Đọc truyện Đoạt Hồn Kỳ – Chương 76: Gặp nhau trên quãng đường hẹp
Chỉ thấy toàn thân Trần Thân bị ngất ngư như gió phất cành liễu, đôi chân vẫn bám chặt mặt đất không hề xê xích, hiển nhiên công lực của vị Lục y sứ giả đã đến mức tuyệt vời. Chợt hắn vung luôn hai ống tay áo, lập tức thấy hai làn ánh bạc từ trong tay áo bay thẳng sang phía Thượng Quan Linh. Chàng vội vận hết chân khí để phong tỏa châu thân, chớp mắt, vô số ánh bạc ấy bị bật rơi hết xuống mặt đất. Thượng Quan Linh bước lên một bước, đang tính ra tay hạ sát Âm ty tú tài Trần Thân. Trần Thân run lập cập vội từ trong mình móc ra một miếng ngọc bài, hai tay giơ khỏi đỉnh đầu, giọng nói… hốt hoảng rằng:
– Kính Chúa Công. Miếng ngọc bài ngài ban cho vẫn còn đây và chính ngài đã đảm bảo là không dùng Lãnh diện tỉ thủ để giết kẻ hèn này? Nay… nay… vì ma xui quỉ khiến Trần Thân lúc mờ trí óc, nên tật xưa vẫn chưa tuyệt gốc, lại vì ngọc thể Nương Nương quá đẹp, nên khiến cho Trần Thân không sao kiềm lòng được. Nhưng thực ra Trần Thân chưa hề đụng tới, kính xin Chúa Công tha thứ cho lần này, nay Trần Thân xin nạp trả ngay ngọc bài này, và rời ngay khỏi đây…
Hóa ra Tỉ Vương với tên trợ thủ đắc lực này lại có một hiệp định quân tử như vậy, ban cho ngọc bài và có thể thế một tội chết. Thượng Quan Linh nghĩ nhanh ngay, lúc này phải lo chu toàn cho đại cuộc, không thể nào để lộ tẩy, nên đành chấp thuận lời yêu cầu của Trần Thân, nhưng chàng không dám lên tiếng nói một tiếng nào, sắc mặt lạnh lùng khẽ gật đầu. Âm ty tú tài Trần Thân như gặp ân xá của hoàng thượng, vội bỏ ngay miếng ngọc bài lại hấp tấp lo chuồn ngay theo lối của Liễu Mi rớt xuống, chỉ thấy hắn tung mình, xông thẳng lên đỉnh nắp của mật huyệt, vọt ngay lên tế đàn, và từ tế đàn hắn quăng nhanh mình bỏ đi luôn.
Trong khi ấy, nghi thức lễ lộc vẫn tiến hành, đám quần hào sau khi áp giải và giam cầm nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt quay ra, Thanh y sứ giả đang lo chủ trì cuộc lễ.
Lam y sứ giả lo đứng cạnh. Chỉ thấy một ánh xanh lục loáng nhanh trên tế đàn, chớp cái đã mất dạng. Thì ra Âm ty tú tài Trần Thân đã lo giữ mạng sống, đâu dám làm náo động ai, hắn đã dùng hết khinh công tuyệt đỉnh của mình để tháo thân, không dám quay cổ lại. Nhưng cũng may là hắn không quay đầu lại, nếu không, thế nào chả phát giác sự có mặt của Tỉ Vương Thanh y sứ giả. Tỉ Vương không thấy động tĩnh gì xảy ra, nhóm quần hào, những kẻ công lực yếu kém không ai có thể đoán ra được chấm nhoáng màu lục ấy là gì? Chỉ riêng có Lân vương Cổ Thái Huyền trong bụng rõ hơn hết. Màu lục và thân pháp như rồng bay ấy, trừ Âm ty tú tài Trần Thân ra đâu còn ai vào đó?
Nhưng không hiểu tại sao âm Ty Tú Tài lại lẩn trốn như thế? Lập tức nghi ngay, cổ ngữ có câu: Giang sơn dịch cải, bản tính nan di (Núi sông có thể thay đổi bản tính con người khó mà nắn theo khuôn mẫu), Trần Thân vốn nổi tiếng là Thái hoa tặc (Cướp chuyên hái hoa) nay chắc y đã vì sắc đẹp của Thiên Hậu Nương Nương nên đã ngang nhiên bạo phổi đoạt đi sao.
Cổ Thái Huyền tính cảnh tỉnh ngay Tỉ Vương, nhưng sau khi nghĩ kỹ, y lại bỏ luôn ý đó. Đối với Tỉ Vương y chỉ kính nể, nhưng với Trần Thân, y lại nặng cảm tình, nên đành vờ như không hay biết gì. Trong lòng còn cầu chúc sao cho Trần Thân chóng thoát khỏi thế lực của Tỉ Vương, chớ để cho Tỉ Vương phát giác thì nguy. Đồng thời, bản thân Cổ Thái Huyền cũng đang nghĩ: sau khi Trần Thân ra đi, địa vị của mình sẽ nổi bật bên cạnh của Tỉ Vương.
Trong lúc bên ngoài điện này, Cổ Thái Huyền mãi suy tư về cuộc đời của mình sau này không biết đi về đâu? Thì bên trong mật huyệt Thượng Quan Linh đã dùng mền cuốn ngay thân hình của vợ chưa cưới lại, Liễu Mi vẫn hôn mê chưa tỉnh, Thượng Quan Linh ôm ngay thân Liễu Mi tính kiếm đường rời ngay khỏi đây, nhưng chàng vừa bước, đằng sau đã có tiếng trách móc: Kìa Thượng Quan đại hiệp, sao lại bội tín nhanh thế. Nỡ nào ngang nhiên bỏ rơi tất cả tính mạng của các tăng lừ trong Thánh tự như vậy…?
Hai anh em sư huynh đệ Pháp Đô và Pháp Sơn hấp tấp bước gần ngay lại, Pháp Sơn đã không nể nang gì rút ngay giới đao ra, xấn đến chận ngay lối đi lại, Pháp Đô thành khẩn rằng:
– Bần tăng mới từ trên tế đàn xuống, nay cuộc lễ Phật sống thăng thiên sắp sửa khởi sự, xin đại hiệp chớ nên bội ước để hỏng hết các vấn đề, nhất là khiến cho số đông người bị thiệt mạng, chúng tôi có chết đi tuy cũng chẳng sao, nhưng tin chắc đại hiệp nỡ lòng nào làm như thế cho đành.
Thượng Quan Linh thở dài xong nói rằng:
– Nay Liễu cô nương đang hôn mê bất tỉnh, biết làm sao đây?
Pháp Đô rằng:
– Xin đại hiệp cứ giao ngay Liễu cô nương cho sư đệ của bần tăng Pháp Sơn, và xin đại hiệp chớ lo ngại gì cả…
Thượng Quan Linh đành nghe theo lời, giao ngay Liễu Mi cho Pháp Sơn, chợt bên ngoài điện coong một tiếng chuông vang lên pháp Đô biến sắc phát lệnh ngay:
– Sư đệ mau chuẩn bị và thông báo ngay các tăng lữ nếu vạn bất đắc dĩ hãy lập tức uống ngay thánh thủy để giải độc và rời ngay khỏi đây, chớ nên lưu luyến làm gì nữa… Giờ ngu huynh cùng với Thượng Quan đại hiệp lo đi thay đổi quần áo, để chuẩn bị y kế hành sự, mọi người uống xong nước thánh thủy, nên cấp tốc bảo vệ sư tôn rời khỏi ngay đây và đi mau về Sắc La Tự của Mạc Bắc. Chủ trì ngôi tự ấy là Ban Đạt thượng nhân, bực sư bá của chúng ta, và ở đó có những kiến thiết đặc biệt có thể tạm lánh nạn được… Còn trên tế đàn, bần tăng cùng các tăng lữ còn lại trên đó ắt chuyến này khó lòng mà giữ được mạng sống, vậy tất cả đều phú thác hết cho mạng trời, nên nhớ là chớ có nhúng tay mà cứu để gây thêm nguy hiểm cho sư tôn. Sau khi cứu Liễu cô nương tỉnh dậy, có thể đặt ngay cô nương nơi đã dự định trước, sau khi lửa cháy, Thượng Quan đại hiệp có thể đến cứu ngay…
Sau khi giao hết trách nhiệm, Pháp Sơn tay bồng nàng Liễu Mi buồn thảm ngó sư huynh Pháp Đô rằng:
– Sư huynh!…
Pháp Đô hiểu lòng sư đệ không nhẫn tâm thấy mình bị chết trên tế đàn, nhưng sắc mặt Pháp Đô cố ý sa sầm ngay xuống khẽ quát:
– Pháp Sơn! Sao hồ đồ đến thế. Tình thế đã nguy cấp như thế, sao còn quyến luyến như hạng nữ nhi vậy… Còn không thi hành nhanh đi…
Pháp Sơn mủi lòng bi thảm nói:
– Pháp Sơn xin tuân ngay pháp dụ của sư huynh, sẽ lo hộ trì sư tôn và đồng môn tăng lữ trốn ngay về Sắc La Tự, nhưng xin sư huynh hãy ráng tự bảo trọng, sớm thoát cảnh hiểm nghèo để về tương hội Sắc La Tự… sư huynh đệ hai người quyến luyến nhìn nhau, lệ tuôn âm thầm, Pháp Đô hít mạnh hơi quay phắt ngay người và kéo luôn Thượng Quan Linh hấp tấp đi luôn.
Pháp Sơn gạt lệ nhìn sư huynh khuất dạng, mới bồng Liễu Mi đi và làm nhiệm vụ của mình ngay.
Nói về cảnh ngoài điện, nghi lễ vẫn đang tiến hành long trọng, người đông như kiến cỏ, toàn thấy đầu người lô nhô. Ty nghi dõng dạc tuyên bố, hoạt Phật thăng thiên sắp bắt dấu, ai nấy hồi hộp chờ đợi…
Thanh y sứ giả từ từ quay mình lại, cả ngàn vạn con mắt đang theo dõi trên tế đàn, chỉ thấy khói bốc mịt mờ, bao phủ hết tế đàn. Tiếng tung hô của dân chúng vang lên:
– Tang Kim đại lạt ma! Tang Kim hoạt Phật…
Thì ra họ đã thấy một vị tăng Lạt ma, mặt đầy vẻ hiền từ, ngồi xếp bàn tròn trên phổ đoàn. Mọi quần hào đều im thin thít như để sùng kính vị cao tăng.
Lúc đôi mắt từ từ mở, và liếc nhìn hầu hết khắp quần hào xung quanh, nhưng tín đồ hấp tấp lo vái lạy vị Phật sống, nhưng thầy trò Độc Ma và Tả Pháp Thụ sau khi thấy rõ tia nhìn của vị cao tăng, trông không có vẻ gì hiền từ mà trái lại có vẻ cương quyết, cương nghị vô cùng.
Cả đến Thanh y sứ giả cũng cảm thấy kỳ lạ, tính trừng mắt để cảnh cáo Tang Kim lạt ma, nhưng chỉ thấy vị cao tăng trên phổ đoàn nhắm mắt lại. Chuyện lạ đã thu hút tia nhìn của mọi người, chỉ thấy ngôi phổ đoàn nhỏ ấy đã đưa hẳn vị cao tăng thăng bổng lên không. Hàng vạn tín đồ hoan hô vái lạy. Quần hào đã khiếp phục về những công lực của ba sứ giả Thanh y, Lục y và Lam y nay lại chứng kiến hoạt Phật thăng thiên như thế, ai nấy thấy rõ tòa phổ đoàn đang lơ lững trên không trung, khiến cho họ không khỏi ngạc nhiên.
Không lẽ trên thế gian này quả có chuyện Hoạt Phật lên trời sao? Trong lòng quần hào đều phân vân đánh dấu hỏi. Nhưng sự thật chỉ có Tỉ Vương, Lân vương Cổ Thái Huyền, và nhóm của Pháp Đô và vị lão tăng ngồi trên tòa phổ đoàn biết ngầm mà thôi, trò này cũng chẳng khác gì trò gỡ nóc mái điện, nghĩa là đều được dàn cảnh sắp xếp từ trước. Coong một tiếng chuông vang lên, đánh thức hẳn các mối suy nghĩ của mọi người, chỉ thấy Thanh y sứ giả quay mặt lại phía quần hào, cất tiếng tuyên bố rằng:
– Hôm nay là ngày lễ tế thần của Bách Linh Thánh Tự, đồng thời cũng là ngày khai đàn lập Vương Thiên Giáo của chúng ta…
Sau câu nói này, hầu hết những kẻ dự đại hội đều thất kinh, tất cả mọi quần hào đều rõ dã tâm của Tỉ Vương, nhưng chưa ai được biết giáo phái ấy sẽ lấy danh nghĩa gì, giờ đây mới rõ giáo phái của Tỉ Vương lấy một danh nghĩa kiêu cuồng là Vương Thiên Giáo như thế, quần hào không ai là không kinh ngạc đến ba chữ Vương Thiên Giáo?…
Lúc này trên tế đàn Lam y và Thanh y sứ giả đều nhận ra sắc mặt kinh lạ của đám quần hào, nhưng hai nhân vật thủ não này vẫn điềm nhiên như không, Thanh y sứ giả tiếp tục tuyên bố:
– Dưới Vương Thiên giáo chủ có Thanh y, Tử y, Hắc y, Lục y và Lam y, cộng cả thảy ngũ đại sứ giả, quyền lực cũng phân theo tên chức vừa nêu, ngày thường phụ trách truyền đạt ý chỉ của giáo chủ, và cùng với các đàn hương chủ cùng nhau chấp hành điều luật của giáo chủ, chăm lo hết các việc lớn nhỏ của bản giáo phái… Các nhân vật của các hương đàn chủ đã quyết định xong hết, nay tạm thời chưa tuyên bố ra vội, để xong cuộc lễ, sẽ có phi xà mang mật lệnh truyền đến, phàm đã tham gia vào bản giáo, đều phải hết lòng triệt để tuân theo giáo qui của bổn giáo, tuyệt đối phục tùng giáo chủ và ngũ đại sứ giả. Tí nữa đây, trước khi Phật sống về trời, thế nào cũng hiển lộ thánh tích để hiểu dụ các người. Vương Thiên Giáo là một giáo thay trời để hành đạo, các người chớ nên hoài nghi gì và nên thích huyết ăn thề trước mặt Phật sống, sau khi nhập giáo phải trung thành đến chết…
Quần hào đã có vẻ bất mãn, vì họ tưởng đâu trong lúc này, ít nhất cũng tuyên bố đến chức vụ quan trọng của trong giáo phái, nào hay Thanh y sứ giả chỉ nói sẽ có mật lệnh cho biết sau, còn về tôn chỉ lập giáo, chỉ vỏn vẹn có trong bốn chữ Thay trời hành đạo, không hiểu có phải là sau khi kết hợp được mọi lực lượng sẽ ngang nhiên khiêu chiến với nhóm nghĩa hiệp chánh phái miền Trung Nguyên do Độc chỉ Thôi Bác không? Về điểm này, Thanh y sứ giả không hề đả động đến.
Trong đám quần hào, một vị út nhất của nhóm Thái Hành Lục Khấu là Thiên thủ quan âm Từ Lai, lúc này ngang nhiên lên tiếng hỏi:
– Dám hỏi sứ giả. Chúng tôi hy vọng ngày hôm nay, trong buổi lễ tuyên thệ nhập giáo này, muốn được thấy mặt giáo chủ, vậy không hiểu giáo chủ có chấp nhận cho, lời yêu cầu này không?
Câu nói này quả là nguyện vọng hầu hết của mọi người trong lúc này, ai nấy ngong ngóng chờ đợi để được chiêm ngưỡng chân diện mục của Chúa công và là giáo chủ Vương Thiên Giáo. Lẽ đương nhiên mọi quần hào đều phụ theo ý của Thiên thủ quan âm Từ Lai.
Trên tế dàn, Lam y và Thanh y nhìn nhau, Thanh y sứ giả khẽ gật gù, Lam y sứ giả Lân vương Cổ Thái Huyền lập tức dõng dạc tuyên bố rằng:
– Giáo chủ là người ưa luôn hóa thân thành muôn ngàn nhân vật, không bao giờ xuất hiện chân diện mục với bất cứ là ai, vậy nay chỉ cho chư vị thấy tín vật để làm tin, và chính giáo chủ đang quan tâm đến chư vị, và hiện đang xung quanh chúng ta…
Dứt lời, hai tiếng bụp bụp vang lên, một đám khói mờ mịt che lấp hẳn hai vị sứ giả. Mọi người hồi hộp chờ đợi và chờ đợi, thình lình một làn ánh sáng trắng xóa bay vọt ngay trên đỉnh đầu mọi quần hào, tung lướt như một con bạch xà lớn. Chỉ nghe những tiếng rú thất thanh:
– Lãnh diện tĩ thủ! Lãnh điện tỉ thủ!
Quần hào lập tức cảm thấy bầu không khí lành lạnh khắp mình, dù cho quần hào lúc này ngạo mạn tự kiêu đến đâu, đối với ngọn lợi khí số một trong vòm trời võ lâm này là ngọn Lãnh điện tỉ thủ không còn ai dám ngẩng hết cổ để xem cho rõ, nhưng các con mắt của các bậc đệ nhất lưu cao thủ đây đâu phải tầm thường, họ đã nhận ra làn ánh trang xóa ấy, rõ ràng có dây xích nối theo đuôi và được phóng ra từ trong đám khói mờ mịt. Vậy là có người đang thao túng điều khiển ngọn Lãnh điện tỉ thủ và kẻ đó chính là Tỉ Vương, sự sử dụng linh hoạt tuyệt vời ấy đã khiến cho mọi quần hào phải khiếp sợ kinh hồn.
Trong lúc ánh quang nhoang nhoáng vù vù trên đỉnh đầu quấn hào ấy, bỗng có tiếng của Lam y sứ giả trong đám khói mờ mịt vang lên rằng:
– Mỗi lần tung hoành của Lãnh điện tỉ thủ không hề nào lại không thấy chút máu tươi được. Nay giáo chủ đặc biệt thi ân nghĩa, tha chết cho, nhưng thế nào cũng phải xẻo một tai…
Sau lời tuyên bố của Lân vương Cổ Thái Huyền trong đám khói mờ mịt ấy, quần hào giật mình thất kinh, không biết số ai xui xẻo đây, chẳng ai như ai đều rụt ngay cổ lại thật kín.
Bỗng làn ánh trắng sà ngay nhanh xuống đám quần hào. Một tiếng thét kinh hoàng rú lên. Làn ánh quang vọt bổng bay lên và quay nhanh về trong đám khói mù.
Lúc này mọi người hoàn hồn lại vía, định thần nhìn xung quanh, ai nấy đều phát giác ngay người vừa đề nghị được thấy giáo chủ là Thiên thủ quan âm Từ Lai, trên đầu lúc này không còn lấy một sợi tóc, nhẵn láng bóng trông chẳng khác nào như một tiểu ni cô. Tai bên trái của Từ Lai bị xẻo mất, nhưng không hề thấy vấy máu, lúc này nàng đã ngất lịm vào tay tình nhân là lão tứ Phi ngô tiên Lỗ Tiến.
Thì ra Tỉ Vương đã ghét nàng Thiên thủ quan âm Từ Lai, nên mới dùng Lãnh điện tỉ thủ để răn phạt nhẹ… quần hào vừa kinh vừa giận, nhưng không ai dại gì ra tay rước vạ vào thân.
Đám khói tan hẳn, hai sứ giả Thanh y và Lam y lại xuất hiện trước mắt mọi người. Trong đám người tinh mắt đây đã có người nhận đoán là Tỉ Vương nhưng ngặt vì dưới oai lực ghê gớm của ngọn Lãnh điện tỉ thủ không ai dám ho he lên tiếng chấp đối.
Lúc này hai vị sứ giả càng tỏ vẻ hiu hiu tự đắc, giơ tay ra dấu, cuộc thịnh lễ lại bắt đầu. Tiếng kinh đều đều, tiếng mõ tiếng chuông hòa nhịp… Bỗng ty nghi lại tuyên bố: trước khi Phật sống lên trời, vì có lòng thương mến các tín đồ, nay có lệnh bố thí Thánh thủy cho các tăng lữ và dân chúng, uống nước Thánh này có thể trừ hết mọi bệnh tật và tăng thêm tuổi thọ. Dứt lời tuyên bố, thấy một đám Lạt ma khiêng ba chum lớn đến, trong chứa nước trong veo, đặt ngay trước mặt tế đàn, chỉ thấy Thanh y sứ giả nhẹ giơ tay, lập tức thấy một đám bụi trắng xóa bắn ngay nhanh vào ba chum nước Thánh.
Quần hào lo ngại Tỉ Vương đầu độc, không ai dám lại uống, nhưng tất cả các tăng lữ trong Thánh Tự đã nối nhau tiến bước lại ba chum nước khổng lồ để uống Thánh Thủy rồi quay lại lo việc của mình.
Đây chính là một cuộc đổi chác của Tỉ Vương: Tang Kim lạt ma phải hy sinh thân thể để cứu vớt các sinh mạng của toàn tăng lữ của Bách Linh Tự. Pháp Đô lạt ma lúc này đứng cạnh ba chum nước Thánh để ra dấu cho mọi tăng lữ mau uống và rời ngay đi. Đám tăng lữ này sau khi uống nước giải độc của Tỉ Vương, hấp tấp vào ngay tầng trong cùng của đại tự, lấy ngay các hành trang đã sắp xếp từ trước, và hành động theo sự chỉ huy của vị cao tăng khác là Pháp Sơn lạt ma, nhân ngay cảnh kinh kệ phía trước điện đang vang rền ấy, họ ngậm ngùi ứa lệ rời khỏi ngôi Bách Linh Tự, trốn ngay về Sắc La Tự.
Lúc này, trước tế đàn chỉ còn lại có mười ba vị Lạt ma do Pháp Đô thúc lãnh để tụng kinh đọc kệ cho buổi lễ, dưới mắt kiểm soát của ác ma, họ không thể nào thoát thân được, lúc này ai nấy luân phiên nhau lo uống nước giải độc rồi lại lo tiếp tục đọc kinh.
Lúc này đã gần hoàng hôn, coong một tiếng chuông vang, ty nghi lên tiếng tuyên bố, Tang Kim lạt ma sắp nói rõ về tôn chỉ của Vương Thiên Giáo, sau khi nghe pháp dụ của Phật sống xong sẽ thích huyết ăn thề để nhập giáo. Lúc này những dụng cụ sẵn sàng trước mặt quần hào. Quần hào lúc này đều ngước mắt nhìn Tang Kim đại sư ngồi lơ lửng trên phổ đoàn.
Thanh y sứ giả và Lam y sứ giả ngửng đầu nhìn lên, Pháp Đô lạt ma đưa mắt nhìn mười vị tăng lữ, lúc này mọi người ngừng hết các tiếng mõ, chuông và kinh, Pháp Đô ra dấu cho mười vị tăng lữ, mau nhân cơ hội rời ngay nơi nguy hiểm này. Nhưng mười vị tăng lữ này không nỡ tâm bỏ Pháp Đô ở lại chịu nạn một mình, thế là toàn nhóm quyết trí ở lại.
Pháp Đô thấy vậy, bất giác thở dài và xúc động ứa nước mắt.
Coong một tiếng chuông vang lên, ai nấy ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên tòa phổ đoàn, mắt của vị cao tăng Tang Kim đại sư mở ra và từ trên nhìn xuống. Một giọng cương quyết từ trên truyền xuống:
– Xin chư vị hãy nghe lời khuyến cáo của lão tăng… – Nói tới đây ngừng lại một lúc và thình lình nói nhanh rằng: – Quí vị đã mắc mưu gian của Tỉ Vương, tất cả đều là những trò bịp bợm lớn lao, vậy các vị hãy mau rời ngay đây nếu chậm e khó…
Câu nói này khác nào trời long đất lở, trước tế đàn xôn xao xáo động. Quần hào vội đứng phắt cả lên, Thanh y sứ giả và Lam y sứ giả vừa kinh vừa giận, Pháp Đô lạt ma và mười vị tăng lữ tính phát động ngay thế đánh. Thình lình Lam y sứ giả quát lên một tiếng:
– Lũ ngươi dám phá hỏng đại sự! To gan thật!
Dứt lời, vung ngay hỏa đạn ra bụp một tiếng, từ trên không, Tang Kim đại sư vung tay phạt luôn ra một chưởng, Lân hoả đạn đánh lạc hướng ngay sang phía trái của tế đàn. Ùng một tiếng vang lên, trời nghiêng đất ngửa, khói mù mịt, giọng nói trầm tĩnh từ trên vang xuống rằng:
– Lục y sứ giả đã trốn, nay Tỉ Vương và Cổ Thái Huyền đã bị cô lập, và khắp xung quanh của ngôi đại điện đều được ngầm chôn hỏa dược (thuốc nổ) sắp sửa nổ tung bây giờ. Vương Thiên Giáo đã bị tan rã hết, các người không lo đi cho nhanh, bộ muốn hồn về âm phủ hay sao?
Ùng! Ùng! Ùng!… tiếng nổ vang rền. Thanh y sứ giả lớn tiếng kêu gọi quần hào chớ náo động, nhưng ngay lúc này các mõ, chuông trên tay mười vị Lạt ma gõ vang inh ỏi, át hết các tiếng nói của Tỉ Vương và hầu hết mọi âm thanh hỗn loạn.
Pháp Đô lạt ma cùng với các tay cao thủ lập tức cho đốt ngay ngòi hỏa dược, chỉ trong chớp mắt, thuốc nổ tứ tung tưng bừng cà một vùng Bách Linh Thánh Tự đã trở thành cảnh biển lửa sáng chói một chân trời. Muôn ngàn tiếng kêu la hoảng hốt và tiếng lấn nhau của dân xem lễ rối loạn xen tiếng nổ kinh hoảng, cảnh hỗn loạn diễn ra bởi cảnh tranh sống. Thật là quỉ khóc thần sầu khủng khiếp.
Trong đám quần hào, thầy trò Độc Ma nhanh trí hơn hết, nhân ngay lúc hai sứ giả còn kinh hoàng trước cảnh hãi hùng ấy, và cảnh khói lửa mịt mờ ấy, đã dùng ngay khinh công tuyệt đỉnh tung mình rơi ngay khỏi nơi hoả ngục, tiếp theo là phiên tăng Tả Pháp Thụ cõng luôn Liễu Văn lo thoát nạn, Thái Hành Lục Khấu cũng vì tức Tỉ Vương đã xẻo tai Thiên thủ quan âm Tử Lai, nay luôn dịp cũng thoát thân luôn thể. Liên tiếp là nhóm Kê Vĩ Bang, Lỗ Bắc Hắc Hải Thần là cha con Chung Thiên Thu cũng tung mình đi, phái Điểm Thương của Hoàng Kha thấy cảnh vậy thở dài một tiếng cũng quăng mình đi nốt. Chỉ còn chừa lại tên khờ Dực Đông Biện Trang Hổ vì quá khiếp oai của Tỉ Vương nên ở ỳ lại không dám chuồn. Trong cơn khói lửa hỗn loạn tưng bừng ấy, một ánh bạch quang sáng nhoáng lên nhắm bay thẳng vọt lên phía Tang Kim lạt ma, trên tòa phổ đoàn. Chính Biện Trang Hổ lúc này tận mắt thấy cây Lãnh diện ti thủ cuốn nhanh ngay một vòng nơi cổ lão hòa thượng, chuyện kỳ lạ đã hiện ra, chiếc đầu của lão tăng không bị rụng xuống như Biện Trang Hổ tưởng tượng, chỉ nghe tiếng cười rờn rợn từ trên truyền xuống.
Ánh bạch quang bỗng quay về phía dưới, tiếp theo các tiếng mõ, chuông và tiếng tụng kinh thình lình im bặt hết trong nháy mắt, thì ra mười chiếc đầu của các vị Lạt ma đã rụng về cây Lãnh điện tỉ thủ. Nhoáng cái, ánh bạch quang ẩn tích hẳn. Trong ánh lửa chiếu rực đỏ ấy, thấy Pháp Đô đang vung thiền trượng giao tranh bạt mạng với Lam y sứ giả Lân vương Cổ Thái Huyền, nhưng đã thấy lộ nhiều nguy cơ khắp chung quanh. Dục Đông Biện Trang Hổ như đang nằm mơ trong cơn mộng dữ, lửa cháy ngợp trời, càng dữ dội, cả một cảnh tang tóc thần sầu quỉ khóc.
Biện Trang Hổ bị thương chưa đỡ, lúc này tay lăm le đao, do dự không biết nên trợ giúp Lam y sứ giả hay nhân dịp đào tẩu. Thình lình, vị Tang Kim hoạt Phật bỗng bay đến trước mặt, vung tay quạt luôn một chưởng sang phía Lân vương Cổ Thái Huyền.
Lam y sứ giả Lân vương Cổ Thái Huyền, bỗng vung tay lên, một vật tròn xoe bay ngang sang phía Tang Kim đại sư. Bụp một tiếng nổ! Trong ánh lửa xanh nhoáng lòe lên ấy, râu mày của cao tăng đã hiện rõ, trên khuôn mặt hình như vật gì đang tan dần và rớt xuống, chớp mắt, vị lão cao tăng này bỗng biến hẳn một chàng thiếu niên anh tuấn! Lân hỏa đạn ngang nhiên không làm gì nổi đối phương, lúc này chỉ nghe đối thủ cười rằng:
– Này Cổ Thái Huyền, có nhận ra Thượng Quan Linh ta không? Trần Thân đã đào tẩu, ngươi còn quyến luyến gì ở đây nữa? Âm mưu của Tỉ Vương đã hoàn toàn tan rã, bộ ngươi còn muốn bán mạng cho y nữa sao? Sao không lo trốn đi cho yên thân phận…
Lam y sứ giả Cổ Thái Huyền lạnh lùng cười rằng:
– À ra là nhãi con phá đám đây! Thôi được, nay ta tạm dung tha cho ngươi một chuyến, sau này thế nào ta cũng tính món nợ này với ngươi sau…
Dứt lời quay nhanh mình tung vọt đi, và nhân trong lúc thình lình ấy, Lam y sứ giả lại tung một hỏa đạn về phía Pháp Đô lạt ma. Tiếng thét kinh hoàng của Pháp Đô vang lên và ngã lăn ngay ra mặt đất. Thượng Quan Linh hấp tấp chạy lại cứu. Thấy cảnh vậy, Biện Trang Hổ kinh hồn tán đởm, vội vàng lén chuồn luôn, nhưng hắn lại không dám đi cùng chiều với Cổ Thái Huyền, chỉ lo gặp Tỉ Vương hay Cổ Thái Huyền, thế nào cũng không thoát khỏi cảnh làm nô dịch cho họ, nghĩ vậy hắn bèn chọn ngay hướng ngược chiều để lo thoát thân.
Lúc này cảnh biển lửa vẫn cháy nổ ngùn ngụt, khói lửa bao vây gần hết khu Bách Linh Thánh Tự, ánh lửa chiếu rực một vùng. Mười thây ma không đầu của các vị Lạt ma vẫn đứng trơ, tay của mỗi vị một dáng điệu, hoặc đang giơ lên hoặc đang gõ vào pháp khí như mõ, chuông v.v… Trên cổ đều không có một làn máu, trông rùng rợn kinh người.
Trên tay Thượng Quan Linh lúc này, chỉ còn lại cỗ xác đang hấp hối của Pháp Đô, thì ra vị tăng Lạt ma này bị trúng hỏa đạn của Cổ Thái huyền, ngực bị cháy nát ghê sợ. Thượng Quan Linh lúc này vô kế khả thi. Pháp Đô cố gắng cất tiếng hỏi:.
– Thượng Quan thí chủ… thí chủ có biết tên Tỉ Vương đâu rồi không?
Thượng Quan Linh vội nói:
– Tôi thấy y đã lẻn vào đường ngầm nơi tế đàn để vào mật huyệt của Thánh kham và chắc là y lo tìm Trần Thân và Liễu Mi, khi phát giác hai người này mất tích, trong cơn thất vọng, thế nào cũng cho là Trần Thân phỗng tay trên đi rồi, vậy chúng ta cũng tạm yên trí về việc này…
Nét mặt Pháp Đô bớt căng thẳng, nhưng giọng vẫn không được an tâm hỏi rằng:
– Nhưng không biết sư tôn của bần tăng và vị sư đệ Pháp Sơn và các tăng lữ, liệu có thoát khỏi sự truy tung của tên Tỉ Vương để về lánh nạn tại Sắc La Tự của sư bá bần tăng không?
Trong tình trạng này, Thượng Quan Linh chỉ biết hết lòng an ủi Pháp Đô đang cơn thoi thóp. Lúc này vị Lạt ma quá đau đớn, tay nắm chặt bàn tay của Thượng Quan Linh, lắp bắp rằng:
– Thượng Quan… thí chủ… đại hiệp… bần… bần tăng… rất đa tạ… thí chủ… nay thí chủ… mau tìm… Liễu… cô nương… nếu… bần tăng… chết đi… thế nào… cũng phù hộ… cho hai vị… được… hạnh phúc…
Thượng Quan Linh vốn là người dễ xúc cảm, lúc này trong lòng xao động, làm sao nỡ bỏ đi cho được, vội hấp tấp rằng:
– Xin ngài hãy ráng lên, để tôi cõng ngài thoát khỏi đây và tìm cách chữa vết thương bỏng cho ngài…
Pháp Đô lắc đầu tạ tuyệt! Tuy dưới trời này không thiếu gì danh y, nhưng quyết không sao cứu nổi mạng mình. Bèn cố căn dặn Thượng Quan Linh nên thận trọng, vì Tỉ Vương thế nào cũng bày mưu kế lập trận khác, mà chưa chừng tại Sắc La Tự của sư bá sau này sẽ mang họa với Tỉ Vương cũng nên. Chỉ mong sao Thượng Quan Linh mau về gấp Trung Nguyên liên lạc ngay với các phái Bạch đạo để tranh thủ thế chủ động, sớm tiêu diệt ma quân Tỉ Vương để trừ hại cho võ lâm, và chăm sóc giùm Tang Kim đại sư và sư đệ Pháp Sơn cùng các tăng lữ, dù cho Pháp Đô có chết cũng mỉm cười nơi chín suối, Pháp Đô vừa nói vừa cố gắng hối thúc Thượng Quan Linh rời ngay đi, nói hết Pháp Đô duỗi bật hai tay chân, hồn qui địa phủ luôn.
Thượng Quan Linh đau đớn lẩm bẩm cầu nguyện rằng:
– Pháp Đô đại sư ơi! Xin ngài cứ an tâm ra đi, chỉ cần Thượng Quan Linh này còn sống ngày nào trên đời, thế nào cũng nguyện tiêu diệt Tỉ Vương và Lân vương Cổ Thái Huyền.
Khấn xong cúi lạy thi hài của Pháp Đô lạt ma, mắt nhòa lệ quay mình đi luôn về phía Tây Bắc của Bách Linh Thánh Tự. Nơi đây chàng sẽ tìm ra người vợ chưa cưới Liễu Mi.
Thượng Quan Linh lại sực nhớ đến ba vị sư bá và sư phụ, nhưng không biết bốn người hiện đang giam giữ tại đâu? Chàng chỉ còn nước khấn thầm cho bốn vị tiền bối tai qua nạn khỏi! Chàng quyết định tìm Liễu Mi trước, rồi hợp sức hai người đi tìm tiền bối.
Chàng hồi hộp đến nơi mà đã hẹn trước với Pháp Đô và Pháp Sơn, đến nơi cửa phòng vẫn đóng kín mít, bất kể ất giáp gì, vung ngay cước đá bay luôn. ánh lửa nhoáng lên, hiện rõ hẳn cảnh trong phòng, khiến chàng vừa kinh vừa giận, chỉ thấy trong phòng, một người đang cầm kiếm đứng uy nghi, thì ra chính là tên Thanh y sứ giả mạo dạng Thượng Quan Linh và mới xưng Vương Thiên giáo chủ Tỉ Vương. Phía sau lưng y là một thiếu nữ đang cố sức muốn xông ra. Thượng Quan Linh nhìn rõ, chính nàng Liễu Mi chứ còn ai. Chàng rối rít lên tiếng:
– Em Liễu Mi chớ vội hoảng, có ngu huynh tại đây!
Phía sau Tỉ Vương Liễu Mi reo mừng lên:
– Anh Linh…
Liễu Mi cố sức để tung người ra, nhưng Tỉ Vương làm như người có mắt sau gáy vậy, tha hồ cho Liễu Mi dùng cách gì, cũng không sao xông ra được.
Thượng Quan Linh thấy vậy tức điên người, với hai tay không, chàng quên cả nguy hiểm, lớn tiếng quát:
– Hừ? Tỉ Vương! Nay chúng ta lại đụng độ thật sự với nhau. Vậy hãy tính tất cả số nợ cho rồi.
Tỉ Vương lúc này vẫn giữ nguyên diện mạo của Thượng Quan Linh cười nham hiểm rằng:
– Ta tưởng là ai phá đám, hóa ra lại là nhãi con ngươi. Hừ, chắc ngươi đã được sự trợ giúp của thằng già chết toi Bắc Ưng Lãnh Lạc nên mới sống đến hôm nay, đã thế lại còn kết cấu với Tang Kim, Pháp Đô để phá hoại kế hoạch của ta… Hờ!… Hờ!.
Thượng Quan Linh ưỡn ngực ngang nhiên nói:
– Người đã đoán đúng! Nhưng mạng ta chưa tới ngày tận. Và ta nguyền là phá hỏng âm mưu của ngươi, đồng thời thân hành giết con người độc ác như ngươi đấy. Người giết chết lão bà bịt mặt là ta, kẻ cứu Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút là ta, dọa tên Âm ty tú tài Trần Thân và giả dạng Tang Kim đại sư cũng là ta nốt, chỉ riêng mình ta, đã phá hoại hết các kế hoạch khai đàn lập giáo của người, Tỉ Vương ngươi đã cố công bao nhiêu tâm cơ nay đành thất bại tan tành chua cay, lũ chó săn của ngươi cũng đã lo chạy toán loạn bốn phương trời, cơ nghiệp sụp đổ tiêu tan… Bây giờ chúng ta đã đứng vào thế một mất một còn, sao ngươi còn không ra tay cho rồi…
Thượng Quan Linh cố ý mắng lớn để khích chiến, và chàng quyết liều một phen… Tỉ Vương chỉ cất tiếng cười khanh khách, đôi mắt có vẻ kinh phục nhìn Thượng Quan Linh rằng:
– Khá lắm! Khá lắm! Xưa nay Tỉ Vương ta hoành hành trên giang hồ, chưa hề gặp ai đám xung đột chánh diện với ta, chuyến này tuy ngươi có duyên phận và phần nhờ âm mưu của Tang Kim và Pháp Đô, trợ giúp cho ngươi thành công, khiến cho ngươi hiên ngang đắc trí như thế, những đảm lượng và cơ trí của ngươi đáng khen lắm. Nhưng Thượng Quan Linh hãy nghe rõ đây, xưa nay chưa ai được biết mặt thật của ta, mà ngày thường, những người chỉ thấy ta hóa dạng mà biết ta là Tỉ Vương là đã đáng tội chết rồi, nay ngươi sắp chết đến nơi, ta không thể nào phá lệ thường ấy được. Vậy ngươi còn di ngôn di chúc gì thì nói hết đi?
Liễu Mi cuống lên:
– Tỉ Vương!… Ngươi không làm vậy được, anh Linh… Hãy thận trọng…
Thượng Quan Linh liền rằng:
– Em Liễu Mi! Thà là ngọc nát, chứ anh không muốn ngói toàn, ngày nay chúng mình đã không thể nào đội trời chung với hắn nữa, chỉ còn nước liều một phen…
Dứt lời ào một tiếng với tám phần công lực choảng ngay sang phía ngực của Tỉ Vương.
Chỉ thấy Tỉ Vương né nhẹ mình, cây Lệ thủy tinh kiếm hất ngược lên tạo thành luồng gió, coong lên một tiếng, ngọn chưởng phong của Thượng Quan Linh chỉ đánh bật ngọn kiếm chớ không suy suyển gì đến Tỉ Vương.
Tỉ Vương không hề giận, mà trái lại còn tươi cười rằng:
– Hờ! Hờ!… Giỏi lắm! Giỏi lắm! Vậy nhãi con hãy nghe rõ đây. Tỉ Vương ta vốn có mắt quan sát nhận người lắm, từ ngày gặp nhau tại Bắc Ưng Trang, ta đã có lòng mến thích hai đứa ngươi, nếu không, ta việc chỉ tặng thêm chút thuốc độc, ngươi làm sao mà còn mạng đến bây giờ, nay tuy ngươi đã phá hỏng đại sự của ta, và là người thứ nhất dám ngang nhiên khiêu khích với ta, nhưng ta không trách giận đâu. Thôi! Ta cũng chẳng giấu giếm gì với hai đứa ngươi, nay ta quyết định thu dụng hai đứa ngươi, Liễu Mi sẽ trở thành ái thê của ta và ngươi sẽ thế chức Thanh y sứ giả trong Vương Thiên Giáo quyền lực chỉ thua ta mà thôi…
Chưa nói hết lời, Thượng Quan Linh đã tức tối quát:
– Tỉ Vương hãy câm ngay. Bọn ta dù chết cũng không khuất phục, ngươi đừng có hòng mớ ngủ…
Liễu Mi phía sau vừa thẹn vừa giận, cánh tay ngọc vung ngay ra một chưởng, pắc một tiếng, đánh ngay vào eo lưng của Tỉ Vương, nào hay Tỉ Vương không hề cảm thấy gì, tay quăng ra suýt trúng tay Liễu Mi, nàng thất kinh rú lên một tiếng.
Thượng Quan Linh vội vung chưởng để thu hút sự chú ý của Tỉ Vương, để Liễu Mi khỏi bị đối thủ bắt. Động tác của Tỉ Vương nhẹ nhàng, chỉ thấy y dùng chưởng bên trái, kiếm bên tay mặt, thuận tay vung lên phong tỏa, lập tức Thượng Quan Linh và Liễu Mi bị đẩy ra mấy bước, Tỉ Vương cất tiếng rằng:
– Hừ! Không phải Tỉ Vương ta có ý khoác lác, nếu nói về cơ trí võ công, tài năng lãnh tụ, thuật thống lãnh các tay cao thủ, Tỉ Vương còn sống trên thế gian này ngày nào, không thể có kẻ thứ hai chen chân vào địa vị của ta, ta đảm bảo sau này ta sẽ gây nên một cơ nghiệp kinh thiên động địa dưới vòm trời võ lâm này, và đến chừng đó các ngươi sẽ hiểu rõ lời nói ngày hôm nay của ta không ngoa chút nào…
Thượng Quan Linh giận không nói gì, nhưng Liễu Mi đanh đá mỉa mai ngay Tỉ Vương:
– Tỉ Vương, ngươi mà làm nên cơ đồ gì, Liễu cô nương ta đã nhận rõ hết đường lối của ngươi, chẳng qua chỉ lợi dụng quyền thuật, bắt chẹt để thao túng, cố tạo ra các mâu thuẫn, sử dụng tất cả các đám chó săn để chuyên gây việc ác… Và sau này thế nào cũng bị các tay nghĩa hiệp truy sát kỳ cùng và bị chết về nghiệp đầu rời khỏi cổ. Những dã tâm và vĩ nghiệp của người, rút cục cũng chỉ là cơn ác mộng mà thôi…
Câu nói này không khiến cho Tỉ Vương khỏi giật mình, Liễu Mi nhân ngay cơ hội tung mình vèo ngay như én bay sang phía Thượng Quan Linh.
Tỉ Vương giận quát:
– Hừ! Rõ hai đứa ngươi vẫn u mê chưa tỉnh trí sao?
Thượng Quan Linh, Liễu Mi đưa mắt nhìn nhau, vì họ biết rõ có hợp sức của hai người cũng chưa phải là đối thủ của Tỉ Vương, nay không thể chiến, cũng không thể nào hàng, lại càng không có biện pháp gì để ứng phó với nguy cơ trước mắt. Thượng Quan Linh vẫn ườn ngực tỏ vẻ không ngán! Tỉ Vương cười nhạt rằng:
– Này Thượng Quan Linh, ta thừa biết ngươi đã được tiên thảo Tuyết bi tiên hoa, nên những hạng đao kiếm thường không thể nào làm gì nổi ngươi, nhưng ngươi phải hiểu cho rằng: dưới vòm trời này vẫn còn hai báu vật để khắc chế người, đó là Lãnh điện tỉ thủ và Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, mà nay hai báu vật ấy đều nằm trong tay ta. Ta cũng thừa hiểu Bắc Ưng Lãnh Lạc đã tặng chiếc đai Kỳ lân bảo đới để cuốn vào cổ ngươi, có thể phòng Lãnh điện tỉ thủ chém bay đầu, nhưng nếu ta sử dụng Lãnh điện tỉ thủ vào các nơi khác trên thân thể người, liệu ngươi nghĩ sao? câu nói này đã đánh trúng ngay nhược điểm của hai người. Thượng Quan Linh tuy đã ôm chặt chữ liều, nhưng kẻ lo nơm nớp là Liễu Mi, đã tái mặt trong lúc này…
Tỉ Vương thấy vậy càng dọa già rằng:
– Hừ! Thượng Quan Linh thử nghĩ, nếu ta dùng Lãnh điện tỉ thủ đâm phập vào ngực của Liễu Mi… và Liễu Mi thử tưởng tượng khi ngọn Lãnh điện tỉ thủ ngoáy vào ổ tim của Thượng Quan Linh…
Hai người bị Tỉ Vương uy hiếp đến tột bực, đành cùng chung một ý niệm là cùng chết với nhau. Hai người ôm chặt lấy nhau để chờ đợi. Thượng Quan Linh kêu rằng:
– Tỉ Vương! Nhà ngươi cứ việc thẳng tay đi. Chúng ta đã tình nguyện cùng chết với nhau, và không bao giờ chịu thỏa hiệp với quân ma đầu tàn nhẫn như ngươi…
Tỉ Vương cười lạnh lùng, lùi ngay về sau một bước rằng:
– Nếu đã muốn thế. Đừng có trách ta đang tâm ác ý, vậy hai đứa chuẩn bị đi để ta ra tay vậy.
Thượng Quan Linh và Liễu Mi ôm chặt nhau nhắm nghiền mắt chờ đợi Lãnh điện tỉ thủ tiễn đưa hồn về chín suối Tỉ Vương không ngờ rằng sức ái tình mãnh liệt đến thế, ngang nhiên chịu chết để trọn vẹn chữ tình với nhau.
Dẫu cho Tỉ Vương xưa nay là tay giết người không gớm máu, lúc này bất giác cũng phải cảm động, đầu lắc nhẹ. Ngọn lợi khí số một trong võ lâm Lãnh điện tỉ thủ đang lấp lánh ánh sáng trong ống tay áo của Tỉ Vương, nhưng vẫn chưa bay ra.
Tỉ Vương bỗng hạ ngay ống tay áo xuống, y tìm ra được một lý lẽ cho mình và nói:
– Thượng Quan Linh! Ngươi hãy giao miếng ngọc bài mà đã được trên tay Trần Thân cho ta vậy.
Thượng Quan Linh không do dự gì, thò tay móc ngay ngọc bài quăng trả cho Tỉ Vương.
Tỉ Vương rằng:
– Ta có cá thảy năm miếng ngọc bài, phàm bất cứ ai có miếng ngọc bài này của ta, đều có thể chuộc mạng chết một lần, nay ngươi gặp may được ngọc bài tạm thoát chết kỳ này. Cũng bởi vì ta thích tính tình dũng cảm và chân thành của hai ngươi, nên cả đến Liễu Mi, ta cũng tha chết một lần cho luôn… Nhưng hai đứa phải nhớ kỹ, Tỉ Vương ta không bao giờ sai lời, lần sau gặp mặt lại, trừ phi hai đứa ngươi phải hàng thuận ta, nếu không ta sẽ thẳng tay tàn sát không tha như lần này. Nay hai ngươi có thể yên trí ra đi, sau này thế nào cũng còn có dịp gặp nhau, còn bốn ông bạn Càn Khôn Ngũ Tuyệt đã bị ta giam một nơi kín đáo, các ngươi tuyệt không thể nào tìm ra được đâu, đừng có phí công tốn sức uổng công. Cuộc phá đám hôm nay kể như ngươi đã thành công hoàn toàn, nhưng các ngươi phải biết cho rằng: Vương Thiên Giáo của chúng ta sẽ tiếp tục thành lập, và sẽ ngang nhiên tàn quét hết các tay võ lâm miền Trung Nguyên, vậy hai ngươi nên suy nghĩ cho chín chắn, hãy mau biết thời cơ mà hàng thuận, còn được sống hạnh phúc, nếu chọc tức ta… Hờ! Hờ! ta sẽ có cách để trị hai đứa sống chết một cách dở dang.
Dứt lời, vạt áo của đệ nhất ma quân Tỉ Vương này phật một tiếng, quăng mình vèo đi luôn. Thượng Quan Linh, Liễu Mi tỉnh hồn, hai người vội lo tìm ngựa và lương khô trong những nơi chưa bị cháy, rồi song song hướng về hướng nam khởi trình.
Sau khi Thượng Quan Linh và Liễu Mi qua khỏi sông Hoàng Hà cố thăm dò tin tức động tĩnh của hai phái tà chánh trong võ lâm, nhưng không hề có một tin tức gì.
Cả hai khó dứt khoát, không biết nên đi Ngọc Thụ hay không? Nếu chẳng may Độc chỉ Thôi Bác, Chu Hoàng, Chu Văn, Sở Canh, A Hương, mấy người này rời khỏi Ngọc Thụ ra đi thì uổng cuộc hành trình. Họ vẫn tiếp tục đi, nhưng hướng đi nhắm về quê của Liễu Mi. Khi về đến cố hương, tâm tình nàng đã bắt đầu vui vui, luôn luôn mỉm cười, trái lại Thượng Quan Linh có vẻ rầu rĩ. Chẳng bao lâu họ đã đến địa phận của Thanh Thông Cốc, các bộ hạ dã hấp tấp phi báo ngay cho bang chủ hay tin tức thứ nữ nhị cô nương đã về. Thanh Thông lão bang chủ Liễu Khai nghe tin con gái về, mừng hớn hở vội ra đón, cha con ôm nhau mừng rối lên, chỉ nghe lão bang chủ nói:
– Con cưng! Cưng của cha!… Hà! Hà!… con cha đã về.
Thượng Quan Linh cũng vội bước tới làm lễ tham kiến nhạc phụ đại nhơn, Liễu Khai tươi cười đỡ ngay rể đứng dậy. Đêm đó, trong Thanh Thông Cốc mở tiệc khoản đãi Nhị cô nương và cô gia. Giữa bàn tiệc Liễu Mi thuật rõ hết mọi chuyện xảy ra, khiến vị Liễu bang chú hồi hộp theo dõi câu chuyện như mình đang dự trận vậy.
Khi hỏi rõ Thanh Thông bang chủ, quả nhiên Độc chỉ Thôi Bác đâu có thỉnh mời các tay hiệp nghĩa trong thiên hạ để chế ngự Tỉ Vương đâu. Sở Canh chắc đã đến Ngọc Thụ, nhưng nhóm Độc chỉ Thôi Bác còn chưa bắt đầu hành động. Thanh Thông Bang vốn giỏi về việc tổ chức truyền tin, nay lão bang chủ Liễu Khai hạ lệnh cho thủ hạ đi thám thính tin tức các nơi và có gì lo về báo cáo ngay.
Lúc này, Thượng Quan Linh tuy là thượng khách của Thanh Thông Cốc, ai nấy đều hết lòng kính mến vị đại hiệp anh tuấn này, nhưng lòng chàng vẫn buồn rầu không vui. Cũng vì hôn lễ chưa cưới chính thức, nên hai người không chung phòng, nhưng Thượng Quan Linh vẫn có các tì nữ của Liễu Mi phái sang hầu hạ tận tụy chàng tại thư phòng. Suốt mấy hôm, các tì nữ vội báo tin cho Liễu Mi hay là vị cô gia này, tối nào cũng không an giấc, thường hay la hoảng kinh hãi trong giấc mộng.