Đoạt Đích

Chương 12


Đọc truyện Đoạt Đích – Chương 12

Edit: Lengkeng_Sophie

Tuy nói kê đơn thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng Hiếu trang là thái hậu, chung quanh tất cả đều là tâm phúc, căn bản không ai có thể kê đơn thành công, không thì sớm liền bị độc chết vô số lần. Cơ hội lần này với Tô Tuyết Vân mà nói, coi như là thiên thời địa lợi nhân hoà. Từ thái y thái y viện tuy rằng không rõ Ô Vân Châu vì cái gì sẽ “mang thai”, nhưng hắn quả thật biết Ô Vân Châu từng có mạch tượng không hề có thai, từ khi Ô Vân Châu bị tiếp tiến cung phong làm Hiền phi, hắn liền rõ ràng đời này chỉ có thể đứng ở Tương Thân vương bên kia, bằng không cả nhà già trẻ nhất định mất mạng.

Tô Tuyết Vân từ chỗ Từ thái y biết được Hiếu Trang bị bệnh sẽ dùng thuốc gì, lúc này mới can đảm cẩn trọng tại lần đầu tiên tham bệnh hầu tật liền dứt khoát hạ dược. Sau khi hồi phủ, toàn bộ xiêm y trang sức của nàng đều sai Ô Lan cầm thiêu hủy, mà trong ngăn tủ của nàng còn đặt một bộ y sức (xiêm y trang sức) mới tinh, giống như đúc bộ mới vừa thiêu hủy, như thế, trên đời này không có người nào có thể tra được chân tướng Hiếu Trang bệnh không dậy nổi.

Không có Định Hải Thần Châm – Hiếu Trang này, triều đình loạn là chuyện sớm muộn, căn bản không có vài người thật lòng phục Thuận Trị. Tô Tuyết Vân lập tức phái ra một ám vệ công phu tốt nhất, mệnh hắn đem một phong thư bí mật đưa đi cho Bác Quả Nhĩ, còn cố ý cường điệu không thể bị bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Trong thư nàng đơn giản nói rõ một chút tình thế trong kinh cùng phát triển thế lực nhà mình, hơn nữa khẳng định nói cho Bác Quả Nhĩ, Hiếu Trang bệnh sẽ không dậy nổi, khiến hắn sớm làm chuẩn bị. Sau khi đưa thư đi, Tô Tuyết Vân tiếp tục mỗi ngày đi hầu tật cho Hiếu Trang, nói chút chuyện thú vị trước đây của Bác Quả Nhĩ và Thuận Trị, khiến Hiếu Trang bực mình không thôi, đối với bệnh tình chính mình không có chuyển tốt nửa điểm cũng không hoài nghi, đến ngày thứ tư Hiếu Trang liền không gặp Tô Tuyết Vân.

Tô Ma ở cửa cung Từ Ninh Cung cung kính nói rằng Hiếu Trang thân thể không thích hợp đang nghỉ ngơi, Tô Tuyết Vân cũng không để ý, còn cẩn thận giao cho Tô Ma cùng toàn bộ cung nhân phải tận tâm hầu hạ Hiếu Trang, bị một ít tiểu cung nữ không rõ nội tình nghe thấy, lần lượt đồn đãi quý thái phi mười phần lo lắng bệnh tình của Thái Hậu, đối với Thái Hậu nương nương tỷ muội tình thâm. Nội quyến của các đại thần nghe vậy tuy không quá tin tưởng quý thái phi sẽ chân tâm lo lắng Thái Hậu, nhưng đều tán một câu có tình có nghĩa.


Mà Thuận Trị vốn làm Hiếu Trang tức giận phát bệnh lòng mang thấp thỏm, rốt cuộc nếm được tự do không người quản thúc, trở nên ý khí phong phát (khí phách hăng hái), ở trên triều đình bốn phía đưa ra các ý kiến cải cách, lại một lần cũng không nhìn qua Hiếu Trang. Dưới tình huống hắn không biết, xôn xao lời đồn đương kim thiên tử bất hiếu, mà Ô Vân Châu hãnh diện, trên không có Thái Hậu áp chế, trong cung lại hậu vị không huyền, nàng ta nghiễm nhiên đem bản thân trở thành chủ nhân hậu cung, bắt đầu gây phiền toái cho phi tử, như thế liền đắc tội toàn bộ gia tộc phi tần! Thanh danh Đổng Ngạc thị hồng nhan họa thủy cũng không đẩy mà đi.

Lúc này trong cung thứ phi Trần thị cùng Na lạp thị đều có thai, Ô Vân Châu ghen ghét rất nhiều liền muốn hạ độc thủ diệt trừ các nàng. Bản thân nàng ta không thể sinh, cũng không nguyện ý nhìn đến người khác sinh con cho Thuận Trị, kia chính là bằng chứng Thuận Trị không đủ sủng ái nàng ta! Như nay nàng ta phong cảnh như vậy, nhưng trong một tháng Thuận Trị lưu lại tẩm cung nàng ta qua đêm số lần còn không vượt qua ba lượt, cái gọi là vinh sủng kia bất quá là khi nhàn hạ tìm nàng ta trò chuyện, nói chuyện khát vọng của Hoàng Thượng cùng oán niệm với Thái Hậu, có ích lợi gì? Nàng ta muốn tôn vinh cao nhất, nhưng cũng muốn Thiên Tử đương triều thật lòng a!

Sau khi Tô Tuyết Vân biết được, vừa chưởng khống hướng đi lời đồn trong kinh, vừa phân phó cọc ngầm trong cung tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Ngay lúc Ô Vân Châu muốn động thủ Trần thị cùng Nạp la thị, tiểu cung nữ bên người nàng ta kia kịp thời khuyên can nàng ta, cũng bày cho nàng ta một “kế sách vạn toàn”.

“Nương nương, sau khi Hoàng Thượng biết được hai vị thứ phi có thai rất là cao hứng, nếu lúc này ngài động thủ với các nàng sợ là sẽ chọc giận Hoàng Thượng, nếu như ngài rộng lượng khiến các nàng an thai, ngày sau lại nhận tiểu hoàng tử làm con nuôi, thì ngài vừa có hoàng tử bàng thân, thứ hai Hoàng Thượng cũng sẽ khen ngợi ngài hiền lành rộng lượng a.”

Ô Vân Châu không cam tâm nhíu mi, “Nhận con nuôi, ai biết dưỡng không dưỡng quen, nếu nó trưởng thành đi hiếu thuận mẹ đẻ, bản cung chẳng phải là uổng phí tâm tư?”

Mắt tiểu cung nữ chuyển động, cười nói: “Nương nương, nô tài nghĩ được kế sách, ngài nghe một chút có được hay không. Cổ có li miêu đổi thái tử, nương nương ngài cũng có thể thần không biết quỷ không hay đem tiểu hoàng tử đổi qua, xem như con ruột của ngài.”


Ô Vân Châu nghi hoặc nhìn nàng, “Hải Đường, ngươi nói là có ý tứ gì? Lấy cái gì đổi?”

Tiểu cung nữ Hải Đường tới gần Ô Vân Châu, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Hoàng Thượng nói muốn phong ngài làm hậu, nhưng nếu là không có cơ hội gì chỉ sợ các đại thần sẽ không đồng ý. Nếu là ngài sinh hạ hoàng tử, Hoàng Thượng liền có thể lấy lý do này phong ngài làm hậu, phong hoàng tử của ngài là thái tử. Về phần ngài đến cùng có mang thai mười tháng hay không, người bên ngoài nào biết được? Đến lúc đó chỉ muốn nói thứ phi sinh là tử thai, chúng ta đem tiểu hoàng tử ôm qua là được, hai vị thứ phi đồng thời có thai, cũng sẽ không đều là bé gái đi.”

Ô Vân Châu ngưng mi nghĩ lại, qua một lúc lâu chậm rãi nở nụ cười, “Hải Đường, ngươi thật đúng là phúc tinh của bản cung! Bản cung chịu nhiều khổ như thế, như nay muốn một hoàng nhi vui vẻ dưới gối, Hoàng Thượng tất sẽ không khiến bản cung thất vọng.”

Ô Vân Châu am hiểu nhất là đóng giả nhu nhược, đáng thương, Thuận Trị đến cùng cũng từng yêu thích nàng ta, không đành lòng nàng ta ở trong cung điêu linh, lại nghe Ô Vân Châu chuốc khổ nói cái gì không trông cậy vào Hoàng Thượng lúc nào cũng nhớ tới, chỉ cầu có hài nhi làm bạn hằng ngày, hèn mọn như thế, Thuận Trị lập tức tước vũ khí đầu hàng, đồng ý chủ ý của Ô Vân Châu. Liền khiến Ô Vân Châu giả trang có thai, đợi Trần thị hoặc Na Lạp thị sinh, ai sinh hoàng tử, liền ôm qua làm con đẻ của Ô Vân Châu, giấu diếm người trong thiên hạ.

Thuận Trị là vì Ô Vân Châu mà làm Hiếu Trang tức giận phát bệnh, trong lòng loáng thoáng liền cảm thấy Ô Vân Châu là quý nhân của hắn, không thì hắn còn phải bị Hiếu Trang quản chế không cách nào thực sự nắm giữ thực quyền! Vì vậy, Thuận Trị e sợ sau khi Hiếu Trang lành bệnh sẽ buộc hắn cưới hoàng hậu Mông Cổ, đợi Ô Vân Châu truyền ra tin tức có thai liền lập tức hạ chỉ tấn phong Ô Vân Châu làm hoàng quý phi, chói lọi biểu thị công khai với mọi người hắn coi trọng Ô Vân Châu cùng trong bụng “hài tử” nàng ta. Chúng thần trong lòng biết Ô Vân Châu là phúc tấn trước kia của Bác Quả Nhĩ, quả thực không thể tin được Hoàng Thượng dám làm chuyện như vậy, lần lượt đưa lên sổ con dùng phi tần trong cung đã có tử nữ làm ví dụ, tỏ vẻ Ô Vân Châu phong hoàng quý phi thật sự cho lí không hợp. Đặc biệt mẫu tộc của nhị hoàng tử, tam hoàng tử, không có khả năng trơ mắt nhìn “hài tử” của Đổng Ngạc thị lên làm thái tử, phản đối kịch liệt nhất.

Nhưng mà Thuận Trị ngay cả mẹ ruột đều chịu đựng không được, như thế nào có thể dễ dàng tha thứ người khác phản bác hắn? Người khác càng phản đối, hắn lại càng phải làm đến. Trận đánh giằng co này kéo hơn nửa tháng, rốt cuộc sau khi Thuận Trị khí nộ biếm một đại thần mới khôi phục bình tĩnh, chỉ là bình tĩnh duy trì mặt ngoài.


Tô Tuyết Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Hiếu Trang ngã, Thuận Trị căn bản không có tâm cơ tới quan sát nàng, cho nên nàng không lại đóng cửa từ chối tiếp khách, ngược lại thường xuyên thiết yến mời người nhà chúng thần thân thiết ngắm hoa mua vui, bắt đầu thường xuyên ở kinh thành đi lại, nhân cơ hội khuếch trương thế lực không ít. Ngay sau khi Thuận Trị cứng rắn đem phong Ô Vân Châu hoàng quý phi, Tô Tuyết Vân liền mệnh ám vệ toàn thể xuất động, bỏ thêm chút thứ vào trong phủ Ngạc Thạc – cha ruột Ô Vân Châu, đối với yêu thích cùng cấm kỵ của cổ nhân, nàng sớm cân nhắc rành mạch.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ kinh thành bị tiếng thét chói tai của Đổng Ngạc gia làm cho bừng tỉnh!

Cả nhà Ngạc Thạc cùng nô bộc lảo đảo bò lết chạy tới đường lớn, ở tại phụ cận cũng là người nhà quan viên phẩm chất kém không nhiều so với Ngạc Thạc, vốn là đối với bọn họ nhà ra hoàng quý phi không biết xấu hổ chán ghét không thôi, bị bừng tỉnh tự nhiên khó chịu phẫn nộ, lần lượt sai người đi tìm hiểu là sao thế này, nghĩ nếu không có lý do, bọn họ tất nhiên muốn tham trên một quyển, này rõ ràng là trị nhà không nghiêm!

Kết quả ngay sau đó, tất cả mấy người nhà chung quanh đều cùng Ngạc Thạc chạy ra tòa nhà mất mạng, nghĩ muốn tận khả năng cách Đổng Ngạc gia xa một chút. Phía sau bọn họ, từ trong phủ ngạc thạc trào ra một đám lớn rắn sâu chuột, thậm chí còn có chồn cùng dơi, rất đông đúc, rất sợ hãi.

Trong đám người chạy trốn không biết ai hô một câu, “Này là Đổng Ngạc thị làm bậy a! Hồng nhan họa thủy, làm quốc không quốc, họa thủy là kẻ xui xẻo lành, sao xứng làm hoàng quý phi?”

Sau khi mọi người kinh hãi, lập tức bắt đầu ồn ào, lần lượt hô này là trời cao hàng phạt, Đổng Ngạc thị nhất định là kẻ xui xẻo, không thì như thế nào hoài long tử phong hoàng quý phi trong nhà liền xuất hiện loại điềm báo chẳng lành này?


Ngạc Thạc mặt xám mày tro chạy phía trước, nghe được chung quanh đều đang khiển trách Ô Vân Châu, trong lòng ông ta không còn vui sướng khi nữ nhi đắc thế, chỉ còn lại hoảng sợ hối hận. Nữ nhi hồng hạnh ra tường, còn minh mục trương đảm làm hoàng quý phi, ý đồ đi lên hậu vị, trời cao này là cảnh cáo ông ta, trừng phạt ông ta dạy dỗ ra nữ nhi vô sỉ a!

Không hề dự triệu đột nhiên xuất hiện một đám rắn chuột sâu, khiến nghười chứng kiến tin rằng trời hàng phạt không nghi ngờ, này liền là điềm báo chẳng lành, tuyệt đối đúng! Mà Đổng Ngạc thị · Ô Vân Châu liền là hồng nhan họa thủy!

Tô Tuyết Vân sai người ngầm thôi động, trong kinh nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía. Chuyện Ô Vân Châu từng là phúc tấn của Bác Quả Nhĩ lại bị lật ra, lần này gọn gàng dứt khoát truyền ra lời đồn Hoàng Thượng câu dẫn em dâu, em dâu tiến cung phong phi hoài long tử, này tại trong mắt dân chúng căn bản chính là loạn luân! Hoàng Thượng cư nhiên còn phong Ô Vân Châu làm hoàng quý phi, nếu phong hài tử bọn họ làm thái tử, dân chúng như thế nào chấp nhận được? Chân long thiên tử tiếp theo như thế nào có thể xuất ra từ trong bụng một ả đàn bà vô sỉ như vậy!

Trên thế giới thiên tai nhân họa từ trước đến nay đều không gián đoạn, mà lúc mọi người đang nhận định Ô Vân Châu sẽ hại nước hại dân, lại phát sinh tai hoạ gì đều tự động đẩy tới trên người Ô Vân Châu, sau vài lần đại tai tiểu khó, Ô Vân Châu cơ hồ bị truyền thành yêu nghiệt.

Ô Vân Châu nháy mắt bị đẩy tới nơi đầu sóng gió, nếu Thuận Trị muốn bình ổn sự kiện cũng chỉ có thể xử tử Ô Vân Châu.

Hiếu Trang trước kia tinh lực không tốt lại không gặp được Thuận Trị, liền không như thế nào quản chuyện phong hoàng quý phi, miễn cho bản thân lại tức giận. Nhưng chuyện lần này nháo lớn bà ta cũng nằm không nổi, nhanh chóng sai người đi điều tra chuyện từ đầu đến cuối, lại triệu tập vài vị trọng thần thương lượng như thế nào đem chuyện áp chế xuống. Theo bà ta thấy, giết Ô Vân Châu chỉ là việc nhỏ, nhưng Thuận Trị bởi vậy tổn thất uy vọng lại vãn hồi không được, tất yếu phải nghĩ được biện pháp tốt xoay chuyển hình tượng của Thuận Trị tại dân gian.

Đáng tiếc, bà thật sự không có tinh lực…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.