Đọc truyện Doanh Doanh – Chương 56: Thanh Mát Và Thuần Khiết Nhất
Edit: Ryal
Tết năm nay đến muộn hơn năm ngoái một chút.
Trước khi ăn Tết, Diệp Tri Hòa gặp lại cô Trình.
Cô thấy cậu thì vui vô cùng, chào hỏi rồi mới nói: “Cô sắp đi rồi”.
Diệp Tri Hòa gật gật đầu.
Cô Trình do dự một lúc mới cất lời: “Cô về ăn Tết cùng cha mẹ”.
Diệp Tri Hòa lại gật đầu.
Cô Trình mỉm cười: “Có thời gian cô sẽ tới đây chơi”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Vâng ạ”.
Cậu chẳng có hứng thú gì với ông bà nội trên danh nghĩa, cô Trình cũng đoán được.
Người thân chưa bao giờ thấy mặt thì tốt nhất đừng gặp nhau, gặp rồi lại chẳng biết sẽ mừng rỡ hay đau lòng.
Cùng ngồi ăn với họ còn có đôi vợ chồng họ Ngô đã từng gặp khi trước.
Cô Trình giải thích: “Ba con ít nói quá, chỉ nói nhiều khi hai người này có mặt thôi”.
Vợ chồng nhà họ Ngô đã giúp ông vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nên Diệp Thư coi họ như người thân cũng phải.
Hệt như lần trước, ba người ngồi uống rượu bên cạnh còn cô Trình và Diệp Tri Hòa cùng ngồi một góc.
Lúc ăn cơm, cô cứ nhìn Diệp Tri Hòa mãi.
Bị cậu nhìn lại, cô Trình mới nói: “Con giống cả hai người họ”.
“Ba con cũng bảo vậy”.
Cô Trình bật cười.
“Đôi mắt này rõ là của người nhà họ Trình”.
Hai người cứ thế nói chuyện, Diệp Thư bỗng gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Diệp Tri Hòa.
Mọi người im lặng, Diệp Thư bình tĩnh nói: “Ăn nhiều hơn đi con, còn đói thì tự gắp thêm”.
Rồi ông lại như chẳng có việc gì mà quay đầu, tiếp tục trò chuyện với chú Ngô.
Cô Trình nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên ba con đến nhà cô, anh ấy cũng gắp đồ ăn cho mẹ cô, còn nghiêm trang nói ‘Dì ăn nhiều thêm chút đi ạ’ nữa chứ.
Ba mẹ cô sửng sốt quá chừng, cuối cùng anh cô phải đỡ lời cho đấy”.
“Lúc đó họ chưa yêu nhau ạ?”.
Diệp Tri Hòa nhớ vậy.
“Đúng rồi”.
Cô Trình đáp.
“Đó cũng là lần đầu cô chính thức thấy ba con, hồi ấy cô mới có mười sáu tuổi thôi, lớn bằng con bây giờ”.
Nghe vậy Diệp Tri Hòa bèn nhìn sang phía Diệp Thư, cô Trình lại nói tiếp: “Từ lúc mở lòng với nhau, quan hệ giữa hai cha con tốt hơn hẳn nhỉ”.
“Hồi trước không tốt ạ?”.
Cô Trình cứng họng: “Cô đâu có ý đó”.
Rồi cô lặng lẽ đế thêm: “Kiểu ăn nói của con chẳng khác gì ba con ấy nhỉ, khiến người ta nghẹn cả lời”.
“Con có những điểm gì giống cha ạ?”.
Ánh mắt cậu nhìn người khác lúc nào cũng chân thành và tha thiết vô cùng.
“Con muốn biết lắm”.
Cô Trình đáp: “Bây giờ trông con giống anh ấy lắm rồi.
Trừ việc nói thích ba con là nhát cáy, còn lại cái gì anh ấy cũng nói thẳng ra, chẳng ngại gì cả.
Câu ‘muốn biết’ con vừa nói có cảm giác giống anh ấy cực kì”.
Bữa cơm kết thúc, cô Trình lái xe đưa hai người về nha.
Lần này Diệp Thư không uống nhiều lắm, nhưng mặt ông vẫn đỏ tưng bừng.
Diệp Thư giữ cô Trình lại, nhưng cô thoải mái phất tay: “Một Alpha như em còn sợ phải đi đêm cơ à?”.
Ông nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý: “Liên quan gì đến giới tính thứ hai đâu”.
Cô Trình hớn hở nghe ông quở trách, rồi quay sang hỏi Diệp Tri Hòa: “Ba con thích càm ràm ghê nhỉ?”.
Diệp Tri Hòa không chắc lắm: “Ông ấy có càm ràm con mấy đâu”.
Diệp Thư bỗng nhiên im lặng.
Cô Trình vỗ vai ông: “Được rồi mà, em có phải trẻ con đâu, cũng ba mươi mấy rồi chứ ít ỏi gì”.
Ánh mắt cô mềm xuống.
“Có thời gian em sẽ tới thăm Miêu Miêu.
Ừm, thăm cả anh nữa, anh à”.
Cô Trình đi rồi, Diệp Thư quay đầu nói với Diệp Tri Hòa: “Hồi ba quen cô Trình thì em ấy còn nhỏ lắm, vẫn còn là trẻ con”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Con biết mà.
Cô ruột con là em gái của cha con, cũng là em gái ba nữa”.
Diệp Thư im lặng: “Nếu con thích ba càm ràm con thì…”
“Không đâu ba”.
Diệp Tri Hòa lập tức đáp, tỏ rõ lập trường.
“Con thích cô ruột con lắm”.
Diệp Thư vẫn do dự: “Thế thì thôi… Mà sao con đã gọi em ấy là cô ruột rồi thế?”.
Diệp Tri Hòa tự động bỏ qua vấn đề này, cậu hỏi: “Mai là cô đi rồi, mình có đến tiễn không ạ?”.
Diệp Thư cũng định làm thế.
“Sớm lắm đấy, con dậy nổi không?”.
Diệp Tri Hòa kiên định đáp: “Nổi chứ ba”.
Sáng sớm hôm sau Diệp Tri Hòa bị Diệp Thư gọi dậy, ngủ gà gật trên taxi.
Ngoài trời lạnh vô cùng, nên cậu đội chiếc mũ có gắn đôi tai xù Diệp Thư đã mua kia, rồi vào tới sân bay lại toát mồ hôi.
Cô Trình thấy hai người thì bất ngờ vô cùng: “Em bảo không cần tiễn rồi mà? Trời thì lạnh, máy bay đi sớm nữa”.
Cô vẫn ôm Diệp Tri Hòa thật chặt.
Cô chẳng nỡ buông tay, sờ đầu nhóc con rồi hỏi: “Sao con lại đội cái mũ này thế? Cô lừa ba con chơi thôi, việc gì phải tự làm khổ mình”.
Diệp Thư: “…”.
Diệp Tri Hòa: “… Bạn trai con đội đẹp lắm”.
Cô Trình phá lên cười, gạt nước mắt rồi vẫy tay tạm biệt.
Trên đường về nhà, Diệp Thư hỏi: “Con không thích cái mũ này à?”.
Diệp Tri Hòa dối lòng: “Thích chứ, bạch tuộc… Cái mũ kia con đưa Lận Thâm rồi, cậu ấy cũng thích mà”.
Cậu vẫn nhớ rõ vẻ mặt Lận Thâm khi nhận được chiếc mũ ấy – đầu tiên là bất ngờ, sửng sốt, rồi dần trở nên phức tạp.
Diệp Tri Hòa còn cố ý hỏi hắn: “Cậu đội ra ngoài nha?”.
Lận Thâm biết cậu đang trêu mình, nhưng vẫn đáp: “Ừ”.
Diệp Tri Hòa chẳng tin, Lận Thâm bèn nói: “Đội lúc đi cùng cậu, đội cho cậu xem thôi”.
Diệp Tri Hòa: “Cũng không cần đâu, cậu thích thì đội, không thích thì thôi”.
Lận Thâm phì cười.
Đầu năm mới, Diệp Tri Hòa được Lận Thâm dẫn vào cửa lớn nhà họ Lận.
Cậu cứ sợ sệt nhìn đông nhìn tây, bước vào nhà mới phát hiện chẳng có ai.
“Họ ra ngoài rồi”.
Lúc này Lận Thâm mới nói.
Diệp Tri Hòa trách: “Sao không nói sớm, tớ sợ chết đi được”.
“Đến chiều mới về”.
Hắn gỡ khăn quàng cổ thay cậu, rồi lại giúp cậu kéo khóa áo khoác.
Diệp Tri Hòa bèn vui vẻ hỏi: “Sao cậu tốt với tớ thế?”.
“Vì tớ là bạn trai cậu chứ sao”.
Lận Thâm thản nhiên vô cùng, tới mức Diệp Tri Hòa phải ngẩng đầu soi mặt hắn thật kĩ.
Lận Thâm hỏi: “Gì đấy?”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Cứ sai sai sao á”.
“Cái gì sai?”.
“Sao cậu không đỏ mặt?”.
Lận Thâm nghẹn họng, giơ tay gõ đầu cậu.
Nhà Lận Thâm rất lớn mà trang trí cũng vừa mắt vô cùng, có thể thấy khiếu thẩm mĩ của chủ nhân căn nhà không tồi.
Hắn dẫn Diệp Tri Hòa đi tham quan khắp nơi: “Nghề của ba tớ mà”.
“Thợ xây á?”.
“… Nhà thiết kế nội thất”.
“Ớ!”.
Lận Thâm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Cha tớ nói nhà thì phải giống nhà, không được thiết kế nghiêm trang như thế”.
“Nên căn nhà này tham khảo ý kiến của cha cậu để trang trí à?”.
“Không, ba tớ bảo ông ấy lượn đi”.
Diệp Tri Hòa giơ ngón cái.
Cuối cùng hai người vào phòng Lận Thâm.
Phòng hắn ngăn nắp và sạch sẽ kì lạ, chăn gấp gọn gàng, trên bàn sách cũng sạch bong.
Diệp Tri Hòa chẳng biết nên ngồi đâu, Lận Thâm bèn nói: “Ngồi trên giường đi”.
Cậu khép nép ngồi xuống, vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao thế?”.
Lận Thâm hỏi.
“Ở nhà tớ chẳng mấy khi gấp chăn, mà bàn học cũng không sạch thế này”.
Vẻ mặt Lận Thâm kì quái vô cùng, hắn lại hỏi: “Thì sao?”.
“Sau này mình ở cùng nhau mà tớ nhiều thói xấu quá, liệu cậu có ghét tớ không?”.
Lận Thâm không đáp ngay, cậu lại nói: “Từ mai… Thôi, từ tuần sau đi, ngày nào tớ cũng gấp chăn nhé”.
Lận Thâm đáp: “Không cần đâu”.
Diệp Tri Hòa nhìn sang, hắn bước tới khom lưng hôn lên trán cậu: “Khớp quá còn gì.
Những điều cậu không làm tớ lại làm được, để tớ gấp chăn, tớ dọn bàn”.
Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn: “Giờ đỏ mặt rồi nè”.
Lận Thâm vờ dữ tợn: “Nhắm mắt, không cho nhìn”.
Diệp Tri Hòa ngoan ngoãn nhắm mắt, những nụ hôn bèn dừng trên mũi, trên môi, lại xuống cổ cậu.
Cậu vừa nhắm mắt vừa nói: “Tớ chưa phân hóa đâu đó nha”.
Lận Thâm dừng lại.
Hàng mi thiếu niên nhẹ run, như muốn rũ bỏ thẹn thùng và tình yêu tràn trong mắt.
“Tớ không đợi nổi nữa rồi”.
Lận Thâm ôm cậu ngã lên giường.
Cái ôm bỏng rát, cả hai toát mồ hôi, hơi thở nặng nề.
Diệp Tri Hòa như đang nhìn thấy sắc xanh đậm kia lần nữa.
Hóa ra dục vọng không nhất thiết phải mang những gam màu rực lửa đẹp đẽ, ngược lại, nó sở hữu thứ sắc màu thanh mát và thuần khiết nhất.
Hai người chỉ nằm đó ôm nhau.
Diệp Tri Hòa vùi mặt vào cổ Lận Thâm, như ngửi được thứ pheromone mùi bạc hà vừa mát lạnh vừa kích thích đang bọc lấy mình.
Cậu vươn tay ôm hắn, khẽ xoa..