Đọc truyện Đoạt Ái – Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ – Chương 33: Ốc đảo Ahm Shere lịch hiểm ký
Thì ra đám người Rick sau khi bị cơn bão táp tạo thành từ nước sông do Imhotep biến ra một đường đuổi theo, thế mà chó ngáp phải ruồi bị đuổi rồi chính xác bay vào trong con đường dẫn đến ốc đảo Ahm Shere. Nhìn dòng nước cách càng ngày càng xa, trái tim đám người Rick một hồi thả lỏng, đang chuẩn bị bùi ngùi hạ cánh xuống, nhưng xác ướp vạn năm không hề thay đổi phương pháp truy đuổi, cự long từ nước lại bỗng chốc xuất hiện, đuổi tận giết cùng không buông, dường như nếu nó không nuốt được chiếc khinh khí cầu thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Vốn mọi người vô cùng có lòng tin với chiếc khinh khí cầu, thế mà lại ngay thời khắc mấu chốt nhất, bị rụng xích mất tiêu.
Izy rất bi tình thông báo cho mọi người biết, còn chưa nhóm lửa xong, lời nói vừa dứt, hắn ta liền rút cổ núp sau động cơ, cố gắng né tránh tầm mắt giết người của Rick. Nhưng Rick còn chưa kịp nói gì, chiếc khí cầu đã bị dòng nước đột ngột đập vào, tạo thành một đường parabol vô cùng duyên dáng bay ngay xuống một mảnh rừng cách đó không xa.
Cứ như vậy, đám người từ trong chiếc khí cầu dính đầy bùn sình leo ra, thế mà chó ngáp phải ruồi tiến vào trong Ahm Shere truyền thuyết.
Adalbert đem vị trí cụ thể thắt lên chân của Horus, trìu mến vuốt ve người bạn của hắn, rồi một lần nữa thả nó vào bầu trời. Nào biết được, còn chưa đi được bao nhiêu bước, một tiếng súng “Đùng đoàng” vang lên, con hải đông thanh phát ra một tiếng than khóc, Adalbert mất đi người bạn thân của hắn.
Adalbert nhìn Rick kéo tay của hắn, nói: “Tôi phải đi báo tin cho bộ tộc của tôi, như vậy họ mới có thể nắm chắt thời cơ chiến đấu trước khi đội quân của Anubis quay trở lại thế giới!”
“Anh bạn, tôi cần sự giúp đỡ của anh, cả nhà chúng tôi đều cần anh. Giúp tôi lần này, được không?” Rick, người vẫn luôn giữ vững hình tượng kiên cường ở bất cứ tình huống nào, lần đầu tiên lại để lộ dáng vẻ yếu ớt. Cho đến bây giờ, anh chính là trụ cột tinh thần của Evelyn, anh không thể tỏ ra sự yếu ớt khi liên tục bị mất đi hai người thân trước mặt Evelyn được. Một người là con của anh, một người là bạn tốt lại là anh rể của anh, bọn họ đối với anh đều rất quan trọng. Vì vậy, Rick ở trước mặt Adalbert, chân tình thổ lộ.
Adalbert cúi đầu, trong mắt cực kỳ mâu thuẫn. Hắn cũng hy vọng có thể cứu phế sài và cậu bé kia ra, nhưng hắn có trách nhiệm của một thủ lĩnh hộ vệ Pharaoh. Một bên là tình, một bên là nghĩa, Adalbert lúc này lâm vào giãy dụa.
Rick sau nhiều ngày người nhà bị bắt cóc, lần đầu tiên lộ ra nụ cười thật lòng, anh và Evelyn cảm kích ôm lấy Adalbert.
“Izy, tôi mong rằng sau khi tôi cứu được người nhà của tôi, cậu cũng có thể sửa xong cái khí cầu chết tiệt này! Nếu như không làm được, hừ, cậu biết hậu quả là gì rồi đấy!” Rick dữ tợn uy hiếp bạn tốt của mình một phen, liền đi tìm nơi mai phục trên cao.
Đoàn người Imhotep cũng tiến vào ốc đảo Ahm Shere.
Vốn Jonathan dắt theo Alex đi phía trước, lại bị Lockner bức bách tách ra, đổi thành Lockner xách cổ áo của Alex đi phía trước, Jonathan thì phải vội vã theo sau Imhotep và Anck Su Namun trong lòng y, bị buộc nhìn cái màn nam thanh nữ tú ân ái này. Jonathan ở trong lòng làm dấu 凸 với trời, còn chưa kịp bốn mươi lăm độ u buồn ngây thơ nhìn trời, cũng chưa kịp một lần chiếu sáng ưu thương, đã bị viện trưởng viện bảo tàng đẩy thẳng vào trong rừng rậm.
Jonathan nhìn cây cối cao đến eo xung quanh cùng với mấy cái cây cao lớn không biết tên, trong lòng dứt khoát bồn chồn. Đây là ốc đảo ư? Là rừng rậm nguyên thủy của mấy bộ tộc ăn thịt người mai phục thì có. Ốc đảo không phải là một hòn đảo nhỏ xinh trong lành, trên bầu trời bao la xanh thẳm có một vầng trăng sáng cong cong, bên dưới vầng trăng cong cong có một con sông nhỏ cong cong, dòng sông nhỏ cong cong có một cái tên xinh đẹp mà tươi mát, Sông Ánh Trăng… bên bờ của con sông nhỏ cong cong có một bãi cát mịn màu trắng bạc, bốn phía của bờ cát mịn có mấy cây dừa hay sao?! Chân trần dẫm lên bờ cát, hát bài ca dao xa lạ, mang theo chiếc quần múa nhảy nhót vui vẻ, mệt rồi thì nằm lên chiếc ghế cũng màu với bờ cát, uống một ly nước trái cây màu lam nhạt tươi mát nho nhỏ, trong tay khuấy khuấy chiếc dù nhỏ cắm bên thành ly nước nhỏ tươi mát!?
“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Thân mến, đó là khu du lịch đảo Hải Nam, bộ ngươi tưởng ngươi còn đang ở nhà… mà không phải là Ahm Shere vừa thần bí vừa nguy hiểm năm ngàn năm lịch sử truyền thừa – nơi Vụa Bọ Cạp ngủ say chắc!” Giọng nói không biết làm gì của Anubis truyền đến.
“Cắt, vừa thần bí mà vừa nguy hiểm, bộ tộc ăn thịt người? Đậu má, ta đây da dày thịt béo, không dễ ăn đâu! Nếu nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi thế mà còn dám nói nơi này là thánh địa du lịch trăng mật! Anubis, câu nào của ngươi, mới là thật đây!” Phế sài mặc dù vẫn hay thổ tào Anubis, nhưng không thể không nói sau cuộc đối thoại lúng túng mấy ngày trước của họ, phế sài có cẩn thận suy nghĩ việc xử lý vấn đề quan hệ với Anubis, mặc dù thời gian gấp rút chưa nghĩ ra được đáp án, nhưng vào lúc lòng người bàng hoàng có thể nghe được giọng nói của y, cũng khiến cho phế sài trong lòng yên ổn hơn rất nhiều.
“Trừ câu không thích ngươi, đều là sự thật. Nơi này đương nhiên là thánh địa trăng mật, có điều là khi đi cùng ta cơ.” Anubis ung dung nói.
“Khụ. Nơi này thật sự rất nguy hiểm sao?” Jonathan rất không chuyên nghiệp trực tiếp dờ đề tài đi.
“Ờ! Vật thì tốt!” Jonathan càng thêm an tâm.
Nhưng ngay trong quá trình dò đường chậm chạp của họ, từ trong bụi cỏ sâu đến eo bỗng truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt điếng người. Toàn thân Jonathan rơi vào trong tình trạng báo động. Không phải chứ? Lại có bọ sao?
Nhưng bị viện trưởng viện bảo tàng đẩy thẳng đến, Jonathan không có đường thối lui, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi tới.
Bọn họ đi phía trước không phát hiện ra được rằng, đội ngũ người áo đỏ phía sau đang từng chút một giảm bớt, giống như rơi vào trong ao đầm vậy, trực tiếp mất tung mất tích. Mãi đến khi một người áo đỏ hoảng sợ thét lên chói tai, bởi vì gã phát hiện ra rằng mình không biết từ khi nào, đã trở thành người cuối cùng trong đội ngũ, tại một khắc kia, ốc đảo Ahm Shere vốn đang yên tĩnh bỗng chốc nổi lên luồng gió lớn. Gió như lưỡi dao phất qua bụi cây, đám lá cây tựa hồ đang lớn tiếng hô gọi điều gì, từ khoảnh khắc đó, ốc đảo Ahm Shere vốn yên lặng suốt mấy ngàn năm qua, dường như, sống lại.
Mà đám đầu sỏ gây ra sự mất tích cho đám người áo đỏ cũng không còn lén lén lút lút giấu diếm tung tích nữa, trái lại gióng trống khua chiêng bắt đầu tiến hành công kích. Jonathan vừa cẩn thận né tránh, khó hiểu nhìn mấy loại ám khí bay tới vun vút y hệt Tiểu Lý Phi Đao, vừa cẩn thận quan sát đám người thổ dân tại Ahm Shere này. Sau khi Lockner ném tới một thanh phi đao, Jonathan mới nhìn rõ được diện mạo vô cùng không được theo trào lưu cho lắm của bọn chúng. Lũ yêu lùn này so với đám yêu quái trong hệ liệt « Ma giới » còn nhăn nhó hơn, chỉ có lỗ mũi. Chúng vô cùng hoạt bát tàn nhẫn, ống sáo cầm trong tay giống như một loại vũ khí, một khi nó đặt gốc ống sáo này vào miệng, được rồi, coi như mấy cái lỗ thủng trên mặt kia là miệng đi, dùng sức thổi một cái, một mũi tên bằng xương y chang Tiểu Lý Phi Đao khó mà đề phòng được nhanh chóng bắn ra, một khi bị bắn trúng, dường như sẽ tử vong ngay tại chỗ.
Có khả năng có độc.
Phế sài chậm rãi phân tích lực chiến đấu của đối phương, đang chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn cứu Alex ra, vậy mà bóng dáng của Alex và Lockner bên cạnh đã biến mất.
Mắt thấy đám yêu lùn cho ống sáo bằng xương bỏ vào trong miệng sắp sửa bắn ra vô số cốt tiễn, nhưng vào lúc này, tất cả yêu lùn lại dừng động tác lại, bọn chúng hình như sợ hãi cúi người xuống. Thì ra là Imhotep đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Anck Su Namun, ác nghiệt nhìn đám yêu lùn này.
Trên cái mặt tuyệt thế của đám yêu lùn hiện ra vẻ sợ hãi, quay đầu nhanh chóng rời đi, nhìn kiểu gì cũng giống như đang chạy trối chết.
“【Ta sẽ bảo vệ nàng.】” Imhotep ôn nhu nói với Anck Su Namun.
Đậu má, phế sài nổi giận. Đúng lúc này, hắn và một con yêu lùn mắt chạm vào nhau, con yêu lùn kia lập tác giống như vượn người Thái Sơn treo trên cây đuổi về phía phế sài.
Tay phải của Jonathan lại xuất hiện Ngọn giáo của Osiris, vừa chạy trốn vừa tìm kiếm bóng dáng của Alex.
Đột nhiên Jonathan cùng một tên áo đỏ đụng phải nhau, hai người cùng nhau cút đến một chỗ giống như là trong cốt trận thần bí được tạo thành từ xương.
“Tôi biết nơi này, tôi biết cái này là gì nè, đây là thánh cốt trận, vào được nơi này rồi, những sức mạnh tà ác kia sẽ không nhìn thấy được chúng ta!” Jonathan lại bắt đầu mù quáng, dù sao thì hắn với người áo đỏ xuất hiện ở đây không thể chống lại nhau được, hai người cần phải hợp tác, nếu không bản thân dù không chết bởi mũi tên xương tẩm độc mà sẽ chết trong tay người áo đỏ.
Người nọ ngốc ngốc gật đầu, hoàn toàn tin vào Jonathan.
Nào biết, hai người mới vừa vào được cốt trận, thì một con yêu lùn đi ngang qua ngừng lại.
Con yêu lùn kia tò mò nhìn hai người, không biết là đang nghĩ gì, thình lình nó lấy thế trộm chuông sét đánh không kịp bưng tai thổi cái sáo bằng xương. Jonathan khó có khi nhạy bén tránh thoát, mà người áo đỏ kia thì lại trúng tên, mắt mở to ngã xuống.
Hình như có cảm giác chết không nhắm mắt.
Jonathan vỗ vỗ bộ ngực, liếc nhìn người áo đỏ ngã xuống: “Lời của phế sài mà mày cũng tin.” Rồi vội vàng rời khỏi cốt trận, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Alex.
Alex lúc nãy một mực bị Lockner nắm trong tay, cho đến khi đám yêu lùn xuất hiện, khóe miệng của Lockner tuôn ra một nụ cười lạnh ra vẻ chết chóc, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như sương: “Nếu đã đến được Ahm Shere rồi, mày cũng đã mất giá trị lợi dụng, tao không ngại tiễn mày một đoạn đường!”
Lockner rút thanh đao ra, chậm rãi nhưng mang theo áp lực tử vong đi về phía Alex.
Alex hoảng hốt dẫm bước chân ngắn ngủn, ở trong đám cây cối chỉ thấp hơn cậu một chút khó khăn tránh né.
Tư thế vung đao của Lockner vô cùng tao nhã, nhưng lực sát thương lại rất lớn, theo số cây cối không ngừng bị chém đứt, Alex té ngã trên mặt đất.
“Vĩnh biệt, thằng nhãi thối!” Trong mắt của Lockner dâng lên khoái ý khát máu, giương đao lên.
“Đùng đoàng”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn của Evelyn cực kỳ tinh chuẩn bắn vào thanh đao lóe lên hàn quang sắp sửa khiến cho Alex đầu thân tách biệt kia, lưỡi đao bị buộc phải thay đổi phương hướng. Mà Rick không biết từ nơi nào nhảy ra, một cú đá xoáy cực đẹp, đạp cho Lockner phải lui lại sau mấy bước.
“Bố!” Alex hưng phấn mà xúc động kêu lên.
“Alex!” Rick nhanh chóng ôm lấy Alex rồi chạy.
Mà Lockner đang chuẩn bị đuổi theo đột nhiên lại bị một người khác xuất hiện ngăn cản đường đi. Adalbert cúi đầu, hoành đao dựng đứng trước mặt Lockner, chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt băng sơn tê liệt là một đôi con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng chói mắt, phảng phất như được Thần Thiên Tinh phát sáng, “Ngươi mà cũng dùng đao sao? Ngươi không xứng với đao. Đao, đó chính là sự hùng hồn, chính trực, dũng cảm. Ngươi không xứng với nó.”
Nếu như Jonathan ở chỗ này, hắn nhất định sẽ bắt đầu thổ tào. Đậu má, băng sơn huynh à, nếu như huynh mặc thêm một bộ đồ trắng, cạo râu mép đi một chút, đầu tóc dài thêm một chút, có thể cos thành Tây Môn Kiếm thần rồi đó… Cái ánh mắt ti hí này, cái mặt tê liệt này, cái lời kịch này, có cần thêm một tiếng cười Đao Thần nữa không?
“Đối thủ của ngươi là ta, hôm nay, là thời khắc thanh lý môn hộ, kẻ phản bội.” Bờ môi mỏng của Adalbert khẽ nhếch lên, một khắc kia, sát khí tuôn ra bên ngoài.