Đọc truyện Đoạt Hồn Tuyệt Cung – Chương 5: Hồi 5 Tìm người phó hội hai mươi năm sau
Vì vậy, cách ăn mặc của thực khách nơi đây quả thật là sang trọng của những tay phú hộ hoặc là những công tử, công tôn danh gia thế phiệt.
Đại tửu lầu này nhằm vào hạng hái ra tiền đó vì thế cho nên bàn ghế phương tiện nơi đại tửu quán cũng đã tốn lắm bạc tiền và bao công phu chọn lựa mới trang hoàng cho khắp các phòng được diễm lệ.
Khách giang hồ võ lâm cũng thường hay lui tới ghé trọ nhưng họ đều là khách trang nhã, phong lưu hay bệ vệ hầu hạ rộn rịp như vua chúa tuần du.
Bởi vậy quản lý lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai lão ăn mày áo quần rách bẩn chân kéo dép lẹp xẹp bước vào.
Hắn ta giơ tay ra chận, miệng nói :
– Nơi này dành cho thực khách chứ không phải chỗ để xin tiền.
Một lão ăn mày nghe tên quản lý hỏi liền cười :
– Nhưng chúng ta là thực khách mà.
Tên quản lý ngắm lại hai lão ăn mày, miệng vẫn ấp úng :
– Nhưng….
Lão ăn mày xua tay :
– Không nhưng gì hết, ta có tiền ta vào ăn, trả tiền đàng hoàng, làm gì ngươi cấm đoán.
Nói xong lão đưa cái bầu rượu đã cạn nơi tay, dúi vào tay tên quản lý miệng bảo :
– Lấy cho ta một bầu hồng tửu bách niên.
Đồng thời tay kia lão ăn mày lấy một thoi bạc đưa ra trước mặt cho tên quản lý nhưng tay hắn chưa chạm vào thoi bạc vòng tay kia đã ôm chiếc bầu đứng im như pho tượng, một tay chìa ra một tay ôm cứng chiếc bầu.
Thấy thế, lão ăn mày tự nãy giờ im lặng bỗng vỗ tay cười :
– Giang huynh có ngón cách vật truyền lực, xuyên không điểm huyệt hay quá.
Tên quản lý vẫn trong bộ thế thật buồn cười, đứng im lìm trong gian phòng phía trước đại tửu lâu, trước khi vào những phòng có thực khách, nên tiếng cười của lão ăn mày kia và cảnh tượng này thực khách nơi phòng phía trong và hai bên không biết đến. Vì thế, chỉ có nơi này huyên náo, bởi những người của đại tửu lầu này biết nên hoảng sợ kêu xin thế thôi.
Độ một khắc sau, từ trên tầng lầu trên, một lão dáng dấp bệ vệ miệng luôn nở một nụ cười chạy xuống cùng với mấy người làm.
Hắn ta đến trước hai lão ăn mày nói :
– Tôi là chủ quán, xin thành thật tạ lỗi cùng nhị vị đại hiệp về sự sơ sót của tên quản lý chúng tôi. Mong nhị vị hãy hỉ xả cho.
Giọng nói của tên chủ quán thật là ngọt nên một lão ăn mày liền xá nói :
– Ồ! Không có gì, vì tên quản lý làm khó dễ nên đùa tí vậy mà, nếu có lời ông chủ thì chúng tôi khỏi nhờ tên quản lý lấy rượu.
Miệng nói, tay lão lấy lại chiếc hồ lô và tên quản lý cũng đã cử động lại bình thường.
Tên chủ quán nói trong giọng cười :
– Bây giờ kính mời nhị vị đại hiệp vào trên lầu nhắm rượu. Còn tên quản lý này để chúng tôi sửa trị.
Thế là hai lão ăn mày ung dung đi lên nơi mà từ trước đến nay chưa có một bóng dáng của kẻ quần áo rách rưới đặt chân lên tới.
Vừa đi lão ăn mày họ Giang vừa nói :
– Vương huynh à.
Lão ăn mày kia xua tay lia lịa, nói chận :
– Túy Hồ lão tử, huynh cứ gọi đệ là Vương bất lão hay Vương Thạch Công thì đệ thấy vui hơn chứ còn gọi Vương huynh nghe nó già quá.
Lão ăn mày kia tức là Túy Hồ lão tử Giang Thượng Khả cười dài rồi tu một hơi rượu :
– Được, được Vương bất lão, hôm nay chúng ta lại chén cho đến túy lúy càn khôn nhé!
Vương bất lão lắc đầu lia lịa :
– Không được, không được, huynh thành danh với cái bầu rượu mà đệ đi so với cái sở trường của huynh thì đệ không dại đâu.
Nói xong, Vương bất lão chỉ tầng lầu trên cùng :
– Nếu tìm được chỗ tốt thì đệ chịu ngay.
Vừa dứt câu, Vương bất lão đập vai Túy Hồ lão tử :
– Lên huynh.
Thế là chỉ trong chớp nhoáng, hai lão ăn mày thần ảnh nhoáng lên mất nơi chỗ quẹo thang lầu cao lêu nghêu.
Tiếng cười từ một góc bàn trong phòng nơi lầu trên cũng vang lên :
– Vương bất lão xứng danh với Thần Ảnh độc nhất thiên hạ.
Hai người cười vui vẻ và dĩ nhiên được một sự tiếp đãi nồng hậu trước cặp mắt khó chịu của những thực khách toàn là vương tôn, công tử phú thương phú hộ lắm tiên nhiều bạc.
Túy Hồ lão tử nhìn khắp thực khách trong phòng rồi nói nhỏ với Vương bất lão :
– Toàn là khách hái ra tiền của lão chủ quán.
– Vậy càng hay, vì mình nhỏ to tiếng, họ cũng chẳng hiểu gì về võ lâm.
– Thế mà họ lại khỏi lận đận vào sanh ra tử như chúng ta.
– Có kẻ này có người khác chứ, có người sang có kẻ ăn mày chứ.
Hai người lại tương đắc với chén rượu hương nồng.
Qua mấy tuần rượu, Vương bất lão liền hỏi :
– Giang huynh, hôm nay tình cờ lại tái ngộ với Giang huynh, không biết có tin tức gì lạ trên giang hồ không?
Túy Hồ lão tử trầm ngâm đôi chút rồi nói :
– Những điều mà đệ nghe được đệ định hỏi Vương bất lão đây.
– Ủa, chuyện gì vậy?
– Có chuyện mới định hỏi chứ.
Rồi lão tu một hơi rượu mới tiếp :
– Cách đây hơn một năm có phải Vương bất lão huynh đài có choảng nhau với bọn Hắc Thạch ma động?
Vương bất lão gật đầu lia lịa :
– Đúng, lúc đó đệ đấu với bọn Thập Tam sứ giả của Hắc Thạch ma động và phải thật khó khăn mới câu hồn bọn chúng nơi Diêm vương được.
– Nghe nói bây giờ Hắc Thạch ma động củng cố lực lượng hùng hậu hơn và Thập Tam sứ giả bây giờ võ công cao siêu hơn lần trước gấp bội.
Túy Hồ lão tử hỏi lại :
– Huynh đài xích mích cũng vì một người bạn nhỏ của huynh đài phải không?
– Sao mà huynh biết nhiều quá vậy.
Tiếng cười cả hai lại nổi lên.
Vương bất lão tiếp :
– Người bạn nhỏ của đệ tên là Đông Bích, vì hiểu lầm mà bị bọn Hắc Thạch ma động hợp chưởng tấn công nên phải bỏ mình nơi địa huyệt, để cho đệ một nỗi thương tâm bất tận.
Túy Hồ lão tử giọng buồn buồn :
– Người bạn nhỏ của đệ cũng chính là con nuôi của Ngự Thanh Y Lang mà sau này đệ truy tìm mới biết manh mối nên định tìm huynh đài để xác nhận cho biết thực hư.
Rồi lão ta lại nói tiếp :
– Những ngày gần đây, đệ còn nghe tên là Võ Lâm tam tuyệt có cuộc tranh vị cho kẻ kế truyền.
Vương bất lão lắc đầu :
– Mấy lão đó chỉ còn có Tà Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ là chỉ độ gần thất tuần, còn Chánh Nhất Đạo Cao Lâm Hồng và Độc Bách Trùng Cát Ô Man thì xấp xỉ trăm tuổi rồi sao còn ham danh vị quá vậy?
– Mà đệ nghe nói là sở dĩ có việc đó là vì có hai chữ Chánh và Độc của hai người hầu như đại diện cho hai phe hắc bạch, muốn chứng minh sức mạnh của đôi bên. Còn Tà Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ tuy mang tiếng tà song chưa ai hiểu được con người của lão ta.
– Vậy huynh có biết về lão Tà đó không?
Túy Hồ lão tử gật gù :
– Nói rằng biết thì không dám nói rành, song đệ có tìm hiểu về Tà Cuồng Sĩ. Lão ta, thành danh năm ngũ tuần, rồi cùng với Nhất Đạo Cao Lâm Hồng và Bách Trùng Cát Ô Man được võ lâm suy tôn là Võ Lâm tam tuyệt. Sau đó Nhất Đạo lại cứ phiêu du như rồng ẩn hiện khó có người được hội diện. Bách Trùng Cát Ô Man thì hùng cứ nơi miền quan ngoại, chuyên luyện trùng độc và nghe nói là lão ta sau này đưa trùng độc vào nhưng cũng chưa ai phát giác được. Mới gần đây sư đệ của lão là Hàn Độc Ma Tôn xuất hiện giang hồ với Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng nên giang hồ mới nói đến tài dụng bách trùng của lão độc ấy.
Túy Hồ lão tử ngừng lại đưa cạn chén rượu rồi nói tiếp :
– Riêng có Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ, thì sau trận tranh phân nơi hoang đảo giữa biển Đông, với Nhất Đạo và Bách Trùng, thì tài lực của mỗi người mỗi ngón sở trường nên chưa phân cao hạ sau bảy ngày giao chiến. Từ đó, Cuồng Sĩ lại gặp vận xui nên vợ lão qua đời để lại một đứa con gái lên một.
Túy Hồ lão tử gật gù nhấn mạnh :
– Cũng bắt nguồn từ đây mà lão ta được gán thêm chữ Tà ở trước danh hiệu với chữ Chánh cho Nhất Đạo và chữ Độc cho Bách Trùng.
Vương bất lão chận hỏi :
– Căn cứ vào đâu mà đặt để như vậy?
– Thì giang hồ vốn đa sự, họ chỉ nhìn cái vẻ bên ngoài là phong gán ngay.
– Nhưng ý huynh là thế nào?
– Nếu gán cho Nhất Đạo là Chánh có lẽ giang hồ nhìn nhận Thiếu Lâm phái là chánh vì Nhất Đạo xuất thân từ phái này. Còn về Bách Trùng thì quả là có độc thật. Danh từ này thật chẳng ngoa. Còn phần về Cuồng Sĩ đã nhiều lần ra tay hạ sát lắm nhân tài võ lâm cả hai phe hắc bạch, cũng vì thế mà lão ta thêm tiếng tà là vậy đó.
Vương bất lão gặm cái đùi gà xong hỏi ngay :
– Hồi nãy đến giờ nghe Giang huynh cho biết nguồn gốc về Võ Lâm tam tuyệt mà giang hồ ai cũng nghe tên nhưng mỗi người biết một khía cạnh về họ có vẻ huyền thoại lắm.
– Có lẽ họ là thời trước chúng ta nên tam sao thất bổn mà ra vậy đó.
– Thế lúc nãy huynh nói về vụ truyền nhân của Tam tuyệt tranh danh như thế nào?
– À! Chỉ nghe nói là lúc gần đây có nhiều tay ma đầu tìm các tài năng huấn luyện để đại diện cho phe Độc Bách Trùng Cát Ô Man.
– Còn phe Chánh Nhất Đạo thì sao?
– Không nghe nói gì mới lạ chứ!
– Nghe huynh nói đệ nhớ đến Đông tiểu đệ.
– Mà đệ cũng nghĩ đến nó nữa.
– Sao vậy?
– Cái căn cốt hiếm thấy của nó thật đáng tiếc vô ngần.
– Đệ không bao giờ quên hắn được, không biết hắn có cơ duyên gì thoát khỏi thì thật là huyền thoại.
– Biết đâu đấy. Vì đệ thấy cốt tướng của hắn, đâu có yểu mệnh.
Đến đây Vương bất lão đưa hai miếng ngọc bích hình bát giác cho Túy Hồ lão tử xem rồi nói :
– Hai miếng ngọc này sao giống nhau quá xá, mà một miếng của Đông Bích tiểu đệ, còn một miếng là của đệ rồi cũng vì hai miếng ngọc này mà Đông tiểu đệ phải mạng nguy.
Thế rồi hai lão lại kể lể cho nghe những biến chuyển của giang hồ hơn một năm qua, từ ngày Đông Bích rơi vào địa huyệt qua chén thù chén tạc tương đắc.
* * * * *
Trên giang hồ, với không khí im lìm như ngầm chuẩn bị cho những biến động kinh hồn của giới võ lâm. Những sự im lặng đối với kẻ ngoại cuộc thì thấy như bình an vui cuộc, nhưng đối với người có ý huyết lo lắng cho võ lâm thì hoang mang tìm hiểu để hầu ngăn chặn những ý đồ tham vọng của những kẻ muốn độc chiếm võ lâm, gây nên nhiều máu hận bởi quyền lợi điên rồ.
Trong khi đó, mọi cơ cấu, mọi tổ chức, đều như thầm chuẩn bị cho dự tính riêng tư.
Những nạn nhân mà ít ai biết được là những trang hiệp khách đã phải lầm mưu, sa cơ, biệt tích trên giang hồ, tửu lâu làm cho phái bang của họ chỉ còn biết thương tiếc chứ có nào ngờ họ đang bị lợi dụng trí óc, võ học của từng môn phái ở những nơi bí mật trên giang hồ.
Cũng nằm trong âm mưu lũng đoạn, khủng bố võ lâm mà những người thân yêu của cậu bé Đông Bích lần lượt phải mạng vong, giờ đây, chính bản thân nó cũng đã phải làm thân tiểu đồng cho những con người thật xa lạ với nó. Song nó vẫn hân hoan thi hành bởi vì trí óc nghĩ suy của nó thúc dục.
Từ khi được đôi vợ chồng chủ nhân cung điện nơi lòng địa huyệt cứu sống và bắt Đông Bích làm tên tiểu đồng phục dịch công việc lặt vặt, nó vẫn ngoan ngoãn thi hành với mục đích là để tìm hiểu hành động của đôi vợ chồng kỳ lạ này.
Ngay hôm đầu tiên, nó thật ngỡ ngàng với công việc này, vì vừa mới giao cho việc, lại phải thực hành liền, khi mà Thiên Thủ Bách Độc tiếp Thành Khiết chân nhân thuộc phái Võ Đang biệt phòng luận võ.
Đông Bích sau khi được Lạc Hồn phu nhân chỉ vẽ cách thức châm pha các loại trà và cũng nhờ lúc còn ở với Ngự Thanh Y Lang nó đã quen pha trà ông uống, nên không có gì làm trở ngại, mà trái lại được lời khen tặng của Lạc Hồn phu nhân nữa. Công việc ấy mọi lúc đều do Lạc Hồn phu nhân lo liệu vì vậy nên khi thấy Đông Bích làm được thì Lạc Hồn phu nhân rất vui lòng.
Lạc Hồn phu nhân vỗ đầu nó bảo :
– Cậu bé ngoan lắm, bây giờ hãy bưng trà theo ta qua phòng bên kia để cho khách dùng.
Đông Bích cẩn thận làm theo lệnh của Lạc Hồn phu nhân. Nó rất lấy làm kinh ngạc khi vừa đặt chân vào gian phòng gọi là biệt phòng luận võ. Vì nơi đây có cái sự trang trọng gấp mấy lần các phòng khác, từ chiếc ghế cái bàn, tranh cảnh đều khắc tuyệt mỹ trên hồng thạch. Trong phòng không có đèn song ánh sáng êm dịu từ mấy viên dạ quang tỏa sáng nhẹ nhàng.
Sau khi nó đặt khay trà vào nơi chủ khách thì nó được đứng hầu ở sau lưng Lạc Hồn phu nhân.
Nó không thể quên được lần này và nhiều lần khác khi đợi vợ chồng chủ nhân cung điện luận bàn võ học với nhiều môn phái khác nhau, đủ loại chính tà đã bị rơi xuống lòng vực trong những trận giao tranh với địch nhân đông đảo và sa cơ rơi xuống địa huyệt. Vợ chồng chủ nhân tiếp cứu và săn sóc kỹ lưỡng. Cũng bởi cái ơn ấy mà những trang hiệp khách đành phải tỏ lộ mọi sở trường của những môn phái trên giang hồ và như thế cặp vợ chồng chủ nhân đã hiển nhiên như bắt gặp được những kỳ thư bí kíp để am hiểu về võ công các môn phái trong giang hồ.
Đối với những tên thuộc về phái tà gian thì bị những ràng buộc, gia khuyến số nên cũng khó từ chối việc tiết lộ võ học.
Từ lúc gặp gỡ đầu tiên với Thành Khiết chân nhân mà Đông Bích đã nghĩ suy rất nhiều, nó còn nhớ câu chuyện được mang danh là luận võ giữa các môn phái nơi cung điện này.
Đối với phái Võ Đang thì vợ chồng chủ nhân đặc biệt chú trọng đến các kiếm trận.
Hôm đó, sau khi khách sáo, chủ nhân là Thiên Thủ Bách Độc vào đề ngay :
– Thật tại hạ hết sức ngưỡng mộ đại danh của Thành Khiết chân nhân nên hôm nay may mắn cho tại hạ đã giúp ích được cỏn con để chân nhân được bình yên sau hai ngày tịnh dưỡng. Vì vậy tại hạ nghĩ rằng, chúng ta đều thuộc giới võ lâm thì trong lúc nhàn rỗi này, chúng ta có thể hàn huyên, luận bàn về võ học, như vậy có vẻ thanh cao hơn không? Và với cái ngụ ý đó mà hôm nay, tại hạ sẽ đề cập với chân nhân những điều thắc mắc của tại hạ.
Nghe những lời tuy không được thực thà song trong đó đầy ý cương quyết nên Đông Bích nhìn sang Thành Khiết chân nhân trong bộ đồ đơn giản, mặt như không được lành mạnh lắm, đôi mắt có vẻ thiếu tinh anh dưới hàng mi bạc. Đông Bích thầm lo lắng cho sức khỏe của chân nhân nhưng nó nghĩ kỹ lại thì càng phải hành sự như kẻ không mảy may hiểu biết về y lý. Nó chăm chú theo dõi sự diễn biến tiếp theo.
Khi Thành Khiết chân nhân nghe Thiên Thủ Bách Độc nói xong, ông liền mỉm cười dễ dãi.
– Chuyện đó theo bần đạo thì không có gì là khó khăn cả, nếu bần đạo biết những điều gì về các kiếm trận mà các hạ muốn vấn tường thì bần đạo xin nguyện đáp ứng theo sở học để đền bù vào công lao cứu sống của ân nhân vậy.
Thiên Thủ Bách Độc cười khiêm tốn :
– Ồ! Có đáng gì việc nhỏ mọn ấy mà chân nhân phải bận tâm, nơi đây chúng ta đề cập đến võ học, trước hết là giết thời giờ nhàn rỗi nơi cung điện này, sau nữa là có dịp so sánh những sở trường, sở đoản của mỗi phái bang trên giang hồ vậy.
Thành Khiết chân nhân đưa tay vuốt hàm râu dài bạc phếu :
– Các hạ nói thế thật hùng tâm về võ học quả đã chí tuyệt. Vậy bần đạo xin sẵn sàng góp ý cho các hạ.
Thiên Thủ Bách Độc nghe vậy mừng thầm, liền nói :
– Vậy bây giờ tại hạ xin chân nhân cho biết về kiếm quyết của các môn phái một cách tổng quát và riêng về Võ Đang với các kiếm trận lừng danh trong chốn võ lâm.
Thành Khiết chân nhân khiêm nhượng :
– Một kẻ thành danh của mỗi môn phái lẽ đương nhiên họ phải sở trường về bản phái song cũng hiểu biết về những cái hay của những môn phái khác, dầu nhiều dầu ít, đó cũng là điều cần thiết khi bước ra giang hồ để giúp ích cho bản thân lúc đối đầu với địch.
Thiên Thủ Bách Độc tỏ vẻ tán đồng :
– Chân nhân luận thế thật chí lý, tại hạ xin trân trọng chờ nghe những điều hữu ích.
Thành Khiết chân nhân nghiêm trang :
– Khi nói về giới giang hồ võ lâm, thì phe phái đứng đầu hắc bạch cũng phải nói đến trước tiên là Thiếu Lâm. Vì Thiếu Lâm phái đã đào tạo ra nhiều anh tài ổn định, cầm lái con thuyền võ lâm qua những cơn khủng hoảng trầm trọng. Song nói thế không phải là chỉ có Thiếu Lâm mới đào tạo được nhân tài, mà trên thực tế, từ trước đến nay, Thiếu Lâm phái đã có nhiều nhân tài xuất chúng hơn những môn phái khác.
Thiên Thủ Bách Độc len tiếng ngắt lời :
– Nhưng theo thiển ý của tại hạ thì Võ Đang và Thiếu Lâm hình như cùng một gốc mà ra.
Thành Khiết chân nhân gục gặt đầu :
– Các hạ quả thật hiểu biết sâu xa về nguồn gốc của các môn phái.
– Không, đó chẳng qua vì tại hạ quá ư ngưỡng mộ hai danh phái Võ Đang và Thiếu Lâm nên nghiên cứu để hiểu biết hai danh phái này vậy mà. Và cũng vì vậy, tiện đây xin chân nhân cho tại hạ hiểu chút ít về lai lịch Thiếu Lâm và Võ Đang xem có giống như những điều tại hạ đã thu thập từ trước đến nay.
Thành Khiết chân nhân mỉm cười rồi uống một hớp trà, xong nói tiếp :
– Tiếng tăm của Thiên Thủ Bách Độc thật vang dội song chắc không ai ngờ rằng Thiên Thủ Bách Độc có độ lượng như hiện tại. Điều này nói ra sợ mích lòng các hạ, song đó cũng là điều cởi mở vậy.
Thiên Thủ Bách Độc cười vang :
– Chân nhân là người ngay thẳng, tại hạ vạn phục vạn phục….
– Cái đó xin cảm ơn dũng khí của các hạ. Bây giờ bần đạo xin đi vào nguồn gốc Thiếu Lâm và Võ Đang phái.
Thành Khiết chân nhân lại hớp một ngụm trà nóng khi Đông Bích vừa mới thay trà rồi ngồi dựa lưng vào chiếc ghế khắc, trầm tĩnh kể :
“Nói đến quyền thuật thì phải nói đến vị thủy tổ là Hoa Đà, người đã truyền lại cho đời ngũ cầm đồ gồm Hổ, Lộc, Bi, Viên, Diễn. Rồi sau đó phân ra làm nhị gia gồm Ngoại gia và Nội gia, để dựa nhau mà phát triển cho tinh thuật mỗi bên.
Về phía Ngoại gia thì Đạt Ma thần sư là vị sư tổ lập ra Đạt Ma phái với ngũ quyền gồm có Long, Hổ, Báo, Kê, Xà.
Về Nội gia thì Trương Tam Phong là vị sư tổ. Võ phái này có ngũ tư gồm Kình, Khẩn, Cận, Cấp, Thiết.
Hai phái này phát huy một cách mạnh mẽ và có nhiều nhân tài nên đời sau đó mới chánh thức gọi Ngoại gia là Thiếu Lâm phái và Nội gia là Võ Đang phái.
Thiếu Lâm thì chú trọng đến việc luyện tập để được điều hòa hô hấp, cũng như luyện bách hài, tiến thoái mau lẹ, cương và nhu giúp đỡ lẫn nhau.
Còn Võ Đang thì lại chú trọng vào tập luyện gân cốt, vận khí công, lấy tĩnh chế động.
Cũng vì điểm liên quan trên mà Võ Đang nhiều chỗ ảnh hưởng bởi Thiếu Lâm vì sự bành trướng của Võ Đang phái lúc đầu kém thua Thiếu Lâm. Hơn nữa Thiếu Lâm phái còn có được bộ Cầm kinh là bí quyết thuộc loại thượng đẳng để đi đến kết quả thượng thừa.
Mà từ lúc Đạt Ma thần sư và Trương Tam Phong, mỗi người phát huy mỗi môn phái của mình, thì Đạt Ma thần sư dời về phía Bắc Thiếu Thất sơn để xây chùa Thiếu Lâm và từ nơi đó đã đào tạo bao đệ tử giúp đời.
Trong khi đó, Trương Tam Phong lại về tọa lạc nơi núi Võ Đang, lập Võ Đang phái, truyền dạy cho những đệ tử hành hiệp giang hồ.”
Thiên Thủ Bách Độc tỏ vẻ bằng lòng :
– Nghiên cứu nhiều năm, không bằng nghe chân nhân nói cho một chốc. Thật may mắn, song cái thắc mắc của tại hạ là Trương Tam Phong có những truyền nhân để phát huy võ thuật của phái này bằng quyền thuật hay kiếm thuật?
Thành Khiết đáp ngay :
– Nói đến võ thuật, tất nhiên không thể không chú trọng đến quyền thuật, vì quyền thuật có phát huy được linh mẫn, thì mới nói đến các môn khác trong võ thuật, và quyền lực phát sinh do bản năng tự tồn để cạnh tranh, tìm ra sự sống đối với mọi trở ngại ngăn cản bước tiến của con người. Con người lúc mới sinh ra, đâu phải đã biết được quyền thuật, sức mạnh cũng phải trui rèn mới thành đạt. Như muốn phát huy toàn diện võ công phải có thời gian tập luyện. Nhưng….
Thành Khiết lại nhắp một ngụm trà rồi nói tiếp :
– Nhưng…. trên thực tế hẳn chúng ta cũng đã thấy, những trang thanh niên đã thành công viên mãn và võ công đạt được cái thế vô song. Đó chẳng qua là ngàn năm, trăm năm chúng ta mới thấy một lần vì những trang anh tài đó, tất nhiên không thể luyện tập một cách thông thường mà đại thành, mà phải có một căn cốt đặc biệt, đồng thời phải gặp những thiên duyên kỳ ngộ thì mới vượt hẳn người thường được. Hơn nữa, trong võ thuật, phải nói đến cái linh mẫn của cái tâm mỗi người mà thụ đạt. Vì môn phái tuy có khác nhau song tất cả đều phải từ những điểm trọng yếu là: thù, nhãn, thân, yêu, hộ, thức, đảm, khí, kình và thần, đó là những cái hữu hình để tập luyện, trau dồi, nhưng cái điểm thành tựu xuất chúng là ở chỗ chú trọng vào sự hội ý, lấy tâm mà hiểu, không hề truyền dạy bằng lời, chỉ lấy ý mà điều khiển tứ chi. Như vậy, thì không có quan trọng ở công phu truyền dạy, mà quan trọng ở sự lãnh hội bằng ý thức.
Thiên Thủ Bách Độc cười thỏa mãn, ngắt lời :
– Như vậy là từ quyền Võ Đang mới đến kiếm và ngày nay các kiếm trận lừng danh như Đại Cửu Cung kiếm trận phải có sự biến hóa dị biệt thế nào, thưa chân nhân?
– Thật ra, tài cán của bần đạo chưa dám nói là thấu triệt mọi tinh anh tột cùng của Võ Đang, song kiếm trận là căn cứ vào các phương pháp lập trận để đưa địch vào vòng rồi do sự động tĩnh của địch mà tương sanh, tương diệt nhưng cũng căn bản vào các cửa sanh, tử của trận pháp. Những biến ảo của các kiếm trận này thật như một cơn thác lũ, nước đổ không ngừng sẽ sinh ra hư, thực khó lường để nhằm hai mục đích là làm cho địch phải phân tâm, trong khi đó sức mạnh của kiếm trận càng mãnh liệt vì có sự liên hợp, tương trợ lẫn nhau.
Thiên Thủ Bách Độc cười khoan khoái :
– À! Như vậy nếu không có sự đồng đều tài lực thì kiếm trận không được vững chắc.
– Đúng lắm, vì chỗ thiếu khuyết dễ bị phát giác song phải nói đến những kẻ thật tài giỏi mới tìm ra khiếm khuyết ấy. Cũng vì thế mà kiếm trận Võ Đang đã lừng danh cho đến ngày nay, ít có ai phá được dễ dàng.
Thiên Thủ Bách Độc xoa tay nói :
– Có một lần nọ, tại hạ cũng có một lần diện kiến một cao tăng của Thiếu Lâm, và ông ta có đề cập đến những môn nội công, nghĩa là chú trọng về hô hấp là căn bản của võ thuật Thiếu Lâm, như vậy có đúng không, thưa chân nhân?
Thành Khiết cười tự nhiên :
– Đó là dĩ nhiên, vì như đã nói lúc nãy là Thiếu Lâm từ Đạt Ma thiền sư thì đã chú trọng về điều này rồi. Nhưng nội công thượng thừa của Thiếu Lâm phải nói đến nội công tâm pháp chi nguyên, đó là môn nội công thượng thừa hầu như không còn thấy ai học được, vì điều kiện để luyện tập môn nội công đó phải có được một căn cốt đặc biệt và phải có được nội công tâm pháp chi nguyên kinh phổ mới học được.
Thiên Thủ Bách Độc đắc ý :
– Chân nhân quán triệt thật rộng và đã chỉ dạy cho tại hạ nhiều điều hay lạ cũng như ngày trước tại hạ có được một vị cao tăng Thiếu Lâm khác phát họa qua những môn như Thiết Sa chưởng, Thiết Sa thủ, Mai Hoa thung, Sa đại, Mộc nhân, Thất Linh thung…. cũng như các môn quyền mà chân nhân đã đề cập bởi ngũ quyền của Đạt Ma thiền sư với Long, Hổ, Báo, Kê, Xà…. và từ đó mới phát huy thật là tinh diệu. Song theo tại hạ thì về Sa thủ phải kể đến các tay ở Xuyên Tương và quan ngoại, vì ở những nơi này chẳng những luyện tập một cách không thường mà còn dụng độc vào chưởng và sa thủ thì thật là nguy hiểm vô cùng, mà theo chỗ tại hạ biết là hiện nay có Hàn Độc Ma Tôn với Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng thật kinh hồn nhất hiện nay. Như vậy thì những tinh hoa võ học nào chăng nữa cứ đi mãi về sau thì sẽ có những bộ óc thêm tốt thì sẽ được tốt mà thêm xấu sẽ rất nguy hiểm.
Thành Khiết cười tán đồng :
– Chí lý lắm, các hạ luận rất phải và bần đạo mong rằng các hạ phát huy võ học giang hồ đừng đụng vào Bách Độc như danh hiệu của các hạ là bần đạo mừng lắm.
Vừa nói dứt, thì bỗng nhiên Thành Khiết chân nhân cảm thấy khó chịu trong người, nghiêng nghiêng nên Thiên Thủ Bách Độc nhún người đã đứng cạnh chân nhân và bảo :
– Phu nhân ngồi đợi ta ở đây nhé, để ta đưa Thành Khiết vào phòng nghỉ mệt.
Nói xong Thiên Thủ Bách Độc dìu Thành Khiết chân nhân vào một gian phòng ở dãy nhà bên cạnh. Trong khi Đông Bích còn đang suy tư về những điều mà Thành Khiết đã trình bày về võ học làm cho nó nhớ đến ngoại nó, nhớ tới Hàn Độc Ma Tôn rồi đến Huyền Không đại sư. Nó suy nghĩ về hai chữ hô hấp và thấy phương pháp của Huyền Không đại sư truyền dạy cho nó cũng chỉ nói là tập hô hấp để thuyên giảm cái đau. Nhưng nó lại giật mình vì những điều mà Thiên Thủ Bách Độc đã han hỏi đối với Thành Khiết chân nhân cũng như tình trạng sức khỏe ông ta hiện tại làm cho nó hết sức nghi ngờ và từ đó nó luôn luôn cố tâm theo dõi.
Nhưng rồi những cảnh tượng tương tự như nó đã thấy được trong buổi luận đàm giữa Thiên Thủ Bách Độc và Thành Khiết chân nhân được tiếp tục xảy ra với các danh tài của các môn phái và nó được dịp nghe hiểu tất cả các bí truyền của các môn phái giang hồ.
Đến những người gặp gỡ sau này, Thiên Thủ Bách Độc đã khai thác đến những bí quyết và hắn bắt các người đó phải để lại các khẩu quyết mà hắn đã ghi chép đầy đủ vào một quyển sách.
Với trí óc thông minh của Đông Bích, nó không bỏ cơ hội để được dự vào những lần hội thoại đó và những gì nó nghe, nó đều suy nghĩ và ghi nhớ.
Nó hành động thật hợp ý của Lạc Hồn phu nhân nên không có điều gì di hại cho nó.
Suốt một thời gian lưu lại cung điện này, nó đã chú tâm vào những nhân vật ở nơi này, nghĩa là những cao thủ võ lâm vô tình bị rơi xuống địa huyệt là sẽ được tiếp diễn những cách thức đón tiếp và luận bàn võ công với trạng thái không được minh mẫn cho lắm. Nó hiểu điều ấy, song nghĩ rằng võ công của nó thì chưa học mà cung điện này quá huyền bí nên chưa thể hành động được.
Một sự phát giác làm nó rúng động là trong bình trà ở cung điện này đều có độc mà nó cũng đã uống bởi lúc Lạc Hồn phu nhân đưa cho nó.
Nó không quên được ngày hôm đó.
Sau khi nó uống tách trà rồi thì Lạc Hồn phu nhân đã nói với nó một câu :
– Cậu bé từ nay hãy ngoan ngoãn nhé!
Bà ta nói xong, cười vang đắc ý.
Nhưng vì cũng đã biết về y lý và y dược nên Đông Bích không mấy khó khăn để tìm biết trong trà có độc. Nhưng nó vẫn ngạc nhiên là nó không hề ảnh hưởng, nhưng sau đó nó chợt hiểu là người nó đã miễn nhiễm vĩnh viễn đối với bất kỳ độc chất nào do sự ăn phải trứng nhện lửa của nó lúc trước.
Nó lợi dụng tình trạng này mà tùy thời hành động nên vợ chồng chủ nhân cung điện không cần phải quan tâm.
Những ngày trôi qua nơi cung điện với bao sự lạ lùng và những ý thức võ công đã đi sâu dần vào tâm não của cậu bé Đông Bích, với những tinh hoa của hầu hết các môn phái chính tà, cũng như những mưu mô thâm độc của các tay tà độc đều làm nó suy nghĩ miên man.
Xem tiếp hồi 6 Theo gót địch rời nơi cung điện