Đoạt Hồn Kỳ

Chương 2: Gia tập Thiên Đài Nhai Đãng Gian


Đọc truyện Đoạt Hồn Kỳ – Chương 2: Gia tập Thiên Đài Nhai Đãng Gian

Tạ Đông Dương cau mày nói với người khách lạ:

– Này ông bạn! Đã là kẻ giang hồ, dù có chuyện oái ăm tày trời đến đâu đi chăng nữa, cũng không đến nỗi phải quyên sinh dễ dàng như thế! Tại hạ đây là Tạ Đông Dương, vị này là Phương Bách Xuyên, đều là người trong võ lâm cả, ông bạn có chuyện gì mà đến nỗi phải tự tận như thế? Có thể kể rõ đầu đuôi câu chuyện người bạn bình thủy chi giao với chúng tôi không?

Người khách nghe tên Tạ Đông Dương, hình như còn hơi lạ, nhưng khi nghe đến ba chữ Phương Bách Xuyên, vội từ bàn án vùng ngay dậy, ngạc nhiên hỏi rằng:

– Thì ra lão anh hùng đây là người lừng danh trên giang hồ với biệt hiệu Ngân Tu Kiếm Khách đấy sao?

Phương Bách Xuyên vừa chực tỏ lời khiêm tốn, người khách lại rầu rĩ lắc đầu thất vọng nói:

– Thôi! Thôi!… Dù có mười vị Ngân Tu Kiếm Khách như lão anh hùng đây đi chăng nữa, cũng không làm sao can thiệp nổi chuyện của tôi được.

Thượng Quan Linh thấy thần sắc của người khách lại ủ rũ, chẳng khác nào như gà bị đá bại trận, bực mình lên tiếng hỏi xía vào:

– Sự thực ông đã gặp chuyện khó khăn gì? Sao không chịu nói cho vỡ lẽ mà cứ ấm ớ vậy? Ông nên biết rằng ai ghê gớm hơn Đoạt Hồn Kỳ kia? Thế mà chúng tôi đây còn động chạm đến y thì đủ hiểu.

Người lạ nhìn Thượng Quan Linh, nhăn nhó cười nói:

– Tuy hào khí của cậu thấu suốt mây xanh thật, nhưng không phải tôi cố tình tâng bốc chí khí người ta mà đi làm nhục nhuệ khí của bản thân đâu! Nhưng quả thật con người của Đoạt Hồn Kỳ khi vui khi giận khó mà ai có thể đoán lường nổi, càng không dám chuốc họa sát thân vào người.

Dứt lời, giương to đôi mắt đầy ánh sáng, sắc mặt bỗng hồng hào oai phong lẫm liệt, giơ ngay chưởng nhắm ngay bàn thờ chẻ mạnh xuống, góc bàn thờ lập tức bị gãy gọn đi một mảng lớn, rồi ôm quyền thi lễ với Tạ Đông Dương và Phương Bách Xuyên rằng:

– Thưa nhị vị lão đại hiệp hãy tha tội thất lễ vừa rồi cho Đàm Hiếu này, tiểu đệ nguyên quê ở Thái Nguyên.

Phương Bách Xuyên nghe nói vậy cũng biến sắc mặt, không chờ cho Đàm Hiếu nói hết lời, đã hỏi ngay rằng:

– Thôi tôi đã rõ ngoại hiệu của Đàm huynh đây là Thiết Chưởng Vô Song, phó tổng tiêu cục Long Phi ở Thái Nguyên, Long tổng tiêu đầu của quý cục vốn là bạn tri giao với Phương Bách Xuyên này, như thế đâu phải là người ngoài gì, giờ đây Đàm huynh đã gặp chuyện khó khăn gì? Cứ nói ra xem, may ra chúng tôi có thể gỡ rối hộ cho chăng?

Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu cau mày một hồi, đủng đỉnh từ trong mình lấy ra một cây Đoạt Hồn Kỳ dài hơn bảy tấc, giữa nền đoạn đỏ nổi bật hẳn hình sọ người và hai xương chéo.

Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương đồng thanh kinh ngạc:

– Lại là y nữa?

Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu thần sắc nghiêm trọng gật đầu rằng:

– Vâng chính y. Tức Đoạt Hồn Kỳ, con người vui buồn vô thường, chánh tà khó đoán! Tại Tiên Hà lãnh, chính y đã hai lần cứu đại nạn cho Long Phi tổng tiêu đầu chúng tôi, nhưng giờ đây ở giữa hai châu Cam Lương này lại hủy hết cuộc đời của Đàm Hiếu này, khiến cho tôi không biết nên trả ơn hay báo oán đây nữa? Thật là một chuyện hết sức khó khăn, không biết nên định đoạt bằng cách nào cho ổn thỏa, cho nên vừa rồi tiểu đệ mới nói là: dẫu có mười vị Ngân Tu kiếm khách đi nữa cũng khó mà giải quyết nổi vấn đề rắc rối của tiểu đệ được.

Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương lại thấy do Đoạt Hồn Kỳ sinh sự nữa, trong bụng không khỏi kinh ngạc, nhưng khi nghe Đoạt Hồn Kỳ đã từng hai lần cứu nguy cho Long Phi tổng tiêu đầu, đến nỗi khiến cho Thiết Chưởng Vô Song không còn biết nên báo ân hay trả oán nữa? Càng nghe càng lo, cả hai hối thúc Đàm Hiếu kể hết câu chuyện đang dở dang về ân thù của Đoạt Hồn Kỳ.

Lúc này Thượng Quan Linh đã nhặt được ít nhánh cây và lá khô gần xung quanh miếu, cậu bé bèn nổi bếp lửa ngay giữa điện, cởi luôn áo ướt ra ngồi hơ cho khô, Phương Bách Xuyên móc trong túi ra bình rượu đưa cho Đàm Hiếu.

Đàm Hiếu nhận rượu xong hớp luôn mấy hớp, tinh thần hơi chấn định, suy nghĩ một lúc mới kể:

– Chuyện này phải kể từ Tiên Hà Lãnh tĩnh Triết Giang trở đi, vào tháng chạp năm ngoái, tổng tiêu đầu của tệ cục thân hành đi áp tải mấy vị khách hàng cùng hàng hóa quan trọng, khi tạt ngang Tiên Hà Lãnh, không ngờ gặp ngay đám cướp mới ra đời, mệnh danh Thiên Hà Thất Sát, không chịu giao hảo với tiêu cục, đánh cướp ngang nhiên, võ công cũng cừ lắm, cũng do nhị sát Bàn Chư Huyền ra mặt, cùng với cây Kim Long trượng của tổng tiêu đầu, hai bên hỗn chiến bất phân thắng bại. Trong khi tổng tiêu đầu lo thi triển hết tuyệt nghệ võ học bình sinh của mình ra là Thiên Long Bát Trượng, khi ấy Bàn Chư Huyền mới chịu thua, thế là anh em Thất Sát xông cả đám vào vây đánh, giữ tình trạng địch đông mình yếu như vậy, chẳng mấy chốc tổng tiêu đầu đã bị ba vết thương trên người. Trong lúc nguy cấp, đột nhiên trên mỗi cánh tay của anh em bọn Thất Sát đều bị một cây kim vàng dài ba tấc găm lên, binh khí trên tay của chúng đều bị rớt hết xuống đất, đuôi kim vàng ấy là miếng đoạn màu đỏ chói có vẽ hình sọ người và hai xương chéo! Tiên Hà Thất Sát nhận gây ra đây la loại cờ đã khét tiếng trong gầm trời võ lâm của Đoạt Hồn Kỳ, biết có tay trợ trận cho Long Phi tiêu cục, cả đám hoảng hồn hết vía co chân chạy bán mạng chối chết! Riêng về phần Đoạt Hồn Kỳ, trong thời gian ấy không thấy lộ diện.


Phương Bách Xuyên cau mày rằng:

– Hành động này quả đã giúp cho Long Phi tiêu cục không ít, vừa giải nguy lại vừa không tổn thương nhân mạng, hành hiệp lại không lộ diện, nghĩa cử cao cả như thế, thật không hổ với danh xưng Càn Khôn ngũ tuyệt. Nhưng xét về hành động này của y, không hiểu tại sao lại kiêu căng ngông cuồng đến thế? Thật là một chuyện khó tìm hiểu hết sức.

Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu gượng cười rằng:

– Bởi thế chống giang hồ mới suy trong đám Càn Khôn ngũ tuyệt phải kể Đoạt Hồn Kỳ là con người phiêu bạt thần kỳ, không sao lường đoán trước được! Sau vụ Tiên Hà Thất Sát không bao lâu, Long tổng tiêu đầu lại đơn thương độc mã lên đường, bỗng lại gặp kẻ thù là Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo, hắn đòi rửa mối hận Thiên Long thất trượng mười năm về trước. Nhiệm Báo hiện là môn đệ của đệ nhất ma đầu lục lâm vùng La Phù sơn Vạn Mai Cốc hiệu Tiếu Diện Diêm Bà, học được những võ công kỳ dị, chỉ trong vòng năm mươi hiệp, tổng tiêu đầu chịu không nổi. Đang khi nguy kịch, thình lình có ánh kim quang lấp lánh từ đâu bay tới, lại một ký hiệu kim vàng của Đoạt Hồn Kỳ cắm phập dưới mặt đất! Bạch Phát Tiên Đồng ỷ mình có thầy là Tiếu Diện Diêm Bà đỡ đầu, ngang nhiên không coi Đoạt Hồn Kỳ vào đâu, hắn lên tiếng ngông cuồng, đưa tay chực nhổ cây Đoạt Hồn Kỳ, bỗng trong rừng rậm, một luồng gió lạnh đưa tới, Bạch Phát Tiên Đồng thét lên một tiếng kinh hồn, lăn đùng trên mặt đất chết tươi! Tổng tiêu đầu hai lần thọ ơn cứu tử của Đoạt Hồn Kỳ, nhưng vẫn chưa được gặp mặt để tạ ân, chỉ còn nước đem cây kim vàng Đoạt Hồn Kỳ về tiêu cục dùng hoa thơm thờ phụng để tỏ lòng cung kính với bậc ân nhân.

Phương Bách Xuyên bèn nói với Tạ Đông Dương rằng:

– Hiền đệ thử nghĩ xem, Đoạt Hồn Kỳ lần thứ hai lại cứu người bạn cũ của ngu huynh là Long Tử Đan ở Trung Châu và những hành vi: nghĩa tảo sào huyệt Kim Giao Bào Trưởng Hùng cùng vụ tàn sát mười hai mạng cao thủ ở Bạch Long Đôi, như vậy thật là một sự…

Nói tới đây bỗng như sực nhớ chuyện gì, cau mày với ánh mắt sáng ngời, lại nói với Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu rằng:

– Đàm huynh chẳng nói Long tổng tiêu đầu gặp cướp ở trên Tiên Hà Lãnh là vào tháng chạp năm ngoái, vậy thì chuyện Bạch Phát Tiên Đồng bị giết ở Quách Xương phải là vào tháng xuân năm nay mới đúng chứ?

Đàm Hiếu không hiểu tại sao Phương Bách Xuyên bỗng lại hỏi về ngày tháng giờ giấc như thế, lạ lùng đáp rằng:

– Hôm tổng tiêu đầu gặp kẻ thù ở Quách Xương chính là vào mười một tháng giêng năm nay, Phương đại hiệp hỏi như thế để làm gì?

Phương Bách Xuyên khẽ đấm bàn tay nói rằng:

– Quái lạ thật! Thật là một chuyện kỳ lạ hết sức! Tạ hiền đệ ạ! Ba đứa con trai của Hạo Thủ Thần Long đều bị hạ thủ vào khoảng mười sáu, mười bảy, mười tám tháng giêng, dù cho Đoạt Hồn Kỳ có chánh tà ra sao đi nữa, với một thời gian ngắn ngủi trong năm ngày, mà y có thể vừa hành hiệp ở miền Triết Đông xong lại vừa đi Lã Lương sơn giở trò quấy phá tàn ác như thế được?

Phương Bách Xuyên nêu câu hỏi này, Tạ Đông Dương, Đàm Hiếu và Thượng Quan Linh, cả ba đều suy nghĩ một hồi, cảm thấy sự việc thật khó giải thích, đành gác chuyện ấy lại và hối Đàm Hiếu kể lại vị đại ân nhân của Long Phi tiêu cục, tại sao Đoạt Hồn Kỳ lại có thể dồn ép Đàm Hiếu tự vận thế?

Đàm Hiếu khẽ ho một tiếng rồi tiếp:

– “Sau khi Long tổng tiêu đầu trải qua hai cơn sóng gió nguy hiểm, mới nhận thấy rằng những bậc kỳ nhân trong giang hồ xuất hiện nhan nhản, phần vì tuổi tác đã cao, gia cảnh cũng gọi là đủ no ấm, hà tất phải vấy máu trên đao, gửi hồn dưới kiếm để hành nghề bảo tiêu cho cực xác bận trí! Bàn lo kết thúc các công việc để chuẩn bị đóng cửa Long Phi tiêu cục, rồi về quê hương an hưởng tuổi già. Nào ngờ tổng tiêu đầu vừa ra đi để lo thu xếp mọi việc, bỗng có khách hàng nhờ áp tải món hàng trị giá hàng vạn cân vàng là ít, hàng này phải áp tải đi Tân Cương, lúc này chiêu bài của tiêu cục vẫn còn chưa hạ xuống, có khách lại chiếu cố, theo lệ không thể nào từ khước, nên chuyến hàng được giao phó cho tiểu đệ Đàm Hiếu lo áp giải cho chuyến hàng chót nhất này, cũng vì để cẩn thận hơn nên tiểu đệ cũng không tăng thêm tiêu sư nào khác nữa, chỉ đơn thương độc mã áp tải đi Địch Hóa giao hàng.

Nào ngờ đi đến giao giới Cam Lương đây, vào trọ một lữ quán, sau khi ngủ dậy, món hàng vô giá kia đã không cánh mà bay từ hồi nào rồi, cạnh gối nằm của tiểu đệ lại thấy găm cây Đoạt Hồn Kỳ, và còn để giấy lại rằng: Đoạt Hồn Kỳ xưa nay hành sự, không bao giờ dung tha một ai, nay vì thấy của quý giá khá vừa lòng ta, nên phá lệ đặc biệt ra ơn tha tội chết cho. Xin nhị lão đại hiệp nghĩ xem, đừng nói là Đoạt Hồn Kỳ đã gần như loại người vô địch trong thiên hạ, cho dẫu mình mời các cao thủ kỳ nhân ra tay chống đối y đi chăng nữa, không lý mình lại quên đi hai lần đại ân của y đối với Long Phi tiêu cục sao? Nhưng ác nỗi món hàng lại trị giá quá sức tưởng tượng, đừng nói với bản thân của tiểu đệ, dẫu cho cả Long Phi tiêu cục cũng không đủ sức để bồi thường cho khách hàng, huống hồ Đoạt Hồn Kỳ lại hai lần cứu nguy cho Long Phi tổng tiêu đầu, bây giờ Đàm Hiếu có thực tình về nói là vị Đoạt Hồn Kỳ cướp đoạt đi nữa, cũng chưa chắc ai tin.

Cho nên vụ ân thù rối rắm này đã khiến tiểu đệ nghĩ gần thối óc mà vẫn chưa tìm được một kế sách gì để đối phó, chỉ còn nước là treo cổ tự tử là giải quyết xong mọi rắc rối sự đời! Cây Ngân Linh cổ kiếm của Phương đại hiệp, từng lừng danh trên giang hồ từ lâu, và thầy trò Tạ đại hiệp cũng ôm tuyệt nghệ trong người, nhưng đối với việc của Đàm Hiếu này, sợ không còn ai có thể giúp được cho tiểu đệ đâu.”

Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương nghe xong quả nhiên cũng khó xử, quả là một việc nan giải hết sức.

Thượng Quan Linh vốn đã chẳng sợ Đoạt Hồn Kỳ, sau khi gặp Thiên Si đạo trưởng, trong bụng lại càng muốn gặp mặt một nhân vật thần kỳ đã từng khét tiếng dưới gầm trời võ lâm, coi tõ xem là loại người như thế nào cho biết! Thấy thầy và Phương sư bá sau khi nghe câu chuyện của Đàm Hiếu kể, ai nấy đều lặng im không nói gì, cậu bé bèn lên tiếng rằng:

– Theo cháu thì chuyện này có khó gì giải quyết đâu? Trước nhất hãy đoạt món hàng bị cướp về đã, rồi sau sẽ tìm cách để trả ơn hai lần cứu Long Phi tổng tiêu đầu sau, như vậy không hay sao?

Tạ Đông Dương khẽ la:

– Linh con! Đừng có nhiều chuyện! Đã đành rằng phải nghĩ cách, nhưng đâu phải dễ dàng như cách của con nghĩ đâu! Cũng chẳng nhắc đến chuyện đạo đức sau này, chỉ nội chuyện đoạt lại món đã mất là đã thấy khó khăn quá rồi! Đó chưa kể đến công lực của Đoạt Hồn Kỳ…

Chuyện vừa nói đến đây, thình lình có tiếng cười lạnh lùng từ ngoài miếu đưa vào, tiếp theo sau là một tiếng nói lanh lảnh rằng:


– Công lực của Đoạt Hồn Kỳ đã đi đến đâu? Trong miếu này, kẻ nào mà lại sợ hắn đến thế?

Lúc này mưa vẫn chưa tạnh, một tia nhoáng điện trời vừa chớp ra thì đồng thời một bóng người áo trắng xóa là là bay vào, lúc thân hình hiện rõ mới nhận ra được là một thư sinh áo trắng, trong đôi mắt chứa đầy ánh sáng sát khí, trong khuôn mặt anh tuấn ấy, phải cộng thêm nửa chữ hung nữa mới đúng. Thư sinh đưa tay phe phủi những hạt mưa trên áo, liếc mắt thấy cây Đoạt Hồn Kỳ tên tay Tạ Đông Dương mà do Đàm Hiếu đưa cho xem hồi này, sắc mặt bỗng sa sầm ngay xuống, trợn đôi mắt sáng quắc liếc nhanh mọi người, giọng trầm lặng hỏi rằng:

– Đó là ký hiệu của Đoạt Hồn Kỳ, trong bọn các ngươi đây, ai là Đoạt Hồn Kỳ và ai là dư đảng của hắn?

Từ khi nghe tiếng nói từ ngoài miếu vẳng vào đến giờ, Phương Bách Xuyên và Tạ Đông Dương đều cho rằng khẩu khí của thư sinh hơi tự cao! Giờ đây thấy mặt, hóa là một nhân vật còn trẻ mà thái độ lại kiêu căng, Thượng Quan Linh đã hậm hực khó chịu trước nhất, tính lên tiếng nói cho vài câu cho bõ ghét, nhưng xem ra lời nói của thư sinh cũng bất mãn với Đoạt Hồn Kỳ. Nếu thế thì cộng thù chung với nhau cả, cậu bé lại cố nhịn tức và trả lời rằng:

– Ai thèm là dư đảng của Đoạt Hồn Kỳ? Chính chúng tôi cũng đang tính đi tìm hắn…

Chưa dứt lời, Bạch y thư sinh ôm bụng cười ngất ngưởng một hồi mới cất tiếng vui vẻ nói:

– Tuy Đoạt Hồn Kỳ không gọi gì là hạng ghê gớm, nhưng đối với đám người như các ngươi đây, chưa có ai xứng đáng đi tìm hắn đâu! Nay ta hỏi các ngươi một điều, thế ký hiệu của hắn đã hiển nhiên ở đây, vậy chắc chắn hắn đã xuất hiện tung tích trong hai vùng Cam Lương này chứ?

Với lối kiêu căng ngông cuồng của Bạch Y thư sinh như thế, đừng nói là Thượng Quan Linh, đến cả Tạ Đông Dương cũng nổi giận, liếc mắt nhìn Bạch Y thư sinh lạnh lùng rằng:

– Cát hạ có vẻ tự hào hơn người, vậy không hiểu cát hạ thuộc môn phái và nhân vật nào trong võ lâm?

Bạch Y thư sinh lại buông tiếng cười ha hả ngông cuồng một hồi, thật là một khiêu khích tột độ, từ từ móc trong người ra một cây ngọc tiêu cầm chơi trên tay, đưa mắt liếc nhìn mọi người mà không nói một lời.

Thầy trò Thượng Quan Linh bởi sống ở miền Nam Cương đã lâu, đối với làng võ lâm ở Trung Nguyên cách tuyệt hẳn, nên không biết lai lịch về cây ngọc tiêu này. Riêng Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu khi thấy y rút cây ngọc tiêu ra, thần sắc đã biến hẳn, Phương Bách Xuyên cũng cau mày ngờ ngợ hỏi:

– Cát hạ phải chăng là Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, tức sư đệ của Tiếu Diện Diêm Bà ở La Phù sơn Vạn Mai Cốc không?

Bạch Y thư sinh thấy Phương Bách Xuyên nghiễm nhiên biết đến danh hiệu của mình, nét mặt của thư sinh cũng không ngạc nhiên gì lắm. Vì thư sinh cũng đoán chừng đây là nhân vật hữu hạng trong giang hồ đấy, lúc này chàng thư sinh bớt vẻ kiêu căng trên mặt, gật đầu rằng:

– Khen thay cho lão già cũng có mắt lịch duyệt về cây Ngọc Tiêu của ta, vậy Phan Ngọ cũng xin được hỏi lại một câu, thế bốn người đây là nhân vật của môn phái nào?

Phương Bách Xuyên đưa tay chỉ ra thầy trò Tạ Đông Dương và Thiết Chưởng Vô Song, mỉm cười rằng:

– Hai vị này là Nam Cương đại hiệp Tạ Đông Dương và cao túc của Tạ đại hiệp Thượng Quan Linh, còn vị này là phó tổng tiêu đầu của Long Phi tiêu cục ở Thái Nguyên hiệu Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu. Còn đến danh tánh của lão phu đây, khi lão phu có thể nhận ra cây ngọc tiêu của túc hạ, chắc chắn túc hạ cũng phải nhận được cây Ngân Linh cổ kiếm này chứ?

Dứt lời, đưa tay lên vai rút luôn kiếm, ánh sáng chói mắt, tiếng thép ngân vang, cây cổ kiếm lúc này hiện ra những vi vẩy óng ánh kỳ dị.

Ngọc Tiêu Lang Quân nghe xong bốn chữ Ngân Linh cổ kiếm, lại thấy Phương Bách Xuyên cầm kiếm trên tay, râu bạc phất phơ, ánh mắt long lanh, thần sắc quắc thước, bất giác gật gù rằng:

– Thì ra lão là Ngân Tu kiếm khách Phương Bách Xuyên, trên giang hồ kể cũng có danh vị nhỏ đấy. Nhưng lã có biết rằng người bạn họ Tạ của lão đã phạm phải luật cấm kỵ của La Sát môn ta chưa?

Thượng Quan Linh không hiểu thầy mình đã phạm điều cấm kỵ gì của Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ này, nhưng thấy sắc mặt của Phương Bách Xuyên vừa nghiêm nghị, biết ngay người đứng trước mặt đây cũng chẳng phải tay tầm thường gì, hỏi rỏ ra, Phương Bách Xuyên mới cho hay là sư tỷ của Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ tức là Tiếu Diện Diêm Bà, không bao giờ dung thứ cho những người dám hỏi tên của những người trong La Sát môn, nếu khi đã lỡ hỏi, thế nào cũng phải đỡ ba hiệp với người ra. Bây giờ Tạ Đông Dương thế nào cũng phải đỡ ba đường tiêu của Ngọc Tiêu Lang Quân.

Thượng Quan Linh nghe xong ngước hẳn mặt về phía Ngọc Tiêu Lang Quân cười ngất ngưởng rằng:


– Tưởng là chuyện gì chứ… Cần gì phải đến thầy tôi tiếp ông ba đường tiêu, thế ông chẳng nói muốn tìm gặp Đoạt Hồn Kỳ là gì? Vậy thì chỉ cần làm sao ông có thể tránh nổi ba thế của thầy tôi, chừng ấy tôi sẽ chỉ cho ông một diệu kế, khiến cho Đoạt Hồn Kỳ phải tức khắc đến tìm ông ngay là khác.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười ha hả rằng:

– Trong làng võ lâm Trung Nguyên này, dám ngang nhiên nói chuyện với ta như thế, thật ra chưa có mấy ai. Thôi cũng được, ta thử lãnh giáo vị Nam Cương đại hiệp họ Tạ xem đến đâu cho biết.

Suốt dọc đường, Tạ Đông Dương đã bị Đoạt Hồn Kỳ khiến cho phiền phức bực mình trong người, nay lại biết Ngọc Tiêu Lang Quân là sự đệ của đệ nhất ma đầu nổi tiếng trong lục lâm, sư tỷ y là Tiếu Diện Diêm Bà ở La Phủ Sơn Vạn Mai Cốc, trong lòng cũng hơi nao nao, nghĩ thầm trong bụng: sao không nhân dịp này thử xem võ luyện trong hơn mười năm nay của mình đã tiến tới mức nào? Có thể cùng sánh ngang với các nhân vật khét tiếng trong làng võ lâm Trung Nguyên này không? Nghĩ xong bèn nạp khí định thần, mỉm cười đứng dậy, cũng chẳng cần rút binh khí, sẵn chiếc áo dài bị mưa còn chưa kịp hơ khô ấy, cuốn vắt luôn lại, nhắn Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ rằng:

– Tạ Đông Dương này xưa nay vẫn sống biệt lập miền Nam Cương, võ học có hạn, đâu dám cả xưng đại hiệp, nhưng không cố công mài sắt đâu có ngày nên kim được? Vậy xin mời người bạn họ Phan hãy để lão phu đây kiến thức sơ những võ học tuyệt nghệ của quý La Sát môn.

Nói xong bèn tiến bước lên, cánh tay đưa thẳng ra với chiếc áo dài vắt ướt trên, nhắm ngay Ngọc Tiêu Lang Quân điểm tới.

Ngọc Tiêu Lang Quân thấy Tạ Đông Dương dùng công lực nội gia Thấp Ước Thành Côn, dùng luôn áo dài ướt làm kiếm, thuận thế tạt nhanh tới, một luồng gió khá mạnh tỏa ra, trong lòng bất giác cũng kinh ngạc, biết người họ Tạ này đến từ miền Nam Cương cũng không phải tay vừa gì, võ học quả cao, không thể coi thường được.

Người ta đưa thế chậm chạp vậy, rõ ràng có ý muốn thử ngầm về công lực, tuy Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ xưa nay vẫn thường tự kiêu tự đại, nhưng nhà nghề biết nghệ nhau, vội tập trung công lực vào hết cánh tay phải, truyền sức vào cây ngọc tiêu, chân đã đứng vững như núi, giờ cây tiêu hất ngang vào chiếc áo ướt của Tạ Đông Dương điểm tới.

Tuy là ngọc tiêu và áo dài ướt khẽ va đụng với nhau, nhưng trong lòng của hai vị đại danh gia biết sức đối thủ của mình ngay, Ngọc Tiêu Lang Quân thầm khen môn truyền lực áo dài ướt của đối phương cũng không thua gì mình, quả thật hiếm có người như thế! Bên này Tạ Đông Dương cũng kinh ngạc về chân lực nội gia của vị ma đầu, ít nhất cũng còn hơn mình một bực.

Dưới trạng thái biết người biết ra, Tạ Đông Dương nghĩ thầm tội gì rước khó vào thân để đấu đủ ba hiệp, chẳng thà cứ xem thằng Linh nó có quỷ kế gì có thể khiến cho Ngọc Tiêu Lang Quân này đối chọi với Đoạt Hồn Kỳ thì hay hơn.

Sắc mặt của Phan Ngọ lúc này cũng thu bớt hẳn vẻ kiêu ngạo, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười hơi kiêu, bèn định thần chờ đợi thế đánh thứ hai của đối phương, Tạ Đông Dương bỗng thu nội lực của mình, chiếc áo dài ướt xòa mềm hẳn, cười ha hả rằng:

– Võ học của La Sát môn quả thật cao minh, Tạ Đông Dương này đã hân hạnh được lãnh giáo và được thấy tận mắt! Vậy Quan Linh! Con có cách gì để khiến cho Đoạt Hồn Kỳ tự động lại tìm kiếm ông bạn Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ đây để ráp nhau? Con nói mau đi.

Tạ Đông Dương hạ đài một cách khôn khéo, ăn nói lại lịch thiệp, phải khiến Phương Bách Xuyên gật gù khen thầm trong bụng, cho đến cả Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ cũng phải cảm nhận vị Nam Cương đại hiệp này quả là một tay võ nghệ cơ trí hơn người.

Thượng Quan Linh nghe thầy nói, trợn tròn mắt đứng nhìn Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ nói:

– Những người tưởng mình đây ghê gớm lắm. Chẳng qua cũng chỉ vì chữ hư danh sĩ diện như ông mà thôi! Đã đành tung tích Đoạt Hồn Kỳ đã từng xuất hiện vùng Cam Lương này, nhưng chỉ cần một nơi nào đó có vẻ náo nhiệt tưng bừng, chỗ mà ai ai cũng để mắt tới được, vẽ quách ngay một cây ngọc tiêu đè ngay trên dấu hiệu của Đoạt Hồn Kỳ, dưới chua thêm ngày giờ và địa chỉ, chừng đó lo gì Đoạt Hồn Kỳ lại không nghe gió mà tìm tới nơi tới chốn sao? Nhưng mà trong danh sách Càn Khôn ngũ tuyệt khét tiếng ấy, chưa hề nghe ai nói tới Tiếu Diện Diêm Bà hay cây sáo Ngọc Tiêu Lang Quân gì ráo hết; cũng đừng nên quên rằng tâm địa Đoạt Hồn Kỳ cũng tàn ác lắm đấy nhé, đó là cách thức gặp mặt Đoạt Hồn Kỳ, tôi đã bày hết cho ông rồi, nếu chẳng may ông có mệnh hệ gì bất trắc, bị người ta đoạt mất hồn đi, chừng đó ở dưới chín suối đừng nên oán trách gì tôi mới được.

Nghe xong lời nói của Thượng Quan Linh, Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ không những không nổi giận, mà còn cười gật đầu rằng:

– Cậu nhỏ quả cũng có vài miếng nhà nghề thật, miệng lưỡi lại đanh đá như những hạng như Càn Khôn ngũ tuyệt, ấy chỉ có thể dọa dẫm nổi những tay giang hồ tầm thường mà thôi, không thể nào dọa nổi bất cứ một nhân vật nào trong La Sát môn chúng tôi! Họ Phan này từ núi Phù Sơn xuống Cam Lương đây, một là cố nhiên để trả mối thù cho sư điệt Bạch Phát Tiên Đồng, hai nữa là nghe năm lão già mà chưa chết ấy của Càn Khôn ngũ tuyệt lại tái xuất hiện trên giang hồ, nên ta muốn tìm họ để tỷ thí một phen xem cao thấp cho biết sức nhau! Ta vốn là con người khó tính vô cùng, nhưng không hiểu sao khi thấy cậu bé, bỗng lại cảm thấy có duyên với nhau, bị cậu mỉa mai nãy giờ mà ta không hề tức giận! Cách cậu nghĩ vừa rồi quả là hay tuyệt, để thưởng công suy nghĩ của cậu, ta cho cậu một vật này để giữ làm kỷ niệm chơi vậy.

Nói xong, thò tay vào người lấy ra một vật đen thui dài tám tấc đưa cho Thượng Quan Linh, cậu bé vừa cầm vào tay, thấy ánh trắng choáng một cái, Bạch Y thư sinh Phan Ngọ đã biến dạng luôn.

Mọi người đều hiểu ngay Bạch Y thư sinh trước khi đi đã cố ý biểu diễn thuật khinh công tuyệt đỉnh Di Hình Hoán Ảnh. Lúc này mưa gió đã tạnh hẳn, nhìn lại vật trên tay Thượng Quan Linh, thì ra là một cây trủy thủ dài tám tấc, có cả vỏ dao, khi tuốt ra ánh thép không sáng lắm, nhưng sắc bén vô cùng, trong con mắt nhà nghề, biết ngay không phải là vật phàm.

Tạ Đông Dương tìm ngay khúc sắt bằng ngón tay, cầm dao khẽ cắt, đứt gọn thành hai đoạn, xong trả lại cho Thượng Quan Linh dặn cất cho kỹ, quay sang Phương Bách Xuyên than rằng:

– Ngọc Tiêu Lang Quân cũng quả thật một kẻ kỳ nhân, vừa rồi tiểu đệ thử ngầm nội công với y, hình như cũng không hơn gì tiểu đệ mấy, với sức của y và sư tỷ Tiếu Diện Diêm Bà của y mà muốn thử ăn thua với Càn Khôn ngũ tuyệt, quả thật họ nghĩ hơi ngông cuồng, thế nào rồi cũng tự rước bực mình vào thân chứ được ích gì?

Phương Bách Xuyên lắc đầu nói:

– Hơn mười năm trời, hiền đệ không về Trung Nguyên rồi, trong giới võ lâm, lẽ dĩ nhiên đã xa lạ nhiều. Võ công của tên Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, cừ nhất phải nói về khinh công và tám tám sáu mươi tư tiêu pháp về Hán Cung Tiêu, bởi xưa kia háo sắc hóa độ nên yếu nhất về mặt chân khí nội lực nên hiền đệ vừa rồi thử sức chân lực với y, nên cảm thấy y không hơn gì hiền đệ! Nếu mà đánh thực sự, cả hai chúng mình hợp lực, may ra còn không sợ y, nếu một đấu một, hiền đệ may ra còn cự nổi chứ còn cây Ngân Linh cổ kiếm của Phương Bách Xuyên này, ngu huynh đã tự biết sức mình quyết không thể nào tiếp nổi sáu mươi bốn ngón thần kỹ Hán Cung Tiêu tiêu pháp của y được.

Ngừng một chập rồi tiếp:

– Huống hồ Tiếu Diện Diêm Bà, võ học tuyệt thế, không biết còn cao hơn Ngọc Tiêu Lang Quân đến bao nhiêu lần nữa? Về nội ngoại công lực càng tinh thông tuyệt vời, hình như có thể sánh ngang bằng với Càn Khôn ngũ tuyệt là khác. Cộng thêm tính nết kỳ quái của nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt, mạnh việc ai nấy lo, tuyệt không bao giờ chịu hợp quần chung sức với nhau, nên nhóm La Sát môn đã nuôi hùng tâm để phân lại ngôi thứ cao thấp với năm vị cái thế kỳ nhân này một phen cho biết sức.

Tạ Đông Dương nghe Phương Bách Xuyên nói xong, mày hơi cau lại, riêng Thượng Quan Linh thì hớn hở vui mừng reo lên:

– Thưa Phương bá bá! Vừa nãy Ngọc Tiêu Lang Quân tuy rút lui với lối khinh công tuyệt đỉnh, nhưng cháu cũng nhận ra y đi về hướng đông, bây giờ trời đã hết mưa, chúng ta cũng nên đến Lương Châu cho rồi, không chừng còn được xem trận Hán Cung Tiêu đại chiến Đoạt Hồn Kỳ cũng chưa biết chừng?


Phương Bách Xuyên thấy Thượng Quan Linh đối với những nhân vật hung tàn mà ai nghe tên cũng phải nhức đầu, thế mà cậu bé lại dửng dưng không biết sợ là gì, bất giác khen thầm trong bụng, không những căn cơ tốt, đảm sắc lại hay, cộng thêm một phái thuần túy chân thật trong người, quả thật cậu bé đáng quý vô cùng. Hèn gì đến Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, kiêu ngạo hung bạo và nổi danh ma đầu như thế, mà đến khi bị cậu bé mỉa mai mà vẫn vui lòng tặng cho Thượng Quan Linh một con dao quý là khác.

Mưa đã tạnh hẳn, trong ngôi miếu này không còn gì đáng lưu luyến, Tạ Đông Dương bèn nói với Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu rằng:

– Hàng tiêu của Đàm Hiếu huynh đã mất, dù sao cũng phải tính lấy về mới được, Phương Bách Xuyên với Long tổng tiêu đầu vốn là chỗ bạn thâm giao, thế nào chả ra sức giúp hộ huynh, vậy tiện thể xin huynh cùng đi chung với chúng tôi luôn thể để bàn tính kế đối phó sau! Đàm huynh nghĩ sao cho biết ý kiến?

Thiết Chưởng Vô Song cảm thấy khó xử nhất là hai lần Đoạt Hồn Kỳ cứu Long Phi tổng tiêu đầu, trong tiêu cục đã lập Trường Vi lộc vị để thờ, nhưng Đoạt Hồn Kỳ tại Cam Lương cướp đoạt hàng tiêu của mình, nếu về tiêu cục để kể rõ đầu đuôi, chắc gì người ta tin, nay thấy Phương Bách Xuyên trượng nghĩa anh hùng trợ giúp mình, lại thấy thầy trò Tạ Đông Dương võ học cực giỏi, may ra nhờ họ làm chứng hộ cho mình được, nghĩ thế bèn nhận lời ngay.

Đàm Hiếu không sẵn ngựa, thầy trò Tạ Đông Dương phải ngồi chung một yên. Bốn người cưỡi ba ngựa thẳng hướng Lương Châu rong ruổi.

Lương Châu là một quận lớn thuộc tỉnh Hán Võ, nước non phong phú, đất đai phì nhiêu, thường vẫn được mệnh danh là Trại Bắc Giang Nam. Bốn người tới nơi tìm ngay vào một quán trọ, nghe thiên hạ nhao nhao kháo nhau, nghị luận lung tung, hỏi ra mới hay, thì ra Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, quả nhiên đã đến trước và làm đúng theo lời của Thượng Quan Linh, tìm ngay đến bảo tháp cao nhất ở Lương Châu, treo ngay một bức vải trắng tinh to tướng trên đỉnh tháp, trên miếng vải trắng vẽ cây Hán Cung Tiêu và ký hiệu Đoạt Hồn Kỳ, đồng thời chua thêm một hàng chữ: “Suốt ba đêm liên tiếp, hễ vào canh ba, sẽ thổi tiêu hầu giáo tại Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên sơn.”

Tháp đã cao, đỉnh chóp lại càng khó leo trèo, ấy thế mà chỉ nội trong một đêm, các chư tăng trong chùa bỗng dưng phát hiện bức cờ lạ lùng trên chót vót của đỉnh tháp, rồi từ đó một miệng truyền mời, mười truyền trăm, cứ vậy chẳng mấy chốc thành câu truyện thần thoại hóa trên môi mọi người dân bản xứ.

Hồi ấy phong hóa miền Tây Bắc còn chưa được khai hóa cho mấy, dân chúng phần đông còn đầu óc mê tín, nhiều người đã đem đèn nhang lại bảo tháp để cúng vái vu vơ cầu khẩn thần linh.

Thượng Quan Linh nghe nói ngôi tháp cách quận lỵ không xa, đã tính kéo thầy đi xem náo nhiệt cho vui, trong bụng cậu bé đã tính sẵn kế của riêng mình.

Tạ Đông Dương cũng sợ đứa học trò tinh quái sẽ lén mình lên Ngọc Trụ Phong Kỳ Liên sơn để xem trận đấu kinh hồn giữa Hán Cung Tiêu và Đoạt Hồn Kỳ, nếu mình không bằng lòng, tỏ ra mình sợ chuyện, nhưng quả thật cũng không nên đi mạo hiểm vô ích như thế làm gì, đương lúc suy nghĩ lung tung chưa đâu vào đâu, thì thấy Thượng Quan Linh cử chỉ có vẻ ngoan ngoãn lạ thường, thấy cậu vào phòng đi ngủ ngay, thản nhiên bỏ qua câu truyện xin phép với thầy lên Ngọc Trụ Phong Kỳ Liên sơn, cậu không hề nhắc đến một câu nào.

Tạ Đông Dương thấy Thượng Quan Linh đột nhiên lại thật thà như vậy, trong bụng bỗng đâm nghi hoặc, cho rằng cậu sẽ lén trốn lên Kỳ Liên sơn đây, nên lão anh hùng cứ vờ ngủ say để rình cậu học trò tinh quái của mình, luôn luôn đề phòng hành động của Thượng Quan Linh.

Nào ngờ Thượng Quan Linh còn ma lanh hơn thầy của mình, cậu cứ việc lên giường ngủ thẳng một giấc đến canh tư, đến lúc Tạ Đông Dương mới yên dạ rồi thiu thiu ngủ say lúc nào không hay, Thượng Quan Linh biết thầy đã ngủ say, rón rén xuống giường, lén hẳn ra ngoài tung thân đi luôn.

Bút mực cậu đã mượn từ ban ngày, với thuật khinh công, cậu tung thân phi thẳng lên đỉnh tháp, theo ngay lời Thiên Si đạo trưởng đã dạy, ngay nơi tấm vải trắng ở trên nóc tháp, cậu vẽ thêm vào đó một chiếc bút lông trắng cán đen, cán bút chồng lên, đầu bút lại móc luôn cả hai dấu ký hiệu Hán Cung Tiêu và Đoạt Hồn Kỳ một lúc.

Vẽ xong ký hiệu, sực nhớ còn phải đề hai câu thơ, cậu bé lại đề sang phía bên phải, dùng lối chữ thảo viết luôn câu:

Danh bài Tây Đạo, Đông Tăng hậu,

… nhưng đến lúc sắp viết câu bên trái, cậu không biết lối chữ lệ, do dự một hồi, quên luôn lời dặn của Thiên Si đạo trưởng, cậu bé cải dùng lối chữ thảo viết thêm:

Gia tại Thiên Đài Nhai Đãng Gian

Viết xong hấp tấp về ngay quán trọ vùi đầu ngủ kỹ.

Hôm sau, nội phủ Lương Xuyên, dân chúng càng nghi thần nghi quỷ bàn tán xôn xao. Tin chẳng mấy chốc được loan truyền ra, cả đến Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên và Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu, cả ba cũng muốn ở lại, không muốn đi nữa, họ đều cho rằng Nam Bút Gia Cát Dật quả nhiên cũng có mặt tại đây, dù cho có bị mất mạng ở Lương Châu này đi nữa, cũng tuyệt không thể bỏ qua một trận đấu thần công giữa ba nhân vật lừng danh như Nam Bút, Đoạt Hồn Kỳ và Hán Cung Tiêu. Đây quả là một cuộc tranh hùng hiếm hoi trên giang hồ.

Kỳ Liên sơn nằm ngang Nam Lương Châu, Ngọc Trụ Phong là một ngọn núi cao ngất, luôn luôn có mây phủ, nằm vào địa thế rất dễ tìm! Bốn người lên Ngọc Trụ Phong vào ban ngày để quan sát rõ địa thế, thấy giữa lưng núi có một khoảng bình địa khá rộng, không đóng tuyết, bốn bề đều cây cối um tùm, lại dễ ẩn thân, họ bèn tiên đoán Nam Bút, Đoạt Hồn Kỳ, Càn Khôn song tuyệt và Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, rất có thể họ sẽ mở hội tranh hùng tại đấy!

Thiết Chưởng Vô Song Đàm Hiếu phụ trách lương thực nước nôi, bốn người bèn tìm một chỗ vắng vẻ trong khu rừng ăn uống no nê, chờ khi trăng lên, mỗi người lo tìm một nơi kín đáo để nấp thân, Tạ Đông Dương sợ Thượng Quan Linh trong khi hí hửng lại gây thêm họa vào thân nên thầy trò hai người cùng nấp chung một chỗ để dễ bề kiềm chế học trò tinh quái của mình. Phương Bách Xuyên và Đàm Hiếu mỗi người lo ẩn thân một nơi kế gần đó, ai nấy cũng lo mặc sẵn dạ hành phục để ngụy trang, họ âm thầm chờ đợi và… chờ đợi…!

Trên ngọn cao phong thì khó lòng nghe được tiếng trống điểm canh, nhưng giới võ lâm phần nhiều đều có thể nhìn sao trên trời mà đoán giờ khắc, có lẽ đã quá canh ha, một làn áo trắng từ phía Đông bay vèo lại, thì ra chính là Ngọc Bút thư sinh – Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ đã đến!

Tay cầm ngọc tiêu, Ngọc Tiêu Lang Quân ngước mắt nhìn bầu trời, hình như cảm thấy còn sớm, tự lẩm bẩm rằng:

– Đêm qua Đoạt Hồn Kỳ không đến, có lẽ là tại y không ở gần đây, nhưng hôm sau ngẫu nhiên lại có ký hiệu Kình Thần bút của Gia Cát Dật đã xuất hiện như thế, vậy thì Nam Bút thế nào cũng lại! Trên giang hồ đồn đãi Nam Bút tuy không quỷ kế đa đoan như Đoạt Hồn Kỳ, nhưng về mặt chân thật công lực, phải kể Nam Bút cao nhất trong Càn Khôn ngũ tuyệt! Nào mình đâu có thù oán gì với người ta đâu, thế mà tấm vải trắng trên đỉnh tháp, ký hiệu Kình Thần bút đã ngang nhiên móc ngược cả Hán Cung Tiêu lẫn luôn Đoạt Hồn Kỳ, rõ ràng như thế là khiêu khích, nhưng hiểu vì Đoạt Hồn Kỳ hay vì Hán Cung Tiêu của ta không biết?

Tự lẩm bẩm một mình, hình như cảm thấy một mình mà phải chọi với Càn Khôn ngũ tuyệt, trong lòng bỗng trở lên phiền muộn, xoẹt một tiếng, cây ngọc tiêu rung lên, nhưng tia ánh sáng lấp lánh vung lên, trong rừng bỗng như nổi trận thu phong, lá cây rụng ngợp cả một vùng.

Phương Bách Xuyên và Đàm Hiếu từng nghe danh của nam đệ trong La Sát môn từ lâu, tuy phục nhưng không sợ, Tạ Đông Dương sau khi thấy Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, mới thử sơ sơ một lối tiêu pháp, chừng ấy mới tin lời của Phương Bách Xuyên quả không sai, lúc này lại tự hận mình trong lúc luyện công sơ ý đến nỗi vị xú khí, nay sinh tử huyền quan vẫn chưa có cách đả thông nên Hỗn Nguyên chân khí chưa làm sao có thể luyện được, nếu không trong dịp đại hội tranh hùng này, mình cũng có quyền đàng hoàng tham dự một cách hiên ngang như ai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.