Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Chương 21: Phiền phức đến


Đọc truyện Đoạt Ái – Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ – Chương 21: Phiền phức đến

Evelyn bắt đầu từ năm mới năm 1993 luôn không ngừng gặp phải ác mộng.

Trong mơ luôn có một vài hình ảnh như thật quen thuộc, nhưng mỗi khi cô tựa hồ có một chút đầu mối, lúc tỉnh mộng, những hình ảnh kia và dấu vết của chúng giống như hòn đá chìm dưới đáy biển, ngay cả gợn sóng cũng không hề xuất hiện lại.

Cuối cùng, Evelyn vào rạng sáng một ngày nọ đột nhiên tỉnh lại, Rick cảm thấy sự kỳ lạ của vợ mình, nhạy cảm ngồi dậy, hai tay nhẹ nhàng đặt ngang hông vợ, không nói lời nào, chỉ yên lặng chờ đợi. Trong những ngày Evelyn bị ác mộng ảnh hưởng này, anh từng thời mỗi khắc đều thật cẩn thận chú ý đến cô.

Rick yêu thương nhìn Evelyn: “Ồ, thu hoạch gì vậy, một cái xác ướp khác?”

“Ấy, Rick, đó là bút tích của John mà! Rick, em nghĩ, em biết địa điểm cất giữ một chiếc vòng tay thần bí.” Evelyn hưng phấn nói.

“Ồ? Là vàng ròng sao?” Rick nhướn mày tà cười nói.

“Em cũng nghĩ thế!” Evelyn gật đầu.

“Hừm, nếu là như vậy thì Evelyn à, anh không cho là chúng ta cần thiết vì một giấc mơ mà đi thám hiểm đâu. Em cũng biết mà, chúng ta không thiếu vòng tay bằng vàng, mà trong đợt thu hoạch mấy năm trước số lượng vòng tay bằng vàng cũng không ít.” Rick ôm ngực nói.

“Ừm, Rick, em nghĩ lần này thì không giống, em nghĩ, em biết được nơi cất giữ vòng tay của Vua Bọ Cạp.”

Đôi mắt linh động của Evelyn ở trong bóng tối lóe lên đặc biệt yêu mị. Rick một lần nữa bị sắc đẹp như vậy mê hoặc, thành kính mà thâm tình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang líu lo kia, trêu chọc bên tai bà xã nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của em rồi.”

Tóm lại, hành trình đến Ai Cập của một nhà ba người bắt đầu.(tóm lại, H nam nữ đã bị cắt)

Jonathan cũng lên đường vào ngày hôm đó, bốn người cùng nhau đến sân bay Luân Đôn.

“Được rồi, Evelyn, Alex, Rick, chúc mọi người, ờm, trộm mộ vui vẻ! Hén!” Jonathan vui vẻ nói.

“Tại sao tôi lại có cảm giác như anh đang rất vui sướng khi người khác gặp họa vậy?” Rick nhướn mày.


“Chú John, cháu không nỡ rời xa chú, chúng ta cùng đi được chứ, cháu muốn nghe truyện kể trước khi ngủ của chú, mấy truyện kể đó so với truyện cổ tích của các bạn cháu thì được khen ngợi nhiều lắm! Mỗi lần có cuộc thi kể chuyện, cháu đều đứng thứ nhất, nếu không có chú, cháu nhất định không thể ngủ được mất!” Alex không biết từ lúc nào níu lấy ống tay áo của Jonathan lay động.

“Ồ, Alex, chú John kể truyện cổ tích gì cho con vậy?” Evelyn buồn cười sờ đầu con trai, quan hệ của Alex với Jonathan vô cùng thân mật, giống như tình cảm vô cùng thâm sâu giữa hai đứa nhóc vậy.

“Uhm, truyện mà con thích nhất là Cô bé quàng khăn đỏ đại chiến bà ngoại sói Anubis. Bà ngoại sói Anubis vốn muốn đem quả dưa chuột của mình thả vào trong cúc hoa của cô bé quàng khăn đỏ, nhưng cô bé quàng khăn đỏ bằng trí thông minh của mình cùng với sự trợ giúp của bác thợ săn, cuối cùng đã chiến thắng bà ngoại sói Anubis, cũng thành công hái được hoa cúc của bà ngoại sói Anubis! Còn nữa, Cuộc chiến bảo vệ hoa cúc của ba chú heo con…” Theo sự miêu tả hưng phấn thao thao bất tuyệt của Alex, sắc mặt của Jonathan càng lúc càng lúng túng, mà sắc mặt của Rick và Evelyn thì càng lúc càng đen.

“John, đây là truyện kể trước khi ngủ của anh sao?” Evelyn vẻ mặt không ngờ hỏi.

“Khụ, sức sáng tạo và trí tưởng tượng cần phải được bồi dưỡng từ nhỏ.” Jonathan giải thích.

“Em rất muốn mời anh tiếp tục giải thích, những truyện cổ tích bình thường sao lại thành, thành…” Evelyn không thể nào dùng được ngôn ngữ trong nhận thức của mình để hình dung.

“Ừ ừ, máy bay của mọi người sắp cất cánh rồi, như vậy, ôm một cái tạm biệt trước khi đi nào!” Jonathan mỉm cười nói.

Sau khi tiễn một nhà ba người vào trong phòng chờ, Jonathan cũng tìm được các đồng nghiệp của mình. Hắn đang chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng thướt tha lay động đang đi về phía một ông chú già.

Đó là một vị tiểu thư tóc dài dáng người vô cùng bốc lửa, trên đâu đội một chiếc mũ dạ màu đen bằng lụa thịnh hành nhất đương thời, làn môi đỏ mọng như ẩn như hiện, xuyên qua tấm lụa đen tựa hồ có thể thấy được diện mạo mỹ nhân khuynh thành, nhưng cảm giác ngắm hoa trong sương mù này chỉ khiến cho hy vọng ngắm nhìn của người khác càng thêm rõ ràng hơn thôi.

Một quãng đường ngắn ngủi của vị tiểu thư này, phi thường hấp dẫn ánh mắt của đông đảo động vật giống đực. Jonathan gắt gao nhìn một bên mặt của vị tiểu thư này, chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ ngực 36D cùng với cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên khiến cho hắn có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt cùng với cảm giác chán ghét.

Jonathan lắc đầu, mình tại sao lại sinh ra cảm giác chán ghét đối với một mỹ nữ xa lạ chứ, chẳng lẽ đã cong rồi thì không thể thẳng lại được nữa? Nhất định là do cách thức rời giường của mình không đúng. Jonathan chỉnh lại cái mũ trên đầu ngay ngắn, đi về phía cửa lên máy bay của mình.

“Không phải đã nói với cô rồi sao, hành động lần này của chúng ta không được gây chú ý quá lớn ở nước Anh, cô quá huênh hoang rồi.” Viện trưởng viện bảo tàng không chút vui vẻ nói.

“Đừng quên công việc của chúng ta. Tôi không hy vọng làm mọi chuyện thêm phức tạp.” Viện trưởng viện bảo tàng nói.


“Dĩ nhiên là tôi hiểu. Không phải là nơi của y, một khắc tôi cũng không muốn chờ lâu hơn. Nếu như không phải là ông có thể hoàn thành giấc mộng của tôi, để tôi thật sự nhìn thấy y, chạm vào y, có được y, ông cho rằng tôi sẽ hợp tác với ông sao?” Vị tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu, lời tình thoại thì thào trong nháy mắt trở nên bén nhọn.

“Tôi không hy vọng cô xem công việc và tình cảm là một. Đặc biệt là với cơ thể hư hỏng của cô.” Viện trưởng viện bảo tàng sỉ nhục nói.

“Ồ? Y chính là mơ ước của tôi, là chấp niệm từ khi chào đời đến nay của tôi. Nhưng, tôi biết công việc của mình.” Vị tiểu thư ngẩng đầu nhìn về phía chiếc máy bay trên bầu trời, ý vị không rõ nói.

“Vậy thì tốt, đi thôi!” Viện trưởng viện bảo tàng dẫn đầu đi về phía máy bay.

Cho dù Jonathan có mong đợi hay không, trên đời này luôn tồn tại cái gọi là định mệnh.

***

Khi Evelyn và Rick vừa trải qua một loạt chuyện kích thích như ám sát, dìm nước, lấy được vòng tay của Vua Bọ Cạp, một nhà ba người chuẩn bị quay về. Mà dưới cùng một bầu trời tại Hamunaptra, Thành phố Chết đã chìm trong im lặng một lần nữa lại nghênh đón các vị khách của nó.

“Mà «Quyển sách của Amun-Ra» thì lại tàn nhẫn cướp họ đi… A, kể cả tính mạng!” Vị tiểu thư xinh đẹp trên sân bay thì đang cầm «Quyển sách của Amun-Ra» cười thật hồn nhiên, tựa hồ quyển sách trong tay cô chính là sự cứu vớt hoàn mỹ mà không phải sự chết chóc uy lực không gì sánh bằng.

“Nghe đây, đó là việc của tôi!” Người mặc áo đỏ khinh thường cười.

Cuối cùng, trải qua ba ngày ba đêm không ngừng đào xới, bọn họ đã tìm được thứ mà họ muốn.

“【Imhotep.】” Vị tiểu thư nỉ non bằng ngôn ngữ cổ xưa, dịu dàng đưa tay vuốt ve một vật thể to lớn nhìn không ra hình người hay vật vừa được đào lên, ánh mắt thâm tình dường như muốn nói lên nỗi nhớ thương suốt ba ngàn năm.

“Đừng để tình cảm và công việc không phân biệt được!” Viện trưởng viện bảo tàng không vui nói.

“Không cần ông nhắc nhở.” Vị tiểu thư không khách khí phản bác lại.


Đúng lúc này, một chiếc xe tải nhỏ nhanh chóng chạy đến. Từ trong xe bước ra ba người. “Ồ, ồ, ồ, xem sự phô trương này, dáng điệu này, có cái gì mà chúng tôi không biết sao?” George khoa trương nói.

“Không liên quan gì đến anh, đồ đâu?” Viện trưởng viện bảo tàng lạnh lùng hỏi.

“À, cái này, ở giữa đường xảy ra chút rắc rối! Nhưng chúng tôi đảm bảo có thể giải quyết được, có điều, có phải các người hẳn nên giải thích trước hay không…” George khéo léo đưa đẩy nói.

“Chúng tôi không cần bất kỳ giải thích nào, các người không có tư cách được biết. Các người chẳng qua chỉ là con chó thay chúng tôi làm việc, chó không có tư cách quản chuyện của chủ nhân!” Người mặc áo đỏ khinh thường lạnh lùng nói.

“Anh…” Ba người George tức giận rút súng ra. Cả hai bên đều giương cung bạt kiếm.

“Được rồi được rồi! Một chút chuyện nhỏ, cần gì phải nghiêm túc làm lớn như vậy, mọi người đều là bạn bè cả. Được rồi, George, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Chiếc vòng tay đâu rồi?” Vị tiểu thư thoải mái hóa giải cơn tức giận của cả hai phía.

“Chúng tôi nhất định có thể lấy được chiếc vòng tay, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ!” George lập tức nói.

“Được rồi, chuyện này không nhọc các anh phí công! Các anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, về phần chiếc vòng tay, tôi rất hân hạnh đến Luân Đôn một lần nữa.” Vị tiểu thư nhìn về hướng nước Anh cười.

***

Jonathan ngồi trên chiếc xe riêng trở lại khu trang viên của bốn người bọn họ, sau khi lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa, bụi bặm trong căn phòng khách trống rỗng đập vào mặt thành công khiến cho ngay cả hắn cũng phải đánh mất cái hắt hơi.

“Không phải chứ, nói một tháng giống như mình mà còn chưa trở lại? Rick chết tiệt, đã nói ngôi nhà lớn vậy phải mời quản gia với người hầu chứ, đồ người Mỹ keo kiệt không biết hưởng thụ!” Jonathan một bên ném hành  lý của mình lên ghế salon vừa oán giận nói.

“Không biết Alex một tháng này không có mình liệu có ngủ ngon không!” Jonathan tìm cho mình thứ gì đó để ăn, lầm bầm nói.

“Aiz, căn nhà lớn vậy, chỉ có một mình ta, cảm giác thật là cô độc! Lộ trình của Evelyn hẳn là ở trong phòng con bé, để xem thử khi nào họ trở lại!” Jonathan ngậm chiếc bánh quy lên tầng hai, vừa cởi áo khoác, vừa đi đến gian phòng của Evelyn và Rick.

Kết quả là vừa mới vào cửa đã bị người thần bí mai phục phía sau cánh cửa chế trụ cơ thể.

Hơi đáng tiếc liếc nhìn cái bánh quy, mới ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt hắn.


“Phốc…” Jonathan sau khi thấy rõ người ta, nhất thời nhịn không được phun hết vụn bánh quy trong miệng lên mặt người nọ. Chính là vị đại thúc nhìn thấy tại sân bay.

Vị viện trưởng viện bảo tàng Anh to lớn vốn đang chuẩn bị sự uy nghiêm và lạnh lùng uy hiếp người trước mắt một phen, có điều là ngài O’Connell tài năng kiên cường trong truyền thuyết hình như không quá vĩ đại như trong tưởng tượng. Vóc người cao ráo lại rất gầy gò, không giống như một quân nhân với sức mạnh có thể một địch mười. Chẳng lẽ truyền thuyết là giả? Trước nên thử dò xét một phen.

Bình tĩnh lau vụn bánh quy trên mặt, viện trưởng viện bảo tàng lộ ra một nụ cười: “Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy ngài, mời ngồi!”

Jonathan mặc dù không biết ý đồ của đối phương là gì, nhưng thân là phế sài tự có cảm giác của phế sài, hắn rất hàng phục ngồi trên chiếc ghế sa lon mềm mại. “Không biết ngôi nhà của tôi có cái gì đặc biệt khiến cho các vị đây đêm hôm khuya khoắt không mời mà đến? Cứ nói đi, tôi nhất định sẽ dẹp nó.” Jonathan tùy tiện nói.

“Hừ.” Vừa dứt lời, có người khinh thường đi ra ngoài. Jonathan nhìn về nơi phát ra âm thanh, là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo đỏ.

“Ô kìa, chẳng lẽ là muốn mấy cái áo khoác hàng hiệu của tôi sao? Nếu áo rách quần manh thì hẳn phải nên đến chỗ mấy tổ chức từ thiện hay mấy sở thu dụng chứ, mấy bộ đồ của tôi mặc dù quý giá, nhưng không phải size của anh đâu nha!” Jonathan liếc một cái liền nhận ra phục sức của người đó là điển hình cho dân tộc Gió của Ai Cập, trong lòng bắt đầu suy đoán, hai chữ: phiền phức, ba chữ: Imhotep, bốn chữ: …còn chưa nghĩ ra.

Cái vị cơ bắp áo đỏ kia tính tình hiển nhiên không được tốt cho lắm, mới một hiệp như vậy đã bị Jonathan chọc cho tức điên, rút thanh đao ra chuẩn bị chém hắn.

Viện trưởng viện bảo tàng ngăn người mặc áo đỏ sắp tức xì khói lại, khẽ cười nói: “Ngài O’Connell thật là có khiếu hài hước, thế nhưng cái chúng tôi cần chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi.”

“Ngài O’Connell?” Jonathan nhướn mày, biết ngay là mấy người kia chọc đến phiền toái mà.

“Sao vậy, ngài O’Connell đang giả vờ không biết gì sao? Tôi nghĩ, ngài O’Connell cũng không muốn chúng tôi khiến cho trang viên O’Connell bị xới tung lật ngược chỉ để tìm một chiếc vòng tay nho nhỏ, ờ, không quan trọng như vậy chứ!” Viện trưởng viện bảo tàng vẫn cười thật ôn hòa, chỉ là câu nói cuối cùng nghe kiểu gì cũng thấy là uy hiếp, nghe thế nào cũng thấy thật đau trứng.

“Nơi này không phải là trang viên O’Connell, nơi này là trang viên Carnahan • O’Connell. Ngay cả chủ nhân của nơi này cũng không điều tra rõ ràng, chạy tới đây uy hiếp tôi, ông có thể thiếu não hơn được nữa không? Hai chữ, không biết, ba chữ, rất không biết. Vòng tay gì gì đó, nhà của tôi không ai thiếu thứ rẻ bèo này. Gạch sắt, cửa sắt gì gì cũng có rất nhiều!” Jonathan nghe thấy mấy chữ trang viên O’Connell liền tức giận, mẹ nó, trang viên này hắn có một nửa quyền sở hữu đấy nhá.

“…” Viện trưởng viện bảo tàng ngây ngẩn cả người, ông hiển nhiên có hơi kinh ngạc với dòng điện não của người trước mắt.

“Viện trưởng, để tôi thử nói chuyện với hắn một chút xem sao!” Một cô gái thướt tha bước ra, khuôn mặt xinh đẹp bị tấm lụa đen che chắn non nửa, nửa che nửa lộ thật phong tình vạn chủng.

Cô nhích đến gần Jonathan, lộ ra nụ cười mà cô tự nhận là ma mị nhất, hài lòng nhìn thấy Jonathan vốn khuôn mặt không chút thay đổi giờ lại lộ ra vẻ mặt “kinh diễm”. Hừ, đàn ông, không phải là sự tồn tại ngu ngốc nhất sao, sắc dụ gì đó, bách phát bách trúng.

Đang lúc cô còn dương dương tự đắc cười càng thêm nhu mì đáng yêu, kinh biến xảy ra.

“A à, hình như tôi thấy thứ không nên thấy rồi. Hy vọng tôi không quấy rầy hứng thú của mọi người. Jonathan, tôi nghĩ tôi có quyền được biết, tại sao anh lại muốn ở trong phòng tôi tổ chức dạ hội hóa trang!” Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, Rick xuất hiện cùng với giọng nói tức giận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.