Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 6: Sa mạc chí tôn xuất hiện
Khi đó Vương Nguyên đã nổi giận.Hắn điểm mặt Tống Nguyên, thét lớn:
– Ngươi đừng nói càn.Sức của ngươi chưa thể so với một người nào trong”Thập Nhị Kiều Nương”Rồi hắn gằn giọng:
– Tiếp chiêu.
Song chưởng giao nhau,
– “Bình Bìng” hai tiếng chuyển rung mặt đất, lập tức hai luồngchưởng đạo
điểm vào các huyệt lớn trước ngực Tống Nguyên như sấm sét.
Phóng mình lên theo thế “Bạch Vân Ngự Phong” Tống Nguyên vừa tránh kình lực của đói phương, vừa suy nghĩ:
– “Bây giờ ở nơi đây đã có bảy đối thủ áp đảo ta, nếu chậm trễ có thêm
người tới nữa thì rắc rối.Chi bầng ta giải quyết sớm thì hơn”
Chàng liền giương song chưởng “Huyết Khí” đỏ rưc thân thể. Tứ phía quanh
chàng lúc ấy đều giăng phủ một lớp sương màu hồng nhạt .
Đó là bức tường “Huyết Khí” chưởng đạo của đối phương không dễ gì xuyên thủng.
Lẹ làng vận động, Tống Nguyên vung tả chưởng đẩy mạnh kình lực, hữu chưởng lại xuất chiêu như chớp, tạo lên thế ” Long Hổ Song Phi ” quật thảng
vào tổng quản Vuơng Nguyên, thế mạnh như phá núi.
Tổng quản Vương Nguyên thấy chưởng lực của Tống Nguyên thật kinh khiếp và chàng ta lại
có”huyết Khí” bảo hộ, thì hắn giật mình kinh sợ. Nhưng Lang Trại Bảo xưa nay đâu dẽ dàng để người ngoài áp đảo, nên Vưong nguyên can đảm sấn
tới.
Hắn hét vang:
– Hãy đỡ chiêu”Thanh Quang Ngũ Chỉ” của ta.
Thân thể lách nghiêng cho chưởng đạo của Tống Nguyên lướt qua. Đổng thởi tả
chưởng vuơn tới, năm ngón xỉa nhưng đường chỉ phong ánh xanh kè, điêm
tơi Tống Nguyên dữ dội Vuơng nguyen sử dụng “thanh quang ngũ chỉ” khủng
khiếp,uy lực vô song.
Một đạo chỉ phong của Vương nguyên chạm
chưởng khí của Tống Nguyên phát nổ nhức óc, nhưng đạo chỉ lực khác điểm
vào nhưng yếu huyệt trên cơ thể chàng trai, tưởng chừng tài thánh cũng
không tránh kịp.
Nhưng Tống Nguyên đã có huyết khí phòng
thân.Chàng chỉ sử dụng” Ảo Ảnh Bộ Pháp” đã thoát qua chỉ lưc kinh người
của viên Tổng quản.
– “Bình Bình Bình”
Kình đạo của Tống
Nguyên lại tấn kích ráo riết vào đối thủ, với”Huyết Quang Mê Ly Chưởng”, trong thời gian ngắn đã đẩy tới mười lăm chiêu, phóng ra mười hai cước, buộc Vương Nguyen phải lui dần vào thế thủ.
Qua hơn mười hai
hiệp, nơi giao đấu không còn phân biệt được bóng người. Chỉ thấy thanh
quang xanh lè và huyết khí đỏ như máu đan xen lẫn nhau trong chưởng
phong cuồn cuộn…
Các đường kình khí chạm nhau, đá lở cát bay, cây cối gãy gục, cành lá tung vèo vèo trong gió.
Tam Sát và Tam Hổ toàn là những tay cao thù. Nhung tước trạn đấu dữ dội cũng phải lùi xa.
Sáu tên đứng cách hơn năm trượng, chỉ đưa mắt nhìn, kình phong vẫn thổi bay tà áo và tóc tai bọn chúng rối bù. Thật là một trận đấu kỳ phùng địch
thủ, có một không hai.
Ba tên Tam Hổ phải lên tiếng :
– Tên tiểu tử này ghê gớm thật. Nó đấu tay đôi ngang ngửa với Tổng quản Vương Nguyên không chịu thua kém.
Phía bên kia Tam Sát cũng bàn nhau:
– Vương Tổng quản là đệ nhất cao thủ của bảo chủ. Nếu phen này không kết
hợp với Thập Nhị Kiều Nương để bắt được tiểu tử thì mất cả uy tín mấy
mươi năm của Lang Trại Bảo.
Lúc ấy Tống Nguyên tập trung chưởng đạo, đánh ra chiêu thàn tốc”Quỷ Vương trắc quái”…
Kình đạo đi như trận bão lớn làm Vương Nguyên hoảng hốt . Hắn lập tức biến chiêu nhưng không còn kịp nữa.
“ầm “một tiếng , tia lửa xanh trấn áp :Huyết Khí”, nhưng màn sương đỏ chỉ
mạnh hơn lên, cuồng phong thét gào khủng khiếp. Vuơng nguyên mờ cả thần
trí, gương mặt sưng vù vì áp khí, máu bắn ra tư thất khiếu. Hấn rú lên
một tiếng thê thảm, rổi thân thể đổ nhoài ra đất.
Phía bên kia
Tốmg Nguyên cũng xanh mặt, bàng hoàng, mồ hôi rịn ra khắp châu thân, bởi dồn lực vào kình lực, hao tổn chân khí,lảo đảo bỏ chạy vào cánh rừng
trước mặt.
Song nhưng tiếng hát yểu điệu vanng lên cùng hai kièu nữ bay vút theo Tông Nguyen vào rừng.
Chân vưa chạm nèn cỏ, các nàng đã uốn mình như đôi vhim ưng vồ mồi, xuất hiện đánh thẳng vào chàng trai trẻ.
Đại Sát tên đuéng đầu Tam Sát la lớn:
– Thất, Bát Nương tử đã ra tay, không lẽ bọn ta để cho các Nương Nương phải động thủ vì tên tiểu quái kia sao?
Thế là sáu bóng người nhất loạt truy đuổi Tống Nguyên .
Lúc đó Tống Nguyên đang ngồi trên nền cỏ vận công chữa thương . Vì tuy
thắng được Vương Nguyên, nhưng Tống Nguyen cũng trúng thương trầm kha,
phải nhanh chóng vận công chữa thương, phục hồi công lực?
Chàng
vừa lim dim mắt vận khí, điều hành chu thiên, bỗng nghe tiếng hét của
Thất Nương, Bát Nương, đồng thời đẩy kình đạo tới trước.
Nhanh như chớpp chàng vùng dậy, phản kích một chiểuôì tiếp tục chạy sâu vào giưa rừng.
Có tiếng hai cô gái héưt to:
– Tiểu tử đứng lại.
Cùng với tiếng quat, hai đạo kình phong ầm ầm xô tới.
Vội vàng nâng chân khí, Tống Nguyên phóng vụt lên…
– “Bình Bình” Cầng đánh liều một chiêu để tiếp tục chạy.
Nhưng” Âm” một tiếng, cây đổ, cành bay, Tống Nguyên bị tung lên bởi một luồng
kình khí ghê gớm, va chàng rơi phịch xuống cò như một trái cầu. Vừa lúc
ấy bên tai chàng đã nghe tiếng quát của một nữ nhân:
– Tiểu tử đừng hòng trốn chạy.
kiều nữ vừa xuất hiện đã giương trảo điểm vào ngực Tống Nguyên, muốn kéo giật chàng lại theo một thế “cầm nã” rất nguy hiềm.
Nhũng ngón trảo rít trong gió, Tống Nguyên vội xoay mình luồn qua kình đạo của cô gái, rồi bật lùi bảy bước.
Tránh được Kiều Nương ẩn trong rừng , Tống Nguyên lại nghe phía sau có nhiều tiếng động…
– “Veo Veo Veo”
That. Bát kiều Nương và tổng quản Vương Nguyênđã áp sat, đưa Tống Nguyên vao thế”Lưỡng đầu thọ địch”.
Kiều Nương phía trước hợp với hai Kiều Nương phía sau, cùng Vương Nguyên tơi tấp công chàng bằng các chiêu thức hiểm hóc.
Thông minh, lanh lợi, Tống Nguyên nhằm Kiều nữ phía trước, vung chưởng đánh
một chiêu, phóng tạt một cước, va bắn mình qua bên phải để định thoát
thân.
Song quả thật chàng đã gặp phải những đối thủ lợi hại và
quá nhiều kinh nghiệm Vương Nguyên thấy Tống Nguyên chuyển mình, liền
dồn cả công lực đẩy một chiêu như sấm sét.
– “Bình”…
Ngọn
chưởng đáng trúng Tống Nguyên. Chàng tá hoả, tưởng như có hàng vạn con
đom đóm, mắt đã hoa len. Bộ ngực vạm vỡ của chàng chấn động, cổ họng
nghèn nghẹn, chàng phải ho một tiếng và ối ra một vòi máu.
Biết mình đã chấn thương vùng ngực, Tống Nguyên lùi từng bước để rồi xa bốn đối thủ.
Ba Kiều nữ và Vương Nguyên vẫn sấn tới. Tiếng viên Tông quản lạnh lùng:
– Đỗ thiếu hiệp, tốt nhất đừng nên kháng cự nữa.
Tống Nguyên cứ lùi, và chưa biết đối phó cách nào. Bỗng nghe bên tai có tiếng nói của người con gái:
– Nhanh lên, có thấy hồ nước kia không hãy tránh vào hòn đảo giữa hồ ấy
Giọng nói nghe quen quen và chàng nhận ra tiếng nói của vị nương tủe đứng đầu Thập Nhị Nương Nương chàng gặp lúc mới đến lang trại bảo.
Nương tử nói từ đâu, Tông Nguyên không nhận rõ, mà lúc đó ba Kiều Nương tấn công chàng cùng thét lớn:
– Hừm, ngươi chạy đi đâu cho thoát.
Đồng thời những luồng kình phong liên tiếp ập vào chàng như thác đổ, các
chiêu thức biến hoá la lùng, đá bay cát chạy khủng khiếp
Vừa chống đỡ, vừa lùi xa, Tống Nguyên thầm nghĩ trong đầu:
– “Không lẽ ta bị lâm nguy ở chốn này?”
Tiếng nói của Nương tử lại vọng len:
– Cứ chạy đi…vào hòn đảo ấy.
Đồng thời một luồng kình lực xô tới,nghe réo rắt dữ dội, nhưng đến sát
mìnhTông Nguyên lại êm nhẹ như bông, đẩy chàng vào sâu trong rừng.
Tống Nguyên hiểu ngay đó là luồng kình lực cửa vị Nương tử giúp đỡ chàng thoát hiểm.
Hồ nước đã ở phía trước rồi, và Tống Nguyên cũng thấy giữa hồ có mọt hòn đảo,cây cối xanh um.
Vừa phóng về hướng đó, chàng vừa suy nghĩ:
– “Tại sao Nương tử cằm đầu Thập Nhị Nương Nương lại giúp ta, và tại sao ta phải ẩn vào hòn đảo ấy”?
Chàng đang suy nghĩ lại nghe phía sau có tiếng Nương Tử kêu lên:
– Các người đi đâu vậy? Gã họ Đỗ đã rẽ vào cánh rừng bên trái rồi.
Tiếng người chạy rầm rập và phi hành vèo vèo về phía trái theo lời của Nương
Tử khiến Tống Nguyên yên tâm. Nàng đã đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi
Tống Nguyên để chàng kịp đến bên hồ.
Songg lúc đó chân khí của
chàng tổn hao quá nhiều, nhìn thấy hòn đảo mà chàng cứ chờn vờn không
thể vượt qua mặt hồ quá rộng. Thình lình có trận gió như giông bão thổi
tới, đẩy Tống Nguyên băng ngang hồ nước.
Chàng như mê đi. Lúc
tỉnh ra đã thấy bốn bề yên lạng và có cảm giác mìng đang nằm trong một
căn nhà. Chàng ngồi dậy, lặng lẽ vận chân khí chu chuyển mấy vòng, cảm
thấy chân khí bị suy giảm, nhưng cơ thể không bị ảnh hưởng gì lớn. Tống
Nguyên lập tức quỳ gối vận ” Huyền Thiên Chân Khí” để điều trị vết
thương.
khoảng thời gian uống hết bình trà, chân khí đã phân bổ khắp châu thân, những thương tích bớt đau, mồ hôi đổ ra như tắm.
Tinh thàn đã tỉnh táo, Tống Nguyên bỗng nghe có tiếng người rì rầm từ bên
kia bức tường. Chàng vận thính lực nghe ngóng. Bên kia giọng nói của
người đàn ông trầm trầm:
– Sư huynh, tại sao sư huynh phải bắt tên tiểu tử này?
Tống Nguyên giật nảy mình, vì giọng nói ấy chính là tiếng của Sa Mạc Chí tôn Ái Thiên Trường, cha của mã ái.
người được gọi là sư huynhtrả lơi bằng một câu ngắn gọn, lạnh lùng:
Ta có việc cần dùng, ngời đừng ngại
Ái Thiên Trườnglại lên tiếng dề nghị:
– Vậy thì sư huynh bắt người còn đệ lấy kiếm và tiêu?
Vị “Sư huynh” cười gằn:
– “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu” đều là những vật báu,võ lâm giang hồ đều thèm muốn. Người tưởng ta không biết sao?
Sa Mạc Chí Tôn dường như rất nể sợ “Sư huynh” này,nên lời đáp của ông rất mềm mỏng:
– Đệ đâu dám qua mặt huynh. Song những điều loan truyền hàng trăm năm
nay, biết có đúng sự thật? Đê muốn lấy Kiếm, lấy Tiêu là để hù doạ thiên hạ đấy thôi.
“Sư huynh” lại gằn giọng :
– Kẻ nào dám chống chọi với “Lang Nham Bảo”?
– Dạ, Chử Tuấn Dương…
– Hừm, Chử Tuấn Dương, V ũ Hoàn Nhân Ma à?
– Vâng, chính n ó.
– Nó cần gì ở ngươi ?
Ái Thiên Trường hạ giọng nói rất nhỏ, Tống Nguyên cố gắng lắm mới nghe
được.Chàng biết đó là những lời trao đổi của hai nhân vật quan trọng,
không thể bỏ qua.
Tiếng Ái Thiên Trường thì thào :
– Bẩm,
Chữ Tuấn Dương yêu cầu đệ gia nhập liên minh “Thiên Ma Bang”, làm người
đối phó bên ngoài của “Minh Đà Đường”,thuộc Ma Giáo.
Giọng “Sư huynh” cũng trầm xuống:
– Đã vậy ngươi cứ tạm thời đồng ý. Không phải bọn ta sợ chết, mà là tránh những phiền phức cô ích.
Chờ khi ta tìm ra bí mật trong “Đoạt Hồn huyết kiếm” và “Tàn Băng
Tiêu”,hoặc luyện xong “Địa sát Âm công” sẽ hợp lực trừ khử Chử Tuấn
Dương. Đồng thời ta cũng lấy “Thiên Ma Bang” làm diểm khởi sự phát triển ra bốn hướng càng nhanh.
Tống Nguyên nghe Ái Thiên Trường cười có vẻ hể hả, rồi hắn lại tiếp tục hỏi “Sư huynh”:
– Tiểu tử họ Đỗ kia lai lịch ra sao? Hắn có quan hệ gì với “Hồng Hoang Huyết Ma” không?
“Sư huynh” cười lạt một tiếng:
– “Hồng Hoang Huyết Ma” đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, đâu còn thu nạp được đệ tử.Nhưng Tống Nguyên tiểu tử này biết “Huyết khí” và biết cả
“Huyền Thiên Chân khí” chắc nó liên quan ít nhiều với “Vũ Nội Song
Tiên”. Ta phải nên coi chừng.
Giọng Ái Thiên Trường đanh lại :
– Như vậy ta không thể để Tống Nguyên sống sót và thoát khỏi “Lam Nham Bảo” của chúng ta…
Câu trả lời của “Sư huynh” làm Tống Nguyên ở bên kia tường cung sởn tóc gáy:
– Đương nhiên là vậy, ta phải lấy cho được “khẩu quyết” luyện công của
hắn, rồi giết chết đi.Nếu hắn còn sống thì sau này Lang Nham Bảo sẽ phải gánh đại hoạ.
Nghe xong những câu trao đổi có liên quan đến “Ma Giáo” và bản thân mình, Tống Nguyên căm tức khẽ nói:
– Hừm, các ngươi đừng mong hại dược ta. Nhất định ta phải rời khỏi Lang Nham Bảo…
Chàng vận công, cho huyết khí chạy ngược mạch cũng không có vấn đề gì, bèn mỉm cười, gật gù:
– Được lắm, rồi các ngươi sẽ biết tay ta.
Lúc đó từ trong tháp của Lang Nham Bảo lại vang lên tiếng chuông báo động.
Giọng nói của Ái Thiên Trường bực tức:
– ồ, có kẻ đột nhập nữa, buộc ba Kiều nương phải xuất thủ.
Có tiếng nói khác xen vào:
– Đêm nay lạ quá, sao luôn có người xông vào Tháp, có liên quan đến tiểu tử họ Đỗ không?
Chuông trong Tháp lại ngân lên sáu tiếng.
Ái Thiên Trường nói lớn:
– Đệ phải ra xem thử, hiện đã có sáu nhân vật võ công thâm hậu xông vào
tháp.Tam Sát, Tam Hổ, Lục Ma đều đã thất bại rút lui. Thập Kiều Nương
Nương đang chuân bị xuất thủ.
Có tiếng cười lạt của “Sư huynh”:
– Xem chừng chúng nó đến đây cũng vì thằng tiểu tử Tống Nguyên. Ta đã bảo trong võ lâm hiện nay môn phái nào cũng thèm “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và
“Tàn Băng Tiêu” nhưng thứ có trong mình tên tiểu tử.
Tiếng nói của Ái Thiên Trường lại vang len:
– Lại nữa có mười lăm tiếng chiêng thì xin thỉnh sư huynh.
Tống Nguyên chăm chú lắng nghe.Tinh thần cẫn vững, nhưng cũng không khỏi
bàng hoàng bởi số phận của mình đang được những kẻ kia bàn tán và quyết
dịnh.
Bỗng có mùi thơm ngây ngất ập vào mũi chàng. Mùi thơm như
cả một hồ hoa sen trắng thấm vào khứu giác, khiến Tống Nguyên mê mẩn,
thích thú. Song cùng lúc đó , giọng nói thanh tao cũng vang bên tai
chàng:
– Ngốc tử, sao không đi, còn nằm đó chờ đến bao giờ?
Giọng nói quá quen thuộc, đúng là những tiếng nói êm đềm của “Lãnh Hồn Hương Phi” chứ chẳng phải ai khác.
Tống Nguyên sờ bên mình, “Đoạt Hồn Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu” vẫn y như cũ.
Chàng vận “Huyết khí” bảo hộ quanh mình, rồi mỉm cười phóng mình lên lách qua cửa sổ.
Thình lình có tiếng quát:
– Tiểu tử đứng lại…
Tống Nguyên cứ bình tĩnh như không nghe thấy gì. Chàng nâng chân khí và phóng cút đi như một mũi tên sắt.
Trong ngôi nhà, tiếng nói của Lãnh Hồn Hương Phi lại vang lên:
– Địa Linh Tử, ngươi bảo ai dừng lại.
Người được gọi là Địa Linh Tử thảng thốt hỏi:
– Lãnh Ao Sương, ngươi chưa chết sao?
Tiếng nói mềm mại ấm áp trả lời:
– Ngươi nói gì thế? Ta không phải “Lãnh Ao Sương”…
Lão già thân hình khô khốc, lưng gù như lạc đà, có bộ râu đen dài tới rốn đã hiện rõ.
Tiếng lão lạnh lùng hỏi lại:
_Ngươi không phải Lãnh Ao Sương biết ta là Địa Linh Tử?
Hai người phóng vụt ra ngoài, Lãnh Hương Phi bay người lên tảng đá lớn, sửa lại nếp áo và bảo:
– Ngươi không cần biết ta là ai, mà chỉ nên vào phòng chặn Ái Thiên Trường, kẻo nó bắt được tiểu tử đem đi mất.
Địa Linh tử bảo:
– Ái Thiên Trường đã đi rồi, nhưng nó không thể qua mặt ta.
Lãnh Hồn Hương Phi cười lạt:
– Tin hay không là tuỳ ngươi. Ta đi đây…
dứt lời, Lãnh Hồn Hương Phi đã như một đám mây bay về phía chân trời.
Địa Linh Tử nhìn theo tiếc rẻ than thầm:
– Lạ thật, nàng vẫn đẹp tuyệt vời như năm mươi năm trước, thậm chí còn đẹp hơn. Nội công của nàng lại thâm hậu. Ôi, ta thèm quá…
Lão quay mình lướt vào phòng, quả nhiên Ái Thiên Trường đã đi mất.
Mạt mũi nhăn nhó, lão bực tức nói:
– Quả thật hắn đã truy đuổi tiểu tử để qua mặt ta rồi.
Cơn phẫn nộ chợt đến, lão gầm lên:
– Được, được, Ái Thiên Trường, để ta xem bản lĩnh của ngươi tới đâu.
Như một luồng khói xám,lão phóng vèo nhanh hơn tia chớp.
Lúc ấy, do nội lực đã hồi phục, Tống Nguyên lướt qua mặt hồ rồi phi hành vào rừng sâu trong nháy mắt.
Bỗng xó tiếng quát dữ dội:
– Đúng lại ngay, Tiểu tử .
Tống Nguyên nhận ra “Tam Sát” dã chặn phía trước.
Chàng thét vang:
– Muốn sống hãy dang ra.
Tam Sát cười rùng rợn:
– Tiểu tử, hãy đưa tay chịu trói là tốt hơn cả.
Nhếch mép cười gằn, tả chưởng cua chàng biến đổi chỉ pháp, điểm thẳng vào mắt Đại Sát. Hữu chưởng của Tống Nguyên xuất một chiêu thần tốc đánh tới.
Cuồng phong bao trùm cả ba đối thủ, khí thế dữ dội như Thiên Lôi trừ
quỷ, đánh tạt về hai tên Nhị Sát, Tam Sát làm cả ba phải nhảy tránh.
Ba tên Tam Sát cùng hô lớn:
– Phải bắt cho được thằng nhỏ này về nộp Bảo Chủ.
Chúng chia làm ba hướng, tấn công Tống Nguyên bằng những độc chiêu.
Tức giận tột độ, Tống Nguyên vung hữu chưởng phóng chiêu “Huyết Lưu Phiêu
Cần”(Máu chảy vọt như cần câu). Tử chiêu khủng khiếp của “Huyết Quang Mê Ly chưởng” vừa phản kích vừa phong bế đối phương.
Khi đó thân hình Tống Nguyên như bay bổng, máu như sôi lên, chưởng khí dữ dội bao trùm cả Tam Sát.
“Bình Bình” một giây tiếng nổ, hồng quang ngút trời.
Sau một tiếng rú thê thảm, Đai Sát ngã lăn ra đất. Nhị Sát cũng bay vút
theo, chỉ còn lại Tam Sát ở lại giao đấu với chàng trai trẻ.
Không hề nao núng, Tam sát phóng nhanh những luồng chỉ lực, điểm vào hiểm
huyệt phía dưới bụng Tống Nguyên. Đường sáng đỏ bao quanh chàng như lưới lửa bảo vệ.
Tống Nguyên chuyển sang chiêu “Huyết Quang Vệ Thiên” chưởng phong vừa nổi dậy chàng đã sử dụng song cước đá liên tiếp kết
hợp với chiêu áp đảo đối phương, đúng lúc Đại Sát và nhị Sát vừa quay
trở lại.
“Bình Bình” một loạt tiếng nổ lộng óc, kình phong hất
tung những ke truy đuổi tống Nguyên, ba tiếng kêu rú một lượt.Bóng người đầu tiên rơi xuống la Đại Sát. Thân thể gã như rời ra, miệng ộc máu
tươi lênh láng.Nhị Sát, Tam Sát cũng đồng chung số phận. Ba thân người
gớm ghiếc nằm úp mặt vào nhau, máu thịt bầy nhầy.
Tống Nguyên vẫn đứng vững trên mặt đất, hữu chưởng nắm lại. Từ cườm tay máu tươi nhỏ
xuống từng giọt. Đó là máu của những đối thủ vừa bị chàng hạ gục, phơi
xác ra kai.
Cảm thấy sảng khoái trong lòng, Tống Nguyên lạnh lùng nhìn thi thể của bọn Tam Sát và nói:
– Hừm, các ngươi định giết chết ta, chửi mắng ta, nhưng cuối cùng ta dùng máu các ngươi để rửa tay.
Chàng bật cười thú vị:
– Ha ha ha…
Tiếng cười chưa dứt thì Tống Nguyên đã nghe có gì động nhẹ phía sau, y như cánh chim vừa đáp xuống.
Lập tức quay ngoắt lại, Tống Nguyên đã nghe câu nói lanh lảnh:
– Tiểu tử ngươi thật là giỏi.
Người mới đến là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, thân cao khoảng tám
trượng, gầy gò như cây tre, tóc đen láy, đôi mắt trũng sâu, mặc bộ hắc y bó sát người.
Tống Nguyên chỉ cười lạt:
– Ngươi là ai?
Người ấy nhếch mép, gằn giọng:
– tiểu tử to gan, dám hỏi lão phu bằng giọng trịch thượng ấy à?
Lại bật cười, Tống Nguyên bảo:
– Người ta có tên là để gọi. Tống Nguyên này không muốn nói chuyện với mấy kẻ không tên.
Rồi chàng vươn mình lên:
– Ta đi đây.
Người nọ chuyển động thân hình và thét:
– Khoan đã, ngươi muốn đi thì để “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Tàn Băng Bảo Tiêu” lại đó, lão phu cho đi.
Bình tĩnh mỉm cười, Tống Nguyên bảo:
– Được, nhưng…
– Nhưng sao?
– Tại hạ có một điều kiện…
– Điều gì cũng được, miễn để kiếm và tiêu lại đó
– Sẽ có điều kiện, nhưng trước hết Tôn hạ cho biết tên?
– Lão phu là “Kiêu Sĩ Áo Đen”
– Hừm, “Kiêu Sĩ Áo Đen”cái tên bá vơ, chắc không phải tên cúng cơm do mẹ
cha dặt cho ngươi. Nhưng cũng được, Kiêu Sĩ Áo Đen làm cho ta một việc,
sẽ lấy được cả Kiếm va Tiêu mà khỏi phải đánh nhau.
Lời nói của Tống Nguyên rất được Lão Áo Đen ưng ý. Lão nghĩ thầm:
– “Ta cứ lấy Kiếm và Tiêu êm thắm, khỏi làm kinh động đến bọn Lang Nham Bảo.Còn việc gì dó, làm được hay không, sẽ tính sau”…
Lão liền gật đầu:
– Được, lão phu nhận điều kiện đưa Kiếm và Tiêu đây .
Tống Nguyên lắc đầu:
– Ngươi già đầu mà bộp chộp quá. Ta đã nói điều kiện đâu.
Lão Áo Đen bực tức sẵng giọng:
– Ngươi nói đi.
Tống Nguyên mỉm cười, tinh quái:
– Phiền tôn hạ tự chặt đầu, hai tay bê đến đưa cho tại hạ thì sẽ nhận được kiếm và tiêu…
Thì ra tánh Tống Nguyên vẫn còn trẻ, thích đùa dai. Tthấy lão áo đen hùng
hổ đòi kiếm và tiêu thì chàng cũng giỡn mặt lão một tí.
Quả nhiên Lão Áo Đen nổi giận quát to:
– Tiểu tử dám đùa với lão phu la ngươi đã giơn mặt tử thần.
Thân hình vừa chuyển động lão đã phóng tay điểm vao hai huyệt “Tương Mon” và “Kỳ Mon” của Tống Nguyên. Đồng thời hữu chưởng vươn tới toan giật lấy
“Doat Hồn Kiếm”.
Nổi cơn thịnh nộ, Tống Nguyên cười gằn. Chàng
vung tr thủ giữ chặt mạch môn tay phải của Kiêu Sĩ Áo Đen, đồng thời hưu chưởng phóng ra một luồng”Huyết Khi” đỏ như máu xuyên vào ngực đối thủ.
Kiêu Sĩ Áo Đen hoảng hồn, bởi vì luồng huyết khí như sét đánh,
lão vội thu song chưởng, lách mình đi, tránh được cái chết trong gang
tấc. Rồi lão rùn mình thấp xuống, toan đánh lên một chiêu phản công.
Bỗng một giọng nói ồm ồm vang lên:
– Dừng tay…
Từ trong rừng có một lão già thân hình nhỏ thó, thấp lùn hai mắt sáng quắc, thân mặc áo da thú đang từng bước tiến ra.
Kiêu Sĩ Áo Đen dừng tay, bật cười:
– Ta tưởng ai, thì ra”Hoang Mạc Lang Nhân” con chó sói bãi hoang cũng đánh hơi mò tới đây à?
Hoang Mạc Lang Nhân trợn mắt nhìn Kiêu Sĩ Áo Đen, hai lỗ mũi lhịt khịt, rồi ngắm nhìn chàng trai thật kỹ.
Lão lên tiếng:
– Ngươi lá Đỗ Tống Nguyên phải không?
Tống Nguyên rất gét bộ mặt của bọn Ma Giáo, nhưng chang vẫn ngó lão và gật đầu:
– Chính ta.
Lại ngắm nghía Tống Nguyên, ra vẻ hài lòng, rồi Hong Mạc Lang Quân nói:
– Đi thôi…
Kiêu Sĩ Áo Đen ngạc nhiên hỏi:
– Đi đâu?
Hoang Mạc Lang Quân đáp gonh:
– Đến Vạn Lang Sơn, được chứ?
NHếc mép cười khinh thị, Kiêu Sĩ Áo Đen bảo:
– Để ta xem ngươi có đưa được hắn đi không?
Quay lại, trừng mắt, Honag Mạc Lang Quân ngó lão áo đen:
– Ngươi dám cản trở ta chăng? Ngươi có thẻ tiếp “Huyết Lang Thạp Nhị Thức” của ta không hả?
Kiêu Sĩ Áo Đen cười khì khì:
– Ta không sợ ngươi, nhưng cũng không thích lắm lời với ngươi, sẽ có kẻ đến cùng ngươi tính sổ.
Bật cười như điên, Hang Mạc Lang Quân quay sang Tống Nguyên, nói như truyền lệnh:
– Tiểu từ đi thôi.
Tống Nguyên hỏi ngay:
– Đi đâu, làm gì?
Lão”Chó Sói Hoang mạc”gằn giọng:
– Đến”Vạn Lang Sơn” đẻ gặp”Lang Vương Vua Chó Sói”
Chàng trai nhún vai:
– Tới hang ổ chó sói hôi thối, ai mà thèm.
Hoang Mạc Lang Quân quat to:
– Tiểu tử nhóc con, Ngươi thật ngu dại.Vua Chó nói ra lệnh cho ta xuống
núi thì chẳng phải đi chơi. Ta có nhiệm vụ kiếm một đệ tử về giữ việc
đóng cửa, mở cửa. Coi bộ ngươi thật thông minh, hợp công việc đắy, ngươi không đồng ý à?
Tống Nguyên chưa kịp đáp, lại nghe trong rửng có tiếng nói oang oang:
– Con sói đên. Không phải tiểu tử không đồng ý, mà chính ta đây không bằng lòng vho nó đi đâu cả.
Cả ba người kinh ngạc nhìn lênn ã thấy một lão già cao lơn, dầutóc bạc phơ, da mặttrắng trẻo tư trong rừng phóng ra tử lúc nào…
Diện mạo Kiêu Sĩ Áo Đen liềnlộ vẻthất vọng. Hoang Mạc Lang Quân cũng ngẩn mặt ra một lát, rồi vòng tay:
– Thường sư bá cũng xuống núi đấy sao?
Lão già cao lớn, toàn thân da dẻ và y phục trắng như tuyết, tằng hắng một tiểngồi bảo rằng:
– Khỏi cần ngươi hỏi nhiều. Nghe ta hỏi đây. Sư phụ ngươi cần dùng thằng nhỏ kia sao?
Hoang Mạc Lang Quân bỗng ấp úng cà lăm:
– Dạ dạ… thưa tiền bối.
Lão gìa phẳy tay:
– Đừng nói nhiều. Hãy về thông báo với sư phụ ngươi là ta đã bắt thằng tiểu tử.
Kiêu Sĩ Áo Đen liền cười nhạt:
– Thuòng lão tiền bối nói lầm rồi.
Liếc mắt thật nhanh Lão Già Áo Trắng hỏi:
– Theo ngươi thì thé nào mới đúng?
Kiêu Sĩ Áo Đen đáp chậm rãi:
– Tiền bối là người đến sau, Lang Nhân huynh đi tim đệ tử cũng không thể chiếm lấy người tại hạ gặp trước…
Hoang Mạc Lang Quân găn giọng:
– Tại hạ là người bắt tiểu tử. Thường lão tiên bối có điều gì, xin lói với sư phụ của vã bối sau.
Lão Già Áo Trắngbỗng nhíc tới:
– Nói nhiều vô ích, ta đưa tiểu tử đi đây …
Nãy giờ nghe mấy lão khọm già nói truyện với nhau, Tống Nguyên rất bực tức. Chúng gọi chàng là tiểu tử, nhóc con. Gã này đòi bắt gã kia giàng lại
coi chàng chẳng ra gì.
Tánh kiêu ngạo nổi lên, Tống Nguyên ngầm vận “Huyết Khí” chờ cơ hội xuất chiêu cho chúng biêt tay.
Khi đó Lão Già Áo Trắng đã quyết định bắt Tống nguyên. Chàng thấy Kiêu Sĩ
Áo Đen và Hoang Mạc Lang Quân đều lộ vẻ tức giận nhưng không dám phản
đối. Cả hai chỉ kêu lên:
– Thường tiền bối, lẽ nào…
Lão Già Áo Trắng phẩy tay:
– Dang ra cho lão đưa tiểu tử đi, đừng nói nhiều.
Bỗng trong rừng lại có tiếng quát:
– Những tên nào vào Lang Nham Bảo gây chuyện ồn ào đấy?
Mọi người có mặt ngước mắt nhìn lên…
– “Vèo Vèo”…
Một bóng cao lớn vạm vỡ đáp xuống, và Lão Già Áo Trắng kêu lên:
– Ái Thiên TRường…
Thật vậy, Sa Mac Chí Tôn Ái Thiên Trường, bảo chủ Lang Nham Bảo đã uy nghi xuất hiện.
Vừa lúc đó những luồng gió ào tới, có tiếng y trang sột soạt và mùi thơm sực nức Thạp Nhị Nương Nương lần lượt xuất hiện
Các nàng diêu động song chưởng vây lấy mọi người.
Tống Nguyên nhìn vị Nương tử đứng đầu Thập Nhị Nương Nương từng có thiện cảm giúp đỡ mình, trong lòng nửa thác mắc nửa yên tâm. Chàng lẳng lặng quan sát những sự kiện đang diễn ra trước mắt.
Sa MẠc Chí Tôn Ái Thiên Trườnglên tiếng, cười khà khà:
– Các vị khách đường đột vào trại thật không nể mặt tại hạ chút nào.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.