Đoạt Hồn Chung

Chương 19: Trong tay kẻ huyết thù


Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 19: Trong tay kẻ huyết thù

Đảo mắt ngó quanh, Tuyết Sơn Âm Hồn đã thấy một thân
người phủ phục với tiếng rên thảm não. Giật thót mình lão đến thân người lật ra. Lão bàng hoàng kêu lên:

– Ôi đệ làm sao thế?

Thì ra kẻ nằm kia là Tuyết Sơn Âm Linh, em ruột lão.

Tuyết Sơn Âm Linh lắp bắp:

– Đệ sơ ý trong lúc giao tranh, bị Đỗ Tống Nguyên đâm trọng thương, còn bị chưởng lực của Ôn Hồn.

Gã nói tới đây thì kiệt sức, nằm bất động.

Vội ôm Tuyết Sơn Âm Linh vào một ngách hang, Tuyết Sơn Âm Hồn dùng chưởng
ép vào huyệt ” Mệnh môn”, truyền chân lực chữa thương cấp tốc.

Thời gian khoảng một tuần trà, Tuyết Sơn Âmm Linh Mới khôi phục được tri giác, liền thở dài một tiếng.

Hắn nói nhỏ:

– Đệ không đủ khả năng, chẳng những không còn thể diện mà còn suýt mất cả mạng sống nữa.

Để ăn ủi em, Tuyết Sơn Âm Hồn cười nói:

– Đệ đệ không nên trách mình quá thế. Ôn Thần là tay cao thủ tiền bối,
thu sút lão ta đâu có gì mất mặt? Nhưng Đỗ Tống Nguyên là tên nào? Huynh chưa từng biết tiếng?

Tuyết Sơn Âm Linh nhăn nhó:

– Ôn
Thần không đáng sợ bằng Tống Nguyên. Nếu đệ không bị thương bởi mũi kiếm của tiểu tử, thì đâu đến nỗi trúng chưởng của Ôn Thần? Ôi chỉ tại đệ
ham hai món “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” là của Hông Hoang Huyết Ma, còn ” Tàn
Băng Tiêu” là của Thanh Thành Thất Tử…

Tưyết Sơn Âm Hồn ngạc nhiên hỏi:

– Bộ những kỳ nhân ấy còn chưa chết sao?

Lắc đầu nhanh, Tuyết Sơn Âm Linh nói:

– Không phải thế.

Thở một hơi cho khoẻ, hắn nói tiếp:

– “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu” đều ở trên mình của kẻ nối nghiệp của Hồng Hoang Huyết Ma.

Tuyết Sơn Âm Hồn Kêu lên:

– Như vậy là Thần Long, kẻ mới xuất hiện và biệt tích một cách khó hiểu, bây giờ đã lộ diện à?

Lắc đầu Tuyết Sơn Âm Linh nói rành rọt:

– Không phải là Thần Long, mà là Đỗ Tống Nguyên, Một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mặc áo Thiên Tàm mà ngày xưa Thánh Thủ Lang Quân đã mặc để
giang hồ hành đạo.

Nghe Tuyết Sơn Âm Linh vừa dứt lời, Tuyết Sơn Âm Hồn đã kêu rú nên mấy tiếng:

– Trời ơi trời…

Thân hình hắn lảo đảo như muốn đổ ụp xuống.

Hết sức kinh ngạc, Tuyết Sơn Âm Linh vội hỏi:

– Kìa, ca ca làm sao thế?

Tuyết Sơn Âm Hồn rầu rĩ đáp:

– Vậy thì “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Tàn Băng Tiêu” đã bị chon vùi dười Đầm Hàn Băng rồi.

– Tại sao vậy?

– Đỗ Tống Nguyên hiện đang ở trong hang này đây, nhưng đã xuống Đầm Hàn Băng rồi…

– Thất vậy sao? Đệ không tin Tông Nguyên còn sống sau trân giao tranh kinh khiếp ấy… mà hắn còn có khả năng đến đây trước đệ.

– Thật mà, ca ca không để ý những khí giới mà hắn mang trong mình, nếu
không thì đâu đến nỗi để những võ lâm chi bảo theo hắn xuống Đầm Hàn
Băng…

– Hừm, võ lâm giang hồ đều theo rõi và lung tìm hắn. Phen này sẽ có nhiều cao thủ các môn phái kéo tới đây.

– Từ nay phải đề phòng ta bị quấy rầy. Vì tiểu tử Tống Nguyên đã gây
chấn động giang hồ. Chín đại môn phái đều quyết giành lại hung kiếm và
thu hồi vật quý trấn môn của Thanh Thành. Tất cả đang hăng hái đi về
phía Tây Bắc.

– Ôi ngu ca thật sơ ý để những vật quý như vậy phải chôn vù đươi Đầm Hàn Băng.

– Ca ca đừng quá lo, lẽ nào ai xuống Đầm Hàn Băng đều không trởi lên được?

– Thì ngu ca cũng chỉ mong tiểu tử thoát chết, còn đem “Hàn Băng Thảo”
lên cho ta, nhưng đệ còn lạ gì cái lạnh đông máu ở dưới đó nữa. Rất khó
có khả năng tiểu tử sống sót. Cũng như bao nhiêu cao thủ mạo hiểm trước
đây…

– Vậy huynh đệ ta giúp hắn một tay…

– Hắn xuống đã lâu mà sợi dây không động đậy nữa. Ngu ca sợ rằng không thể giúp gì cho hắn nữa…

– Ôi tiếc thật…

– Cầu trời cho tiểu tử trở lên, Ta sẽ lấy được kiếm báu, tiêu thần, “Hàn Băng Thảo” và đệ sẽ giết hắn để rửa mối huyết thù.

– Khó lắm, khó lắm. Nếu tiểu tử trở lên được thì hắn đã lập được một kỳ tích chưa có trong võ lâm.

Hai lão già nhìn nhau chán nản…

Nguồn huy vọng kẻ huyết thù còn sống thất mong manh. Hai lão vò đầu bứt tóc,
chưởi cả thần thánh không phù hộ cho chúng chiếm được vật quý nhất võ
lâm giang hồ.

° ° °

Trong lúc đó dưới đáy hang sâu thẳm, khí lạnh buốt
xương một kẻ đang chiến đấu với cái chết khắc nghiệt để tìm đường sống
cho người yêu… Kẻ gan lỳ ấy là Tông Nguyên. Chàng trai trẻ có võ công
thượng thặng và cũng đa tình hạng nhất.

Chỉ xuống xuống khoảng ba mươi trượng khí lạnh đã khủng khiếp lắm rồi…

Bốn bề tối đen, những viên ngọc chỉ chiếu rọi một khoảng xung quanh mình chàng.

Lạnh quá, lạnh kinh khủng…

Càng xuống sau càng lạnh…

Tống Nguyên tuy đã uống máu “Chương Giao” và thuốc ” Tiêu Lãnh Hoàn” của
Tuyết Sơn Âm Hồn, nhưng cũng không chống nổi cái lạnh của đáy hang
này…Xuống them hai mươi trượng nữa, chàng phải vận hành “Huyết Khí” để
chống rét.


Bên ngoài vẫn rét cóng, Tay chân Tống Nguyên cứng
ngắc. May nhờ áo Thiên Tàm phát ra luồng hơi nóng nên chàng có thể chịu
đựng được.

Tốc độ xuống càng nhanh…

Lát sau sợi dây trăm trượng đã hết mức, Tống Nguyên vẫn chưa đặt chân tới đáy hang.

Chàng bị treo lơ lửng, nhưng nhãn lực đã thấy bong đất, bóng nước lờ mờ qua
sức soi sang của những viên ngọc. Chàng phỏng chừng còn năm trượng gì
đó, nên cởi dây khỏi lưng, phóng mình xuống…

Chàng có hơi lo
sợ, nếu Tuyết Sơn Âm Hồn thu sợi dây nên thì vĩnh viễn nằm ở đáy hang
với Đầm Băng lạnh lẽo. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Vì đáy hang sâu
hơn trăm trượng…

Vèo, vèo…

Cởi dây rồi Tông Nguyên mới thấy khoảng cách xuống đầm băng còn tới vài muơi trượng…

Ôi, xuống rồi làm sao phóng lên bắt được sợi rây?

Nhưng đã lỡ …

Chàng thấy trong lòng vừa sợ, vừa mừng. Sợ lạnh chết người, sợ nguy hiểm khiến bao cao thủ võ lâm đã bỏ mạng nơi đây…

Nhưng lại mừng bởi sẽ lấy được “Vạn Niên Hàn Băng Thảo” về cứu Ái Mã.

Cuối cùng chàng cứ nhắm mắt cho sức rơi băng băng…

Đột nhiên “Bùm” một tiếng, chân Tông Nguyên đã chạm tới nước lạnh tanh.
Chàng biết mình rơi xuống giữa hồ, nên vội vàng nâng chân khí vọt lên
hơn trượng để nhoài mình tới bờ đầm…

Hít một hơi chân khí, cước phải dẫm lên bàn cước trái, vươn mình lên, bay đứng…Tông Nguyên đặt
chân lên được tảng đá ở bờ đầm.

Quả thật dưới đáy hang có một đầm băng lạnh…

Ánh sáng của những viên ngọc gắn trên mình giúp Tông Nguyên nhìn thấy rõ mọi vật ở khoảng một trượng vuông.

Chàng rời tảng đá, bắt đầu đi dạo quanh bờ đầm.

Rải rác trên bờ đầm là những tảng đá có phủ đầy băng, phản chiếu ánh sáng lung linh của bảo ngọc.

Nước hồ băng trong veo không nhìn thấy đáy…

Bốn bề im ắng, bóng tối vây quanh, đầy vẻ huyền bí. Tuy là người rất can
đảm, Tống Nguyên cũng phát run. Đây quả thật là vùng đất chết. Ngoài
nước, băng và đá, không còn thứ khác nữa. Thế thì “Vạn Niên Hàn Băng
Thảo” ở đâu? Theo sách thuốc thì khóm cỏ này mọc ở dưới băng. Nhưng biết dưới tang băng nào, Trong khi cả khu vực này Tông Nguyên không thấy dấu vết của sự sống.

Bây giờ chàng muốn trở lên rất khó… Vách đá
trơn tuột, lại lõm hàm ếch, trên cao kia có đầu sợi dây, nhưng chang làm sao có thể phóng lên hai mươi trượng và bắt chính xác được đầu sợi dây?

Tống Nguyên Thở dài, chàng chết đã đành, nhưng còn Ái Mã thì sao?

Ôi, Ái Mã Công chúa.

Hình ảnh người yêu khiến chàng thêm can đảm, đi quanh đầm tìm kiếm cỏ quý dưới những tảng băng.

Hàng chục lần, vẫn chẳng thấy gì…

Lạnh quá, im lìm và căng thẳng quá.

Tống Nguyên lại phải ngồi xuống vận hành “Huyết khí” và ” Huyền Thiên Chính
Khí” để chống lạnh. Cũng may áo Thiên Tàm bảo vệ chàng hơi ấm tảo ra đều đều…

Sau mỗi lần hành công cơ thể Tông Nguyên lại tăng thêm sức nóng và công lực lại thêm xung mãn.

Nhưng tăng thêm để làm gì – Chẳng còn hy vọng ra khỏi đáy hang này, như bao cao thủ đã bỏ mạng vì “Hàn Băng Thảo”…

Họ vùi xác ở đâu, quanh đay chẳng thấy bộ xương nào? Tông Nguyên suy nghĩ
và hiểu ra. Những người ấy đã không chịu được cái lạnh, nên dã cóng cả
tay chân và rơi xuống đầm băng, chôn xác dưới đó. Rồi đây Tống Nguyên sẽ là xác chết đầu tiên rơi trên bờ đầm.

Mọi lời loan truyền sẽ
vang khắp võ lâm. Từ nay ngoài truyền thuyết về “Hàn Băng Thảo”, đầm
băng dưới đáy hang này còn hấp dẫn giang hồ bởi có Tống Nguyên vùi thây, mang theo những võ lâm chi bảo như “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” và “Tàn Băng
Tiêu”.

Biết bao nhiêu cao thủ lại liều mạng nơi đây để nộp thêm thân xác ?

Tống Nguyên thở dài.

Hàng chục tiếng thở dài đáp lại, chính là do tiếng vang đáp lại, chứ ở đây còn có ai, ngoài Tống Nguyên với cái chết cô đơn.

Nhưng còn Ái Mã thì sao? Công chúa đang hôn mê đợi chàng ở hang núi… Và nếu chàng không trở lại thì “Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn” sẽ biến nàng thành một dâm nữ, hay mạng nàng phải tiêu vong?

Câu hỏi như một mũi đâm
vào tim Tống Nguyên. Nhưng chàng không thể tìm ra lời đáp, bởi chính
mạng sống của chàng cũng không chắc chắn giữ được dưới đáy hang khủng
khiêp này.

Chàng lại thở dài não ruột, và lần này chàng ngạc nhiên, bởi như có âm thanh kì lạ vọng đến…

Trong hang vọng lại tiếng gì khác lạ, khiến Tông Nguyên vụt hỏi:

– Ai đó?

Lập tức có âm thanh nhái lại:

– Ai đó? Ai đó…

Song lần này khác hơn, vì có một chuỗi cười dài. Cất tiếng cười thê lương ảo não như vọng về tha ma mộ địa. Tống Nguyên tự hỏi:

– Quỷ hay người?

Chàng suy nghĩ:

– Nếu là tiếng người thì tiếng cười vang dội vách đã kia hẳn là của một vị lão bối võ lâm có nội lực vô cùng thâm hậu.

Không thể dằn lòng, Tông Nguyên nói lớn:

– Vị tiền bối nào đó, xin được diện kiến, đừng làm ra vẽ như ma quỷ vậy.

Một giọng trầm ấm vang lên:

– Tiểu tử, ngươi có đứng là Đỗ Tông Nguyên?

Câu ngắn mà rên rĩ của người bí mật là Tông Nguyên sửng sốt thầm nghĩ trong đầu:

– Sao người này lại biết tên ta là Tông Nguyên không lẽ còn có một Tống Nguyên nào khác?

Thắc mắc lớn dần trong đầu làm Tống Nguyên vụt nói:

– Vâng, vãn bối là Đỗ Tông Nguyên, vô ý làm náo loạn chỗ yên tịnh của tiền bối chỉ vì…


Tiếng người già gắt lời chàng, qua làn hơi trầm đục:

– Đừng nói nữa tiểu tử, ngươi là kẻ còn sống mà lão phu thấy được mấy chục năm nay.

Lời nói làm Tống Nguyên phát sợ, một ông lão nào đó sống dưới đại huyệt này suốt mấy mươi năm qua, thật khó tưởng tượng nổi.

Âm trầm lại vang lên:

– Ngươi suy nghĩ gì, ngươi không tin có người sống được ở dưới đây mấy chục năm qua phải không?

– Không dám, không dám xin tiền bối cho biết danh hiệu để tiện xưng hô.

Giọng già lại vang lên lời cảm thán:

– Danh hiệu của lão phu từ bao nhiêu năm qua đã vứt bỏ rồi.

Lão dứt lời bằng tiếng thở dài não ruột.

Niềm tuyệt vọng lạnh cả cõi lòng, Tống Nguyên bỗng chốc được tiếp luồng
nhiệt huyết bởi sự sống của người nào đó. Nhưng chàng căng mắt ra, với
thị lực siêu phàm mà chẳng thấy được bóng người nào.

Bỗng tiếng nói bí ẩn lại vọng tới:

– Ôi, ngươi thật là Đỗ Tống Nguyên sao? Trời sao giống “Thành Quân” như vật nhỉ?

Hết sức kinh ngạc, Tống Nguyên tự hỏi:

– Mình lại giống vị “Thánh Quân” nào đó của võ lâm chăng? Nhân vật lung
danh ấy sao lại mất tích, để bao nhiêu kẻ thiếu chủ nhân để báo thù?

Từ vách đá tiếng người già đã cắt đứt dòng suy tưởng của chàng:

– Lạ thật, lạ thật…

Tống Nguyên hỏi ngay:

– Tiền bối lạ điều chi?

Người già trả lời sắc lạnh:

– Người là kẻ nối dõi của “Thành Thủ Lang Quân” hay “Hồng Hoang Huyết Ma”. Hừm, còn “Tàn Băng Tiêu”, ngươi lấy đâu ra thứ đó?

Khẽ giật mình, Tông Nguyên cung kính đáp:

– Vãn bối nhờ có duyên may nên được thừa hưởng những vật báu của “Thánh
Thủ Lang Quân” và “Hồng Hoang Huyết Ma” còn được học một phần võ công
của hai vị. Riêng chiếc “Tàn Băng Tiêu” này là vật quý để lại của “Thiên Ảo Tử” trong “Thanh Thành Thất Tử”

“Ờ” một tiếng lão già nói:

– Thế thì tiểu tử mới là người nối dõi một nữa của Hồng Hoang Huyết Ma.

Giọng Tống Nguyên đầy xúc động:

– Nếu Hồng Hoang Tiên Bối không từ chối, tạ hạ được là đệ tử phân nửa cũng vinh hạnh lắm rồi.

Có tiếng cưới khẽ:

– Khà khà, vậy lão phu là sư thức phân nửa… Ôi, nhân tài tuấn tú, không ngờ sư huynh ta cũng có người nối dõi.

Rồi tiếng cười lớn dần, âm vang nhức óc, chói tai, nếu Tống Nguyên không
vận lực đề phòng thì có thể chết bị đứt kinh mạch. Trận cười vừa dứt thì lại đến tiếng của lão già:

– Nguyên nhi lão phu là sư đệ đồng môn của Hống Hoang Huyết Ma. Thì cũng là sư thúc của ngươi phải không?

Câu hỏi khiên Tống Nguyên bàng hoàng, nghĩ nhanh trong đầu:

– Quái lạ thật, Hồng Hoang Huyết Ma khuynh đảo vỗ lâm, lùng danh một
thời, đã mất tích khi vào “Động Không Đáy”. Nào ngờ ở địa huyệt Hàn Băng của núi Đại Tuyết này còn Tòng nhân kỳ cựu là sư đệ của Hồng Hoang tồn
tại, sống trong khí lạnh mấy chục năm qua.

Ý nghĩ vừa loé lên, Tống Nguyên đã cúi mình cung kính:

– Tiểu bối Nguyên Nhi xin ra mắt sư thúc.

Tiếng cười lại vang lên:

– Hà hà, Nguyên nhi khỏi cần thi lễ.

Một luồng lực đạo phát xuất từ vách đá bỗng nâng thẳng mình Tống Nguyên lên.

Rồi giọng người già nói tiếp:

– Ta là “Tuyệt Hồn Lão Nhân” Nguyên nhi nhớ lấy, để bôn tảu giang hồ
đừng quên. Danh hiện sư thúc của mình. Ngươi muốn gặp ta à? Cửa hang nơi ta ở đã bị băng tuyết bịt kín. Ngươi đi thẳng hai mươi bước, rẽ trài là tới chỗ ta.

Vâng lời, Tống Nguyên tiến lên, rồi rẽ trái. Chàng thầm nghĩ:

– Lạ thật ta đã xem kỹ không có dấu vết. Sao sư thúc lại ở trong này?

Chưa dứt ý nghĩ, chàng đã đến vách băng và quả thật đã nhậ ra ở đó có một
lớp băng mỏng, giữa có tảng băng tròn, lại có lỗ nhỏ ở trung tâm, rộng
chừng hai tấc.

Đang ngẩn ngơ, chàng lại nghe Tuyết Hồn Lão Nhân nói:

– Nguyên nhi, tảng băng chắn của dày khoảng ba trượng, sức ngươi ba chưởng có đập vỡ được hay không?

Tống Nguyên suy nghĩ rồi đỏ mặt, đáp nhanh:

– Dạ, vãn bối không có công lực cao cường đến thế.

Có tiếng cười sang sảng:

– Nếu vậy tiểu tử lui ra, để lão…

Bức lùi ngay lại, nhưng mắt Tống Nguyên vẫn không rời khỏi tảng băng với cái lỗ nhỏ kia.

– “Rắc, rắc, rắc…”

Sau tiếng vang chuyển động, Tống Nguyên chỉ thấy tảng băng chỉ thêm mầu bờn bợt trắng, không hề nhúc nhích. Chàng không tin có người đập nổi tảng
băng năm trượng.

Nhưng tiếng Tuyết Hồn lão nhân chắc nịch:

– Xong rồi đấy, Nguyệt nhi vào thôi.

Ngạc nhiên vì thấy tảng băng vẫn như cũ. Nhưng Tống Nguyên vốn là kẻ thông
minh chàng vận lực vào song chưởng rồi mạnh dạn bước tới. Quả thật Tống
Nguyên vừa bước tới thì nhiều tiếng “răng, rắc” lại vang lên, tảng băng
nứt ra, rụng tơi tả, chảy như suối, để lộ cửa hang rộng hoắc, bề cao quá đầu người.

Của hang vừa lộ thì cảnh lạ bên trong đập vào mắt

chàng trai. Tống Nguyên dừng bước, tóc trên đầu dựng ngược lên. Chàng cố ghìm một tiếng kêu, song toàn thân lạnh lẽo bàng hoàng.

Bởi
trong hang là một lão già gầy đét, chỉ có da bọc xương. Hai cánh tay lão từ khuỷu trở xuống đã đóng máu thành băng, một lớp máu thành băng.

Bắp thịt đỏ tươi của lão đã biến thành từng sợi thả xuống thòng long, thật
ghê người. Cặp đùi lão máu thịt bầy nhầy, lòi xương trắng hếu, kẻ nào
trông thấy hắn cững tang đởm kinh hồn. Lạnh cả xương sống, Tống Nguyên
vội hít một hơi chân khí và trong đầu nghĩ rất nhanh:

– Ôi chân lực của sư thúc rất cao thâm, sao lại đến nỗi này?

Chàng nhìn kỹ mới thấy một dây xích sắt mầu đen, buộc chặt cổ tay, nối liền
xuống bàn chăn ông lão, sau đó quấn vào một tảng đá lớn. Sợi xích ấy
xuyên qua cả bàn tay, vào chân ông lão.

Bị trói buộc như vậy, dù
công lực thâm hậu tới đâu cũng không thể phát động hoặc nhúc nhíc. Vậy
mà trong tình trạng tay chân bị xiềng xích, Tuyết Hồn lão nhân vẫn dung
nội lực phá vỡ tảng băng dầy năm trượng. Nếu lúc bình thường thì võ công của lão còn ghê ghớm biết chừng nào.

Thấy vẻ mặt Tống Nguyên vừa kinh dị vừa ngẩn ngơ, Tuyết Hồn lão nhân cất tiếng dịu dàng:

– Nguyên nhi chắc con ngạc nhiên vì tình trạng của ta có phải không?

– Sư thúc, xin nhận cho con một lễ.

Tuyết Hồn lão nhân thở dài và nói nhỏ:

– Này Nguyên nhi con hãy dung kiếm chặt đứt xiêng xích trên mình sư thúc đi.

Tống Nguyên cúi đầu:

– Tiểu đồ tuân lệnh…

“Rét” một tiếng, Huyết Quang kiếm khí toả sáng khắp hang. Vừa nhìn thấy “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” Tuyết Hồn Lão Nhân nhớ ngay tới Hồng Hoang Huyết Ma nên bật khóc:

– Ôi sư huynh, vì hồi đấy đệ không chịu nghe lời sư huynh, nếu không thì đâu đến nỗi bị chói trong băng mấy mươi năm trời.

Nghe lời than của Ông lão, Tống Nguyên xúc động hiểu rằng vị sư thúc này đã
trải qua một giai đoạn bi thương ghê gớm, nên mới đau khổ khủng khiếp
đến như vậy.

Chàng bước tời vung gươm, ánh hồng quang sáng lấp
lánh, chỉ nghe xoảng mấy tiếng, sợi xích đã đứt ra từng đoạn rời khỏi
thân thể của Tuyết Hồn Lão Nhân, chỉ có hai đoạn xuyên qua bàn tay, bàn
chân thì bám chắc vào da thịt.

Ngẩn ngơ nhìn, Tống Nguyên chẳng biết tính sao, Ông lão đã nói:

– Được rồi, việc này để ta…

Tuyết Hồn Lão Nhân cam đảm tự tay rút bật những đoạn xích nằm trong gân
xương, máu thịt tuôn theo thật rừng rợn. Trong lúc Tống Nguyên trợt mắt
kinh ngạc, thì Tuyết Hồn Lão Nhân lại tỏ vẻ hoan hỉ.

Ông dịu giọng:

– Nguyên nhi không sao đâu. Sư thúc cần nghỉ ngơi chốc lát, con cũng nghỉ một chút đi.

Dứt lời, ông ngồi xuống vận hành chân khí. Trong chốc lát trên đầu ông bốc
lên thể khí bằng bạc toả khắp trong hang. Gương mặt ông ửng đỏ, máu nơi
các vết thương không còn chảy nữa. Liếc nhìn ông lão Tống Nguyên cũng
ngồi xuống vận hành hai chu thiên chân khí.

Lát sau, vận khí xong Tuyết Hồn Lão Nhân mở mắt nhìn Tống Nguyên, Ông chậm rãi hỏi:

– Con vào chỗ địa huyệt này có việc gì?

Hy vọng dâng lên trong lòng, Tống Nguyên biết Tuyệt Hồn Lão Nhân là bậc võ lâm tiền bối, biết rõ mọi chuyện trong giang hồ, chuyện của chàng chắc
lão có thể chỉ bảo tường tận.

Chàng bèn đáp thật:

– Bẩm
sư thúc, đệ tử xuống Hàn Băng Đầm để tìm “Vạn Niên Hàn Băng Dược Thảo”
cứu mạng người bạn thân, không làm lâm nạn thế này.

Tuyệt Hồn Lão Nhân tăng hắng mộpt tiếng rồi bảo rằng:

– Bên bờ đầm này quả có hai cây ” Vạn Niên Hàn Băng Thảo”

Vui mừng quá, Tống Nguyên vội hỏi:

– Thật vậy sao hả sư thúc? Hai cây ấy đâu ?

Ông lão gật đầu:

– Thật chứ nó ở ngay sau lưng lão phu đây, nhưng mà…

Tống Nguyên nhìn sững ông già:

– Có phải sư thúc cần…

Tuyết Hồn Lão nhân lắc đầu:

– Không có vấn đề gì cả. Nhưng sau khi lấy được “Hàn Băng Thảo” nhưng làm sao ra được khỏi nơi này?

Tống Nguyên mở lớn mắt:

– Sư thúc lẽ nào địa tuyệt này không có lối thoát?

Ông lão lạnh giọng:

– Không có …

Thở dài một tiếng, Tống Nguyên buông lời chán nản:

– Vậy thì đệ tử đành bó tay.

Sắc diện ông lão thay đổi, ông lại nói:

– Lão phu có một cách.

Như người chết đuối vớ được cái phao, Tống Nguyên hỏi ngay:

– Cách gì vậy hả sư thúc?

Tuyệt Hồn Lão Nhân gật gù:

– Con đừng nói , con hãy nghe ta nói rõ đầu đuôi.

Rồi ông chậm dãi nói tiếp:

– Thuở trước, khi lão phu đã hơn bốn mưới tuổi mới tìm được thầy học
đạo, Chậm hơn sự phụ Hồng Hoang Huyết Ma của ngươi hai mươi năm. Tính
tình ta và sư phụ người khác hẳn nhau. Hồng Hoang Huyết Ma là cực dương, còn ta là cực nhu. Bởi thế lão Tổ sư mới chia ra hai môn võ công khác
nhau để luyện cho hai đệ tử.

Sau này sư phụ Hồng Hoang Huyết Ma
của ngươi căn cứ vào mật đồ trong Đoạn Hồn Huyết Kiếm để luyệ mức cao
nhất, còn ta nghiên cứu “Tàn Băng Tiêu” để luyện “Nhu Kinh”, đạt mức cao nhất của Nhu Công. Ta lại thu nạp một đồ đệ, Sư huynh Hống Hoang xem
tướng nó sau đó, nên hết sức phản đối, can ngăn mà ta không nghe.

Khi sư huynh Hông Hoang có được “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” trong tay, hành hiệp
trong giang hồ thì có nhiều kẻ tị hiềm ganh ghét, thường hay bị vây
đánh. Nhưng võ công sư huynh rất cao, chúng không làm gì được, nên mới
liên kết Chín đại môn phái thách đấu với sư huynh ta ở Ghềnh Phiên
Thiên, thuộc Phái Sơn Long Ngục.

Nhưng tới kỳ hẹn thì sư huynh
đột nhiên mất tích. Nghe nói sư huynh bị chết bởi tay “Thánh Thủ Lang
Quân” trong Tu Quần của võ lâm thời ấy. Địa điểm mất tích của sư huynh
có thể là Động Không Đáy, nơi còn lưư dấu võ công và các báu vật của sư
huynh để lại.

Khi đó trong võ lâm xuất hiện “Thánh Chỉ Lệnh” và
ít người trong võ lâm biết “Võ Lâm Tu Quân” chính là “Thánh Thủ Lang
Quân” Sự mất tích của sư huynh ta làm ta mất tinh thần, quay về núi Đại
Tuyết đóng cửa bế quan luyện công, vì tìm mãi không ra tung tích của sư

huynh. Ta định luyện xong “Nhu Kinh” là tiếp tục ra giang hồ phục thù
cho sư huynh mới hả dạ.

Nào ngờ tên phản đồ của ta đưa em nó vào
bản môn truyền võ. Ta quở phát đánh đuổi chúng đi, song anh em nó liên
kết với người ngoài, thừa lúc ta toạ công đánh ta bị thương, cướp lấy
“Tàn Băng Tiêu”. Chúng chép ta tơi tả da thịt, còn dùng xích sắt xuyên
thủng bàn tay, bàn chân ta, xiêng ta lại, rồi đẩy ta xuống địa huyệt Hàn Băng này đã mấy mươi năm.

May mà ta chưa truyền thụ “Nhu Băng
Thần Công” độc chiêu cho tên phản đồ. Bởi vậy ta dựa vào “Nhu Kinh” để
ép mình trong tuyết để luyện môn thân công chờ ngày thoát ra. Bây giờ ta đã thoát khỏi xiêng xích ” Nhu Băng Thân Công” vài tháng nữa sẽ đại
thành, và ngươi cũng có đường thoát…

Ông hứng chí bật cười quên cả đau đớn, rồi đưa bàn tay xương sẩu nắm tay Tống Nguyên mà bảo:

– Nguyên nhi à, bây giờ “Tàn Băng Tiêu” đã lọt vào tay con. Lão phu sẽ
chỉ chỗ chỗ bí mật mà tìm “Nhu Kinh”. Theo mắt ta, võ công của con sẽ
cao hơn cả sư phụ con nữa. Muốn thoát khỏi địa huyệt này con phải dựa
vào ” Nhu Băng Thân Công” mới có hy vọng.

Để luyện “Nhu Băng Thân Công”ngăn nhất con phải ăn một cây “Vạn Niên Hàn Băng Thảo”, nếu không
sẽ chịu sự thống khổ ghê gớm, thành bại chẳng biết đâu mà lường. Còn một cây “Hàn Băng Thảo” chính ta phải ăn đề luyện thần công sớm thành. Ra
khỏi nơi này để thực hiện ước nguyện một trăm hai mươi năm của ta.

Tống Nguyên cảm kích nắm, liền hỏi:

– Tên của đệ tử sư thúc và tên em nó là gì ?

Tuyết Hồn Lão Nhân buồn dầu đáp:

– Tên của thằng phản đồ đấy là “Tuyết Sơn Âm Hồn” còn em của nó là “Tuyết Sơn Âm Linh” đó.

Nghe ông lão nói, Tống Nguyên kêu lên:

– Tuyết Sơn Âm Linh đã bị con đánh cho tơi tả, còn Tuyết Sơn Âm Hồn chính là kẻ đã đẩy con xuống địa tuyệt này.

Lão nhân gằn giọng:

– Thì ra cũng chính là nó.

Tống Nguyên lại nói:

– Trước lúc dòng dây cho con xuống đây, Tuyết Sơn Âm Hồn có cho con uống một viên thuốc phát nhiệt để chống lạnh, quả thật thuốc có công dụng
song chả biết có tác hại gì không.

Chàng vừa dứt lời, ông lão đã giật mình:

– Ôi, nó đã cho con uống thuốc độc ấy, phải viên thuốc màu trắng không, và cơ thể có gì khác lạ không?

Tống Nguyên liền đáp:

– Con thấy mình vẫn bình thường, và viên thuốc cũng không phải màu trắng.

Tuyết Hồn Lão Nhẫn vẫn bảo:

– Ta tin nó cho con uống thuốc độc. Nào lại đây ta bắt mạch cho, coi chừng cứu không kịp.

Tống Nguyên hoảng hốt, lạnh toát cả người, vội bước lại bên lão nhân và đưa tay để ông xem mạch.

Bỗng ông lão lắc đầu nói:

– Lạ thật, lạ thật.

Tống Nguyên giật mình:

– Sư thúc, con trúng độc rồi sao?

Ông lão nhìn Tống Nguyên:

– Không có độc, vì thế ta mới lấy làm lạ. Ta thừa biết dã tâm của Tuyết
Sơn Âm Hồn, thế nào nó cũng cho con uống độc dược. Thế mà trong máu
không nhiễm độc là sao?

Chợt nhớ, mình cũng không bị trúng độc bởi “Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn” của hai dâm nữ, Tống Nguyên liền nói:

– Vậy thì khả năng cơ thể của con có năng lực chống độc.

Tuyết Hồn Lão Nhân mở lớn mắt:

– Hẳn trước đây Nguyên Nhi có uống một thứ linh dược, hoặc ăn các loại cây trái thần kỳ?

Để sư thúc an lòng, Tông Nguyên liên kể hết câu chuyện của mình dưới “Động Không Đáy”…

Gương mặt ông lão tươi tỉnh hẳn:

– Tốt lắm, con đã uống được máu của ” Bát Bảo Chương Giao Thập Lục Tinh Mục” nên chống được các chất độc trên đời.

Tống Nguyên hớn hở:

– Vâng, đó là kỳ duyên của con, không còn sợ bị trúng độc .

Tuyết Hồn Lão Nhân lại nhếch mép:

– Chưa chắc đâu con, này Nguyên Nhi con có nghe đến danh hiệu của một Đại Ma gần giống tên của sư phụ con chưa?

Tỏ vẻ kinh ngạc, Tống Nguyên lắc nhẹ:

– Đệ tử buôn tẩu giang hồ còn ít, nên chưa nghe. Vị ấy là ai vậy sư thúc?

Ông lão đáp gọn:

– Hồng Hoang Độc Ma.

Bàng hoàng, Tống Nguyên nhắc lại :

– Ôi “Hồng Hoang Độc Ma” à?

Tuyết Hồn Lão Nhân gật nhanh:

– Phải, toàn thân lão này đều có chất độc kinh khiếp, có thể làm nhiều
kẻ chết không biết lý do. Nghe nói lão ta còn có mối thù sâu sắc với sư
phụ con. Sau này bôn tẩu giang hồ con phải đề phòng khi gặp lão ấy. Chất độc lão ấy cũng khác thường, có thể trong máu con không chống lại được.

Tống Nguyên vòng tay :

– Con xin nhớ lời sư thúc. Phen này ra khỏi đây sư thúc sẽ hành động những gì ?

Ông lão trả lời:

– Lão phu sẽ gặp chư vị anh hùng của các đại môn phái để giải quyết ý
nguyện của sư huynh trước đây, trả mối thâm thù cho sư huynh và chỉnh
đốn lại môn hộ, trừ khử bọn phản đồ.

Vừa nghe ông lão nói xong,
Tống Nguyên chợt nhớ mình đã lên núi Đại Tuyết đã mười ngày, Ái Mã chờ
trong hang kia chẳng biết ra sao:

Chàng liền nói:

– Sư thúc, con đã ở lâu, người bạn, ở nhà…

Tuyết Hồn Lão Nhân nghĩ trong đầu:

– Cậu bé này thật là kí tài bẩm sinh, sau đây hẳn có võ công không tưởng tượng nổi. Ta càn phải giúp đỡ nó một tay. Người bạn của nó chắc là
gái.

Ông chợt hỏi:

– Nguyên Nhi, người bạn của con là trai hay là gái?

Câu hỏi của ông làm Tống Nguyên đỏ mặt.

Chàng cúi đầu đáp:

– Dạ, Nữ là Nữ…

Ông lão bật cười:

– Được, được…Nhưng con hãy coi chừng xưa nay đa tình thì lắm hận. Muốn cứu bạn, con phỉ chịu rét cóng một thời gian nữa, để dành cây “Hàn Băng Thảo” đem về cho bạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.