Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 18: Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu


Đọc truyện Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu – Chương 18: Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu


Ánh mắt Thù Thành nhìn cô từ từ trở nên mềm mại, nụ cười chua xót đến khó tả: “Anh thừa nhận, anh khẳng định không thể quên được chuyện này, anh là một người đàn ông, chuyện này thực sự khiến anh cực kỳ khó chịu, nhưng hết thảy so với việc bị em phản bội thì có là cái gì?”
Liên Sơ im lặng nhìn anh, đờ đẫn mất một lúc mới đột nhiên tiến lại ôm chặt lấy anh.
Âm thầm rơi lệ, nước mắt thấm ướt vạt áo của anh, ướt sũng.
Thù Thành dịu dàng ôm lại cô, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Không biết là bao lâu, có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, cũng có thể kéo dài đằng đẵng suốt mấy năm.
Anh không có tiếng động hỏi: “Hiện tại thì thế nào? Không phải hắn vẫn còn giữ lại những thứ đó để uy hiếp em chứ?”
Thân thể trong ngực anh khẽ cứng đờ, “…Không có, hắn đã đưa hết những thứ đó lại cho em rồi.”
Thù Thành cũng khẽ cứng người lại.
Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi ngực anh, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình nói: “Trong khoảng thời gian tiếp xúc với hắn, em đã từ từ thăm dò được tình hình nội bộ trong tổ chức bọn họ. Cha nuôi của Dạ Nhiên Dạ Hiển khống chế được một xưởng gia công sản xuất ma túy lớn ở dưới lòng đất, thực tế, hắn chính là “Dạ Ca” – người đã sát hại ba của em năm đó.
Sắc mặt Thù Thành nhất thời trở nên nghiêm nghị.
Liên Sơ nói tiếp: “Hắn nhận ra em, cũng biết em đã nhận ra hắn, Hắn chuẩn bị sẵn một cái bẫy dụ em nhảy vào, nếu em không nhảy, kế hoạch của chúng ta chắc chắn sẽ bại lộ…Ngày em đi, tình hình hôm đó nguy hiểm cực kỳ, Dạ Nhiên bất ngờ ra tay cứu em, hắn bị Dạ Hiển đánh gãy tay chân…Sau đó, Dạ Hiển cũng chết.
Thù Thành, Dạ Nhiên mặc dù đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu em. Hơn nữa, hắn hiện tại chẳng khác gì một tên tàn phế, cũng coi như là bị trừng phạt. Cho nên, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, em cũng không cần so đo nữa. Thù Thành, anh cũng phải để cho tất cả trôi qua, có được không?”
Thù Thành không trả lời cô, chỉ hỏi lại: “Hôm đó có phải chính là ngày anh nhận được cuốn băng ghi hình?”
Sắc mặt Liên Sơ khẽ biến, nhỏ giọng đáp: “…Vâng.”
Ngực Thù Thành đột nhiên đau nhói cứ như bị một loại vũ khí sắc bén đâm thẳng vào: thì ra trong cuộc chiến này mình lại sắm vai một nhân vật như vậy – khiến Liên Sơ hoàn toàn tuyệt vọng! Cho nên, dù biết rõ ngày đó là cửu tử nhất sinh(2, cô vẫn cứ đi.
Hốc mắt tự nhiên bắt đầu ê ẩm, đã nhiều năm anh chưa từng trải qua cảm giác thế này. Giờ phút này, tâm trạng của anh khó nói thành lời, không chỉ có đau lòng và phẫn hận, còn có áy náy, hối hận, và…ghen tỵ.
Anh đã từng thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ người phụ nữ này, nhưng đúng thời khắc cô gặp nguy hiểm và yếu ớt nhất lại là cái gã đàn ông chết tiệt kia đứng ra bảo vệ cô.
Trong mắt Liên Sơ lộ hiện lên hốt hoảng, tiến lại ôm anh, vội vàng nói: “Không thể trách anh, Thù Thành, không thể trách anh. Anh không phải thần tiên, không thể nghĩ đến chuyện này, là tự em không nói rõ cho anh biết…”
Nhưng mà, anh nên nghĩ tới không phải sao?
Mặc dù tận mắt nhìn thấy những hình ảnh kia,
Mặc dù chính tai nghe được cô thừa nhận thực có lỗi với anh!

Bàn tay anh vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng nói: “Liên Sơ, em muốn hoàn toàn bỏ xuống những chuyện đã qua, cũng tốt, những chuyện đó không nhất thiết phải nhớ lại làm gì. Chỉ là, em phải đồng ý với anh một chuyện, không được có bất kỳ liên hệ bí mật gì với Dạ Nhiên nữa! Gã đàn ông kia tuyệt đối không hề đơn giản như em vẫn thấy, thân thế của hắn rất phức tạp, có một số chuyện anh vẫn chưa điều tra rõ ràng hết được, chẳng qua là anh nhất định phải cảnh báo em, người đàn ông này rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả bốn năm trước nữa.”
Liên Sơ lẳng lặng nhìn ánh mắt anh, trầm mặc giây lát, khẳng định: “Được, Thù Thành, anh cứ yên tâm. Lần trước là do em lỗ mãng khinh thường để hắn thừa cơ lợi dụng, lần này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, em sẽ không để hắn có thêm bất cứ một cơ hội nào xen vào giữa chúng ta.”
Thù Thành dang tay ôm chặt láy cô, “Được, Liên Sơ, được.”
***
Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của Thù Thành.
Một người đàn ông đưa phong bì thư trên tay của mình cho Thù Thành, “Tổng giám đốc Bùi, đây là hình của mấy người hôm qua, chỉ là thân phận cụ thể còn phải điều tra một chút.”
Thù Thành gật đầu một cái: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Người đàn ông im lặng rút lui.
Thù Thành rút hình ra, lật xem từng tấm. Bởi vì góc chụp quá tối nên phần lớn đều rất mờ, chợt, tay của anh dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh trên tay.
Đó là ảnh chụp một bên mặt của một người đàn ông áo đen, nét mặt cũng rất mơ hồ, chẳng qua là Thù Thành đã nhìn thấy qua ảnh của người này không chỉ một lần – chính là tên tội phạm quan trọng bị truy nã trong vụ đại án về ma túy mà Liên Sơ đã điều tra bốn năm trước: Hàn Đông.
***
“A ___”, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm vẻ mặt dữ tợn phát ra những tiếng thét thê lương gần như chết.
Dạ Nhiên ngồi ở ghế sa lon đối diện nở nụ cười nho nhã ngắm ông ta, nhẹ nhàng mở miệng: “Xách lên!”
Mấy người bên cạnh đem cánh tay của người đàn ông xách ra từ thùng nước sôi.
Người đàn ông kia vẻ mặt mệt lả ngã nhào trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, thân thể phát run.
Dạ Nhiên đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: “Chú Hà, ngài nói xem ngài lớn tuổi như vậy coi là tội gì, coi như ngài chịu đựng được, bà Hà chưa chắc đã chịu được, phải không? Nói cho tôi biết Hàn Đông ở chỗ nào?”
***
Trong phòng bệnh, Khê Đình mở mắt ra, mờ mịt nhìn sang bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy Liên Sơ từ cửa bước vào, run giọng kêu lên: “Dì Liên Sơ.”
Liên Sơ mừng rỡ chạy tới: “Khê Đình, cháu tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không được thoải mái không?”
Nước mắt Khê Đình lập tức chảy xuống: “Chú…Chú đem những người đó dẫn đi. Bây giờ chú ấy đang ở chỗ nào?”
Liên Sơ trầm mặc một lát, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé: “Khê Đình, đừng lo lắng, chú của cháu không có chuyện gì.”
***

Hai ngày sau đó, một người đàn ông vóc dáng cao gầy, vẻ mặt chán nản như chó chết chủ len lén lẻn vào một căn phòng nhỏ vắng vẻ, nhìn về bốn phía. Một người phụ nữ đột nhiên mở cửa phòng: “Hàn Đông.”
Hàn Đông một tay chế trụ cổ chị ta đẩy chị ta vào phòng, trở tay giữ chặt cửa phòng: “Đồ ti tiện, sao cô lại ở chỗ này? Nói, có phải là do Dạ Nhiên phái tới không?”
Người phụ nữ kia giãy giụa nói: “Không, tôi không có, tôi tới tìm anh.”
Cánh tay Hàn Đông khẽ buông lỏng, “Tìm tôi? Sao cô lại không bỏ đi tìm người tình cũ? Không phải cô vẫn muốn chạy sao? Dễ dàng lắm mới có cơ hội sao lại không chạy?”
Người phụ nữ kia mím môi không nói một lời.
Hắn kéo chị ta gần sát lại, cười châm chọc: “Cũng đúng, nhìn cái dáng vẻ như quỷ này của cô bây giờ thử xem, hắn sao có thể thích cô được.”
Trên gương mặt tròn trịa của người phụ nữ kia phủ đầy những vết sẹo lớn nhỏ trông rất đáng sợ.
Hắn tiến lại gần hơn một chút nói nhỏ bên tai chị ta: “Mấy năm nay hắn vẫn một mực tìm cô, chỉ là, ai mà ngờ được một Ngu Nhan xinh đẹp ngày xưa thế mà bây giờ lại biến thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này chứ?”
Người phụ nữ nhắm chặt hai mắt cúi đầu trầm mặc, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Hàn Đông khe khẽ thở dài một hơi, dịu dàng lau nước mắt giúp chị ta, sau đó hung hăng chuyển xuống dưới xé rách váy chị ta, vươn tay sờ vào đỉnh núi no đủ đang đứng thẳng của chị ta, thở dài nói: “Cũng may là, thân thể này vẫn còn đẹp như vậy.”
Hắn hai ba bước đã lột sạch chị ta, ánh mắt tham lam quét dọc từ trên xuống dưới thân thể như miếng ngọc trắng nõn nà này đánh giá một phen, sau đó vội vàng đẩy ngã chị ta xuống mặt đất, mở rộng hai chân, động thân tiến vào.
Hắn vừa điên cuồng luật động miệng vừa hỏi: “Ti tiện, có làm cô sướng không?? Nói nghe một chút xem rốt cuộc là tôi tốt hay là tên họ Dạ tốt? Nghe nói ở trên giường tên họ Dạ đó không ai địch nổi, phàm là phụ nữ đã bị hắn dùng qua không có ai là không một lòng quy phục hắn. Cô nói có đúng không?”
Ngu Nhan vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt như tro tàn.
Hắn lại tát chị ta một cái, “Mẹ, còn giả bộ như sắp chết làm cái gì! Bị họ Dạ chơi cô cũng có dáng vẻ như sắp chết này?”
Thấy Ngu Nhan không nói một lời, hắn chọt rút ra, đứng dậy, túm lấy tóc chị ta kéo chị ta ngồi dậy từ trên mặt đất, đè mạnh vào phía hạ bộ của mình, quát lên: “Không hé răng CMD liền ngậm chặt cho lão tử.”
Ngu Nhan nhục nhã quay mặt đi.
Hắn lại đem mặt chị ta kéo lại gần, “Sao vậy? Không muốn? Trước kia không phải cô cũng phục vụ lão chó già kia như vậy à! Ti tiện, thật CMD ti tiện, cả hai cha con đều phục vụ rồi. Cô còn bảo tôi đừng nói cho tên tiểu tử kia biết, ngu xuẩn, chẳng lẽ cô còn nghĩ rằng Dạ Nhiên lại có thể vì một đứa kĩ nữ như cô mà tiếp tục trở mặt với cha hắn?
Ngu Nhan đột nhiên mở mắt đẩy hắn ra, “Đủ rồi, Hàn Đông, đủ rồi! Tôi tới tìm anh là muốn đi theo anh, nếu anh vẫn còn có tôi, tôi sống chết cũng theo anh, nếu anh không cần tôi, cũng cho tôi một câu trả lời thẳng thắn! Nếu anh vẫn chưa thấy yên tâm thì cứ giết tôi mà diệt khẩu.”
Hàn Đông sửng sốt, một lát sau mới mờ mịt hỏi lại một câu: “Theo tối?”
Ngu Nhan nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao?”
Ngu Nhan trả lời: “Tôi tự nguyện.”
Hàn Đông nâng mặt chị ta lên, xuyên thấu qua những vết sẹo dữ tợn đáng sợ kia, giống như lại thấy được khuôn mặt quá mức thản nhiên với nụ cười nở rộ như đóa hoa bách hợp, “Không phải cô hận tôi sao, tôi khiến cô trở thành cái bộ dáng này?”
Ngu Nhan ngước mắt nhìn hắn: “Hận! Chẳng qua là tôi vẫn tự nguyện.”
Hàn Đông không nói gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn cô im lặng không nói gì.
Liên Sơ giúp Khê Đình thay xong bộ quần áo mới, xoay đi xoay lại một vòng mới hài lòng nở nụ cười nói: “Khê Đình thật xinh đẹp, cô bé xinh đẹp của chúng ta xuất viện rồi.”
Khê Đình nhìn bộ váy mới trẻ trung, hoạt bát mặc trên người mình và một đôi giày rất dễ thương, gương mặt cũng không nhịn được mà hiện lên vẻ hưng phấn, ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên cô bé được mặc váy nha, “Dì Liên Sơ, nếu chú nhìn thấy liệu có thể bị hù dọa đến nỗi giật mình không?”
Nụ cười trên mặt Liên Sơ khẽ thu lại, cô ngồi chổm hổm xuống dịu dàng nói: “Khê Đình, hiện tại chú ấy không thể tới đón cháu ngay được, cháu về nhà với cô, ở lại nhà cô một thời gian trước đã.”
Nụ cười trên mặt Khê Đình biến mất, kinh ngạc hỏi: “Chú đâu? Sao chú ấy lại không đến thăm cháu được?”
Liên Sơ do dự một lát, trả lời: “Hiện tại chú của cháu đang có việc, tạm thời không thể tới gặp cháu. Khê Đình về nhà với dì Liên Sơ được không? Dì tiếp tục dạy cháu chơi chìa khóa Khổng Minh.”
Khê Đình trầm mặc một lúc lâu, hỏi lại: “Dì Liên Sơ, có phải chú đã chết rồi không?”
Liên Sơ á khẩu mất một lúc.
Lúc này, có người đi tới gõ cửa, hỏi: “Hai người chuẩn bị xong chưa?”
Khê Đình ngước mắt nhìn người đi tới, đó là một người đàn ông cao lớn rất đẹp trai, nhưng lại khác với chú, trên mặt chú luôn mang theo nụ cười dịu dàng, nhã nhặn, nhưng người đàn ông này trông rất nghiêm nghị, trên mặt không có lấy một nụ cười, khiến cho người ta vừa nhìn đã không nhịn được mà khẩn trương, e sợ. Chỉ là, ánh mắt của chú cũng rất nhẹ nhàng, không khiến cho người ta sợ hãi.
Liên Sơ vụng trộm trừng mắt liếc Thù Thành một cái, cái người này, trước mặt đứa bé còn mặt lạnh làm cái gì.
Khóe môi Thù Thành khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười.
Liên Sơ quay đầu nhìn lại Khê Đình, nói: “Đây là ông xã của dì Liên Sơ, đúng rồi, ông xã là gì cháu biết không?”
Khê Đình gật đầu một cái: “Khôi Thái Lang(29) là ông xã của Hồng Thái Lang(30).”
Liên Sơ bật cười: “Thật thông minh, cháu cũng có thể gọi chú ấy là chú, chú Bùi. Chú Bùi mau tới đây, tới đây để Khê Đình chào hỏi một chút.”
Thù Thành khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời bước tới, chuẩn bị nói chuyện.
Khê Đình lên tiếng trước: “Cháu biết chú này, chú là người đã cứu cháu ngày hôm đó.”
***
Trở về biệt thự, trong đôi mắt của Khê Đình tràn ngập sự tò mò, nhưng biểu hiện của cô bé đã kìm nén rất nhiều so với những đứa trẻ khác, vẫn như cũ im lặng dùng ánh mắt đảo qua đảo lại khắp nhà.
Ai, đứa bé này thật quá trầm tĩnh rồi.
Buổi tối, Thù Thành về đến nhà lại phát hiện trong phòng an tĩnh, phòng trẻ con mới được chuẩn bị ở lầu trên lại sáng đèn.

Anh nhẹ nhàng bước lên lầu, bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm, mượt mà như những gợn nước mùa hè của Liên Sơ: “Câu chuyện này được gọi là ‘Đoán xem, ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu’.”
Thù Thành khẽ đẩy ra một khe cửa, chỉ thấy Liên Sơ và Khê Đình đều đang dựa vào trên giường, Liên Sơ cầm một quyển sách, Khê Đình lẳng lặng dựa vào cánh tay cô, mắt nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay cô.
Liên Sơ đọc: “Con thỏ nhỏ màu nâu lên giường đi ngủ, nhưng nó vẫn nắm thật chặt cái tai dài của con thỏ lớn màu nâu không thả. Nó muốn thỏ lớn nghe nó nói chuyện xong.
‘Đoán xem một chút, ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu.’ Nó nói.
Thỏ lớn trả lời: ‘A, ta đây nhưng đoán không ra.’
‘Nhiều như vậy!’ con thỏ nhỏ nói, đem cánh tay mở ra, dang rộng hết cỡ.
Ừ, thế này quả thật rất nhiều, con thỏ nhỏ nghĩ.
‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ nhỏ nói.
‘Tay của ta dang rộng bao nhiêu ta liền yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn lại nói.
Đúng là rất rộng, còn thỏ nhỏ nghĩ, ta ước ta cũng có cánh tay dài như vậy thì tốt rồi.
Con thỏ nhỏ lại có một ý tưởng khác, nó chổng ngược, đem chân mình gác ở thân cây, “Ta yêu ngươi mãi đến đầu ngón chân của ta.’ Nó nói.
Thỏ lớn đem thỏ nhỏ ôm lên, vắt qua đỉnh đầu của mình, “Ta yêu ngươi mãi đến đầu ngón chân của ngươi.’
‘Ta nhảy cao được bao nhiêu thì yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Con thỏ nhỏ mỉm cười nhảy lên nhảy xuống.
‘Ta nhảy cao được bao nhiêu thì yêu ngươi nhiều bấy nhiêu.’ Thỏ lớn cũng nhảy lên, nó nhảy được cao như vậy, tai cũng đụng phải nhánh cây rồi.
Đúng là nhảy quá cao, con thỏ nhỏ nghĩ, ta nghĩ ta có thể nhảy cao như vậy thì tốt rồi.
‘Ta yêu ngươi, xa giống như từ con đường nhỏ chạy đến con sông nhỏ thế kia.’ Con thỏ nhỏ hét lên.
“Ta yêu ngươi, xa tới mức vượt qua sông nhỏ, lại vượt qua gò núi.’ Thỏ lớn nói.
Vậy cũng thật xa, con thỏ nhỏ nghĩ. Nó quá mệt, không thể nghĩ thêm điều gì nữa. Nó nhìn thấy lùm cây ở bên kia bầu trời đêm, không có gì xa hơn bầu trời tối om, “Ta yêu ngươi mãi đến chỗ trăng sáng ở đó.’ Nói xong, con thỏ nhỏ nhắm hai mắt lại.
‘A, nó thật sự rất xa’, thỏ lớn nói, ‘cực kỳ xa’. Con thỏ lớn đem con thỏ nhỏ đặt vào chiếc giường trải bằng lá cây. Nó cúi đầu xuống, hôn con thỏ nhỏ một cái, nói với nó chúc ngủ ngon. Sau đó, nó nằm bên cạnh con thỏ nhỏ, mỉm cười nói khẽ: ‘Ta yêu ngươi mãi đến chỗ trăng sáng, lại từ đó trở về tới đây…’”
Thù Thành nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, trở lại phòng của mình.
Qua hồi lâu, Liên Sơ bước vào phòng, nhìn thấy anh chợt vui vẻ: “Thù Thành, anh đã về rồi.”
Ánh mắt cô vẫn trong suốt giống như là năm đó vậy, như mây mùa xuân ở trên trời, như mặt nước mùa thu(31), khiến anh tự nhiên nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
“Tới đây.” Anh nói.
Liên Sơ bước qua.
Anh tiện tay nắm được cái mũi của cô, hung dữ nói: “Liên Sơ, đoán xem anh yêu em nhiều bao nhiêu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.