Đọc truyện Đoạt Hồn Kỳ – Chương 63: Trận đấu trên lãnh hương các
Buột miệng lỡ thốt ra câu nói ấy. Thượng Quan Linh biết mình đã thất lễ, chàng hấp tấp thu ngay tia nhìn của mình về, mặt đỏ tai tía, liếc nhìn sang Liễu Mi, thấy nàng có vẻ cáu giận; đương nhiên khắp đàn bà con gái trong thiên hạ, ai mà chẳng: ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái lại không hay ghen tình! Thượng Quan Linh bị Liễu Mi trừng mắt, chàng vụt cúi đầu ngay, nhưng những thái độ nhanh như chớp ấy, vẫn không sao tránh khỏi đôi mắt lão luyện của Độc chỉ Thôi Bác. Vị Đoạn Trường Nhân không khỏi thoáng nghĩ đến tương lai số phận của con gái mình, tuy lúc này nàng còn nhỏ tuổi, dưới sự đào tạo dạy dỗ của mình, đương nhiên sẽ không gặp trở ngại gì để khiến cho con gái mình trở thành một vị nữ hiệp văn võ song tài.
Xưa kia mẹ nàng Miêu Gia Diệm Nữ, cũng vì điều kiện kén chồng quá gắt gao, nên đã gặp nhiều khó khăn và phiền toái, vì trong những bài dân ca chua chát của miền Miêu khu đã có những câu: Nhan sắc của em đã khiến anh phải tôn thờ như một vị tiên nữ! Anh không còn dũng lực nào để xâm phạm đến thánh thể… Và tình yêu của anh đã thành thứ tình kính nể tiên nhan…. Cứ xét trong các ý nghĩa của các câu ca dao đó đủ biết xưa Miêu Gia Diệm Nữ cũng từng ngầm khóc than thân về duyên kiếp của mình là dường nào!
Sau này lấy được Ngọc Thụ Thiếu Tù và cũng vì sắc đẹp của nàng mà tai biến thê thảm cho chồng trong vụ thảm án Tần Trung Thất Điểu, rồi liên miên những bi hận tình nối tiếp. Hồng nhan đa mệnh bạc, cổ kim vẫn thế, nay A Hương đã kể như trưởng thành, nhưng nhan sắc không thua gì mẹ, Thôi Bác lo lắng trong lòng, rất có thể vì nàng có nhiều điều kiện ưu tú, mà chịu chung số phần con đường của người mẹ cũng chưa chừng. Đương nhiên, A Hương không thể nào không lấy chồng, mà dưới vòm trời này, chắc không còn tìm ra chàng trai trội hơn như Thượng Quan Linh, tính tình hiền lành chánh trực, văn tài cũng khá, căn cơ võ công cũng cừ, nhất là lại được ăn Tuyết bi tiên hoa, có thể là siêu phàm nhập thánh, tương lai sẽ thành một ngôi sao sáng chói và nhân vật Đệ nhất trong võ lâm! Nhất là phúc đức lại được trời hậu đãi như thế, mấy lần nguy nan, đều tai vạ hết! Nếu ái nữ của mình có thể sánh duyên với chàng thiếu niên này, rõ đúng là một lương duyên đúng lý tưởng!
Nhưng có điều đáng tiếc là con gái thứ nữ của Thanh Thông bang chủ, mà con bé này lại tinh ranh ma quái không ai bì kịp, đời nào chịu buông bỏ Thượng Quan Linh, và tính tình chung thủy triệt để của chàng cũng không thể nào phụ lòng Liễu Mi. Sau khi nghĩ vậy biết không thể nào thực hiện ý định này. Thôi Bác trầm tư suy nghĩ, từ nay chân trời góc biển, biết tìm đâu ra một chàng trai lý tưởng như Thượng Quan Linh? Độc chỉ Thôi Bác bất giác cảm thấy bổn phận của kẻ làm cha quả thật nặng nề trong lòng bất giác u sầu. Lúc này, thần sắc bốn người đều khác nhau hẳn, Thôi Bác buồn rầu, Liễu Mi vẫn chưa nguôi cơn ghen gió của mình, A Hương hồn nhiên, nàng đâu có biết mình đã vô tình gây họa ra, Thượng Quan Linh ngồi xếp chân bàn tròn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng không nói nhưng đã tự nhủ lòng: Rõ khổ! Tình ơi là tình!…
Thời gian đã trôi đi bao lâu? Không ai biết, mà cũng chẳng muốn biết, mọi sự đang im lặng và im lặng một cách nặng nề, nhưng thình lình thần ưng Đại Hắc kêu lên một tiếng lớn, mọi người giật mình kinh tỉnh, chỉ thấy Đại Hắc đang ngậm một bức thiệp trên mỏ và đưa lại cho Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh nhận ngay bức thiếp lớn giọng đọc:
Chữ gửi Thượng Quan huynh và Liễu Mi tỉ! Đinh Hãm đã trốn thoát, tình hình đang khẩn cấp tại Lãnh Hương Các, mong mau về cứu viện. Đệ Hầu Hạo bái thượng!
Đọc xong Thượng Quan Linh lớn tiếng cuống rằng:
– Chúng mình mau mau về ngay!
Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác lập tức sai ngay Đại Hắc na ngay hai bức tượng đá lên trước, và mọi người theo lên luôn bằng cách đu theo dây đeo. Khi lên đến đỉnh, thấy Hầu Hạo và Sở Canh đều đứng chờ sẵn, hai người thấy Thượng Quan Linh đã khỏi bệnh mắt, vui mừng khôn tả. Độc chỉ Thôi Bác và A Hương lên chuyến thứ hai, Hầu Hạo và Sở Canh bèn qua làm lễ tham kiến, hỏi han vui mừng! Ai nấy vội hấp tấp lo về ngay Lãnh Hương Điện. Hầu Hạo chỉ sợ không kịp, bèn mời ngay Liễu Mi cưỡi ngay Đại Hắc về trước, còn đằng này Độc chỉ Thôi Bác, A Hương, Thượng Quan Linh, Hầu Hạo, Sở Canh, sẽ đi theo lối sơn đạo về ngay ngọn chủ phong của núi Mặc Phụ là Lãnh Hương Điện. Từ ngày Thượng Quan Linh ăn được Tuyết bi tiên hoa, đã nghiễm nhiên trở thành một người thần lực cái thế, ngay lúc này chàng phụ trách mang theo một bức tượng. Bức tượng kia do Sở Canh và Hầu Hạo vác, hai anh chàng này trước kia vốn đã nổi danh mạnh, sức nặng lúc này đối với họ, quả thật không thành vấn đề.
Nhắc về Liễu Mi, nàng lo cưỡi ngay thần ưng Đại Hắc bay thẳng ngay về Lãnh Hương Điện trước, linh tính hình như đã báo cho nàng có chuyện không lành, vội lên tiếng nói với Đại Hắc rằng:
– Ưng lão huynh ơi! Xem ra hình như có chuyện chẳng lành!
Thần ưng Đại Hắc gật đầu lia lịa, chỉ nghe Đại Hắc luôn luôn lên tiếng kêu lớn, hình như nó muốn có cuộc đại chiến để mặc sức tung hoành một trận cho thỏa lòng bấy lâu bị giam hãm dưới đáy thẳm Tả Diện Phong. Liễu Mi quay đầu nhìn mọi người, nhưng nàng chưa thấy ai theo kịp, nàng cho rằng có lẽ vì hai bức tượng đá nên cuộc hành trình của họ bị chậm trễ cũng nên.
Liễu Mi thấy thần ưng Đại Hắc không có vẻ sợ hãi gì, nàng cũng bạo gan hẳn, nhân ngay lúc Đại Hắc bay sà xuống ấy, chỉ nghe gió núi rít lên vù vù, sức lạnh buốt càng kinh người, tứ bề im phăng phắc? Liễu Mi cất tiếng gọi:
– Chị Đông Phương Đình!… Châu Sách ơi!… Châu Chu ơi!…
Thình lình Liễu Mi phát hiện khắp chung quanh, toàn nhóm môn đệ què chân gãy tay, mặt mũi kinh dị rùng rợn, chính là đám thủ hạ của Độc Ma Phi Các ma cung. Ngay trước cửa chánh Lãnh Hương Các ấy, cửa động mở lớn, Độc Ma ngồi oai vệ trên chiếc liễn xa của mình, bốn đại đệ tử đứng hầu hai bên là: Đinh Tàn, Đinh Hãm, Đinh Hủy, Dinh Phá. Nhìn kỹ lại, Liễu Mi than khổ thầm trong bụng, chỉ thấy chị em Song Điệp Châu Sách, Châu Chu, Đông Phương Đình cùng với một người đàn bà đẹp, đều bị nhóm người ghê tởm của Ma Cung bắt trói ngay vào cạnh liễn xa.
Liễu Mi lớn tiếng rằng:
– Độc Ma! Thôi đại hiệp sắp đến nơi rồi… và người không thấy thần ưng Đại Hắc đã có mặt tại đây sao? Biết điều hãy mau mau thả ngay họ ra? Và ta có thể lượng tình Thôi đại hiệp tha thêm một lần nữa cho ngươi…
Độc Ma trên liễn xa cất tiếng cười quái gở lạnh lùng! Khiến kẻ nghe phải kinh hồn rợn người, dứt tiếng cười bèn rằng:
– Con ranh tai quái, bộ lại tính bịa chuyện dùng quỉ kế với bản chủ nhân Tiên Cung đây sao? Thôi Bác và đại ưng đã chết từ lâu, thế mà con ranh tai quái lại cả gan dùng những bức tượng sắt để dọa bọn ta, lại còn bắt nhị đệ tử Đinh Hãm của ta. May là nó đã khám phá ra quỉ kế của các ngươi, nên nay ta quyết đem quân trên Vô ảnh Phong lại, vậy con ranh còn gì để chối cãi nữa?… Nay chị em Song Điệp và người mẹ Ngọc điệp Châu Phụng từ miền Giang Nam đến và cả em Hầu Hạo là Đông Phương Đình đều đã bị chúng ta bắt, bản giáo chủ đây cũng thừa biết ngoài ranh con tai ác ngươi ra, còn tên Hầu Hạo, Sở Canh, và cả tên thiếu niên Thượng Quan. Nghe đâu tên Thượng Quan Linh đã ăn được Tuyết bi tiên hoa, vậy càng hay, nay ta sẽ bắt sống hết trọn ổ lũ ngươi, nhất là tên thiếu niên họ Thượng Quan ấy, bản giáo chủ sẽ hết lòng hậu đãi bằng cách: moi gan tim nuốt sống! Được như vậy, bản giáo chủ ta cũng như đã ăn được Tuyết bi tiên hoa đó sao? Vậy con yêu con chờ gì mà còn không cúi quì mau xuống chịu trói cho rồi. Chẳng lẽ còn đợi bọn ta ra tay mới chịu sao!
Liễu Mi hận ngầm trong bụng, không hiểu nhóm Thôi Bác sao bây giờ vẫn còn chưa tới, với sức lực của mình và cộng thêm sức của Đại Hắc, liệu có thể chống đỡ đến lúc họ tới kịp không!
Nhưng nàng lập tức suy nghĩ ngay: cần tránh đòn nặng để chịu đòn nhẹ, lúc này đừng dại ra tay đối địch với chúng, cứ việc đấu láo với chúng để làm kế hoãn binh chờ cho viện binh phe mình tới là thượng sách hơn cả. Nghĩ vậy Liễu Mi bèn cười rằng:
– Này Độc Ma! Nhà ngươi đã lầm to rồi! Trong chuyến trước, ta đã nói láo để gạt phỉnh ngươi, nhưng kỳ nay ta không nói đùa nữa đâu, hãy xem đây! Không phải là thần ưng Đại Hắc của Thôi đại hiệp là gì?… Cho hay thói thường của người dễ bị mắc lừa là vậy, khi người ta nói phét ba hoa chích chòe thì tin lên tin xuống, hễ người ta khai thiệt, lại cho là ba trợn, xạo…
Thần ưng Đại Hắc quát lên một tiếng oai hùng lẫm liệt, khắp đám đệ tử Ma Cung nghe tiếng kêu của Đại Hắc, ai mấy giật mình xanh máu mặt thất kinh ngơ ngác.
Độc Ma vẫn không tin mà cười rằng:
– Con yêu con? Không biết lại tìm được con nghiệt súc này ở đâu để lại dọa bọn ta, thôi cũng được.
Đinh Hãm, Đinh Phá, hai con hãy ra quần trước, và bắt sống con ranh con cùng giết luôn con nghiệt súc ấy luôn.
Đinh Hãm, Đinh Phá tuân lệnh, cả hai tung mình ra, Liễu Mi thấy kế hoạch hoãn binh của mình không xong, cũng đành cắn răng nói với linh điểu:
– Ưng lão huynh! Đến nông nỗi này, chúng ta cũng hết cách rồi, đành liều một trận với chúng trước vậy.
Linh điểu Đại Hắc lại kêu lên một tiếng lớn vỗ cánh bay vèo ngay lại địch thủ, Đinh Hãm vội phạt ra ngay một Phách không chưởng, đánh trúng ngay vào thân Đại Hắc nhưng vẫn thấy Đại Hắc nguyên thế bất biến, mỏ và trảo sắc bén của Đại Hắc lao toàn thân về mình của Đinh Hãm.
Đinh Hãm lúc này mới hoảng hốt kêu rối lên:
– Nguy rồi! Nó là thứ thiệt đây!
Dứt tiếng vụt quay nhanh và lăn ngay dưới mặt đất, Đại Hung Đinh Tàn thấy vậy, khẽ nhún ngay chiếc độc cước của mình bung vọt qua giải cứu. Hai người hợp sức cùng lo đối địch với Đại Hắc, và nhờ công lực tuyệt cao của Đinh Tàn, nên hai người mới tạm ngang sức với Đại Hắc. Một cuộc chiến khốc liệt giữa người và chim ưng diễn ra tưng bừng.
Bên này Đinh Phá nhảy lại bắt Liễu Mi. Tên tứ hung Đinh Phá này biết công lực của mình hơn Liễu Mi, hắn tỏ vẻ không hấp tấp gì, lên tiếng đùa cợt:
– Này cô bé họ Liễu kia! Hãy ngoan ngoãn theo ta cho rồi! Nếu không!… Hờ! Hờ!…
Liễu Mi thấy thần ưng đã giao chiến, biết thế nào nó cũng kéo dài được cuộc đấu một cách dũng mãnh, làm sao cầm cự chờ cho cứu viện đến kịp thì hay quá, nàng không muốn giao tranh ngay với Đinh Phá trong lúc này, nên cứ nói lăng nhăng:
– Này, nếu ta đầu hàng, thì ngươi sẽ làm gì?
Đinh Phá đảo mắt cười dê rằng:
– Liễu cô nương! Bộ cô không sợ tôi lột hết quần áo của cô ra sao! Và sẽ cho trưng bày trần truồng sống động trước mắt toàn bản môn đệ của Phi Các tiên cung, khiến chúng có một diễm phúc để chiêm ngưỡng một thân hình tuyệt đẹp của trinh nữ Nhị tiểu thư của Thanh Thông Hội, chắc cô vui lòng giúp nhãn phúc của chúng ta chứ!… Ha! Ha! Ha!…
Những câu nói khích này, dù không muốn ra tay giao tranh, nhưng mặt cũng đỏ vì thẹn, trong lòng người đẹp cả giận, vung luôn chưởng hét lên một tiếng và bửa ngay ra. Đinh Phá không hấp tấp, hắn chuyển nhanh mình tránh đòn, Liễu Mi lại giơ luôn song chưởng từ ngực ra. Ào một tiếng, một ngọn kình phong ác liệt bắn vọt ngay sang phía ngực của Đinh Phá! Tứ Hung nắm chắc quả đấm thôi sơn của mình, nhanh như điện chớp, đấm sang bả vai bên mặt của Liễu Mi, nàng vừa giải được thế của địch, cánh tay phải của Đinh Phá đã móc ngược lên, chờ nàng vung chưởng lên nghênh, và cũng ngay lúc này thế đánh quái lạ của phiên tăng đã xuất hiện thình lình, chỉ thấy hắn khom nhanh người, bung vọt ngay lại phía sau Liễu Mi, hai tay cùng phát ra, vận chỉ như gió, nhằm cắm vào các nơi trọng huyệt sau lưng của nàng.
Liễu Mi vội xoay nhanh song chưởng, vung bửa liên miên về phía sau, may là Đinh Phá không chủ tâm muốn liều chết với địch, và ngọn Phá phủ trầm châu (bửa thủng thuyền để chìm đáy sông) được thu lại ngay. Cả đôi bên đều tung mình nhảy nhanh ra ngoài vòng chiến, rồi họ xáp ngay lại và càng đánh hăng hơn trước. Chuyến này hình như Đinh Phá đã nổi khùng, chợt thấy hắn vận bộ đứng vững tấn, bửa ngang ra một chưởng. Liễu Mi lập tức cảm thấy chưởng phong lợi hại đang tiến sang phía ngực mình. Tuy nàng đã nhoáng nhanh người tránh, nhưng cũng bị ngọn chưởng lướt trúng sơ, thân liễu nàng hơi loạng choạng.
Nàng lùi ngay nửa bước, nghĩ rằng: Tên ma sống này! Hình như công lực đã tiến khá hơn trước nhiều! Trời ơi! Sao giờ này Thượng Quan Linh và Thôi lão tiền bối còn chưa tới kìa! Nhưng thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Đinh Phá lại bắt đầu mở thế đánh, Liễu Mi thình lình quay vọt thân, đột nhiên đá mạnh ra một đòn, vừa nhanh vừa hiểm! Phiên tăng né tránh không kịp, chỉ nghe bịch một tiếng, mông đít của Đinh Phá bị trúng đòn, còn tay của Đinh Phá, suýt nữa cũng nắm ngay được gót sen của người ngọc!
Đinh Phá nhờ da thịt dày dạn, công lực lại cừ giỏi, sau khi trúng một đòn cước của Liễu Mi, toàn thân chỉ hơi lảo đảo, và hắn vẫn cười với vẻ mặt dày rằng:
– Này Liễu cô nương! Cô thử đá thêm ngọn nữa đi xem tôi có bản lĩnh chụp được gót sen của cô không nào? Và nếu có ngán thì ta cũng chẳng ép làm gì.
Liễu Mi nghe vừa thẹn vừa tức! Nhưng quả thật mình không sao thắng nổi hắn, cũng không biết tính cách gì hơn, liếc nhìn qua phía đại ưng, chỉ thấy anh em họ Đinh Đại Hung và Nhị Hung đang ác chiến kịch liệt với linh điểu Đại Hắc, đôi bên chưa phân rõ thắng bại. Liễu Mi đang lúc rối tưng bừng và chờ đợi sự cứu viện tới, thì đằng này, Đinh Phá lại cười nham nhở tiến sát ngay lại rằng:
– Liễu cô nương! Tôi không thể nào đùa dai với cô nữa đâu! Vì thầy tôi đã hạ lệnh bắt sống cô, tôi không có cách gì hơn! Vậy xin cô hãy ngoan ngoãn theo tôi một chuyến! Đừng để tôi phải ra tay, e lỡ xé rách quần áo của cô chắc không đẹp mắt gì…
Liễu Mi thấy sắc mặt xấu xí của Đinh Phá tiến gần lại, nàng hoảng hốt nhảy nhoáng ngay thân, đồng thời đánh bung ra một chưởng, nhưng chỉ nghe Đinh Phá lạnh lùng rằng:
– Rõ thật là rượu mời không uống đi uống rượu phạt! Thôi được! Vậy để ta ra tay xé áo trước xem có chịu nhục không cho biết tay!
Dứt lời, hắn vung ngay ra song chưởng với những thế quái lạ, Liễu Mi không tài nào tránh, trong lòng nàng chỉ cuống và cảm thấy tuyệt vọng. Ngay lúc nguy cơ đang chập chờn khắp xung quanh Liễu Mi, thình lình có tiếng hét lớn lên:
– Liễu Mi muội chớ hoảng sợ! Ngu huynh đã tới đây!
Thượng Quan Linh đã đến đúng lúc. Tiếng hét ấy đã khiến cho Đinh Phá chùn ngay thế đánh lại, Liễu Mi thuận thế tung nhanh ngay mình ra tránh ngay vòng chiến. Thượng Quan Linh vốn căm giận đám thầy trò Độc Ma, nay lại sẵn khối đá tượng khá nặng trong tay, chợt chàng vận ngay thần lực của mình quăng ngay khối đá sang đỉnh đầu Đinh Phá!
Khối đá nặng ít nhất cũng đến bốn năm trăm cân, chỉ nội giơ lên cũng thấy khó khăn, huống hồ đằng này lại quăng ném ra, Đinh Phá thấy khối đá kếch sù đang lao vù vù như một Thái sơn áp đỉnh về đỉnh đầu mình. Hắn cuống cả chân tay, định đưa tay ra đỡ nhưng lại ngại không nổi, tính nhảy tránh cũng không kịp! Đang cơn nguy như trứng chim rớt xuống đá ấy may nhờ Tam Hung Đinh Hủy vọt tung mình nghiêng ngay ra, giơ luôn hai tay hứng chịu ngay khối đá, chỉ thấy sau khi hứng được khối đá, toàn thân Đinh Hủy đã bị dội lui luôn ba bước. Thượng Quan Linh thấy Đinh Hủy thần lực dũng mãnh như vậy, đúng là tay đối thủ xứng đáng của mình, chàng quát lên một tiếng lớn, vung cả hai chưởng bủa ào tới, Đinh Hủy hấp tấp liệng ngay tảng đá xuống đất để lo nghênh địch. Sau khi chưởng lực của hai bên đụng độ bùng một tiếng dữ dội vang lên, Tam Hung Đinh Hủy của Vô ảnh Phong bị bắn bổng người lên và văng tuốt ra khá xa.
Đinh Hủy có nằm mơ cũng không thể nào ngờ tên oách Thượng Quan Linh này, nay công lực lại tiến một cách kinh khủng như thế. Lúc này hắn chỉ thấy Thượng Quan Linh đang tung người chạy đến và bồi thêm một chưởng, cát bụi bay mịt trời, Đinh Hủy cả kinh hồn, vội lăn lốc dưới đất để né tránh thế đánh quá dũng mãnh của đối thủ.
Thượng Quan Linh lúc này đang nổi cơn hứng, chàng mở ngay Đinh Giáp Khai Sơn bửa chém túi bụi. Thượng Quan Linh lúc này đâu còn như xưa nữa, nhất là sau khi ăn Tuyết bi tiên hoa. Đinh Hủy đâu phải địch thủ của chàng, mắt thấy sắp bị thua đến nơi. Còn lại tên Tứ Hung Đinh Phá, đã gặp ngay Hầu Hạo và Sở Canh tiếp đánh riêng thành một nhóm, khiến không làm sao thoát thân để cứu nhau. Nhị Hung Đinh Hãm vội dừng ngay cuộc giao tranh với linh điểu Đại Hắc, hấp tấp tung mình sang hợp cùng với sức của Đinh Hủy biến ngay thành thế hai chọi một, chống cự với thế đánh quái ác liệt của Thượng Quan Linh. Nhờ Đinh Hãm là tên quỉ quyệt xảo trí, chỉ trong nháy mắt bên phe hắn đã giữ được thế đánh quân bình ngay. Đôi bên lúc này chưa nhận ra phần bại về ai; bên này, sau khi Đinh Hãm chạy sang phụ sức với Đinh Hủy, thần ưng Đại Hắc càng hiểu rõ thần oai của nó, với hai cánh dực phong ào ào, đôi trảo sắc bén và chiếc mỏ lợi hại ấy hắn luôn luôn khiến địch thủ phải kinh hồn bay vía về lối đánh độc đáo trên không của nó!
Nhưng đại đệ tử của Độc Ma trong Phi Các ma cung của Vô ảnh Phong, Đại Hung Đinh Tàn, quả là tay cao thủ tuyệt luân, tuy là người đã mất một tay và một chân, nhưng với thân hình linh động và công lực khá cao ấy, hắn vẫn nghiễm nhiên ung dung giúp sức sư đệ, Đinh Tàn vẫn có thể cầm cự nổi với loài chim ưng hung dữ khôn lanh như Đại Hắc này.
Trong nháy mắt, bộ tứ của Tứ Hung Vô ảnh Phong đã ra tay đối địch hết các quần anh chánh phái của Lãnh Hương Điện. Trên liễn xa Độc Ma lẳng lặng theo dõi cuộc chiến!
Bỗng nhiên, ai nấy đã nhận ra phía đằng xa một người ăn mặc theo lối nho phục thư sinh, đứng khoanh tay nhìn trận chiến, nét mặt lộ vẻ tươi cười, không ai xa lạ, người ấy chính là người lừng danh nổi tiếng và được liệt vào hạng Đệ nhất cao thủ trong thiên hạ: Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác!
Độc Ma cảm thấy lỗ chân lông mình co rúm lại vì ớn sợ, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh. Chuyến này không thể nào mà không tin lời nói của Liễu Mi nữa. Thôi Bác quả nhiên không chết, nay lại đã xuất hiện ngang nhiên tại đây, xem ra trận chiến này, phía Vô ảnh Phong chắc khó lòng mà hy vọng thắng nổi. Đồng thời thấy một thiếu nữ đứng cạnh Thôi Bác, ăn mặc lại kỳ dị lôi thôi, nhưng nhan sắc lại tuyệt đẹp, thân hình mặc toàn áo váy bằng lá, trước cổ không hiểu đeo vật trang sức gì mà ánh sáng lấp lóe chói mắt.
Độc Ma vốn là người thấy nhiều hiểu rộng, biết ngay đây là báu vật Ngân hoa hỏa thụ của Ngọc Thụ thổ ty là loại báu vật trấn bang của Ngọc Thụ, cũng là một dị bảo có thể sánh ngang hàng với chiếc Tiểu Đoạt Hồn Kỳ của Thanh Thông Hội, một dị báu ít thấy trong trần gian. Độc Ma vốn đã muốn hạ lệnh cho môn đệ giải tán ngay, nhưng sau khi thấy báu vật hiện ra trước mắt mình, động ngay lòng tham, trong thâm tâm đang đầy tràn hy vọng tính cướp đoạt, bèn ngồi trên liễn xa nghĩ kế làm sao đoạt được về tay mình.
Lúc này! Chỉ nghe một tiếng hiệu lệnh của Độc Ma phát ra, khắp tứ phương bát hướng, môn đệ của Ma Cung ồ ạt tiến ngay vào. Một cảnh hỗn loạn tưng bừng diễn ra, Liễu Mi cả giận, cây trường kiếm trên tay vung ngay lên những ánh bạch quang rồng bay rắn lượn, các tiếng hét rú thất thanh vang lên liên miên. Độc Ma thấy thế của phe mình bị nguy hẳn, tay phải khẽ giơ ngay lên tính dùng ngay đến tính mạng của bốn người bị trói cạnh liễn xa, để bắt đối phương phải đình chiến, nhưng nào hay hành động của Độc Ma không sao tránh khỏi đôi mắt canh chừng chặt chẽ của Độc chỉ Thôi Bác. Tay mới vừa giơ lên, bỗng đã nghe một tiếng Oang!… dội lên xé không gian, một vật bay nhanh đến và quất trúng ngay ngón tay của Độc Ma, đau nhói thấu tim phổi, Độc Ma vội thu thế lại ngay.
Có tật giật mình, Độc Ma lén liếc nhìn qua phía Đoạn trường nhân Thôi Bác, chỉ thấy người ta vẫn đứng ung dung thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng nghe Độc chỉ Thôi Bác lên tiếng rằng:
– Cháu A Hương! hãy lại cởi ngay dây trói cho dì và ba chị kia đi…
Thiếu nữ rừng rú nghe lời và lướt thướt bước ngay lại, hình như A Hương không biết sợ là gì, tay không chân đi đất, ngang nhiên bước lại phía liễn xa. Chỉ thấy trên khuôn mặt đẹp như tiên nữ của nàng đang mỉm cười hồn nhiên. Độc Ma trên liễn xa cũng phát ngẩn người, thầm nghĩ, con bé này là ai kìa? Sao lại có thể đẹp đến thế được? Nếu mình bắt được về Ma Cung, thế nào nàng cũng là hoa khôi của Phi Các tiên cung…
Còn mải suy nghĩ, chợt thấy thiếu nữ được gọi A Hương đã đến sát ngay liễn xa, và thấy nàng đang đưa tay lên cổ gỡ ngay cây dị bảo Ngân hoa hỏa thụ, tính cắt ngay dây trói trên mình của Ngọc điệp Châu Phụng.
Độc Ma thình lình sực nghĩ, đâu có thể nào để cho mất đám con tin này được, nghĩ vậy thình lình giơ ngay tay mặt ra!
Bỗng lại một tiếng Oanh vang ngân lên, Độc Ma hoảng hốt biết lợi hại, vội rụt nhanh tay lại, không dám thử liều nữa. Nhìn sang phía A Hương, chỉ thấy thiếu nữ như tiên đã cắt đứt hết dây trói Ngọc điệp Châu Phụng, Thanh điệp Châu Sách, Hồng điệp Châu Chu, Đông Phương Bình, bốn người được cởi trói. Thấy cảnh khẩn trương của trận đánh đang diễn tưng bừng, Liễu Mi đang tung hoành dọc ngang trong đám đệ tử của Ma Cung, nhưng vì chúng quá đông, cuộc đánh phá của nàng cũng khó khăn, Ngọc Điệp hét lên một tiếng cùng với hai cô con gái xông ngay vào trận, thôi thì tả xung hữu đột, quyền cước tỏa như pháo bông, chẳng mấy chốc họ đã cướp được binh khí trong tay. Lúc này khí thế lại càng như hổ thêm cánh, cùng hợp sức với Liễu Mi, chẳng khác nào như bốn bướm hái nhụy bẻ hoa, bửa chém như vào chỗ không người.
Tiếng hò reo giết chóc vang khắp toàn ngọn Lãnh Hương Điện, cả đến Độc Ma cũng cảm thấy rùng mình táng đởm, tính ra tay nhưng lại sợ Thôi Bác can thiệp, dần dà đệ tử của phía Ma Cung bị chết và bị thương cứ tăng thêm dần. Tiếng kinh thét gào kêu thảm thiết, át luôn cả tiếng binh đao!
Kẻ không biết võ công là Đông Phương Bình, lúc này như vừa sực tỉnh cơn mộng, nàng cảm thấy mến A Hương, dắt ngay tay nàng và bước lại phía Độc chỉ Thôi Bác.
Đoạn trường nhân Thôi Bác cười nói rằng:
– Hương ơi! Đây là chị Đình của con đó!
A Hương thản nhiên lên tiếng:
– Chào chị Đình!
Đông Phương Đình càng cảm mến nàng thêm và cũng gọi lại:
– Em Hương!
Thôi Bác liếc nhìn toàn trận chiến xong, bèn căn dặn hai nàng:
– Ta muốn xem rõ trận chiến ra sao? Vậy hai cô hãy để ý tên ma già ngồi trên xe kia nhé! Nếu thấy hắn rục rịch gì hai cô hãy báo ngay cho ta biết!
Hai thiếu nữ tuân lệnh, quay ngay tia nhìn về phía Độc Ma trên xe, và vị chủ nhân của Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong lúc này cảm thấy mình hình như đang ngồi phải lửa, trong tâm thần rối cuống lên. Chỉ thấy trong trận chiến thần ưng Đại Hắc độc đấu với Đinh Tàn, đang chiếm nhiều ưu thế. Đinh hãm, Đinh Hủy lo chống cự với Thượng Quan Linh, hình như cả hai đã cảm thấy khó thắng nổi với thế đánh như bài sơn đảo hải của Thượng Quan Linh. Đinh Phá bị sự công đánh tưng bừng của Hầu Hạo và Sở Canh, Đinh Phá cũng bị yếu thế hẳn và hắn chỉ còn nước lo thủ đòn mà thôi. Còn tứ nữ hổ tướng đang tung hoành thả tay giết chém tưng bừng các đệ tử của Ma Cung, và đã trên phân nửa đệ tử bị chết lẫn bị thương nặng. Độc Ma đau lòng, biết khó lòng mà thắng nổi trận này, vừa tính lên tiếng cho toàn nhóm rút lui, miệng vừa há ra, A Hương lập tức mách ngay rằng:
– Thôi bá bá! Miệng người kia sắp kêu kìa!
Chỉ thấy Độc chỉ Thôi Bác thân hình không động đậy chỉ thấy đưa tay phạt lên một cái, một vật tròn lạ bay nhanh ngay về phía mặt của Độc Ma! Chủ nhân Ma Cung thất kinh, vội đưa tay lên gạt, nào hay khi đưa tay lên đụng đến, chỉ cảm thấy như đụng phải cục than lửa, vừa rát vừa bỏng, vội rút ngay tay về, vật ấy vẫn bay nhanh ngay lại mặt, Độc Ma không sao tránh kịp, mặt nạ tức khắc bị bể tung, đồng thời trong miệng có một vật gì vừa nhét mạnh ngay vào vậy, chớp mắt đã đầy cứng mồm! vội vàng nhổ ngay phì ra xem, thì ra là một thỏi đất có mùi hôi bùn, và dính theo hai chiếc răng và máu, thấy vậy Độc Ma càng kinh người hoảng vía.
Thầm nghĩ: Công lực của mình cao tuyệt đến mức vậy, thế mà ngang nhiên vẫn không thể nào chống nổi ám khí tầm thường này của người ta, mắt trơ tráo nhìn ám khí đánh vào miệng, khiến nỗi bị mất cả hai răng. Chỉ nội công lực này cũng đủ kinh thế hãi tục cho trần gian rồi, nhất là người ta đã dùng đến một thỏi đất, có lẽ người ta cốt ý cảnh cáo mình, nếu họ có ý giết mình, mình làm sao giữ nổi mạng! Xem ra công lực cao cường của vị Đoạn Trường Nhân này, quả là danh bất hư truyền, mình không thể nào theo gót kịp được, lại càng không thế nào lấy trứng chọi với đá như thế được! Độc Ma chợt hiểu ngay ra, lúc này đối phương chưa ra tay giết mình, và bắt ngồi coi trận chiến rùng rợn về các cảnh chết chóc của đám đệ tử để uy hiếp tinh thần mình, và sau khi tàn sát hết đám đệ tử, lúc đó mới là giờ điểm chung của đời mình!
Thủ đoạn này quả là lợi hại, Độc Ma thông minh, nghĩ đến vậy càng lạnh mình toát mồ hôi, suy tính để tìm kế tẩu thoát.
Trước mắt, Đông Phương Đình và A Hương đang lo theo dõi cử động của mình, thỉnh thoảng tiếng hò hét trong trận đã chia bớt sự canh gác của Đông Phương Đình, nhưng riêng với thiếu nữ A Hương, nàng lại chăm chăm ngó thật kỹ về hành động của Độc Ma.
Chủ nhân Ma Cung lúc này tức hận vô cùng, không ngờ một nhân vật lừng lẫy hiên ngang một thời như mình, nay đành phải cam tâm đành chịu số phận như thế này, có cô bé canh chừng chặt chẽ, khiến nỗi mình tính phát lệnh ra cũng không được, nay không lẽ chịu bó tay ngồi chờ chết đó ư! Độc Ma không cam tâm! Và đang tìm kế tháo thân để giữ mạng.
Giờ xin quay sang phía trận chiến của tứ nữ hổ Liễu Mi, Châu Phụng, Châu Sách, Châu Chu, cuộc sát phạt vẫn tiếp diễn kinh khủng và rùng rợn, và nửa đám đệ tử của Ma Cung đã tử trận. Nhưng những tiếng hét thê thảm của đám đệ tử của Ma Cung vẫn thi nhau vang hết tiếng này đến tiếng khác, và mỗi tiếng thét lại là có một người hồn lìa khỏi xác tàn tật của chúng, tâm lý chung của đám đệ tử còn đang sống, chúng chỉ mong sao chủ nhân mau ra tay cứu nạn, hoặc ra lệnh cho ngừng chiến, hầu mong giữ mạng sống, nào hay Ma Cung chủ nhân đã bị mắc chẹt, phần Tứ đại đệ tử của Ma Cung lại đương bận tay giao chiến với với toàn các tay cao thủ cừ giỏi cả. Tuy biết các đệ tử bị nạn thảm khốc, nhưng không làm sao rảnh tay ra cứu vãn tình thế được. Ác nữa là lệnh của chủ nhân Ma Cung xưa nay nghiêm khắc vô cùng, chưa có lệnh không ai dám tự ý rút, dù biết là chết, thế là chúng cố thí mạng chống đánh đến cùng. Bởi thế trận chiến cứ tăng thêm sức khốc liệt kinh khủng. Và chính nhờ kiểu đánh thí quân ấy, dần dà đám đệ tử đã tập trung được với nhau và rút lui dần về một góc của đỉnh Lãnh Hương Điện và cố tử thủ kịch liệt.
Và dưới sức công hãm vũ bão của ba mẹ con họ Châu quyết trả thù cho Bạch điệp Châu Ni, hợp cùng với Liễu Mi, chẳng mấy chốc, đám tàn đệ tứ của Ma Cung lại chết bớt đi mất phân nửa. Liễu Mi liếc nhanh trận thế, tính thầm trong bụng: số đệ tử của Ma Cung còn lại đây, mẹ con họ Châu đủ dư sức đối phó rồi, nàng thu ngay kiếm về, tung mình vọt nhanh ra ngoài vòng. Sau khi đứng một lúc, nàng lập tức quyết ý ngay, giải quyết nhanh tên nào hay tên ấy, chỉ thấy Đinh Phá đang bị Hầu Hạo và Sở Canh đánh quýnh người, nguy cơ đã hiện ra tưng bừng. Liễu Mi bèn tính ngay khai đao tên này trước, nghĩ xong, nàng hét lên một tiếng, vung ngay kiếm tham gia ngay vào cuộc chiến để đánh Đinh Phá!
Phích lịch nhị lang Sở Canh vốn là người tính tình ngay thẳng, chàng vẫn canh cánh lo nghĩ đến phía Thượng Quan Linh, vì Thượng Quan Linh lúc này đang phải một chọi với hai, tính sang giúp ngay Thượng Quan công tử từ lâu, nay thấy Liễu Mi nhảy vào vòng chiến lập tức rút lui nhảy nhanh ngay ra, chuẩn bị tiếp tay với Thượng Quan Linh. Thấy vậy, Liễu Mi lập tức lên tiếng gọi ngay lại rằng:
– Sở hương chủ, chớ vội vã thế! Hãy giải quyết ngay tên này đã rồi tính sau!
Sở Canh vốn rất phục tùng nàng Liễu Mi, nghe vậy bằng lòng ngay.
Do đó, Đinh Phá phải chịu một thế đánh ác liệt tam giác, đã bất lợi nay lại càng bất lợi hơn, hắn đã tính liều mạng để đột vây, nhưng dưới sức đánh tơi bời của Liễu Mi, Hầu Hạo, Sở Canh, tên Đinh Phá không làm thực hiện nổi ý định của mình, mấy lần xông ra, đều bị đánh bật về vị trí cũ! Dần dà, Đinh Phá đã cảm thấy mệt, bỗng Hầu Hạo nhận ngay ra một thế trống rỗng của đối thủ, chàng quát ngay một tiếng lớn, người và kiếm hợp nhất, một làn ánh sáng bạc tung vọt ngay về phía địch nhanh như choáng điện.
Đinh Phá nhận ngay ra thế đánh khốc liệt, trong lòng giật nảy mình, liếc nhanh mắt thấy phe mình đã hoàn toàn bị mất ưu thế, trong lòng càng khớp sợ thêm, đang tính rút thế để né tránh, nhưng kiếm quang của Hầu Hạo đã cuộn đến, một luồng khí lạnh đã bao vây khắp xung quanh! Đinh Phá thét lên một tiếng, vung ngay cây kiếm của mình với thế quái dị.
Oang một tiếng, mũi kiếm từ trên bị đè chúi ngay xuống, quái dị lạ lùng. Ngay lúc đó, Hầu Hạo quát lên một tiếng, vận hết toàn lực bửa ngay ra, leng cheng một tiếng, hai kiếm đụng độ nhau. Lập tức nhận ngay ra công lực trên cây kiếm của Đinh Phá đã yếu hẳn, chắc sau cuộc kịch chiến với Hầu Hạo và Sở Canh, hắn đã bị tiêu hao công lực, nay lại thêm Liễu Mi quả đuối sức hẳn.
Hầu Hạo cả mừng, thuận thế dồn ngay toàn lực của mình ra áp đảo đối thủ, kiếm đưa thẳng ra, Đinh Phá cảm thấy nguy cơ, không biết làm sao, đành lăn lông lốc ra xa ngoài năm thước, nhưng lại vừa khéo đụng ngay Phích lịch Sở Canh quát lên rằng:
– Ta sẽ đâm lòi phèo con ma sống như ngươi!
Dứt tiếng Sở Canh đâm ngay mũi kiếm xuống!
Đinh Phá vừa lăn ra, chưa kịp thở hơi để tinh thần, lại phải vội lăn nghiêng ngay phía khác. Nào ngờ thứ nữ tinh ranh của Thanh Thông Bang hình như đoán trước được ngọn tránh này của địch, nàng vừa nhanh vừa lẹ tới sát ngay cạnh và chờ cho tên Đinh Phá vừa tung mình từ dưới đất vọt lên, Liễu Mi thình lình nhanh như cắt xỉa ngay mũi kiếm của mình ra!
Đinh Phá lúc này chỉ còn cảm thấy một ánh bạch quang sáng nhoà trước mặt, không sao tránh kịp, một tiếng thê thảm vang lên, trên vai lập tức bị trúng đòn kiếm. Nhưng Đinh Phá quả là tay công lực cao tuyệt, trong lúc nguy nan mà vẫn cố duy trì không ngã, cây trường kiếm được phạt mạnh ngay ra công hãm đích để tự vệ lấy thân. Lúc này nhìn kỹ Đinh Phá, chỉ thấy tóc tai xõa tơi bời, bả vai máu tươi lênh láng, hình dáng kinh khủng không khác nào con quỉ sống, mắt trợn tròn xoe ngó căm hờn vào khuôn mặt của Liễu Mi, và hắn đã lừ đừ bước chậm từng bước tiến về phía Liễu Mi, dù cho thứ nữ của Thanh Thông Hội to gan bạo dạn đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi ớn lạnh nổi da gà; và chính tướng mạo dị hợm ba phần người bảy phần ma này của Đinh Phá, Liễu Mi bỗng quên cả cuộc đánh, chỉ thấy nàng đang lui dần từng bước về phía sau!
Hầu Hạo vội lên tiếng nhắc tỉnh Liễu Mi:
– Liễu cô nương hãy hạ nó cho rồi!
Liễu Mi nghe tiếng nàng mạnh bạo ngay lại, trong khi đó Sở Canh lại nghĩ ra một kế hoàn hảo, mắt thấy Đinh Phá lừ đừ tiến áp về phía Liễu Mi, thình lình Sở canh ngồi thụp ngay xuống, thuận tay phóng ngay thanh kiếm của mình sang! Và thanh kiếm ấy đã chém ngay vào hai đầu gối của Đinh Phá, hắn thét lên một tiếng đau đớn, khụp một tiếng, quì bịch ngay xuống đất. Lúc này, chỉ có Liễu Mi là gần Đinh Phá hơn ai hết, nàng thuận thế vung ngay kiếm ra. Bạch quang nhoáng nhanh một đường sáng lóe lên, Đinh Phá thét lên một tiếng rùng rợn, toàn thân gục sấp ngay xuống, cả một chiếc đầu lâu như quỉ quái ấy bị bạt tít xa trên một trượng! Thế là kết liễu được một trong Tứ Hung của Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong, ba người đều cảm thấy hả dạ khoan khoái, liếc mắt nhìn cuộc diện, Hầu Hạo lớn tiếng rằng:
– Thượng Quan hiền đệ hãy an tâm, có bọn ngu huynh lại tiếp sức đây!
Dứt lời ba người xông thẳng sang phía Đinh Hãm, và dùng ngay lối đánh với Đinh Phá, vây ngay Đinh Hãm lại, đánh in hệt lối đánh đoạt mạng của Đinh Phá, một lối đánh dồn dần địch vào tử địa mới nghe.
Bớt đi một đối thủ, Thượng Quan Linh cảm thấy áp lực trận đánh nhẹ hẳn đi một nửa, lập tức lại sử dụng ngay đến Đinh Giáp Khai Sơn, bửa quất tới tấp như vũ bão, những luồng kình phong dồn dập ép cuộn sang Tam Hung Đinh Hủy. Trong nhóm Tứ Hung, có lẽ Đinh Hủy có cảm tình đặc biệt và thân nhất với Đinh Phá, nay thấy bạn đã chết thê thảm như thế trong lòng đau đớn vô cùng, lúc này chỉ nghe những tiếng sùi sụt phát ra từ trên bộ mặt rùng rợn lở loét của Đinh Hủy. Giờ đây hắn chỉ còn nghĩ đến liều chết để thí mạng với đối phương cho khỏi bị lỗ vốn!
Và cũng chính nhờ lòng bi phẫn liều mạng ấy, hắn đã ngang nhiên cầm cự nổi với kình địch Thượng Quan Linh.
Bên phía liễn xa, chủ nhân Ma Cung thương xót ái đồ bị tử trận, không sao chịu nổi, lập tức đứng ngay dậy.
A Hương thấy vậy vội lên tiếng ngay:
– Thôi b…
Tiếng bá bá còn chưa kịp thoát ra cửa miệng, chủ nhân Ma Cung đã nhoáng như một luồng điện trời trước cơn giông tố, chỉ thấy toàn thân Độc Ma bay bổng ngay lên, cũng ngay lúc ấy, tiếng cười ha hả của Đoạn Trường Nhân vang lên, ống tay áo phất ra một luồng kình lực vô cùng dũng mãnh ập ngay đến chủ nhân Ma Cung, chỉ thấy Độc Ma bị bật ngược ngay về, liếc mắt nhìn vẫn thấy Độc chỉ Thôi Bác ung dung nhìn chiến cuộc đang tiếp diễn, không thèm ngó ngàng gì đến mình, và nghe tiếng Độc chỉ Thôi Bác lẩm bẩm rằng:
– Tên ma già kia! Hãy ngoan ngoãn ngồi yên trên xe mà xem trò cho vui mắt, cuống đi đâu vậy? Nếu còn ương ngạnh, đừng trách ta đây ra tay tiễn hồn ngươi đi sớm đấy nhá!… Âm thanh tuy không lớn, nhưng Thôi Bác đã dùng lối nội lực tuyệt đỉnh để phát tiếng ra, giọng rõ ràng và truyền ngay vào tai của Độc Ma; với câu nói rợn người ấy, không khác nào đã tuyên bố tử hình cho Độc Ma biết, và mỗi khi con người ta kề gần cái chết, dũng khí tự nhiên mà sinh ra. Độc Ma cũng vậy, nghĩ trước sau gì cũng chết, và một cái chết bị đe dọa từng lúc một quả không thể nào chịu nổi khủng hoảng ấy được, thà là chết ngay cho sướng thân! Nghĩ vậy Độc Ma bèn dồn hết ý chết của mình vào chữ liều.
Độc Ma còn chưa kịp thi thố hành động của mình, thì Độc chỉ Thôi Bác, làm như người có mắt đằng sau gáy, thình lình quay ngay lại, đôi mắt sáng quắc tia ra một sức nhìn óng ánh về khuôn mặt của Độc Ma.
Chủ nhân Ma Cung vẫn có vẻ không cam, đưa tay gỡ ngay khăn che mặt ra, để lộ bộ mặt nạ anh tuấn đẹp mắt. Trong lòng Độc Ma còn mơ tưởng rằng, với hai ngọn Đại Ma thần công và Nhiếp Hồn Công của mình có thể so bì phân cao thấp thử với Đoạn Trường Nhân xem sao. Nghĩ vậy, Độc Ma bèn dồn hết nhãn lực của mình lại, ngó thẳng sang phía Thôi Bác và ngầm tính thu hút ngay tia nhìn của đối phương. Nếu kẻ nào bị trúng Nhiếp Hồn Công, thần trí sẽ bị đờ dại hôn mê, và đôi mắt của họ sẽ cảm thấy Độc Ma là người đáng kính trọng, và sẽ để cho Độc Ma sai khiến tự do về lý trí của mình.
Và xưa kia Bạch điệp Châu Ni bị nạn, chính cũng vì lối Nhiếp Hồn Công này. Nay Độc Ma thân hành phát ra, lẽ đương nhiên lợi hại hơn Đinh Hãm đã dùng trên thân Châu Ni nhiều. Khi Độc Ma bắt gặp tia nhìn của Thôi Bác, bèn cố ý khích tướng rằng:
– Đoạn Trường Nhân! Ngươi có dám nhìn thẳng vào mắt ta không?
Thôi Bác cười rằng:
– Lão ma già! Kể người cũng to gan lớn mật thật, với chút trò mèo chó nhỏ mọn ấy, mà cũng dám đem ra múa rối trước mặt ta sao? Tưởng ta không dám ngó ngươi sao! Đáng buồn cho ngươi thật! Vậy ta sẽ cho ngươi mở mắt biết rõ lợi hại của ta…
Dứt lời Đoạn Trường Nhân quát lên một tiếng, đôi mắt sáng ngời tựa như hai ngọn đuốc thiêng, nhìn thẳng ngay sang phía Độc Ma. Chỉ trong chớp nhoáng, Độc Ma cảm thấy mình bị đối phương áp đảo ngay, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng từ từ dồn hắn sang phía mình vậy!
Độc Ma hoảng hốt, biết ngay Nhiếp Hồn Công của mình không thể nào thắng nổi, vội thu ngay lại. Độc Ma đành phải giở đến ngọn giữ nhà là Đại Ma thần công của mình và cũng là ngọn danh hiệu của mình ra. Thứ công lực quái dị này cũng được truyền thần bằng đôi mắt, nhưng oai lực nó thể hơn Nhiếp Hồn Công đến mười lần, khi kẻ nào nhìn vào, tinh thần lập tức bị nhầm lộn ngay, không khác nào như kẻ bị bệnh Mộng ma vậy, hoàn toàn nghe sự chỉ huy của đối phương. Với đại kình địch trước mắt, Độc Ma chỉ còn ngọn tuyệt học chót nhất và giữ nhà nhất của mình, ánh mắt thình lình biến đổi, Đại Ma thần công lập tức ra ngay. Thôi Bác bỗng cảm thấy mắt mình có cảm giác lạ, trong bụng cũng giật mình, lập tức đề phòng ngay.
Chỉ thẩy Độc chỉ Thôi Bác lúc này đứng oai nghi, thái độ ung dung, đôi mắt không chớp ngó thẳng và tia nhìn của Độc Ma, trên mặt mỉm cười. Đây chính là vẻ oai nghi lẫm liệt của vị Độc chỉ Thôi đại hiệp mỗi lần chống đối với kình địch. Đối diện, chủ nhân Ma Cung cũng đang giở hết ngọn tuyệt kỹ của mình, nhưng vì có chiếc mặt nạ tuyệt đẹp che mất khuôn mặt thật, nên chẳng ai thấy được thần sắc của Độc Ma lúc này ra sao!
Đôi bên đối lập nhìn nhau, dần dà phía Ma Cung thấy ớn lạnh trong mình, ngọn tuyệt học nhất của mình đã đem ra sử dụng, ấy thế mà vẫn không làm gì nổi Độc chỉ Thôi Bác. Nản lòng, thối chí, khớp sợ đã bắt đầu len lỏi vào ý nghĩ của Độc Ma. Chỉ thấy Độc chỉ Thôi Bác một người bệnh hoạn mà xưa kia phải ho lên ho xuống khi mỗi lần lên cơn, nhưng nay không hề thấy đối thủ ho tiếng nào, và cũng chẳng thấy người ta ăn những đóa hoa đỏ ói như xưa kia, da mặt hồng hào, công lực hình như đã tiến hơn trước nhiều. Tia nhìn của Thôi đại hiệp, lúc này chẳng khác nào như hai ánh đuốc sáng chói và đang thiêu đốt dần tâm thần của địch thủ.
Ma Cung chủ nhân không còn biết tính cách gì hơn, là tính đến nước tìm cơ rút ngay thế về để khỏi bị bại. Nghĩ vậy bèn thu rụt ngay tia nhìn của mình lại…
Độc chỉ Thôi Bác ha hả cười rằng:
– Ma già còn những ngọn gì nữa? Hãy giở ngay mau ra! Đừng có đến lúc thua lại không chịu phục…
Nhưng chỉ thấy Độc Ma ngồi nhắm mắt buồn thiu trên liễn xa, rõ ràng đã cam tâm chịu thua!
Những người trong võ lâm, ai cũng có tâm lý hiếu thắng, dù là những kẻ cao thủ tột đỉnh cũng tránh không thoát lệ ấy, nay như Đoạn Trường Nhân cũng vậy, sau khi thắng trận này, biết ngay Độc Ma không phải là đối thủ của mình. Trong lòng cảm thấy một niềm thư thái nhẹ nhàng, căn dặn hai thiếu nữ chớ nhìn vào mắt người này, xong xuôi tươi cười quay mình.
Nhưng cũng lúc đó, Độc chỉ Thôi Bác cảm thấy buồn buồn trong ý nghĩ của mình, từ năm hai mươi tuổi Thôi Bác đã đoạt được danh Thiên hạ đệ nhất, dẫu cho mình không tin, nhưng trong mấy chục năm trời nay, quả nhiên chưa hề gặp qua một địch thủ nào xứng đáng, và nay đến cả tên lừng danh vang tiếng trong Phi Các ma cung trên Vô ảnh Phong Độc Ma cũng chỉ là hạng xoàng như thế! Thôi Bác cảm thấy mình không khác nào ôm đàn gẩy cho trâu nghe!
Trong lúc này, Thôi Bác chỉ còn cố hồi ức lại trận đánh kinh hồn và cũng là một trận xứng nhất trong đời vị đại hiệp họ Thôi, đó là trận chiến cùng với minh huynh Ngọc Thụ Thiếu Tù, ác chiến với bảy anh em cao thủ khét tiếng của Tần Trung Thất Điểu, chỉ có trận này là đáng ghi nhớ hơn, và cũng từ đó, không còn ai dám bén mảng đến tỉ thí với Thôi đại hiệp khét tiếng trong vòm trời võ lâm nữa. Và cũng chính do đó mà Thôi Bác mang họa hận tình vào thân, rồi sinh ra bệnh u buồn!… Và cũng từ đó không bao giờ còn ra tay giao tranh với ai nữa. Và đây, bút giả tạm gác lại chuyện trầm tư mặc tưởng của vị Thôi đại hiệp đang suy tưởng về dĩ vãng để thuật về trận chiến đang tiếp diễn.
Thượng Quan Linh càng lúc càng thắng thế, Đinh Hủy dần dần thối lui về vách núi, Thượng Quan Linh dồn áp sát lại, sự đắc thắng đã thấy nằm rõ trong tay.
Chủ nhân Ma Cung, trong lòng bi ai, mắt thấy tam đồ đệ sắp sửa mất mạng, mình không thể nào ra tay tương cứu được, nỗi lòng bi phẫn không sao tả được. Nghĩ thầm: không lẽ vận số của Ma Cung đã đến ngày tận kiếp mà đám đệ tử và cả mình đều bị táng thân vùi xác tại Lãnh Hương Điện đây sao? Nghĩ đến cuộc sống xa hoa sung sướng hành lạc của Phi Các ma cung trên Vô Ảnh Phong, trên giang hồ ai mà không biết và chẳng ngán. Nay tính chiếm đoạt kho tàng kếch xù của Lãnh Hương Các để gây thanh thế lớn lao cho Vô ảnh phong, nào hay Độc chỉ Thôi Bác chưa chết, đến nỗi lầm một nước cờ, đại cuộc phải chịu thua tàn khốc như hôm nay.
Kẻ anh hùng mạt lộ, chủ nhân Ma Cung bất giác lệ ứa hai hàng… thình lình liếc nhanh mắt, thấy con bé A Hương đang chăm chăm ngó mình. Chợt Độc Ma động lòng, thầm nhủ: Trời đã giúp ta! Lập tức phóng ngay tia nhìn của mình sang thiếu nữ A Hương, một mặt dồn ngay ngọn Nhiếp Hồn Công ra… Trong bụng khấn vái thần: Xin ơn trên phò độ cho con bé này mắc bẫy, xem ra con nhỏ này thế nào cũng can hệ đến đời tư của Thôi Bác, nếu ta bắt được nó, tất cả đều có cơ xoay chuyển ngược cục diện trước mắt, sẽ thay đổi ngay theo ý mình muốn…
Quả nhiên A Hương vì tính háo kỳ nên bị mắc mưu ngay, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt của Độc Ma có một ánh sáng lạ lùng, tâm trí A Hương bị mê loạn ngay, chỉ thấy bộ mặt ấy rất dễ thương và dễ mến, nàng có cảm giác người này cũng đáng yêu mến như Thôi bá bá, chị Liễu Mi, hay Đại Hắc và các đàn sóc của nàng vậy, nghĩa là con người hoàn toàn hòa thiện đáng yêu mến.
Lúc đó chỉ thấy đối phương đưa tay ngoắt, A Hương lòng không còn tự chủ, nàng đưa chân bước ngay sang phía Độc Ma…
Trong lúc này hầu hết trận chiến các nơi đều đang đi vào mức sắp kết thúc hẳn, nên Thôi Bác và Đông Phương Đình đều không hề chú ý đến hành động của A Hương. Chính vì Thôi Bác đã dặn trước là đừng ngó vào mắt của địch, nên Thôi Bác vững lòng đứng xem trận chiến. Độc chỉ Thôi Bác lập ý là sau khi tận diệt hết các đệ tử Ma Cung và nhất là sau khi diệt hết Tứ đại đồ đệ của Độc Ma, rồi dưới sự giám sát của mình, vẫn để cho lớp người hậu bối ra tay tiêu diệt luôn tên Độc Ma, như thế vừa tránh khỏi mình ra tay vừa khỏi mất thể diện của kẻ cả như mình!
Nhưng không ngờ sự việc lại xảy ra ngoài ý muốn và quá đột ngột. Thượng Quan Linh đắc thắng, túm ngay được Tam Hung Đinh Hủy, điểm luôn huyệt đạo và cử bổng hắn lên quăng luôn xuống sườn núi! Bị quăng xác trong lúc toàn thân còn cứng đơ vì bị điểm huyệt ấy, Đinh Hủy còn gì là mạng. Thân hắn lăn long lóc như một thùng gỗ lăn tuốt xuống núi. Sau khi thắng Đinh Hủy, Thượng Quan Linh quay đầu nhìn, đám đệ tử của Ma Cung đã bị ba mẹ con Châu Thị giết sạch, bên kia Liễu Mi, Hầu Hạo, Sở Canh, ba người đang vây đánh Đinh Hãm tưng bừng.
Liễu Mi nhanh mắt lên tiếng kêu ngay:
– Anh Linh! Hãy mau qua đây! Thượng Quan Linh vội chạy ngay lại đỡ cho Liễu Mi. Nàng nhoáng người nhanh như một tia chớp vèo ngay sang phía Đại Hắc đang ác chiến với Đại đệ tử Ma Cung là Đinh Tàn.
Linh điểu Đại Hắc càng đánh càng hăng, Đinh Tàn đã cảm thấy đuối sức, khi Liễu Mi vọt tới, nàng chen ngay vào giữa cuộc đấu của đôi bên, giơ ngang trường kiếm ra rằng:
– Đinh lão đại. Nay niệm tình về chị Hạ Quyên, tạm tha cho ngươi một phen, vậy hãy rời mau ngay cho rồi!
Đinh Tàn nhìn nhanh khắp một lượt, biết không sao cứu vãn nổi tình thế được, lên tiếng hỏi rằng:
– Hạ Quyên nay ở đâu?
Liễu Mi trả lời:
– Chị ấy đã được Nam Bút tiên sinh hộ tống về quê nhà…
Liễu Mi đằng này nói chưa hết lời, bên kia Đinh Tàn tung mình phi thân lên xuống núi, thần ưng Đại Hắc tính truy kích, nhưng bị Liễu Mi ngăn lại ngay!
Trên đỉnh Lãnh Hương còn chừa lại mỗi Đinh Hãm bị vây đánh, hắn la hét rùng rợn khuấy rối tinh thần của đối phương để mong có cơ cứu lấy mạng sống của mình.
Độc chỉ Thôi Bác bỗng lên tiếng:
– Cháu Hầu Hạo và Sở hương chủ hãy lo vây hãm tên đó, và phiền Châu gia mẫu nữ (mẹ con) đứng cạnh canh chừng, chớ cho nó thoát khỏi, còn Liễu Mi, Thượng Quan Linh, Đại Hắc, các con hãy sang đây lo liệu số phận cho tên lão tặc này.
Mọi người nhận lệnh tiến sang, sau khi cùng với Thôi Bác quay người lại, ai nấy thất kinh hoảng hồn, không ai còn nói được câu gì, chỉ thấy đôi mắt của thiếu nữ rừng rú ấy như đờ dại đứng tựa người vào lòng của Độc Ma…