Đoạt Mộng

Chương 17: Ma Nhãn


Bạn đang đọc Đoạt Mộng – Chương 17: Ma Nhãn


Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 16: MA NHÃN
——————————————————
Phòng ngủ Chu Thăng có bốn chiếc giường thì đến hai giường chất đầy những thứ linh tinh.

Bạn cùng phòng của hắn đều đã sớm đi thuê trọ bên ngoài.

Còn một giường khác nữa là của Phó Lập Quần, nhìn qua thì có vẻ như đêm qua cậu ta không hề về phòng ngủ.

Dư Hạo: “Phòng ngủ cậu chỉ có hai người?”
Chu Thăng vừa vào phòng liền đem áo trên người cởi ra, bắp thịt thon gầy, cơ bụng chỉnh tề, đẹp đẽ.

Hắn cứ vậy mà lượn lờ qua lại trước mặt Dư Hạo, đối với một người đồng tính mà nói thì đây tuyệt đối chính là một sự cám dỗ đáng sợ.

Tuy rằng Dư Hạo luôn tự nói với chính mình rằng không được có niềm yêu thích gì đối với thẳng nam, bằng không thì kết cục sau đó của y chắc chắn sẽ rất thảm.

Nhưng cực phẩm nam sắc trước mắt khiến y có chút không chịu nổi, chỉ có thể tận lực dời tầm mắt, cố gắng không nhìn đến Chu Thăng.

“Phó Lập Quần rời đi cả đêm.” Chu Thăng kéo mở tủ quần áo lục lọi qua lại, cầm mấy chiếc áo nhàu nát trong tay lên ngửi đi ngửi lại để kiểm tra xem có cái nào có thể mặc.

Dư Hạo liền đưa cho Chu Thăng quần áo và tất sạch, Chu Thăng hôn gió với y, nói: “Quá tốt rồi, yêu cậu.” Sau đó hắn liền xoay người đi vào phòng tắm.

Dư Hạo: “…”
Bàn học của Chu Thăng chất đầy một đống mô hình lung tung lộn xộn, nào là mô hình EVA, nguyên bộ mô hình của One Piece cùng với một xấp ảnh tạp chí áo tắm nữ và cả…!mì ăn liền.

Một vài tấm thẻ điểm bị xước cùng với đề tiếng Anh cấp 4 bị hắn ném sang một bên.

Giống như trong dự liệu, Chu Thăng mới chỉ làm đúng ba đề đầu tiên.

Giày thể thao dưới bàn học thì được đặt chỉnh tề, gọn gàng.

Dư Hạo nhìn thoáng qua bên cạnh đồng hồ báo thức, y nhìn thấy một mặt hàng thủ công mỹ nghệ lớn màu vàng —— bên trong là một vòng tròn có điêu khắc hoa văn mặt trời cùng với bốn hoa văn hình chim khắc xung quanh nó, thật giống một chiếc nhẫn vàng cổ điển tuyệt đẹp.

Dư Hạo cứ có cảm giác là đã từng nhìn thấy thứ tương tự như này ở đâu đó, y nhìn về phía phòng tắm hỏi, “Đây là cái gì?”
Chu Thăng còn đang vừa tắm vừa hát, nghe Dư Hạo hỏi vậy thì liền ngừng hát, hỏi: “Cái gì cơ? Mang tới đây coi?”
Sau đó Dư Hạo cũng không tiếp tục hỏi.

Chu Thăng tắm xong, chỉ mặc đúng một chiếc quần lót bốn góc đi ra, hại Dư Hạo suýt không kiềm chế được mà phun máu mũi, y vội nói: “Mau mặc quần áo vào, cẩn thận không lại cảm lạnh.”
Chu Thăng không hề gì, cứ thế đi đến xem điện thoại.

Sau khi hắn gửi tin nhắn đi thì có vẻ Hoàng Đình đã gọi lại cho hắn vài cuộc điện thoại.

Dư Hạo vẫn cầm lấy món hàng thủ công kia.

Chu Thăng sau khi mặc quần áo tử tế vào thì tiện tay cầm lấy rồi nhét vào trong túi, nói: “Chỉ là một vật may mắn dùng lúc thi đấu, đồ vật này cũng có chút tác dụng an ủi tâm lí khá được…!Mặc nhiều vào chút, tác chiến bắt đầu! Đi thôi!”
Khi Chu Thăng vỗ vỗ vai Dư Hạo, trong nháy mắt Dư Hạo đã cảm thấy ổn định hơn rất nhiều, hết thảy lo lắng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Giống như việc có một người bạn mạnh mẽ như Chu Thăng thì chính y cũng sẽ cảm thấy không có việc gì phải sợ hãi cả.

Sau một đêm tuyết rơi thì Dĩnh thị ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Nhưng quán quán cà phê trong nhà kính trồng hoa thì lại hết sức ấm áp, như đang là mùa xuân vậy.

Hôm nay Dư Hạo mặc quần áo hơi nhiều nên y cảm thấy nóng đến sốt ruột.

Y và Thi Nê mỗi người cầm trong tay một cốc Chocolate nóng, Chu Thăng thì lại uống cafe đen, cả ba người đều trầm mặc không nói gì cả.

“Cho các anh.” Thi Nê có chút căng thẳng, run run tay lấy quà Noel từ trong túi ra.

Dư Hạo tiếp nhận món quà, đó là một hộp Chocolate tinh xảo, nêm trong chỉ có bốn miếng, nhìn dáng dấp là có thể đoán được chiếc hộp này rất đắt.


Y thuận miệng liền hỏi: “Tối hôm qua em ngủ ngon không?”
“Vâng.” Dễ nhận ra Thi Nê có chút uể oải, quấn chiếc áo khoác lông xuống, tóc dài vén gọn bên tai.

Cô bé mang dáng dấp như một tiểu đại nhân, giương mắt nhìn y, hỏi: “Em cần phải làm như thế nào?”
Dư Hạo chân thành nói: “Là do chính em quyết định.”
Chu Thăng dựa lưng vào ghế, tầm mắt nhìn qua đánh giá Thi Nê.

Hắn từ đầu tới cuối đều chưa nói một câu gì, trong ánh mắt của hắn mang theo chút đồng tình, xen chút bi thương cùng phẫn nộ, nhưng hắn rất thức thời kìm nén xuống rồi để yên cho Dư Hạo xử lý.

Thi Nê lại tiếp tục yên lặng.

Dư Hạo biết hiện tại cô bé cực kỳ bất an, rất có thể là còn đang hối hận vì quyết định của mình.

Dù sao thì lúc trước làm bạn ở bên cạnh cô còn có Tiêu Tiêu, bây giờ thì tất cả mọi sự giúp đỡ đó đều đã biến mất.

Cô bé cần phải thiết lập lại sự tin tưởng một lần nữa đối với Dư Hạo và Chu Thăng, cả ba đều phải cùng tin tưởng lẫn nhau.

Dư Hạo cũng xem như là một người từng trải.

Trong cuộc đời của y, cũng đã có một khoảng thời gian mà y không hề muốn tin tưởng bất kì một ai cả.

Nhưng hiện tại thì y cũng đã dần dần nhận ra rằng mối quan hệ chân thành nhất giữa người với người chính là sự tín nhiệm lẫn nhau.

Khi câu nói “Tôi tin tưởng cậu” bật thốt lên thì mọi liên kết trong cảm xúc sẽ được thành lập, và đó cũng chính là khởi đầu của một con người đang từng bước đi từ bóng tối ra ánh sáng.

Cơ sở của sự tin tưởng đấy thường sẽ thiết lập từ lúc bé, xuất phát từ chính gia đình.

Nhưng chính những hành vi của Thi tiên sinh đã đánh tan nát sựu tin tưởng trong Thi Nê, khiến cô không dám tin tưởng thêm bất luận một người nào.

Nhưng lúc này thì cô bé dường như đang rất nỗ lực để tin tưởng Dư Hạo và Chu Thăng, hoặc là nói, trong sâu thẳm nội tâm cô bé vẫn có chút kỳ vọng với mọi người, sự kỳ vọng đấy chưa hoàn toàn bị phá triệt.

Khi cô bé khích lệ mà nói câu “Tớ tin tưởng cậu” với Tiêu Tiêu thì Dư Hạo cũng đã hồi tưởng lại chính bản thân mình, y cũng dần hiểu ra rằng trước hết phải gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Thi Nê, phải tìm được điểm mấu chốt.

【 Hôm nay em có thời gian rảnh không? 】
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua điện thoại thì Dư Hạo nhìn thấy tin nhắn của Trần Diệp Khải gửi tới.

Lúc này Dư hạo chỉ có thể đơn giản mà nhắn trả lại vài chữ, nói cho anh biết bản thân mình đang ở bên ngoài.

“Tiêu Tiêu họ gì?” Dư Hạo tắt điện thoại di động đi, đột nhiên đổi chủ đề, hỏi một vấn đề chẳng có chút liên quan.

“Họ Lộc.” Thi Nê nói, “Làm sao ư?”
Dư Hạo gật gật đầu, như này thì xác nhận được suy đoán trước đó của y.

Y đang tìm mối liên hệ giữa giấc mơ cùng hiện thực, tìm hiểu việc này thật giống như y đang bước chân vào một mê cung vậy.

“Tiêu Tiêu đã rời đi chưa?” Thi Nê lấy điện thoại di động ra nhìn, nói, “Đã ở trên máy bay rồi.”
Dư Hạo hỏi: “Cô bé có để lại cho em vật kỷ niệm nào không?”
Thi Nê giơ tay trái ra, trên cổ tay buộc chính là một chiếc vòng tay được bện từ dây thừng, nói: “Chúng em mỗi người đeo một cái.”
Dư Hạo nghĩ thầm, có lẽ phải lần nữa tiến vào trong mộng.

Sợi dây này liệu có thể tạo được tác dụng gì, liệu có giống như cái gậy phơi quần áo của y? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Dư Hạo luôn có chút cảm giác bất an.

Cả ngày hôm nay y đều cố gắng phân tích giấc mộng của Thi Nê, có một yếu tố duy nhất khiến y cảm thấy không ổn, chính là ma nhãn trên tháp đèn (ngọn hải đăng).

Giống như trong《 Chúa tể của những chiếc nhẫn 》, ma nhãn chính là kiểu không dấu vết mà dõi theo, cũng có nghĩa là, mọi nhất cử nhất động của Thi Nê đều nằm dưới sự giám thị của Thi tiên sinh.

Tuy nói đây chỉ là nhận thức của Thi Nê, nhưng cũng phải có lí do tại sao lại hình thành nhận thức này trong thời gian lâu dài, nhất định là có nguyên nhân trong đó.

Dư Hạo cũng không dám trực tiếp đem việc này nói ra, bằng không sẽ càng kích thích nỗi sợ hãi trong Thi Nê, dẫn đến việc ma nhãn trong mộng càng trở lên mạnh mẽ.


“Ba của em lúc nào trở về?”
“Ngày kia ạ.” Thi Nê chán nản nói.

Dư Hạo trầm ngâm một lúc lâu.

Đột nhiên chân Chu Thăng từ dưới bàn nhẹ nhàng đụng vào chân y, Dư Hạo giương mắt thoáng nhìn qua Chu Thăng.

Y hiểu ý của hắn, đau nhiều không bằng đau ít, vẫn nên phải nói rồi.

Dư Hạo ngay lập tức thay đổi chủ ý, hướng Thi Nê hỏi: “Ba em sợ nhất là cái gì?”
“Dạ?” Thi Nê một mặt kinh ngạc.

Cô bé trước sau đều đang chờ đợi Dư Hạo cùng Chu Thăng sẽ dẫn cô đi đến đồn cảnh sát.

Giống như việc phải mang đi tiêm vậy, tương lai khiến cô sợ hãi hoảng sợ không khác gì đang đợi một bản tuyên án.

Khi mà mãi Dư Hạo cũng chậm chạp không đề cập gì tới chuyện này, thần kinh đang căng thẳng của Thi Nê bất tri bất giác mà nới lỏng ra.

“Thử suy nghĩ xem, coi ông ấy như đại boss.” Dư Hạo cau mày nói, “Có nhược điểm gì, có cái gì có thể khiến ông ta phải sợ em.”
Dư Hạo nghĩ tới ma nhãn trên ngọn hải đăng trôi nổi trong giấc mộng kia.

Đêm nay, sau khi tiến vào mộng thì chính là phải đối mặt với trận quyết chiến cùng ma nhãn.

Liên hệ với lần trước, y sử dụng xiên phơi quần áo rồi mạnh mẽ là tiêu diệt Dư Hạo hắc ám.

Tuy rằng lần này bọn họ là chủ lực, nhưng sự giúp đỡ của Thi Nê chính là có thể đóng góp vai trò to lớn.

“Nhược điểm?” Tựa hồ xưa nay Thi Nê chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Chu Thăng cuối cùng cũng mở miệng: “Lấy ví dụ, ông ta sợ ai nhất, ông ta sợ cái gì nhất? Ông ta sợ con gián không? Hay là ông ta có bí mật nào sợ bị người khác phát hiện? Có hay thường xuyên nhận đút lót hối lộ không? Dưới gầm giường ông ta tích trữ tiền không, bao nhiêu tiền?”
Thi Nê: “???”
Dư Hạo nói: “Cô bé làm sao có thể biết được những việc này!”
Thi Nê nói: “Ông ấy sợ lửa.”
“Hả ——” Dư Hạo nói, “Tại sao? Em từng nhìn thấy ông ấy sợ lửa ư?”
Thi Nê bắt đầu hồi tưởng lại, Dư Hạo liền cảm thấy có chút hy vọng.

Nhưng cũng có thể y sẽ không thể sử dụng được điều này.

Dù sao ma nhãn cũng tượng trưng cho Thi tiên sinh trong ấn tượng của Thi Nê.

Nếu như có thể chân chính mà tiến vào trong giấc mộng của Thi tiên sinh, nói không chắc thì mọi chuyện đã lại khác.

Có một lần Thi Nê ở nhà đã thắp một chút nến thơm, lúc đưa tới cho Thi tiên sinh thì ông ta liền như chó điên mà ra sức chửi bới.

Dư Hạo nghe xong liền cảm thấy chủ ý này không sai chút nào cả, nên liền để Thi Nê suy nghĩ thêm.

Nỗi hoảng sợ của Thi Nê dường như hoàn toàn được khắc phục, lời nói của cô bé dần dần tăng lên.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì Dư Hạo nhận thấy được rằng, chướng ngại lớn nhất của Thi Nê chính là ở việc cô bé không thể phản kháng lại nỗi sợ hãi của bản thân đối với ba của mình.

Chỉ cần khắc phục được cảm giác sợ hãi này thì mọi thứ sẽ được thúc đẩy tiếp một cách thuận lợi.

Y kiên nhẫn dẫn dắt Thi Nê, giúp cho cô bé tưởng tượng hình ảnh Thi tiên sinh bị ngăn chặn, tưởng tượng cảnh cô cầm bó đuốc chỉ về hướng Thi tiên sinh, khiến cho ông ta hoảng hốt lo sợ.

Tưởng tượng đến cảnh cô bé đang ở một nơi hoàn toàn mới mà bắt đầu một cuộc sống khác.


“Em hi vọng cuộc sống sinh hoạt trong tương lai của mình sẽ như thế nào?” Chu Thăng cầm điếu thuốc trong tay mà lăn qua lăn lại như thể đang cầm chính là một cái bút vậy.

“Em không muốn tiếp tục gặp ông ấy.” Thi Nê cứ như thế nói, “Cũng không muốn gặp mẹ.”
“Cậu mợ của em đồng ý nuôi dưỡng chăm sóc em ư?” Dư Hạo hỏi, “Năm nay em mới mười ba tuổi, vẫn cần một người giám hộ…”
“Sắp đủ mười bốn tuổi rồi.” Thi Nê nói, “Một tháng nữa là sinh nhật em.”
“Còn có hai năm nữa mới thành niên.” Dư Hạo nói.

“Bây giờ còn quá sớm để nói điều này.” Chu Thăng nói.

Dư Hạo đáp: “Không sớm, năm lớp mười tôi đã có thể chăm sóc bà nội.

Nê Nê, em nên chăm chỉ học hành thật tốt, chỉ cần sau khi tốt nghiệp sơ trung là có thể xuất ngoại, lúc đấy mọi thứ sẽ khá hơn.”
Thi Nê gật gật đầu.

Dư Hạo đã từng dạy phụ đạo cho cô bé nên rất rõ ràng thành tích của cô, tất cả các môn học đều được, tiếng Anh cũng có không gian để phát triển tiếp.

Dạy phụ đạo tiếng Anh cho cô bé cũng là vì sau khi tốt nghiệp cao trung cô sẽ xuất ngoại.

Chu Thăng ngồi thẳng, thoáng cúi người xuống, nghiêm túc nói với Thi Nê: “Như vậy chúng ta lên kế hoạch rõ ràng một chút đi.”
Dư Hạo nghĩ thầm cũng nên nói chuyện chính rồi, y liền giao lại cho Chu Thăng xử lý.

Mặc dù hắn rất hay bị kích động, luôn tự theo ý mình, nhưng chính vì vậy mà khiến y có cảm giác rất tin cậy.

“Anh sẽ thông báo đến người bạn cảnh sát của mình.” Chu Thăng nói.

Thi Nê gật đầu, lại có chút khẩn trương nhìn.

Dư Hạo nói: “Bọn anh sẽ luôn ở bên em, cho đến khi chuyện này kết thúc thì thôi.”
Chu Thăng gọi điện cho Hoàng Đình.

Hoàng Đình cũng đã sớm ở trong trung tâm thương mại này chờ đợi lâu, chỉ trong năm phút đồng hồ đã có mặt.

Dư Hạo còn đang có chút lo lắng một cảnh sát lại xuất hiện trong quán cà phê để nói chuyện sẽ không khỏi khiến người khác chú ý đến.

Nhưng sự thực là y đã lo lắng thừa rồi, Hoàng Đình hôm nay mặc đồ hàng ngày.

Thi Nê cũng đã gặp Hoàng Đình nhiều lần, người sĩ quan cảnh sát này làm cho cô có chút cảm giác đáng tin cậy.

Bởi vì hắn giống như phảng phất có thể nhìn thấy được nội tâm của cô.

Hoàng Đình vừa ngồi xuống liền nói: “Thế nào? Cô nhóc này đã suy nghĩ kỹ rồi à?”
Thi Nê cuối cùng cũng đem hết những lời cần nói để nói hết ra.

Dư Hạo vốn cho rằng cô bé sẽ khóc nên cũng đã sớm chuẩn bị xong giấy thấm.

Nhưng không nghĩ tới là Thi Nê thế nhưng lại kiên cường đến dị thường.

Khi cô bé bắt đầu nói, Hoàng Đình liền lấy bút ghi âm ra, dùng ánh mắt dò hỏi để xem xét Thi Nê, Thi Nê liền gật đầu ngầm đồng ý việc ghi âm.

Quán cà phê nhà kính này vốn ít người nên hoàn cảnh nhất thời trở nên an tĩnh.

Cô bé tiếp tục giải thích tổng thể những việc đã xảy ra, Dư Hạo cùng Chu Thăng mấy lần liền đều có cảm giác không đành lòng nghe tiếp.

Mãi đến tận cuối cùng thì Thi Nê cũng nói xong.

Hoàng Đình nói: “Để cho em tự quyết định.

Lúc nào muốn đi đến bệnh viện đa khoa làm giám định.”
Thi Nê nói: “Bây giờ đi luôn đi.”
Mọi chuyện Dư Hạo lo lắng đều không có xảy ra.

Hoàng Đình ngay lập tức liên hệ đến bệnh viện gần đây nhất, rồi lái xe đưa Thi Nê đến bệnh viện đa khoa làm kiểm tra, cứ thế xe nhẹ chạy đường quen đi vào bệnh viện.

Bất tri bất giác đã là lúc hoàng hôn, một nữ bác sĩ dịu dàng thấp giọng nói chuyện cùng Thi Nê vài câu, sau đó liền dẫn cô bé đi vào kiểm tra.

Dư Hạo cùng Chu Thăng thì phải ngồi lại bên ngoài chờ.

Thời gian kiểm tra rất lâu, Dư Hạo nhỏ giọng hỏi: “Vậy tiếp theo tối nay phải làm gì?”
“Nghe theo Hoàng Đình.” Chu Thăng nói, “Để anh ta an bài.” Tiện đà hắn ngáp một phát, nói: “Mùa đông vừa đến là chỉ muốn ngủ.”

Ngày hôm nay của Chu Thăng và Dư Hạo đều trải qua vô cùng mệt mỏi, trạng thái tinh thần bên trong trước sau đều căng thẳng, mệt mỏi.

Đặc biệt là lúc cùng Thi Nê nói chuyện, trước sau đều phải chú ý đến cảm xúc của cô bé, từng lời nói ra cũng phải suy nghĩ cẩn thận, thật giống như đang đánh trong một trận chiến.

Chu Thăng nói: “Cậu chú ý tình hình bên trong, tôi ngủ một lúc.” Nói xong liền nằm ngang ở trên ghế dài bệnh viện, tiện thể gối đầu lên chân Dư Hạo.

Y liền đem áo khoác phủ lên người hắn rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía phòng khám.

Chu Thăng vừa bắt đầu ngủ thì hình ảnh một người bình thường hay hô lớn một, hai, ba…!cái người có khí thế mạnh mẽ quanh thân ấy liền biến mất trong nháy mắt, không thấy chút bóng dáng nào.

Hắn lúc này nhìn có chút giống một đứa trẻ to xác, vết sẹo nhợt nhạt trên lông mày cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Đêm qua Dư Hạo thức dậy một lần, cả đêm sau đấy cũng đều nằm mộng nên lúc này y cũng buồn ngủ không chịu được.

Nhưng vẫn phải mạnh mẽ chóng đỡ lại cơn buồn ngủ, vì còn phải chờ Thi Nê đi ra.

Cơn buồn ngủ thì lại không ngừng kéo tới, làm cho trên dưới mí mắt cậu đầu không ngừng đánh nhau.

Y đành cúi đầu, duy trì tư thế ngồi, còn một tay đặt lên lồng ngực Chu Thăng, chính lúc muốn ngủ này thì đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Trần Diệp Khải.

【 Không ở phòng ngủ? 】
Dư Hạo theo bản năng xem thời gian, mới có sáu giờ, giờ này lẽ ra không phải giờ kiểm tra phòng cơ chứ.

Y gấp rút trả lời tin nhắn của Trần Diệp Khải, nói cho anh biết mình và Chu Thăng vừa mới ôn tập bài học xong.

【 Lễ Giáng Sinh này, vốn là muốn tìm em để cùng đi ăn một bữa buổi tối, thuận tiện hỏi em một số việc.


Lúc này Thi Nê cuối cùng cũng đi ra.

Dư Hạo nhanh chóng quay đầu qua thì thấy Thi Nê nhíu chặt lông mày, nói: “Bảo mẫu nói với ba em rằng hôm nay em không về nhà, làm sao bây giờ?”
Dư Hạo tiếp nhận điện thoại di động Thi Nê rồi có chút trầm ngâm mà suy nghĩ, y không hẳn muốn lừa dối mọi người.

Lúc này Chu Thăng cũng tỉnh ngủ, nói: “Anh gửi qua cho em cái định vị, em hãy nói là mình đang ở đối diện phố thương mại, nói rằng em đang mua quà Tết cho ông ta, muốn ông ta chọn một món.”
Hoàng Đình cầm báo cáo kiểm tra đi ra, nhìn cả ba người một chút rồi nói: “Đi, chúng ta quay trở lại, phải ghi chép lại vụ án.”
Dư Hạo đoán được rằng tờ báo cáo kiểm tra này nhất định rất có ích.

Hoàng Đình đi tìm một nữ cảnh sát, sau khi cả ba hoàn thành bản ghi chép thì liền khiến cho cô ấy yêu cầu phải giải quyết vụ án này như một vụ quan trọng.

Đồng thời buổi tối cũng phải mở hội nghị.

“Buổi tối nay sẽ ở đâu?” Chu Thăng nói.

“Về nhà.” Hoàng Đình nói, “Dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho ông ta, nói rằng đã trở về.”
“Nhưng em…” Thi Nê có chút do dự, hỏi, “Buổi tối anh có thể tới nhà em ngủ không?”
Dư Hạo nhìn qua Hoàng Đình.

Hoàng Đình liền nói, “Chuyện này tôi không can dự vào, cả hai tự ngầm giao hẹn.”
“Anh sẽ đi cùng em.” Dư Hạo lập tức nói, “Tối hôm nay anh ngủ ở phòng khách nhà em.”
Hoàng Đình nói: “Nê Nê, em phải ở yên trong nhà, đừng có đi đâu khác.

Nhớ khóa kĩ cửa nhà, bọn anh sẽ kiểm tra được chuyến bay của ba em, thuận tiện cũng sẽ thông báo cho cậu mợ của em lại đây.

Ngày kia, khi trời vừa sáng thì chúng anh sẽ ngồi ở sân bay chờ ông ta xuống rồi đưa về sở.

Từ giờ khắc đó thì em liền an toàn.”
Vừa nghe vậy, cả ba người đều cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thăng nói: “Ngày kia tôi cũng đi sân bay.”
Hoàng Đình suy nghĩ một chút, cũng không đáp ứng, chỉ nói: “Nói việc này sau đi.”
“Chúng ta ăn hộp Chocolate này đi.” Dư Hạo nói với Thi Nê.

Thi Nê cầm lấy một miếng, Chu Thăng cầm một miếng, Dư Hạo cũng cầm lấy một miếng.

Hoàng Đình tất nhiên là nhận ra được ý tứ của Dư Hạo, chỉ xua tay, nói: “Đây dù sao cũng là bổn phận của cảnh sát, tự giữ lấy đi.

Trong mấy ngày này thì phải nhớ luôn phải bật điện thoại, tôi có thể liên hệ bất cứ lúc nào đấy.”
[13/9/2020].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.