Bạn đang đọc Đoạt Thế Tranh Thiên – Chương 161: Cường Hào Ác Bá
Người người vây xem một khắc này chấn kinh, hướng nhìn trọng tâm của bọn hắn hiện tại đổ dồn sang Hàn Phi, bộ dạng tiểu tử điềm đạm liếc sơ còn ngỡ thiếu gia là lượt nhà nào vung tay làm dáng, nào hay cũng nòi võ sĩ đi ra, khiến tâm tư ai ai có mặt lao xao thưởng thức, bình thường khó bắt gặp hai tố chất này trên cùng một người khi cư xử tình huống tương đồng như trên.
Lời lẽ xì xầm nói đi bàn lại tiếp tục âm ĩ rộn rạo, chẳng rõ phát từ đâu tựa bọn họ treo sẵn cửa miệng đến hoàn cảnh lại lẩm bẩm thả ra:
– Tiểu tử nọ vậy mà rất cường hãn, sức lớn, Linh Thạch không phải bảo khí, dùng quăng trọi như này chẳng khác hòn sỏi thông thường bao nhiêu..
gây sát thương kia, rốt cuộc lực ném tiêu tốn mỗi lần bao nhiêu chứ..
Điểm khác lại vang, như đáp lời người nọ, hai phần đệm hùa tám phần không mấy kì vọng:
– Đúng đúng, xác thực dùng lực bắt mắt, nhưng ngạnh kháng được Viễn Tòng sao? Không có khả năng..
Đi lại trong phụ thành đa phần đều là võ giả ít nhiều cũng trui rèn Luyện Thể Cảnh lấy sức khỏe để bán buôn lâu dài, tình cảnh kẻ mang bên mình thế lực chèn ngang lấn dọc mấy tên cô thế gặp qua không ít, những lần tránh nhiễu giữ khoảng cách vây xem chẳng khác coi tuồng miễn phí bao nhiêu.
Trường hợp bức bách người khác quá đáng như này cũng chẳng ai đủ can đảm trực diện múa mép bênh vực, mặt khác sau lưng bôi nhọ chửi rủa đến văng tục càng ầm ĩ như muốn phác thành bài đồng giao mới đủ béo miệng mát lòng.
Bây giờ vừa hay có kẻ tựa đại diện dũng khí của bọn hắn bước ra, nỗi niềm tưởng vẫn che giấu như mọi lần, thời khắc này trào dâng thẳng thớm, vài kẻ làm như gấp rút tranh đấu tư tưởng chính mình mới xong, lén lút liều lĩnh ném lời cạnh nạnh:
– Không sai, các ngươi muốn Linh Thạch, hắn trả thế nào quyền của hắn, đủ là được.
Đám đông lần lượt nói vào, tựa động viên Hàn Phi thoải mái ném tới, thậm chí chuyển dời chỗ đứng ra phía sau Y làm ra dáng điệu đồng lòng khích lệ.
Hàn Phi chép miệng mấy lượt, hắn thế nào không rõ đám người kia lùa loạt như vậy để thỏa cơn dại thù đã đặc quẹo từ lâu không có cách phủi bỏ.
Hiện tại gặp cảnh hắn đứng mũi chịu sào được dịp cho họ hả hê lau chùi sạch sẽ vết ố tâm tư, nhìn sôi nổi bền chặt, hung lực tên kia đến còn có kẻ dám ở lại sao.
Bất quá hắn không vì chút tư vị hoàn cảnh đem lại mà hành động thiếu nghĩ, đối phương hống hách lố trớn lôi cả Y vào cùng xử phạt, tình hình lại ra địch nhân của mình, mạnh mẽ đối đãi là lẽ thường phải làm.
Tay vuốt giới chỉ tuôn ra Linh Thạch đều đặn có thời hạn trình tự, tay còn lại thoăn thoắt chộp lấy từng khối vun vút ném xoáy ra, chốc chốc đã trăm khỏa, hai trăm, ba trăm.
Linh Thạch bình thường nhìn qua như thể nhiều mặt giác bóng nhẵn, giữ trong lòng bàn tay không có cảm giác các cạnh của nó sắc bén, lại dùng làm vật ném trọi cũng chưa mấy người nghĩ qua, liền khó xác định sức sát thương tác động ra sao, bất quá đa phần ước lượng không đáng kể.
Hình thái lúc này của nó xoay tròn phóng xẻ thẳng tắp cắt qua không khí lập lòe nổi ra viền ngoài một tầng quang huyễn mỏng như lớp ánh nắng chiếu phản lên thủy tinh bị bật ngược thường gặp, lại cho người ta cảm giác ánh sắc bao bọc kia là giao động lực lượng trường lưu bởi tốc độ di chuyển sản sinh, chẳng khác mảnh khí binh độc môn nào đó là mấy “vù..vụt..xèo..xoẹt..”.
Lực phát động nhanh nhẹn, khoảng cách đôi bên cũng không xa, đám đông cùng không sao rõ Hàn Phi dùng thủ pháp gì một hơi thả vào chỗ trống ở giữa hàng loạt điểm Linh Thạch lấp lánh, thiếu điều người ta muốn nghi hoặc phải chăng những khỏa phía trước ẩn giấu dị pháp tản ra trường lưu cô đặc vừa đủ giảm tốc chờ mấy khối đằng sau bay tới cho kịp.
“Phốc..phốc..
phốc, phập..
phập..
xẹt..” một chuỗi âm thanh hỗn loạn nhưng không lẫn lộn vang lên khi găm trúng thân thể địch nhân trong tầm ngắm một số ít vì tác động mạnh dẫn đến nứt vỡ văng tung tóe vun vãi ra thềm địa “lách..tách”, theo khung cảnh Linh Thạch rơi “vù..vù..” xuống như mưa sao băng, khiến đám người Viễn Tòng, tên sứt đầu kẻ mẻ trán xô đẩy nhau tránh né, tản ra mỗi gã một hướng hai tay bện lại che chắn kêu la í ới, cố sự gấp gáp khiến bọn hắn không kịp xuất hộ khí chống đỡ.
Lão giả Viễn Tòng vừa đau vừa thẹn, vì tự tôn ung dung cao ngạo trước giờ, trong một khắc ngắn ngủi lại bị tên thiếu niên có chút sức lực cũng không tính là đặc biệt, con nhà ai từ đâu tới chẳng rõ, cứ vậy mà khua tay ngắt tỉa qua.
Lão giận lắm, hầm hập nóng hổi đỏ choét cả mặt, vận khí tụ bảo nhón gót lăng không, hăm he muốn rách cả vòng mắt trừng lên hung tợn, khí trường lưu loạn tà áo tung bay tóc dài lượn uốn phất phới, đồng tử đảo quét theo hình cung một nhịp, lão gầm lên văng cả nước bọt ra ngoài, mắng xối xả:
– Làm càn! Muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Có chăng giận quá mất khôn, lão co lại một tay thành chưởng thế, khí lực hội tụ trung điểm đã lóe lên một tia quang cầu đang nhấp nháy giãn nở.
Chân mày chau lại, thành mũi nhăn nhúm, tầm mắt dáo dác chăm chăm bao chọn mọi bóng ảnh, dường như sau đây chưởng lực hạ xuống nhằm vỗ chết mọi người bên dưới vậy.
Bất chợt một tên tráng sĩ thủ hạ ở gần nhất ngửa mặt lớn tiếng bẩm báo, lại như nhắc nhở:
– Đại nhân, trong thành cấm phi hành càng cấm công khai đánh giết!
Đám người vây xem cũng cảm nhận được nghuy hiểm càng rõ luật lệ trong thành, nếu không có mấy dãy nghiêm quy kia bọn hắn làm sao dễ dàng từ nơi khác đến yên ả bán buôn được, Tửu quán càng không dám thưởng vị thoải mái quá lâu nhỡ bàn bên có tên cường giả nào đó say xỉn bất chợt trái vung quyền phải hạ cước, bọn hắn còn không ôm thiệt sao.
Xét vị trí chính mình ở hoàn cảnh này, “ngồi đê hóng ruộng nhà người hạt mẩy hạt lép” là không đúng, song nào có quy định cản ngăn.
Bất quá chủ sự gây náo chẳng phải kẻ dễ gần, võ lực đâu thể coi khinh, dửng dưng “đứng bờ chịu bão” chỉ có kẻ ngốc, vài tên ngập ngừng toan tính một chút mới buông lời nửa như bênh vực cho kẻ như mình nửa khích khịa thách thức:
– Đại nhân, ngươi qua lại không ngắn, phi hành tính là gì, bay lượn tắm hết gió xuân đi chăng nữa, nộp ra nắm nhỏ Linh Thạch chi phạt liền xong.
Công khai đánh giết, còn nơi che chắn sao!
Lão giả nhấn nhá như bất chấp hậu họa, nửa lại lo nghĩ về vài ẩn tình quan trọng nào đó, quang cầu tụ lực đã to gần ngập bàn tay lung lay cương mãnh ảm đạm co rút tiêu tán, lão nghiến răng kèn kẹt, giận đỏ cả mặt chuyển thành tím tái, sát cơ căng phồng muốn nổ tung khỏi đồng tử bén nhọn, thoảng qua tia tâm ý căm thù không sao nuốt cho xong, bèn hướng Hàn Phi gầm giọng to rõ hơn trước, phăng phẳng một lời:
– Tiểu tử, ngươi hỗn xược giằng xé tâm tư ta, đã vậy lão mở lời khiêu chiến mượn ngươi đến Chiến Đài trải qua giáo huấn, ta mới hả lòng, ngươi biết sợ, ta cũng không quá đáng tiền bối lấn lướt.
Bất quá nộp ra trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, bái lạy tại cửa thành hô lớn “Viễn Tòng gia gia”.
Đám người vây xem bàng hoàng từ hành động trước của lão, đã tản chân lãng tránh, mồ hôi lạnh dồn dập túa ra, dời thân xa một đoạn phòng hờ cảnh giác.
Sự tình chuyển biến bọn họ dè chừng chậm bước trở lại, vốn ai cũng có việc riêng nhưng để làm sau không đáng ngại, đặt quan tâm nơi đây xem bằng hứng thú lớn.
Nghe qua lời thách đấu hậu đài thu lợi toan tính kĩ lưỡng của lão hoặc là được công khai phế còn thu sạch tài vật của đối phương hoặc thỏa lòng hoạch họe đồng thời vét về khoảng lớn, ai nấy nghĩ đến thôi cũng tê lưỡi đắng mắt, có người bức xúc quá đỗi, bộ dáng liều mạng nhăn nhó híp tịt đôi mi, quát tháo ẩn ẩn như chửi vu vơ, nhưng rõ ràng là thẳng mặt:
– Đây là bức người, khí phách tiền bối như ngươi thật không có chút liêm sỉ nào!
Viễn Tòng chứa lời nọ ngập cả vành tai, song lão chẳng tỏ ra tức tối ngược lại còn cười sặc không thành tiếng, tựa có người bồi tiếp tiếng lòng của lão, ánh mắt phủ kín sắc khí oán độc lạnh lẽo.
Hàn Phi nhướng mày làm ra vẻ mình theo chưa kịp tình huống, nơi đây quá nhiều nghiêm cấm, vừa đúc rèn lực lượng của bản thân cho ra một loại công pháp chưa biết sử dụng có hiệu quả không, đang dự tính xong vài việc, ban đêm nhàn rỗi đi chọc phá vài nơi, nghe có người rủ rê lên chiến đài làm vài chầu luận đàm hắn bất chợt dâng lên cảm giác như thoáng nghe lỏm được vị trí Địa Bảo, chớp vội mấy vòng mắt, thầm thán:
“Đây là tự nguyện làm đối thủ thử chiêu cho ta, ta từ lúc nào lại may mắn đến vậy.”
Lân cận thành trì Nhân Loại, chẳng biết từ khi nào lập ra rất nhiều nghiêm quy, võ giả muốn thực chiến rèn kĩ năng rời thành săn Yêu Thú, bên trong vẫn có chỗ cho tiểu bối nơi này thí luyện, song người ngoài như Hàn Phi từ địa phương khác đến thì không có phần, cùng lắm là Chiến Đài nơi đôi bên giải giận trút sầu lẫn nhau, người bị khiêu chiến có quyền từ chối, kế đó đóng phạt dựa theo sự tình nặng nhẹ bị trục xuất khỏi thành.
Bên khiếu chiến dù đối phương nhận chiến hay không cũng phải chịu khoản phí lớn dạng trả thuê Chiến Đài, nên khi không rơi tình huống thù hằn đến mức cạn lời với kẻ kia sẽ không dẫn đấu.
Chiến Đài thông thường hoang vắng lâu lâu mới bắt gặp một cặp tiểu thương xích mích giông dài thành oán hận.
Sau khi bước lên cũng có thương lượng, ổn thỏa đi xuống bằng cách bồi phí như lão giả đã nói bên trên..