Đọc truyện Đoạt Mộng – Chương 113: Đàm Phán
Phó Lập Quần nói: “Tao không định làm về hành chính, mà cũng không đảm nhận nổi.
Trong nhà của Dương Minh cũng tìm vị trí thực tập cho cậu ấy, làm HR.
Học tâm lý thì cũng miễn cưỡng coi như phù hợp, tao nghĩ, sẽ….”
Phó Lập Quần im lặng thật lâu, Chu Thăng nhíu mày.
“…! Ba chúng ta sẽ cùng chung làm gì đó?” Phó Lập Quần với vẻ mong đợi, tự mình đi vòng tròn xung quanh Chu Thăng với Dư Hạo, trong ánh mắt còn mang chút tha thiết.
Dư Hạo hiểu ý của Phó Lập Quần, nhưng cả y và Chu Thăng đều không trả lời lại, mặc dù trong lòng Dư Hạo cũng có ngành nghề mà mình yêu thích, nhưng những việc hệ trọng trong đời như này thì y vẫn luôn nghe theo ý kiến từ Chu Thăng, Chu Thăng gật đầu là y có thể.
Vì thế mà y quay sang nhìn Chu Thăng, ý bảo giao cho anh đó, anh đồng ý là được.
Thế nhưng Chu Thăng lại không trả lời, trong sự yên lặng này, Phó Lập Quần cảm thấy hơi bất an, một lát sau lại bổ sung nói: “Chị dâu mày nói sẽ chờ tao ba năm.
Tính một năm thực tập này, tao có thời gian bốn năm, dù như thế nào thì trong bốn năm này tao cũng phải nên người đôi chút….”
“….! Đương nhiên là chúng ta cũng đâu thể kiếm luôn được trăm vạn một năm ngay khi vừa mới tốt nghiệp được.” Phó Lập Quần giải thích nói, “Chỉ cần có thể chứng minh được với ba cô ấy, với ba mẹ tao, với ba mày…!chứng minh chúng ta tiến bộ.
Dù sao thì ở độ tuổi như này, có muốn làm CEO thì cũng không thể….”
Dư Hạo nhận ra được rằng Phó Lập Quân đang hơi căng thẳng, nhất là khi hắn đang không ngừng bổ sung ý đồ của mình vào, thực tế mà nói thì đây cũng là lo lắng của Chu Thăng, nói không chừng vẫn có thể lập được một kế hoạch ổn thỏa.
“Chu Thăng, tao nói câu này có lẽ mày sẽ không thích nghe,” Phó Lập Quần nói, “Dù mày có lăn lộn như thế nào thì cuối cùng vẫn phải quay về nhà, tiếp quản công ty của ba mày, khoan tức giận đã, cái này có đúng hay không? Tao biết thừa là mày vẫn hay thường nghĩ điều này, mày chỉ cần chứng minh được với ba mày rằng mày có thể tiếp quản công ty của ổng, mày muốn ở cùng một chỗ với ai cũng không phải là vấn đề…”
“Anh hai, mày muốn làm cái gì?” Chu Thăng ngắt lời nói, “Bán trà sữa ở cổng trường?”
Phó Lập Quần buông lỏng tay, nhìn Chu Thăng, Chu Thăng lại rơi vào trầm tư, hắn sẽ không bao giờ tùy tiện đồng ý bất cứ điều gì khi mà hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, nhưng vì hắn từ chối dứt khoát, nên Phó Lập Quần cũng biết rõ là Chu Thăng đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
“Để cho tao suy nghĩ thêm vài ngày nữa.” Chu Thăng nói.
“Thiếu phu nhân vẫn chưa nói muốn làm cái gì.” Phó Lập Quần hỏi.
Chu Thăng nói: “Em ấy nghe theo tao, em ấy không ý kiến gì nữa đâu.”
Dư Hạo nở nụ cười, đi đến bàn ăn pha trà sữa cho bọn họ.
“Thiếu phu nhân,” Phó Lập Quần hơi nghi ngờ, “Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu suy nghĩ cái gì cả ngày hay không? Hiện tại tôi thấy cậu càng ngày càng giống với chị dâu cậu, có phải lúc cậu nhìn hai đứa bọn tôi thì đã cảm thấy chúng tôi rất ngây thơ không?”
Dư Hạo nghiêm túc nói: “Không đâu.”
Phó Lập Quần nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết đi, cậu muốn đến đâu thực tập?”
Mùi thơm của hồng trà lan tỏa ra khắp phòng khách, Dư Hạo đổ thêm một chút sữa vào, cầm lấy viên đường ở trên kệ xuống.
Trên kệ bếp trong phòng ăn có treo một sợi dây, phía trên kẹp vài tấm ảnh chụp.
Ảnh Chu Thăng lè lưỡi ở trong nhà hàng Thiên Thanh Sơn, ảnh tự sướng của Dư Hạo với khung cảnh phía sau;
Thi Nê tươi cười khi ở trong khu vui chơi;
Một bàn ăn sáng được Dư Hạo chụp lại sau khi Trần Diệp Khải tỉnh dậy từ Chichen Itza;
Lương Kim Mẫn ở trong lớp học khuya được Chu Thăng giơ điện thoại lên chụp lại;
Khi Âu Khải Hàng cười và nói “Ừ” với Dư Hạo giữa trời đông giá rét;
Và hậu trường của buổi kỷ niệm thành lập trường, Chu Thăng vô cùng khí phách ngồi giữa sô pha, sáu tên siêu cấp đẹp như trang bìa tạp chí đứng dưới ánh đèn chụp ảnh chung với nhau.
“Tôi muốn làm phóng viên.” Dư Hạo nói với Phó Lập Quần, “Để vạch trần hết tất cả những thằng khốn nạn ở trên thế giới này.”
“WOW ——!” Chu Thăng lập tức ra sức vỗ tay.
Phó Lập Quần bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Vậy cậu làm phóng viên đi, hợp với cậu lắm đó, tôi không kéo cậu xuống nước nữa.”
Đêm đến, Dư Hạo ngồi khoanh chân trên giường, Chu Thằng nằm nhìn y, trông cả hai cứ như hai đứa trẻ vậy.
“Nhìn cái gì thế?” Dư Hạo đang cố gắng lấy hết nước đọng trong tai lúc tắm, nước cứ ở đầy trong tai.
“Người đẹp à.” Chu Thăng nói, “Em lại đẹp trai hơn so với lần đầu chúng ta gặp nhau rồi đấy.”
Ngày trước Dư Hạo trông như đói ăn, sau khi theo Chu Thăng thì được ăn ngon, da dẻ cũng tốt hẳn lên, đã thế còn không phải phơi nắng mấy, chập tối mỗi ngày thì chơi trượt ván một lúc, làn da trắng cộng thêm ngũ quan đẹp đẽ xinh xắn, càng trông như một mỹ nam vậy.
Đi ra ngoài còn đi cùng với một chàng trai thể thao khỏe khoắn như Chu Thăng, giống như một con mèo Ragdoll dắt theo một con chó săn đi dạo vậy, thường bị người qua đường chụp trộm lại, cũng được các cô gái tiếp cận.
May mà Chu Thăng rất bảo vệ đồ ăn của mình, hắn luôn trưng ra vẻ người lạ chớ gần, bất cứ lúc nào cũng dựng thẳng tai lên, sẵn sàng cho việc sủa cùng với cắn người dám đến gần, cũng thay y giảm bớt không ít phiền toái.
Chu Thăng cầm bông ngoáy tai giúp Dư Hạo lấy hết nước đọng trong tai ra, Dư Hạo ngoan ngoãn nghiêng đầu không dám động đậy, nói: “Anh muốn đi bán trà sữa cũng anh trai à?”
Chu Thăng cười nói: “Em muốn đến đài CCTV sao?”
Dư Hạo: “Ha ha ha….”
Chu Thăng: “Đừng có cười.”
Dư Hạo: “Do anh pha trò nên em mới cười đấy!”
“Thôi được rồi.” Chu Thăng nở một nụ cười đẹp trai, sau khi bọn họ hẹn hò với nhau, chỉ cần lúc hai người ở riêng, Chu Thăng sẽ nhìn Dư Hạo rồi cười, mới đầu Dư Hạo còn cười nói hắn đần, về sau lại cười với hắn như một thói quen, cả hai cùng cười cho nhau xem, có thể nhìn nhau như vậy suốt một ngày luôn.
“Một trăm người gây dựng sự nghiệp thì đến chín mươi chín người chết ngủm.” Chu Thăng ném bông ngoáy tai đi, nằm xuống, “Không muốn đả kích anh trai, anh cảm thấy không thực tế lắm.
Nhưng thật ra thì em cũng có thể cố gắng thử một lần để vào CCTV.”
Dư Hạo vừa nghe thấy Chu Thăng lại giở thủ đoạn cũ, cười nói: “Hoặc là em với anh cùng đến tòa soạn báo để thực tập đi.”
“Anh muốn suy nghĩ lại.” Chu Thăng xuất thần nói.
Hôm sau, Chu Thăng cùng với Phó Lập Quần đi ra ngoài “Shopping”, Dư Hạo liền biết rằng Chu Thăng đã hơi lung lay rồi —— hai người cùng rời khỏi nhà, đến khu vực trung tâm thành phố để đi dạo, cũng tiện khảo sát luôn.
Trước khi Lý Dương Minh đến, khi mấy người cùng phòng này đi ra ngoài chơi với nhau, thỉnh thoảng sẽ đến khu phố ăn vặt để thưởng thức bát mỳ chua cay nóng hổi với nhau, cùng thảo luận về việc chủ quán kiếm được bao tiền từ một bát mỳ chua cay này, một ngày bán được bao nhiêu bát…! Mọi chuyện cứ như thế.
Vào thời điểm nghèo nhất, Dư Hạo gần như đã làm qua hết mọi công việc làm thêm, y đương nhiên biết rõ ngành công thương nghiệp này hoạt động kiểu gì, từ việc khai trương quán trà sữa cho đến việc mặc cả rồi cãi nhau với chủ cho thuê mặt bằng, chi phí tiêu tốn để mua bột trà sữa cũng như thuê nhân công, rồi đến cả đăng ký số của mỳ chua cay, nhân viên quán cà phê với nhà ăn tham ô tiền như thế nào, chi phí sử dụng của máy cẩu, hay là cả việc hoạt động của các trung tâm đào tạo gia sư…!Khi nói đến tầng lớp dưới cùng của xã hội và công thương nghiệp, y đều hiểu rõ mọi thứ, Chu Thăng nói đúng, nếu chỉ có Chu Thăng, Phó Lập Quần cùng đi gây dựng sự nghiệp với nhau, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ thua lỗ.
Nhưng có Dư Hạo ở đây, nói không chừng có thể cứu vãn được một chút, giúp cho hạng mục của bọn họ kéo dài hơi tàn thêm được một thời gian.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nắng nóng gay gắt khiến sân trường như bị đốt cháy, trên núi không có một cơn gió nào, Dư Hạo đi sát vào khu vực có bóng râm, quay về trường để nhận bảng biểu thực tập của y cùng với Chu Thăng, Phó Lập Quần.
Tiết Long còn đang gọi điện thoại để bốc phét gì đó, lấy ra ba bảng biểu rồi ném cho Dư Hạo.
Dư Hạo dán ảnh chụp lên, sau khi khai giảng sẽ đem nó đến đơn vị thực tập của mình, sau khi kết thúc ba tháng thực tập thì lại nhận lại rồi mang về nộp cho học viện.
Năm thứ ba đại học kết thúc là bước sang năm thứ tư, cả học viện đều sinh ra cảm giác chẳng còn gì để luyến tiếc nữa, không khác gì tận thế đến rồi.
Nửa học kỳ đầu đã trôi qua, trường học biến thành quán trọ, sinh viên khẩn trương như khách qua đường, mọi người nếu không phải chơi game mỗi ngày thì chính là chờ đợi ngày nghỉ.
Đám sinh viên năm tư vào lúc này cũng sinh ra sự phân hóa rõ ràng, những trở ngại trong nghề và công việc đã lột bỏ vẻ ngoài thoải mái của mọi người, khiến cho bọn họ bắt buộc phải hiện nguyên hình thật sự.
Các sinh viên dựa vào quan hệ mỗi ngày đều sống một cách mơ mơ màng màng, dù sao thì gia đình cũng sắp xếp ổn thỏa cho rồi; sinh viên không có quan hệ thì không giấu nổi vẻ lo lắng hiện hữu trên gương mặt.
Dư Hạo đứng ở trạm dừng xe bus thở không ra hơi, nóng không khác gì một con Samoyed, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt y.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là tài xế gia đình của nhà Chu Thăng.
Dư Hạo nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến, y luôn có dự cảm rằng, Chu Lai Xuân nhất định sẽ tìm gặp riêng với y vào một năm trước khi bọn họ tốt nghiệp.
Lúc trước y còn ha ha ha mô phỏng lại cảnh tượng này cùng với Trần Diệp Khải, tưởng tượng cảnh Chu Lai Xuân hỏi một câu hỏi kinh điển “Cần bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý chia tay với con trai tôi?”, cuối cùng điều Trần Diệp Khải dạy y chính là: “Đòi ông ấy 10 vạn cộng với 7% cổ phần, anh thay em vận hành thao tác, lấy cái này làm đòn bẩy trợ lực rồi mua ngược lại công ty của ông ấy.”
Lúc đó Dư Hạo quả thực bị Trần Diệp Khải chọc cười chết mất, một năm rưỡi sau khi come out, cuối cùng Chu Lai Xuân cũng dự định đàm phán với y.
“Ngài…!Dư?” Lái xe nói.
“Gọi là thiếu phu nhân.” Dư Hạo càng ngày càng dũng cảm.
Lái xe: “…”
Không đợi đối phương trả lời, y đã tự mình mở cửa xe, lái xe vội càng đi xuống đóng cửa xe, Dư Hạo ngồi xuống ở phía sau, nói: “Đi thôi.”
Lái xe không nhịn được quan sát Dư Hạo từ gương sau, hiển nhiên là lời dặn dò của Chu Lai Xuân cũng chưa có hiệu quả gì, Dư Hạo lại tỏ ra điều hơn cả dự kiến.
“Tập trung lái xe đi.” Dư Hạo kiên nhẫn nói.
Giọng điệu này của Dư Hạo cực kỳ giống với Chu Thăng, lái xe lập tức chú ý về phía trước.
Chiếc xe sang trọng chạy thẳng về hướng chân núi Vân Đỉnh, dừng chân lại trước một quán xào nhỏ.
Dư Hạo thản nhiên mở cửa xe, tâm tình vô cùng phức tạp, Chu Lai Xuân lựa chọn gặp y tại đây? Như này có ý gì?
Quan xào nhỏ này vừa cũ kỹ vừa nhỏ, điều hòa lại mở hết lên, Chu Lai Xuân quay lưng về phía cửa, một mình ăn một đĩa gan ngâm và thịt thỏ ngâm tiêu, trong tầm tay của ông bày một chai bia cùng với hai chiếc cốc nhựa dùng một lần.
Dư Hạo đã ăn đồ của nhà này không biết bao nhiêu lần, nhưng ăn hoài vẫn chưa thấy ngấy, ngửi thấy mùi rau xào do chủ quán đang nấu bên trong thì lập tức đói bụng.
Dư Hạo kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện Chu Lai Xuân, cầm đũa lên, nói: “Ai mời ạ?”
Chu Lai Xuân đáp: “Chú mời, sau chuyện lần trước, chú vẫn chưa ăn một bữa cơm hẳn hoi với cháu.”
Dư Hạo lấy đũa ra, Chu Lai Xuân lại rót bia cho y, Dư Hạo nói: “Tửu lượng của cháu không tốt.”
Chu Lai Xuân đáp: “Tửu lượng của chú cũng vậy, uống chút đi, không sao đâu.”
Chu Thăng gửi tin nhắn Wechat cho Dư Hạo, bảo y đến đến khu trung tâm thành phố tìm hắn cùng Phó Lập Quần để đi ăn tối, Dư Hạo liếc nhìn nhưng không hề trả lời lại, Chu Lai Xuân cũng nhìn thấy khung nhắc nhở hiện lên trên màn hình, Chu Thăng gọi Dư Hạo là “Bà xã”.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chú vẫn còn nhớ rõ cái ngày ly hôn đó.” Chu Lai Xuân nói, “Chú rời khỏi nhà, hoàn thành thủ tục chứng nhận ly hôn với mẹ nó, về nhà lấy một chiếc balo, mang theo hai bộ quần áo rời rời khỏi đấy.”
Dư Hạo không ngắt lời ông, im lặng lắng nghe Chu Lai Xuân nói chuyện.
Chu Lai Xuân nói: “Ngày đó Thăng Nhi nó đứng ở cạnh cửa phòng nhìn chú, nó chỉ có lớn chừng này.” Vừa nói vừa làm động tác mô tả: “Chú nói Lại đây, ba có chuyện muốn nói với con, nó đi tới gần, chú đang muốn nói với nó rằng, ba sẽ trở về, kết quả thì nó lại tát một phát vào mặt chú, ha ha ha ha!”
Mặt Chu Lai Xuân đỏ bừng lên, cười đến mức ho khan, tỉ mỉ nhìn Dư Hạo, tự nói một mình: “Thật sự là một cú tát dồn hết sức lực, khiến cho chú suýt chút nữa tụ máu não.
Đời này chú cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, khi mà đứa con trai của mình giơ tay tát thẳng vào trên mặt chú.
Hẳn là do mẹ của nó chỉ cho.”
Dư Hạo uống một ngụm bia, nghĩ nghĩ, nói: “Lúc ấy chú có nghĩ gì không?”
Chu Lai Xuân nói: “Chú nghĩ, chờ ba kiếm được tiền, ba sẽ quay trở lại đón con, để cho con mua bất cứ thứ gì con muốn mua, muốn thế nào thì sẽ như thế đó.”
Dư Hạo im lặng, Chu Lai Xuân lại hỏi: “Hai đứa sống chung với nhau một thời gian rồi, có đánh nhau không?”
“Chưa bao giờ đánh nhau ạ.” Dư Hạo đáp.
Chu Lai Xuân nói: “Chuyện về đứa con của Âu Vĩ Hồng khi đó, chú nhìn cháu quát nó một câu thì nó liền im, chú đã nghĩ thầm rằng, ôi chao, rốt cuộc cũng có người có thể hàng phục được nó.
Lúc đó chú đã lờ mờ cảm thấy có chút gì đó không đúng rồi, cũng không suy nghĩ gì tiếp nữa, tiếp nữa thì phụ đạo viên của hai đứa nói cho chú biết…”
Ông chủ bưng một đĩa thịt xào cùng với một bát canh trứng cà chua đến, đặt lên trên bàn, chà chà tay vào tạp dề trước người, đi vào trong xem TV.
“Chú tin.” Dư Hạo nói.
“Tin.” Chu Lai Xuân nói, “Sao có thể không tin? Con của chú, trong lòng chú hiểu rõ nhất.
Chẳng qua là không nghĩ đến việc lá gan của nó lại lớn như vậy, không thèm sợ chú, cũng chẳng sợ mẹ nó.”
“Chú không nhận ra một việc sao?” Đột nhiên Dư Hạo nói.
Chu Lai Xuân nhíu mày, Dư Hạo suy nghĩ, nói: “Hai người đều muốn khống chế anh ấy, khống chế đứa con duy nhất của hai người, cả hai đều thông qua việc khống chế anh ấy để thể hiện rõ thực lực của bản thân mình với đối phương.
Nhưng mà cho dù dì cũng có suy nghĩ đó, một khi không nghĩ thông suốt được thì cũng để anh ấy đi, đây cũng là một kiểu tôn trọng, dì ấy không giống như chú, không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ.”
Dư Hạo đã phát hiện ra vấn đề này thông qua việc tiếp xúc cùng với ba mẹ của Chu Thăng.
Mẹ Chu Thăng mắng đi chửi lại, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe, nhưng một khi bà ấy nhận thấy chửi không được nữa thì sẽ oán hận kết thúc màn chửi của mình, chỉ có thể tiến hành công kích về mặt tinh thần với hắn, nhưng bà ấy sẽ không dùng một loạt các thủ đoạn để hạn chế Chu Thăng, khiến hắn phải đạt được đến mong muốn của bà mới thôi.
Giống như việc bà ấy từng thúc giục Chu Thăng tìm bạn gái, Chu Thăng không muốn tìm, bà ấy chỉ biết mắng hắn, nhưng lại không hề tùy tiện sắp xếp cho hắn xem mắt; bà ấy chắc chắn không muốn con trai mình thành người đồng tính, bởi vì việc này sẽ khiến bà bị họ hàng thân thích cười nhạo, nhưng bà cũng không dùng mọi thủ đoạn để bắt ép bọn họ chia tay.
Chu Lai Xuân nói: “Cháu đâu phải chú, cháu không thể hiểu được cảm tình của chú với nó.
Dư Hạo, chú muốn dành mọi thứ tốt nhất cho nó.”
Dư Hạo cũng từng nghe Chu Thăng nói qua như vậy, nghĩ thầm, tính cách của ba con hai người quả thật có điểm giống nhau.
Chu Lai Xuân lại nói: “Cháu có biết đã nhiều năm như vậy, mỗi lần lên giường cùng phụ nữ, chú luôn nhớ rõ việc đeo bao không?”
Dư Hạo nhìn kỹ Chu Lai Xuân trước mắt mình, khi gặp ông ấy lần trước, mặc dù Chu Lai Xuân đã gần 50 tuổi, nhưng ông vẫn rất có phong độ, cũng rất có tinh thần.
Sau hơn một năm này, Chu Lai Xuân dường như đã già đi rất nhiều, tóc trở nên bạc hơn, vẻ mặt cũng nhuốm phần ảo não.
“Sau khi ly hôn cùng mẹ nó, chú không hề có con cùng với người phụ nữ khác.” Chu Lai Xuân nghiêm túc nói, “Cháu có biết là vì sao không?”
Dư Hạo đáp: “Chú muốn để lại tất cả mọi thứ, tiền bạc của chú, sản nghiệp của chú, tất cả đều để lại cho Chu Thăng.”
“Đúng thế.” Chu Lai Xuân chắp hai tay vào nhau, khách khách khí khí nói với Dư Hạo: “Xin cháu hay giơ cao đánh khẽ, được không, Dư Hạo? Chú biết cháu là một đứa trẻ ngoan.”
Dư Hạo im lặng nhìn ông chăm chú, không hề trả lời lại.
“Chú nghĩ sẽ bồi dưỡng nó thật tốt.” Chu Lai Xuân nói, “Mãi cho đến khi nó lên trung học, chú đều đi sớm về muộn, liều mạng kiếm tiền, mẹ của nó không cho phép chú thăm nó, chú nghĩ chờ đến khi lên đại học, nó sẽ dần dần tự hiểu ra.
Chú muốn đưa nó xuất ngoại để học lấy cái bằng kinh doanh…”
Rốt cuộc Dư Hạo cũng hiểu được thái độ phản ứng của Chu Thăng khi nhắc đến chuyện kinh doanh.
“Nó không chịu đi.” Chu Lai Xuân nói, “Nó thậm chí cũng không tìm chú để đề ra điều kiện gì.
Chú còn nghĩ cháu chắc chắn sẽ không để nó từ chối….”
“Đúng vậy.” Dư Hạo nói, “Anh ấy vốn không hề nói cho cháu, nếu nói, cháu chắc chắn sẽ khiến anh ấy phải đi.
Việc này cũng không tính là gì cả, hai ba năm mà thôi, chúng cháu sẽ không bị thứ gọi là đất khách quê người đó chia tách.
Cháu có niềm tin, khảo nghiệm gì cũng có thể vượt qua.”
Lúc này đến lượt Chu Lai Xuân không nói gì nữa, ông im lặng nhìn Dư Hạo chăm chú, Dư Hạo nói: “Vậy chú muốn cháu làm gì để giúp chú? Chú nói đi.”
Chu Lai Xuân nói: “Tuy rằng biết cháu không phải người như thế, nhưng chú vẫn không nhịn được muốn hỏi thử chút, cháu muốn bao nhiêu tiền?”
Dư Hạo nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến.
“10 vạn cộng thêm 7% cổ phần của Vân Lai Xuân.” Dư Hạo ấn theo lời dạy của Trần Diệp Khải, lễ phép nói với Chu Lai Xuân.
Vốn dĩ Dư Hạo không nghĩ đến việc vẻ mặt của Chu Lai Xuân lại rất phấn khích như thế, đã dự định ra giá cao sẵn rồi, Chu Lai Xuân lại nói: “Cổ phần công ty thì không được, chú cho cháu ba nghìn vạn.”
Dư Hạo: “!!!”
Dư Hạo nghĩ thầm nguy hiểm thật! Thế mà Chu Lai Xuân vì chia rẽ bọn mà nguyện ý ra giá ba nghìn vạn?
“Vậy không bàn nữa.” Dư Hạo cười nói.
Chu Lai Xuân còn nghiêm túc nói: “Bốn ngàn năm trăm vạn thì sao? Cho cháu thêm một công ty nữa? Chú có một công ty ở Thượng Hải…”
Dư Hạo có dự cảm không đúng, sửa lời nói: “Cháu chỉ đùa một chút thôi, chú à, cháu biết bây giờ chú rất thương anh ấy.”
Chu Lai Xuân vẫn cắn chặt không tha, nói: “Cổ phần công ty của Vân Lai Xuân là dành cho con trai chú, trừ cái đó ra, cái khác đều có thể, cháu…”
Dư Hạo nói: “Thực sự cháu chỉ đang nói đùa thôi, chú, cháu không cần một đồng tiền nào cả, cũng không cần cổ phần của chú, cháu yêu anh ấy.”
Chu Lai Xuân cười nói: “Mọi vật trên đời đều có giá niêm yết rõ ràng.
Ngày cả mạng người cũng có giá hết, lời này không phải là chú tự nói ra.”
“Được rồi.” Dư Hạo nói, “Giá trị quan của mỗi người đều không giống nhau, không thảo luận nữa.”
Chu Lai Xuân mở túi xách lấy đồ, Dư Hạo suy nghĩ, nói: “Tình cảm của chúng cháu sâu sắc hơn rất nhiều so với những gì chú nghĩ.
Vào lúc mà cháu muốn buông bỏ hết tất cả mọi thứ, chính anh ấy là người đã cứu sống cháu, cho nên thứ duy nhất trên đời này có thể khiến cháu đồng ý buông tay, chỉ có thể là ý muốn của chính anh ấy, hay nói cách khác…”
“…! Chỉ có một nguyên nhân dẫn đến việc chia tay của chúng cháu, đó chính là khi anh ấy không còn yêu cháu.” Dư Hạo nói, “Ngoài ra, cháu sẽ không chia tay với anh ấy.”
“Được, được rồi.” Chu Lai Xuân thở dài, nói, “Chú biết rồi, năm đó chú cũng từng tưởng rằng mình sẽ rất yêu mẹ của Chu Thăng…”
Dư Hạo không muốn nói thêm gì nữa, tiếp theo đó, Chu Lai Xuân đã lấy ra tấm thẻ ngân hàng bị trả lại từ hơn một năm trước.
“Chu Thăng vẫn chưa tìm được công việc thực tập có đúng không?” Chu Lai Xuân nói, “Cả ba tờ phiếu thực tập của mấy đứa cũng đưa chú đi, chú sẽ đóng dấu cho.”
Dư Hạo nói: “Bây giờ không cần đâu ạ, trước mắt chúng cháu sẽ tự tìm cách.”
Chu Lai Xuân đối mặt với Dư Hạo, Chu Lai Xuân cũng không kiên trì nữa, đặt thẻ ở trên giấy thực tập, Dư Hạo lắc tờ đơn thực tập vài lần, suy nghĩ muốn giũ thẻ xuống, vẻ mặt kia của Chu Lai Xuân dường như có hơi tức giận, ông cật lực cố gắng khống chế bản thân lại.
“Cứ giữ nó trước đi.” Chu Lai Xuân nói, “Nếu cháu không cần thì bảo nó mang đến Vân Lai Xuân, trải qua nhiều chuyện hơn, có lẽ tâm tính sẽ thay đổi đôi chút….”
“Thật ra cháu có một vấn đề muốn hỏi.” Đột nhiên Dư Hạo nói, “Chú à, cháu hơi tò mò, cháu phải đưa cho chú bao nhiêu tiền, chú mới có thể đồng ý cho cháu và con trai chú ở bên nhau?”
Chu Lai Xuân nhìn Dư Hạo chăm chú, một lát sau nói: “Nếu cháu nguyện ý thay đổi giới tính, cũng không phải không thể cân nhắc…!Nhưng cháu không thể kết hôn với nó.”
Dư Hạo: “…”
Chu Lai Xuân vô cùng mệt mỏi, lời cũng đã nói ra rồi, lại đơn giản nói: “Nhưng nếu Chu Thăng thích đàn ông, cháu có đi làm phẫu thuật chuyển giới thì cũng không có tác dụng nữa.
Ý của chú là, nó nhất định phải cưới một người phụ nữ, người phụ nữ này sẽ giúp ích cho sự nghiệp của nó, giúp đỡ cho cuộc đời của nó, không thể giống với chú và mẹ nó được.
Sau khi kết hôn, nó có muốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng là việc của nó, chỉ cần lừa gạt qua mắt gia đình của nó là được….”
Dư Hạo nhỏ giọng nói một cách bí ẩn: “Chú muốn tìm cho anh ấy một người vợ có gia thế để trợ giúp anh ấy, kiểu phụ nữ như vậy thì làm sao có thể cho phép anh ấy một bên lừa hôn, một bên lại ra ngoài cặp kè với nam tình nhân chứ?”
“Đúng vậy.” Chu Lai Xuân thấm thía nói, “Cho nên, cháu cũng biết chỗ khó của chú.”
“Chú rất không biết xấu hổ đấy.” Dư Hạo nói lời trong lòng của mình ra, “Chú à, cháu khâm phục chú luôn rồi.”
Chu Lai Xuân nói: “Không làm được chuyện không biết xấu hổ như thế, chú có thể đi tới được vị trí như ngày hôm nay sao? Dư Hạo, hai đứa sẽ không thể dài lâu.
Tại sao không đem những kỷ niệm này cất giữ đi, coi đó như ký ức đẹp nhất cuộc đời? Đừng đợi đến tận lúc chỉ vì một chút củi, gạo, dầu, muối cũng có thể cãi vã, tranh cãi đến đỏ mặt tím tai, tất cả những gì còn lại sau đó đều sự chán ghét về nhau.
Dư Hạo, cháu nên suy nghĩ cẩn thận lại đi….”
Chu Lai Xuân rót đầy chén rượu của cả hai người, kiên nhẫn nói: “Năm nghìn vạn tiền mặt, một tuần nữa sẽ nhận được, Dư Hạo, không thể nhiều hơn được nữa đâu.
Cháu quay trở về suy nghĩ thêm đi, thật sự từ chối, một ngày nào đó về sau, chắc chắn cháu sẽ cảm thấy hối hận.”.