chân vẫn chưa biến mất hoàn toàn thì người đàn ông bị Đổng Từ giấu dưới chân đột nhiên đè cô xuống giường.
Đổng Từ chửi nhỏ: “Khốn nạn!”
Bùi Tứ Trăn chẳng buồn động đậy, anh nâng mặt cô lên, dùng sức hôn mạnh môi cô, thô lỗ xâm nhập.
Ngực hai người dính chặt nhau, hết lần này đến lần khác, càng hôn càng gần, nhưng không chỉ thân xác mà luôn cả hơi thở và trái tim.
Thấy Đổng Từ không thở nổi, Bùi Tứ Trăn mới quyến luyến buông cô ra.
“Coi như tên đó biết điều, dù hắn ta không đi, anh vẫn có cách ép hắn ta phải đi.

Em không cần sợ vì sớm muộn gì chồng cũ của em cũng biết chuyện này.”
Vẫn là cách nói ngạo mạn quen thuộc, tò te với vợ người ta không biết xấu hổ cũng thôi, đã vậy còn gán cho người ta cái danh chồng trước.
Đổng Từ kéo màn xuống giường: “Chồng cũ gì chứ, còn một tháng lận.”
“Nếu sau một tháng mà em không bái bai anh ta, luật sư sẽ thay em làm chuyện đó.”
Bùi Tứ Trăn nhướng mày bước tới, toàn thân chỉ mặc đúng một chiếc quần lót hình viên đạn, sóng lưng rắn chắc lưu lại vô số vết cào đỏ đỏ hồng hồng.
Dấu cào rất sâu, chắc chắn có người cố ý.
Đáng tiếc nó quá vô dụng, còn hại cô ngất lên ngất xuống.

(^Ngụ ý anh mãnh quá nên chị ngất)

Đổng Từ nhìn lưng anh liền biết tối qua hai người đã có một trận điên cuồng, điên cuồng đến mức vừa nhìn đã sinh lòng sợ hãi, đồ dã thú không biết mệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đầy một tháng là cô có thể yên tâm liệt giường.
Làm Đổng Từ sượng nhớ hai mươi bảy ngày xưa cũ, hai mươi bảy ngày nối liền số mệnh, cô chuyển mắt: “Mau mặc quần áo, muốn lây bệnh cảm cho em à?”
“Yếu ớt.”
Bùi Tứ Trăn mím môi, mặc thêm áo ngủ: “Vừa rồi nhắc giấy tờ gì vậy, sáng mai hai người định đi đâu?”
“À, có chút tài sản cần sang tên.”
Đổng Từ ăn chè, cười cong mắt: “Mấy luật sư lúc trước anh giới thiệu sắp có đất dụng võ rồi đấy.”
Bùi Tứ Trăn nhếch môi ngầm hiểu, nhưng thoắt cái đã chú ý đến bó bách hợp nằm cạnh hộp thức ăn, gương mặt đột nhiên âm trầm.
“Gì thế?”
“Bách hợp.”
“Anh biết bách hợp, nhưng anh muốn biết lý do tại sao Cố Diễm Sinh lại tặng bách hợp cho em?”
Bùi Tứ Trăn ngắm nghía bó hoa, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Sao nào, chẳng lẽ hắn ta đang nuôi hy vọng tái hợp?”
Đổng Từ không nghĩ vậy: “Anh lo xa.”
“Tốt nhất là vậy.”
Bùi Tứ Trăn ném bó hoa vào thùng rác: “Nếu hắn ta muốn bù đắp cho những sai lầm của mình thì trước hết phải xem bản thân có bản lĩnh nhổ cỏ đó không.”
Đổng Từ chậc một tiếng: “Anh mới nhai lại còn gì?”
Bùi Tứ Trăn cúi người, đầu lưỡi đảo qua môi cô, cuốn theo hạt khiếm thực lơ lửng trong miệng, cảm nhận hương vị thơm nồng từ hoa quế.
Dư âm kéo dài.
“Ngon.”
Bùi Tứ Trăn liếm môi, đồng tử đen nhánh nhìn cô không chớp mắt: “Bảo bối, chỉ có anh mới có bản lĩnh nhai lại.”
“Bá đạo.”
Ánh nhìn của Bùi Tứ Trăn làm da đầu Đổng Từ tê rần, muốn giãn khoảng cách với anh nhưng vô dụng, eo cô đang bị tay người đàn ông nào đó siết chặt.
“Không biết anh đã từng nghe câu [Thà phá hủy mười tòa miếu, chứ đừng phá hỏng mối hôn nhân] chưa.”
Bùi Tứ Trăn nhéo cằm cô, lạnh lùng đáp: “Là hắn ta tự phá, nếu hôn nhân hạnh phúc thì đâu dễ tan vỡ như vậy?”
Đổng Từ bật cười: “Giỏi lý luận.”
“Tất nhiên.”
Bùi Tứ Trăn tẩu tán luôn chén chè còn lại, đã làm tu hú chiếm tổ chim khách còn bày đặt chê ỏng chê eo.
“Vị không giống.”

“Chắc tại có thêm hoa quả khô, vả lại đang trái mùa nên hạt khiếm thảo không ngon bằng.”
“Cũng đúng.”
Bùi Tứ Trăn đứng dậy vươn vai, khóe mắt đảo qua Đổng Từ, ám chỉ nói: Ăn uống nhớ ngó trước ngó sau, muốn ăn thì ăn đồ ngon, sao phải miễn cưỡng ăn hàng loại hai, đừng để bản thân thiệt thòi, đến anh còn thương cho số phận của chiếc lưỡi và cái dạ dày của em đấy.”
Đổng Từ nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt đa tình, cố ý xuyên tạc: “Anh đang sổ xúy em có mới nới cũ sao?”
Bùi Tứ Trăn nheo mắt: “Em thử xem.”
Đổng Từ cười, vai run run: “Giờ chưa hứng thú, sau này sẽ thử.”
“Em muốn chết à.”
Bùi Tứ Trăn cúi người bế cô lên, quay lại chiếc giường quen thuộc, tra tấn đến khi cô liên tục xin tha mới thôi.
*
Ngày kế, Đổng Từ và Cố Diễm Sinh đi công chứng hợp đồng chuyển nhượng, bận bịu cả ngày.
Nếu muốn xử lý dứt điểm, thứ cần nhất chính là thời gian.
Bất quá, cô không cần ra mặt cũng có người xử lý thay, kì hạn không quá một tháng.
Bước chân Đổng Từ nhẹ nhàng khoan khoái, định mời Cố Diễm Sinh ăn trưa nhưng không ngờ anh ta đã chuẩn bị trước, mời ngược lại cô.
Là một nhà hàng Tây Ban Nha.
Điệu Flamenco quẩn quanh bốn phía, từ sảnh chính đến lối đi đều rực rỡ tráng lệ, từng tấc lụa mỏng nồng đậm phong tình chốn xa hương.

(*Đất khách quê người)
Đổng Từ đảo một vòng: “Nhà hàng này đẹp thật.”
Cố Diễm Sinh kéo ghế giúp cô: “Nhớ năm nào còn ở Nam Phi quay phim hàng tháng trời, nhưng em chỉ ghé mỗi nhà hàng Tây Ban Nha.”
Đổng Từ cười đáp: “Đồ địa phương em ăn không quen, đồ Trung Quốc thì không chuẩn vị.”
“Làm anh tưởng em thích món Tây Ban Nha, thậm chí vẫn nhớ mấy món yêu thích của em.”
“Thật sao?”
Đổng Từ nhướng mày, Cố Diễm Sinh nói là làm, anh ta cầm thực đơn lật qua lật lại, chỉ cô mấy món ăn quen thuộc.
Ngoài ra không thể thiếu các món đặc trưng của nhà hàng.
Cố Diễm Sinh cười bảo: “Anh chọn nhiều món, tiện cho em muốn thử món mới nhưng lỡ không hợp khẩu vị thì còn món quen bổ cứu.”
Đổng Từ giật mình: “Những người học cao như các anh đều có trí nhớ tốt vậy à?”
Cố Diễm Sinh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tường: “Cũng tùy người.”
Lời này ý khác.
Hai người đều ngầm hiểu.
Đổng Từ thấy trí nhớ của Bùi Tứ Trăn cũng thuộc dạng nhất nhì nhưng không hơi đâu nghĩ nhiều.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện: “Anh nhớ em nói tiếng Tây Ban Nha khá sỏi, hình như học hồi quay [Vu Sơn] đúng không?”
“Không, em học trước đó rồi, chính xác là lúc còn học trung học.”
“Sao lại nổi hứng học ngoại ngữ?”
“Thật ra ban đầu em chỉ học khiêu vũ, vừa khéo giáo sư dạy vỡ lòng là người Ban Nha, chị ấy nhiệt tình lắm…”
Một bữa ăn xa hoa, đề tài tán gẫu nhiều vô kể, bầu không khí hòa hợp.

Cuối cùng, Cố Diễm Sinh giơ ly rượu chúc mừng cô: “Sớm biết việc lấy lại Đổng viên khiến em vui như vậy thì anh đã giúp em sớm hơn.”
Đổng Từ cười lắc đầu: “Đây không phải chuyện mà anh có thể làm chủ.”
“Hôm nay anh rất vui.”
Cố Diễm Sinh lẳng lặng nhìn cô: “Lúc kí tên, anh biết năm chữ lợi ích và thỏa thuận sẽ biến mất trong cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Đổng Từ chạm ly với Cố Diễm Sinh, lạnh nhạt đáp: “Mới chớp mắt mà đã kết hôn gần một năm, sắp đến thời điểm chúng ta được trả tự do.”
Cố Diễm Sinh nhấp rượu, không trả lời.
Rời nhà hàng, hai người lững thững bước xuống bậc thang chờ tài xế tới đón, mùa xuân nắng chiếu ấm áp, không khí tươi mới làm con người ta thư thái.
Đổng Từ không vội mang kính và khẩu trang, cô hít sâu một hơi, thời tiết hôm nay thật đẹp.
Cố Diễm Sinh không nỡ dời mắt trước góc nghiêng hoàn mỹ của Đổng Từ, tựa như ngày đó ở bảo tàng Nam Phi, bị cô mê đắm.
Anh ta do dự hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực anh luôn hối hận vì ba năm trước lúc chúng ta còn tự do đã không kiên trì theo đuổi em.

Anh cứ nghĩ bản thân mình đủ lý trí, năm dài tháng rộng sẽ sớm quên em, tương lai gặp một người tốt hơn em.

Nhưng anh sai rồi.”
Cố Diễm Sinh ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa bỗng trở nên nóng rực.
Tim Đổng Từ giật nảy, tự dưng có dự cảm không lành.
Cố Diễm Sinh không ngại thổ lộ tâm ý của mình: “Tuy rằng trời xui đất khiến, vòng đi vòng lại lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng sự thật là chúng ta rất có duyên, đúng chứ? Nếu anh theo đuổi em lần nữa, liệu em có chấp nhận anh không?”
Đổng Từ không thiếu đối tượng tỏ tình, số lượng nhiều như sao trời, nhưng tất cả đều bị cô từ chối, và tất nhiên, người đàn ông trước mặt cũng không ngoại lệ.
Thế mà chưa kịp mở miệng, một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, thổi bay tấm khăn lụa(1) trên cổ cô, Đổng Từ vội giơ tay bắt nhưng Cố Diễm Sinh lại nhanh tay chụp trước.
Anh ta cầm khăn, xoay người nắm chặt cổ tay Đổng Từ.
Tình cảnh này vừa khéo bị người đàn ông trong xe bắt gặp, hai dáng người đĩnh đạc như rồng trong biển người.
Diệp Cảnh Trình thấy Cố Diễm Sinh kéo tay Đổng Từ liền hớt hải chắn đường Bùi Tứ Trăn: “Tôi nói này, vợ chồng người ta ăn bữa cơm, anh đừng vô duyên chen ngang, dù mỗi tháng có chia thành mười lăm ngày thì anh chỉ được chiểm một nửa thôi, đừng tham lam chiếm hết.”
Bùi Tứ Trăn dùng gương mặt âm trầm liếc anh ta: “Buông tay.”
Diệp Cảnh Trình lập tức buông tay, trách bản thân lo lắng dư thừa.

Diệp Cảnh Trình có thể tốn sức giành giật đồ chơi, ham thích những thứ mới mẽ nhưng Bùi Tứ Trăn thì không, những món đồ tầm thường không bao giờ lọt nổi mắt anh, đã không lọt mắt thì đều biến thành đồ bỏ, nhìn chung Bùi Tứ Trăn chỉ hứng thú với hai loại, một là hiếm lạ, hai là quỷ quái khác người.
Khi còn bé, Bùi đại thiếu từng sống ở nhà họ Lý mấy năm, anh thích nhất là trò rút nọc rắn, thậm chí ngủ chung với rắn.
Vỗn dĩ không ai có gan giành đồ chơi với Bùi Tứ Trăn, mãi tới khi đám trẻ con biết thú cưng của anh thuộc loại quý hiếm, bọn chúng mới tỏ vẻ ghen tị.

Nhưng đa phần mấy đứa lóc nhóc không dám, chỉ có mấy bé trai lớn hơn Bùi Tứ Trăn là ho he ăn cướp.
Về sau bị cướp thật…
Mà cũng phải thôi, năm ấy Bùi Tứ Trăn mới bảy tám tuổi, làm gì có chuyện chơi lại đám nhóc mười ba mười bốn.
Nhà họ Lý cấm trẻ con trong nhà đánh nhau, nhưng hạng ngoại lai(*) như Bùi đại thiếu thì không, nếu so với những kẻ hung hãn, thì anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.