Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 13: Ôn thần, ôn hồn xuất hiện
Lúc đó, Lạc Hồn Tiên Tửu thấp giọng nói tiếp:
– Hai tên này, khi lão ca xuất đạo không lâu thì chúng đã mất tích. Vậy mà hôm nay… Lão đệ cũng nhận ra chúng à?
Tống Nguyên đáp ngay:
– Vâng, chúng nó là hai tên trong bọn “Tam Ôn”.
Quả thật lão đại Ôn Thần và lão nhị Ôn Hồn trong Tam Ôn vừa đi vào. Một lão mặt tròn trắng bệch, một lão mặt dài đỏ au khiến mọi người trong tửu
lâu phải chú ý.
Bọn điếm hỏa thấy khách vào thì lăng xăng chạy tới, cúi gập xuống chào và hỏi nhanh:
– Nhị vị quý khách muốn ăn uống hay thuê phòng ngủ?
Ôn Hồn đằng hắng một tiếng, đơn chưởng giương lên, một làn gió lập tức đẩy lùi tên điếm hỏa vài trượng.
Gã ác ôn quát to:
– Bọn ta không ăn, không ngủ.
Thấy bạn bị đánh, bọn điếm hỏa đổ xô tới. Có tên chạy đến bên Lạc Hồn Tiên Tửu khẩn cầu:
– Hồ lão ca, xin ngài giúp đỡ.
Tên bị đánh ngó thấy Lạc Hồn Tiên Tửu thì vững dạ, liền thét mắng vào mặt Ôn Hồn:
– Cút mẹ chúng mày đi. Không ăn, không ngủ, đến đây làm gì?
Ôn Hồn liền xòe tay búng mạnh, miệng quát:
– Ta đến đây để bắt hồn bọn ngươi đó.
– “Bình”.
Một luồng chỉ phong bắn ngay vào trán tên điếm hỏa. Một vòi máu phọt ra. Tên điếm hỏa ngã lăn ra chết thê thảm.
Ôn Hồn cười rùng rợn:
– Sao, còn đứa nào muốn hỏi nữa không?
Vừa nói hắn vừa phóng đến gần Tống Nguyên.
Phía bên kia Ôn Thần cũng lừng lững đi tới.
Lạc Hồn Tiên Tửu quát lên:
– Mẹ nó, mấy thằng gà què ở đâu dám tới đây đi cà thọt trước mặt ta?
Chưa dứt tiếng, lão đã đẩy bình rượu bay vèo đến đỉnh đầu Ôn Thần.
Nhanh hư chớp,. Ôn Thần vẫy tay đẩy bình rượu ra.
“Bốp” một tiếng, bình rượu vỡ vụn tung tóe ướt cả mặt mũi Ôn Thần, và cặp mắt hắn cũng cay xè như muốn đui.
Thật không ngờ, hắn chỉ muốn đẩy bình rượu bay trở lại đối phương, nào dè
bình lại vỡ tan làm cho rượu tung vào mặt mũi hắn như thế.
Ngồi ở bàn nhậu, Lạc Hồn Tiên Tửu lại đẩy văng nồi cháo thịt bay vèo tới.
Chỉ nghe một tiếng “rảng”, nồi cháo vỡ tan, úp chụp vào đầu Ôn Thần, cháo nhầy nhụa khắp thân hình gã ma đầu hung dữ.
Nổi cơn thịnh nộ, Ôn Thần giươn song chưởng lao bắn về phía Lạc Hồn Tiên Tửu…
Thực khách và điếm hỏa bỏ chạy toán loạn.
Ôn Hồn đang phóng về phía Tống Nguyên, bỗng quay đầu bảo Ôn Thần:
– Này lão đại, nơi đây là tửu điếm, đừng làm ồn, còn có những người khác nữa đấy…
¬Ôn Thần nghe Ôn Hồn nói, liền dừng lại, thu chưởng về.
Lạc Hồn Tiên Tửu cười rung bụng phệ:
– Khà khà, sướng quá, sướng quá, hôm nay lão gặp hên, bày trò chơi thỏa thích.
Ôn Hồn như không để ý đến lão già, chỉ bước lại gần Tống Nguyên và bảo rằng:
– Tiểu tử, canh hai đêm nay ở trước miếu Sơn Thần trong rừng cây, cách
trấn thành này mười dặm, huynh đệ ta muốn gặp ngươi để thanh toán món nợ cũ. Ngươi đừng mong trốn chạy nhé.
Hắn lại ngó Lạc Hồn Tiên Tửu và bảo:
– Luôn cả ngươi nữa đấy.
Dứt lời, Ôn Hồn kéo Ôn Thần, cả hai đi ra khỏi tửu lầu.
Hai gã vừa đi ra, Lạc Hồn Tiên Tửu liền nhìn Tống Nguyên và hỏi:
– Sao lão đệ lại có chuyện với hai tên ấy? Chúng coi bộ khó chơi đó!
Tống Nguyên mỉm cười:
– Nói ra thì dài lắm. Thời gian gần đây đệ có chuyện với cả Tam Ôn, Bát
Kiếm, Nhất Ma, không ngờ dính cả lão ca vào. Cho đệ xin lỗi nhé!
Lạc Hồn Tiên Tửu nới ngay:
– Dính ta vào thì đã sao? Chắc lão đệ ngại rằng gân cốt của lão ca không còn đủ cứng rắn chăng? Nếu vậy thì việc ai người đấy làm, lão ca không
ép.
Tống Nguyên hiểu Hồ Quang Thao bị chạm tự ái, vội ôm vai lão, kêu lên:
– Ôi, lão ca hiểu lầm rồi, tiểu đệ đâu dám có ý nghi ngại lão ca, chỉ sợ lão ca phiền vì phải gánh lấy việc giữa đường của thằng em này thôi.
Bật cười lớn, Lạc Hồn Tiên Tửu bảo:
– Nếu vậy thì đừng nói gì nữa. Chúng ta sẽ cùng sống chết với nhau. Bây
giờ hãy tìm nơi nghỉ lưng, chờ đêm nay vào cuộc đại chiến.
Lão quay mặt vào trong kêu lớn:
– Tiểu nhị đâu, kiếm cho anh em ta một phòng.
Bọn điếm hỏa đang lăng xăng phía ngoài không nghe, Lạc Hồn Tiên Tửu đã nổi nóng quát:
– Bọn khách lầu này chết tiệt cả rồi sao? Chúng bay không lo dọn phòng hạng nhất cho ông thì ông đốt lầu!
Tiếng thét của lão già có hiệu quả ghê gớm, bọn điếm hỏa hấp tấp chạy ngay vào, có cả chủ nhân khách điếm.
Ông chủ vòng tay nói nhanh:
– Phòng hạng nhất có sẵn, kính mời quý khách.
Lạc Hồn Tiên Tửu lại cười:
– Khà khà, tốt, anh em ta ngủ khỏe sẽ thưởng các ngươi.
Rồi lão khoác vai Tống Nguyên theo điếm hỏa vào nhận phòng.
Vừa vào tới trong cửa, Lạc Hồn Tiên Tửu đã nói:
– Lão đệ vào nghỉ trc nhé. Ta có việc ra ngoài. Canh hai đêm nay hẹn nhau ở miếu Sơn Thần nghe không?
Tống Nguyên gật đầu:
– Vâng, lão ca cứ tự nhiên.
Chớp mắt một cái, lão già đã đi mất, Tống Nguyên vào phòng, đóng cửa lại,
đem Tàn Băng Tiêu và Đoạt Hồn Huyết Kiếm ra lau chùi, ngắm nghía một lúc lâu. Chàng nói thầm:
– Hai vật này đều là Võ lâm chi bảo, ẩn
giấu những bí mật võ công. Nhưng có lẽ còn lâu ta mới khám phá hết được. Trước nhất là phải giữ gìn những vật này như mạng sống của mình. Bởi
bọn võ lâm giang hồ đều thèm thuồng ước mong được làm chủ.
Lau chùi xong những món bảo bối, Tống Nguyên lại cởi áo, lên giường ngồi luyện Huyết Khí và Huyền Thiên Chân Kinh.
Luyện được mấy chu thiên, chàng nhẩm chừng đã tời giờ hẹn, liền nai nịt y
phục và võ khí, khóa trái cửa phòng, lách cửa sổ ra ngoài. Canh hai vắng lặng, mọi người đã ngủ say, Tống Nguyên đi dọc hành lang rồi băn mình
qua tường rào khách điếm như một luồng khói. Chàng sử dụng Khinh thân đề khí, lướt như tên bay về phía miếu Sơn Thần trong rừng, cách thị trấn
mười dặm.
Trong đầu Tống Nguyên có hơi căng thẳng vì nhớ đến lời nói của Ôn Hồn thì đêm nay ngoài anh em chúng còn có người khác nữa.
Chàng lẩm bẩm:
– Bọn người khác ấy là những ai? Võ công của Ôn Thần, Ôn Hồn đều đã ghê
gớm. Lẽ nào chúng còn phải kết hợp với những người khác để ám hại ta?
Hay trên đường đi, chúng đã gặp bọn người chung mục địch truy đuổi Tống
Nguyên này?
Vừa phi hành, vừa suy nghĩ, Tống Nguyên đã đến bìa
rừng. Bống chàng nghe trong ruwgnf có những tiếng vọng ra xì xào. Dường
như có bọn người nào đang nói chuyện với nhau.
Tống Nguyên liền nép vào một gốc cây, vận thính lực nghe ngóng.
Một giọng nói xầm xì:
– Đỗ Nhất Phương đã mất tích, đương nhiên phải tìm thằng con nó để ta tính sổ.
Giật mình, Tống Nguyên càng nghe kỹ vì bọn người kia đang nói tới tên của người cha đã mất tích từ lâu mà chàng hằng thương nhớ…
Có tiếng lão già nói lớn hơn:
– Chuyện này còn nhiều uẩn khúc. Bảy năm trước Hoặc Ngoại Tứ Âm và cả gia quyến đều mất tích. Đây là điều kỳ lạ…
Giọng thầm thì lại lào thào:
– Tiểu tử Đỗ Tống Nguyên đã xuất hiện chẳng phải lạ sao?
Tiếng người già thở dài:
– Ôi! Nói ra thật đáng buồn. Trần đại hiệp này, phải chăng lệnh muội Bạch Xa Kim Lệnh đã gặp nạn ghê gớm như thế?
Người được gọi là Trần đại hiệp đáp:
– Gia muội trong Hoặc Ngoại Tứ Âm cứ năm năm gặp nhau một lần. Nhưng đau khổ cho gia muội từ khi bị Đỗ Nhất Phương là kẻ ác hơn thú dữ làm nhục
thì ẩn cư, không chịu thuốc thang gì, mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước
mắt. Tuy vậy gia muội vẫn không cho người khác đi tìm Đỗ Nhất Phương
thanh toán. Cho đến cách đây bảy năm, gia muội mới miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của chị em trong Tứ Âm hội là Hồng Y U Cổ và Loan Ngân La¬ để
giải quyết việc đó. Nhưng gia muội không cho ai biết, chỉ để lại một
mảnh thiếp, nào ngờ lần đi ấy, gia muội không bao giờ trở về nữa.
Lại nghe tiếng người già:
– Vậy thì lệnh muội chẳng còn để lại một vị “Ngàn vàng” là gì?
Trần đại hiệp thở dài sườn sượt:
– Ôi, đừng nhắc nữa. “Hạt giống” mà Đỗ Nhất Phương để lại, sau khi mẹ nó đi thì nó cũng mất tích luôn.
Giọng người già có vẻ phân vân:
– Đại hiệp ạ, lệnh muội chỉ mất tích, có thể là gặp nạn thôi.
Tiếng nói của Trần đại hiệp lớn dần:
– Lữ đại hiệp, huynh không biết… Giọt máu trong lòng gia muội ra đời tới nay đã mười hai tuổi, nhưng hồi đó Đỗ Nhất Phương không dám thừa nhận.
Huynh muội trong Tứ Âm buộc hắn nếu không nhận sẽ động thủ. Song võ công của Đỗ Nhất Phương vô cùng thâm hậu, vì thế ta e rằng…
Người họ Lữ bỗng kêu lên:
– Có người tới rồi. Canh hai cũng sắp đến. Ta hãy nhanh chân vào miếu
Sơn Thần thôi. Người ngựa phe ta chắc cũng tới sớm cả rồi.
Trần đại hiệp cũng nói nhỏ:
– Đúng, ta nên nhanh chân, các gia sư hẳn cũng đã đến.
Giọng Lữ đại hiệp ngạc nhiên:
– Thế nào? Côn Lôn Tam Tử cũng đến à?
Trần đại hiệp đáp:
– Đến chứ sao không? Ôi, nghe nói đêm nay có cuộc đại chiến kịch liệt
của võ lâm, các cao thủ đời trước đều lục tục tới. Trong giang hồ đồn
đại rằng Hồng Hoang Song Ma, đầu sỏ chém giết trong võ lâm năm nào cũng
có người hoạt động. Kẻ nối dõi Vũ Nội Song Tiên cũng xuất hiện rồi.
Thanh âm mỗi lúc nhỏ dần, chứng tỏ hai người Trần, Lữ đã đi xa, chỉ còn lại
một mình Tống Nguyên đứng ngơ ngác. Những lời úp mở vừa nghe được làm
chàng điên đầu với bao câu hỏi ùa tới như thủy triều dâng.
Trần
đại hiệp và Lữ đại hiệp vừa trao đổi câu chuyện bí ẩn ấy là ai? Hoặc
Ngoại Tứ Âm là những người nào? Đêm nay sẽ có ba nhân vật lớn tới. Có
phải Ôn Thần, Ôn Hồn bọn họ tới chăng? Phụ thân của Tống Nguyên là Thanh Sa Bạch Đà Đỗ Nhất Phương đã mất tích bảy năm về trước, lẽ nào ông lại
là con người tàn ác như câu chuyện chàng vừa nghe được? Vì sao Hoặc
Ngoại Tứ Âm và cả gia quyến của họ đều mất tích?
Tống Nguyên nhớ
lại đêm hôm đó lạc đà Bạch Ngọc trở về mà không có cha chàng trở lại.
Rồi Khô Trúc thiền sư xuất hiện, cho biết Tống Nguyên có Tam Âm Tuyệt
Mạch… Lúc bỏ đi, ông còn nói một câu với ai đó:
– Tiểu Dương ơi, sao ngươi dám…
Có thể sự mất tích của Hoặc Ngoại Tứ Âm và gia quyến liên quan đến nhân
vật Tiểu Dương. Nhưng Tiểu Dương là ai? Chỉ tìm ra Khô Trúc thiền sư mới hỏi được.
Còn chuyện này nữa, những chữ Hoặc Ngoại Tứ Âm khắc
trên khối đá ở sa mạc Gô Bi là của ai? Phải chăng đó là chữ của Kiếm
Phong tiên sinh Chư Cát Vi Lượng trong Thiên Ngoại Tam Tuyệt hay của của bọn Thiên Ma Bang với dấu hiệu đầu lâu xương trắng truc ngực? Và tại
sao Thiên Ma Bang lại hạ lệnh truy bắt Tống Nguyên?
Tất cả những
câu nói úp mở của Trần, Lữ đại hiệp và những câu hỏi hóc búa làm sao
Tống Nguyên là kẻ mới ra giang hồ hiểu nổi? Thật là đau đầu!
Bỗng từ xa có tiếng y phục của những người đi trong đêm làm cho Tống Nguyên tỉnh táo hẳn.
Chàng chuẩn bị tinh thần.
Đêm nay dù sao cũng có nhiều cao thủ tới, và một trận lưu huyết võ lâm có
thể xảy ra. Tống Nguyên cũng biết nhiều người muốn chiếm đoạt Tàn Băng
Tiêu, Đoạt Hồn Huyết Kiếm và Ôn Thần, Ôn Hồn còn muốn hút máu Tống
Nguyên nữa. Ngoài ra, còn nhiều cao thủ võ lâm khác tới đây mà chàng
không hiểu mục đích.
Chợt nhìn sắc trời, Tống Nguyên biết canh
hai đã tới. Chàng không còn đủ thời gian để tìm hiểu xem Hoặc Ngoại Tứ
Âm sự thật đã chết chưa, và gia quyến của họ trôi nổi tới phương nào?
Chàng nói một mình:
– Dù sao ta cũng phải vào khu rừng này và đến miếu Sơn Thần. Hai gã Ôn Hồn và Ôn Thần đang chờ ta ở đó.
Chàng băng mình tới.
Rừng sâu tăm tối không một bóng người, nhưng linh tính như báo cho Tống Nguyên biết có rất nhiều cao thủ đang ẩn nấp.
Chàng cười lạt rồi chuyển mình, đem theo ba luồng ánh sáng của những viên ngọc vào rưng tối âm u.
Miếu Sơn Thần kia rồi. Ngôi miếu sừng sững chiếm một diện tích rộng rãi. Ánh trăn chiếu lên những bức tường loang lổ, những cánh cửa cũ kỹ, sân và
thềm mốc rêu giữa những cảnh hoang vắng rợn người.
Bốn bề im ắng không một tiếng động, chỉ có điệu rên rỉ của côn trùng trong đêm vắng tịch liêu.
Bỗng trong cõi tĩnh lặng ấy vang lên tiếng nói:
– Lão đại, canh hai rồi, sao tiểu tử kia còn chưa tới?
Đó là câu hỏi của Ôn Hồn Thái Vân Nga.
Ôn Thần Trương Đồng Lệnh gieo một tràng cười vào đêm vắng:
– Yên chí, tiểu tử nhất định sẽ tới. Nó không phải là hạng người dễ trốn chạy đâu.
Ôn Hồn lại nói:
– Ý của Đông chủ yêu cầu ta phải bắt sống được nó, đem về với cả điếm hỏakh và Tàn Băng Tiêu, tại hạ thấy không đơn giản.
Giọng Ôn Thần lạnh lùng hỏi lại:
– Vì sao?
Ôn Hồn khoát tay một vòng:
– Trong rừng đêm nay đang có bao nhiêu cao thủ ẩn núp.
Ong óng cười, Ôn Thần bảo:
– Đó là chúng đi tìm cái chết.
Hai gã tieps tục trao đổi câu chuyện:
– Hừm, ta cứ tưởng ngoài Kim Xúc Lân, ta không còn đối thủ, nào ngờ mới xuất hành đã gặp ngay Đông Chủ rồi.
– Trong võ lâm hiện nay liệu có mấy Đông Chủ?
– Nói thật, nếu trong tay ta có thuốc giải thì ta cũng chẳng sợ gì.
– Thôi, đừng nói nữa. Tiểu tử đã tới, cứ thấy ba làn ánh sáng ngọc là đủ biết.
Quả thực lúc ấy, Tống Nguyên đang chao mình xuống trước khoảng sân rộng của miếu Sơn Thần.
Vừa thấy chàng đáp xuống, Ôn Thần và Ôn Hồn đã phóng tới.
Ôn Thần Trương Đồng Lệnh gằn giọng:
– Tiểu tử, chúng ta cần thanh toán món nợ cũ.
Lời chưa dứt, song chưởng của Ôn Thần đã dồn kình lực đánh mạnh vào huyệt Kiên Tỉnh trên hai vai Tống Nguyên.
Vẫn bình tĩnh, Tống Nguyên sử dụng Túy Tiên Bộ Pháp tránh được hai luồng
chưởng đạo của Ôn Thần thì kình phong của Ôn Hồn đã cuồn cuộn ập tới.
Tống Nguyên đẩy ra một chiêu Huyết Quan Độc Chưởng tựa sấm sét.
“Bình”.
“Bình”.
Ôn Hồn dội ngượi.
Đôi bên trừng mắt, chưa nói với nhau điều gì thì đã nghe vun vút mấy tiếng , xuất hiện ba bòng người cao thấp khác nhau.
Tống Nguyên đã nhận ra đó là Sa Mạc Chí Tôn Ái Thiên Tường, Tuyết Sơn Âm Linh và Hoang Mạc Lang Quân…
Ba người vừa hiện ra thì Sa Mạc Chí Tôn đã vẫy tay một cái, trong rừng lập tức chuyển động, rồi sáu hán tử ăn mặc như nhau, cầm trường kiếm trên
tay, cúi đầu trước mặt Ái Thiên Trường, cung kính nói:
– Lục Ma Vương xin chờ lệnh.
Sa Mạc Chí Tôn phẩy tay:
– Các người đứng sang một bên đã.
– Sáu cao thủ sa mạc cầm kiếm đứng xếp hàng hai bên thật nghiêm chỉnh.
Tuyết Sơn Âm Linh cười lạt:
– Hay thật, lúc này mà Ái huynh còn bày đặt xếp hàng.
Từ trong rừng lại có tiếng cười hề hề:
– Vào đây để kết bạn thì chẳng vẻ vang gì đâu, ăn thua là phải trổ ngón nghề ra nhé!
Câu nói vừa dứt thì Độc Thủ thư sinh Mã Phúc Toàn đã cầm cây quạt sắt phe phẩy bước ra, mang theo một luồng gió nẹh.
Tuyết Sơn Âm Linh vừ đằng hắng một tiếng, thì đã có mười một người hiện ra ở góc sân miếu.
Độc Thủ thư sinh Mã Phúc Toàn lại cười, miệng nói nhanh:
– Hân hạnh, hân hạnh… Các cao thủ Côn Lôn, Thanh Thành, Võ Đang cũng đều đã tới góp vui.
Hai lão già cầm đầu bọn mười một người mới tới ngửa mặt lên trời nhảy mũi và lên tiếng:
– Tốt lắm, không ngờ Mã huynh cũng đánh hơi mò tới nơi này.
Đám người mới tới làm không khí căng thẳng hẳn lên. Ôn Thần quét tia mắt nhìn khắp lượt rồi nghiêm giọng:
– Các người tới đây làm gì? Đây là cuộc hẹn riêng của huynh đệ ta. Nếu
các người biết điều rút ngay, lão phu sẽ sinh phúc tha cho mạng sống.
Ôn Thần mới dứt lời, trong rừng lại vọng ra tiếng nói lớn:
– Đừng già hàm. Tốt hơn hết là Ôn Thần, Ôn Hồn các ngươi cũng cút đi cho đỡ ngứa mắt ta.
Một làn gió thổi mạnh, Vũ Trụ Ma Quân Kim Xúc Lân đã chững chạc hiện ra giữa sân miếu.
Cười gằn một tiếng, Ôn Thần gật gù:
– Hừm, ngài cũng không mời mà tới?
Tống Nguyên chột dạ, chàng thấy bốn bề đã có người vây kín. Mặt mũi tên nào
cũng sát khí đằng đằng, không chừa cho chàng một lối thoát nào cả.
Chính bọn kia cũng gờm nhau. Một màn chém giết khủng khiếp đang từ từ kéo lên với đao kiếm và những chưởng chiêu sẵn sàng. Ánh trăng chiếu lên những
gương mặt tàn bạo. Bầu không khí rợn ngườ lạnh xương sống.
Giữa bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, Vũ Trụ Ma Quân đột ngột lên tiếng rổn rảng:
– Nếu các vị không có ý kiến gì thì Kim Xúc Lân này xin đưa Đỗ tiểu tử cùng đi.
Ôn Thần cười gằn:
– Lão đừng mơ mộng giữa ban ngày. Hôm nay có huynh đệ ta ở đây, không kẻ nào được động tới cọng lông của Đỗ Tống Nguyên. Vì nó đã thuộc quyền
sinh sát của huynh đệ ta rồi.
Vũ Trụ Ma Quân và Nhị Ôn là ba lão
ma đầu nổi tiếng, nên những kẻ có mặt đều muốn cho chúng chọi nhau, chờ
cơ hội hưởng lợi, chẳng tội gì xuất thủ sớm. Bởi thế, tất cả đều nín
thinh cho ba lão kình nhau.
Kim Xúc Lân lạnh lùng bảo:
– Không tin cứ thử xem.
Lời chưa dứt, đơn chưởng của lão đã quật mạnh về phía Tống Nguyên, kình khí cuồn cuộn.
Phẫn nộ thét lên một tiêng, Ôn Thần và Ôn Hồn cùng xuất chiêu, chưởng phong ầm ầm, sức mạnh như chẻ núi.
“Bình…Bình…” những tiếng nổ đinh óc chói tai.
Tống Nguyên thấy ba lão ma đầu đang đấu chưởng vì mình thì khoái chí đứng ngắm.
Độc Thủ thư sinh Mã Phúc Toàn nhận ra thời cơ thuận lợi trong lúc Tống
Nguyên sơ ý, liền di động nhanh, dùng Cầm nã thủ chụp lấy Tàn Băng Tiêu
đeo bên hông chàng trai.
Những tiếng thét lập tức vang lên, các
cao thủ bốn phía đều xuất chiêu cản Mã Phúc Toàn. Trong một lúc, cả chục đạo chưởng phóng bay ra, bóng người nhốn nháo loạn cuồng.
Cười gằn một tiếng, Tống Nguyên vận Huyết Khí phòng thân, hai bàn chân đạp mạnh, bắn mình đi hơn bốn trượng.
Lúc đó trong miếu bỗng có giọng cười lạt, rồi tiếng thét lớn:
– Này lũ ác ôn, chẳng kể gì uy danh thân phận, xúm nhau cướp giật đồ vật của người trẻ tuổi, thật bẩn mắt ta vô cùng.
Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen từ trong miếu lao ra, hai đạo kình phong như thác đổ cuồn cuộn ập vào đám người đang loạn đả.
Tống Nguyên vui vẻ kêu lên:
– Hồ lão ca…
Quả thật bóng người lao ra là Lạc Hồn Tiên Tửu Hồ Quang Thao.
Cắm mình giữa sân miếu, râu tóc dựng đứng, Lạc Hồn Tiên Tửu đảo mắt ngó quanh rồi gằn giọng:
– Chính lão phu đây… Hôm nay mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Giữa khi ấy đã nghe một tiếng “Bùng” chấn động, Vũ Trụ Ma Quân và Ôn Thần, Ôn Hồn khởi đầu cuộc chiến dữ dội chưa từng thấy.
Bên này chân Tống Nguyên vừa chạm đất thì Tuyết Sơn Âm Linh đã tuân một luồng kình phong bắn tới, nguy hiểm vô cùng.
Trong đám cao thủ của Côn Lôn, Thanh Thành và Võ Đang cũng có nhiều đạo kình lực tấn công.
Tống Nguyên ngiến răng triển vận Huyết Khí, bao bọc quanh mình một lớp sương màu đỏ. Song chưởng của chàng liên tiếp xuất chiêu.
“Ầm, ầm, ầm…”
Hàng loạt tiếng nổ nhức óc, áp khí cuồn cuộn, bụi đất mù trời, khắp cùng cao rộng cây ngã rào rào, đá sạt tung bay, thật kinh hồn khiếp vía.
Chưởng lực chạm nhau nảy lửa, sức dội ghê gớm khiến Tống Nguyên và các cao thủ đều phải lùi mấy bước. Mọi người thót tim lộn ruột, trừng mắt ngó nhau
như những pho tượng đá.
Sa Mạc Chí Tôn và Hoang Mạc Lang Quân còn rảnh tay, lại hất chưởng phong cực mạnh về phía Tống Nguyên, toan thừa
cơ hội đoạt tiêu cướp kiếm.
Phẫn nộ cực độ, Tống Nguyên cười gằn, tung ra Huyết Quang Mê Ly chưởng, đánh tới dữ dội. Bóng chưởng dựng
đứng như núi, huyết quang lấp lánh, sương mù đỏ như máu lớp lớp trùng
trùng.
Đấu trường là sân miếu nổi loạn kình phong, chưởng ảnh chập chờn, từng đợt độc chiêu như bão tố.
Hơn hai mươi người chia thành ba khối, quyết giết lẫn nhau.
Bóng trăng đã ngả về phía tây. Đêm sắp tàn mà cuộc chiến vẫn dữ dội…
Tả thủ cầm Tàn Băng Tiêu, Tống Nguyên đẩy mạnh đầu tiêu, tiếng kêu réo
rắt, kình lực tuôn ra, chặn đứng những chưởng chiêu từ bốn hướng dồn
tới.
Bảy cao thủ hợp sức đánh Tống Nguyên đều dội ngược, nhưng
chàng cũng phải phát ra toàn bộ chân khí, mồ hôi tuôn như tắm, rơi xuống đất lộp bộp như mưa. Dù nội lực thâm hậu, Tống Nguyên cũng không khỏi
mệt nhoài, Huyết Khí bảo hộ quanh mình như giảm bớt.
Bỗng Lạc Hồn Tiên Tửu thét lên:
– Lão đệ chạy mau, đừng ham đánh nữa, hổ mạnh cũng phải tránh bầy sói quá liều. Ngươi phi hành về hướng Đông nhé.
“Bình…”
Vừa dứt lời, Lạc Hồn Tiên Tửu đã hứng trọn một độc chiêu vào vai trái. Lão
cố gượng rồi lao mình về phía bọn Tuyết Sơn Âm Linh và hét lớn:
– Ta sẽ lấy mạng các ngươi.
Lão mở miệng phun mạnh, những tia Huyết Phong Độc Chiêu bắn vào các đối thủ với sức mạnh kinh hồn. Hồ Quang Thao đã cắn nát đầu lưỡi vận dụng huyết phong để chặn đứng bọn cao thủ cho Tống Nguyên chạy. Sa Mạc Chí Tôn vừa lao tới, trông thấy tình thế vội la:
– Lục Ma Vương lùi mau, lão quỷ say đã liều mạng.
Cả bọn thu chưởng lùi lại.
Tống Nguyên thấy Lạc Hồn Tiên Tửu đẩy mạnh vào vai mình, chàng liền hít một
ngụm chân khí, lao đi tám trượng. Khi chân vừa chạm đất, chàng lao vút
vào rừng như một mũi tên.
Mới đến bìa rừng, Tống Nguyên đã nghe Lạc Hồn Tiên Tửu kêu lên một tiếng thảm thiết rợn người.
Chàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một thân hình đẫm máu chạy về phía Nam cánh
rừng. Một luồng gió lạnh thổi mạnh sau lưng Tống Nguyên… Chàng vừa hoảng vừa giận, chân trái vừa chạm đất, tay phải đã xuất chiêu…
“Bình…”
Huyết Quang Băng Hiện, độc chiêu của Tống Nguyên tung ra. Có tiếng rú lên thê thảm của Tuyết Sơn Âm Linh. Tống Nguyên nhanh như tia chớp lao hẳn vào
rừng.
Nhấp nhô thân hình mấy cái, Tống Nguyên đã vào giữa rừng an toàn. Trụ bộ ổn định khí huyết, chàng lại nghĩ trong đầu:
– Ôi, Hồ lão ca liều mình cứu ta, bị thương trầm trọng, lẽ nào ta lại để mặc lão ca xoay trở?
Nghĩ như vậy rồi Tống Nguyên hít luồng chân khí, vươn mình toan phóng nhanh về phía Nam.
Nhưng một luồng gió đã táp vào mặt chàng, cùng tiếng thét lanh lảnh:
– Tiểu tử đi đâu?
Có bóng người sừng sững như quả núi chặn trước mặt chàng.
Tình thế hiểm nguy, Tống Nguyên dùng chưởng thay kiếm, xuất ngay một chiêu
Huyết Kiếm Truy Hồn chém thẳng vào bóng người phía trước, luồng chưởng
đạo hết sức ác liệt.
Nhưng bóng người kia chỉ lắc lư mấy cái đã
tránh được chưởng lực của Tống Nguyên. Hắn buông ra một chuỗi cười lạnh
lẽo như từ tha ma mộ địa vọng về. Tống Nguyên trố mắt ra nhìn và nhận ra đó là Vũ Trụ Ma Quân Kim Xúc Lân. Lão thét rờn rợn:
– Nhóc con, lần trước vì sơ ý nên ta bị ngươi chặt mất một cánh tay. Phen này thì… khà khà, ngươi đừng mong thoát chết.
Lão giương song chưởng, qua tiếng cười lạt, chưởng ảnh đã kín trời, kình phong xô tới như triều dâng, thác đổ.
Khổ chiến lao nhọc cả đêm, dù Huyết Chưởng mãnh liệt, Tống Nguyên cũng khó
thay đổi tình thế. Nhưng Kim Xúc Lân cũng đã mệt nhoài, trong một lúc
không thể bức bách được chàng trai.
Giữa lúc ấy, tiếng Ôn Thần lại vang lên:
– Lão nhị, qua lối này.
Trong tiếng gió ào ào, Ôn Thần và Ôn Hồn đáp xuống, đứng một bên trố mắt nhìn lom lom.
Ôn Hồn nói:
– Chúng nó đang tử đấu.
Cười lạt một tiếng, Ôn Thần bảo:
– Dù đứa nào thắng thì bọn ta cũng phải bắt tiểu tử Tống Nguyên đem về.
Gật gù cái đầu, Ôn Hồn nói nhanh:
– Lẽ tất nhiên. Bây giờ ta xem cái đã.
Hai gã quyết định rồi, dù Vũ Trụ Ma Quân thắng, bọn chúng cũng cướp lấy
Tống Nguyên trong tay lão. Đấu trường nơi sân miếu lúc này chỉ có hai
người giao tranh.
Tống Nguyên thi triển toàn lực Đoạt Hồn Ngũ
Kiếm, toàn thân Huyết Khí màu đỏ bốc lên ngùn ngụt, kỳ thức trong tay
xuất ra liên tiếp bởi chàng đã sử dụng đến cây điếm hỏahk. Đường kiếm
máu loang loáng, kiếm quang biến ngũ sắc tựa cầu vồng, huyết ảnh trập
trùng tựa núi.
Vũ Trụ Ma Quân Kim Xúc Lân mặt mày biến đổi, càng
lúc càng tái xanh, đơn chưởng tung ra liên tục, chưởng ảnh đầy trời,
chưởng phong như bão táp.
Kim Xúc Lân kinh ngạc bởi nội lực và võ công của Tống Nguyên đã tăng gấp bội, mà lão không biết nguyên nhân là
chàng đã được khơi nguồn sung mãn từ trận giao đấu trong rừng Bạch Mai.
Bây giờ hỏa hầu của chàng phát huy không thua kém lão.¬
Tuy suốt
đêm tiêu hao chân khí, cây kiếm Đoạt Hồn của Tống Nguyên xuất ra vẫn
buộc Kim Xúc Lân phải đối phó bằng toàn lực. Càng về lâu, thế trận càng
cân bằng, bất phân thắng bại.
Đột nhiên Tống Nguyên gầm lên. Một
tiếng thét xé tai và đường huyết quang rạch cả bầu trời. Tiếp đó, kiếm
ảnh như hoa, hồng quang tỏa bốn phía, trong khoảng năm trượng vuông đã
bao trùm Huyết Khí trập trùng.
Từ chiêu thứ nhất Kiếm Quang Băng Hiện, chàng đã chuyển sang chiêu thứ hai Huyết Chiến Quần Ma.
Khi đó bốn phía bỗng xuất hiện mười bóng người đứng yên lặng, cách khoảng
mười trượng như để tán thưởng trận đấu. Nhưng sự thật họ đều tập trung ý chí vào song chưởng, gương mặt đầy căng thẳng. Chỉ cần trong đấu trường thay đổi là họ sẽ xuất lực giành lấy cái mà họ đang thèm thuồng.
Đám người này là Sa Mạc Chí Tôn Ái Thiên Tường, Lục Ma Vương, Độc Thủ thư
sinh và các cao thủ thuộc ba môn phái Côn Lôn, Thanh Thành và Võ Đang.
Bọn họ chăm chú quan sát trận kịch chiến hiếm có trong võ lâm, sắc diện luôn luôn thay đổi.
Là những kẻ trung niên trở lên, họ không ngờ chàng trẻ tuổi kia lại có võ
công thâm hậu đến thế. Học càng không ngờ những nhân vật mất tích từ lầu như Nhất Ma Vũ Trụ Ma Quân và Tam Ôn lại tái xuất giang hồ. Trong đầu
họ còn suy diễn, với tình hình này thì Thất Tử và Bát Kiếm ẩn dật lâu
năm cũng sẽ lộ mặt vì cần tranh đoạt những món Võ Lâm Chí Bảo ở chàng
thiếu niên kia.
Một cao thủ trong phái Thanh Thành vừa quan sát vừa quay sang hỏi người bên cạnh:
– Sư huynh, liệu ta có phải cho ngựa về báo tin, mời trưởng bối và điều
động đệ tử của bản môn đến đoạt lại Tàn Băng Tiêu, vốn là bảo vật trấn
sơn của bản phái?
Người kia lắc đầu đáp:
– Tàn Băng Tiêu tái hiện giang hồ, tất nhiên ta phải dùng sức mạnh đoạt lại. Trong các
vị sư thúc đã có ba vị xuất thủ ở đây, chẳng những để đoạt lấy bảo vật,
mà còn cùng chín đại môn phái ngăn cản cuộc đại lưu huyết có thể xảy ra
hôm nay.
Một lão nhân tóc bạc phơ đứng bên cạnh thở dài:
– Ôi, sự thật không đơn giản như vậy.
Người trong phái Thanh Thành liền nổi nóng:
– Đồ mũi bò, lão có gì cao kiến?
Lão tóc bạc mỉm cười:
– Trước mắt đấy, liệu nhìn tiểu tử Tống Nguyên giao đấu, các ngươi có nhận ra hắn thuộc môn phái nào chăng?
Một cao thủ Côn Lôn lớn tiếng:
– Hừm, có gì khó, trong tay tiểu tử cầm điếm hỏahk, lại sử dụng chiêu
Huyết Băng Quang Hiện theo truyền thuyết là hung khí và chiêu thức của
Hồng Hoang Huyết Ma. Vậy đương nhiên hắn là đệ tử của Hồng Hoang Huyết
Ma rồi.
Nhân vật của phái Thanh Thành lắc đầu:
– Theo tại hạ nghĩ thật khó biết. Vì rằng trên tay tiểu tử cũng có Tàn Băng Tiêu
là vật trấn sơn của bản phái Thanh Thành. Hắn cũng sử dụng tiêu pháp của Thanh Thành nữa. Nhưng ai dám bảo hắn là đệ tử của bản phái?
Người khác lại góp ý:
– Tiểu tử này lẫm liệt oai phong, sát khí đằng đằng, nếu không diệt được nó thì sợ rằng nó sẽ trở thành Hồng Hoang Huyết Ma thứ hai. Hơn nữa,
theo lời đồn đại thì kẻ nào nắm điếm hỏahk trong tay sẽ phát hiện được
toàn bộ bí quyết võ công của Huyết Túy Tử, một nhân vật phi thường kỳ
cựu của võ lâm để lại.
Cao thủ phái Thanh Thành giật mình:
– Lẽ nào trong điếm hỏahk lại có Túy Huyết Huyền Kinh?
Lão kia gật đầu:
– Đúng đấy, đúng đấy.
Người của phái Côn Lôn gằn giọng:
– Vì vậy, ta không thể để hung kiếm trong tay hắn.
Cả bọn chẳng hẹn mà cùng đồng thanh:
– Thôi rồi, đến nước này, chúng ta không thể duy trì mạng sống cho nó để tàn hại võ lâm.
Bỗng tất cả đều giật mình vì một tiếng rú thảm thiết.
Họ nhìn vào đấu trường, Vũ Trụ Ma Quân mặt xanh như tàu lá, trên vai trái
máu tuôn đầm đìa. Lão phải tháo lui đến ba trượng, hậm hực thét:
– Tiểu tử, sẽ có ngày nhà ngươi phải chết dưới tay ta.
Vừa dứt lời, thân hình lão đã di động rồi phóng bay vào rừng mất dạng.
Tống Nguyên sắc mặt cũng xanh xao, cầm ngược cây kiếm đứng yên tại chỗ.
Vừa rồi, chàng đâm được Kim Xúc Lân một kiếm, nhưng vì đuối sức, lại lãnh
của lão một chưởng dữ dội. Bởi vậy, tuy Vũ Trụ Ma Quân trọng thương bỏ
chạy, Tống Nguyên cũng bị chưởng khí ngất ngư.
Dù sao Tống Nguyên cũng bàng hoàng vì không ngờ mình đã thắng được lão Nhất Ma ghê gớm ấy.
Nhưng kìa, thật là khủng khiếp…
Hơn chục cặp mắt đang theo dõi chàng. Những gương mặt đầy nộ khí bởi chàng
đã thắng Vũ Trụ Ma Quân, Tống Nguyên biết mình còn phải đương đầu với
nhiều tên ghê gớm.
Quá xúc động, chàng rùng mình, hả miệng ói ra đầy máu.
Chàng đã bị thương nặng vì chưởng lực của Vũ Trụ Ma Quân, trước mắt như đom
đóm, như sao sa. Ngũ tạng nhộn hạo, khí huyết sục sôi, Tống Nguyên cố
dằn xuống.
Chàng lảo đảo, nhưng cố gượng trụ bộ, trong đầu vang lên những tiếng nói của chính mình:
– Không, Tống Nguyên đừng ngã xuống.
Giữa lúc ấy, một bóng đen phóng tới.
Những tiếng thét vang lên:
– Đứng lại…
Nhưng Ôn Thần và Ôn Hồn lần lượt bay đến đấu trường, đến bên cạnh Tống Nguyên.
Buông tiếng cười gằn, Ôn Thần quay nhìn bọn người chung quanh và hậm hực hỏi:
– Huynh đệ ta cần đưa tiểu tử Tống Nguyên đi. Các vị có ý gì chăng?
Độc Thủ thư sinh Mã Phúc Toàn phe phẩy cây quạt sắt, ho khan lên một tiếng!