Đọc truyện Đoạt Đích – Chương 18
Từ trước đến nay nhóm người quyền quý đều là nói chuyện lưu lại một nửa, nếu ai đoán không ra thì chính là không nằm trong vòng tròn giao thiệp lẩn quẩn này. Hiện giờ không một ai không biết Đổng Ngạc Phi là một kẻ họa thủy, là người mang tới điềm xấu, không ai không rõ Đổng Ngạc Phi là thê tử do Thuận Trị cường đoạt từ Bác Quả Nhĩ. Dưới tình huống như vậy, Tô Tuyết Vân cười trào phúng khiến nhóm người bọn họ minh bạch Thân Vương phủ cũng Hoàng Thượng đã là như nước với lửa!
Đêm nay, những đại thần đoán ra tầng này ý tứ đều phải suy nghĩ chính mình vị trí, phía trước có Nhiếp Chính vương Đa Nhĩ Cổn làm ví dụ, Hoàng Thượng cũng không phải không có khả năng làm như vậy. Thuận Trị ngu ngốc vô đạo, Bác Quả Nhĩ lại càng thêm ưu tú, khiến người cảm thông, không ít người đều không chút do dự đứng về phía Bác Quả Nhĩ. Còn có số ít người tính toán đứng trung lập, cùng có nhóm Nhạc Nhạc cùng những người duy trì Thuận Trị, đều đang vắt óc suy nghĩ hôm sau lâm triều nên tỏ thái độ như thế nào.
Kết quả, hôm sau bãi triều, Thuận Trị hạ chỉ đại xá thiên hạ, bãi triều ba ngày để ăn mừng, mệnh lệnh Lễ Bộ bắt đầu chuẩn bị đại điển phong hậu. Khí thế sét đánh ban lệnh như vậy khiến cho cả đám người định khuyên can đều nghẹn một bụng không dám phát, chỉ có thể không ngừng dâng sổ con thỉnh cầu Hoàng Thượng suy xét lại, thế nhưng sổ con kia Thuận Trị một chữ cũng chưa xem.
Tiếp theo Thuận Trị lại một lần nữa hạ chỉ, sắc phong Ngạc Thạc thành Trung Quốc Công, ban Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cho mẹ đẻ Ô Vân Châu, mà mẹ đẻ Ô Vân Châu chỉ là một cái thiếp… Ha hả, mọi người đều cảm thấy không phải tư vị, mẹ đẻ Đổng Ngạc Phi còn nhớ tới cấp cho cái cáo mệnh, nhưng mẹ đẻ bản thân hộc máu hôn mê lại không thấy Thuận Trị đi thăm một lần, này thật đúng là hiếu thuận, hiếu đến nhà người khác a!
Này từng kiện từng kiện sự tình đều nện ở trong lòng quần thần, trừ bỏ “hoang đường” hai chữ, mọi người rốt cuộc đều cái gì cũng nói không nên lời. Tô Tuyết Vân nghe Ô Lan bẩm báo tất cả tình huống, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu, nàng trước đó đã xếp vào rất nhiều cái đinh đi châm ngòi ly gián, công kích tâm lý địch nhân, rốt cuộc cũng thấy được hiệu quả. Hiếu Trang hộc máu, Ô Vân Châu nóng lòng ra chiêu tự bảo vệ mình, Thuận Trị bị kích phát ra trong người tâm lý phản nghịch, kế tiếp cũng là lúc nên kết thúc mọi việc.
Thời điểm Bác Quả Nhĩ tới thỉnh an, Tô Tuyết Vân liền dặn dò một câu: “Thế nhân đều không ai thích một cái quân chủ tàn nhẫn độc ác, con định đối với Phúc Lâm làm thế nào?”
Bác Quả Nhĩ cười đáp: “Ngạch nương, người đừng lo lắng, ta sẽ không lỗ mãng hành sự.”
Tô Tuyết Vân cười gật gật đầu: “Ừ, con đã hiểu chuyện, không còn là cái tiểu tử trước kia bị sắc đẹp mê hoặc rồi”
“Khụ, ngạch nương!” Bác Quả Nhĩ cúi đầu khụ hai tiếng, có chút ngượng ngùng
“Được rồi, không đùa con. Ngạch nương nhìn thời cơ cũng không sai biệt lắm, nên hành động thì làm đi, lập trường của chúng ta cùng Phúc Lâm từ lúc bắt đầu đã định là địch nhân. Nếu không muốn chết, liền chính mình nắm trong tay quyền lực”
“Vâng, ngạch nương, ngài cứ chờ đám mệnh phụ quỳ lạy thôi!”
Bác Quả Nhĩ động tác thực mau, trước tiên đem những chứng cứ hối lộ, mua quan bán tước của Ngạc Thạc đã sớm thu thập công khai ra ngoài, trực tiếp đem “Quốc trượng” mới nhậm chức quăng tới thiên lao, hung hăng đánh vào mặt Thuận Trị, bức Thuận Trị ngày càng xúc động; tiếp theo đem những cái cọc ngầm đã an bài, khai ra những việc nham hiểm Ô Vân Châu đã làm, thậm chí mượn tay cung nhân của Ô Vân Châu cung ra không ít chưng cứ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là việc thứ phu sinh non. Thứ phi Trần thị cho rằng chính mình bị hại đến sinh non mới sinh ra tử thai, nghe được tin tức liền náo loạn, thế nhưng kết quả lại thuận lợi tra ra Ô Vân Châu căn bản không hề mang thai!
Không mang thai, Thái tử lại như thế nào có???
Các nàng như thế nào sẽ khéo như vậy, cùng một ngày sinh con???
Mà vì cái gì Đổng Ngạc Phi hại mình sinh non mà chính mình cũng sinh non???
Ô Vân Châu trước kia nghe nói chúng thần dâng sổ con muốn xử phạt nàng, lại nghe nói Thuận Trị ba ngày không dám thượng triều nhìn quần thần, sợ hắn sẽ đem mình giao ra, lúc đó mới vội vội vàng vàng làm ra chuyện tráo con như vậy, muốn dùng hoàng tử tới bảo mệnh. Vội vàng như thế tự nhiên sẽ có rất nhiều sơ hở, lần này sự tình Ô Vân Châu không mang thai bị truyền ra, lập tứ nguồn gốc sự việc cũng đã rõ ràng.
Triều thần kinh hãi rồi, Đổng Ngạc Phi không chỉ là một cái tai họa mang điềm xấu tới mà còn dám làm ra việc “li miêu hoán tử”??? Làm bậy a!
Lần nữa thượng triều, Bác Quả Nhĩ là người đầu tiên đứng ra, cúi đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Quý phi năm lần bảy lượt làm sai, mưu hại người khác, chứng cứ vô cùng xác thực, mong Hoàng Thượng chủ trì công đạo, độc phụ này không thể lưu lại”
“Không thể lưu lại” Mấy gia tộc của các phi tần trăm miệng một lời hô lên, độc phụ như vậy, không giết làm sao có thể an tâm?
“Các ngươi…các ngươi……” Thuận Trị tức giận đến nỗi mặt xanh mét, chỉ vào bọn họ nói không nên lời
Bác Quả Nhĩ tiếp tục nói: “Hoàng Thượng đối với tiểu hoàng tử ra đời cực kì vui sướng, nhưng nay chân tướng phơi bày, Hoàng Quý phi cũng không hề bận tâm chút nào tiểu hoàng tử tánh mạng, đủ thấy được tâm địa rắn rết, khẩn cầu Hoàng Thượng hạ lệnh – tử hình!”
“Xử tử nàng! Xử tử Đổng Ngạc Phi”
“Đều câm mồm hết cho trẫm” Thuận Trị hét lớn một tiếng, đứng phắt lên giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ: “Ai còn dám nói một chữ, lôi ra ngoài chém đầu!”
Khó có được một lần lâm triều lại trở thành trò cười toàn kinh đô, mọi người vây quanh Bác Quả Nhĩ thử thăm dò biện pháp trừ bỏ “họa thủy”, Bác Quả Nhĩ chỉ lắc đầu thở dài: “Hoàng huynh hồ đồ a….”
Nói xong hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi, những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm gì. Hoàng Thượng lại che chở một cái yêu phụ như thế, ngay cả hoàng thất huyết mạch cũng không để ý, thật là một kẻ hôn quân a!
Thuận Trị hiện giờ là cứ dứt lời liền hô bãi triều, cũng không biết đã bao lâu chưa tự mình thật sự xử lý chính vụ. Hắn giữ lại Nhạc Nhạc thương nghị kinh thành tình thế, thuận miệng đề ra biện pháp nào để phong Ô Vân Châu làm Hoàng Hậu, hắn xem trận thế lần này đối kháng trở thành thủ đoạn thu phục quần thần của bản thân, kiên quyết không thể yếu thế. Nhạc Nhạc tự nhiên cũng muốn suy nghĩ thêm biện pháp, cũng thuận theo ca ngợi Ô Vân Châu, rốt cuộc cũng là trước kia Nhạc Nhạc dẫn Thuận Trị gặp gỡ Ô Vân Châu, nếu ả chết, còn ai giúp mình thổi gió bên gối!
Hai người thương nghị hồi lâu cũng không tìm ra được một biện pháp tốt, Thuận Trị không kiên nhẫn ngây ngốc ở nơi hoàng cung áp lực này, liền cùng Nhạc Nhạc xuất cung, dạo qua trà lâu rồi ghé phủ Nhạc Nhạc giải sầu.
Bác Quả Nhĩ nhận được tin tức Thuận Trị cải trang xuất cung, khóe môi gợi lợn một chút tươi cười không có ý tốt, gọi người lại đây giao phó: “Trước đó ngạch nương đã chôn cọc ngầm ở bên người Nhạc Nhạc, nay người kia có thể hành động, mệnh lệnh họ ngay lập tức làm việc đi”
“Vâng, chủ tử!” Thuộc hạ nghe được Bác Quả Nhĩ muốn ra tay, ngay lập tức hưng phấn lên.
Ở thư phòng Nhạc Nhạc, một nha đầu không có gì thu hút nghe được thanh âm ngoài cửa, tay chân nhanh nhẹn từ sau cửa sổ thoát ra ngoài, sau đó cực kì tự nhiên đi lại trong phủ, tiến thẳng ra đại môn. Thuận Trị bước vào thư phòng của Nhạc Nhạc, lộ ra một chút ý cười, thở dài: “ Vẫn là ở nơi này của ngươi thoải mái a, nếu trẫm cũng được như ngươi thì tốt rồi”
“Hoàng Thượng, vi thần đặc biệt sai người chuẩn bị trà mà ngài yêu thích nhất ở trong đình, nếu đã ra cung thì nên thả lỏng thật tốt mới phải”
Thuận Trị gật đầu: “Ngươi có tâm, trẫm thấy bức họa của ngươi rất…Ngươi…” Hắn bỗng nhiên trừng lớn mắt chỉ vào một bức họa treo trên tường: “Đây là cái gì?”
Trên tường treo bức họa rõ ràng là do Đổng Ngạc Phi tự tay viết và vẽ ra. Thuận Trị nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh, đợi khi ánh mắt chạm đến trên bàn, vài bước đi qua, liền đem bức họa giơ lên, giận tím mặt
“Nhạc Nhạc! Này rõ ràng là chính tay Ô Vân Châu vẽ chân dung ngươi! Ngươi to gan lớn mật! Ngươi dám phản bội trẫm?”
Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn hai bức họa trước mắt, hắn đúng là thấy qua, nhưng như thế nào lại ở nơi này! Tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, mặt cắt không còn hạt máu cầu xin “Hoàng Thượng, vi thần oan uổng a!”
Thuận Trị một chân đá văng Nhạc Nhạc, đem bức họa nhăn nhúm quăng tới trên mặt hắn, giận dữ nói “Bức họa trân quý ở trong thư phòng còn có cái gì để giải thích? Các ngươi một đôi gian phu dâm phụ, vô sỉ!”
Nhạc Nhạc chịu đựng đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, hoảng loạn giải thích “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Vi thần thật sự oan uổng, này tuyệt đối không phải bức họa trân quý gì, bằng không vi thần làm sao sẽ thỉnh Hoàng Thượng lại đây? Này rõ ràng có người muốn hãm hại vi thần a! Hoàng Thượng! Vi thần đối Hoàng Thượng trung thành và tậm tâm, vạn lần sẽ không phản bội ngài! Bức họa này là mấy năm trước vi thần từng cùng Hoàng Quý Phi nương khi bái sư học thi họa mà tiện tay vẽ, vi thần thật sự không rõ tại sao sẽ xuất hiện ở đây a!”
Thuận Trị thở hổn hển như trâu, lập tức nhớ tới những gút mắc của hắn cùng Ô Vân Châu. Bọn họ vốn là vì một bức họa mà quen biết, loại vì Ô Vân Châu trộm vẽ hắn mà hứa hẹn lẫn nhau, hiện giờ lại phát hiện Nhạc Nhạc cũng có vật như vậy, thậm chí thời gian so với hắn còn sớm hơn, này thuyết minh cái gì?
Hắn nghĩ tới Bác Quả Nhĩ từ bỏ Ô Vân Châu, lúc bọn họ động phòng Ô Vân Châu sinh non, hài tử không phải của hắn, cũng không phải của Bác Quả Nhĩ, trước đó hắn lại bị Ô Vân Châu kiên quyết muốn nhảy hồ cảm động, không so đo nữa những chuyện trước kia, hiện giờ nhìn Nhạc Nhạc đang quỳ trên mặt đất kia với bức họa y như đúc, hắn bừng tỉnh đại ngộ – Nhạc Nhạc chính là Ô Vân Châu gian phu!
Tâm phúc mình luôn tin tưởng nhất lại cùng nữ nhân mình yêu nhất cắm sừng mình, cả người Thuận Trị tức đến phát run, nắm bình hoa trong tay muốn hướng đầu Nhạc Nhạc ném tới! Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng từng là tướng quân, trong lòng biết rõ lần này dù không chết cũng sẽ bị trọng phạt, lập tức phản xạ lại đây, nâng casnhtay lên muốn chắn, Thuận Trị đang nắm bình hoa bất ngờ bị chắn lại, mất đà lảo đảo lui về sau hai bước. Không ngờ, dưới chân giẫm phải mấy cây bút lông, đột nhiên không kịp phản ứng lại, trượt ngã về phía sau
“Hoàng Thượng!!!” Nhạc Nhạc hoảng sợ la lên một tiếng, duỗi tay muốn bắt lại, nhưng chỉ bắt được một mảnh góc áo của Thuận Trị, cái gáy “phanh” một tiếng đụng vào góc bàn, tức khắc chảy máu, hôn mê đi.
Nhạc Nhạc đại kinh, khuôn mặt thất sắc, tiếng kêu to trước đó cũng đã kinh động người bên ngoài, Ngô Lương Phụ cùng toàn bộ gia đinh nháy mắt liền vọt vào. Tình thế không còn do Nhạc Nhạc khống chế. Ngô Lương Phụ trong cơn kinh sợ, lập tức sai người triệu tập thái y, hộ tống Thuận Trị hồi cùng sau lập tức chuẩn trị, Nhạc Nhạc cũng coi như tội phạm ném vào thiên lao thẩm vấn, mà thư phòng là hiện trường vụ án sau khi được Hình bộ điều tra qua, phát hiện lạc khoản của Đổng Ngạc Phi trên bức họa, đồng thời ở ngăn bí mật sau kệ sách tìm ra được thư tín ả cùng Nhạc Nhạc trao đổi, mặt trên đề không ít các biện pháp đối phó, đối phó phủ Tương Thân Vương, thậm chí chủ ý đối phó Thái Hậu, đây toàn bộ đều coi như chứng cứ Nhạc Nhạc mưu hại Hoàng Thượng.
Thuận Trị hôn mê một đêm, Hiếu Trang bị kích thich đến mức đều dậy không nổi thân mình, chúng thần đồng lòng cung thỉnh Bác Quả Nhĩ chủ trì đại cục, cũng vì người khác căn bản không dám gánh bực này trách nhiệm a. Loại này vì nước ổn định dân tâm, vì huynh tra ra hung thủ, tất nhiên Bác Quả Nhĩ sẽ không chối từ. Hắn trầm ổn ra lệnh, thẩm vấn Nhạc Nhạc, giam giữ Đổng Ngạc Phi, trấn an kinh hoảng triều thần, làm tất cả mọi người đều kiến thức năng lực của hắn. Ba ngày sau, Thuận Trị tỉnh lại, thái y chuẩn trị nhẹ nhàng thở phào, nói hắn chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng, thân mình liền sẽ tốt trở lại. Tĩnh dưỡng tất nhiên không thể xử lý triều chính, nhưng Thuận Trị nghe nói là Bác Quả Nhĩ sau khi hắn hôn mê đã quản sự, liền nổi trận lôi đình.