Đoạt Hồn Kỳ

Chương 78: Cuộc đụng chạm nảy lửa


Đọc truyện Đoạt Hồn Kỳ – Chương 78: Cuộc đụng chạm nảy lửa

Sau khi Thượng Quan Tứ mất tích, Lỗ Yểu Nương tìm không ra con mình, nên căm tức nhà họ Thượng Quan, và đã yêu cầu Tỉ Vương ra tay, vào ngày rằm tháng hai năm ngoái; đêm trăng tròn ấy… Cách Nhạc Châu Thành mười dặm, ở Thượng Quan Trang bị Lãnh điện tỉ thủ ra tay hành hung, khiến cho mười mạng nhà họ Thượng Quan bị thiệt mạng, chỉ riêng có Thượng Quan Linh nhờ đi học nghệ với Nam bút Gia Cát Dật tại Ngao Sơn nên đã thoát nạn. Nghe đến đây, Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ thất kinh nhảy bổng người lên!

Nghĩ đến ơn nuôi nấng của dưỡng phụ dưỡng mẫu, sao mẹ ruột Lỗ Yểu Nương không chịu điều tra đích xác mà đã gây thù báo oán như thế, quả thật là ngoài sức tưởng tượng, khiến cho Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ bùi ngùi xúc động mạnh!

Thượng Quan Linh kể tiếp về vụ trả thù của mình với lão bà bịt mặt. Mãi đến khi Lỗ Yểu Nương chết đi, và được xem bức thơ của bà ta để lại, khi đó mới rõ sự ân oán của các vị tiền bối, và hoàn cảnh của Lỗ Yểu Nương càng đáng được thông cảm. Nhưng Thượng Quan Linh đã lầm lỗi trong hành động, lòng ăn năn hối hận vô tả. Sau thi hài của lão bà bịt mặt Lỗ Yểu Nương được đồ đệ là Tra Phong đem về Ai Lao Sơn ở Vân Nam để mai táng…

Tất cả những sự xảy ra này, Thượng Quan Linh đã nghẹn ngào cố gắng để tường thuật rõ ràng. Chàng vừa kể vừa để ý xem sắc mặt của Bách Lỗ Thượng Quan Tứ, nhưng khi được hung tin mẹ ruột qua đời, tuy vẻ mặt buồn thảm, nhưng không hề có nét oán hờn người em Thượng Quan Linh. Trái lại, Bách Lỗ lấy tư cách của đại ca để khuyên giải người em chớ nên buồn, chẳng qua đều tại số trời định cả. Các ân oán của những vị tiền bối kể như đã chấm dứt, không nên dây dưa đến kẻ hậu bối làm gì nữa, giờ đây phải cố chung lưng đấu cật để cố tiến thủ vào sự việc ích lợi cho đời, có như thế mới khiến cho vong linh người quá cố hài lòng mỉm cười nơi chín suối.

Thượng Quan Linh không thể ngờ rằng vị đại ca của mình lại đại lượng khoan dung đến thế, trong lòng vô cùng xúc động và càng đâm ra kính mến, chàng bất giác gọi:

– Đại ca!… anh đối với… em… quá tử tế…

Tiếp đó Thượng Quan Linh lo kể về hai vị sư bá của trưởng huynh Thượng Quan Tứ. Nay Tả Pháp Thụ đã không còn mặt mũi nào về Thiên Trúc, nên đã cam lòng kết cấu với Vương Thiên Giáo của Tỉ Vương để làm các chuyện tàn ác. Và kể hết luôn cuộc gặp gỡ của mình với Liễu Mi cho huynh trưởng Thượng Quan Tứ nghe. Cuộc kể chuyện này có lẽ trôi qua trên mười tàn nhang.

Thượng Quan Linh cũng cho anh hay là hiện nay thế lực của Tỉ Vương khá lớn mạnh, lại nữa trong tay có hai báu vật Lãnh điện tỉ thủ và Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, đều là sát tinh đối với bản thân mình, nay xem ra, tuyệt chưa phải là đối thủ của Tỉ Vương, Liễu Mi lại nguy kịch như thế, nay đưa nàng đi Thiên Trúc để cầu khẩn Bảo Nghiêm pháp sư dùng lối cứu mạng Vô Tướng thần công nội qui để cứu trị, chờ gì mà không cho mình đi theo luôn sang Thiên Trúc. Nếu nhờ trời, hai vợ chồng trẻ này sẽ tái trương cờ trống kéo về Trung Nguyên để tính sổ nợ thù oán với Tỉ Vương. Còn chẳng may Liễu Mi có mệnh hệ nào, Thượng Quan Linh quyết sẽ bắt chước nối gót theo anh Thượng Quan Tứ là thí phát vào cửa Phật.

Nghe xong lời của em, Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ lắc đầu lia lịa, tỏ ý không bằng lòng. Vì Bách Lỗ cho rằng, về công lực của Tỉ Vương, không thể nào cho là lợi hại được, chỉ riêng có hai báu vật Lãnh điện tỉ thủ và Tiểu Đoạt Hồn Kỳ là đáng kể và là khắc tinh của em mình!

Minh Quang đại sư sau chín năm trường cố chờ đợi hai đệ tử, nhưng sau khi thất vọng và bệnh nặng nằm trên giường, ngài lo ngại Vô Tướng thần công sẽ bị thất truyền, nên đã khẩu thụ tâm pháp (truyền lại bằng miệng) về môn võ học tinh vi của cửa Phật này cho đệ tử Bảo Nghiêm pháp sư.

Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ lại được sự chân truyền của ân sư Bảo Nghiêm, và đã thâu thập hết môn Vô Tướng thần công.

Nay đem ra chỉ dạy cho Thượng Quan Linh để biết mà áp dụng học lối chưởng của Duy Na chưởng thức, sau khi biết rõ quyết yếu và thuộc làu các chi tiết huyền diệu trong ấy, tự nhiên có thể dung hòa và thông suốt được ngay trong tám mươi mốt thế của Duy Na Chưởng, và không còn cảm thấy những hiện tượng quái lạ bồi hồi như khi mới bắt đầu tập.

Bách Lỗ tăng cố tận tình chỉ dạy cho em, và hối thúc chàng cố gắng luyện tập cho nhớ.

Thượng Quan Linh lúc này tự mình diễn tiến chưởng pháp Duy Na quả nhiên không còn trở ngại gì, một hơi thăng diễn luôn tám mươi mốt thế, chỉ thấy trong thạch thất, tiếng gió ào ạt, oai lực kinh người.

Trong lòng Thượng Quan Linh mừng lắm, hào khí bốc đầy mình, chàng đã nghĩ sẽ đem ngọn tuyệt kỹ Duy Na chưởng thức đi kiếm Tỉ Vương liều mạng một trận.

Trong lúc Thượng Quan Linh lo luyện tập, Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ lo đứng cạnh chỉ dẫn, nhất là đến thế thứ bốn mươi chín của ngọn Huyết lệ đảo lưu căn dặn em phải hết sức thận trọng.

Thượng Quan Linh sau khi được anh truyền cho yếu quyết của Duy Na Chưởng, cuộc học tập tinh tiến thần tốc khiến cho người anh phải tấm tắc khen em thông minh sáng dạ hơn mình.

Nói về Duy Na Chưởng vốn là một công lực lợi hại vô cùng trong Vô Tướng thần công, khi đã ra tay sử dụng, bất luận là một binh khí gì cũng không thể nào tiến sát vào được trong luồng gió ào ạt càng về sau càng dũng mãnh ấy, và khi đến ngọn Huyết lệ đảo lưu của thế bốn mươi chín, đây chính là một thế đánh vô cùng trọng yếu, nếu được sử dụng một cách toàn mỹ, đủ cho đối thủ là cường địch đến đâu cũng sẽ bị hy sinh tính mạng về ngọn đánh này, nay có thể ỷ vào môn Duy Na Chưởng mà không còn phải ngại gì đến Lãnh điện tỉ thủ của Tỉ Vương nữa. Thượng Quan Linh nghe anh nói vậy mừng vô cùng, tiếp đó chàng đem luôn mười tám chữ Phạn mà Liễu Mi đã viết dưới đất để nhờ anh chỉ dẫn giảng giải. Bách Lỗ Thượng Quan Tứ sau khi thấy, sắc mặt bỗng biến hẳn, lập tức lẩm nhẩm đọc đi đọc lại để nhớ kỹ trong lòng.

Thượng Quan Linh kinh ngạc hỏi nguyên do? Bách Lỗ trang nghiêm cho hay, thì ra trong mười tám chữ Phạn văn ngắn ngủi đây, Thượng Quan Tứ đã từng nghe sư tôn Bảo Nghiêm nói đó là một nội công tâm pháp thượng thặng của Phật Gia Thiên Trúc, đã bị thất truyền từ lâu không ngờ nay lại xuất hiện tại miền Trung Thổ.

May là hàm ý của mười tám chữ Phạn ngữ này sâu xa huyền ảo, vốn là cương lãnh của tâm pháp, nên không ai có thể hiểu được, khi luyện tập phải cần tham chứng những bí cấp đã cất kỹ ở tịnh xá của Bàn Na Tha mới có thành quả; và cho biết sư môn đã vì bị thất lạc cương lãnh tâm ngữ của nội công này, đã gây biết bao sóng gió.

Nay may mắn lại gặp được nơi đây, Bách Lỗ vội nhớ kỹ ngay mười tám Phạn ngữ của Nội công tâm pháp cương lãnh, chuẩn bị về báo cáo lại với sư môn.

Tuy trong cuộc hành trình về miền Trung Thổ này, Tuyết bi tiên hoa không còn, hai vị sư bá, một vị đã qua đời, còn một vị lại trụy lạc; mà nay lại mang xác chết của thiếu nữ của Thanh Thông Bang về để làm phiền nhiễu sư tôn, nhờ tìm cách cứu. Tính ra chỉ còn có mỗi một việc là tìm lại được một Cương lãnh tâm pháp nội công như vậy là công lao lớn nhất, nếu mình đem về tiến hiến cho thầy chuyện này, thế nào Bảo Nghiêm sư tôn cũng ca ngợi công lao của mình, chừng ấy mình sẽ lựa thế xin ông ta cứu cho Liễu Mi, chắc sao cũng dễ dàng hơn.

Loại nội công tâm pháp cực cao sâu này, nay chỉ mới có cương lãnh, nếu không có bí cấp Thiên Trúc, thật vô phương mà học tập! Bách Lỗ căn dặn Thượng Quan Linh chỉ việc lo cố công luyện tập Duy Na Chưởng cũng dư sức đối phó với Tỉ Vương, không cần gì phải màng đến mười tám chữ Phạn ngữ trên Tiểu Đoạt Hồn Kỳ làm gì, và cũng đừng nên đi theo về Thiên Trúc e thêm khó khăn cho Bách Lỗ.

Và Bách Lỗ Thượng Quan Tứ cũng cho hay, linh đơn của tịnh xá Bàn Na Tha đặc chế, công hiệu chỉ có thể duy trì được bốn mươi chín ngày mà thôi, nếu quá hạn là kể như chết, và cũng chờ cho chất thuốc ngấm kỹ xong, Thượng Quan Tứ sẽ sử dụng đến ngọn Súc địa phi hành thuật (lối phi hành như rút đường đất cho ngắn lại), cuộc hành trình sẽ bất kể ngày đêm, được vậy mới đến kịp, nếu phải đem theo chàng Thượng Quan Linh, thế nào cũng trở ngại cho việc cứu cấp và chưa biết chừng còn có tai nạn xảy ra nữa là khác.

Sau khi ông anh hòa thượng cố lòng khuyên giải cho em an tâm, hẹn đúng nửa năm sau, nghĩa là trước tháng chín Bách Lỗ hòa thượng sẽ quay về Trung Nguyên và gặp nhau tại Thanh Thông Cốc, nếu nhờ trời thương vị hôn thê của em còn sống, thế nào cũng đoàn viên vui vẻ, còn không sẽ lại đón em đi Thiên Trúc xuất gia luôn, đồng thời, trong thời gian nửa năm trời này Thượng Quan Linh có thể ỷ vào ngọn võ Duy Na Chưởng mới học ấy để đi tìm kiếm Tỉ Vương để trả thù, càn quét sạch các tà yêu quái khí của nhóm ma đầu bại loại trên giang hồ, để khôi phục lại sự yên tịnh thanh bình trong võ lâm.

Và đây cũng có lẽ là một cuộc mạo hiểm cuối cùng nhất của Thượng Quan Linh, sau khi giết được Tỉ Vương, và giải tỏa được thế lực tà ác của Vương Thiên Giáo, cứu các vị sư bá và sư phụ, chàng sẽ trở về Thanh Thông Cốc, an tâm chờ đợi anh là Thượng Quan Tứ và vợ chưa cưới về đoàn tụ.

Bách Lỗ tăng lại ân cần căn dặn với em, thế nào cũng phải ráng đoạt cho bằng được chiếc cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ trong tay của Tỉ Vương để cho Thượng Quan Tứ có thể hoàn thành một sứ mạng đối với sư môn ở Thiên Trúc.


Sau khi căn dặn ân cần, anh em ngồi nhìn nhau ngậm ngùi.

Thượng Quan Linh bỗng lên tiếng hỏi:

– Đại ca! Anh xem Liễu Mi liệu có hy vọng được mấy phần?

Bách Lỗ hòa thượng nói thực, hy vọng mỏng manh lắm!

Thứ nhất, về phần Liễu Mi, không biết nàng có thể duy trì về đến miền Hằng Hà Thiên Trúc để dùng Phật pháp cứu trị.

Thứ hai, dẫu cho Bách Lỗ hòa thượng thương em mà cố liều mạng, bất kể ngày đêm để sử dụng đến Súc địa phi hành thuật để cho mau tới nơi, nhưng đường xá xa xôỉ với bốn mươi chín ngày ngắn ngủi ấy, liệu có thể đến kịp? Hoặc dọc đường còn gặp nhiều trở ngại gì, chỉ sơ suất một tí, hai người đều có thể bị thiệt mạng ngay tức khắc.

Còn nếu mỗi việc thuận lợi và kịp trong bốn mươi chín ngày về đến sư môn, nhưng chẳng may lại gặp lúc sư tôn đang bế quan hoặc vân du nơi khác, chỉ những chi tiết cỏn con ấy cũng dư sức tạo thành bi kịch ngay.

Vì trong tịnh xá Bàn Na Tha, chỉ riêng có sư tôn Bảo Nghiêm pháp sư là người duy nhất biết dùng nội qui trong Vô Tướng thần công để cứu mạng người, ngoài ra không ai dám mạo hiểm vì biết công lực mình chưa đến độ tuyệt vời đó. Nếu giả như cả ba điều kể trên đều trôi chảy thuận lợi, Bách Lỗ Thượng Quan Tứ đoán rằng: Bảo Nghiêm pháp sư vốn tánh tình từ bi chánh trực, thế nào cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của mình để cứu mạng nàng thứ nữ Thanh Thông Bang.

Những câu phân tích của Bách Lỗ Thượng Quan Tứ, cũng như đã tỏ rõ, chuyện cứu sống Liễu Mi, có thể nói là vô cùng mỏng manh: thất bại đã thấy rõ trong dự đoán, còn thành công mới là ngoài sức tưởng tượng của hai người!

Thượng Quan Linh lúc này chỉ cúi đầu khóc sướt mướt.

Thời gian mỗi lúc một co ngắn lại, Bách Lỗ tăng Thượng Quan Tứ đứng dậy chuẩn bị khởi trình.

Dùng ngay mền cuốn kỹ Liễu Mi xong, đai ngay lên lưng chặt chẽ; Thượng Quan Linh vội lấy ngay cái hộp sắt đựng di cốt của Hữu Duy Na dưới bụng con tích long và tìm ngay cây thiền trượng của Hữu Duy Na, giao hết cho Bách Lỗ hòa thượng đem về Thiên Trúc.

Bách Lỗ hòa thượng lấy ngay mấy chục viên linh đơn nuốt hết một lượt, vì trong cuộc chuyên trình ngày đêm không nghỉ ngơi này, không còn cơ hội đâu để nghỉ chân ăn uống, đành phải nhờ đến linh đơn này để giữ sức trong cuộc hành trình liều mạng ấy.

Thượng Quan Linh tiễn đưa Bách Lỗ Thượng Quan Tứ ra khỏi cửa động thạch thất, lúc này đang vào cảnh đêm tối, trời đầy sao, gió thoang thoảng.

Anh em gạt lệ ngậm ngùi chia tay, ai nấy đều âm thầm cấu nguyện cho cuộc hành trình thuận lợi, để bớt đau khổ và hoang mang, họ đã ký thác hết vào đấng linh thiêng che chở.

Sau khi thốt ra tiếng Em tự bảo trọng! Chỉ thấy Bách Lỗ tăng nhoáng mình đã biệt dạng luôn; Thượng Quan Linh lúc này ngẩn ngơ và kính phục về ngọn Súc địa phi hành thuật thần diệu đến thế, quả xưa nay chưa từng nghe và thấy lần nào.

Ngẩn ngơ một lúc, Thượng Quan Linh quay vào động thất, chàng cố phấn khởi để tự an ủi, cố bỏ hết sự suy nghĩ liên miên sang một bên, quyết tâm nghe theo lời của Thượng Quan Tứ, chuyên cần cố tập luyện về Hữu Duy Na bát thập nhất chưởng (81 chưởng của Hữu Duy Na), sau ba ngày, chàng đã tự tin là thành thuộc lắm rồi?

Thượng Quan Linh bắt đầu rời khỏi động đề truy tìm Tĩ Vương của Vương Thiên Giáo.

Trong lòng suy nghĩ, nay đi đâu tìm Tỉ Vương? Lại nữa mình cô đơn độc chiếc thế này, nếu muốn càn quét thế lực tà ác ấy, lực của mình chắc quá yếu, nay cần phải kết hợp với các tay hiệp nghĩa chánh phái và cùng với Độc chỉ Thôi Bác liên kết thành một khối cho mạnh, nghĩ vậy chàng quyết định khởi trình Thanh Hải tìm đến Ngọc Thụ để gặp Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác.

Thời tiết trung tuần tháng ba, Thượng Quan Linh khởi trình về hướng Tây, khi đến Thanh Hải đã vào trung tuần tháng tư…

Địa hạt của ngọc Thọ đã hiện trong tầm nhìn, chỉ thấy cây cối sầm uất, bò dê từng đàn, quả là một nơi chăn nuôi lý tưởng của miền trại ngoại.

Đang tính thăm hỏi xem thổ Ty Phủ ở đâu, bỗng đằng xa có hai ngựa phi nhanh tới, người trên lưng ngựa lớn tiếng:

– Thượng Quan hiền đệ! thượng Quan hiền đệ!

Thượng Quan Linh đang đứng trong bóng mát, ngạc nhiên nhìn về phía có tiếng gọi, ra là hai anh em Chu hoàng và Chu Văn, Thượng Quan Linh vội sải ngựa nghênh đón.

Một cuộc gặp gỡ tay bắt mặt mừng… Thượng Quan Linh nắm chặt tay Chu hoàng rằng:

– Tiểu đệ vừa mới tới hôm nay, vừa tính hỏi đường, may mắn sao lại khéo gặp nhau đây!

Chàng vừa nói xong, bỗng thấy sắc mặt anh em họ chu như nghi ngờ gì, Chu Hoàng vội hỏi:


– Kìa hiền đệ thôi thúc thúc đâu? Thượng Quan Linh kinh ngạc, lập tức rằng: Tiểu đệ từ xa tới đang tính đến để yết kiến Thôi lão tiền bối, và còn chưa gặp ngài, sao huynh trưởng lại hỏi ngược tiểu đệ vậy? Nghe vậy, Chu Hoàng lớn tiếng kinh hãi:

– Lạ quá!… – Và sắc mặt tái đi luôn.

Thượng Quan Linh chẳng hiểu là chuyện gì.

May nàng Chu Văn còn bình tĩnh, bèn giải thích rõ cho Thượng Quan Linh hay.

Thì ra trong tháng hai, Phích lịch nhị lang Sở Canh từ Mạc Bắc đến và báo rõ tin và xin cầu cứu.

Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác, anh em Chu Hoàng, Chu Văn, A Hương đều cuống lên, lập tức nói với Sở Canh đi liên lạc gấp phía Giang Nam, bên này họ sẽ chuẩn bị và tức tốc khởi trình đi Mạc Bắc để cứu viện đồng đạo.

Nào hay chưa khởi trình, vào trung tuần tháng hai, bỗng có tin báo cáo là Thượng Quan đại hiệp cô thân đến Ngọc Thụ. Mọi người vội mừng ra nghênh đón, quả là chàng Thượng Quan Linh, nhưng khác xưa hơi nhiều, trầm mặc ít nói, thần sắc tiều tụy, cử chỉ nhiều lúc như ngớ ngẩn, hỏi đến chuyện Mạc Bắc, cười nói không có gì xảy ra, có hỏi đến Nam Bút và Liễu Mi, chi cười ngô nghê mà không trả lời.

Xem tướng mạo, rõ ràng bị khích động và quá xúc cảm, nên tinh thần đã biến đổi thất thường, Độc chỉ Thôi Bác vội lấy thuốc quí ra chữa bệnh. Chờ chàng khỏi hẳn để biết mọi sự thật và sẽ tùy theo đó mà lo cứu viện!

Lúc đó anh em Chu Hoàng ngỡ đâu Sở Canh về cầu cứu Nam Bút, Liễu Mi, Thượng Quan Linh đã bị cầm hãm tại Mạc Bắc, sự kiện chắc đã vô cùng hung hiểm! Rất có thể Nam Bút, Liễu Mi đã bị hy sinh, hay bị bắt, nên Thượng Quan Linh mới trở nên người ngớ ngẩn như thế, và đã được Tỉ Vương cố tình thả về Nam để thị uy với các tay anh hào trong Bạch đạo… Độc chỉ Thôi Bác điềm tĩnh lo chữa bệnh cho Thượng Quan Linh, mọi người bồi hồi với dự đoán của mình.

Không ngờ hai hôm sau, Độc Chỉ Thôi Bác và kẻ thất thường Thượng Quan Linh đã mất tích một cách bí mật.

Thoạt tiên anh em họ Chu còn tưởng đâu là kế an bài của thôi thúc thúc, nhưng suốt mấy ngày liền, không có tin tức gì, lúc đó mọi người mới quýnh hoảng lên.

Mở ngay cuộc thám thính, theo lời truyền lại: trong đêm đó đã có người thấy hai vị này đi về khu núi của Ngọc Thụ. Ngọc Thụ tân Thổ Ty là nàng A Hương bèn ra lệnh cho toàn tộc phát động công cuộc tìm kiểm tung tích của hai người, kết cuộc là không có một kết quả nào. Biết đã sinh biến, đồng thời tăng cường đi tìm, nhưng mãi đến nay, vẫn chưa đâu vào đâu, mà nàng A

Hương đã lăn bệnh trên giường anh em họ Chu không thế nào rời đi xa được, tâm tình đã rối lên như tơ vò.

Hôm nay ra đi tuần bỗng lại gặp Thượng Quan Linh.

Thấy Thượng Quan Linh chuyến này lại khác hẳn kỳ trước, tinh thần lẫm liệt oai nghi, ăn nói đâu vào đấy, từ người cho đến ngựa, đều chứng tỏ đã bôn ba ngàn dậm lại; chuyện gì mà quái lạ thế kìa!

Sau khi Chu Hoàng nói xong, Thượng Quan. Linh như sực nhớ ra, kêu lớn lên rằng: Thôi nguy rồi! Thôi lão tiền bối không cẩn thận nên đã mắc quỉ kế của Tỉ Vương, kẻ đó đâu phải là tiểu đệ mà chính là Tỉ Vương đã đội lốt của tiểu đệ.

Tiếp theo, Thượng Quan Linh vừa đi vừa kể cho hai anh em nghe câu chuyện về Tỉ Vương đã mượn lốt của mình. lúc này anh em Chu Hoàng mới biết Thôi thúc thúc đã bị Vương Thiên giáo chủ Tỉ Vương đánh lừa, và nay không biết đã đi về đâu? Tuy công lực của Thôi đại hiệp tuyệt cao, cái thế vô song, nhưng ông ta vốn là kẻ quân tử, làm sao mà đề phòng nổi các âm mưu trá thuật của tên Tỉ Vương ghê ” gớm ấy, nếu có mệnh hệ nào, biết làm sao đây?

Ba người bàn tính thấy chuyện hung nhiều hơn điềm lành, ai nấy im lặng suy nghĩ khá lâu, Chu Văn lên tiếng: – Giờ hãy lo về nhà trước rồi sẽ tìm cách lo liệu.

Anh em họ Chu đi trước dẫn đường, khi vào đến thành Ngọc Thụ quanh co một hồi đến ngay Thổ Ty nha môn.

Nha môn đây kiến trúc toàn bằng đá, hùng tráng, vĩ đại, nghiêm trang, hễ có lối đi là có tráng đinh canh gác cẩn mật, trật tự oai nghiêm.

Vào khỏi cửa lớn, thấy ngay hai bức tượng thạch của vợ chồng Ngọc Thụ Thiếu Tù và Miêu Cương Diệm Nữ và chính là hai bức điêu khắc kiệt tác của Độc chỉ Thôi Bác, trông hai bức tượng không khác gì như người sống linh động vô cùng!

Tân nhiệm nữ Thổ Ty A Hương nghe báo anh Thượng Quan Linh thiệt đã đến, vội cố gắng dậy ra tương kiến!

Vị thiếu nữ như tiên tử này nay đã đổi thay hơn xưa nhiều, nghĩa là càng tăng thêm vẻ đẹp của một thiếu nữ đã trưởng thành.

Thượng Quan Linh kể hết mọi sự đã diễn tiến với Tỉ Vương cho ba người nghe xong, ai nấy đều cảm thấy tâm thần nặng nhọc vô kể.

Thượng Quan Linh bỗng sực nhớ đến ưng huynh Đại Hắc, hỏi ra mới hay: từ ngày Thôi Bác mất tích, thần ưng ngày nào cũng bay đi tìm, và đêm về cứ kêu la bi thảm, bô ăn bỏ uống. Gần đây nghe tráng đinh nói Đại Hắc đã bay tuốt về hướng Bắc, mãi đến nay vẫn chưa thấy bay về


Phần Sở Canh đi Giang Nam mãi nay vẫn chưa có tin gì!

Chu Hoàng cũng nhớ hai vị hôn thê chưa cưới, lòng càng bồi hồi rối loạn cho sự an nguy của hai nàng.

Thượng Quan Linh bèn đề nghị: nay xem ra Thôi lão tiền bối đã bị Tỉ Vương đánh lừa rời khỏi Ngọc Thụ. Phần Giang Nam lại không có tin gì đến, vụ này phải truy cứu ngay mới được, mọi người nên đến Giang Nam thăm xem tin tức ra sao?

Lời đề nghị của Thượng Quan Linh, đều được ba người tán thành ngay!

Qua ngày hôm sau, họ lên đường, cuộc hành trình được tiếp diễn suốt ngày lẫn đêm đến tháng năm, họ đã kế gần vùng Cửu Lãnh Sơn.

Trên đường quan đạo, Chu Văn chăm chú các việc xung quanh, bỗng nàng phát hiện một sự kiện kỳ lạ.

Thì ra trên quan lộ ấy, một dọc ba xe lừa, xe nào cũng phủ mành mành kín mít, kẻ giữ cương xe mặc toàn quần áo đen, động tác lanh lẹ, hình như nhân vật trong Hắc đạo! Nàng Chu Văn bèn khẽ tiếng cho anh và Thượng Quan Linh hay.

Kẻ đánh xe hình như đã phát giác, chỉ thấy chúng hốt hoảng ra roi tăng nhanh tốc độ!

Thượng Quan Linh tưởng đâu đám cướp bóc Hắc đạo đang ăn hàng đây, chàng cũng chẳng muốn nhúng tay can thiệp làm gì trong lúc này, nên cũng chẳng đuổi theo ba xe bí mật ấy làm gì, bỗng một trong ba xe ấy, thình lình có tiếng vang ra.

Nghe tiếng đàn, Thượng Quan Linh bỗng giật mình. Trời!… tiếng đàn này nghe quen tai lắm, tiếng Bát long ngân sao? Thượng Quan Linh ngầm nhủ: Có chuyện lạ! Lập tức căn dặn ngay Chu Hoàng lo hộ vệ cho hai thiếu nữ và hãy chờ ở cửa núi Cửu Lãnh, còn mình chuyện này sẽ cùng với ngọn Duy Na chưởng thức độc thân thám hìềm hang rồng hổ huyệt của bọn này xem sao. Chia tay với Chu Hoàng xong, bèn âm thầm lén đuổi theo ba xe lừa bí mật nọ, được một chặp quả nhiên ba chiếc xe rời ngay đường quan lộ và rẽ ngay vào một đường rừng nhỏ khác hướng.

Tiếng thác nước ầm ầm đổ, ảo ảnh của Phi Các Ma cung xuất hiện trước mắt, ba xe lừa dần dần mất dạng luôn.

Vốn ngựa thuộc đường cũ, thượng Quan Linh lẻn mò ngay vào Ma Cung.

Chỉ thấy trong Ma Cung, ngày nay vẫn không thua gì xưa kia, bộ hạ của độc Ma gần như đã bị tiêu diệt hết trong chiến dịch Lãnh Hương điện trên Mặc Phụ Sơn nhưng nay lại bổ sung hoàn bị và khôi phục còn náo nhiệt hơn xưa là khác.

Lúc này chỉ thấy các nam đệ tử kỳ hình quái trạng và các nữ đệ tử xinh đẹp nhởn nhơ cười nói tấp nập như ong bướm ngày xuân.

Bọn người trong ba chiếc xe lừa bước ra, Thượng Quan Linh kinh ngạc, thì ra là Phích lịch nhị lan Sở Canh, Hạ Quyên cô nương, Giang nam Ngọc điệp Câu Phụng, Thanh Điệp Châu Sách, Hồng Điệp Châu Chu, bốn gái một trai đều bị bắt chung cả.

Thì ra kẻ cầm đầu trong đoàn xe này, sau khi tháo khăn che mặt ra hóa ra là Nhị Hung Đinh Hãm.

Xem ra bọn người này đã bị trúng ngọn nhiếp Hồn Pháp của Đinh Hãm nên không ai có thể phản kháng trong lúc này!

Chỉ riêng có nàng Hạ Quyên là vẫn ôm cây đàn Bát long ngân của chồng, thỉnh thoảng lại bật lên hai tiếng cũng may là nàng còn tỉnh được chút để gảy đàn và khiến cho Thượng Quan Linh đã kịp nhận tiếng đàn cổ Bát long ngân nên đã theo dõi ngay đến. Thượng Quan Linh vừa kinh vừa giận chàng quyết.

Ý cứu mọi người, nhưng không biết trong ma cung này, còn những tay cao thủ nào khác nữa không? Nên vẫn do dự chưa ra tay, ngấm ngầm chờ đợi cơ hội. Đinh Hảm đưa ngay bốn gái một trai vào ngay thế giới Lưu Ly nơi đại sảnh của Phi Các ma cung, bỗng xuất hiện một người, thân hình cao lớn mặt hình chữ nhật, tai lớn, râu quai nón, nhưng lại chỉ có một tay và một chân, nhận kỹ hóa ra Đinh Tàn.

Phong tính của hắn chưa đổi, nay ngang nhiên lại vào hùa với Độc Ma, Thượng Quan Linh thấy vậy, trong lòng bất giác nỗi giận. Nhưng lúc này thấy tên Đinh Tàn có vẻ quan tâm đến nàng Hạ Uyên, chứng tỏ Đinh Tàn vẫn còn yêu Hạ Quyên. Chỉ nghe hắn hỏi rằng: – Nhị đệ tính sao với nhóm người này? Đinh Hãm cười ha hả rằng: – Tiểu đệ có lý nào lại không biết tính đại ca, nàng họ Hạ này lẽ đương nhiên là người ý trung nhân của đại ca, tiểu đệ đâu dám chuyên quyền can thiệp vào! Đương nhiên là hãy giao lại cho đại sư huynh. Còn về Châu Thị Song Điệp, đương nhiên là thuộc phần của tiểu đệ… còn thằng họ Sở kia, cứ tặng quách nó một đao là yên chuyện, còn mụ sồn sồn Châu Phụng coi cũng bắt mất lắm. Nhưng không hiểu sư tôn háo không?…

Nghe nói đến đây, Thượng Quan Linh đã sôi gan, chuyến này chàng quyết không để cho tên Đinh Hãm thoát lưới.

Chỉ nghe Đinh Tàn rằng:

– Vậy đa tạ nhị đệ, ta đem ngay Hạ cô nương đi đây!

Đinh Hãm rằng:

– Ấy! Ấy! Hãy khoan đã nào… về việc sư tôn đã nói với đại ca là: muốn đại ca nhập vào Vương Thiên Giáo, ý đại ca tính sao?

Đinh Tàn trầm ngâm một lúc, xong nói:

– Nhị đệ! Ta cũng không giấu gì ngươi, ta quả thật không muốn gia nhập vào Vương Thiên Giáo. Tuy ta có lòng yêu nàng Hạ Quyên, nhưng ta tuyệt không vì lòng ích kỷ để chiếm nàng, vì ta biết chồng nàng là Nam Bút tiên sinh vẫn còn sống trên thế gian này và hiện đang bị Vương Thiên giáo chủ giam giữ, nay ta sẽ đưa nàng Hạ Quyên về nguyên quán để chờ ngày đoàn tụ với chồng nàng. Ngoài việc này ra, ngu huynh xin nhị đệ hãy nể mặt ngu huynh chuyến này phóng thích ngay cho mẹ con Châu Thị và Sở Canh, nhị đệ nên biết rằng họ đều liên quan mật thiết với Độc chỉ Thôi Bác, thầy trò trên Vô Ảnh Phong chúng ta hà tất phải đi giúp sức Tỉ vương để kết thù gây oán với vị hiểm Độc chỉ Thôi Bác như thể.

Thượng Quan Linh nghe Đinh Tàn nói vậy, biết vị phế nhân này đã hoàn toàn cải tà qui chính vừa rồi mình đã trách lầm người ta.

Lúc này chỉ nghe tiếng cười lạ lùng của Đinh Hãm rằng: – Sao đại ca ăn nói hồ đồ thế, anh phải hiểu rằng nay thế lực của Vương Thiên Giáo lớn mạnh vô cùng, các quần hào trên giang hồ đều đã qui thuận theo Tỉ Vương và cả đến bốn vị danh nhân của Càn Khôn Ngũ Tuyệt chẳng bao lâu cũng hàng thuận, còn đại ca nói về tên quỉ bệnh hoạn Thôi Bác ấy. Hà! Hà! Hà!… tiếc cho đại ca còn chưa hay tin, y đã bị Vương Thiên giáo chủ lập kế bắt giam lại một nơi rồi… Quả Độc Chỉ Thôi Bác đã bị Tỉ Vương lập kế bắt giữ; lúc này Thượng Quan Linh càng quyết ý chế phục tên Đinh Hãm để truy hỏi về tin của Thôi Bác ngõ hầu hầu ra tay cứu.

Đinh Hãm ngập ngừng một chặp rồi khuyên Đinh Tàn hãy mau gia nhập vào Vương Thiên giáo lo gây dựng cơ đồ sau này.

Đinh Tàn không chờ y nói hết, lạnh lùng hỏi ngay;


– Nhị đệ! Bộ tính cố tình ép ngu huynh sao?

Đinh Hãm cười ha hả rằng:

– Đại ca! Kẻ sáng sủa không bao giờ nói chuyện tối tăm, nếu anh đồng ý gia nhập vào Vương Thiên Giáo, cô nàng họ Hạ đây, tiểu đệ xin kính dâng ngay cho đại ca, nếu không tiểu đệ đành mất lòng với đại ca, và chính ý tôn sư cũng muốn như thế…

Đinh Tàn cả giận quát lên:

– Hừ! Chính vì ngươi đã xui cho sư tôn sa lầy vào đường tà ác không còn tự rút thân ra được, nay ta đã quyết đem Hạ cô nương ra đi. Không tin thì tùy ý ngươi, thử xem có cản ngăn nổi hành động của Đinh Tàn ta không?

Độc cước của Đinh Tàn nhẹ nhún, nhoáng cái đã sát ngay cạnh nàng Hạ Quyên, giơ ngay cánh tay duy nhất của mình, ôm tuốt luôn cả người lẫn đàn vào lòng.

Đinh Hãm cười nhạt, bước ngay lên một bước, có ý mỉa mai rằng:

– Hừ!… Đại ca què quặt như thế, nếu không có sự trợ giúp của tiểu đệ e khó mà thoát ra khỏi nơi Vô Ảnh Phong của Cửu Lãnh Sơn.

Đinh Tàn vừa tính bung mình đi, nhưng Đinh Hãm xảo quyệt đã chận ngay lối, đôi tay xòe ra, chia đánh ngay vào các trọng huyệt của Hạ Quyên!

Vì chỉ có một tay mà lại mắc ôm nàng Hạ Quyên, không biết làm sao, đành phải buông ngay Hạ Quyên xuống, Đinh Hãm khoái trí cười ha hả.

Thình lình Đinh Tàn chủ động ra tay công đánh, chỉ thấy độc cước khẽ nhích, cả một thân hình đồ sộ chụp ngay sang phía Đinh Hãm, đồng thời vung tay bửa ngay thượng bàn Đinh Hãm, một luồng kình lực kinh người!

Đinh Hãm né tránh không kịp, pắc một tiếng, trên má bị ngay một cái tát bốc lửa!

Nhìn kỹ, Đinh Hãm đã sưng má và ứa máu nơi miệng, Thượng Quan Linh đứng trong bóng tối cảm thấy khoái lạ! Khiến cho chàng cũng không khỏi phục thầm về thân pháp nhanh tuyệt của Đinh Tàn.

Sau cái tát dữ dằn ấy, Đinh Hãm từ thẹn đổi sang tức, chỉ nghe hắn hét lên một tiếng, rút ngay kiếm ra khỏi vỏ, đâm chém bừa sang đại sư huynh. Đinh Tàn nào chịu kém thế, vung ngay độc bối của mình đỡ đòn.

Lúc này trong đại sảnh của Ma Cung anh em họ Đinh mở cuộc đụng chạm nảy lửa với nhau, mạnh ai nấy xử hết tuyệt kỹ của mình ra để chiếm phần ưu thế. Thân pháp hai bên chập chờn như Thố khởi hạc lai (Thỏ nhảy hạc sà), cuộc giao tranh càng lúc càng ác liệt.

Các đệ tử nam nữ trong Ma Cung né tránh tưng bừng rối loạn!

Thượng Quan Linh lúc này nghĩ thầm: cứ để họ tự ra tay trừ nhau, mình đỡ phí hơi tốn sức càng hay.

Nhìn trận chiến, mười hiệp đã dư, và cũng đã phân rõ ngay ra cảnh yếu và mạnh, công lực của Đinh Tàn quả hơn hẳn Đinh Hãm, tuy chỉ độc cước và bối, nhưng ngang nhiên đối địch với ngọn trường kiếm của Đinh Hãm, và phần nhiều tiến đánh hơn là giữ thế, ngoài mười hiệp đã chiếm hẳn ưu thế. Bỗng Đinh Hãm quát lên một tiếng, thình lình nhảy vào ngay về phía sau, chỉ thấy hai ánh mắt kỳ lạ ngó ra!

Thượng Quan Linh bất cẩn, vừa ngó vào ánh mắt ấy lập tức cảm thấy không hay ngay, biết rõ đây là ngọn Nhiếp Hồn Pháp, chàng vội vàng thu ngay tâm thần của mình lại, không dám nhìn vào ánh mắt của y nữa. May là chàng kịp phát giác ra sớm, nên không bị ảnh hưởng gì.

Trong lúc ấy trước mặt Đinh Hãm, nghe Đinh Tàn lớn tiếng quát:

– Trò trẻ con ấy mà cũng dám mang ra lòe ta sao? Hãy coi và nhận chưởng của ta đây.

Đinh Tàn quả là tay cừ tuyệt, ngọn chưởng vung ra trong cơn tức ấy, kình phong ào ào dữ dội, khiến cho tên Đinh Hãm không làm sao đứng vững, toàn thân lảo đảo như gió phất cành liễu.

Đinh Tàn được thể đâu chịu nhường, liền vèo ngay thân lại liên miên bồi luôn một hơi mấy chưởng, khiến cho Đinh Hãm chỉ còn nước lúng túng đỡ đòn!

Đinh Hãm biết nguy, vội vung kiếm tính đột vòng vây nhảy ra, nhưng ác nỗi ngũ chỉ của Đinh Tàn múa nhảy khắp mình hắn, khiến hắn không sao thoát thân ra được Đinh Hãm dần dần đuối thế hẳn, túng quá, Đinh Hãm đành kêu lên những tiếng thê lương rợn người!

Đây vốn là một ngọn cuối cùng nhất của y, vì tiếng kêu thê lương rợn người này có thể khiến cho kẻ địch bàng hoàng vất vưởng tâm thần, do đó mà động tác bị đình trệ đi phần nào, khiến cho y thừa dịp tháo thân đào tẩu!

Nhưng xui cho hắn, trước mặt đại sư huynh Đinh Tàn, quỉ kế của hắn lại không phát sinh ra một hiệu lực gì! Đinh Tàn vẫn đánh tới dồn dập, khiến cho Đinh Hãm càng lúng túng.

Thình lình Đinh Hãm hét lên một tiếng, anh em họ Đinh trong chiến trận hấp tấp nhảy bay cả ra.

Trong bóng tối, Thượng Quan Linh cũng kinh hãi chăm chú.

Chỉ thấy ngực Đinh Tàn bị toạc ra một vết thương lối mấy tấc, áo rách, máu tươi lênh láng!

Không ngờ tên Đinh Hãm trong cơn nguy ngập như thế vẫn ngẫu nhiên chuyển bại thành thắng!

Nhưng càng lạ hơn nữa là: sau khi khiến cho Đinh Tàn bị thương, đáng lẽ hắn phải nhân ngay dịp may này mà đào tẩu cho nhanh, thế mà không biết tại sao tên Đinh Hãm vẫn đứng yên tại chỗ, và thân hình run rẩy như kẻ lên cơn sốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.