Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Chương 48: Shangri-La thần bí (2)


Đọc truyện Đoạt Ái – Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ – Chương 48: Shangri-La thần bí (2)

Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu

Long Đế nhìn khoảng trắng không trước mắt không khỏi lầm vào hồi ức.

“Bệ hạ, hãy nhìn nội ngoại Trường Thành này, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao(1). Trường Thành nhất định sẽ trở thành một kỳ tích và công trình lưu danh thiên cổ, được muôn đời chú mục. Bệ hạ cũng như thế. Bệ hạ, ngài nhất định sẽ chấn trường sách nhi ngự vũ nội(2), lý chí tôn nhi chế lục hợp(3), chấp xao phác nhi tiên si thiên hạ(4), uy chấn tứ hải. Bệ hạ, ngài nhất định sẽ quân lâm thiên hạ.” Bóng dáng tuấn lãng cao ngất đứng ở bên cạnh hắn tự hào nói.

(2) vung roi dài mà chế ngự thiên hạ

(3) dấn bước chí tôn mà thống nhất thiên hạ

(4) kiên trì dốc lòng mà vung roi thiên hạ

“Minh, trẫm nhớ kỹ.”

“Bệ hạ, thần yêu Tử Uyển. Thứ cho thần vô pháp nhận lấy bệ hạ chi tình. Bệ hạ là thiên cổ nhất đế, được muôn đời kính ngưỡng, thần không muốn bệ hạ chi danh phải mông trần(5), cũng không nguyện trở thành luyến sủng nịnh thần. “

(5) mông: lừa gạt, mơ hồ/ trần: vết nhơ, trần tục

Tư Đồ Dạ nhìn Long Đế lâm vào trong trầm tư không khỏi nghi ngờ, nhưng cũng không dám lên tiếng.

“Mau tăng tốc.” Long Đế uy nghiêm nói.

“Thần tuân chỉ.” Tư Đồ Dạ khiêm nhường nói.

Đoàn người đi đến trước một cây cầu treo kết đầy băng sương, một người lính của Tư Đồ Dạ mới vừa giẫm lên, cầu treo liền rơi xuống dưới vực sâu. Chỉ thấy Long Đế phi thân nhảy lên, nhanh chóng bắt lấy một đoạn cầu treo bị rơi xuống, mũi chân điểm nhẹ lên mỏm đá, nháy mắt vài cái, Long Đế đã bắt được cầu treo xuất hiện trước mặt Tư Đồ Dạ.

“Xử lý cầu treo đi.” Long Đế ngắn gọn nói.

Tư Đồ Dạ sợ hãi phái người cột chắc cầu treo lại, đoàn người an toàn vượt sang được bên kia vực sâu. Mà đám người Rick từ xa xa chăm chú nhìn một cảnh này không khỏi chậc lưỡi xuýt xoa, xác ướp này chẳng những phép thuật cao cường, thân thủ gì gì đó cũng cực kỳ kinh người. “Đây chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết đó sao?” Jonathan tự nhủ.

Sau khi mục tiêu tiến vào trong phạm vi công kích, Rick dẫn đầu cuộc gây rối, cầm súng máy bắt đầu bắn phá, Tư Đồ Minh và Alex cũng theo sát phía sau. Nhưng Long Đế bề nghễ lãnh khốc nhìn đối thủ giống như con kiến hôi, tay chỉ tùy ý phất phất, băng tuyết khắp trên đất trong nháy mắt bay lên tạo thành một lá chắn bằng băng chắc chắn trước mặt Long Đế. Đạn và lá chắn băng va chạm nhau phát ra tiếng “Rắc rắc” làm thần kinh của tất cả mọi người tỉnh ngủ hẳn. Tư Đồ Dạ luống cuống tay chân núp phía sau Long Đế, chỉ huy phản công.

Thật vất vả mới gài xong đạn pháo, liền vọt tới nơi đám người Rick ẩn náu. “Bố, cẩn thận!” Alex và Tư Đồ Minh nhanh chóng di chuyển, Rick cũng linh hoạt né tránh.

Imhotep nhắm mắt lại, hai tay trải dài sang hai bên người, vô số nhũ băng từ trong tuyết bắn ra, “xẹt xẹt” cùng với lá chắn băng va chạm vào nhau, bên trên lá chắn băng xuất hiện vết nứt, ánh mắt của Long Đế trợn lên. Nhũ băng vô tình đâm vào trong người binh lính của Tư Đồ Dạ, ngăn cản pháo đạn oanh tạc vòng tiếp theo của bọn họ. Rick hưng phấn mà huýt sáo, chuyển hướng tiếp tục công kích.

“Rầm rầm” lá chắn băng trước mặt Long Đế hoàn toàn bị phá nát, mà sức mạnh của Imhotep cũng đã không còn đủ để tiến hành cuộc công kích tiếp theo.


Long Đế vươn hai tay ra, khuôn mặt nát vụn chậm rãi ngẩng lên, hắn nhớ lại lúc mình bị phản bội, nhớ lại hoàng đồ bá nghiệp của mình trong một đêm trở thành hư vô, nhớ lại mình bị biến thành tượng bùn, nhớ lại mình bị giam cầm suốt ba ngàn năm, cho đến thân thể nát vụn bây giờ, “Grào…” Tiếng hô bi thương tức giận quanh quẩn khắp bầu trời Himalaya.

Núi tuyết lạnh lùng ngủ say vào thời khắc này dường như sống lại, nó tựa hồ hiểu được sự bi thương, tức giận cùng cừu hận của Long Đế. Tuyết sơn giây phút này như đạt thành sự cộng hưởng với Long Đế, đám người Jonathan hoảng sợ nhìn lên trên núi tuyết. Tuyết lở rồi…

“Xức!” Jonathan chỉ kịp nói ra câu này, đã được Imhotep bảo vệ lấy cơ thể. Đám người khác cũng vội vàng tìm nơi thích hợp để tránh né. Khắp trong sơn mạch, chỉ lưu lại tiếng cười lãnh khốc châm chọc của Long Đế, cùng với tiếng va chạm của đợt tuyết lở không lồ.

Sau khi mọi thứ yên ả trở lại, Long Đế chậm rãi đi đến trước con mắt thần, ý đồ đặt viên ngọc bích lên trên đỉnh con mắt thần, tìm kiếm địa điểm của Shangri-La.

“Đùng đoàng”

Long Đế nhìn vết thương trước ngực, khinh thường xoay người lại.

Nào biết, Long Đế đã sớm phát hiện được ý đồ của Jonathan, ngón tay kháp quyết, băng tuyết dưới chân mọi người đột nhiên dâng lên vô số nhũ băng. Mọi người luống cuống tay chân tìm kiếm nơi đáp đất an toàn, mà Long Đế lại tiếp tục đi về phía con mắt thần.

“A!” Linh từ trên nóc nhà bay xuống, giương chủy thủ đâm về phía Long Đế. Thế nhưng hắn không hề bố thí cho cô một ánh mắt, khẽ nghiêng người tránh thoát được công kích của cô, đột nhiên phi thân đá về phía Linh, cô bị đá trúng, đôi mắt mang theo sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng nhìn Long Đế chậm rãi leo lên đỉnh của con mắt thần.

“Đùng đoàng” lại một tiếng súng vang lên, Alex nhanh chóng bổ nhào về phía Tư Đồ Minh. Vậy mà, thay vào đau đớn trong dự trù chính là thân thể nặng nề đè lên trên người, cùng với hơi thở quen thuộc của bố mình. Alex bối rối xóa đi trên người của người bố đang vô lực hôn mê chất lỏng ấm áp, mùi máu tanh đập vào mặt, “Bố, bố tỉnh lại đi! Bố!”

Tư Đồ Minh cầm lấy súng nhanh chóng lao về phía Tư Đồ Dạ đánh lén bọn họ, cánh tay của Tư Đồ Dạ bị trúng đạn, tiếp tục núp đi.

“Rick!” Evelyn chạy về phía chồng mình, “Bố, bố!” Đôi mắt ướt át của Alex nhìn bố mình lâm vào hôn mê.

Tư Đồ Minh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôn nhu an ủi: “O’Connell tiên sinh sẽ không sao đâu, Alex. Và còn, cám ơn.”

Imhotep thì theo sát phía sau Long Đế đang leo lên đỉnh của con mắt thần, ngay lúc Long Đế chuẩn bị đặt viên ngọc lên trên ngọn đỉnh, Imhotep nắm lấy cổ chân của hắn, ra sức ngoan độc quăng hắn ra ngoài.

Ấy vậy mà, Long Đế lại mượn lực đẩy khổng lồ này, bay về nóc nhà của thần miếu cách đó không xa, mũi chân mượn trợ lực của nóc nhà, bay thẳng về phía đỉnh của con mắt thần. Imhotep hiển nhiên không thể ngờ được thân thủ của đối phương, có hơi trợn mắt hốc mồm nhìn biến cố này.

“Lạch cạch” một tiếng, viên ngọc vững vàng nằm trên cái giá đặt phía trên của con mắt thần. Ánh mặt trời xuyên qua viên ngọc bích thuần khiết, hội tụ ở trên đỉnh núi cao.

“A, Shangri-La.” Khóe miệng của Long Đế vẽ ra một nụ cười vui vẻ. Ngay sau đó, Long Đế rút một nhũ băng bén nhọn ra đâm vào ngực của Imhotep vẫn đang chăm chú nhìn vào Shangri-La.

“Cẩn thận, không!” Jonathan nhìn một cảnh này hét lên. Nhưng, đã chậm một bước.

Imhotep kinh dị nhìn nhũ băng mà Long Đế đâm vào người mình. Cảm giác này, chính là đau đớn ư? Y nhìn chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra trước ngực mình, dần dần nhắm mắt lại, từ trên con mắt thần rơi xuống.


Nhưng vào lúc này, Linh đứng lên, trong mắt hàm chứa nước mắt, lớn tiếng hét lên: “Á Đề, Da Đề, chúng ta cần sự trợ giúp của người! Á Đề, Da Đề, chúng ta cần sự trợ giúp của người! Có người ngoài xâm nhập Tuyết Sơn, bọn họ muốn tàn bạo xâm chiếm Shangri-La. Á Đề, Da Đề, chúng ta cần sự giúp đỡ của người!” Tiếng kêu bi thương của Linh quanh quẩn vọng khắp tuyết sơn.

“Grào grào!” Tiếng kêu của thú khổng lồ truyền đến, ba người tuyết Tây Tạng hình thể không lồ không biết từ đâu nhanh chóng chạy đến. Một con đem đám tàn binh bại tướng còn lại của Tư Đồ Dạ hung hăng hất xuống núi, hai con khác trực tiếp chống lại Long Đế.

“Imhotep, Imhotep, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải là xác ướp sao, sao lại có thể chảy máu?” Jonathan ôm lấy Imhotep hai mắt nhắm nghiền luống cuống hỏi, nhưng cái người hôn mê kia không thể trả lời lại.

Alex nhìn bố và mợ của mình đang hôn mê, trong lòng lây lan tự trách nồng đậm.

Người tuyết Tây Tạng khổng lồ dễ dàng bị Long Đế đánh bật xuống đất, người tuyết tên là Da Đề kia thấy vậy, hai nắm đấm to lớn ra sức đánh lên lồng ngực dày rộng của mình, phát ra tiếng gầm gừ so với Long Đế càng thêm kịch liệt.

“Ầm.”Cơn tuyết lở càng thêm đáng sợ lại bắt đầu.

Jonathan ôm lấy Imhotep thật chặt, hắn nhìn thân thể trắng tuyết của Á Đề, dần dần bị tuyết lớn bao phủ, băng lạnh nhanh chóng vờn xung quanh hắn.

“Ta phải mất đi ngươi ư? Ta muốn chính là cả đời, cả đời hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thiếu một năm, thiếu một ngày đều không tính, ngươi hiểu không? Thứ ngươi thiếu ta, vẫn còn chưa trả hết nợ đâu, ngươi bảo ta làm sao đối mặt với Anubis đây? Imhotep, sống lại đi, được chứ? Ngươi còn chưa cho ta cơ thể ấm áp. Imhotep, ở lại bên cạnh ta có được không?” Jonathan nỉ non, lâm vào trong hắc ám.

Tại nơi mà ai cũng không ngờ tới, nhân cảnh tiên gian Shangri-La, lại ở thật sâu trong núi Himalaya.

Thật sâu trong không cốc, tiếng nước chảy róc rách.

Lệ nhân(6) áo lam, lẳng lặng ngồi bên dòng suối vĩnh sinh mà thế nhân khát vọng, trong đôi mắt vô bi vô hỉ, có lẽ là tư niệm, có lẽ, là cô đơn.

(6) người đẹp

“Mộng thiên lãnh triển chuyển nhất sinh tình trái hựu kỷ bản, như nhĩ mặc nhận sinh tử khô đẳng(7)… Chàng biết không? Ta luôn luôn chờ đợi, có lẽ, ta muốn hỏi hắn một câu, ngài hối hận ư? Cũng muốn hỏi chàng một câu, chàng hối hận ư? Nhưng, Minh, chàng biết không? Tử Uyển không hối. Cho dù đêm đó, chàng say, chàng nhận nhầm người.

Minh, nếu như không có đêm đó, chàng liệu có thể sẽ không chết hay không, mà ta, cũng sẽ không phải chờ đợi vĩnh hằng, không phải chờ đợi vô tận. Minh, chúng ta…”

(7) Mộng dần lạnh một đời trăn trở, nợ tình lại bao lần; Như ngươi cam chịu sinh tử khổ đợi

“Mẫu thân, mẫu thân!” Giọng nói của Linh truyền đến.

“Linh?” Lệ nhân áo lam không thể tin đứng lên, nhìn về phía cửa vào.

“Mẫu thân, mẫu thân là con!” Ánh mắt của Linh ướt đẫm nhìn người mẫu thân dung nhan vẫn xinh đẹp như trước. Tử Uyển ôm chặt lấy con gái của mình thật chặt.


“Chào ngài, xin ngài hãy cứu bố và mợ của tôi! Cầu xin ngài.” Alex đặt Rick trên lưng xuống, chạy đến bên cạnh Tử Uyển bi thương thỉnh cầu.

Tử Uyển nhìn về phía Linh, cô vội vàng đem hết mọi chuyện báo lại cho mẫu thân. Sau đó, Tử Uyển đến bên cạnh Rick, đơn giản kiểm tra vết thương cho Rick xong, nói: “Không bị thương tổn đến trái tim, trước tiên hãy lấy lợi khí ra, tôi sẽ cứu anh ta.”

Tiếp theo, Tử Uyển lại đi đến bên cạnh Imhotep, khi Tử Uyển hiểu được người mợ mà Alex nhắc tới là một người đàn ông, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ, “Y, y không phải là phàm nhân.”

“Đúng vậy, y là một người có thân thể bất tử đến từ một đất nước khác, nhưng cũng không phải là một người.” Jonathan chậm rãi nói, “Ngài có thể cứu y không? Vũ khí tầm thường không cách nào tổn thương được y, có thể làm y bị thương chỉ có chú ngữ. Y vốn không thể chảy máu, nhưng bây giờ thì lại chảy máu không ngừng.”

Tử Uyển nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương của Imhotep, sau đó nàng dò xét mạch đập của y, “Theo lý thuyết, y sẽ không bị lợi khí làm tổn thương, nhưng một chút phần da trước ngực y có thể đã trải qua chuyện đặc thù nào đó, trở thành da thịt của người phàm, nói cách khác, nhược điểm duy nhất của y chính là phần da trước ngực này.”

Jonathan kinh sợ nhìn Imhotep, đây chẳng lẽ chính là “gót chân Achilles” ư! Một lúc lâu sau, hắn mới chát chát nói: “Ở Thượng Hải, trước ngực của y có bị dính nước suối thần trong Con mắt Shangri-La, là bởi vì nó sao?”

Tử Uyển trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.

“Ngài có thể cứu y không?” Jonathan mong chờ nhìn Tử Uyển.

“Nếu như dùng Vĩnh sinh tuyền để cứu y, y có thể sẽ biến thành một người phàm bình thường. Nếu như ngươi muốn y giống như một phàm nhân sống trường sinh bất lão, như vậy ta không thể cứu. Sứ mạng của ta, chính là thủ hộ Shangri-La cùng với Vĩnh sinh tuyền.” Tử Uyển rõ ràng nói.

“Có thể. Tôi nghĩ, đối với một xác ướp không già không chết, y có lẽ càng muốn trở thành một con người.” Jonathan như trút được gánh nặng cười.

Tử Uyển gật đầu, an bài Linh cũng nhau chữa trị cho Imhotep và Rick. Alex nhìn người nhà sắp được bình yên vô sự, như trút được gánh nặng mà cười. Tư Đồ Minh nhìn nụ cười của cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào trong lòng.

Evelyn sau khi giúp Tử Uyển bôi thuốc cho chồng mình, xoay người nhìn lại thấy được chính là một cảnh tượng nhanh chóng làm hỏng nhân sinh quan của cô này. Cô sửa sang lại vẻ mặt của mình một chút, như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái đi đến bên cạnh Alex và Tư Đồ Minh, ho nhẹ một tiếng.

“Alex, Tư Đồ tiên sinh, có lẽ chúng ta có thể tiến hành một cuộc nói chuyện hữu hảo mà ngắn gọn, trước khi bố của Alex còn chưa tỉnh lại.” Evelyn vẻ mặt phức tạp nói.

Bên cạnh ngôi đền thần cũ nát bị tuyết lớn chôn vùi.

Thình lình, một cánh tay vỡ nát từ trong tuyết đọng giận giữ vươn lên…

—oOo—

(1) Bài thơ Thấm Viên Xuân – Tuyết của Mao Trạch Đông (lấy vài câu đầu có trong truyện):

Bắc quốc phong quang,

Thiên lý băng phong,

Vạn lý tuyết phiêu.

Vọng Trường thành nội ngoại,


Duy dư mãng mãng;

Đại hà thượng hạ,

Đốn thất thao thao.

Dịch:

Bắc quốc phong quang,

Nghìn dặm băng ngưng,

Vạn dặm tuyết rơi.

Ngắm Trường thành sau trước,

Duy màu trắng xoá,

Trên dưới sông lớn,

Ngừng bặt dòng khơi.

Còn vì sao thời xưa lơ xưa lắc lại có thơ của Mao Trạch Đông thì các chương sau sẽ giải thích.

Tác giả có lời muốn nói:

~ (≧▽≦)~  lạp lạp lạp

~ chương mới nữa ~

Chương mới nữa ~~~

Đoán chừng sẽ bị đạo văn nữa ~

~ Nhưng là ~ vẫn là muốn chương mới ~

Hôm nay có thay đổi ~~~ nga ha hả ~~

Hy vọng mọi người thích ~

Ta hẳn là đem Tử Uyển viết thành bạch liên hoa rồi ~ ai biết được ~ dù sao, thiết kế như vậy không tồi ~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.