Đọc truyện Đoạt Ái – Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ – Chương 41: Hoa cúc hay dưa leo (1)
Alex sửa sang lại áo một chút, đi về phía “Dạ dạ dạ”. Người canh cửa rất có con mắt vì một vị kim chủ “người nước ngoài” mới thấy qua này ân cần kéo cánh cửa bằng ngọc lưu ly ra.
Bên trong “Dạ dạ dạ” trang hoàng y chang chiếc logo lóe sáng đỏ đỏ xanh xanh của mình, sự xa hoa vô cùng này lại khiến cho Alex cảm thấy nó thật thấp kém. Nhìn những cô gái ăn mặc hở hang nhảy múa điên cuồng kia, lại nhìn ca sĩ đang ca hát sắp đem thắt lưng xoay thành cái bánh quai chèo, rồi nhìn khắp những khán giả tai to mặt lớn đầy mặt si mê, chậc chậc, nhất định phải cứu cho được hoàng tử!
Nhân viên phục vụ đương nhiên nhận ra đó là tấm thẻ mà ông chủ của mình đối ngoại hàng năm biếu tặng không quá ba cái bày tỏ quan hệ cá nhân rất thân thiết, liền vội vàng đi tìm quản lý.
“Ngài O’Connell, sự hiện diện của ngài thật khiến cho “Dạ dạ dạ” thêm vẻ vang!” Quản lý cười tựa như một đóa hoa.
“Chào ngài, nhưng mà, ngài sao biết được tên của tôi?” Alex cực kỳ không hiểu nổi.
“Ngay từ lúc ngài đến Trung Quốc, ông chủ đã thông báo tin tức của ngài cho tất cả hội sở và công ty dưới trướng Đỗ thị, để có thể cung cấp cho ngài chất lượng phục vụ tốt nhất.” Quản lý mới không thèm nói cho cậu biết, ông chủ thông báo cho tất cả nhân viên cấp cao trong Đỗ thị tỏ vẻ, nếu có một người nước ngoài vô cùng trẻ tuổi, cầm theo tấm thẻ hữu tình cao cấp nhất của Đỗ thị, nhưng trông qua vô cùng y quan cầm thú, mặt người dạ thú, nhất định là Alex O’Connell. Phải cung cấp cho cậu dịch vụ tốt nhất, đồng thời cũng phải xem chừng cậu ta đừng để cho cậu ta gây ra phiền toái.
“Ồ, là vậy sao. Ông chắc rằng nguyên văn của Văn Trọng không phải là ‘Coi chừng cậu ta, đừng để cho cái tên y quan cầm thú kia gây ra phiền toái’ đấy chứ?” Alex như cười như không ngồi trên chiếc ghế sa lon mềm mại, nhìn như tùy ý đung đưa chân dài.
Trong lòng quản lý đánh một cái khinh thường, biết thừa còn hỏi, “Ha ha, ngài O’Connell không giống với người Anh trước kia tôi từng gặp, tiếng Trung không chỉ nói lưu loát, mà ngay cả khiếu hài hước cũng vượt trội. Không biết tối nay ngài muốn chơi những gì?”
“Thật ra thì, tôi đến tìm bạn, nhưng tôi không muốn cho anh ta biết ngay, mà hy vọng cho anh ta một sự bất ngờ.” Alex ra vẻ thần bí nháy mắt mấy cái.
“Ồ? Không biết chúng tôi có thể làm gì cho ngài?” Quản lý nghi ngờ, mặc dù trò chơi tình thú tìm bạn bè như vậy ở “Dạ dạ dạ” cũng đếm không xuể.
“Nhị thiếu đang tham gia cuộc nghiên cứu hạng nhất mà tôi đang tiến hành, tôi có chút ý tưởng mới muốn trao đổi với anh ta, để thu thêm nhiều tài trợ về mặt tài chính ấy mà. Nhưng mà ông cũng biết đó, Nhị thiếu không phải là người dễ dàng nhả ra, cho nên anh ta và tôi chơi một trò chơi. Anh ta biết tôi chưa từng bước chân vào những nơi như vậy, ông cũng biết đó, tôi chỉ mới 19 tuổi, ở nước Anh, tôi còn chưa hoàn toàn thoát khỏi người giám hộ. Thế nên Nhị thiếu vô cùng nhẫn tâm bày ra một trò chơi trốn tìm, bảo tôi đến “Dạ dạ dạ” vô cùng không quen thuộc này tìm anh ta. Có điều Nhị thiếu không biết Văn Trọng là học sinh của cậu tôi, tôi có mọi người là ngoại quải(1), vì vậy việc tìm kiếm cái người bận rộn như anh ta cần mọi người đến giúp.” Alex miệng đầy xe lửa chạy ra sức chém gió. Cậu vừa chém, vừa quan sát sắc mặt của quản lý.
(1) theo giải thích trên mạng thì nó nghĩa là ‘phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web, còn dùng cho người thì chắc là mạnh vô cùng’, tóm lại là kiểu như có sự giúp đỡ từ bên ngoài
Khi cậu nhắc đến “Nhị thiếu”, ánh mắt của ông quản lý mở to khó mà nhận ra, khi nhắc đến “Nhị thiếu không dễ dàng nhả ra”, quản lý cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Alex mặc dù cảm thấy cái cớ này có chút vụng về, nhưng đây là lý do tốt nhất mà cậu bây giờ có thể nghĩ ra. Mỹ nhân được nhiều người vây quanh như vậy, suy đoán nhất định là vị khách cao cấp nhất của “Dạ dạ dạ”.
“Không cần, ông nói cho tôi biết số phòng, tự tôi đi tìm anh ta, như vậy mới là quy tắc của trò chơi!” Nụ cười của Alex càng thêm rực rỡ, chú John thường xuyên nói ngoại quải, nhưng người này sao lại không biết vậy, cắt, không có văn hóa thật là đáng sợ.
“Ưm, được rồi, ngài O’Connell, ngài ấy đang ở “Vị Ương Cung”. Thế nhưng để ngài ấy không nghi ngờ chúng tôi, tôi hy vọng ngài mặc đồng phục chuyên dụng của “Dạ dạ dạ” vào. Sau này xảy ra chuyện gì, cũng là do cá nhân ngài gây ra, không hề liên quan đến “Dạ dạ dạ”.” Quản lý nói, chậc chậc, không ngờ ngài O’Connell y quan cầm thú lại là bạn tốt của ông chủ cũng có đam mê như vậy, thế, tặng cho một cái nhân tình thỏa mãn cậu ta đi, có điều, cao lớn cường tráng như vậy, Nhị thiếu đổi khẩu vị rồi sao?
Bên trong “Dạ dạ dạ” có năm mươi bao phòng bình thường, dùng mệnh danh của những mỹ nhân từ xưa đến nay, có nữ có nam, phù hợp với yêu cầu mỹ nhân mà mình bao dưỡng của khách hàng, ví dụ như thích phụ nữ thì sẽ chọn “Tây Thi”, “Ngọc Hoàn”, thích đàn ông thì có tên “Tử Cao”, “Tịch Nhụ”. Tên bao phòng cấp trung được đặt theo trời và đất, tổng cộng có hai mươi hai. Mà tên của bao sương cao cấp nhất thì do ông chủ Đỗ Văn Trọng tự mình đề bút đặt tên. Chẳng biết tại sao, Đỗ Văn Trọng thiên vị triều Hán, vì vậy bao sương cao cấp nhất chính là “Vị Ương Cung”, “Trường Nhạc Cung”, “Kiến Chương Cung”, chỉ có ba cái.
Alex dựa vào đồng phục và địa chỉ mà quản lý hữu tình cung cấp, lặng lẽ lần mò đến “Vị Ương Cung”.
Bên trong “Vị Ương Cung” cổ kính cách xa bới sự dâm mỹ và thối nát bên ngoài, trong bao sương mùi thanh hương lượn lờ tựa hồ như một thế ngoại đào nguyên tinh khiết.
“Tư Đồ tiên sinh, thật vui mừng khi biết ngài bằng lòng hợp tác cùng chúng tôi. Cấp trên bày tỏ, sẽ dốc hết toàn lực cung cấp sự trợ giúp cho ngài.” Một giọng nam ôn hòa xuất hiện.
“Hợp tác? A, Đổng tiên sinh hình như là hiểu nhầm rồi. Tôi đối với quý đảng cùng chiến tranh lão Tưởng(2) không có bất cứ hứng thú gì. Tôi sở dĩ đồng ý xuất hiện ở nơi này là vì không muốn vị huynh trưởng ngu xuẩn kia mắc thêm một lỗi nào nữa. Tôi là họa sĩ, vì nghệ thuật mà sinh, vì nghệ thuật mà chết, đối với chiến tranh và chính trị, không có bất kỳ hứng thú gì.” Tư Đồ Minh vẫn như trước mặc một một bạch y dùng đầu ngón tay tùy tiện vuốt ve lên chén trà bằng đồ sứ thượng hạng
(2) chắc là chỉ Tưởng Giới Thạch
“Quốc tương bất quốc, nếu như quốc gia không thể vì nhân dân tạo nên một cuộc sống tốt đẹp yên bình, nghệ thuật, cũng chỉ có cái chết.” Người đó tiếp tục khuyên nhủ.
“A, những việc nằm ngoài phạm vi năng lực của tôi, tôi chưa bao giờ lo lắng, suy nghĩ đến. Tôi sở dĩ xuất hiện là không mong rằng huynh trưởng mình vì một câu chuyện thần thoại không giải thích được mà khiến cho quân phiệt phụ thân tôi một tay sáng lập bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt. Tôi cũng biết, các người đều theo dõi anh ta. Huống chi nếu kế hoạch của anh ta một khi thành công, các người cũng không có lợi, quốc gia sẽ giống như lời ông nói lâm vào trong tai họa. Ông có thể hồi báo về thượng cấp của ông, Tư Đồ Minh tôi đảm bảo, Tư Đồ quân phiệt tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho căn cứ địa của các người, chỉ cần coi chừng giằng co với lão Tưởng, tôi sẽ giải quyết chuyện của anh trai tôi. Về phần những hợp tác khác, vô cùng xin lỗi, tháng năm năm nay tôi có một cuộc triển lãm tranh ở nước Anh, những chuyện không liên quan đến nghệ thuật, thứ cho tôi lực bất tòng tâm.” Tư Đồ Minh như cười như không nói.
“A, chỉ bằng anh ta… Được rồi, trời đã muộn, tôi muốn vui vẻ một phen với mỹ nhân được an bài tốt, nếu như ông không muốn gia nhập hoặc theo dõi, có thể rời đi.” Tư Đồ Minh thưởng thức một ngụm trà, không quan tâm lắm nói.
“Ặc, Tư Đồ tiên sinh, tạm biệt.” Người đó lễ phép cáo biệt.
“Số Một, đi theo ông ta, bảo vệ an toàn cho ông ta.” Tư Đồ Minh khi chỉ còn một mình bên trong gian phòng nói. “Số Hai, tiếp tục tra hướng đi của đại ca ta gần đây. Số Ba, đi xem người đã tới chưa, nếu có người mong rằng ta giữ vững hình tượng Nhị thiếu vô năng dâm loạn, ta nên giữ vững. Mùi vị của mỹ nhân nơi này, cũng không tệ lắm.” Khóe miệng của Tư Đồ Minh vẽ lên một độ cong khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Alex lúc này đang mặc chiếc áo sơ mi màu trắng hơi mờ, cổ áo thêu hoa văn “Dạ dạ dạ” cùng một chiếc quần trắng bó sát người đi đến gần “Vị Ương Cung”. Alex có hơi buồn bực, bộ đồ như vậy, ấn tượng đầu tiên liệu có tốt không đây?
Đang lúc cậu còn bàng hoàng lo âu, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, “Nhị thiếu chờ cậu đã lâu rồi.” Lạnh băng không có chút tình cảm.
Vừa dứt lời, Alex đã bị người đó lôi vào “Vị Ương Cung”.
Alex còn chưa kịp phản kháng, cửa của “Vị Ương Cung” đã đóng lại, mà cậu thì nhìn cách bố trí cổ kính nghi ngờ.
“Sao vậy, mỹ nhân tối nay của “Dạ dạ dạ” thích trò dục cự còn nghênh sao? Chậc chậc, còn là một người nước ngoài, từ khi nào mấy người phương Tây tài trí hơn người lỗ mũi hướng lên trời như các ngươi, cũng đi làm nghề này vậy. Được rồi, mặc dù so với mong đợi có cao lớn cường tráng hơn một chút, nhưng mà dáng người không tệ.” Alex nghe thấy từ phía sau truyền đến giọng nói trêu chọc, vội vàng xoay người lại.
Người đó tùy ý mặc một chiếc áo ngủ màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn ảm đạm mập mờ càng thêm kinh diễm. Vốn là người đẹp áo trắng tựa như thiên sứ, sau khi thay bằng màu đen, lại giống như Satan hạ thế, không chút nào giấu diếm tỏa ra lực hấp dẫn đáng ghét dụ dỗ người ta đọa lạc.
Alex dại ra nhìn mỹ nhân như cười như không, ối, ngàn vạn lần không được chảy máu mũi, ngàn vạn lần không được! Hắn mặc màu đen trông càng đẹp mắt, dường như, là vì màu đen mà sinh.
“Tôi, tôi, sao anh biết tôi làm nghề gì? Bố mẹ của tôi còn chưa biết đâu.” Alex nhìn bóng dáng đột nhiên nhích đến gần, có chút không biết phải làm sao. Vóc dáng của người đó thon dài hẳn là so với cậu còn cao hơn một chút, trên người của hắn còn có mùi thơm đặc biệt khiến cho Alex choáng váng. Quá hạnh phúc rồi!
“A, ta đã từng thấy thể loại ngây thơ, có điều người phương Tây phóng khoáng lại ngây thơ như vậy, thật là khiến ta có chút hứng thú đấy. Sững sờ cái gì, vào phòng ngủ đi.” Tư Đồ Minh hấp dẫn cười.
“Ồ? Vậy, không bằng uống một chút rượu thì sao!” Tư Đồ Minh hiểu được cười cười.
Ngay sau đó, Alex và Tư Đồ Minh ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, phẩm rượu đỏ “Gia Liêu”.
Một chén rượu uống cạn, Alex cảm thấy thân thể không phải là khô nóng bình thường, càng khiến cậu lúng túng hơn nữa chính là, cơn khô nóng kia dần dần di chuyển xuống, tụ tập đến phía dưới. Khụ, chuyện này thật mất mặt mà, còn nữa, đây là rượu gì vậy, sao lại nóng như vậy chứ? Chẳng lẽ là mình say, thật chóng mặt, thật mệt mỏi… thật mất mặt. Nếu cứ như vậy, lát nữa làm sao hái được hoa cúc xinh đẹp đây?
Alex mặc dù từ nhỏ không ngừng kêu gào là mình phong lưu phóng khoáng, trên thực tế cậu thật đúng là một đứa con nít, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu vẫn chưa có người đặc biệt chú ý…
Tư Đồ Minh vô cùng hứng thú nhìn vẻ mặt ngượng ngùng mà lúng túng của người đối diện. Khuôn mặt hồng hào, đôi mắt ướt át, đôi môi càng thêm dày dặn, cái lưỡi còn không ngừng vô thức liếm môi dưới, tạo nên mị ý như có như không, khiến cho Tư Đồ Minh cảm thấy □ trướng đau, không muốn nhịn nữa.
Tư Đồ Minh đứng lên đi về phía Alex, hắn chậm rãi cúi □ xuống, nhìn người bị hai tay của mình giam cầm trong ghế sa lon, Tư Đồ Minh ở bên tai Alex hấp dẫn thổi luồng nhiệt khí: “Tiếng Trung của ngươi phát âm rất tốt. Khuôn mặt cũng dễ nhìn. Nếu như ngươi không phải làm nghề này, ta không ngại trở thành bạn giường lâu dài của ngươi đâu. Muốn không?” Vừa nói, tay trái cũng bắt đầu cách chiếc áo sơ mi trắng hơi mờ khéo léo vuốt ve hai điểm nổi lên.
Alex hoàn toàn không nghe thấu lời nói của đối phương, chỉ cảm nhận được dục vọng đang kêu gào, vô lực mềm nhũn trong ghế sa lon, cảm thụ sự vuốt ve của đối phương, khóe miệng phối hợp dật ra tiếng rên rỉ: “Ưmmm…”
“Muốn thì tự cởi ra, ta ghét nhất màu trắng.” Tư Đồ Minh tăng thêm sức mạnh trong tay, hôn lên môi người phía dưới.