Đọc truyện Doanh Doanh – Chương 20: Một Bí Mật Đổi Một Bí Mật
Edit: Meo
Beta: Ryal
Lúc Diệp Tri Hòa về đến nhà Diệp Thư đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cậu đã về bèn hỏi: “Con ăn cơm ở ngoài rồi à?”.
Diệp Tri Hòa gật đầu, ba Diệp lại im lặng.
Qua nửa phút mới hỏi: “Con làm xong bài tập chưa?”.
“Dạ chưa”.
“Vậy con khi nào mới đi làm bài tập?”.
“Ngày mai được không ạ?”.
Diệp Tri Hòa ngập ngừng hỏi, đoán không được ý của ba Diệp như thế nào.
Diệp Thư gật gật đầu, “Thôi được rồi, con có muốn xem TV không?”.
Nói xong, ba Diệp giả vờ đứng lên.
Diệp Tri Hòa lắc đầu, “Con không xem đâu”.
“Ừ”.
Diệp Thư đáp lại xong liền im lặng, đi vào bếp.
Diệp Tri Hòa đứng ở huyền quan, nghe ba Diệp lại nói: “Ba nấu mì, con ăn nữa không?”.
“Con no rồi, không ăn đâu ba”.
Cuộc đối thoại này đã kéo dài vượt quá thời lượng trò chuyện của cả ngày gộp lại, để tránh phải xấu hổ khi không còn gì để nói với nhau, cậu chạy vội về phòng.
Buổi sáng thứ hai, Diệp Tri Hoà đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài, thói quen trước giờ của cậu vẫn luôn như vậy.
Thời tiết tháng mười đã dịu mát hơn rất nhiều, cậu mặc áo đồng phục dài tay, đón xe buýt đi đến một con đường khác để mua bánh rán và bánh quẩy ăn sáng.
Diệp Tri Hòa nói: “Lần này làm cho cháu phần hai trứng nhé”.
Cô bán bánh rất thích cậu, cảm thấy cậu bé này thật đẹp trai, bèn cười tủm tỉm trả lời: ” Ăn nhiều là tốt, con đang trong thời kì phát triển”.
Diệp Tri Hòa trong nháy mắt liền nghĩ đến Lận Thâm, mới khai giảng được một tháng mà hắn thoáng cái lại cao ơi là cao.
Không biết có phải do Lận Thâm thích uống sữa bò không nhỉ? Diệp Tri Hòa tay thì nhận bánh rán với bánh giò, nhưng trong lòng lại suy nghĩ vu vơ.
Hôm nay cậu đến trường không sớm lắm, sân thể dục đã đầy người ở đó rồi.
Diệp Tri Hoà lại trốn đến toà nhà thực nghiệm để ăn sáng, giải quyết xong bữa sáng, đang về lớp thì gặp Lận Thâm đang trực ở bên trong đi ra.
Lận Thâm đi chậm lại, nhắc nhở Diệp Tri Hòa: “Thầy chủ nhiệm đã đến rồi”.
Diệp Tri Hòa gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lận Thâm.
Đã trải qua hai bài học thương đau, Lận Thâm không dám tự mình đa tình, hỏi: “Sao vậy?”.
Diệp Tri Hòa đột nhiên nói: “Cậu có thể nhìn thấy đỉnh đầu của tớ không?”.
Lận Thâm sửng sốt, “…!Không”.
Diệp Tri Hòa thở phào nhẹ nhõm, khoác vai Lận Thâm đi lên lầu.
Lận Thâm nhịn không được quay đầu lại, “Sao cậu lại hỏi vậy?”.
Diệp Tri Hòa vừa cười tủm tỉm vừa vẫy tay với hắn, ý là để hắn yên tâm đi trực, không cần lo cho cậu.
Lận Thâm không chịu, “Lúc tôi trực xong về cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi”.
Diệp Tri Hòa cảm thấy Lận Thâm lúc về nhất định sẽ quên chuyện này, vì thế không chút e dè gật đầu.
Kết quả là khi tiết học đầu tiên kết thúc, Lận Thâm thật sự đứng ở trước mặt cậu.
Nhóc mập ngồi cùng bàn với cậu tự giác tránh đi chỗ khác, trước khi đi còn không quên lén lút ngó sang, bị Lận Thâm nhìn lại mới thật sự rời đi.
Diệp Tri Hòa đành phải giải thích: “Cậu ta nghĩ rằng hai chúng ta không trong sáng”.
“Tôi không phải hỏi cậu cái này…!nhưng mà sao lại không trong sáng?”.
Hắn nhịn không được hỏi.
“Thì giống như mối quan hệ của cậu với Vưu Tiêu Nhã đó”.
Diệp Tri Hòa cố gắng diễn đạt một cách tinh tế nhất.
“Nhưng mà giữa tôi với chị ta thì có chuyện gì mới được?”.
Lận Thâm không hài lòng với cách Diệp Tri Hòa mập mờ ám chỉ, cậu nói như thật.
Diệp Tri Hòa lúc này mới phát hiện mình nói sai, đối với Lận Thâm chuyện yêu đương chẳng khác gì trò chơi gia đình của bọn trẻ nhỏ, làm gì có cái gì không trong sáng phát sinh cho được cơ chứ.
Lận Thâm đứng trước mặt cậu chờ cậu trả lời, Diệp Tri Hòa đành phải nói: “Cậu và chị ấy có quan hệ…!người cắm sừng với người bị cắm sừng”.
Mặt Lận Thâm đen lại, cuối cùng dựa vào bên tai Diệp Tri Hòa, hạ giọng nói: “Cậu thử lặp lại một lần nữa xem”.
Diệp Tri Hòa không dám nói nữa, đành phải học theo Lận Thâm, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà người khác cho rằng đó là quan hệ muốn hôn môi nhau”.
Lận Thâm chịu thua, giọng của Diệp Tri Hòa quá đỗi dịu dàng, giống như được bao bọc bởi vô số sợi bông mềm mại, quét qua vành tai của hắn làm tai hắn ngứa ngáy không thôi.
Hắn biết rõ ràng là Diệp Tri Hoà chỉ lấy ví dụ vậy thôi, đương nhiên là không phải nói đến cậu ấy với mình đâu, thế nhưng trong lòng hắn lại có tiếng nói không ngừng khẳng định rằng Diệp Tri Hoà đang lấy cậu ấy với mình làm ví dụ đấy.
Cái từ “hôn môi” so với hôn nhau đơn thuần có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều, có lẽ bởi vì nó là từ trong miệng của Diệp Tri Hòa nói ra, bé hồ ly ngốc nghếch dường như còn hiểu rõ việc này hơn hắn nữa.
“Nhưng mà cậu biết tớ không có ý đó với cậu đâu”.
Trong mắt Diệp Tri Hòa là tin tưởng tràn đầy, ngây ngốc mà hỏi lại, “Phải không?”.
Lận Thâm chậm rãi nói: “…!Ừ”.
Lại nói với Diệp Tri Hòa: “Ngồi xuống đi”.
“Tiết học sắp bắt đầu rồi”.
Diệp Tri Hòa nhắc nhở.
Lận Thâm lại xụ mặt xuống.
Diệp Tri Hòa vội ngồi sát vào bên trong, rồi vỗ vỗ chỗ ngồi của mình, nói với Lận Thâm: “Cậu ngồi đây đi”.
Vui, buồn, hờn, giận của Lận Thâm đều viết hết lên trên mặt của hắn một cách rõ ràng.
Diệp Tri Hoà nhớ lại đoạn thời gian lúc cậu còn đi theo Lận Thâm, Lận Thâm lần nào cũng dùng vẻ mặt không kiên nhẫn mà bảo cậu về đi.
Hiện tại thời thế thay đổi rồi, cậu không cần hắn ngồi cạnh hắn lại còn không vui cơ.
Diệp Tri Hoà không khỏi nghĩ đến bé mèo ba tư của nhà hàng xóm, cái vẻ mặt kiêu ngạo sờ cũng không được sờ vào một cái đó chẳng khác đi đâu được.
Có một lần, bé mèo ấy chạy đến nhà cậu, trốn ở dưới giường mãi không chịu đi ra, Diệp Tri Hoà không biết phải làm sao, đành mặc kệ nó trốn, mãi đến tận cuối ngày mèo ta mới chịu đi ra.
Thế nhưng mà cu cậu lại siêu siêu đẹp trai với bộ lông dài mềm mại trắng như bông và đôi con ngươi khác màu óng ánh hững hờ.
Cu cậu chẳng bao giờ chịu để ý đến cậu cả, vậy mà khi đói bụng khát nước thì lại chạy đến cọ cọ chân cậu.
Hay là Lận Thâm cũng có việc gì cần cậu giúp.
Diệp Tri Hòa mãi suy nghĩ vẩn vơ, nhìn Lận Thâm đến dại cả ra.
Lận Thâm bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, đã vậy phía sau còn có một đám bạn học hóng chuyện, đành phải nói: “Sao buổi sáng lại hỏi chuyện kì lạ như vậy?”.
Đầu Diệp Tri Hòa luôn nghĩ về mấy chuyện kì kì quái quái, hắn đoán không ra cậu đang nghĩ gì, chỉ có có thể hỏi cho rõ ràng, hắn mới thôi canh cánh trong lòng.
“Có gì lạ đâu chớ, tớ chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi mà…” Diệp Tri Hòa trả lời, bị Lận Thâm thẳng tắp nhìn lại thì giọng nói nhỏ dần rồi nhỏ dần.
“Chỉ vậy thôi hả?”.
“Không thì sao?”.
Lận Thâm nói: “Không có ý gì khác chứ?”.
Diệp Tri Hòa cũng bị hỏi đến ngây ngốc, “Không có đâu”.
Lận Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Diệp Tri Hòa nhìn qua với vẻ mặt tò mò, liền nói: “Tôi còn tưởng cậu lại ám chỉ gì đó”.
Diệp Tri Hòa sâu sắc cảm nhận Lận Thâm thật là không dễ dàng gì.
“Yên tâm đi”.
Cậu nhỏ giọng nói, “Tớ cũng chỉ một bí mật đó của cậu thôi”.
Lận Thâm nhìn cậu, “Chứ cậu còn muốn biết mấy cái nữa?”.
“Thôi một là cái đủ rồi”.
Diệp Tri Hòa nở nụ cười theo thói quen.
Lận Thâm đột nhiên rất muốn tóm lấy cái đuôi hồ ly của cậu, hắn muốn bé hồ ly cũng phải nếm thử cảm giác lo lắng, sợ hãi như hắn.
“Cái này không công bằng”.
Hắn giở trò lưu manh cùng với cậu bạn cùng tuổi còn chưa phân hoá giống mình, nhỏ giọng thì thầm, “Tôi cũng muốn biết một bí mật của cậu”.
Cũng chỉ có lúc này, Lận Thâm mới bộc lộ ra nét ngây thơ mà thiếu niên tuổi này nên có.
“Nhưng mà tớ không có gì bí mật gì cả”.
Diệp Tri Hòa chớp chớp mắt, “Cậu hỏi đột ngột quá, tớ chẳng nghĩ ra được gì cả, cậu muốn biết cái gì?”.
Diệp Tri Hòa quá thẳng thắn, Lận Thâm cũng không phải thật sự muốn biết cái gì, ho khan một tiếng nói: “Tôi nói đùa thôi”.
Chuông vào học vang lên, Lận Thâm rời đi, Diệp Tri Hòa mới cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể mình.
Hai người nói chuyện đều không dựa sát gần nhau lắm, vậy mà trên cổ hắn lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu tự ngửi ngửi chính mình, là mùi xà phòng thơm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, lại nghĩ thầm, Lận Thâm đúng là một cái nguồn nhiệt, thiếu niên sinh lực tràn đầy đúng là dễ dàng đổ mồ hôi, cậu cũng y như vậy.
Sau giờ học, hầu hết mọi người đều sẽ xuống lầu để kéo cờ, lúc Lận Thâm từ phòng giáo viên trở về thì thấy Diệp Tri Hòa vẫn còn ngồi trong lớp.
Lận Thâm gõ bàn cậu.
Diệp Tri Hòa còn đang mải mê chơi Anipop.
Lận Thâm nói: “Giờ mà cậu không xuống là không kịp chào cờ đâu đấy”.
Diệp Tri Hòa nghe thấy giọng nói của Lận Thâm, vội vàng tắt di động ngẩng đầu bắt lấy cánh tay hắn.
Giữa bọn họ có quá nhiều tiếp xúc cơ thể không cần thiết, khi mà giới tính thứ hai vẫn còn chưa được xác định, ai ai cũng đều phải có chút rụt rè, riêng chỉ có Diệp Tri Hoà không hiểu rụt rè là gì, cứ hùng hùng hổ hổ mà xông vào lãnh địa của người khác.
Đầu ngón tay của Diệp Tri Hoà ấn lên mạch máu ở cổ tay Lận Thâm, Lận Thâm cúi đầu nhìn cậu cậu cũng không buông ra.
“Tớ tưởng cậu không xuống dưới chứ”.
Diệp Tri Hòa nói.
Trong không khí vốn dĩ không có pheromone của cậu, thế nhưng tất cả những lời cậu vừa nói ra lại êm ái dịu dàng, ngọt ngào nồng đậm.
“Thầy Trần kêu tôi tới phòng giáo viên, rồi kêu tôi đi trực”.
Hắn vốn không cần giải thích cho cậu.
Diệp Tri Hòa lại cười rộ lên, “Tớ đang đợi cậu”.
Lận Thâm cẩn thận nhìn cậu, từ mày nhìn đến mặt, từ mũi nhìn đến môi.
Màu môi Diệp Tri Hòa vốn dĩ đã rất đẹp, lúc cười rộ lên sắc đỏ ấy càng rực rỡ hơn, căng tràn mềm mại, giống màu son tự nhiên mà các nữ sinh hay dùng để tranh bị giáo viên phát hiện.
Hắn nhớ lại dáng vẻ bĩu môi của Diệp Tri Hoà lúc nói “hôn môi”, trong nhất thời bối rối không biết nên nhìn nơi nào, cổ tay vẫn còn bị Diệp Tri Hoà nắm lấy, thế nhưng không nhớ nổi để rút ra.
“Chờ tôi làm gì?”.
Lận Thâm hỏi.
“Để nói cho cậu một bí mật”.
Diệp Tri Hòa buông tay ra, trên tay Lận Thâm chỉ còn lại chút độ ấm mỏng manh.
Trong phòng học trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ, nhưng Diệp Tri Hòa lại ghé sát tai Lận Thâm.
Bầu không khí hết sức mờ ám, Diệp Tri Hòa không để ý, vẫn cứ như vậy ghé sát vào Lận Thâm, cơ thể cậu đụng vào cánh tay Lận Thâm, cách một lớp vải dệt mỏng manh mà lại giống như không có gì ngăn cách.
Diệp Tri Hòa đưa tay lên che miệng, giống như sợ người khác nghe thấy.
Cậu nói ra một bí mật mà như đang dâng lên toàn bộ bản thân mình.
“Tớ không thể cảm nhận được pheromone của bất kỳ ai”..