Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 17: Song quái nữ ám hại công chúa
Thật bất ngờ.
Gã đàn ông cao lớn kia là Bá Vương Tử và người đẹp nọ chẳng ai khác hơn công chúa Ái Mã xinh đẹp.
Tống Nguyên ngây ra vài khắc.
Chàng vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, gánh lấy rất nhiều chuyên phiền phức,
chẳng phải vì muốn giải cứu Ái Mã khỏi tay Bá Vương Tử đó sao ?
Nhưng có lẽ chàng không muốn gặp gỡ trong hoàn cảnh này.
Trong một lúc như ngỡ ngàng, cả ba người không mở miệng nói câu gì, bầu không khí căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt…
Cuối cùng Tống Nguyên nhìn Bá Vương Tử:
– Hừ, không ngờ gặp ngươi ở đây.
Bá Vương Tử lạnh lùng nhếch mép:
– Ta cũng cần tìm ngươi, hôm nay quả thật không phí sức.
Liếc nhìn thấy Công chúa Ái Mã nhìn mình đăm đăm chẳng nói gì. Tống Nguyên
hết sức ngạc nhiên. Vì chàng nghĩ nàng phải reo lên và ôm chầm lấy chàng mới đúng.
Chàng đành hỏi một câu lơ lửng:
– Công chúa đã lâu chúng ta chưa gặp nhau…
Đôi mắt dẹp của Công chúa đã đỏ hoe. Nàng tăng hắng một tiếng như để nuốt đi điều sầu hận.
Rồi nàng cố lấy giọng hờ hững :
– Đã lâu ? Phải rồi, dường như đã lâu…
Lời nói chưa rứt, những giọt nước mắt chảy dài xuống má.
Lát sau, Ái Mã buông mấy tiếng qua hàm răng cắn chặt:
– Đỗ Tống Nguyên ngươi thật vô tâm.
Không hiểu ra ý của Công chúa, Tống Nguyên lắp bắp:
– Công chúa, tại hạ có lỗi gì ?
Bá Vương Tử cướp lời :
– Đừng nói nhiều, ta với ngươi qua bên đường kia giải quyết. Nơi đây là tửu điếm không tiện đâu.
Nhìn mặt Bá Vương Tử là Tống Nguyên nổi nóng, chàng gật nhanh:
– Nào, hãy đi ngay, ta đang cần tính sổ với ngươi.
Thân hình hai người chuyển động, bỗng có tiếng la nheo nhéo phía sau.
– Không được đi.
Ba người ngạc nhiên, nhìn lại, đã thấy Đại Chúng Tiên Thử trừng đôi mắt
chuột, tay chống nạnh, nhìn Bá Vương Tử và Ái Mã với nhã quang rực lửa.
Bá Vương Tử cười lạt:
– Con ngựa cái lùn, ngươi là cái thớ gì mà dám cản Bá Vương Tử ?.
Cặp mắt chuột long lên, Đại Chúng Tiên Thử tru chéo:
– Ngươi là thằng nào ? Sao dám giật người trong tay ta ?
Nổi giận Bá Vương Tử phẩy mạnh tay về phía cô gái, miệng thét lớn:
– Cút đi cho khuất mắt ta.
Nhưng hoa ảnh đảo lên, thân hình Đại Chúng Tiên Thử lướt tới., hữu thủ điểm
nhanh và huyệt “Kiên Tỉnh” của Bá Vương Tử cùng với tiếng gầm.
– Để bà mày xem, mày đi đầu được.
Bá Vương Tử run vai, nghiêng mình tránh được tuyệt chiêu của cô gái, rồi
xuất chưởng đạo đập vào giữa trán nàng, cùng một câu nói gay gắt:
– Con mập xấu xí, Mau xưng danh tánh xem nào ?
Tất cả các cô gái trên đời hẳn nàng nào cũng ghét bị chê xấu xí, vả lại Đại Chúng Tiên Tử luôn tự hào về sắc đẹp của mình với nốt ruồi duyên dáng
vô cùng, Nghe nhưng tiếng “Con mập xấu xí” Đại Chúng Tiên Thử điên lên
vì giận.
Ả thét lên:
– Thằng công tử mất dạy, để bà xé toạc mồm mày ra, xem còn lấy gì mà chê bà xấu xí.
Một chiêu ” Kim Long Hiện Trảo” Từ hữu chưởng của cô gái đã chụp thẳng vào mặt Bá Vương Tử nhanh như chớp.
Chiêu “Rông Vàng Chĩa Móng” này thật dữ dội, chưởng xuất như gió, chiêu thức
quá nhanh. Bá Vương Tử vốn là một kẻ võ công tầm thường, chỉ hơn người
mù tịt về võ nghệ. Trước chiêu thức vũ bão của quái nữ, hắn vội thụt lùi mấy bước tránh được hiểm nguy.
Nhưng trước mặt Công chúa Ái Mã, hắn phải giữ thể diện, nên tiếp túc hầm hè bước tới:
Bỗng Công chúa Ái Mã lên tiếng:
– Người lui ra.
Dứt lời nàng nghiêng mình phóng vào giữa Bá Vương Tử và Đại Chúng Tiên Thử thân pháp thật nhanh nhẹn.
Có người can thiệp Bá Vương Tử mừng rơn, song hắn vẫn làm bộ làm phách la lớn:
– Không Công chúa cứ để cho ta nắm đầu mụ xấu xí.
Tức muốn khùng vì những tiếng “mụ xấu xí”, Đại Chúng Tiên Tử gầm lên như
tiếng cọp cái, đồng thời xuát chiêu “Kiếm Phong Giao Liễu” như cành liễu gió lay, năm ngón tay như mũi dùi, xoáy chỉ phong vào huyệt ” Bách Hội” của Bá Vương Tử .
Chưởng ngọc của Ái Mã kịp thời cất lên, nàng điểm nhanh vào huyệt “Mạnh Môn” của cô gái, rồi liếc Bá Vương Tử quát to:
– Ta bảo ngươi lui lại.
Bá Vương Tử thấy Công chúa chặn được chưởng chiêu của cô gái kia thì quá mừng đứng sang một bên.
Đại Chúng Tiên Thử thấy Ái Mã xuất thủ quá nhanh thì cũng gờm, đành lui vài bước hỏi léo nhéo.
– Các ngươi đưa Đỗ công tử đi đâu ?
Ái Mã liếc nhìn Tống Nguyên, rồi hỏi cô gái mắt chuột:
– Tại sao ngươi lại muốn giữ Tống Nguyên lại ?
Đại Chúng Tiên Tử lúng liếng cặp mắt và nói láo:
– Tại công tử thích ta, Công tử là người yêu của ta.
Ái Mã như choáng váng trước câu trả lời của Đại Chúng Tiên Thử. Nàng cố lén xúc động nhưng mà vẫn nấc lên.
Tống Nguyên tức giận quát vào mặt cô gái mắt chuột :
– Đồ vô liêm sỉ, ai mà thích nhà ngươi ?
Cặp mắt con chuột tinh ranh lại lúng liếng, Đại Chúng Tiên Thử trỏ vào Tống Nguyên và trâng tráo:
– Công tử thích thiếp chứ con ai…
Ái Mã cười lạt:
– Đủ rồi, nếu không có tình cảm, sao lại giao du với nhau ở đây ?
Tống Nguyên muốn điên lên, chàng thét :
– Để ta giết con chuột xấu xí này rồi hãy nói chuyện.
Chàng vận hành tám thành công lực vào song chưởng, sẵn sàng bổ xuống, khiến cho Đại Chúng Tiên Thử nhảy lùi, miệng la chói lói:
– Nhất Dược Tiên Phi, tỉ tỉ mau phụ muội một tay.
Nhất Dược Tiên Phi đang nằm trong tay Thư Sinh áo xanh, nên thản nhiên bảo:
– Tiểu muội thật là kỳ cục, muốn được công tử thì hãy lo đối phó, kêu ta làm gì cho rộn ?
Hoảng vía Đại Chúng Tiên Thử lắc mình ra vườn nép sau hồ nước lớn.
Ái Mã lạnh lùng bảo:
– Tống Nguyên ngươi thật là độc ác.
Nghe lời nói của Ái Mã, Tống Nguyên thật đau lòng, chàng thầm nghĩ nhanh trong đầu:
– Ôi, Nàng bảo ta thật ác độc. Ta vượt qua bao ngàn vạn dặm đường, trải
qua bao nhiêu nguy hiểm chông gai gần mất mạng, chẳng phải vì đi tìm
nàng đó sao ?…
Chàng bèn nghiêm giọng:
– Công chúa, tại hạ cảm thấy mình chẳng có điều gì sai trái.
Giọng Ái Mã trở nên uất ức:
– Thù giết cha ta, ta không bao giờ quên được lưỡi kiếm đẫm máu của ngươi.
Giật mình như sét đánh ngang tai, Tống Nguyên biết là Công chúa Ái Mã hiểu lầm, nên vội nói:
– Nàng hãy xem lại, cái chết của lệnh tôn không phải do tại hạ gây nên.
Bá Vương Tử xốc tới, quát to:
– Đừng chối cãi, không phải ngươi giết thì giết ? Các cao thủ Côn Lôn phái đã thấy ngươi băm xác từng người.
Hắn lại cười lạt:
– “Côn Lôn Tam Tử” mà lại lừa dối Võ Lâm ư ? Và còm bao nhiêu lời kể trong giang hồ, lẽ nào điều đó không đứng sự thật ?
Tống Nguyên hiểu ý đồ trong từng câu nói của Bá Vương Tử, nên chàng liền nghiêm giọng:
– Không thấy tận mắt, ngươi đừng nên buộc tội người khác.
Bá Vương Tử vẫn trâng tráo:
– Tống Nguyên giỏi thật, đã giết người còn muốn phủi tay.
Giận điên lên, Tống Nguyên thét lớn:
– Câm họng, ta giết chết ngươi mọi chuyện sẽ tính sau.
Chàng chuyển động thân hình, tả chưởng nhanh như chớp điểm vào huyệt “Kỳ Môn” trước ngực Bá Vương Tử.
Biết mình không phải là đối thủ của Đỗ Tống Nguyên, nên Bá Vương Tử hèn nhát núp sau lung Công chúa Ái Mã.
Ái Mã có ưa gì Bá Vương Tử, sự hèn nhát của hắn càng khiến nàng phát ghét nên lướt mình lách khoảng sáu trượng.
Bá Vương Tử chới với hoảng sợ kêu lên:
– Ôi, Công chúa…
Tống Nguyên nhếch mép:
– Đồ khiếp nhược, còn muốn núp gấu váy đàn bà…
Tả chưởng vừa thu lại, Tống Nguyên đã giương hữu thủ bổ như chớp:
– Bình…
– Ôi, chết…
Rú lên một tiếng thảm thiết, miệng Bá Vương Tử ói đầy máu, Toàn thân hắn
bị hất tung lên cả trượng, rồi rớt phịch xuống đất, cuộn tung một lớp
bụi mầu vàng. Hắn còn giãy giụa vài cái, trước khi chết thẳng cẳng.
Ái Mã liếc ngang thân xác Bá Vương Tử cười lạnh lùng:
– Chết đi cho yên chuyện…
Nàng lại nói như với chính mình:
– Phải, nên chết…Chết cho yên, cho rảnh.
Nhưng cặp chân mày lá liễu bỗng dựng đứng, đôi mắt đẹp mở tròn xoe, nhìn thẳng vào chàng trai:
– Đỗ Tống Nguyên, ngươi cũng nên chết đi.
Nàng thét to một tiếng chói tai, tay áo bạch bào hất tung như múa, chưởng
đạo vung lên, điểm mãnh liệt vào huyệt “Mệnh Môn” sau lưng Tống Nguyên.
Hết sức kinh ngạc, Tống Nguyên không ngờ Ái Mã muốn giết chết mình, chàng
còn nhớ ngày nào hôn mê giữa đường đã được Ái Mã cứu chữa, đưa lên xe
hoàng cung và mối tình nảy nở. Ôi, tình yêu ngọt ngào thắm thiết biết
bao… thế mà bây giờ…
Chàng biết là nàng thù hận bởi cái chết, của phụ thân, nên vọi nhảy tránh chưởng chiêu của Ái Mã và mềm mỏng nói:
– Ái Mã, hãy nghe đây, thật sự tại hạ không phải …
Nàng Công chúa không để cho Tống Nguyên nói hết lời. Đầu óc nàng đã đảo lộn, nước mắt tuôn rơi, song chưởng vung lên với lời lẽ lạnh lùng chặn ngang câu biện bạch của Tống Nguyên:
– Ngươi không cần phải giải thích nữa, ta đã biết ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, không bằng loài súc sinh. Hãy tiếp chiêu.
Kình lực từ chưởng đạo của nàng tuôn ra cuồn cuộn.
Tống Nguyên vừa nhảy vừa tránh theo bộ pháp ” Tuý Tửu Tiên” vừa lui ra phía ngoài tửu điếm.
Miệng chàng lắp bắp:
– Công chúa, hãy bình tĩnh, chẵng lẽ Công chúa không còn tin lời tại hạ nữa ?
Ái Mã cười chua chát:
– Tin nhà ngươi à ? Bộ ngươi tốt đẹp lắm sao ? Ngươi giao du với bọn nữ nhân thối tha như thế ?
Song chưởng nàng cùng xuất, kình phong vù vù đập vào Tống Nguyên như bão táp cuồng phong.
Tống Nguyên cảm thấy sức ép từ bốn mặt thì kinh ngạc vô cùng. Chàng không
ngờ võ công của Ái Mã tăng tiến vượt bậc, có thể nói còn hơn cả phụ thân nàng là Sa Mạc Chí Tôn – Ái Thiên Trường.
Chàng vội tung lưỡng thức gạt đỡ, tiếp tục nhảy lùi để biện minh:
– Ái Mã nghe đây, thủ phạm hại phụ thân Công chúa là…
Công chúa Ái Mã gạt ngang, xông tới:
– Là ngươi chứ còn ai, đừng nói nhiều, đồ vong ân bội nghĩa, nhà ngươi chỉ nên chết đi thôi.
Nàng vung xogn thủ, chưởng ảnh giăng như núi, điểm vào chính huyệt trước ngực của Tống Nguyên như sấm sét.
Lại bật tung người lên để tránh, Tống Nguyên bực tức hỏi:
– Này, Công chúa có chịu nghe tại hạ không ?
Như điên loạn, Ái Mã gào thét:
– Không, không nghe, ta không nghe những lời xảo quyệt của ngươi.
Chưởng phong lại cuộn lên, kình lực của Ái Mã bổ mạnh xuống đầu Tống Nguyên với sức rời non lấp biển.
Không muốn chống trả Ái Mã, Tống Nguyên sử dụng bộ pháp tránh né. Song thật là nguy hiểm.
Bỗng nhiên…
– “Vèo ,vèo…”
Hai bóng người từ tửu điếm bay ra, vậy lấy Công chúa Ái Mã, Tống Nguyên
liếc mắt nhận ra Đại Chúng Tiên Thử và Nhất Dược Tiên Phi. Hai quái nữ
này kinh công cũng khá.
Nhất Dược Tiên Phi léo nhéo:
– Đồ gái hư. ở đầu đến đánh lộn ? Ta phải sửa trị ngươi.
Ả lại quay sang Tống Nguyên, cưởi mỉm , liếc mắt đưa tình:
– Công tử nghỉ tay, để nó cho thiếp.
Ái Mã thấy hai quái nữ cùng nhảy vào bệnh vực Tống Nguyên thì càng căm
tức, nước mắt tuôn trào răm hàm răm cắn chặt, nàng xuất chỉ phong điểm
lần lượt vào huyệt “Khúc Trì” của Nhất Dược Tiên Phi và Đại Chúng Tiên
Thử để khống chế ngay hai cô ả dâm đãng.
Nhưng võ công của hai nàng kia cũng chẳng phải vừa, đã lách mình né khỏi chỉ phong rồi rẽ qua hai phía.
Đại Chúng Tiên Thử cười khanh khách, giương chưởng phóng ra một luồng kình
phong cực mạnh, và trong luồng chưởng phong ấy có mang theo những bụi
phấn trắng tinh, tấp vào mặt nàng Công chúa.
Tống Nguyên can thiệp không kịp, liền hoảng hốt kêu lên:
– Công chúa, coi chừng phấn độc.
Nhưng không còn kịp nữa…
Ái Mã vừa bị trật chỉ phong, vừa toan xuất chiêu thì làn phấn có mùi hăng hắc đã xông lên mũi nàng.
Đầu óc lập tức mê muội, Ái Mã choáng váng ngã lăn ra đất.
Nhất Dược Tiên Phi phóng tới, chặt nhanh một chưởng xuống thân thể Công chúa Ái Mã.
Miệng cô ả quát lớn:
– Đánh lộn với trai, cho ngươi chết luôn.
Nhưng “Bình…” một tiếng nổ dữ dội, một luồng chưởng lực hất tung cả kình
phong lẫn thân hình của quái nữ ra ba trượng. Cùng lúc Tống Nguyên xông
đến chặn ngang Nhất Dược Tiên Phi.
Chàng trừng mắt thét:
– Đồ thối thây, không biết xấu, việc của thiếu gia ai cần các ngươi nhúng tay vào thế ?
Vẫn cười hì hì, Nhất Dược Tiên Phi vung chưởng trái hất luồng phấn thơm vào mặt Tống Nguyên, chưởng phải cứ đánh thẳng vào mặt Ái Mã, một chiêu
mãnh độc chưa từng thấy.
Cô ả tưởng ” Mê Hồng Khoái Hoạt Phấn” sẽ làm được Tống Nguyên. Nào ngờ trong mình chàng có máu ” Chương Giao”
hoá giải mê phấn, và chàng có “Huyết Khí” bảo vệ toàn thân, nên phấn độc của ả không có tác dụng với Tống Nguyên.
Phẫn nộ cực độ, Tống Nguyên đẩy luôn một chưởng sấm sét.
– “Ầm…”
Kêu rú một tiếng hãi hùng, Nhất Dược Tiên Phi bị đánh bay đi, lùi bảy bước
mới trụ nổi, hà miệng phun ra một vòi máu tanh đến rợn người.
Đại Chúng Tiên Thử đứng lên bật cười:
– Ôi, tỷ tỷ bị đánh đau quá, để công tử cho tiểu muội thôi.
Tống Nguyên giận dữ nhìn xoáy vào mặt Đại Chúng Tiên Thử.
– Đưa thuốc giải đây ?
Cô ả làm bộ ngơ ngác :
– Công tử cần thuốc gì ?
Nổi điên lên, Tống Nguyên thét:
– Thuốc giải mê phấn, đưa ngay đây cho ta.
Vừa thét chàng vứa nhảy phóc đến sát quái nữ.
Đại Chúng Tiên Thử vẫn nhẻn miệng cười:
– Tiểu muội không mang thuốc giải, chỉ có bài thuốc…
Tống Nguyên hất hàm:
– Bài thuốc đầu ?
Lúc đó Nhất Dược Tiên Phi đã vận công chữa thương, nuốt thêm một hoàn linh
dược nên khoẻ khoắn hẩn, liền phóng tới bênn cạnh Tống Nguyên. Ả ta căm
tức lắm nhưng nhìn thấy nét đẹp trai của Tống Nguyên nên ả ta chỉ ỉu xìu chỉ vui vẻ hỏi nhanh:
– Ôi, công tử cần thuốc mem làm quái gì. Muốn hưng phấn và dẻo dai đã có thủ thuật của thiếp.
Tống Nguyên trừng mắt:
– Đừng nói nhảm nhí, đưa bài thuốc giải mê đây cho ta ?
Thấy Nhất Dược Tiên Phi đã tới, Đại Chúng Tiên Thử yên chí, liền lúng liếng cặp mắt chuột, mỉm miệng cười tình, rồi hỏi:
– Bài thuốc ở trong bụng tiểu muội nè, công tử có muốn biết không ?
Vụt một cái, Tống Nguyên sấn tới:
– Nói mau, con tiện tì .
Biết có thể làm áp lực với Tống Nguyên nên Đại Chúng Tiên Thử õng ẹo:
– Nói thì dược thôi, làm gì dữ vậy ? Nhưng công tử muốn tiểu muội nói thì phải có điều kiện nhé ?
Tống Nguyên trừng mắt:
– Điều kiện gì ?
Cô ả cười hì hì:
– Thoải mái thôi, Điều kiện đơn giản thôi, công tử phải ân ái với hai chị em của tiểu muội trước đã.
Không thể chịu nổi, Tống Nguyên gầm lên:
– Đồ thối tha …
Chàng giương chưởng giăng như chớp xuống đầu Đại Chúng Tiên Thử. Nhưng cô ả
nhanh như chuột lủi về phía sau. Đồng thời Nhât Dược Tiên Phi lên tiếng
la nheo nhéo:
– Đỗ công tử, bộ không lo tính mạng của Ái Mã nữa hay sao mà dám đánh bọn thiếp như thế ?
Thiên Tử chột dạ, vội thu chưởng quay nhìn. Chàng thấy Nhất Dược Tiên Phi
đang phóng tay điểm những yếu huyệt trên cơ thể của Ái Mã.
Quá phẫn nộ, Tống Nguyên giương song chưởng “Huyết Khí” đỏ rực, kình phong cuồn cuộn lên như sóng.
Nhất Dược Tiên Phi hoảng hốt vội kêu la:
– Tống Nguyên, nếu công tử xuất chiêu thì thiếp sẽ giết chết ngay nàng Công chúa đang hôn mê này.
Không còn cách nào hơn. Vì mạng sống của Ái Mã, Tống Nguyên đành hậm hực thu chưởng, nhưng chàng nghiến răng bảo:
– Song quái nữ, sẽ có ngày các ngươi chết dưới tay ta.
Thấy Tống Nguyên đã xuống nước, Nhất Dược Phi Tiên và Đại Chúng Tiên Thử khoái chí cười khúc khích.
Nhất Dược Phi Tiên liếc mắt nhìn tình tứ
– Công tử ơi, ngày xuân còn dài, tội gì không hưởng thụ ? Tại sao cứ phải bo bo giữ một bóng hình cho khổ thân…
Tống Nguyên tỏ vẽ nhờm tởm, tàng hắng một tiếng, lặng lẽ như một pho tượng, ra ý khinh thị những lời của dâm nữ
Biết là Tống Nguyên không đổi ý, Nhất Dược Phi Tiên nói nhanh:
– Được lắm, bọn thiếp đi đây. Nhưng cho công tử biết cô Công chúa kia đã bị thiếp điểm bảy “Âm mạch”, nếu không kịp cứu sẽ khó sống đấy. Bởi
ngoài “Âm mạch” phong bế, còn có tác dụng “Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn” nữa,
ghê gớm lắm.
Dứt lời cười tinh quái, quay sang Đại Chúng Tiên Thử:
– Thuốc giải “Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn” thì công tử đã có, đâu cần chị em chúng ta đưa. Thôi chị em chúng ta đi cho rồi.
Đại Chúng Tiên Thử cười rúc rích:
– Phải đấy, chúng ta đi, để công tử lo chữa trị cho người đẹp.
Hai quái nữ lắc lư trở vào trong tửu điếm, khiến cho Tống Nguyên tức giận
vô cùng. Bỗng nghe tiếng Nhất Dược Phi Tiên thảng thốt hỏi:
– Ôi, còn Sa công tử đâu ?
Đại Chúng Tiên Thử cũng la:
– Hai người vừa ôm nhau từ nãy, sao bây giờ tỉ tỉ lạ hỏi tiểu muội ?
Giọng Nhất Dược Phi Tiên bực tức:
– Vứa rồi ta muốn cứu ngươi nên mới tạm thời rời khỏi chàng, nào ngờ chàng bỏ đi đâu mất, mau đuổi theo, đuổi theo…
Hai cô ả chạy bay ra ngoài, chạy nhấp nhô trên đường cái để tìm gã Thư Sinh Áo Xanh, được gọi là Sa công tử.
Tống Nguyên nói một mình:
– Hừm, song quái nữ, ta sẽ giết các ngươi.
Nhưng Tống Nguyên phải quay về với thực tế trước mắt, Công chúa Ái Mã đang
bất tỉnh vì “Mê Hồn Khoài Hoati Phấn” còn bị quái nữ điểm bảy âm mạch.
Nếu không cứu mau, chắc chắn sẽ chết.
Chàng đến gần Ái Mã.
Nàng bị hôn mê đôi mắt khép hờ, gương mặt đẹp tuyệt trần mời mọc với đôi má hồng, lán môi đỏ thơm tho.
Chàng biết việc cứu cấp rất phiền phức, không thể làm ở nơi tửu điếm, nên vội cúi xuống, ãm lấy nàng phóng bay lên sườn núi gần đó, đặt nơi kín đáo,
nơi đây là một hang đá rất sâu, khí hậu mát lạnh, khi Ái Mã đã nắm yên,
Tống Nguyên mới lẩm bẩm:
– Người bị điểm “Âm mạch” nếu trong hai giờ không giải được chắc chắn sẽ chết vì tắc nghẽn mạch máu. Dù được
cứu chữa, chân nguyên cũng bị tổn hại, công lực bị giảm đi phân nửa. Còn “Mê Hồn Khoái Hoạt Phấn” làm người ta mê muội, hoả dục bốc cao, không
lịp giải toả sẽ phát điên, đứt thần kinh mà chết.
Chàng lại nghiến răng:
– Hai con quỷ độc ác này. Ta sẽ tìm bọn ngươi tàn sát không nương tay.
Rồi chàng lại cúi đầu:
– Nhưng trước mắt cần phải cứu Ái Mã, cần nhất phải khai thông bảy âm mạch, còn giải mê phấn sẽ tính sau.
Tống Nguyên moi móc trí nhớ, xem hồi ở “Động Không Đáy” chàng đã đọc sách về trị bệnh, khai thông âm mạch phong bế ra sao…
Chàng đã nhớ ra, phương pháp này chỉ cần có công lực cao, trân nguyên thâm
hậu, truyền lực của mình để khai thông từng âm mạch cho nạn nhân. Đồng
thời phải có hai thứ thuốc là “Kỳ Nhiệt” và “Kỳ Hàn” tìm đâu ra nơi
hoang vắng này?
Ôi, căng thẳng quá…
Suy nghĩ mãi không ra giải pháp, Tống Nguyên càng thêm căm thù hai quái nữ.
Chàng gằn giọng lên như có hai cô ả trước mặt mình:
– Các ngươi là bọn dâm đãng độc ác, ta thề sẽ uống máu các ngươi ta mới hả giận này…
” Uống máu” hai chữ ấy như nhắc Tống Nguyên một điều gì, và chàng vội kêu lên sung sướng:
– Ôi ta ngốc quá, có thế mà ta cũng không nghĩ ra.
Quả thật hai tiếng “Uống máu” đã nhắc cho chàng nhớ tới máu của mình đang
chảy trong huyết quản, vì chàng uống máu của “Chương Giao” và trái cây
Vàng nên máu của chàng trở thành máu quý.
Kẻ nào uống máu của
Tống Nguyên sẽ tăng thêm bao năm công lực. Người thường uống vào sẽ cũng tăng sức sống lâu. Vì thế Vũ Trụ Ma Quân, Ôn Thần, Ôn Hầu đều muốn hút
máu chàng. Trong máu Tống Nguyên thì máu ” Chương Giao” rất bổ và rất
nóng vào laoi “Kỳ Nhiệt”, lại có trái cây vàng mát lạnh dung hoà chính
là “Kỳ Hàn” đấy …
Chàng kêu không thành tiếng, nhưng trong lòng thật mãn nguyện:
– Ta sử dụng công lực và máu của mình sẽ cứu được Ái Mã.
Lát sau trên đầu của Tống Nguyên đã có lớp sương màu đỏ tụ lại “Huyền Thiên Chân Khí “được phát động.
Trong màn sương đỏ đó xuất hiện những vòng mầu trắng đục, từ lỗ mũi chàng
tuôn ra hai hàn khí, lúc màu hồng, lúc màu trắng, có thể hai thể khi
giao nhau. Bởi hai mạch “Nhâm và Đốc” của Tống Nguyên đã khai thông, nên nội lực có thể phát huy đến tám phần mười. Công lực của chàng có thể
nói là cực kỳ thâm hậu, gấp đôi Vũ Trụ Ma Quân.
Tuy chàng chưa
thâm hậu đến mức phá bỏ ranh giới sự sống chết. Nhưng trong võ lâm giang hồ, hoả hầu đạt được ngang với Tống Nguyên còn rất hiếm, Bở thế chàng
mới có thể đủ sChử truyền lực cứu người mình yêu quý lâu nay.
Bắt đầu công việc, Tống Nguyên cũng hơi ngại ngùng. Nhưung không còn cách
nào để giải cưu Ái Mã. Chàng đành nhẹ nhàng cưởi xiêm y của Công chúa
ra, thân thể trắng tươi, nõn nà của Công chúa có mùi da thị trinh nguyên làm chàng rung động. Nhưng Tống Nguyên đã xua nhanh được y nghĩ dâm tà, bất chính vẩn đục tâm hồn.
Chàng định thần “Huyết Khí” và “Huyền Thiên Chân Khí” tập trung đầy đủ, Tống Nguyên đưa hữu chưởng ép chặt
bàn tay vào bàn tay vào huyệt “Tương đài” trên ngực Công chúa.
Một luồng chân nguyên “Kỳ Nhiệt” qua bàn tay truyền vào cơ thể Ái Mã. Chân
khí truyền sang cô gái đôi khi Tống Nguyên cảm thấy khó thở, chàng vận
hành thêm chân lực để chịu đựng. Mõi lần vận khí đủ một chu thiên, chàng lại bóp nhẹ vào cằm Ái Mã, làn môi chúm chím của nàng lại he mở, thở ra chất khí màu xanh chứa chất âm độc. Rồi chàng nâng chân khí của mình,
rạch đầu ngón tay cho máu chảy vào miệng Công chúa.
Trên thân thể Ái Mã dần hiện lên thể khí màu đỏ, lát sau biến đi “Âm mạch thứ nhất đã được giải…”
Mồ hôi Tống Nguyên đổ ra như tắm. Sắc mặt chàng trắng bệch, chàng phải
ngồi vận công, khôi phục chân lực. Tiếp đó chàng tiến hành tiếp lần thứ
hai… thứ ba… thứ tư … Những “Âm mạch” tiếp tự bị giải.
Cho
đến lần thứ bảy chàng đã khai thông đủ bảy âm mạch bị không chế cho Ái
Mã. Lúc đó, mặt Tống Nguyên xanh như tầu lá, gần như không còn giọt máu
nào. Toàn thân vô lực, đầu choáng váng mắt hoa lên.
Đó là hiện tượng chân nguyên bị hao tổn cực độ.
Trong bảy lần giả trừ âm mạch, Tống Nguyên đã san sẽ cho Ái Mã không biét bao nhiêu là máu.
Tổn lực mất máu, thân thể Tống Nguyên trở thành một khúc cây khô.
Nhưng Tống Nguyên vẫn ngồi sững.
Đầu choáng váng từng hồi, trước mắt hoa lên như thấy ngàn sao lấp lánh. Khí huyết trào sôi, phủ tạng đảo lộn.
Đến lúc này, quả thật chàng đã suy kiệt. Chàng thở một hơi dài.
Một luồng thể khí màu đỏ bốc lên, Tống Nguyên thu chưởng, bàn tay rời khỏi ngực Ái Mã, chàng nằm lăn ra bất tỉnh.
Trước khi hôn mê, Tống Nguyên còn nghe thấy Ái Mã đã nói một câu mơ hồ nào đó…