Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 33: Ái Mã lột xác
Đến bên hồ nước đen hôi hám, Tống Nguyên thấu Ái Mã vẫn còn trầm mình trong đó.
Chàng hết sức thương tâm, kêu lên mấy tiếng: “Ái Mã, Ái Mã…”
Rồi chàng xuất một đạo “Nhu công”, nhẹ nhàng bốc Ái Mã lên khỏi hồ nước đen ngòm.
Không ngờ Ái Mã vừa trụ vững đã giương hữu chưởng đánh thẳng vào ngực Tống Nguyên.
“Bình” một tiếng chuyển đất, Tống Nguyên vì bất ngờ, không kịp phòng bị nên
nhận một chưởng của con gái “Sa mạc chí tôn” cũng phải chao đảo thân
hình.
Lão nhân vượn vội phóng tới đỡ sau lưng Tống Nguyên, miệng hỏi nhanh: “Ôi, Thánh Quần có sao không ?”
Vẫn mỉm cười, Tống Nguyên quay lại đáp: “Không sao, không sao, công lực của Ái Mã còn nhẹ mà.”
Nhưng Lão vượn vẫn tỏ ra lo lằng: “Lão hủ muốn nói rằng trong cơ thể công
chúa đầy độc chất, chưởng này có thể ảnh hưởng sức khỏe Thánh Quần.”
Tống Nguyên lại cười: “Tại hạ may mắn có được “Vạn độc bất xâm hình tướng” nên chẳng sợ gì độc tố.”
Rồi, chàng nhìn thẳng Ái Mã: “Ái muội, Nguyên ca cần phải giải độc cho muội mà.”
Cặp mắt Ái Mã chợt đỏ ngầu, nàng hét: “Ta không cần tên phản bội giải độc, trừ phi ngươi cho ta hút máu của ngươi…”
Lời chưa dứt, nàng lại giương chưởng xông tới.
Nhưng Lão vượn đã nhanh tay vẫy một cái, Ái Mã từ từ ngã xuống, lọt vào vòng tay của Tống Nguyên, đôi mắt nhắm nghiền.
Vượn lão nhân lẹ miệng nói: “Công chúa vẫn còn hiểu lầm và thần kinh chưa ổn định, nên lão hủ phải điểm vào “huyệt ngủ” cho nàng mê đi một lúc,
chúng ta mới tiến hành chữa trị được.”
Lão lại khoát tay: “Phiền Thánh Quần đưa công chúa vào hang.”
Thân thể công chúa Ái Mã nhiễm độc bốc mùi hôi thối, lại ngâm trong làn nước đen kinh khiếp kia nên càng thêm khó chịu. Song tình yêu nhiệt thành đã làm Tống Nguyên quên đi tất cả.Chàng âu yếm bồng Ái Mã theo chân Lão
vượn vào Sơn Tuyền Khai Cốc.
Đặt Ái Mã trên nệm cỏ, Tống Nguyên nhìn Lão vượn: “Tiền bối, bây giờ chúng ta làm sao đây ?”
Vượn lão nhân nói: “Tôn hạ đưa những thứ cần dùng cho lão hủ.”
Tống Nguyên liền mở bọc lấy ra viên nội đan của “Kim Quang Độc Xà” cùng cây “Hàn Băng Thảo”.
Lão vượn cầm nguyên cả viên nội đơn độc xà, và nói: “Hàn Bằng thảo lẽ ra
chỉ cần dùng một đốt cũng đủ, nhưng lão tăng thêm một đốt cho làn da
công chúa được tốt tươi hơn. Phần còn lại, tôn hạ cất đi, sẽ có lúc cần
dùng.”
Lại trao phần cỏ quý cho Lão vượn, Tống Nguyên nói: “Hàn Băng thảo có khả năng trừ độc tốt lắm, tiền bối nên giữ lấy.”
Lão vượn lùi lại: “Ôi ,lão hủ không dám, đây là kì công của tôn hạ.”
Tống Nguyên vẫn đưa cây cỏ: “Tại hạ kính tặng tiền bối.”
Khi ấy, Lão vượn mới chịu nắm lấy phần còn lại của Hàn Băng Thảo bỏ vào trong túi và cúi đầu: “Vạn tạ Thánh Quần.”
Tống Nguyên tỏ vẻ nôn nóng: “Ta tiến hành chữa trị cho Ái Mã ngay đi.”
Vượn lão nhân lền lấy một cái chén đá, múc nước suối trong, mài viên “Nội
Đơn Độc Xà” và nghiền nát hai đốt “Hàn Băng Thảo” trong nước…Sau đó, ông bảo Tống Nguyên: “Tôn hạ nâng công chúa ngồi dậy và dùng nội lực giúp
cô nương tiêu tấn thuốc quý.”
Tống Nguyên liền thận trọng nâng Ái Mã ngồi lên và chàng ngồi phía sau sẵn sàng.
Phía trước, Vượn lão nhân giương chưởng rồi thả xuống. Một làn sương nhẹ lập tức xuất hiện từ trong chưởng có thấm thuốc của lão, bao trùm toàn bộ
cơ thể Ái Mã. Cùng lúc lão dùng tả chưởng búng nhẹ, miệng cô gái mở ra,
làn sương trắng từ hữu chưởng bắn vào miệng nàng.
Lúc đó, Tống
Nguyên vận công toàn thân, song chưởng một trên một dưới đặt vào huyệt
“Bách Hội” và huyệt “Mệnh Môn” của Ái Mã. Chàng truyền lực để thuốc quý
tản khắp cơ thể người yêu.
Song chưởng của Tống Nguyên một bên là “Huyết Quang mê ly chưởng”, một bên là “Nhu Băng thần công”, hai luồng
quang khí qua chưởng tâm từ từ bắn ra, lần lượt chuyển vào huyệt “Mệnh
Môn” và “Bách Hội” để thông kinh mạch, tiếp thu dược lực.
Lưỡng chưởng của Lão vượn thì múa lên, đảo xuống từng làn khí màu xanh theo chưởng bao phủ thân thể Ái Mã, trông thật huyền ảo.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, phỏng chừng uống hết một bình trà, cơ thể Ái Mã
đã tiết ra làn khí màu vàng hết sức hôi thối. Đó chính là những độc tố
trong cơ thể nàng bị trục ra. Tống Nguyên vào Lão nhân vượn ngồi trầm
lặng vận công, một canh giờ qua đi, cả hai cùng tuôn đổ mồ hôi ướt áo.
Khí màu vàng dần dần giảm bớt, làn da đen sạm của Ái Mã từ từ khô cứng và có hiện tượng sắp nứt.
Khi mùi hôi không còn thì từ thân thể Ái Mã tỏa ra mùi hương thơm ngát của
“Nội Đan Mãng Xà” và “Vạn niên Hàn Băng Thảo”. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, nhưng bàn tay Tống Thu cảm nhận được kinh mạch của nàng đang chạy rần
rật do công hiệu của dược lực.
Lúc ấy Vượn lão nhân luôn múa tay múa chưởng để lớp khí xanh xua tất cả hơi độc màu vàng bay đi.
Rất lâu, hơn một canh giờ nữa, Tống Nguyên dường như đã thấm mệt, mồ hôi trán tuôn ướt mặt.
Lão nhân vượn bỗng lên tiếng: “Xong rồi…”
Tống Nguyên rút chưởng về, khuôn mặt chàng trắng bệch, vài giọt mồ hôi còn
tiếp tục lăn dài tận môi. Nhưng khuôn mặt vui tươi hiện rõ trên gương
mặt đầy hi vọng.
Lão Vượn nói: “Tôn hạ đặt Ái Mã nằm xuống.”
Âu yếm và nhẹ nhàng, Tống Nguyên để Ái Mã nằm dài, gối đầu lên đùi của
mình. Chàng gỡ dần những mành da khô vừa nứt ra trên mặt nàng. Dung mạo
Ái Mã hồng hào mịn mạng như lụa. Ôi trông nàng còn tươi đẹp hơn thuở mới gặp nhau.Tống Nguyên cúi xuống,hôn lên gò má hồng thắm của ng ười yêu….
Ái Mã bỗng mở mắt v à T ống Nguy ên kêu lên :
– Tiểu muội, ôi tiểu muội đã tỉnh rồi.
Đột nhiên Ái Mã vùng dậy , thét lên một tiếng:
– Ngươi…ngươi…
Chưởng lại vươn lên , nhưng nữa chừng buông thõng , bởi nàng vừa nhận ra cánh
tay thon đẹp mịn màng của mình , không còn xưng phù và sần sùi tựa da
cóc nữa.
Tiếng Lão Vươn nói nhanh:
– Công chúa đừng vọng
động “Võ Lâm Thánh Quần” Cư Tống Nguyên vừa giải độc cho cô nương đấy
.Hai con dâm nữ lão hủ cũng đã giết chết rồi.
Tống Nguyên mỉm cười nhìn Ái Mã , chàng bắt gặp ánh mắt nàng dịu hẳn đi ,đầy trìu mến .
Bỗng nàng áp đầu vào ngực Tống Nguyên sụt sùi khóc:
– Ôi “Sa Mạc Chí Tôn” cha của muội.
Vuốt nhẹ bờ vai tròn của nàng ,Tống Nguyên nói:
– Trong trận đánh bên rừng giữa mấy chục cao thủ, Sa Mạc Chí Tôn đã chết
vì căng thẳng tin thần , đứt kinh mạch , điều ấy trong võ lâm giang hồ
ai cũng đều biết không phải do ca ca.
Vượn Lão Nhân cũng nói:
– Công chúa có thể kiểm chứng ở “Lục Mai Thư Sinh” người viết võ sử.
Lời nói chắc nịch của Vượn Lão Nhân , một võ lâm tiền bối đã khiến Ái Mã
tin tưởng.Nàng ngước nhìn Tống Nguyên chan chứa cảm tình , b ỗng n àng
nh ận ra “Th ánh Chỉ Lệnh” màu đen óng ánh và vầng thái dương chói ngời…
Ái Mã vội quỳ xuống tung hô:
– Võ Lâm Thánh Quần vạn phúc.
Tống Nguyên tươi cười nâng Ái Mã lên :
– Ôi tại hạ được ở bên Công chúa là vạn phúc rồi.
Lại hướng sang Vượn Lão Nhân chàng nói:
– Tiểu muội cần tạ ơn lão tiền bối đã có nhiều công cứu muội ,và giết hai dâm nữ, trả thù cho chúng ta.
Vừa thấy Ái Mã quỳ xuống Lão Vượn đã né qua một bên và nói nhanh:
– Không có gì đâu kẻ thù của Thánh Quân và Công chúa cũng là kẻ thù của lão hủ mà.
Nghe Lão Vượn nhắc danh hiệu “Thánh Quân ” ,Tống Nguyên chợt hỏi:
– Còn việc lớn lão tiền bối đã làm thay tại hạ là việc gì vậy?
Vượn Lão Nhân lật đật nói:
– Lão hủ theo lời tương truyền trong võ lâm , đã tìm được “Trích Huyết
Quyền Kinh” trong “Thủy Hỏa Động “. Phải qua nước đầm băng , động lửa
đỏ, xuyên hang bụng cá đến ngôi mộ cổ …Cả một khung trời trong đó,và
chính người trong mộ cổ đã trao bộ võ công cho lão hủ dặn phải trao
cho”Võ Lâm Thánh Quần” đời thứ ba là Cư Tống Nguyên.
Chàng đọc lại bài kệ:
“Thủy trung hỏa,hỏa trung đông , động trung ngư ,ngư trung thiên,thiên trung mộ, mộ trung nhân ,nhân trung nhân”…
Chàng vui vẻ gật gù:
– Đúng quá “nước trong lửa,lửa trong động, động trong cá ,cá trong
trời,trời trong mộ, mộ trong người, người trong người” Ta chính là người trong người , người sau thừa kế người trước. Có “Trích Huyết Quyền
Kinh” ta sẽ luyện đến tuyệt đỉnh “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Huyết Quang
Mê Ly Chưởng” …
Chàng ôm lấy Vượn Lão Nhân , giọng đầy xúc động:
– Ôi tiền bối,chính là kỳ duyên của tại hạ.
Công chúa Ái Mã nói:
– Tiểu muội kính mừng ca ca.
Tống Nguyên lộ rõ nét hân hoan:
– ÁI muội biết không.Nhờ vào sơ đồ ở Tàn Băng Tiêu hướng dẫn ,ca ca đã
tìm ra được “Nhu Kinh: để hoàn thiện “Nhu Băng Thần Công”.Bây giờ nhờ
Vượn Lão tiền bối ,ca ca lại có”Trích Huyết Quyền Kinh” để luyện đến
tuyệt đỉnh “Hỏa Chưởng” .Nhu băng,Nhiệt hỏa , là hai thái cực của võ
công , ca ca hoàn thành thì hi vọng ổn định võ lâm rất lớn.
Lão Nhân Vượn liền nói:
– Được phò trợ Thánh Quần phục vụ chính nghĩa võ lâm là lão hủ thỏa nguyện lắm rồi, không còn lo sợ mình sống thừa nữa .
Tống Nguyên dịu dàng bảo:
– Ngày hội ở “Đằng Long Cốc” chỉ còn hai tháng nữa ,Vượn Lão Nhân tiền bối cũng nên đến đấy sớm một tí.
Vươn Lão Nhân vòng tay cuối đầu:
– Tuân chỉ Thánh Quân , chắc chắn lão và đoàn quân vượn sẽ có mặt đúng hẹn.
Ôm vai Ái Mã, Tống Nguyên tươi cười:
– Tốt lắm,bây giờ tại hạ và Công chúa Ái Mã đi trước.
Lão Vượn nói :
– Để lão hủ tiễn đưa Minh chủ một đọan.
Ba người bèn rời sơn động phi hành như gió về phía Nam.
Từ lúc bôn tẩu giang hồ cho đến nay Tống Nguyên đã bị các đối thủ dập vùi
nhiều trận , và cũng học được nhiều môn tuyệt kỹ kinh người, do đó võ
công tăng tiến, nội lực ngày càng thâm hậu tuyệt luân.
Trên đường đi,chàng sử dụng bộ pháp “Tuyết Hoa Phiêu ” trong “Nhu Kinh” phi hành
nhanh nhẹ như “hoa tuyết bay” …Vượn Lão Nhân còn cố gắng theo kịp ,
nhưng công chú Ái Mã không thể sánh bằng ,Tống Nguyên cứ phải dìu cô
nương lướt tới.
Chẳng bao lâu , đã đến Sơn Khẩu, Vượn Lão Nhân cung kính vái chào:
– Xin nhị vị bảo trọng.
Tống Nguyên và Ái Mã cùng nói:
– Lão tiền bối bình an, hẹn tái ngộ .
Lão Nhân Vượn về sơn động tập hợp đệ tử , còn Tống Nguyên và Ái Mã thẳng hướng Giang Nam.
Một đêm kia ,trên đường thiên lý xuyên rừng núi , trời bỗng đổ cơn mưa như trút nước.
Ái Mã kêu lên :
– Nguyên ca, mưa lớn quá làm sao đây.
Tống Nguyên trỏ tay về phía trước:
– Cố gắng tới hang núi kia, chúng ta trú tạm .
Chàng dìu nàng phóng đi vèo vèo ,trong chớp mắt đã chui được vào hang .
Gió lạnh không còn nữa .
Nhưng Ái Mã vẫn ôm lấy Tống Nguyên và nũng nịu :
– Nguyên ca,hãy ấp ủ muội đi…trời mưa lạnh quá.
Tống Nguyên mỉm cười ,dìu nàng nằm xuống trên nền đá lót chiếc áo khoát “Thiên Tằm Y” tỏa ra hơi nóng .
Hai kẻ yêu nhau cùng quấn quýt , đôi môi gắn chặt , ân tình sâu đậm sau thời gian cách biệt khá lâu.
Từ khi Ái Mã biệt tích ,Tống Nguyên dù trải qua bao sự kiện sôi nổi trên
chốn giang hồ vẫn nhớ nhung và tìm kiếm nàng Công chúa hương trời sắc
nước.
Ái Mã bị hai dâm nữ ám hại sống chui nhủi trong rừng sâu
với thân hình và dung mạo gớm ghiếc.May nhờ Lão Nhân Vượn cứu gíup ,song vẫn phải kéo dài cuộc sống trong đau khổ cô đơn . Tuy có hiểu lầm về
cái chết của cha mình .Nhưng Tống Nguyên vẫn là hình ảnh nàng nhớ thương nồng thắm nhất.
Ngày tái ngộ mọi sự đã rõ rang ,tình yêu càng
nồng đượm ,bởi nàng biết chàng vì mình mà trải qua bao nguy hiểm ,tưởng
chừng sinh mạng cũng không còn.
Trong đêm tối ,bên ngoài mưa gío thét gào, nhưng giữa lòng hang đôi tim của chàng và nàng như rực lửa.
Họ cùng đắm say trong ân ái và hạnh phúc tuyệt vời.
Sau đó cả hai vùi mình trong giấc ngủ thoải mái, không cần biết ở bên ngoài mưa gió bão bùng vẫn lộng hành với hoa tuyết tan tát tung bay .
Quá nữa đêm , bỗng Tống Nguyên thức tỉnh vì tiếng động lạ bên ngoài lẫn vào âm thanh gió hú sấm gầm .
Chàng kéo Thiên Tàm Y đắp trên than thể Ái Mã rồi nhỏm dậy.
Nhưng đôi tay ngà ngọc đã kéo chàng nằm xuống .
Giọng Ái Mã nhỏng nhẻo:
– Gì vậy Nguyên ca ?
Chàng đáp khẽ:
– Dường như có những âm thanh lạ, tiếng chân người và cả tiếng vó ngựa.
Ái Mã cười khúc khích :
– Ôi,Nguyên ca tưởng tượng rồi ,làm gì có người ngựa nào giữa đêm khuya trong vùng rừng núi hoang lieu?
Tống Nguyên ngã theo cánh tay công chúa ,và lại nằm ngoan ngoãn bên cạnh nàng .
Nhưng thật sự thính lực của Tống Nguyên không lầm ,lúc ấy dưới dốc núi có một bong người mảnh mai đang chạy như bay , ngực phập phồng với hơi thở gấp .Người ấy là một cô gái ,vừa nhìn thấy phía trên có một cửa hang thì
nàng kêu khẽ:
– Ôi trời phù hộ ,ta có chỗ trú ẩn rồi .
Nàng cầm trên tay thanh kiếm lao nhanh lên triền núi.
Tiếng vó ngựa vẫn dồn dập phiá sau.