Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 155: Linh Hải Tiến Giai


Bạn đang đọc Đoạt Thế Tranh Thiên – Chương 155: Linh Hải Tiến Giai


Khôi phục bộ mặt dễ gần, nồng nhiệt châm trà thiết khách.

Đang lúc vững trí đối đãi toàn diện bỗng bên tai truyền tới giọng nói của nữ tử ngồi cạnh bên:
“Lão công nhà ta cùng với Hàn gia chủ tại thành chính có quan hệ gần gũi, ta cũng vài lần làm việc với Y, thời điểm này muốn gặp qua Y một chút, chẳng hay..”
Lưu Bình vừa lúc ngoảnh mặt nhìn qua, phát giác những người cùng bàn dường như chỉ mình hắn nghe thấy lời này, nữ tử nói xong cũng đánh mắt nhìn vu vơ nơi khác biểu lộ ý tứ “ta đang hỏi riêng ngươi”.
Hắn thở phù nửa nhịp khí ấm, đây là dấu tay của võ giả tu vi Nhập Đạo Cảnh hậu kì trở lên đem lời nói xì xầm ngay ngoài cửa miệng, phát lực bao bọc lại, sau đó lùa quả cầu chứa thư tín đậu đến bên tai kẻ mình muốn truyền đạt.
Bản thân Lưu Bình vừa tấn thăng cấp bậc Nhập Đạo Cảnh chờ lên trung kì mới nắm vững nguyên tố khí hệ để luyện chiêu này, song người mới bập bẹ không làm theo cách kia được mà phải vận khí tụ tập thành nhúm lực treo ngoài bờ môi trước kế đó mới đưa lời nói vào.
Mức độ xa gần, kín đáo hoặc nội dung ngắn dài tùy vào lực lượng hao mòn lẫn kinh nghiệm thao tác của bản thân song khoản cách tối đa cường giả thường dùng cũng chỉ tầm 500 mét trở lại nhằm kín đáo nhắc nhở đồng bọn trong tình huống nào đó.
Nhập Đạo Cảnh thuần qua Luyện Khí, võ đạo tu luyện là trường lưu.

Ngồi gần bên như Mãn Y Kiều lấy tu vi của nàng Nhập Đạo Cảnh cửu tầng thúc giục truyền lời cũng tổn hao không ít lực.

Lưu Bình không biết truyền lời lại nên gật gù ra hiệu, gọi đến thuộc hạ dẫn đường cho nàng.

Mẫn Y Kiều lúc đứng lên rời đi qua loa vài lời nghụy tạo ý định tản bộ hóng mát.

Lại lấy ra khối lệnh bài ngân sắc bề mặt khắc một chữ Mãn lớn bên dưới chữ khách nhỏ hơn chìa tới chỗ Lưu Bình, ngữ điệu hào sảng:
– Đột ngột ghé nhằm lúc tiệc tửu không chuẩn bị gì, về sau Lưu thương đoàn lỡ chân tại thành chính dùng vật này điều đến mặt mũi ngũ đẳng hộ tộc giữ ấm đêm trường.
— QUẢNG CÁO —
Dứt lời thẳng một mạch ra cửa, không thiết chào biệt ai.

Lưu Bình ý thức điểm trân quý nhanh tay thu lại, nhị lão Đan Các tấm tắc mừng thay:
– Lưu thương đại đương gia, ngươi thật may mắn.

Vị vừa rời khỏi ngoài giữ chức vị Quản Sự thường cấp của Tụ Bảo Các còn là tiểu thư độc nhất của hộ tộc lão ngũ thế gia nhị phẩm.
Người khác bồi tiếp:
– Đúng, bọn ta tuy là Quản Sự lẫn Chấp Sự của Đan Các cũng rất hạn chế khiến nàng phiền nhiễu.
Toàn bộ người Phàn gia cùng lúc mát mặt, phụ tử Phàn Thôn lẫn Phàn Thất rần rần xấu hổ, trước khi đám khách đặc biệt nọ đến còn đang tranh đấu tư tưởng kịch liệt liệu nên cộng tác mấy phần tâm ý, lúc này thầm thán may mắn khi liên kết thương vụ với Lưu gia, hai gã một nhịp nhìn nhau, chung đường suy ngẫm:
“Không nghĩ bọn hắn ẩn tàng sâu đến vậy.”
Phàn Thôn lão gia chủ Phàn gia trong lòng còn hoài nỗi vướng bận không bỏ qua nổi, rằng Hắc Y Nhân đêm đó rốt cuộc cùng với “Hàn gia chủ” trong lời của Lưu Bình có bao nhiêu liên quan.
Bên trong đình viện Lưu gia, trải qua một phen mệt mỏi mày mò công pháp sau cùng cũng tích hợp ra phương thức thi triển ổn định lực lẫn tốc độ nhanh nhạy, Hàn Phi phục dụng mấy lọ dược liệu phục sức hồi thần, quay trở lại đại không gian thức hải lược qua nội tài.
Linh Khí đã đậm đặc hơn nhiều, khu vực không gian riêng biệt được bồi đắp quang sắc, kiến trúc mỗi điểm sống động thực thể gấp nhiều lần trước đó, muốn xem nơi nào không nhất thiết đả động “quản ấn” chủ hồn để xác định địa phương như xưa, bề nổi có sự khác biệt do kết cấu bên trong hình thành ra.

— QUẢNG CÁO —
Event
Trước mắt hắn là trăm vạn dặm vô tận ngập ắp sáng sủa, cuối nẻo tầm nhìn mấy cụm sương mù khổng lồ chung màu trắng đục không còn hạn hẹp đen tuyền lạnh lẽo như những ngày thiếu hụt Linh Quang trước kia, bóng ảnh linh thể lơ lửng trên linh hồ trên đỉnh đầu là quang cầu cự đại bán kính tầm trăm thước đặc quẹo sinh cơ.
Trăm dặm đổ về rực rỡ Kim quang trụ lấp lánh bên cạnh khu vực xanh rì nhìn tựa như đám mây có màu lạ đôi lúc lại có vài điểm trắng trẻo thân thể như người, bay ra lượn vào chơi trò đuổi bắt phát ra âm thanh cười đùa vui nhộn.
Dãy núi bên này hoa nở thành thảm, đa sắc trải rộng nhưng chốc chốc lại rung lên tựa địa chấn từ đó nhảy ra bóng ảnh hồng sắc bộ dáng giống một tráng niên lực lưỡng cao tám trượng đánh đu từ đỉnh vách này sang eo sườn nọ, mỗi lượt như vậy nó gầm vang một tiếng, kế đó động tác lập lại như thể là công việc quen thuộc phải làm.
Hàn Phi nhìn kĩ cũng không, nhoẻn miệng cười cợt, động thân lao vút vào bảo khí hình cầu chi chít cổ văn to bằng cái đình trà đang lơ lửng xoay tròn cách linh hồ chưa đầy năm dặm.
Đây là Ngân Cầu bảo khí không gian chứa vật sống của Huyết Hồ, từ ngày Hàn Phi trữ vào nguyên mạch tứ hệ, Linh Quang được bổ dưỡng tăng cường, Linh Khí đậm đặc, nàng phóng lớn Ngân Cầu khiển đến gần trung điểm linh hồ để tiện cho việc bổ sung linh khí vào trong.
Phạm vi không gian cũng giãn nở gần gấp ba lần, nơi này còn có thêm gió mát chẳng biết tại hẻm núi nào leo lắt đến, Hàn Phi đặt chân trên chiếc cầu huyễn ảnh phóng mắt về phiến thạch cách Y trăm thước, bộ dáng Yêu Hồ lông mao đỏ rực, dị biến tứ chi ngồi trong tư thế gần như người xếp bằng tu luyện, toàn thân phát quang lực gom lại một điểm truyền thành hình sợi vào khối ánh sáng lập lòe khua động tam sắc tầm một thước lơ lửng ngang đầu cách nó hai mét.
Hàn Phi thoáng động tâm tư, lẩm bẩm đánh giá:
“A..

tiểu Yêu Hồ đã đột phá thất giai trung kì, kém chút nữa đạt tới hậu kì, xem ra phương thức tu luyện lẫn không gian nơi này có dị biến bổ trợ tăng tốc cho nó.

Không ràng buộc uẩn dưỡng Vương thai kia, không chừng còn nhanh hơn.”
— QUẢNG CÁO —

Huyết Hồ cảm ứng được Hàn Phi đến, mặc dù Y đi lại khẽ tránh đả động nó, song đây cũng là không gian cá biệt nó chủ quản, đôi mắt trong trẻo như lam ngọc mở ra, thân thể gấp gáp chuyển phong ấn khối tam sắc kia, bộ dáng duỗi thẳng ước chừng cao tận mười hai thước nhanh chóng thu nhỏ, gấp gần hai mươi lần, khí thế cường hãn hung tợn của yêu đầu tan biến, thay thành bộ dạng tiểu thú hiền lành dễ gần.
Thoăn thoắt nhảy đến quanh chân Hàn Phi, ngửa lên khuôn mặt đốn gục nữ nhân thiên hạ ưa thích động vật nhỏ, đôi mắt đen láy tròn xoe long lanh điểm vài chấm sáng phản quang, khiến người nhìn thấy chỉ muốn nhẹ nhàng nựng cưng vuốt suông bộ lông mềm của nó.
Huyết Hồ một đường thú ngữ hớn hở chào đến:
– Chủ nhân, ngươi đến thăm ta sao!
Dứt câu tiểu hồ nhảy qua nhảy lại, bộ dạng vui thích.
Hàn Phi thản nhiên nhìn nó, nhẹ gật đầu lại đem hướng mắt đảo một vòng, chậm rãi hỏi:
– Thả thêm một ít tiểu yêu, không gian này có thể dung nạp được bao nhiêu tên?
Tiểu Hồ dừng lại một nhịp, chớp nhẹ vòng mắt.

Tuy trong lời Hàn Phi không rõ ràng rốt cuộc muốn mang vào yêu thú cấp bậc nào để dễ mường tưởng kích cỡ của bọn chúng, song linh trí nó đủ dùng, trước nay vẫn nghĩ hắn là Yêu Vương chuyển thế tiểu yêu từ chỗ Y nói ra sàng sàng Địa Thú cửu giai trở lại, cũng tùy xem chủng loài ước lượng ra hình thể, song phạm vi không gian nắm rõ tường tận, “một ít” tương đồng tầm vài trăm con trở lại thì không đáng lo chật chội bao nhiêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.