Bạn đang đọc Đoạt Mộng – Chương 5: Mong Chờ
Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 4: MONG CHỜ
“Trở về phòng cậu cứ nói là tôi chống lưng cho cậu, ai bắt nạt cậu thì cứ bảo hắn chờ đấy.”
———————————-
Trần Diệp Khải nói: “Anh chỉ là tùy tiện nói một chút, em cũng không cần quá để ý.”
Dư Hạo gật gật đầu.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, y thậm chí còn không có chút mục tiêu nào.
Nhưng do bà nội mắc phải căn bệnh ung thư vú, mà bác sĩ cũng dặn dò là phải luôn tuân thủ tốt trị liệu.
Vì để bà có thể vui vẻ một chút nên Dư Hạo mới quyết định thi đại học.
Người già trao đổi chất khá chậm nên thương tổn do ung thư mang đến cũng không quá nặng, bệnh tình này nếu tuân thủ tốt điều trị thì có thể kéo dài, chống đỡ được khoảng hai năm.
Lúc đăng kí nguyện vọng Dư Hạo cũng không dám đăng kí trường nơi khác, dù sao thì y cũng không thể mang bà nội đi học cùng mình.
Vào khoảng nửa năm trước, cũng là tầm tháng sáu này, sáng sớm hôm Dư Hạo đi thi môn cuối cùng, bà nội còn chuẩn bị cho y cốc sữa nóng cùng với bánh mì.
Vậy mà buổi chiều hôm đấy, sau khi thi xong trở về thì bà nội đã bỏ y mà đi.
Ngày trước vì khám bệnh, điều trị cho bà mà đã thiếu nợ người khác không ít tiền, nên Dư Hạo đã đem nhà đi bán để trả nợ.
Lúc đó y quyết định là sẽ không học đại học nữa.
Ban đầu định sẽ tìm một công việc kiếm tiền để trả nốt số nợ còn dư lại, sau đó sẽ rời khỏi nơi này, từ biệt với quá khứ, bắt đầu lại một cuộc sống mới, tự đi tìm cho bản thân một ý nghĩa nhân sinh.
Kết quả là sau hai tháng nghỉ hè đi giao đồ ăn thì y lại thay đổi chủ ý, cũng bởi vì ông chủ của y là một người rất coi trọng việc học tập, ông chủ đã nói với y rằng:
“Quay trở lại để đi học đại học đi.
Cho dù đó có là một cái bằng giả đi chăng nữa thì nó vẫn tốt hơn so với một cái bằng trung học.
Cháu phải học để thay đổi vận mệnh chính mình, nếu không học thì cho dù cháu có đi được đến đâu thì cũng vẫn chỉ dẫm lại phải vết xe năm xưa của bản thân mà thôi.” Dư Hạo kể lại.
“Giải thích rất hay.” Trần Diệp Khải nói, “Nhưng anh lại cảm thấy cũng không nhất thiết phải vì vận mệnh mới học.
Bởi cũng đã có câu “Triêu văn đạo, tịch tử khả” (1), nên việc đọc sách hay học hành ấy à, có thể coi đó là một loại trải nghiệm hạnh phúc.
Cho dù sau này có làm cái gì thì cũng đừng vì hai chữ “lợi ích” mà đánh mất bản thân mình là được.”
(1).
đây là một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là “Sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam lòng”.
Dư Hạo cũng không hiểu rõ lắm, tại từ xưa đến nay chưa từng có ai nói với y những điều như vậy.
Nên nghe xong cũng chỉ biết gật gù một chút.
Tiếp đó, y đã dùng mấy tháng tiền lương trong hè của mình để nộp phí nhập học.
Học phí cùng với tiền ăn cũng chỉ có đường nợ để đó.
Một tháng y có 400 phí sinh hoạt, rồi tiền để nạp điện thoại, phí vận chuyển, rồi trời mà chuyển lạnh thì lại phải thêm chăn màn…!Cùng với bao nhiêu các danh mục cần dùng đến tiền trong kỳ nghỉ đông.
Lúc chuyển vào ở trong kí túc xá, y cũng đã từng hy vọng là sẽ giữ mối quan hệ hòa hảo cùng với bạn cùng phòng, lại bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Nhưng từ lúc huấn luyện quân sự bắt đầu thì y liền dần dần nhận ra rằng, những phiền não đeo đẳng khiến y lo lắng vẫn luôn ở đấy, chưa từng biến mất.
Trong kì quân sự, bạn cùng phòng y hút thuốc lá nhưng y lại cũng không thể hút cùng họ.
Sau khi quân huấn kết thúc mọi người có rủ nhau đến một quán cơm ăn liên hoan, mỗi người mất 50, đấy lại vừa vặn bằng số tiền để y ăn trong năm ngày, nên cuối cùng y cũng không đi.
Bạn cùng phòng rủ y đi tiệm net thâu đêm, một buổi tối mất 18, lại còn thêm hai bữa ăn khuya, tổng tiền là 25, bằng hai ngày ăn của y, không thể đi được.
Người khác nói mời y thì y cũng không có tiền mời lại, cho dù có thì y cũng không đồng ý bỏ tiền ra mời.
Bạn cùng phòng gom góp đủ tiền thì sẽ ra ngoài chơi, họ chơi game miễn phí trên điện thoại di động để sinh hoạt bớt khô khan nhàm chán, nhưng lại chơi thua liên tục, dẫn đến việc cứ phải xem quảng cáo.
Bọn họ ầm ĩ như thế khiến y nổi cáu, bởi vì chuyện này mà y đã cùng họ tranh cãi một trận.
“Iphone này là của bà nội mua cho em.” Dư Hạo rất quý trọng chiếc điện thoại này.
Lúc y thu thập di vật của bà nội đã phát hiện ra nó ở trong một cái hộp, được gói gém rất kĩ càng.
Có thể đây chính là món quà mà bà muốn giao cho y sau khi y đỗ vào đại học.
“Em định đem nó đi bán.” Dư Hạo nói, “Để lấy chút phí sinh hoạt.”
Trần Diệp Khải nói: “Không cần thiết phải thế, kiếm tiền tuy rằng khó, nhưng cũng không tới mức phải bán đồ, giữ lại nó đi.”
Dư Hạo rốt cuộc cũng nhận rõ được hiện thực, nên cũng đã sớm buông tha việc cố gắng hòa mình vào môi trường đại học này.
Y khôi phục lại sinh hoạt giống đợt trung học, đem bản thân phong kín lại, chỉ cần có thể không nói thì sẽ tận lực không nói chuyện.
Ban đầu y cũng tính là sẽ chăm chỉ học để có thể giành được học bổng, xin trợ cấp cho sinh viên nghèo.
Y cũng đã đem đầy đủ giấy tờ chứng minh, nhưng cuối cùng vẫn không thể dùng đến.
Y cũng đã thi bao lần rồi, còn chăm chỉ học cái gì? Giả bộ cho ai xem chứ?
“Thế còn khoản vay trợ cấp học tập của sinh viên? Em không đi xin sao?” Trần Diệp Khải nói.
“Vẫn chưa được phê duyệt.” Dư Hạo đáp, “Học viện nói là giấy tờ của em không đủ, còn cần chữ ký của mẹ em nữa, nhưng là em biết đi đâu mà tìm mẹ em giờ…!nên vẫn không được.”
Trần Diệp Khải chỉ “Ừ” một tiếng, nói “Quay trở về có thể thử hỏi lại lần nữa xem.”
Lại kể tiếp, sau đó Dư Hạo bị cô lập trong phòng kí túc xá, giống như một cây nấm hoang dại u uất, tổng thể vẫn khiến cho mọi người thấy y chướng mắt, không dễ chịu.
Phòng ngủ lúc nào cũng có âm thanh nói cười của bạn cùng phòng, y quay về phòng thì luôn đeo tai nghe nằm trên giường, bạn cùng phòng luôn cố ý mà chế nhạo sau lưng y vì tưởng y không nghe thấy, nhưng thực ra thì y lại nghe thấy hết.
Vào lúc thi giữa kỳ, bạn cùng phòng muốn chép bài thi Anh ngữ của y, y cũng không nói đáp ứng hay từ chối nên mọi người liền cứ tự ngầm hiểu rằng y đã đồng ý.
Kết quả là đến tận khi hết giờ thi, y cũng không đưa bài thi cho họ chép, hành động này đã dẫn đến sự phẫn nộ của mấy người cùng phòng y.
Ngay đêm hôm đó, sau khi tắt đèn, bọn họ liền trùm chăn y lại rồi đánh một trận, còn tiện thể đổ mấy cốc nước lạnh lên.
“Mẹ kiếp!” Chu Thăng đang giả vờ ngủ sau tấm rèm rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, liền ngồi dậy đi đến trước giường bệnh của Dư Hạo, hỏi, “Là ai? Phòng 405 đúng không?” Để ông đây đi đập cho bọn chúng một trận tử tế.”
Trần Diệp Khải không hề nghĩ đến có người đang ở sau tấm rèm nghe lén, cả giận nói: “Cậu ngồi xuống cho anh!”
Trần Diệp khải nhìn qua có vẻ văn nhã hữu lễ mà mấy lời vừa nói kia lại mang theo khí thế không ngờ được, Chu Thăng cũng không thể không cho anh chút mặt mũi, chỉ đành ngồi xuống một bên.
Phó Lập Quần cười nói: “Lông đỏ đã từng luyện tập quyền anh, một mình cũng có thể đánh cả lớp của bọn họ.
Lần trước hai bọn em ở bên ngoài gặp phải một đám người đang lôi kéo một nữ sinh, cậu ta liền không suy nghĩ gì cứ thế xông lên đập bọn chúng mỗi người một quyền, tất cả đều nằm rạp trên đất.”
“Vậy cậu đi đánh đi? Ngược lại cho dù có đả thương bọn chúng thì chúng cũng không dám đòi cậu bồi thường, khẳng đi sẽ lại đổ thừa cho Dư hạo, còn muốn đi nữa không?” Trần Diệp Khải nói với Chu Thăng.
Chu Thăng nghĩ kĩ cũng thấy đúng, không ai dám trêu chọc lại hắn cả, nhưng khẳng định bọn đấy sẽ quay sang đổ tội lên đầu Dư Hạo.
Dư Hạo nhìn bọn họ, trong lòng chẳng biết tại sao lại sinh ra chút cảm động.
Nếu như ngày trước, lúc mới vào đại học mà có thể cùng họ ở chung phòng kí túc thì chắc hẳn mọi chuyện đã tốt đẹp hơn.
Nhưng nhỡ đâu nếu ở chung lâu rồi, có lẽ họ vẫn sẽ chán ghét y thôi.
Y nhớ lại thì buổi tối ngày hôm đấy, y vẫn nhớ hết sức rõ ràng.
Khi đang ngủ được nửa giấc liền đã bị trùm chăm đánh.
Bị đánh đau nên y mơ hồ tỉnh giấc, tỉnh lại thì y liền rõ ràng đang xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đánh y rất lâu, mãi sau mới giải tán.
Sau đó thì Dư Hạo cũng không vén chăn chui ra mà chỉ co rúc trong chăn, nước mắt lúc đấy không thể ngăn cản được mà tuôn rơi.
“Nhưng vẫn phải cảnh cáo bọn chúng một chút.” Chu Thăng nói với Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải nói: “Cậu mới là người phải coi chừng lại bản thân đấy.
Nếu trong phòng đấy mà có ai bị đánh gãy chân thì anh liền tìm cậu đầu tiên.
Lúc đấy, cậu chính là kẻ tình nghi số một.”
Chu Thăng: “…”
Dư Hạo nhịn không được mà bật cười, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.
Tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.”
Chu Thăng hỏi y: “Chuyện ăn trộm vặt cậu bị đổ oan, mấy bọn người trong phòng ngủ này khẳng định cũng bỏ kha khá công sức đấy.
Làm sao cậu có thể bỏ qua như vậy? Không sợ bị sét đánh sao?”
Dư Hạo nói: “Không thể trách bọn họ chán ghét tôi, chính tôi cũng có thời điểm tự chán ghét bản thân mình.”
Mọi người: “…”
Tiếp sau đó, Phó Lập Quần đã giới thiệu cho y vài công việc làm thêm ngoài giờ, có thể kết hợp cả học cả đi làm.
Cũng có lẽ bởi vì có lần cậu ta bắt gặp y, sau khi bê nước xong y đã đứng uống nước miễn phí ở hệ thống cung cấp nước tự động bên sân bóng rổ.
Kỳ thực lúc đấy Dư Hạo cũng biết là về sau không thể đến sân bóng rổ uống nước rồi.
Lại nghĩ đến công việc gia sư mới được giới thiệu này của y, được chủ nhà trả cho 80, mỗi tháng chỉ cần đến bốn lần, nên y đã cực kì quý trọng cơ hội này.
Ban đầu học sinh chẳng chịu phối hợp với y, Dư Hạo cũng không mắng mỏ nặng lời gì cô bé đấy, mà chỉ ở trước mặt phụ huynh ăn ngay nói thật.
Sau bảy buổi học thì học sinh tiểu học này có vẻ rất muốn đuổi y đi, nên đã tìm cách đem một chiếc đòng hồ bỏ vào trong cặp của y.
Y ban đầu cũng không để ý lắm, sau đó mới phát hiện trong cặp của mình có thêm một cái đồng hồ.
Bởi vì từng có chuyện như vậy xảy ra, nên y cũng cực kỳ cảnh giác.
Y tưởng là do bạn cùng phòng nhét nhầm vào cặp của y nên liền đem nó ra đặt ở trên bàn rồi không lên tiếng gì cả.
Kết quả là mọi người chỉ nhìn cái đồng hồ này một chút, sau đó cũng không hề có biểu hiện gì cả.
Dư Hạo càng thêm nghi hoặc, đang định mang điện thoại đến tiệm thu mua đồ cũ để bán nên y thuận tiện cầm theo chiếc đồng hồ đi để hỏi giá của nó.
Lúc biết được giá của đồng hồ y liền kinh ngạc.
Đang dự tính là lúc trở về sẽ đem tờ rơi tìm chủ cho chiếc đồng hồ này dán ở phòng tự học.
Nhưng chưa kịp làm gì thì phụ huynh học sinh kia đã báo cảnh sát.
Mỗi lần y đi đến nhà đó đều trực tiếp đi thẳng tới thư phòng.
Tuy rằng y cũng nhận ra nhà này rất có tiền, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ ăn trộm một cái đồng hồ từ nhà này đi.
Đến tận trước khi cảnh sát tìm đến, y vẫn trước sau tưởng đây là một chiếc đồng hồ mà y không cẩn thận cầm nhầm ở phòng tự học, hoặc là của ai đó để nhầm vào trong cặp của y.
“Những lời này sao em không nói cho thầy Tiết chứ?” Trần Diệp Khải nói.
“Em cũng có nói rồi.” Dư Hạo uể oải nói, “Nhưng thầy ấy đâu có tin tưởng em.”
Trần Diệp Khải nói: “Tiết Long có thật là một thầy giáo không vậy? Tại sao lại có thể như thế?”
“Ánh mắt của thầy Tiết cùng với giáo viên chủ nhiệm trung học của em giống nhau như đúc.” Dư Hạo đáp, “Có lần chủ nhiệm bắt em tội hút thuốc, em đã nói là em không hề hút thuốc lá.
Lúc ăn cơm đấy là do mấy bạn học ngồi cạnh em hút, nhưng chủ nhiệm vẫn luôn khẳng định là em.
Bọn họ đều có định kiến đối với em, giải thích thêm cũng vẫn vô dụng.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng không muốn sống đâu.” Chu Thăng cảm khái nói, “Sống kiểu như này thật con mẹ nó buồn nôn.”
Mọi người: “…”
“Vậy từ nhỏ cho đến lớn, em không có một người bạn nào sao?” Trần Diệp Khải không thèm để ý tới Chu Thăng, hỏi Dư Hạo.
Trần Diệp Khải chỉ định hỏi câu này để làm nền cho mấy câu tiếp theo của mình, nói xong thì im lặng chờ Dư Hạo trả lời lại.
Dư Hạo lẳng lặng suy nghĩ một lúc, chỉ muốn lắc đầu mà nói cho anh biết, chính mình có thể như này cho tới tận ngày hôm nay thì có một nửa là do khốn đốn, một nửa còn lại là do tính cách này gây nên.
Nhưng ngay lúc y muốn nói “Không có” thì đột nhiên lại nghĩ đến vị Tướng quân trong mộng kia.
“Cũng tính là có.” Dư Hạo nói, “Em quyết định em vẫn phải sống tiếp thật tốt.”
Trần Diệp Khải nghĩ thầm là em ấy không thể trả lời theo lẽ thường được sao, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “Anh cũng là bạn của em mà!”
“Tôi cũng vậy.” Phó Lập Quần cười nói, “Có một số việc nhỏ nhặt thì đừng nên quá để tâm, bỏ qua là tốt rồi.”
Chu Thăng nói: “Tôi nghe cậu nói mấy lời này liền nhớ đến một bộ phim gọi là , bên trong có một câu kịch rất kinh điển như này…”
Trần Diệp Khải nghe không nổi nữa, ngắt lời hắn: “Truyền nước xong rồi thì chuẩn bị đi thôi, em cảm thấy thân thể mình như nào?”
Dư Hạo cảm thấy ổn lắm rồi, y tá liền tiến đến giúp y rút ống truyền dịch.
Trần Diệp Khải dự định dẫn bọn họ đi ăn lẩu, với lí do là “Mọi người cùng chào mừng tân sinh viên.”
Đồ ăn Dư Hạo ăn buổi trưa giờ cũng tiêu hóa gần hết rồi.
Y mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, là một chút khó chịu tự trách bản thân, y đối với quan hệ mang tên “bạn bè” vẫn nảy sinh ra chút cảm giác chống cự.
Y vẫn luôn cảm giác rằng nếu y cùng Trần Diệp Khải, Phó Lập Quần hay thậm chí là Chu Thăng tiếp xúc lâu thêm, thì dù sớm hay muộn họ cũng vẫn sẽ dần chán ghét y.
Tất cả mọi tình cảm nếu không có bắt đầu thì sẽ không phải kết thúc, không có kỳ vọng hay ảo tưởng gì thì sẽ không có thất vọng.
Từ góc độ này mà nói thì y cũng sẽ không tình nguyện cùng với bạn bè mình mới quen đi ăn lẩu, nên y đã lùi vài bước với ý định tự mình quay trở về.
Nhưng Chu Thăng không thèm nói lời nào mà cứ thế đem y kéo đi.
Trần Diệp Khải vừa mới gọi xong đồ ăn, vừa ăn được vài miếng đã nhận được điện thoại từ học viện gọi đến.
Nên cuối cùng anh chỉ đành cầm hóa đơn đi thanh toán trước, Phó Lập Quần thì cũng nhanh chóng gọi hai suất cơm rang rồi theo anh về học viện, phòng việc trời tối anh lại đi lạc đường.
Cuối cùng chỉ còn lại Dư Hạo và Chu Thăng ngồi lại đối mặt với suất ăn bốn người.
Chu Thăng ngậm thuốc lá, gọi thêm chai bia cho mình uống, còn đẩy tới cho Dư Hạo đĩa rau, nói: “Trở về phòng cậu cứ nói là tôi chống lưng cho cậu, ai bắt nạt cậu thì cứ bảo hắn chờ đấy.”
Dư Hạo không biết làm sao nói chuyện cùng phần tử sinh viên đại học lêu lổng này, chỉ có thể cứng nhắc mà gật đầu.
Chu Thăng còn nói: “Cái khăn quàng cổ kia của Trần Diệp Khải, cậu đoán giá của nó như nào?”
Dư Hạo: “Bao nhiêu?”
Chu Thăng nói: “Đủ để cho chúng ta đóng học phí cả năm.”
Dư Hạo: “…”
Chu Thăng nói: “Quên đi, cậu ăn nhiều một chút.”
Mãi đến tận khi hai người miễn cưỡng đem toàn bộ đồ ăn ăn xong, Dư Hạo cũng sắp no đến ói hết ra thì Chu Thăng mới đưa y trở về, đưa y tới tận dưới lầu kí túc xá.
“Đưa bật lửa cho tôi.” Chu Thăng cầm lấy bật lửa của Dư Hạo, nói, “Cái này tịch thu, về đi, ngày mai lại gặp.”
Gió thu thổi tới, đêm nay toàn thành Dĩnh thị hạ nhiệt độ, Dư Hạo lạnh đến mức tay chân run cầm cập.
Lúc y trở về phòng thì bạn cùng phòng đã đi ra ngoài chơi game thâu đêm rồi.
Y khom người cúi xuống gầm giường, kéo túi hành lí ra, bên trong chính là toàn bộ gia sản của y.
Nhà đã bán mất rồi, còn lại chỉ là mấy bức ảnh.
Bên trong chính là ảnh y chụp chung cùng bà nội, còn có cả ảnh tốt nghiệp của cả ban.
Lúc chụp tấm ảnh này thì y đang cùng bà nội đi đến bệnh viện đa khoa khám bệnh, nên không hề có mặt trong ảnh.
Dư Hạo cẩn thận thu lại bức ảnh, muốn tìm cho mình một chiếc áo lót lông để mai có thể mặc thì lại phát hiện dưới đáy túi có một cái hộp gỗ.
Lúc mở hộp ra, tay Dư Hạo hơi run.
Bên trong chính là một bộ cờ tướng.
Binh, pháo, xe, sĩ, mã…!
Y nhớ khi còn bé ba đã dạy y chơi cờ tướng, dạy y nhận thức được đâu là binh, đâu là tướng.
Y yêu thích nhất là quân màu đỏ, thế là sau đó trong giấc mơ đấy, phải chăng vì thế mà những binh sĩ ấy mới cầm theo những lá cờ to màu đỏ bay phấp phới ấy rồi đứng dưới tường thành, giống như thủy triều không thể chống cự.
Y nhớ khi ba y chết đi, bà nội đã cùng y chơi cờ một thời gian, y luôn thắng bà, mà bà nội ở trong kí ức của y lại chưa hề thắng một trận nào.
“Trăm trận trăm thắng!” Khi còn bé y đã nói với bà nội mình như vậy, bà nội chỉ cười cười rồi sắp xếp lại bàn cờ.
Dư Hạo cẩn thận thu lại bộ cờ rồi nằm lên giường, tại căn phòng không một bóng người này tiến vào mộng đẹp.
“Ngủ ngon.”
Y tự nhủ là ngày mai nhất định phải cố gắng mà sống, vì chính mình mà giành lấy một cuộc sống mới giống như Tướng Quân đã nói trong giấc mộng ấy.
Dư Hạo tin rằng nếu ban ngày suy nghĩ nhiều cái gì thì ban đêm sẽ mơ về nó.
Thời điểm mà giấc mộng kia xuất hiện, vừa vặn là lúc mà y đang muốn buông bỏ cuộc đời này nhất, nên giấc mộng đó có thể chính là tâm tư sâu kín trong lòng y, y vẫn luôn mong muốn được sống tiếp.
“Quay lại rồi?” Thanh âm của Tướng Quân vang lên.
Dư Hạo bỗng nhiên thức tỉnh, gào to một tiếng, từ trên mặt đất ngồi dậy.
Tướng Quân lúc này đang quỳ một chân trên đất, canh giữ ở bên giường của y giống như một người bảo vệ trung thành vậy.
“Như thế nào…!tại sao lại là anh?” Dư Hạo chấn kinh nói.
Lần thứ nhất nằm mơ, Dư Hạo chỉ tưởng đấy là một hiện tượng tự nhiên bình thường thôi, hiện tại lại là lần thứ hai gặp được hắn trong mộng.
Tướng Quân ôm hai tay khoanh chân ngồi xuống trên đất, hành động của hắn bởi vì một thân áo giáp đang mặc trên người mà trông có chút ngu ngốc.
“Sau khi ngươi đem đèn hiệu thắp lên thì chúng ta tạm thời an toàn.” Tướng Quân nghiêm túc nói, “Có điều ngươi muốn tìm lại được bản thân ấy hả, còn phải tiếp tục cố gắng.”
“Không, không.” Dư Hạo khó có thể tin mà nói, “Chờ một chút, chuyện này…!đây là thật?”
Y quay đầu xem hoàn cảnh xung quanh, y đang ở trong một nhà dân, tường gỗ, tủ gỗ, còn có một tấm chăn, một tấm nệm trải trên ổ rơm đã được phơi khô.
“Đây là mộng của ngươi.” Tướng quân cứ như thế nói.
“Tôi biết đây là mộng của tôi…” Dư Hạo có chút hỗn loạn nói, “Nhưng giấc mộng này, làm sao lại có chút giống mấy bộ phim?”
“Rất kỳ quái sao?” Tướng quân nói, “Nơi này là thế giới ý thức của ngươi, do chính ngươi tạo ra còn gì.
Đứng lên, ra ngoài xem xem.”
Tướng quân đưa tay về phía Dư Hạo, nắm lấy tay y kéo y ra, ra hiệu cho y đẩy cửa.
Dư Hạo đẩy cánh cửa này ra, bị ánh sáng rọi thẳng vào mắt, sau đó hiện ra trước mắt y chính là một dãy núi rộng lớn, đất đai màu mỡ, dê bò thành đàn.
Mặc dù bầu trời hơi tối, nhưng so với Trường Thành thì đã sáng sủa không ít.
Dư Hạo ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt mình, Tướng quân cũng đi theo ra bên ngoài phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại, giải thích: “Thế giới mộng rất lớn, tùy theo trải nghiệm của ngươi mà nó sẽ không ngừng mở rộng.”
“Tôi chưa bao giờ thấy nơi như thế này” Dư Hạo cau mày nói.
“Nhất định là đã từng mơ thấy rồi.” Tướng quân cúi đầu điều chỉnh bao tay bằng kim loại, vừa duỗi vừa nắm lại năm ngón tay, thuận miệng nói tiếp, “Chỉ là ngươi đã quên mất thôi, mà lần này sức mạnh của ta mạnh thêm không ít, có thể hộ tống ngươi đến Đồ Đằng, thậm chí có thể an toàn mà tiến vào trong nữa kìa.
“Đồ Đằng?” Dư Hạo quay đầu nhìn Tướng quân.
“Vừa đi vừa nói.”
“Đồ Đằng là chỉ tới một thứ mà ngươi vẫn luôn tuân thủ theo, tục xưng là “bản tâm”.
Vị trí của nó chính là ở trung tâm của thế giới này, nó quyết định “cái tôi” mà ngươi biểu hiện ra ngoài.”
Trên thảo nguyên rộng lớn, dê bò thành đàn, dưới chân có đất đá liền sát nhau tạo thành đường, Tướng quân cùng Dư Hạo một đường cứ thế tiến lên.
“Ngươi vẫn tiếp tục tin tưởng vào hy vọng, chỉ là ngươi đã bị thiệt thòi trong một khoảng thời gian khá dài, nên bản thân ngươi cũng đã sớm đi đến bên rìa của ý thức, chỉ thiếu đúng một chút nữa là ngươi sẽ rơi vào trong tiềm thức.
Có nhớ tới lần trước ngươi đứng ở trên Trường Thành không?”
Dư Hạo: “Đúng, tôi…!tôi lúc đấy muốn nhảy xuống, luôn có cảm giác sau lưng có người đang không ngừng đẩy tôi.”
Tướng quân nói: “Bây giờ ngươi quay lại đây, vì lẽ đó mà ta muốn mang ngươi đến vị trí của Đồ Đằng, trao cho ngươi quyền khống chế thế giới này một lần nữa.”
“Sau đó thì sao?” Dư Hạo hỏi, “Sau đó tôi sẽ như nào?”
“Ngươi sẽ có thể trở thành một ngươi tốt hơn.” Tướng quân nói một cách đơn giản, “Hoặc là nói, thay đổi trở về với chính bản thân ngươi,”
[21/6/2020].