Đọc truyện Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu – Chương 47: Tình Yêu Của Tôi Không Phải Là Dạ Oanh
Thành phố N, khu biệt thự họ Bùi.
Xa cách mười năm, Triệu Thù lại lần nữa đặt chân vào cánh cửa của khu biệt thự xa hoa lộng lẫy này. Bà đã sinh ra ở đây, trải qua mấy năm không buồn không tư lự, sau đó bị đuổi ra ngoài.
Bà thật sự rất thích nơi này, cứ thế rời đi vài năm, cuối cùng vẫn không nhịn được len lén chạy về nhìn nơi đã hoàn toàn thay đổi, đã sớm không thuộc về bà này. Cho đến một ngày, cô gặp được một chàng trai bất hảo tốt ở chỗ này…
Một nhóm cảnh sát liên tục ra vào khu biệt thự, Triệu Thù cũng bước vào trong, ở ngưỡng cửa bị người ta chặn lại: “Bà là ai? Chỗ này hiện tại không thể vào?”
Triệu Thù nói: “Tôi muốn tìm Bùi Thù Thành, đó là con trai của tôi.”
Người cảnh sát kia sững sờ: Bác ạ, đội trưởng Bùi anh ấy…”
Đúng lúc ấy, một đoàn người khiêng một chiếc băng ca bước ra từ biệt thự, một người đàn ông trong đó và Triệu Thù bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không khỏi sững sờ.
Bọn họ lại gặp nhau lần nữa ở nơi này, lần trước là chàng thiếu niên tóc xanh đầu để chỏm, lần này lại là một lão già tóc bạc trắng, thời gian một đời đã qua quá nhanh.
Bọn họ có lẽ đều từng nghĩ đến tình huống gặp nhau lần nữa sẽ là thế nào?
Chỉ trích? Oán giận? Lạnh nhạt? Mừng rỡ? Hay chỉ hơi thất vọng, bình tĩnh?
Nhưng giờ phút này, những xúc cảm trong lòng kia chỉ hiện lên trong thoáng chốc, căn bản không để ý đến. Triệu Thù hào tới bên cạnh người đàn ông đang bị hôn mê nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, run giọng gọi: “Thù Thành ___”
***
“Nhiếp Bá Khôn mang bên mình một chiếc đồng hồ đep tay, đó là món quà tôi đã tặng hắn mừng cha con gặp nhau…Giờ phút này, Bùi Thù Thành đang ở trên đường đoàn tụ với cha mình.”
Liên Sơ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Dạ Nhiên, đôi mắt bình tĩnh sáng suốt xưa nay giờ đây mờ mịt không có một tia phản ứng.
Nửa ngày sau, cô mới cứng ngắc vô lực khạc ra mấy chữ: “Tôi không tin!!”
Cô gằn từng chữ từng câu: “Anh ấy biết rõ tôi đang đợi anh ấy, chúng tôi nói sẽ ở chung một chỗ thật tốt, anh ấy tuyệt đối sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy. Dạ Nhiên, anh không thể chia rẽ được chúng tôi.”
Dạ Nhiên nói không ra lời, có một cảm giác như bị chặn lại trong cổ họng, không phân biệt rõ đến tột cùng là đau khổ hay là chết lặng
Liên Sơ đẩy hắn ra, bò dậy, che ngực lại tập tễnh bước về phía trước, chưa được mấy bước lại lần nữa bị té ngã xuống đất.
Cô có thể vượt qua tất cả, trừ chuyện này!
Dạ Nhiên đi tới, nửa quỳ trên mặt đất ôm chặt cô từ phía sau.
Nước mắt của cô chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Dạ Nhiên, tôi không hiểu được, tôi không hiểu được. Anh nguyện chết vì tôi, nhưng tại sao lại không chịu để tôi hạnh phúc? Anh cứ hận tôi vậy sao? Cố ý muốn tôi phải sống không bằng chết?!”
Dạ Nhiên mờ mịt nói: “Tôi không biết, Liên Sơ, tôi cũng thật sự không hiểu được.”
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt lướt qua mu bàn tay của anh nhỏ xuống mặt đất. Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cô khóc.
Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ đến cỡ nào, anh và cô cùng nhau vượt qua nhiều hiểm cảnh như vậy, còn có nhiều khoảnh khắc tuyệt vọng và nhục nhã như vậy, cô chưa từng khóc trước mặt hắn.
Hắn nhớ tới một đêm, hắn cô đơn ngủ trên thuyền, hắn tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra, thế mà lại thấy được cô.
Bây giờ nghĩ lại, một khắc kia có lẽ là khoảnh khắc trọn vẹn nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Liên Sơ, tiễn anh đi một đoạn đường nữa thôi.”
***
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước không có mục đích. Đêm cuối thu, khí trời yên tĩnh mà se lạnh, ánh trăng cao ngạo mang theo vài phần hờ hững lại dịu dàng.
Không biết lần kế tiếp được nhìn thấy ánh trăng buổi tối sẽ là lúc nào?
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát chạy tới phá vỡ sự yên tĩnh của bóng đem. Dạ Nhiên đem xe dừng lại ven đường.
Quay đầu lại, trên mặt của cô vẫn yên tĩnh không có biểu cảm gì, không thấy hớn hở ra mặt cũng không thấy một tia chán nản và lo lắng.
Dạ Nhiên cười cười, đột nhiên thò tay giúp cô sửa sang lại váy.
Quần áo của cô cũng bị hắn xé rách, thật may, áo khoác phía ngoài coi như đầy đủ.
“Liên Sơ, đừng tin những lời quỷ tôi nói hồi nãy, tôi và Bùi Thù Thành là cùng một loại người, sao có thể để cô bị người đàn ông khác nhìn chứ?”
Khóe môi Liên Sơ giật giật, lộ ra một nụ cười không biết là giễu cợt hay là lạnh nhạt.
Dạ Nhiên lại nhìn cô mấy giây, nhẹ giọng nói: “Liên Sơ, cám ơn cô, hẹn gặp lại.”
Liên Sơ trầm mặc một lát, nói: “Dạ Nhiên, anh hãy tự thú đi.”
Dạ Nhiên bật cười, nụ cười trong sáng và dịu dàng chưa bao giờ có: “Cô xác định cô nghĩ như vậy? Xác định muốn tôi sống sót? Liên Sơ, cho dù tôi bị phán tử hình hoãn lại vô thời hạn, ngồi mấy chục năm ra ngoài tôi sẽ lại tìm đến cô.”
Trong mắt Liên Sơ lộ ra một tia khó hiểu, một lát sau, cô chăng hề nói gì, xoay người mở cửa bước xuống xe.
Cặp mắt Dạ Nhiên cười cười, khởi động xe, đột nhiên quay đầu nói vọng ra với Liên Sơ: “Trong xe này có một quả bom đã được hẹn giờ, Liên Sơ, thử đoán xem nó được dùng để làm gì?”
Gương mặt Liên Sơ biến sắc, dừng một lát nói: “Che dấu hành tung, hủy xe không để lại dấu vết.”
Dạ Nhiên bật cười ha hả: “Người phụ nữ thông minh! Cô biết rõ đó là dùng khi cảnh sát đuổi tới, đồng quy vu tận đúng không?!”
Nói xong, chiếc xe như một mũi tên rời cung lao vút ra ngoài.
Nhóm cảnh sát ở đối diện nhìn thấy chạy như bay tới, cũng cảnh giác hơn.
Tiếp đó, bố trí chướng ngại vật, vượt qua ải, truy kích, bắn nhau. Cuối cùng chiếc xe kia bỏ chạy thục mạng bị trúng bình xăng nổ ầm ầm.
Liên Sơ nhìn theo ánh lửa sáng rực ngày càng mơ hồ, chỉ im lặng.
Đọt nhiên, ngón tay chạm phải quần áo, bên trong hình như có vật lạ.
Cô lấy ra, bên trong là một chiếc máy ghi âm bằng kim loạn. Vậy chắc là hắn mới thừa dịp cô chưa chuẩn bị lén bỏ vào.
Mở ra, chỉ có một đoạn ghi âm.
___ “Yêu anh không? Liên Sơ, có yêu anh không?”
___ “Đúng vậy, đúng vậy, em yêu anh.”
***
Tình yêu của tôi không phải là dạ oanh.
___ Bùi Đa Phỉ.
Tình yêu của tôi không phải là một con dạ oanh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh.
Từ trong tiếng hót trong veo mà thức tỉnh
Nhờ nụ hôn của ánh mặt trời mà phồn hoa trên mặt đất.
Nó hót lên tiếng ca mỹ diệu.
Tình yêu của tôi không phải là khu vườn khả ái.
Có chim bồ câu trắng chao lượn trên mặt hồ phẳng lặng.
Hướng về phía ánh trắng sáng chiếu rọi vào trong nước.
Chiếc cổ trắng như tuyết của nó cũng gật đầu.
Tình yêu của tôi không phải ngôi nhà hạnh phúc.
Như một vườn hoa, tràn ngập hòa bình.
Trong đó là hạnh phúc tựa như có mẹ
Sinh ra tiên nữ, xinh đẹp hân hoan.
Tinh yêu của tôi không phải là một khu rừng rậm.
Trong đó là ghen tỵ, giống như cường đạo.
Trên tay của nó cầm kiếm: là tuyệt vọng
Mỗi một vết đâm đều là cái chết tàn khốc.