Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 15: Đêm Nguy Hiểm (Trung)


Đọc truyện Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu – Chương 15: Đêm Nguy Hiểm (Trung)


Hai ngày sau, đến ngày mở tiệc.
Liên Sơ gọi thợ trang điểm đến nhà riêng của mình để giúp cô sửa sang lại đầu tóc và trang điểm, sau đó chọn trang sức phối hợp với lễ phục thích hợp. Sau khi để thợ trang điểm về trước, Liên Sơ tự mình thay xong lễ phục, đi tới trước gương vừa nhìn vừa cảm thán: đây tuyệt đối là thời điểm gương mặt của cô trở nên xinh đẹp nhất trong cuộc đời này.
Không có người phụ nữ nào lại không thích mình được xinh đẹp như vậy. Liên Sơ mở hộp trang sức rực rỡ sắc màu của mình tỉ mỉ chọn một đôi bông tai bằng kim cương cao cấp có kiểu dáng trang nhã rất đặc biệt. Kích thước của nó không lớn nhưng kết hợp với gương mặt và trang phục của cô lại phát ra vẻ đẹp lộng lẫy, rực rỡ đến chói mắt.
Cô quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”
Thù Thành lắc đầu một cái, “Không được, quá xinh đẹp rồi.”
Liên Sơ ngẩn người, không ngờ Thù Thành luôn luôn không có ý kiến với cách ăn mặc của cô bây giờ lại có thể nói ra một ý kiến chính xác như vậy.
Ừ, nếu vậy thì đổi thôi.
Cô gật đầu, sau đó chọn một bộ lễ phục khác bước vào phòng thay đồ.
Thật ra thì bộ lễ phục này mặc lên người cô chẳng có cái gì là không được, tự nhiên phóng khoáng, kiểu dáng trang nhã, chẳng qua là là ở sau lưng hơi hở một chút, đối với một bộ lễ phục mà nói thì đó cũng không được coi là vấn đề gì. Chỉ là, lúc cô vừa quay đầu lại, Thù Thành nhất quyết cho rằng cô mặc vào có cảm giác quá mê hoặc.
Một lát sau, Liên Sơ lại bước ra, lần này là một bộ váy dạ hội màu xanh dương đậm, trên nền váy sạch sẽ đính thêm những hạt thủy tinh nho nhỏ, giống như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, rất khiêm tốn mà ánh sáng lại lịch sự tao nhã. Nhưng mà, anh vẫn lắc đầu.
“Lại sao nữa?” Bộ này cũng đủ chững chạc và khiêm tốn rồi.
Thù Thành chỉ chỉ bộ ngực của cô, “Chỗ này quá chặt.”
Liên Sơ cúi đầu kiểm tra, đúng là hết chỗ nói rồi.
Bộ trang phục này được cắt xén cực tinh xảo, vừa khéo làm nổi bật lên đường nét thướt tha yểu điệu của cô, bờ vai khéo léo và phần eo bó sát cũng làm cho vòng ngực nở nang, đầy đặn của cô lộ rõ hơn, hấp dẫn đến mười phần. Cho nên, chỗ nào đó có muốn giấu cũng không được.
Liên Sơ phát điên nói: “Anh cố ý để em tiếp tục mặc áo sơ mi và quần jean đi dự tiệc đúng không?”
Thù Thành khẽ mỉm cười, tiến lên một bước bắt lấy tay cô đặt tại nơi nào đó của mình, có chút vô lại nói: “Thấy gì không? Em mặc bộ này chính là có hiệu quả thế này đấy.”
Liên Sơ thầm mắng một câu, mạnh mẽ hất tay của anh ra, kết quả ___ không bỏ ra được. Anh nắm tay của cô kéo xuống khóa quần, sau đó để nó trực tiếp chạm vào bộ vị nóng bỏng của anh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Liên Sơ, em nhẫn tâm để ông xã của em vì cái này mà phải vật lộn với hơn 300 gã đàn ông xấu bụng sao?”
Vì vậy, lại tiếp tục giằng co mất nửa giờ, cô rốt cuộc cũng chọn được một bộ lễ phục với hai màu trắng đen kinh điển có thể miễn cưỡng được chấp nhận.
Thay xong quần áo, Liên Sơ căm tức nhìn anh, vốn muốn tạo ra một sự kinh ngạc, kết quả lại bị anh phá hư. Thù Thành mỉm cười hôn nhẹ cô, “Yên tâm, đã đẹp lắm rồi.”
“Đúng rồi, Tống Ca sẽ đến tham dự bữa tiệc chứ?”
“Sẽ, thế nào?”
“Em nghĩ được một chiêu rất hay.”
“Chiêu gì?”
“Giới thiệu cô ấy cho Lâm Trí.”
Thù Thành nhăn mày, vốn là trai chưa vợ gái chưa chồng nên cũng không có gì là không được, bất quá một người coi mọi thứ chỉ là dạo chơi, một người lại rất nghiêm túc, “Tính cách của hai người đó có thể thích hợp không?”
“Chắc chắn thích hợp, bọn họ dù sao cũng đều thích anh, có cùng chung sở thích.”

Thù Thành thật sự chịu thua cô, “Em không cảm thấy như vậy quá độc à?”
“Chính là như vậy”, Liên Sơ ôm cổ anh, “Em đã sớm nhận ra, Lâm Trí mới chân chính là người thứ ba xen giữa tình cảm của chúng ta. Những người phụ nữ khác em đều có thể dễ dàng giết sạch nhưng lại không có cách nào đụng vào anh ta. Nói, anh rốt cuộc thích anh ta hay là thích em nhiều hơn?”
“Hừ, tiếp tục đi, em ngứa miệng thì cứ tiếp tục nói đi.”
Cô không sợ chết giận dữ nói: “Em hận cái loại quan hệ bạn bè kỳ quái giữa hai người đàn ông các anh, dám đem em trở thành quần áo!”
“Ai nói em là quần áo?”
“Vậy em là cái gì?”
Thù Thành hừ nhẹ một tiếng không thèm để ý tới cô, đi thẳng ra ngoài, “Đi thôi, sắp trễ rồi.”
Liên Sơ không tình nguyện đuổi theo, nhìn thấy bờ vai rộng lớn của anh, lại xem lại bộ lễ phục đang mặc trên người của mình, bất đắc dĩ từ bỏ.
Thù Thành đi ở phía trước giống như đoán được suy nghĩ của cô, lúc gần đến cửa thì ngừng lại, lạnh lùng nói: “Mau nhảy lên đi, nếu không hết cơ hội.”
Liên Sơ ngẩn người, ngay sau đó lại giống như con khỉ nhảy bổ vào lưng anh, cả hai cùng nở nụ cười.
Cô cắn cắn lỗ tai của anh nói: “Đồ tồi, thổ lộ một cái sẽ chết à? Nói mau, nói em là tâm can bảo bối của anh.”
Thù Thành bày ra vẻ mặt mắc ói không thôi, Liên Sơ thẹn quá hóa giận, ngay sau đó cũng nhịn không được bật cười.
***
Đây có thể được coi là một bữa tiệc rất thành công, không gian được thiết kế trang nhã, đẹp mắt, thức ăn cực kỳ tinh xảo, thái độ phục vụ thân thiện chu đáo, âm nhạc uyển chuyển cảm động lòng người, dĩ nhiên còn có sự tham dự của các vị khách quý là những nhân vật nổi tiếng.
Là chủ tịch của nhà hàng Hạnh Vũ Nam cũng là nữ chủ nhân của công ty Sở Thịnh, Liên Sơ chắc chắn là nữ nhân vật chính nổi bật nhất của đêm đó.
Cô đứng ở bên cạnh Thù Thành đón nhận những ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, thầm thở dài trong lòng: trang sức đẹp nhất của phụ nữ thì ra không phải là trang phục xa xỉ, rực rỡ, cũng không phải kim cương mà chính là người đàn ông họ mang theo. Cô luôn có thói quen sống thoải mái, trường hợp thế này mặc dù có thể ứng phó nhưng cũng không quá quen.
Thù Thành cũng nhận ra được, vỗ nhẹ bàn tay của cô nói: “Mọi việc đều ổn, em qua đó nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đến lúc cần thiết anh sẽ gọi em.”
Liên Sơ suy xét một lát nói: “Được, em qua đó nghỉ chân, không đứng nổi nữa, hôm nay gót giày thật sự quá cao.”
Thù Thành cười nhẹ một tiếng, Liên Sơ xoay người chuẩn bị đi đột nhiên bàn tay bị anh nắm lại.
Liên Sơ quay đầu lại, chỉ thấy nụ cười trên mặt anh khẽ cứng lại, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú ra cửa, “Sao vậy?”
Một lát sau, anh chậm rãi nói: “Liên Sơ, theo anh đi gặp một người.”
***
Nhiếp Bá Khôn mang theo mấy tên tùy tùng từ từ tiến vào đại sảnh phòng tiệc, Lý Dũng ở bên cạnh ông ta liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cảm thán: “Thật con mẹ nó quá khí thế, chú Nhiếp, công ty Sở Thịnh này có lai lịch gì, trước kia cũng chưa từng nghe nhắc tới?”
Quý Tường một bên giải thích: “Công ty này mới đem trụ sở dời đến thành phố A vào năm nay, là công ty chuyên khai thác mỏ quặng, nhưng về thực lực tuyệt đối không thể coi thường.” Hắn cười ha ha một tiếng lại tiếp tục: “Thời nay kiếm tiền nhiều nhất không phải là buôn bán thuốc phiện mà là đào than đá, hơn nữa thứ công ty Sở Thịnh này đào còn quý hơn cả than đá, đó chính là mỏ thiếc! Chỉ là, bọn họ với công ty Đỉnh Việt chúng ta hình như không có quan hệ qua lại, sao lại gửi thiệp mời tới chỗ chúng ta?”
Nhiếp Bá Khôn nói: “Nếu bọn họ đã đến thành phố A này, không chắc sau này sẽ không có quan hệ giao tiếp, kết giao trước vẫn tốt hơn.”
Đang nói, chợt thấy một đôi nam nữ sóng vai bước tới, nhìn thấy bọn họ, mọi người không khỏi đều yên tĩnh lại. Chỉ thấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, cử chỉ tao nhã, trong lúc di chuyển mơ hồ có cảm giác tao nhã giống như mây trôi, khí chất tự nhiên không câu nệ. Người đàn ông vóc dáng thon dài, vẻ ngoài anh tuấn, phong thái trầm tĩnh sâu xa chẳng ai sánh bằng kia khiến cho người ta dù mới gặp qua một lần cũng không thể nào quên được.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Người đàn ông lặng lẽ quan sát Nhiếp Bá Khôn ở đối diện, chậm rãi giơ tay, “Tổng giám đốc Nhiếp, chào mừng ông đã đến.”

Nhiếp Bá Khôn bắt tay lại với anh, cười nói: “Tổng giám đốc Bùi đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu! Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phong độ không tầm thường.”
Thù Thành khẽ mỉm cười, nhẹ buông tay.
Sau khi trò chuyện vài câu, Thù Thành đích thân dẫn bọn họ đi tới chỗ ngồi của mình, giới thiệu với mọi người xong lại xin phép rời đi trước.
Hai người vẫn sóng vai đi, Liên Sơ có cảm giác giờ phút này Thù Thành có chút hơi trầm mặc, nhưng vừa rồi rõ ràng không có chuyện gì đặc biệt mà?
“Thù Thành, anh làm sao vậy?”
Thù Thành lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười đáp: “Không có gì.”
***
Không khí long trọng và nhiệt liệt của bữa tiệc đi qua, sau đó là tiệc rượu và khiêu vũ.
Âm nhạc uyển chuyển và hương thơm của rượu ngon luôn khiến cho người ta vui vẻ và buông lỏng mình, huống chi còn có vô số giai nhân trang điểm lộng lẫy. Tống Ca dĩ nhiên cũng ở trong này, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng trông rất phóng khoáng, tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng thanh nhã, vẫn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái giống như trước nay.
Dĩ nhiên, việc giới thiệu cô ấy cho Lâm Trí Liên Sơ cũng chỉ nói thôi, giới thiệu thì vẫn giới thiệu nhưng không phải tự cô làm, thắng lợi như vậy đối với đối thủ không khỏi có chút tàn nhẫn. Bản tính ghen tuông của Liên Sơ mặc dù mạnh nhưng đối với một cô gái nhỏ tự nhiên vẫn có sự thương tiếc. Cô rất may mắn vì Thù Thành có lập trường kiên định, để cô có thể thản nhiên giữ lại sự thương tiếc này. Tình địch tuy nhiều nhưng cô lại không cần đấu với bọn họ đến nỗi mưa máu gió tanh.
Nét mặt của Tống Ca có vẻ cô đơn, em gái Tống Từ Băng vẫn ở bên cạnh cố gắng nói chuyện để chọc cười cô ấy.
Có đôi khi bạn sẽ may mắn gặp được một số người như vậy, không thực sự theo ý bạn, cũng không phải rất hiểu bạn, chỉ là luôn nghĩ cách trêu chọc để bạn vui vẻ, lại không biết rằng trong lúc vô tình đã giúp bạn không phải cô đơn tịch mịch.
Trên quầy bar, người pha chế rượu đang thực hiện nhiều động tác đa dạng, động tác tự nhiên, Liên Sơ dừng lại quan sát.
Lúc này, bên cạnh đưa tới một ly cocktail nhiều màu sắc, Liên Sơ quay đầu nhìn lại, là Thù Thành. Liên Sơ nhíu mày nói: “Anh biết là tửu lượng của em không được mà.”
“Uống một ít cũng không sao, không có chuyện gì.” Anh nói.
Liên Sơ mỉm cười nhận lấy, nếm thử một ngụm, mùi rượu từ trong miệng tản ra mang theo mùi vị thanh khiết của trái cây, cô dừng lại một chút, lại nhấp thêm một ngụm.
Thù Thành lại nói: “Uống chậm một chút…Đừng thấy vị của nó dịu nhẹ, về sau sẽ ngấm.”
Liên Sơ liếc mắt khinh bỉ nhìn anh một cái, “Thật dông dài.”
Nói xong lại cứng đầu cứng cổ uống thêm một ngụm lớn, màu sắc óng ánh trong suốt của rượu chiếu vào sắc môi kiều diễm ướt át của cô, đột nhiên khiến người khác cũng nóng lên.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Đúng lúc này, một người đàn ông bưng theo một ly rượu nhẹ cũng đến, nhìn Liên Sơ mỉm cười nói: “Chị Sáu, tửu lượng thật tốt nha.”
Hừ, khinh thường cô không có tửu phẩm(27) đúng không?
Đối với cái người vẫn luôn bất hòa với cô – Lâm Trí, Liên Sơ nét mặt không đổi hừ lạnh một tiếng biểu đạt mình coi thường.
Thù Thành nâng tay vỗ vỗ bả vai của Lâm Trí, cười sang sảng nói: “Tiểu tử cậu tới cũng đủ trễ rồi nha.”
Khóe miệng Lâm Trí nhếch lên, “Chờ tới tiệc rượu không được sao, không tệ, chất lượng mỹ nhân cũng không tệ.”
Thù Thành không khỏi lắc đầu thở dài.
Hai người tán gẫu vài câu, điện thoại Thù Thành chợt vang lên, anh cúi đầu nhìn xuống dãy số, ánh mặt chợt lóe, sau đó bình thản bắt máy, chỉ nhàn nhạt đáp lại vài câu rồi lại cúp.

Anh cất lại điện thoại, trầm mặc một lát sau đó nói với Liên Sơ: “Liên Sơ, công ty ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh muốn đi trước xử lý một chút.”
Liên Sơ cả kinh, sao tự nhiên phải rời khỏi vào lúc này? “Có phải nghiêm trọng lắm không?”
Thù Thành dịu dàng cười một tiếng, vuốt vuốt tóc cô, “Không có gì, cứ bình tĩnh đi. Em giúp anh giải quyết chuyện bên này được không?”
Liên Sơ gật đầu một cái, “Không thành vấn đề.”
Thù Thành xoay người lấy lại ly rượu từ tay Lâm Trí, “Tối nay đừng uống nữa, giúp tôi phụ trách đưa Liên Sơ về đến nhà.”
Lâm Trí nhìn qua tay phải rỗng tuếch của mình, thở dài, bất đắc dĩ nói: “…Được rồi, không vấn đề.”
Tống Ca từ xa ngắm nhìn ba người vẫn đứng trong đại sảnh cười nói. Không, nói chính xác hơn là ánh mắt của cô không tự chủ được mà chỉ quấn quanh một người.
Đó là một Bùi Thù Thành mà cô cảm thấy xa lạ, khác hẳn với người đàn ông bình thường khiến cho người ta vừa kính sợ lại vừa kính trọng từ trước tới nay. Long mày của anh khẽ nhếch lên, lúc mỉm cười gương mặt anh tuấn giống như một loại gió xuân từ từ giãn ra, trong nét dịu dàng mang theo một chút hào phóng. Đột nhiên, anh cúi người hôn xuống gò má của Liên Sơ. Trong nháy mắt, trái tim của Tống Ca giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng một người đàn ông lạnh đến thấu xương như anh lại có thể ở trước mặt mọi người làm ra một hành động thân mật tự nhiên như vậy? Nhưng mà, lúc anh làm ra hành động này nó lại cực kỳ tự nhiên, cực kỳ lưu loát, thản nhiên không có một chút kiêng kị, giống như đây là chính là chuyện tự nhiên nhất thiên hạ mà anh phải làm, làm cho người ta cảm thấy không có chỗ nào là không ổn.
Đây hẳn là một nụ hôn tạm biệt, anh cáo biệt bạn bè và vợ của mình xong sải bước ra cửa.
Hai chữ “Tổng giám đốc Bùi” (裴总) dồn nén trên cổ họng, giống như ngọn lửa thiêu đốt, chỉ cần anh hướng bên này liếc mắt một cái, một cái là được…Anh rốt cuộc vẫn chỉ lướt qua trước mặt cô.
***
Thù Thành vừa bước ra đại sảnh, nét mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng. Anh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, ngay lập tức chuyển được, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Ngài tới xem một chút đi, tình hình tối nay thật không bình thường.”
***
Trong đại sảnh, Liên Sơ nhìn theo Thù Thành biến mất ở cửa như có chút suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, “Ai có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Một cú điện thoại đã đem lão Lục gọi đi.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Liên Sơ chẳng thèm lên tiếng, xoay người di chuyển đến chỗ khác.
Lâm Trí xem như chẳng có gì đuổi theo, chế nhạo nói: “Không phải bình thường cô rất nhanh mồm nhanh miệng sao, hôm nay lại giống như người câm thế này?”
Liên Sơ không nhịn được xì khói ở trên đầu, vẻ mặt hơi lạnh nhạt đáp trả: “Không phải bình thường anh cũng rất thông minh, có chuyện này thôi mà cũng nhìn không được?”
Lâm Trí cười một tiếng, “Thì thế nào? Không thèm nói hơn nửa câu?”
“Cũng không hẳn, mỗi lần nói chuyện với anh đều phải nhường nhịn anh, mệt mỏi dễ sợ.”
Bước chân của Lâm Trí hơi chậm lại.
Liên Sơ đi trước khóe môi khẽ nhếch lên.
Đấu với tôi? Nói về khả năng chọc giận người khác cho tới bây giờ cũng chẳng có ai thắng được tôi.
Đúng lúc này, âm nhạc trong phòng biến đổi, tiệc khiêu vũ cũng chính thức được bắt đầu.
Giám đốc Trần bộ phận PR của công ty Sở Thịnh vội vàng chạy tới, “Tổng giám đốc Kỳ, chủ tịch đâu ạ?”d∞đ∞l∞q∞đ
Liên Sơ trả lời: “Anh ấy có chút việc phải rời đi trước.”
Giám đốc Trần gấp gáp: “Vậy biết làm sao bây giờ? Theo kế hoạch là muốn mời cô và chủ tịch tới nhảy một điệu mở màn đấy.”
Liên Sơ đang định nói chuyện, Lâm Trí tiến lên một bước, vẻ mặt thản nhiên cười nói: “Không có việc gì, tôi với tổng giám đốc Kỳ nhảy một bản là được.”
Liên Sơ giật mình, giám đốc Trần vội cười, nói “Được, được, nếu vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi.”
Liên Sơ muốn mở miệng phản đối nhưng ở trước mặt giám đốc Trần cũng không tiện làm cho Lâm Trí bị mất hết mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn giám đốc Trần chạy lên khán đài nhiệt tình giới thiệu, “Xin mời tổng giám đốc Kỳ và tổng giám đốc Lâm cùng gửi đến mọi người một điệu nhảy.”

Lâm Trí xoay người nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười bày ra tư thế mời khiêu vũ, Liên Sơ bất đắc dĩ đành phải đáp ứng theo. Anh ta dìu cô nhẹ nhàng bước ra sân khấu.
Điệu nhảy này căn bản cũng chỉ là điệu Valse chậm nhất. Liên Sơ và Thù Thành đều không quá am hiểu về khiêu vũ cho nên anh đặc biệt dặn dò người ta chuẩn bị một điệu nhảy phổ biến nhất để lên sân khấu. Ai biết bạn nhảy của cô bây giờ lại là Lâm Trí.
Lâm Trí dẫn dắt cô bước trên sàn nhảy với những động tác đa dạng từ những bước nhẹ, lướt, nghiêng người, xoay người, xoay tròn,…Bước nhảy càng lúc càng linh hoạt, phức tạp hơn, ánh mắt bốn phía tập trung vào họ, tiếng vỗ tay lớn dần. Liên Sơ trên trán đổ đầy mồ hôi, tập trung để ứng phó, miễn cưỡng bắt kịp tiết tấu của anh ta.
Lâm Trí hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng có cứng đờ như khúc gỗ nữa, muốn bước thế nào cũng được, muốn dẫm lên chân của tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Cũng may là điệu nhảy không dài, Liên Sơ cố gắng nhẫn nhịn đến khi kết thúc. Cô hơi gật đầu một cái coi như là giữ đúng lễ nghĩa, xoay người kết thúc. Lâm Trí cũng không để ý chỉ mỉm cười, ánh mắt sáng lên đi về phía mục tiêu mới.
Trên sàn nhảy, không khí đã hài hòa hơn, tiết tấu âm nhạc chợt thay đổi, cực kỳ lãng mạn. Lâm Trí dìu theo một cô gái xinh đẹp yểu điệu cùng nhau nhảy, eo dán chặt, bước nhảy hài hòa, kỹ thuật nhảy vô cùng tự nhiên cũng vô cùng…quyến rũ, đặc biệt là vùng thắt lưng mạnh mẽ của người đàn ông và vòng eo mềm mại đáng yêu của người phụ nữ cùng nhau lắc lư.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Liên Sơ nhìn theo một hồi, nghĩ: nhất định không thể để cho Thù Thành và người phụ nữ khác cùng nhau nhảy điệu này. Cô nhớ tới ngày đó Thù Thành trêu chọc cô nói đức hạnh của cô giống Lưu phu nhân của Tạ An, không khỏi bật cười.
***
Đêm càng lúc càng khuya, ở bên kia thành phố lại hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam, nơi đây tĩnh lặng âm u giống như đang say giấc ngủ.
Sau tấm cửa sổ tối đen, một đôi mắt bén nhọn tỉnh táo đang lặng lẽ dán chặt vào những bóng đen nhanh nhẹn không một tiếng động lẻn vào khu nhà tầm thường ở quán cà phê đối diện.
Dạ Nhiên đột nhiên mở mắt, tập trung nghe ngóng tiếng động ở trong đêm, đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ra một gian phòng ngủ được nối liền, ngay sau đó không một tiếng động sờ tới chiếc giường, che lại miệng của cô bé đang ngủ ở trên đó.
Khê Đình kinh sợ mở mắt ra.
“Xuỵt, đừng nói chuyện”, hắn nhẹ giọng nói, “Đi theo chú”.
Hắn kéo cô bé con nhét vào dưới gầm giường, đem điện thoại trong tay mình cho cô bé, nhỏ giọng: “Sau 20 phút thì gọi điện cho dì Liên Sơ, cứ nhấn phím ‘1’ là được.”
Nói xong tự mình đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài có mấy tiếng động nhỏ vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau ồn ào hỗn loạn. Ở trong bóng tối, Khê Đình trợn tròn hai mắt, gắt gao giữ chặt chiếc điện thoại trong tay.
***
Liên Sơ bước ra khỏi nhà hàng Hạnh Vũ Nam, hơi mệt mỏi day day khóe mắt, vừa lúc có một bóng dáng cao gầy cũng bước theo ra ngoài từ cửa sau, “Sao không nói tiếng nào đã đi?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Liên Sơ đáp lại: “Tôi hơi mệt, về trước. Anh tiếp tục chơi đi.”
“Thôi, để tôi đưa cô về nhà. Cô chờ một chút, tôi lấy xe.”
“Không cần…”
Lâm Trí cắt đứt lời cô: “Lão Lục đặc biệt dặn dò, tôi không dám không nghe.”
Liên Sơ suy nghĩ một chút, “Vậy cũng được.”
Chỉ lát sau, Lâm Trí đã lấy được xe ra, hai người lên xe, suốt một đường trầm mặc.
Liên Sơ kỳ thật không muốn để anh ta đưa về, ở chung một chỗ với người mình đã biết rõ là mình không thích thực không cảm thấy thoải mái, cô khẽ nghiêng người, quay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe. Ngoài cửa xe là là những bóng cây mù mịt chạy lướt qua, lui dần, giống như không thể tìm về chỗ cũ. Phía sau phồn hoa càng tịch mịch, sâu trong hạnh phúc lại giật mình.
Cô không biết, tất cả hôm nay liệu có phải chỉ là là một giấc mơ dài, không biết lúc nào sẽ tỉnh mộng.
Lâm Trí quay đầu liếc cô một cái, giờ phút này, vẻ mặt của cô thật yên tĩnh làm anh nhớ lại tình cảnh trước kia.
Anh ngồi ở phi trường bao người qua lại đợi cô để cùng nhau đến Mỹ gặp Thù Thành, qua thật lâu mới nhìn thấy cô xách rương hành lý chạy tới, mặc một chiếc áo khoác bằng vài màu ka-ki, kiểu dáng trẻ trung mà đĩnh đạc, làm nổi bật khuôn mặt trầm tĩnh giống như ngọc của cô, đứng trong đám người xa xa nhìn lại lại có một loại cảm giác thanh thuần thoát tục lại cô liêu.
Anh và cô dù sao cũng không phải ngay từ đầu đã luôn đối chọi gay gắt như vậy, có một đoạn thời gian, bọn họ thậm chí đã là bạn bè. Khi đó bọn họ vẫn còn ở thành phố X, nơi đó có bờ cát trắng với biển xanh, anh cùng hai vợ chồng bọn họ thường xuyên ra biển, xuất phát từ lúc giữa trưa, mãi đến khi ánh chiều tà nhuộm vàng mặt biển xanh biếc mới trở về.
“Két” một tiếng, ô tô đột nhiên dừng lại.
Liên Sơ giật mình, quay đầu lại, đang muốn mở miệng hỏi thăm.
Anh nghiêng người, nụ hôn rớt xuống môi cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.