Đoạt Hồn Kỳ

Chương 5: Trên Thất Ly Sơn nhiều dị nhân


Đọc truyện Đoạt Hồn Kỳ – Chương 5: Trên Thất Ly Sơn nhiều dị nhân

Thượng Quan Linh ngơ ngác không hiểu gì, nhưng cũng y lời làm theo.

Trong nét chỉ tay ấy, không những là riêng mình mà cả đến Phương Bách Xuyên, Tạ Đông Dương đều giật nẩy mình, ngón tay đi tới đâu, phấn đá bụi bay tới đó, nghiễm nhiên thấy một đường sâu lõm gần nửa tấc, quả đã vượt hẳn công lực thường ngày của cậu bé đến mấy lần!

Thiên Si đạo trưởng thở dài rằng:

– Nếu bây giờ phế bỏ hết công lực đã có để luyện lại từ đầu, vừa chậm lại vừa khó khăn, chẳng thà cháu cứ học quách ngay môn Thất Sát Hàn Linh âm công của Đoạt Hồn Kỳ cũng tiện, hơn nữa võ công đâu có gì gọi là chánh tà đâu, ăn thua ở trong lòng dạ mình, sau khi học xong, cháu cứ chuyển hướng sang việc thiện cũng thế!

Thượng Quan Linh lớn tiếng nói:

– Không! Không!… cháu không thèm học loại Thất Sát Hàn Linh âm công của Đoạt Hồn Kỳ đâu! Dù là một môn võ vô địch đi nữa cháu cũng không ham!

Thiên Si đạo trưởng gật đầu cười mỉm:

– Chí khí của cậu bé lớn thật! Thế ta giới thiệu cậu cho Nam Bút Gia Cát Dật để hao tốn thêm mười năm tâm lực hầu đào tạo cho cháu một võ công tuyệt thế nhé!

Tạ Đông Dương và Phương Bách Xuyên không khỏi mừng thầm trong bụng, Thượng Quan Linh lại ngược ý hai người, vẫn lắc đầu nguây nguẩy rằng:

– Nam Bút cháu cũng không học!

Thiên Si đạo trưởng lại mỉm cười hỏi:

– Trong làng võ lâm hiện nay, nói về công lực không còn ai hơn nổi Càn Khôn ngũ tuyệt, cậu không học Đoạt Hồn Kỳ, không học Nam Bút, vậy cậu muốn học ai đây?

Tạ Đông Dương và Phương Bách Xuyên nghe Thượng Quan Linh nói thế, tưởng rằng cậu bé đòi học nghệ với Thiên Si đạo trưởng, nào ngờ Thượng Quan Linh ngước mắt nhìn trăng, miệng lẩm bẩm nói:

– Cứ theo Càn Khôn ngũ tuyệt mà học nghệ, chắc suốt đời cũng đừng hòng giỏi hơn được: Đông Tăng, Tây Đạo, Nam Bút, Bắc Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ!

Tạ Đông Dương chỉ sợ ái đồ mình làm mích lòng Thiên Si đạo trưởng để lỡ mất một dịp tuyệt thế kỳ duyên trước mắt, vờ giận mắng rằng:

– Linh! Sao con ăn nói hồ đồ thế? Trong đời võ lâm này, còn ai hơn được Càn Khôn ngũ tuyệt nữa?

Thượng Quan Linh tròn xoe mắt hỏi:

– Thưa thầy, thế thử hỏi võ công của Càn Khôn ngũ tuyệt lại học từ đâu mà ra?

Tạ Đông Dương quả nhiên bị bí. Thiên Si đạo trưởng ha hả cười rằng:

– Cậu bé càng có chí lớn càng hay! Tạ huynh đừng trách cháu làm gì!

Thiên Si đạo trưởng lại quay đầu nói với Thượng Quan Linh rằng:

– Với lối nghĩ của cậu, không phải là không có hy vọng, chỉ cần sao thấu hiểu được quyển Vô Tự chân kinh ấy, thêm vào mười năm khổ công tập luyện nữa, chừng đó có thể vượt hẳn ngay Càn Khôn ngũ tuyệt là khác!

Nhắc đến Vô Tự chân kinh, Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương, cả hai người cùng mời Thiên Si đạo trưởng vào tối mai đây, sau khi mà Đoạt Hồn Kỳ giao tranh xong với người tự xưng là thiên hạ đệ nhị kiếm Phổ Kiên, cùng ra tay đoạt lại quyển Vô Tự chân kinh nơi Đoạt Hồn Kỳ, họ đều sợ sau này lỡ Đoạt Hồn Kỳ thấu hiểu những ảo diệu trong quyển sách quý ấy, rồi lại gây nhiều sóng gió trong giang hồ, chừng đó khó lòng còn ai có thể trị nổi y!

Thiên Si đạo trưởng tươi cười rằng:

– Chính bần đạo cũng muốn gặp mặt Đoạt Hồn Kỳ, bởi xưa kia chúng tôi được tôn gọi Càn Khôn ngũ tuyệt, mạnh ai người nấy hùng cứ một phương. Ngoại trừ có đấu thử sức trong một hai người ra, mãi đến khi mở cuộc tỷ thí trên kim kỉnh núi Nga My để phân rõ ngôi thứ, chừng đó năm người mới gặp mặt nhau! Hồi ấy Đoạt Hồn Kỳ cũng đeo mặt nạ da như bây giờ, cũng áo dài đen, tiếng nói lạnh lùng âm u và luôn luôn cười với âm thanh rợn người ấy! Nhưng đã cách biệt hai mươi năm, dù cho công lực ai nấy có giỏi hơn thêm phần nào đi nữa, cho là gìn giữ cho dung nhan được tươi trẻ mãi, nhưng sao trong giọng nói của y lại không cảm thấy già nua mới lạ? Hơn nữa, xem về thân hình, âm thanh và cả mọi cử chỉ nhỏ của hắn, hình như không được tự nhiên cho lắm! Tôi nghi hoặc về con người Đoạt Hồn Kỳ này có vẻ…

Này cháu Linh, lúc ở Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên sơn, khi cháu xem lén Đoạt Hồn Kỳ đấu với Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, cháu có thấy y dùng loại binh khí gì không?

Thượng Quan Linh trả lời ngay:

– Dạ có binh khí! Nhưng là một cây Phong Ma Đồng Côn kéo ra xếp vô được, trên cây đồng côn ấy món một lá cờ bằng đoạn đỏ, có vẽ sọ người và hai xương chéo, tay mặt của y thì dùng dây lưng buộc vào phía sau, chỉ nghênh địch với cánh tay trái, khí sắc lúc đó đầy vẻ kiêu ngạo. Nhưng võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân cũng thuộc loại cừ khôi thế mà cũng chịu nổi ba mươi sáu thế gió cuốn của cây Phong Ma Bảo Kỳ của Đoạt Hồn Kỳ!

Thiên Si đạo trưởng ngạc nhiên rằng:

– Cây phong ma Đoạt Hồn Kỳ và cây Trường Vi Vân Phật của ta và ngọn Kình Thần bút của Gia Cát Dật, cùng cây Tam Chỉ kiếm của Bắc Kiếm với đôi Long Hổ cương hoàn của Đông Tăng Túy đầu đà, đều là những vật không bao giờ rời khỏi thân mình! Hắn đã có cây Phong ma Đoạt Hồn Kỳ này, cũng đủ chứng tỏ sự nghi đoán của ta là sai. Vậy chính hắn là người xưa kia ta đã từng gặp ở Kim đỉnh trên Nga My!

Nói tới đây, mắt nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Linh:

– Thôi, bây giờ hãy tạm xếp chuyện Đoạt Hồn Kỳ là người cũ hay mới, giả hay thiệt! Tối mai gặp mặt sẽ biết rõ trắng đen ngay, còn về chuyện quyển Vô Tự chân kinh phải chăng cậu muốn tối mai sẽ đoạt lại bằng thủ đoạn cứng rắn?

Thượng Quan Linh suy nghĩ một hồi rằng:

– Nếu đạo trưởng trong lúc này chưa đòi vội, thì cháu chờ nửa năm tới đây khi cuộc họp mặt trên Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn. Nếu Đoạt Hồn Kỳ không trả, chừng ấy cháu sẽ liều chết để cướp lại cho bằng được trả lại cho đạo trưởng vậy!

Thiên Si đạo trưởng lớn tiếng cười rằng:

– Đúng! Đúng! Đúng… Đừng nói là Vô Tự chân kinh là một vật ngoại thân, dù cho đầu rụng xuống đất, xương thịt tan thành tro đi nữa, cần nhất ở đời đừng nên bao giờ thất tín! Ta đã bằng lòng cho cậu mượn trong nửa năm, trong thời gian này, cậu cũng không nên đòi lại vội, tuổi cậu còn nhỏ thế mà tâm tư đã chính đại quang minh vậy, tương lai có thể là một tinh tú sáng trong võ lâm sau này, thế nào chẳng hơn hẳn Càn Khôn ngũ tuyệt?

Lời khen của Thiên Si đạo trưởng khiến cho Tạ Đông Dương và Phương Bách Xuyên ngượng đỏ cả mặt!

Thiên Si đạo trưởng thấy vậy cười rằng:

– Phương Tạ hai huynh! Hà tất phải bận tâm phiền lòng như thế làm gì? Về ý kiến đoạt lại quyển Vô Tự chân kinh của nhị huynh, chẳng qua cũng chỉ sợ là thêm cánh cho hổ mà thôi! Quả đã có lòng nhân đạo với giang hồ, nhưng nếu tôi không biết trước quyển Vô Tự chân kinh lại khó hiểu đến thế, đời nào lại không cân nhắc sự nặng nhẹ của nó mà nói vậy với nhị huynh! Vị cao túc của Tạ huynh đối với tôi quả có duyên tiền định thì phải! Đêm mai chia tay nhau đây, phương trời góc biển không biết bao giờ có dịp gặp nhau, nay cậu ta bị Đoạt Hồn Kỳ Phân Kình Thác Mạch, không thể nào học được các nội công chính tông khác, nhưng về loại binh đao hay chưởng pháp, vẫn có thể học được như thường, vậy nhân dịp dưới trăng thanh gió mát này, tôi truyền một vài ngón cho cậu ấy, chắc Tạ huynh không phiền trách Si đạo này chứ?

Tạ Đông Dương vội bảo Thượng Quan Linh bái tạ. Thiên Si đạo trưởng mỉm cười nói:

– Cậu muốn đạt tới chí nguyện vạn phu vô địch, quả lúc này còn hơi sớm, giờ cứ lo học trước một vài ngón tuyệt nghệ để phòng thân trước đã, vì thế ta mới nhất định cậu thích về loại binh đao hay về chưởng pháp nào?

Thượng Quan Linh chớp mắt trả lời:

– Đoạt Hồn Kỳ thì ác, còn của Bắc Kiếm Phổ Côn lại kiêu, vậy cháu muốn học cả kiếm lẫn cờ, sau có thể dùng kiếm đánh bại Bắc Kiếm rồi dùng quạt cho Đoạt Hồn Kỳ lộn lăn lông lốc ba mươi sáu thế như y đã quạt Ngọc Tiêu Lang Quân vậy!

Thiên Si đạo trưởng nheo mày nói:


– Ơ quái! Cái cậu bé này sao khó tính thế! Trong Càn Khôn ngũ tuyệt, mỗi người chuyên về một loại, nếu phải qui định dùng kiếm hay dùng cờ, đến như ta đây cũng không thể nào thắng nổi Đoạt Hồn Kỳ hay Bắc Kiếm, như thế thì ta làm cách nào truyền dạy cho cậu đây?

Thượng Quan Linh nhe răng cười rằng:

– Dạ thưa không sao! Đạo trưởng cứ việc truyền dạy cháu về môn Trường Vi Vân Phật, đến chừng gặp Túy đầu đà Đông Tăng, cháu sẽ học luôn ngọn tuyệt kỹ Lương Hổ cương hoàn, cầu thêm Gia Cát Dật truyền thêm luôn Kình Thần bút. Sau này cháu học được ba ngọn tuyệt kỹ ấy, dung hòa khắp cả ba rồi thêm vào sự tìm tòi nghiên cứu của mình, cháu sẽ sáng tạo ra hẳn một bộ môn cờ pháp và bộ kiếm pháp, khi ấy lo gì mà không đấu nổi Đoạt Hồn Kỳ và Bắc Kiếm?

Thiên Si đạo trưởng lớn tiếng cười ha hả rằng:

– Muốn học hết được những võ học tinh túy ấy, để sáng tạo ra một môn biệt lập của mình, đâu phải chuyện dễ? Nhưng cậu nuôi chí như thế, ta đâu tiếc gì chọn Huyền Thiên thất thập nhị phất đã luyện trong năm mươi năm trời? Thôi! Ra đây! Ra đây! Cậu cứ việc dùng cây Văn Xương bút tạm thế cho phất trần dài đuôi, ta sẽ hết lòng chỉ bảo cặn kẽ lối biến ảo vô cùng của bảy mươi hai thế đánh ấy!

Dứt lời, mắt liếc qua Phương, Tạ. Phương Bách Xuyên biết ngay ý của Thiên Si đạo trưởng, bèn đứng ngay dậy cười với Tạ Đông Dương rằng:

– Anh em mình ở đây có thể trở ngại cho sự học của cháu Thượng Quan Linh! Vậy hãy tạm lên trên đỉnh ngắm cảnh trăng một lúc cho vui đã!

Tạ Đông Dương vui vẻ tán thành, cùng với Phương Bách Xuyên phi thân lên đỉnh, lúc này Phương Bách Xuyên tươi cười rằng:

– Thiên Si đạo trưởng tuy là võ học tuyệt thế, không gì mà không am hiểu, được liệt danh trong Càn Khôn ngũ tuyệt cũng là nhờ ngọn Thái Huyền chân khí và bảy mươi hai thế Huyền Thiên Pháp đấy! Nay trong lúc vô tình lại gặp Thiên Si đạo trưởng như thế, quả là một phúc lớn cho cháu Thượng Quan Linh thật!

Trong lúc Tạ Đông Dương vui mừng trong bụng và cùng lúc bên dưới đang truyền võ, bên trên hai người đang hưởng nguyệt, đột nhiên Tạ Đông Dương cảm thấy bên tai mình có một tiếng nói rất nhỏ truyền vào tai rằng:

– Lão đạo sĩ mũi trâu ấy chỉ chực mưu tính cướp ái đồ của người khác không kể đến sư phụ người ta! Tạ huynh! Vào tối mai, tôi cũng sẽ giúp sơ Tạ huynh một chuyện, vậy tạm thời xin đừng nói với ai vội!

Tiếng nói rất nhỏ, có thể hầu như là không nhưng lại rót vào tai người nghe một cách rất rõ ràng! Tạ Đông Dương thất kinh quay thân lại, nhưng tứ bề im lìm, cảnh vắng tanh, nào đâu có bóng người lạ nào? Phương Bách Xuyên thấy thần sắc của bạn mình khác thường, ngạc nhiên hỏi rằng:

– Chắc hiền đệ lại phát hiện chuyện lạ gì đó sao?

Tạ Đông Dương thấy Phương Bách Xuyên cách xa mình hơn năm sáu thước, thế mà đối với âm thanh vừa rồi hình như không hề nghe thấy, bất giác trong lòng càng đâm phục ngầm người truyền tiếng vào tai mình! Phương Bách Xuyên vốn là bạn lâu với họ Tạ, đáng lẽ không nên giấu một việc gì, nhưng khi nghĩ lại, trong mấy hôm nay liên tiếp gặp những dị nhân, người truyền tiếng này không biết là ai đây? Nếu mình không nghe lời, đêm mai lại chẳng mất vui lắm sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt vội đổi ngay tươi tỉnh nói rằng:

– Gần đây những kỳ nhân dị chuyện ra, liên miên không ngớt khiến cho tâm thần của tiểu đệ cảm thấy cây cỏ như quân bình, một tiếng gió thổi, một ngọn lá rơi cũng ngỡ là Đoạt Hồn Kỳ lại đến!

Phương Bách Xuyên không rõ nguyên nhân, cũng vu vơ mỉm cười. Hai người lại tiếp tục lên đỉnh, thong dong cả hồi, mãi đến khi trời sáng, đồng thời cũng nhờ thông minh sẵn có của Thượng Quan Linh, nên cậu bé mới miễn cưỡng tạm nhớ được bảy mươi hai thế Huyền Thiên Phất của Thiên Si đạo trưởng truyền cho.

Thiên Si đạo trưởng ra dấu cho hai người Phương, Tạ xuống rồi cười nói:

– Phương huynh quả là một người duyệt thế sâu sắc. Bộ Huyền Thiên Phất của bần đạo đã chịu truyền cho Thượng Quan Linh, vậy đâu có lý gì đi giấu nhị huynh đâu? Nhưng tại vì thời gian quá ngắn ngủi, muốn thuộc bảy mươi hai đường thế ấy, cần nhất phải chuyên tâm nhất trí mới được, cho nên bần đạo không thể giữ hai huynh lại đấy thôi! Bây giờ thủ pháp của Thượng Quan Linh đã rõ, chỉ cần cậu ra công khổ luyện nữa là toại ý! Thôi bây giờ cũng sắp sáng hẳn rồi, phần tôi với Phương huynh đã cách xa trên hai mươi năm rồi, khó gặp dịp được tương phùng như lúc này, vậy cũng chẳng nên đi đâu xa làm gì cho mất ngày giờ, cứ vào ngay nhà anh em Tần Trung song ác này chuyện vãn một ngày cho thỏa lòng nhau và đồng thời cũng để cho Thượng Quan Linh có thì giờ ôn lại bảy mươi hai thế đánh phất trần của bần đạo đã truyền!

Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương đương nhiên tỏ vẻ vui mừng, họ Phương bèn kể lại chuyện người bạn già Hạo Thủ Thần Long Thường Tử Tuấn, nào ba đứa con trai bị hại, nào Đoạt Hồn Kỳ lại hẹn rằm tháng chín gặp nhau trên Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn và cố thỉnh Thiên Si đạo trưởng đến lúc đó ra sức tương trợ một tay.

Thiên Si đạo trưởng gật đầu mỉm cười nói với Tạ Đông Dương rằng:

– Tạ huynh đã có cuộc hẹn với Đoạt Hồn Kỳ lại Lư Sơn, hà tất phải bận tâm về việc người ta đã giúp mình? Thôi thế này vậy, chúng mình đây đều có duyên kỳ ngộ, hắn đã giải hộ Tam Nguyên đại huyệt cho Tạ huynh, vậy thì bần đạo xin giải giúp về Sinh Tử Huyền Quan cho huynh, chừng ấy không còn kể là công sức của Đoạt Hồn Kỳ nữa!

Kẻ anh hùng sợ nhất bị người ta tội nghiệp, Tạ Đông Dương từng hiên ngang miền Nam Cương, cũng tự hào là một cao thủ một cõi trời. Nay phải nhận ân huệ của người ta, muốn từ khước cũng không phải, nhận cũng không xong, nét mặt bâng khuâng không biết nói gì cho phải?

Phương Bách Xuyên đoán rõ tâm trạng của Tạ Đông Dương cười khuyên rằng:

– Thoạt tiên là chuyện bất ngờ, không ai có thể biết được Đoạt Hồn Kỳ lại dùng lối như thế! Nhưng hiền đệ cũng không nên buồn phiền về chuyện này làm gì nữa, vậy nhân dịp có Thiên Si đạo trưởng giúp sức để đả thông Sinh Tử Huyền Quan đi đã, như vậy mới có thể cùng đi phó hội trên Lư Sơn phân thắng bại với Đoạt Hồn Kỳ chứ?

Tạ Đông Dương biết Tam Nguyên trọng huyệt của mình tuy đã được giải, nhưng tự mình muốn đả thông về Sinh Tử Huyền Quan thế nào cũng phải mất một thời gian kha khá, lúc này miệng thở dài cúi đầu không nói gì. Thiên Si đạo trưởng đưa viên Long Hổ linh đơn cho Tạ Đông Dương uống xong, bắt ngồi xếp chân vòng tròn, còn mình ngồi ngay phía sau, đưa tay ra nắm lấy Khí Hải huyệt, lập tức một luồng hơi nóng truyền vào cơ thể của Tạ Đông Dương.

Tạ Đông Dương vốn trong nhà nghề, vội thần thầm định suy, vận hết chân lực của mình đễ cho tương hợp với sức của Thiên Si đạo trưởng, phù hòa hết nội ngoại, trước tiên cho truyền từ Cửu Công Lôi Phủ, Thập Nhị Trọng Lân, chờ cho sức thuốc Long Hổ linh đơn điều hòa huyết quản xong đâu đó, rồi lại truyền lên Ngọc Châm, từ từ đưa ra những Công Hành Thổ Nạp nội gia để xông phá vào huyệt khó khăn nhất là Sinh Tử Huyền Quan!

Thiên Si đạo trưởng lúc này cũng cố sức thận trọng để lo truyền lực, khí cơ lưu chuyển đến đâu, đạo trưởng đều biết rõ tới đó, mãi đến khi Long Hổ điều nguyên, khí tập hết nơi Ngọc Thẩm, Thiên Si đạo trưởng mới mỉm cười tăng thêm chân lực. Tạ Đông Dương rùng mình mạnh một cái, xương cốt đều cảm thấy thư thái lạ thường, biết rằng tâm nguyện lo phiền của mình bấy lâu, nay chỉ mất có nửa ngày đã đạt tới mục đích!

Tuy Sinh Tử Huyền Quan đã thông suốt, nhưng Tạ Đông Dương vẫn nhắm mắt định thần, bèn đem hết chân khí của mình tái lưu truyền thêm vào các đại huyệt toàn thân.

Thiên Si đạo trưởng mỉm cười rụt tay về và đứng dậy, Thượng Quan Linh hấp tấp hỏi:

– Thưa đạo trưởng! Thầy cháu bây giờ có thể đánh thắng nổi Đoạt Hồn Kỳ chứ?

Thiên Si đạo trưởng cười:

– Ồ… Còn sớm! Còn sớm!… Sinh Tử Huyền Quan của thầy cậu tuy đã thông, nhưng ít nhất cũng mất bốn năm tháng khổ công mới có thể luyện thêm về Hỗn Nguyên chân khí của ông ta được!

Thượng Quan Linh ngạc nhiên hỏi:

– Nếu thế thầy cháu phải tìm một nơi yên tĩnh để luyện ư? Như vậy trong nửa năm trời này không thể nào đi đâu được sao?

Thiên Si đạo trưởng chưa kịp trả lời, Tạ Đông Dương vươn mạnh hai vai mỉm cười đứng dậy, trước nhất vái dài đạo trưởng nói:

– Tạ Đông Dương này may nhờ đạo trưởng phí tâm sức ra tay, thật không biết nói gì hơn để cảm tạ cho xứng! Đêm nay, sau khi được chứng kiến cuộc long tranh hổ đấu tại trước Thất Ly sơn này, nguyện sẽ tìm một nơi để trầm tu theo lời dậy của đạo trưởng…

Nói đến đây, ánh mắt liếc qua phía Thượng Quan Linh, thấy cậu bé nheo chặt cặp mày, bất giác buột tiếng cười rằng:

– Linh! Con đừng lo vội, thầy sẽ không bắt con phải ở cạnh thầy đâu! Trong thời gian nửa năm này, con cứ việc đi theo với Phương sư bá ngao du giang hồ, một mặt lo trao dồi thêm, mặt khác thử xem có gặp thêm những ngẫu hợp gì chăng?

Thượng Quan Linh gần như muốn khóc nói:

– Thưa thầy, nào phải con sợ đi với thầy đâu? Con chỉ sợ hết nốt đêm nay, Thiên Si đạo trưởng lại không biết đi vân du nơi đâu đây? Còn Nam Bút không biết chừng nào mới được gặp? Và sợ Phân Kinh Thác Mạch của Đoạt Hồn Kỳ gây hại cho con, không biết đến bao giờ mới được giải cứu?

Thiên Si đạo trưởng cười rằng:

– Nào thầy cậu đâu phải trách gì cậu không ở với ông ta đâu? Vì có cậu gần một bên như thế, đâm ra làm cản trở cho việc luyện công lực của ông ta, như thế chẳng ích gì cho nhau, vậy cậu cứ yên trí theo Phương sư bá của cậu đi chơi đó đây cái đã, chờ ngày tụ hội trên Tiểu Thanh Trì ở Lư Sơn rồi sẽ gặp mặt nhau. Khi cậu đi ngao du giang hồ, trong người lại không thể nào không có võ công, vậy dẫu có Nam Bút Gia Cát Dật ở đây đi chăng nữa, cũng chưa chắc người ta chịu dùng ngay đến Khảm Ly chỉ cùng với Thái Huyền chân khí của ta để mà hoàn nguyên lại kinh mạch cho cậu đâu! Mà như thế tức là phế bỏ hết võ công của cậu đó! Ấy may là cậu còn trẻ, cuộc ước hẹn nửa năm cũng chẳng là bao, chờ xong cuộc hội Lư Sơn, ta sẽ đưa cậu đến Thiên Đài Nhai Đãng Gian tìm gặp Gia Cát Dật để thỉnh ông ta hợp sức trừ mối hại cho cậu!


Thượng Quan Linh nghe Thiên Si đạo trưởng nói vậy đổi bộ mặt buồn thành vui ngay. Bởi hết đêm nay, mình sẽ bị cách biệt nửa năm với thầy, cậu bé cũng chẳng thiết tha gì với Thiên Si đạo trưởng, cũng chẳng màng nghiên cứu thêm về bảy mươi hai thế huyền thiên phất mới học đây. Thượng Quan Linh lúc này cứ lo quấn quýt quanh quẩn bên cạnh thầy mình.

Tạ Đông Dương thấy thiên tính của ái đồ mình nhân nhậu như thế trong lòng đầy một niềm an ủi vô hạn, Thiên Si đạo trưởng và Phương Bách Xuyên đều gật gù khen ngầm cậu bé đầy lòng hiếu kính với thầy!

Càng tiếc cuộc ly biệt bao nhiêu, thời gian hình như càng bị rút ngắn bấy nhiêu, dần dà trăng mọc lại từ đông rồi. Lúc này, Thiên Si đạo trưởng bèn nói với ba người rằng:

– Mục đích đêm nay của bần đạo chỉ cốt xem rõ trận pháp của Đoạt Hồn Kỳ, có phải chăng là người mà xưa kia ở Kim Đỉnh trên núi Nga My không? Vậy mỗi người chúng ra nên tìm một chỗ ẩn nấp, đừng tụ họp một đám với nhau, tuy có tôi đây, nhưng tốt hơn là đừng lộ diện là hay hơn hết!

Dặn dò xong, Thiên Si đạo trưởng tung thân vào bụi trúc đêm qua đã núp.

Tạ Đông Dương biết sau khi chia núp mỗi người một nơi, thế nào rồi Thượng Quan Linh cũng lại đến gây họa mất, nhưng ỷ có Thiên Si đạo trưởng có mặt tại trận, hai nữa vì đêm qua có tiếng nói của kẻ bất Tri danh truyền vào tai mình, nói là đêm nay gặp mình và đồng thời dặn không cho ai biết, nghĩ vậy, Tạ Đông Dương bảo ta cứ việc núp trên đỉnh mà nhìn xuống, vừa tiện lại vừa ít nguy hiểm. Phần mình cũng lo núp vào cây cổ thụ. Phương Bách Xuyên cũng chẳng cần đi đâu, chui tọt luôn vào ngôi nhà tranh của Tần Trung song ác từ cửa nhìn ra!

Vào khoảng canh ba, một làn khói đen, một vệt ánh trắng, từ hướng Đông và hướng Tây bay vèo lại. Khi bóng đen và trắng chạm chân xuống mặt đất tại khoảng trống trước ao và ngôi nhà tranh ấy, tốc lực đôi bên gần bằng nhau, nhưng trong mắt nhà nghề lúc ấy thấy bóng trắng tới chậm hơn nửa bước.

Đoạt Hồn Kỳ vẫn một bộ áo đen hình như không bao giờ thay đổi ấy, nhưng riêng Phổ Kiên đã thay một bộ võ phục màu trắng bạc, dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ anh tuấn lịch thiệp.

Phổ Kiên ngạo mạn đứng giữa bãi trống, hất mặt hỏi ngay Đoạt Hồn Kỳ rằng:

– Đoạt Hồn Kỳ! Thế đêm nay vết thương về túy độc phi của ngươi đã lành hẳn chưa?

Đoạt Hồn Kỳ cười nhạt:

– Mấy mũi độc phi ấy không làm gì nổi Đoạt Hồn Kỳ này đâu! Trong hết cả một ngày hôm nay, ngươi đã chuẩn bị xong mấy món đồ chơi gia truyền của lão già Phổ Côn chưa?

Phổ Kiên tức giận rằng:

– Phổ gia nhất kiếm đã từng trấn át giang hồ xưa nay, không cần gì phải dùng thêm võ học khác!

Dứt tiếng, tay đưa lên vai tuốt kiếm ra, một tiếng thép ngân lên, ánh chói loang loáng, đưa mắt liếc qua Đoạt Hồn Kỳ, trông thần sắc chàng trai lúc này kiêu kỳ cực độ.

Đoạt Hồn Kỳ ồ lên một tiếng rồi nói:

– Xưa kia tại Kim đỉnh núi Nga My, cây Tam Chi kiếm của lão già Phổ Côn cũng chưa thắng được Càn Khôn Tứ Tuyệt kia mà! Ta không tin sau hai mươi năm vắng bóng, về kiếm thuật Phổ gia của nhà ngươi lại có thể trấn át nổi trên giang hồ này!

Tiếng này vừa ra khỏi miệng, áo đen vụt một cái, toàn thân như làn điện xẹt qua, giơ ngay ngón chỉ bên phải nhắm ngay Kỳ Môn trọng huyệt của Phổ Kiên điểm tới, nhưng khi ngón chỉ vừa tới ngực, đột nhiên lại giở ngược lên trên, bấm ngay vào tay cầm kiếm của Phổ Kiên.

Phổ Kiên không ngờ đối thủ lại ra tay mạnh và nhanh một cách tài tình như thế, bả vai bên phải khẽ thụt nhanh xuống, chân xoay nhanh một vòng, toàn thân lướt hẳn ra xa hơn bảy thước, nổi giận nói:

– Đoạt Hồn Kỳ nên giữ danh dự chứ? Nếu đấu theo lối ấy, ta không đấu với ngươi đâu!

Đoạt Hồn Kỳ nghe nói ngạc nhiên, ngừng tay hỏi rằng:

– Chẳng lẽ động thủ mà còn phải quy định cách thức nữa sao? Thế ngươi muốn đấu bằng cách nào đây?

Phổ Kiên đưa ngón tay búng vào kiếm rằng:

– Cha con nhà họ Phổ không phải hạng tục khách trên giang hồ, vậy ngươi cứ việc giở cây Đoạt Hồn Kỳ ra, ta chỉ sợ ngươi khó thoát khỏi trong trăm hiệp!

Đoạt Hồn Kỳ lạnh lùng cười rằng:

– Tay không chọi với kiếm, ta còn tạm có thể mua vui trong chốc lát với ngươi, nhưng nếu giở cây Đoạt Hồn Kỳ ra, ta chỉ sợ ngươi khó thoát khỏi tròn trăm hiệp!

Phổ Kiên ngang nhiên chém ngược một đường kiếm lên không nói rằng:

– Nếu trong trăm hiệp mà Phổ Kiên này bị bại về tay ngươi, không những cây Tam Chỉ kiếm gia truyền này của ta và cả chiếc đầu này của ta cũng đồng thời giao hết luôn cho ngươi luôn thể!

Đoạt Hồn Kỳ thản nhiên nói:

– Bởi ta không ưa tánh quá kiêu căng của ngươi, nên mới có ý muốn át bớt máu hăng của tuổi trẻ ngông cuồng như ngươi. Ta chỉ giữ lại cây Tam Chỉ kiếm mà ngươi đã từng xưng danh là Thiên hạ đệ nhị kiếm, nào ta có đòi lấy đầu của ngươi làm gì?

Phổ Kiên nghiến răng giơ ngang kiếm, thấy Đoạt Hồn Kỳ rút bên sườn lấy ra một cây ống đồng dài hơn một thước, tay quất ra, cây đồng dài gần gấp hai lần, xong móc luôn miếng đoạn đỏ chói có vẽ sọ người và hai xương chéo trắng tinh móc vào cây đồng. Sau khi thành hình một ngọn cờ, ngước hẳn đôi mày lên rằng:

– Đây là ngọn cờ đoạt mệnh mà ngươi tự cho rằng ghê gớm lắm sao? Vậy đã sẵn sàng hết chưa nào?

Đoạt Hồn Kỳ lạnh lùng nói:

– Người đừng có tự phụ coi trọng về Phổ gia kiếm thuật như thế, bây giờ không lý ta lại ra tay đánh trước ngươi nữa sao?

Phổ Kiên bị đối phương mỉa mai liên hồi, tức trợn ngược mắt lên, hét lên một tiếng, cây Tam Chỉ kiếm đột nhiên như sấm sét vung ra một thế Ngọc Đới Vi Yêu quất ngay vào bụng nhỏ của Đoạt Hồn Kỳ, luồng kiếm tua tủa bịt kín khắp cánh tay!

Lúc ấy trong ngôi nhà tranh ấy, Phương Bách Xuyên đang suy nghĩ về cây Ngân Linh cổ kiếm của mình từng nổi danh trên giang hồ, đối với ngành kiếm thuật lẽ tất nhiên là kẻ nhà nghề, nên khi thấy đường kiếm của Phổ Kiên dám kiêu căng như vậy, nội trong một thế thông thường ấy, đã hơn hẳn mấy mươi năm khổ luyện của mình rồi!

Đoạt Hồn Kỳ không dại gì để cho đường kiếm tua tủa của Phổ Kiên bén sát thân mình, ngọn cờ trên tay nhẹ phất, xoay hẳn sang phía trái sáu thước, buột miệng lên tiếng khen rằng:

– Ngươi kiêu ngạo như thế là phải! Nội một thế đó, công lực ngang hàng với Bắc Kiếm thuở xưa trên Kim đỉnh ở Nga My đấy!

Phổ Kiên cười nhạt rằng:

– Kể ngươi cũng biết lợi hại đấy nhưng thế Ngọc Đái vi yêu đấy đã đi đến đâu? Hãy thưởng thức thêm ngọn độc sáng của Phổ gia trong thế Phong lôi Tam Chỉ kiếm đã!

Cây Tam Chỉ kiếm cung lên liên tiếp ba thế: Tiễn Vân Tải Nguyệt, Điện Tảo Đỉnh Bôn, Nhật Nguyệt Kinh Thiên, mỗi thế một ác hiểm, càng lúc càng nhanh, ánh kiếm tủa trắng tít khắp một trượng vuông, khiến cho kẻ nhìn hoa mắt nhức đầu không còn nhận được phương hướng Đông Tây Nam Bắc là đâu nữa!


Đoạt Hồn Kỳ cũng không thể ngờ Phổ Kiên lại có thể tinh thông kiếm pháp gia truyền của Bắc Kiếm đến mức tuyệt luân ấy được! vì trong khi sơ ý khinh địch, đã bị những luồng ánh kiếm bao vây hết bốn bể!

May mà nhờ công lực cao siêu, sau thế Nhật Nguyệt Kinh Thiên của đối thủ đánh ra, Đoạt Hồn Kỳ vội giơ cây cờ đỏ phất luôn từ trên xuống dưới, vọt mình nhảy cách xa hẳn ngoài hai trượng!

Phía trên đỉnh, lúc này Thượng Quan Linh đang núp đứng xem, thấy vậy cũng ngạc nhiên, không lý Đoạt Hồn Kỳ đêm qua bị Túy Độc châm mà công lực thua sút hơn kỳ đánh với Ngọc Tiêu Lang Quân ở Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên sơn sao?

Phổ Kiên sau khi được lợi về thế Phong Lôi Tam Kiếm, ngửng mặt cười hớn hở rằng:

– Thì ra Đoạt Hồn Kỳ vang danh khắp giang hồ, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi ư? Nếu vậy thì đủ biết kiếm thuật của Phổ gia đây…

Chưa hết lời, từ ngoài hai trượng ấy, Đoạt Hồn Kỳ lại nhún chân tung thân bay vèo vào, đứng cách trước mặt Phổ Kiên chừng sáu thước, mặt lạnh như tiền không nói một câu nào, tay cầm cây cờ đỏ sọ người, nhắm ngay Phổ Kiên quạt mạnh một phát.

Đang lúc Phổ Kiên đắc ý cười, bỗng một luồng gió sực mạnh do cây cờ tỏa đến, cả một vùng cát đá bay tung lên tạt khắp vào toàn thân Phổ Kiên.

Bất giác giật mình với thế gió dũng mãnh của đối phương, quả thật cũng khó mà chống đỡ, Phổ Kiên đành giơ một tay trái đánh luôn một Phách Không chưởng lực để chận sức gió của Đoạt Hồn Kỳ, đôi chân vội dùng luôn Đại Lực Kim Cương Quái Địa, nhưng vẫn còn nghe tiếng huỵch! huỵch! huỵch! lùi luôn một hơi ba bước về sau.

Lúc này cả đôi bên cũng không dám khinh địch nữa, hai người cùng ngậm miệng trao đổi cái nhìn kinh lạ với nhau, đôi bên tiến gần lại với nhau. Thôi thì cây Tam Chỉ kiếm thế thế kinh hồn! Ngọn Đoạt Hồn Kỳ hiệp hiệp tuyệt nguy! Cả một vùng khoảng trống vuông trên bảy tám trượng trước sân ngôi nhà tranh ấy, ánh kiếm nhan nhản khắp vùng, gió cờ phầm phập tấp tới khiến cho những người núp trên cây, trong nhà, trên đỉnh núi, mắt xem đến nỗi hoa lên, chẳng còn nhận được người ta đánh những thế gì với thế gì nữa!

Sự giao tranh càng đến càng ác, mỗi lúc mỗi hiểm nghèo, chớp nhoáng đã ngoài năm chục hiệp. Đoạt Hồn Kỳ một mặt kinh ngạc về Phổ Kiên đã được Bắc Kiếm chân truyền về kiếm thuật gia bảo đến nước tinh diệu như thế, mặt khác lo nghĩ cứ dùng bảo kỳ mà đánh như vậy, trong vòng trăm hiệp khó lòng mà khiến cho cây kiếm của đối thủ văng khỏi tay.

Xem tuổi của Phổ Kiên chỉ độ ba mươi là cùng, kiếm pháp tuy diệu nhưng về mặt nội gia chân lực, quyết không thể nào bằng nổi mình được, sao mình không thử hắn một chưởng rồi liệu?

Nghĩ xong, ngọn cờ đỏ bỗng quạt tốc ngược lên, cuốn thẳng vào thanh kỳ hình trường kiếm của Phổ Kiên.

Phổ Kiên lúc này thấy kiếm thuật gia truyền của mình cũng không thua gì ngọn Đoạt Hồn Kỳ của đối phương, trong lòng phấn khởi vô cùng, lại càng cố đánh ra các thế hiểm độc, thuận luôn với thế gió cuống của ngọn cờ, chàng buôn luôn kiếm trên tay, đồng thời tung luôn toàn thân bay lướt theo đà kiếm đương bị gió cờ cuống, tay phải giơ ra nắm luôn chuôi kiếm, phát luôn một thế Phản Bối Giáng Long. Tiếng gió rít lên chém bủa ngay về phía dưới, nhưng ngọn cờ đoạn đỏ của Đoạt Hồn Kỳ trong lúc vừa cuốn lên ấy, tay trái cũng đồng thời giơ lên trên không đánh mạnh ra một chưởng!

Thanh kiếm trên tay trái của Phổ Kiên vừa dùng thế Phản Bối Giáng Long chực bủa tới địch thủ, bỗng một luồng gió lạnh đã áp tới trước ngực mình, đương nhiên không còn dám công hãm người ta, vội vàng rút kiếm về phòng thân, tay phải cũng đồng thời đẩy chưởng ra.

Công lực của Đoạt Hồn Kỳ vốn đã cao siêu, huống hồ Phổ Kiên lại đang lúc đột ngột ứng biến? Lại nữa, toàn thân còn bị lơ lửng trên không, lẽ tự nhiên bị thất thế nhiều, tâm thần chàng giật thót lên một cái, đôi mắt như bị tóe đom đóm, bị ngay một ngọn Hàn Kình Chưởng Phong của Đoạt Hồn Kỳ đánh bạt hẳn ra xa phía trước.

Được lợi thế, không ai dại gì đi dung tha địch, ngay lúc Phổ Kiên còn chưa đứng vững chân, Đoạt Hồn Kỳ lại bồi thêm một Phách Không chưởng đánh tấp qua Phổ Kiên.

Phổ Kiên bởi không kịp né tránh đành cắn răng vung kiếm lên đỡ thêm một chưởng nữa, một tiếng bùng dữ dội vang lên, tim Phổ Kiên lúc này cảm thấy đập liên hồi, thân hình lảo đảo, chân đã đứng tấn không vững, toàn thân lại bị lùi ra phía sau mấy bước!

Vốn là con của Bắc Kiếm, đương nhiên về mặt kiến thức phải hơn kẻ khác nhiều, biết ngay nhược điểm của mình bị đối phương phát giác, lúc này Đoạt Hồn Kỳ chỉ cần đuổi theo bồi thêm hai chưởng nữa lập tức mình sẽ bị hủy ngay tại Thất Ly sơn này mất.

Trong lúc chưa nghĩ được cách gì đối phó tình thế trước mắt, tà ào đen của Đoạt Hồn Kỳ lại bay vọt tới trước mặt, nhưng chuyến này lại ngoài sự dự liệu của Phổ Kiên. Kẻ địch không dùng chưởng đánh tới như vừa nãy, khẽ phất ngọn cờ đỏ trên tay đả đánh lạc hướng nhìn của Phổ Kiên, nhanh như cắt giơ ngay ba ngón tay bên trái cắp chặt ngay vào lưỡi kiếm của đối phương.

Phổ Kiên đang lấy làm lạ tại sao địch thủ lại không nhân cơ hội thắng thế ấy để dùng nội gia trọng thủ dồn mình vào tử địa luôn? Khi mũi kiếm đã bị Đoạt Hồn Kỳ dùng ba ngón tay chỉ cắp chặt, chừng ấy mới hiểu ý định của Đoạt Hồn Kỳ là chỉ muốn cướp cây kiếm gia truyền của mình.

Lưỡi kiếm này vì quan hệ đến thanh danh của Bắc Kiếm, dù có bị mất mạng đi nữa cũng không thể nào đem lọt về tay kẻ khác, đành liều bỏ trống nhiều thế hở trên thân, dồn hết chân lực vào tay để giằng co cây Tam Chỉ kiếm của mình.

Đoạt Hồn Kỳ hừ một tiếng bằng giọng mũi, ba ngón tay cắp chặt mũi kiếm, đứng vững như một trụ đồng, đương nhiên chân lực mỗi lúc một tăng thêm cho ba ngón chỉ.

Cả hai đều thuộc vào hạng nội gia cao thủ hàng thứ nhất trong võ lâm, khi đấu về chân lực, ba ngón chỉ của Đoạt Hồn Kỳ đã hơi bị yếu thế, hơn nữa Phổ Kiên lại bỏ ngỏ hết các sự phòng vệ và dồn hết chân lực có đoạt cây kiếm của mình. Lúc này cả đôi bên đã thành thế quân bình ngang nhau! Chỉ khổ cho thanh Tam Chỉ kiếm chịu đựng không nổi sức kéo co của hai bên. Cách một tiếng khô khan, cây kiếm bị gãy đôi thành hai, mũi kiếm nằm trong tay Đoạt Hồn Kỳ, phía chuôi kiếm nằm trong tay Phổ Kiên. Vì đôi bên đều dùng toàn lục tranh đoạt, nhưng thình lình kiếm gãy, cả hai đều bị loạng choạng lùi ra phía sau vài bước vì mắt thăng bằng.

Đoạt Hồn Kỳ nở nụ cười đắc chí, mặt Phổ Kiên trắng toát nhảy ra xa hơn trượng, trong tia nhìn ấy chứa đựng một nỗi giận kinh người, nghiến răng nói lớn với Đoạt Hồn Kỳ:

– Tam Chỉ kiếm của nhà họ Phổ, khi kiếm mất thì người cũng mất, Phổ Kiên này đã thất thủ đến nỗi kiếm bị hủy mất! Thôi! Thôi mạng ta cũng đem giao nốt cho ngươi luôn thể!

Nghe vậy, Đoạt Hồn Kỳ tưởng Phổ Kiên lại sắp liều chết để xáp vào đấu nữa, nên vẫn ung dung đứng đợi. Đang tính mỉa mai thêm vài câu cho bõ ghét, nhưng bỗng thần sắc Đoạt Hồn Kỳ biến hẳn, tà áo đen vụt nhanh như cắt, nhắm ngay phía Phổ Kiên lao mình qua.

Thì ra Phổ Kiên ngày thường vẫn tính kiêu căng tự đắc, nay bị thất thủ, thẹn lòng quá, giao hẹn xong lời nói, quay phắt ngay thân đi, dùng nửa thanh kiếm còn lại trên tay nhắm ngay trước ngực mình đâm luôn.

Đoạt Hồn Kỳ không muốn kết thêm mối thâm thù với Bắc Kiếm làm gì nên mới phóng người qua để cứu cấp nhưng lúc tà áo đen còn đang phất phới giữa chừng, thình lình trong bụi tre, đột nhiên có một luồng kình phong tạt ngang ra, tốc độ còn nhanh hơn Đoạt Hồn Kỳ, tiếp theo luồng gió ấy là một bóng người xuất hiện!

Luồng gió tạt mạnh tới phía Đoạt Hồn Kỳ, nhưng bóng người ấy lại vọt về phía Phổ Kiên. Chỉ nghe tiếng gió vù vù tới ấy, Đoạt Hồn Kỳ biết ngay không phải tay phàm nhân, bỏ luôn việc cứu Phổ Kiên, vạt áo đen vội vung lên tiếp luôn luồng gió mạnh ấy.

Khi hai luồng gió mạnh giao tiếp, tâm thần Đoạt Hồn Kỳ hơi rung rinh, chân phải khẽ bị nhích, đồng thời cũng nhận ra bóng người đó mặc một áo bào rách rưới, thì ra là một đạo sĩ trung niên mảnh khảnh, chính người này cũng được liệt danh đồng hạng trong Càn Khôn ngũ tuyệt, tức Tây Đạo, Thiên Si đạo trưởng.

Thiên Si đạo trưởng cũng không ngờ rằng Phổ Kiên đột nhiên lại cố ý tìm chết như thế, khi ra tay cứu cấp hơi chậm mất một tí, người chưa kịp tới, nửa thanh kiếm trên tay Phổ Kiên đã đâm vào ngực.

May là cây kiếm đã bị mất mũi, thành ra vết thương chỉ sâu có hai tấc, trong lúc ấy thì chưởng phong của Thiên Si đạo trưởng cũng kịp đánh tới cánh tay cầm kiếm của Phổ Kiên, khiến chàng bật luôn tay ra, áo trắng trên ngực lênh láng máu tươi. Trong khi vừa ngạc nhiên vừa đau buốt ấy, Phổ Kiên mắt tối sầm lại ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự luôn.

Thiên Si đạo trưởng đưa tay vẫy về phía nhà tranh, Phương Bách Xuyên hiện thân ra bồng luôn Phổ Kiên đưa vào trong nhà để băng thuốc trị thương.

Thấy Thiên Si đạo trưởng thình lình xuất hiện, Đoạt Hồn Kỳ đã cảm thấy kinh ngạc. Lúc này thấy Phương Bách Xuyên trong nhà ra, đôi mắt sáng quắt lạ lùng, bất giác nhìn khắp xung quanh một lượt.

Thiên Si đạo trưởng nghiễm nhiên lạnh lùng lên tiếng:

– Lão già Phổ Côn chỉ được mỗi mống con trai ấy, nếu chuyện gì chẳng may xảy ra tại Thất Ly sơn này, thế nào người ta chả thân hành vác kiếm xuống Yến Sơn trả thù cho con? Chừng đó có phải lại gây ra một cuộc sóng gió vô cùng khốc liệt trong võ lâm không?

Đối với một nhân vật cùng được liệt danh ngang hàng với mình là Thiên Si đạo trưởng, tuy vẻ mặt đã thu bớt sự ngông cuồng trên nét mặt, nhưng vẫn kiêu căng rằng:

– Trong lúc ta giết Tần Trung song ác và Hắc Thủ Diêm Vương, ai bảo nó lắm chuyện xía vào làm gì?

Thiên Si đạo trưởng lắc đầu cười rằng:

– Từ ngày Đoạt Hồn Kỳ xuất thế lần thứ hai đến nay, tội ác đã chồng chất như núi, các tay võ lâm miền Tây Bắc, ai mà chả muốn nhúng tay trị tội cho cam tâm? Phổ Kiên chẳng qua cũng chỉ muốn giết tên ác tặc Hùng Lục hộ ngươi như vậy đâu có thể nói là hắn nhiều chuyện đâu?

Đoạt Hồn Kỳ hầm hầm trả lời:

– Này Thiên Si lão đạo! Ngươi không nên ngậm máu phun người như thế!

Đoạt Hồn Kỳ từ ngày xuất thế lần thứ hai đến nay, tội ác gì mà đã chồng chất như núi, thử hỏi ta đã làm những chuyện xấu xa gì nào?

Thiên Si đạo trưởng giơ bàn tay bẻ cụp từng ngón kể:

– Này nhé: Sự hủy mất ký hiệu của Càn Khôn tứ tuyệt trên đỉnh Nga My mà chỉ chừa lại ký hiệu Đoạt Hồn Kỳ, nào vụ tàn sát Thủ Nhất đạo trưởng Chí Cảnh thiền sư, Trường Bạch bát hùng, Tiền Đường song kiệt tại Bạch Long Đôi, nào ra tay cưỡng bách để Phân Kinh Thác Mạch Thượng Quan Linh, và còn dỗ luôn trên tay cậu bé quyển Vô…

Đoạt Hồn Kỳ không chờ cho Thiên Si đạo trưởng nói hết lời, nghiễm nhiên rằng:

– Này Thiên Si lão đạo! Ngươi tin lời đồn nhảm của thiên hạ để mạt sát vu khống ta. Trăm miệng của Đoạt Hồn Kỳ này cũng khó mà biện bạch trong lúc này!

Nếu bây giờ muốn động thủ, ta cũng sẵn lòng tiếp ngay, còn không, ngươi chờ cho Phổ Kiên tỉnh lại xong, rủ luôn cha con nó cùng đến Đông Hải Phổ Đà Lạc Gia, gần nơi Trường Sinh đảo họp mặt nhau vậy!

Thiên Si đạo trưởng hơi ngạc nhiên hỏi rằng:

– Trường Sinh đảo? Chẳng lý Túy hòa thượng say suốt ngày trong bầu rượu ấy lại đi giúp ngươi ư?

Đoạt Hồn Kỳ cười ngạo nghễ rằng:


– Túy hòa thượng người say mà tâm địa người ta không say, miệng say nhưng mắt không say, không như đám người có đầu mà không có óc, có mắt lại không ngươi, nếu như đồng ý cuộc hẹn này, Đoạt Hồn Kỳ xin cáo biệt ngay, vì ta còn việc bận phải đi ngay bây giờ!

Tà áo đen vừa phất, tính bỏ đi luôn, nhưng Thiên Si đạo trưởng lại hỏi tiếp luôn:

– Đến Trường Sinh đảo để thăm Túy hòa thượng đã hai mươi năm không gặp, như thế kể cũng vui vẻ đấy! Nhưng địa chỉ đã có, còn thời gian thì định vào lúc nào? Nếu ta đi gọi cha con Phổ Kiên thì gặp ngươi vào ngày nào?

Đoạt Hồn Kỳ cũng bất giác mỉm cười, trầm ngâm một hồi mới nói:

– Xưa nay cảnh trăng trên mặt bể vẫn được xem là đẹp tuyệt trần, vậy sau khi ngày tết trung thu một ngày, từ Túy hòa thượng, Si đạo sĩ, cha con họ Phổ và cộng thêm con người mà ai ai cũng cho là tàn ác như ta đây, mở ngay một cuộc thịnh hội tại Đông Hải cũng vui lắm! Nhưng cũng còn tiếc cái là Nam Bút Gia Cát Dật còn vắng tăm hơi, không biết lão còn sống trên trần gian này không? Kỳ này Càn Khôn ngũ tuyệt mở cuộc phân tranh ngôi thứ, thiếu mất hết cây Kình Thần bút quả thật cũng kém hào hứng đi mất phần nào!

Nói xong với Thiên Si đạo trưởng, khẽ ôm tay thi lễ rồi tung thân vụt lên trên đỉnh như một làn khói đen.

Thượng Quan Linh vốn đã ghét cay ghét đắng Đoạt Hồn Kỳ, lại biết rõ rằng những hành động tàn ác của y, thế mà y lại không chịu nhìn nhận những việc đã làm, cậu bé càng tức lộn gan trên đầu, thấy bóng đen đang phi về hướng mình núp, bất giác giơ luôn ám khí Tử Phi Hoa cung tay đánh tới, cả một vùng ám khí tua tủa như rào tạt nhanh qua phía bóng đen.

Nhưng khi ám khí vung khỏi tay, cậu bé lại chợt nghĩ rằng: Đoạt Hồn Kỳ tuy tàn nhẫn hung bạo, nhưng ta cũng nên chờ đến sau này học võ công cho thật giỏi để trị y một cách cho anh hùng, mình hạ thủ một cách mờ ám như thế này, quả không được quang minh chính đại một chút nào, nghĩ thế cậu bé lại lớn tiếng la lên:

– Đoạt Hồn Kỳ hãy mau mau né tránh Tử Phi Hoa của ta!

Cậu bé vung ám trước rồi mới lên tiếng sau. Đoạt Hồn Kỳ có nằm mộng cũng không thể nào ngờ rằng trên đỉnh này lại núp sẵn một cậu bé chừng mười bốn mười năm tuổi mà ngang nhiên không sợ đến oai danh của mình, lại còn lên tiếng cảnh cáo mình.

Những tiếng rào rào cả một vùng ánh tím Tử Phi Hoa chùm khắp toàn thân Đoạt Hồn Kỳ.

Toàn thân đang lơ lửng trên không, diện tích ám khí lại tỏ ra rộng lới, Đoạt Hồn Kỳ biết không thể nào tránh kịp, vội phất tà áo ra tạo thành một luồng kình phong che phủ khắp toàn thân, đồng thời vận chuyển công lực phòng ngự khắp châu thân, mặc sức ho toàn bộ áo đen găm đầy hết những ám khí Tử Phi Hoa của cậu bé đánh tới, nghiêng mắt nhìn Thượng Quan Linh một cái rồi bay xuống sườn núi mất dạng luôn.

Thiên Si đạo trưởng chỉ sợ Thượng Quan Linh chọc tức Đoạt Hồn Kỳ nhỡ bị độc thủ, nên khi thấy Tử Phi Hoa vung tỏa khắp ra một vùng, cũng vội vàng tung thân phi lên luôn để kịp tiếp ứng cho cậu bé.

Thượng Quan Linh lại không biết rằng loại ám khí độc đáo này của mình lại không thể gây được hiệu lực gì cho Đoạt Hồn Kỳ, khi thấy Thiên Si đạo trưởng lên tới nơi, mặt đỏ như gấc thẹn, nói rằng:

– Thưa đạo trưởng, Đoạt Hồn Kỳ bị trúng nhiều Tử Phi Hoa của cháu như thế, không biết có bị chết không ạ? cháu tuy ghét y lắm nhưng đáng lẽ cháu cũng không nên dùng thủ đoạn đánh lén người ta như thế, từ nay về sau, cháu sẽ quyết không dùng đến loại ám khí mờ ám này nữa!

Vừa nói, cậu vừa quăng luôn cây ống đồng Tử Phi Hoa xuống tuốt dưới sân trước ngôi nhà tranh.

Thiên Si đạo trưởng kéo tay Thượng Quan Linh, cùng nhau phi thân xuống dưới, nhặt cây ống đồng Tử Phi Hoa cất lại vào túi cậu bé rồi vỗ vai cậu ta rằng:

– Tâm địa cháu nhân từ lắm! Nhưng bất luận một loại binh đao ám khí nào đi nữa, phải tùy theo người xử dụng nó mới biết được chánh hay tà. Người tâm địa chánh thì nó chánh, tâm địa tà thì nó tà, huống hồ lại là một tâm huyết trong nửa đời người của thầy cháu đã nghiên cứu ra, sao cháu lại vất đi dễ dàng thế? Còn nói về Đoạt Hồn Kỳ, công lực của người ta cao siêu đến nơi đến chốn, với những Tử Phi Hoa của cháu, chẳng qua cũng chỉ làm hoa cài áo để trang điểm cho chiếc áo đen thêm đẹp mắt mà thôi, chẳng gây được một thương tích gì trên người y đâu, thế cháu không thấy lúc y rút lui vẫn nhanh nhẹn như thường là gì đấy?

Thượng Quan Linh nghe Thiên Si đạo trưởng nhắc đến thầy mình, sực nhớ hỏi rằng:

– Thưa đạo trưởng Đoạt Hồn Kỳ đã đi từ lâu rồi, sao còn chưa thấy thầy cháu ra kia?

Thiên Si đạo trưởng cũng lấy làm lạ, chực quay mình về phía cây cổ thụ gọi Tạ Đông Dương, thình lình trong ngôi nhà tranh, một bóng trắng tung thân phi nhanh vào rừng như một làn điện chớp! Đồng thời Phương Bách Xuyên cũng từ trong đuổi ra thở dài nói với Thiên Si đạo trưởng rằng:

– Thưa đạo trưởng người bạn họ Phổ này bạc tình quá, tính tình lại ương ngạnh và quá kiêu ngạo, bởi y sợ xấu hổ khi gặp đạo trưởng nên nhờ tôi chuyển lời cảm tạ đức cứu trợ của đạo trưởng, đồng thời y cũng biết cả cuộc hẹn, thời gian và địa điểm của hai bên, đến khi ấy nhất định y sẽ dùng cây Tam Chỉ kiếm để gỡ lại kiếm pháp lừng lẫy của nhà họ Phổ!

Thiên Si đạo trưởng lắc đầu rằng:

– Ở đời, bất luận một việc gì, hễ cương quá thì sẽ gẫy, kể về võ công của Phổ Kiên cũng gọi là tạm được, nhưng tánh y hơi nóng nảy, gặp phải đối thủ hiểm độc như Đoạt Hồn Kỳ, thế nào cũng còn bị nhiều vố cay chua nữa cho mà xem!

Nói xong quay mặt về phía cây cổ thụ lớn tiếng gọi:

– Tạ huynh! Sao còn chưa chịu xuống? Chuyện ở đây đã yên cả rồi, bần đạo sắp sửa cáo biệt đi Thiên Đài Nhai Đãng Gian để rủ Nam Bút Gia Cát Dật cùng đi tham gia cuộc đại họp mặt của Càn Khôn ngũ tuyệt tại Trường Sanh đảo ở Đông Hải!

Thiên Si đạo trưởng nói xong, trên cây vẫn im lìm, Phương Bách Xuyên, Thượng Quan Linh lại nghi ngờ trong bụng chắc là có chuyện gì xảy ra nữa đây, cả hai giật mình thon thót.

Tình thầy trò ơn sâu nghĩa nặng, Thượng Quan Linh vội dùng ngay Long Hành Nhất Thế tung mình xuyên lên lùm cây, nhưng tìm kiếm hầu hết những cây lớn gần đó cũng không phát hiện một dấu tích gì của Tạ Đông Dương.

Cậu bé không hiểu thầy mình có chuyện hung kiết gì chăng? Đang lúc lo quýnh lên đến nỗi gần phát khóc, bỗng cậu gạt nước mắt tươi cười lên ngay, đưa tay bẻ gẫy luôn một nhánh cây to gần bằng cánh tay, cầm luôn cả cành lẫn lá mang đến chỗ Thiên Si đạo trưởng đứng, gương tròn đôi mắt hỏi rằng:

– Thưa đạo trưởng xem thử ký hiệu này có phải thứ thiệt không? Quả thật thầy cháu đã đi theo người này rồi sao?

Thiên Si đạo trưởng cảm thấy có mặt mình tại trận như thế này, ấy thế mà ngang nhiên có người đem Tạ Đông Dương đi mà mình không hề hay biết, bất giác vừa kinh lại vừa tức. Đôi mày ngước hẳn lên, tia nhìn dồn hết vào nhánh cây, bỗng đạo trưởng cũng từ vẻ mặt buồn giận dỗi hẳn vui vẻ tươi cười nói:

– Chính lão! Chính lão! Lão thiêng thiệt! Mới nhắc đây xong đã đến rồi, đã hai mươi năm xa cách nhau, không ngờ lão tú tài nghèo ấy vẫn tính nào tật ấy!

Không chịu thay đổi những tính cổ quái ấy! Thầy của cháu nhất định đã bị lão dẫn đi, nhưng gặp bạn cố nhân như ta đây, cũng không nên quá bạc bẻo mới phải?

Thì ra nhánh cây đã bị người ta dùng móng tay khắc lên trên một cây bút, hai bên có hai câu thơ:

Danh bài Tây Đạo Đông Tăng hậu,

Gia tại Thiên Đài Nhai Đãng Gian

Câu trên lối chữ thảo, câu dưới lối chữ lệ, tuy dùng móng tay vẽ và viết nhưng nét chữ vẫn sắc nét như rồng bay phượng múa, mạnh bạo khí thế vô ngần.

Thiên Si đạo trưởng giơ tay hái luôn một lá cây, trên lá cây ấy cũng có vài hàng chữ nhỏ li ti:

– Anh dạy đồ đệ, tôi giúp sư phụ! Vậy hẹn tái ngộ tại thác nước Thu Đại Long ở Nhai Đãng Gian, sẽ có rượu quý ngâm lâu năm để đãi Si đạo sĩ sau hai mươi năm cách biệt nhau!

Phương Bách Xuyên thấy Tạ Đông Dương nay đã theo Nam Bút Gia Cát Dật đi, biết ngay thế nào cũng có ích cho sự luyện Hỗn Nguyên chân khí của bạn, trong lòng cũng mừng vui khấp khởi cười nói với Thiên Si đạo trưởng rằng:

– Chuyến đi Nhai Đãng Gian của đạo trưởng có nên để Phương Bách Xuyên và Thượng Quan Linh này cùng đi theo hầu cạnh? Một là để chiêm ngưỡng phong nghi của Nam Bút đã vang danh trong võ lâm ngày nay, hai nữa nhờ sự Càn Khôn ngũ tuyệt giữa đạo trưởng cùng với Nam Bút để hợp lực giải quyết cho cháu Thượng Quan Linh luôn thể!

Thiên Si đạo trưởng lắc tay cười rằng:

– Tôi đã nói trước là việc hoàn nguyên kinh mạch và phế bỏ võ công cho cậu bé để bắt đầu tập luyện lại không gấp gì trong lúc này! Huống hồ Gia Cát Dật lại là một người tính tình quái dị hơn người thường. Lão thế nào mà chả biết chuyện này?… Thế mà không ra tay, có lẽ phải có ẩn ý gì bên trong đây! Chờ tôi đến Thu Đại Long Nhai Đãng Gian sẽ rõ chuyện ngay! Hơn nữa cuộc hẹn tại Tiểu Thanh Trì và thịnh nội tại Trường Sinh đảo ở Đông Hải cũng chẳng còn bao lâu nữa, đến lúc ấy chưa chừng tôi cùng rủ luôn Gia Cát Dật đến. Khi lão thấy thằng bé tinh khôn này, thế nào rồi cũng nổi hứng giúp cho! Vậy giờ đây tôi dặn cậu điều này trước, hễ sau này Gia Cát Dật chịu truyền dạy về Kinh thần bút pháp cho cậu, các môn khác cậu đừng thèm học, cậu làm cách nào đòi lão truyền cho được về lối Hán võ, Đường thi, Nguyên khúc tức gọi là Sinh Hoa Thất Bút.

Binh khí của Thượng Quan Linh vốn là cây Văn Xương bút, đến Nam Bút Gia Cát Dật nghiễm nhiên có thể dùng được hết Hán võ, Đường Thi, Tống từ, Nguyên khúc để cùng dung hòa vào trong võ học mà còn mênh danh một tên đẹp là Sinh Hoa Thất Bút, cậu bé bèn nhớ kỹ trong bụng và cậu cảm thấy hay hay là lạ.

Thiên Si đạo trưởng lại quay sang Thượng Quan Linh rằng:

– Bây giờ cậu hãy tạm thời nghiền ngẫm cho kỹ lối thế huyền chiêu bảy mươi hai phất, tuy bây giờ cậu đã bị Đoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch để luyện tà công của y, nhưng ngoại trừ gặp những bậc cao nhân hiếm thấy ra, đối với đám giang hồ thường, kể cả loại cao thủ, cũng đã dư sức đối phó rồi. Chờ xong cuộc hội tại Lư Sơn và Đông Hải, ta sẽ tìm cách cố trợ giúp cho cậu được toại nguyện.

Dứt lời giơ tay khẽ chào Phương Bách Xuyên, tung bổng hẳn thân mình lên trên sườn đồi mỉm cười đi luôn.

Phương Bách Xuyên đánh mắt đưa bóng Thiên Si đạo trưởng khuất dạng, xong ngẩn ngơ lúc lâu mới khẽ than với Thượng Quan Linh rằng:

– Với một ngọn núi nhỏ của Thất Ly sơn này, ngang nhiên đã xuất hiện nào Đoạt Hồn Kỳ, Tây Đạo, Nam Bút và cả con trai của Bắc Kiếm. Thế mới hay rằng bôn ba trong gian hồ thật lắm sự bất ngờ xảy ra ngoài sự tưởng tượng của chúng mình. Như thế chúng mình cũng vô tình bị lôi cuốn vào vòng luẩn quẩn này! Sau này thế nào cũng còn nhiều việc kỳ lạ xảy ra nữa cho mà coi!

Hai người bâng quơ một lúc, Thượng Quan Linh lại nhớ đến ân sư mình, tình như cha con, nay bị chia tay, bất giác lòng bùi ngùi nhớ thương, khiến Phương Bách Xuyên phải dỗ mãi mới chịu đi! Cả hai bác cháu lại theo dự định cũ, về Lã Lương sơn trước xem cha con Hạo Thủ Thần Long Thường Tử Tuấn ra sao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.