[Đoản Văn] Tín Hiệu Bão

Chương 3: Day 2


Đọc truyện [Đoản Văn] Tín Hiệu Bão – Chương 3: Day 2

07: 00 a.m

Hoắc Trường Trì vốn nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ lại không nghĩ tới mình nằm trên giường của em trai sẽ ngủ ngon như vậy hơn nữa lại ngủ cùng một người mù vừa mới quen, mãi đến khi nghe tiếng dao thớt vang lên đều đặn bên tai hắn mới tỉnh lại.

Bên kia giường trống rỗng, hiển nhiên người còn lại đang ở trong nhà bếp thể hiện tài năng.

Hoắc Trường Trì vừa xoa hai bên thái dương vừa đi tới xem, Hứa Sơ đang cắt dưa chuột, vi không nhìn thấy gì nên nhìn qua anh có chút sợ hãi

Trong nhà ngoại trừ phòng bếp thì tất cả những phòng khác đều được trải thảm dày, Hứa Sơ không biết Hoắc Trường Trì đến, anh vui vẻ hát lên không hề có một chút buồn lo nào.

Hoắc Trường Trì ho khan một tiếng, Hứa Sơ ngừng tay.

“Tôi đang làm sandwich.” – Anh nói với Hoắc Trường Trì, “Tôi tìm thấy bánh mì nướng trong tủ lạnh, trong bếp chắc là có máy nướng bánh, anh tìm đi.”

Không nghe thấy Hoắc Trường Trì lên tiếng, Hứa Sơ lại nói: “Không phải là anh chưa từng thấy qua máy nướng bánh đó chứ? Hoắc ca ca thực sự là không dính khói bụi trần gian, chỉ cần đem bánh cho vào trong lò rồi nướng nóng —— ”

“Tôi thấy rồi.” Hoắc Trường Trì bất đắc dĩ nói, “Cậu đừng cắt, để tôi làm cho.”

Hắn đi tới, muốn cầm lấy dao trong tay Hứa Sơ nhưng Hứa Sơ không chịu buông tay: “Tôi không muốn ăn lại món ăn ngày hôm qua, chính anh cũng không ăn được cơ mà.”

“Tôi sẽ làm sandwich.” Hoắc Trường Trì tự biện giải cho mình.

Hứa Sơ vẫn không chịu, tay trái sờ soạng một lúc mới tìm được thớt gỗ và hai quả cà chua, anh hỏi Hoắc Trường Trì: “Anh xem hộ tôi nên nấu quả nào?”

Hoắc Trường Trì nhìn hai cái quả tròn tròn không có gì khác nhau trước mặt, do dự chỉ một quả: “Quả này đi?”

Hứa Sơ nói: “Anh cầm cái này đi.”

Hoắc Trường Trì cầm lấy quả cà chua Hứa Sơ đưa, Hứa Sơ cắt quả cà chua còn lại.

Hoắc Trường Trì ở lâu trong bếp chỉ thêm vướng víu, Hứa Sơ lần sờ một lúc cũng làm xong hai cái bánh sandwich rồi để Hoắc Trường Trì bưng ra ngoài.

“Ăn có ngon không?” Hứa Sơ rửa sạch tay từ trong nhà bếp đi ra, bên ngoài ra vẻ hỏi han Hoắc Trường Trì nhưng thực chất là đang khoe khoang, “Khi tôi học đại học, tất cả bạn thuê cùng nhà trọ đều quỳ xuống cầu xin tôi nấu cơm cho bọn họ, hiện tại tuy rằng không nhìn thấy gì nhưng so với người khác nấu thì vẫn có thể ăn đúng không.”

Hoắc Trường Trì chỉ mới quen Hứa Sơ được vài giờ cứ như vậy bị ép buộc quen với cách nói chuyện của anh, hắn lựa chọn quên đi sự trào phúng của Hứa Sơ đối với món trứng luộc của mình tối hôm qua. Hoắc Trường Trì uống một ngụm nước rồi nói: “Buổi sáng vẫn tiếp tục xem bản vẽ?”

Hứa Sơ ăn nửa cái bánh, gật đầu nói: “Trước tiên vào phòng làm việc.”

“Tôi sẽ nói cho anh tờ nào là bản vẽ của phòng làm việc, đừng sợ.” Anh lại cắn một miếng sandwich, nuốt xuống, rồi bổ thêm một câu.

Hoắc Trường Trì bị Hứa Sơ làm cho tức giận đến bật cười: “Trên bản vẽ có viết tên.”

Một lọn tóc của Hứa Sơ rủ xuống dính chút muối trên bánh sandwich nhưng anh không hề biết mà vẫn tiếp tục ăn, Hoắc Trường Trì lại không nhìn được liền bắt Hứa Sơ không được cử động rồi giúp anh lấy chỗ muối đó đi, sau khi dùng khăn ướt lau tay hắn lại nói bên tai Hứa Sơ: “Cậu nên cắt tóc.”

“Sau khi Hoắc Cửu An nhốt tôi ở đây, tôi cũng không quan tâm đến đầu tóc nữa.” Hứa Sơ ăn xong một cái sandwich, xoa xoa tay, lại dùng tay đo xem tóc dài đến mức nào.

Hoắc Trường Trì hỏi anh: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”

“Tôi không để ý ngày, ba hoặc năm tháng gì đó? Hay là nửa năm?” Hứa Sơ nghĩ rồi lại nói : “Hình như rất lâu rồi.”

Hoắc Trường Trì nhìn làn da tái nhợt mà những mạch máu xanh xanh của Hứa Sơ liền kết luận rằng chỉ có thể là một thời gian dài không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mới có thể trở nên như vậy, hắn cảm thấy Hứa Sơ có chút đáng thương.

“Khi tôi vừa mới bị mù Hoắc Cửu An tới tìm tôi đưa tôi đi bệnh viện khám.” Hứa Sơ nhớ lại, “Khi đó tôi đang ở nhà mình. Có một ngày tôi nói là tôi muốn đi học lớp dạy xoa bóp dành cho người mù —— ”

Hoắc Trường Trì nghe đến bốn chữ này liền bị sặc nước, ho lên, Hứa Sơ không vui nhíu mày nói với Hoắc Trường Trì: “Buồn cười lắm sao? Tôi chỉ là một người mù, có thể làm gì được?”

“Sau đó thì sao?” Hoắc Trường Trì không phải là cảm thấy buồn cười, hắn chỉ là không thể tưởng tượng nối cảnh tượng Hứa Sơ dùng đôi tay vừa lạnh vừa mềm kia đi xoa bóp sẽ thế nào.

“Sau đó Hoắc Cửa An đưa tôi đến đây…” Trên mặt Hứa Sơ hiện lên sự chán ghét, anh đẩy đĩa thức ăn ra rồi nói, “Anh dọn dẹp đi.”

09:00 a.m.

Hoắc Trường Trì rửa bắt rất lâu, lần mần đến chín giờ mới bước vào phòng làm việc.

Hứa Sơ nói rằng vào phòng làm việc đối chiếu bản vẽ có thể sẽ rõ ràng hơn một ít, Hoắc Trường Trì để Hứa Sơ ngồi vào vị trí bân cạnh bàn làm việc bằng gỗ còn mình thì ngồi vào vị trí làm việc của Hoắc Cửu An.

Bàn làm việc của Hoắc Cửu An là một cái bàn rất to làm bằng gỗ sơn màu trắng, chân bàn là bốn đế hình trụ, bên trái bàn đặt hai màn hính máy tính, bàn phím đặt một bên và một cái bảng toàn bản vẽ và các chữ số.

Một bên khác hẳn dùng để đặt những đồ đạc linh tinh nhưng bây giờ trống không không có gì cả.

Trong thư phòng được kê vài giá sách nối nhau dựa sát vào tường, bên trong đặt rất nhiều sách, một bên khác là phông chiếu, máy chiếu được lắp bên cạnh đèn trần.

Bàn làm việc kê sát tường trắng.

Một không gian làm việc vô cùng ngột ngạt. Hoắc Trường Trì đánh giá trong lòng.

“Bắt đầu đi.” Hứa Sơ ngồi giống như giáo sư chuẩn bị giảng bài ra lệnh.

Các bộ phận trong phòng làm việc được thiết kế vô cùng phức tạp, so với những phòng khác thì bố trí thêm nhiều hệ thống dây điện rắc rồi phức tạp, Hoắc Trường Trì vắt hết óc suy nghĩ, Hứa Sơ thì vẫn suy nghĩ đến tận giữa trưa vẫn không nói gì.

Ban đầu Hoắc Trường Trì còn ngồi đối diện Hứa Sơ, sau đó đặt bản vẻ trước mặt Hứa Sơ, nắm tay anh kéo kéo theo mấy đường vẽ.

“Nơi này cần phải…” Dưới sự chỉ dẫn của Hoắc Trường Trì, ngón tay của Hứa Sơ chạm phải một chỗ khá thô ráp sần sùi.


Bản thiết kế này là do Hoắc Cửu An vẽ tay sau đó dùng bút máy vẽ lên có lưu lại một vài dấu vết, ngón tay Hứa Sơ đảo quanh chỗ đó: “Đây có phải là tương đối diện máy chiếu?”

“Đúng.” Sau khi Hoắc Trường Trì đối chiếu xong liền khẳng định với Hứa Sơ.

“Dẫn tôi đến đó.” Hứa Sơ đứng lên, lôi kéo cánh tay Hoắc Trường Trì.

Hoắc Trường Trì ước lượng vị trí rồi dẫn Hứa Sơ đi tới.

Cửa thư phòng đã bị khóa, bên trong cũng trải kín thảm. Hứa Sơ đứng lại, sờ soạng một lúc thì quay đầu gọi Hoắc Trường Trì: “Hoắc ca ca, xem giúp tôi chỗ này thế nào.”

Hoắc Trường Trì cũng ngồi xổm xuồng, Hứa Sơ nắm tay hắn chỉ dẫn: “Anh sờ xem, chỗ này có phải có cái gì không?”

Hoắc Trường Trì cảm nhận cảm giác dưới tay, thảm len dày chất lượng rất tốt, đúng như Hứa Sơ nói bên dưới thảm có một đoạn dây nhỏ dài gồ lên khoảng chừng mười xen ti mét, nối thành một góc vuông kéo dài về phía trước.

Hoắc Trường Trì và Hứa Sơ sờ soạng một vòng tìm thấy một cửa vuông.

Hứa Sơ lấy ngón tay đẩy vào bên trong, đẩy không vào liền vạch thảm lên. Hoắc Trường Trì thấy Hứa Sơ không nhìn được lại khổ công tốn sức tìm kiếm thì bảo anh buông tay để hắn lên kéo tiếp, kéo nhẹ một cái đã vạch được thảm len lên để lộ sàn nhà sậm màu.

“Có cần tìm cái gì cật lên không?” Hoắc Trường Trì hỏi, định đến nhà bếp tìm kéo hay gì đó.

Hứa Sơ bảo hắn chờ một chút còn mình thì quỳ ở một bên, khom người tìm tòi trên sàn nhà, đẩy về phía trước, sàn nhà cứ thế xê dịch.

Dưới sàn nhà có một lỗ khóa, trên bề mặt đã tích tụ một lớp bụi mỏng.

Hứa Sơ đẩy ra thảm ra, đầu ngón tay liền thử sờ vào thì bị Hoắc Trường Trì bắt được: “Là lỗ khóa, đừng sờ, hơi bẩn một chút.”

“Chìa khóa anh mang đến có thể mở ra không?” Hứa Sơ hỏi.

Hoắc Trường Trì để Hứa Sơ đợi một lát còn mình thì ra phòng khách cầm một chùm chìa khóa lớn đi vào, tỉ mỉ đối chiếu từng chìa với lỗ khóa.

Lỗ khóa là kiểu phục cổ, trong chùm chìa khóa cũng chỉ có một chìa theo phong cách này, Hoắc Trường Trì đoán là cái chìa này liền thử cắm vào trong lỗ khóa.

Hứa Sơ ngăn hắn lại: “Trước tiên từ từ đã.”

“Làm sao vậy?” Hoắc Trường Trì hỏi.

Hứa Sơ nói một cách tội nghiệp: “Tôi có chút đói bụng.”

12: 00 a. m.

Cuối cùng vẫn là Hứa Sơ làm bữa trưa, anh rất thích vào bếp, trước đây Hoắc Cửu An khóa cửa nhà bếp khiến anh không thể phát huy sở trường của mình hiện nay cửa mở, Hoắc Trường Trì cũng không để ý trông chừng khiến anh chỉ muốn ngủ luôn trong bếp để làm cơm.

Hoắc Trường Trì thực ra là không có sức để trông chừng Hứa Sơ.

Lúc này đã cách rất lâu so với lần cuối hắn vẫn liên lạc được với thế giới bên ngoài, đối với Hoắc Trường Trì lúc này cùng với Hứa Sơ chơi trò thoát khỏi căn nhà cũng như một hành động giết thời gian trong khi chờ đợi cảnh sát đến giải cứu.

Nếu như Hứa Sơ có thể phá hủy cái nhà giam do Hoắc Cửu An tạo ra này là tốt nhất, cho dù không phá được hắn cũng sẽ tìm cách mang Hứa Sơ ra ngoài. Đây cũng không phải là vấn đề.

Trong hai mươi tiếng vừa qua, tế bào trên cơ thể Hoắc Trường Trì không cách nào thích ứng được với hoàn cảnh nhàn rỗi bị động như lúc này, sự nóng nảy và ý thức muốn phản kháng trong lòng khiến hắn đứng ngồi không yên, vừa suy nghĩ xem hoạt động giải cứu bên ngoài đã tiến hành đến đâu, vừa mong đợi một giây sau đã có người phá cửa vào, nhưng hắn lại lo sợ rằng bản thân mình hi vọng quá nhiều sẽ không thể vượt qua được mấy ngày sau.

Hoắc Trường Trì rất không yên lòng, tẻ nhạt ngồi suy đoán, bởi vì suy đoán sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng sẽ không ảnh hưởng sự thực.

Nhưng bị nhốt trong một không gian vuông vức khép kín như này dù có là ai cũng sẽ suy nghĩ lung tung.

May mà cái đồng hồ Hứa Sơ đặt trong phòng bếp bỗng reo chuông dời đi một phần lực chú ý của hắn.

Hứa Sơ có một cái đồng hồ báo thức dành cho người mù, có thể dùng âm thanh để báo giờ, trong lúc nấu cơm phát huy tác dụng rất lớn. Đồng hồ báo thức kêu “keng keng keng” mấy lần, một giọng nữ đọc giờ vang lên “năm phút đã trôi qua”, nhà bếp lại vang lên một chuỗi âm thanh lạch cạnh loẹt xoẹt.

Hứa Sơ bưng đồ ăn đi ra, một bàn đồ ăn gồm rau trộn, thịt luộc và quả trám muối.

“Cơm ở trong nồi, anh đi xới cơm đi.” Hứa Sơ dặn dò Hoắc Trường Trì.

Hoắc Trường Trì tiến vào nhà bếp, thực sự là vô cùng lộn xộn, hắn quay đầu lại nhìn Hứa Sơ một chút, Hứa Sơ bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Hoắc ca ca, tôi muốn có nửa bát cơm trước.”

Người mù cũng đừng nấu cơm, ăn trứng luộc bổ dưỡng biết bao. Hoắc Trường Trì xới bát cơm đưa cho anh.

Không thể không nói, cơm Hứa Sơ nấu ăn ngon hơn cơm của Hoắc Trường Trì rất nhiều, quả trám muối hơi chua lại cay cay, thịt luộc đun vừa chín, rau trộn cũng rất vừa miệng, nếu như Hứa Sơ có thể nhìn thấy có lẽ sẽ nấu một bàn ăn lớn.

Hứa Sơ rất tự nhiên chỉ huy Hoắc Trường Trì trước tiên lấy cho anh đĩa rau, sau đó là cái thìa xúc cơm ăn, giống như đứa trẻ con mẫu giáo trộn một bát cơm lớn ăn.

Hứa Sơ trộn đều thức ăn, xúc một miếng to đưa vào miệng rồi phát ra thanh âm thỏa mãn.

“Cậu nhìn qua tâm trạng có vẻ rất tốt?” Hoắc Trường Trì không hiểu vì sao Hứa Sơ lại thoải mái bởi vì tâm trạng hắn đang không vui nổi.

“Thực sự rất tốt.” Hứa Sơ thừa nhận, “Bởi vì tôi đang giành lấy tự do.”

Sự nhẹ nhõm của Hứa Sơ khiến cho Hoắc Trường Trì cảm thấy thời gian chờ đợi như vậy cũng rất đáng.

“Hơn nữa còn có Hoắc ca ca ở bên cạnh.” Hứa Sơ nói, “Bình thương vào buổi chiều Hoắc Cửu An sẽ mang thức ăn về cho tôi, luôn luôn là hắn nói chuyện một mình.”

Hoắc Trường Trì nghĩ lại lúc mình vừa mới vào cửa ngày hôm qua, Hứa Sơ lạnh nhạt và sự chán ghét không hề che dấu. Có lẽ tình cảnh ở chung giữa Hứa Sơ và Hoắc Cửu An vẫn luôn căng thẳng như vậy.

“Thực ra tôi vẫn rất sợ anh chính là Hoắc Cửu An.” Hứa Sơ nhẹ giọng nói, “Dù sao tôi cũng không nhìn thấy gì, lúc nãy khi anh muốn mở khóa tôi liền nghĩ có khi nào hai người đã thông dồng với nhau, mở khóa ra thứ đang chờ đợi tôi chính là Hoắc Cửu An đứng ngoài cửa.”


“Cho nên cậu không cho tôi mở?”

Hứa Sơ lắc lắc đầu: “Không phải, ta đột nhiên nghĩ đến việc trước cửa có máy cảm ứng, như vậy sau cánh cửa kia chắc gì không có? Anh xem bản vẽ thì không hiểu, tôi thì không nhìn thấy gì mà thời gian của chúng ta lại không thiếu, hay là trước hết cứ làm bừa đã, xem hết bản thiết kế rồi nói chuyện sau.”

Hoắc Trường Trì suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Ăn trong chốc lát, hắn nói với Hứa Sơ: “Không có Hoắc Cửu An, lúc này cậu có lật tung Hồng Kông lên cũng chỉ có thể tìm được tôi.”

Hứa Sơ cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng.

2:00 p.m.

Bữa trưa Hứa Sơ ăn quá nhiều, huyết áp tụt xuống tập trung hết vào dạ dày không có cách nào suy nghĩ, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Hoắc Trường Trì tự giác đi vào phòng bếp “chùi mông” cho anh, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ ngăn nắp, Hứa Sơ nằm trên đất xoay trái xoay phải không ra làm sao.

“Hứa Sơ, ” Hoắc Trường Trì đi tới, không biết nên làm gì đối với sinh vật đang không ngừng nhúc nhích kia, “Chiều nay định làm gì?”

Hứa Sơ xoay người nằm ngửa nói: “Tôi đang chờ anh đây.”

“Chờ tôi làm gì?” Hoắc Trường Trì ngồi ở một bên ghế salông, chân cách Hứa Sơ đầu không xa.

“Anh nói trong phòng làm việc của Hoắc Cửu An có máy chiếu, mở máy tính của hắn ra xem trong đó có gì.” Hứa Sơ duỗi thẳng tay, một lúc sau mò đến chân Hoắc Trường Trì.

Anh lại xoay người nằm sấp, bò về phía Hoắc Trường Trì, nằm sấp gối lên đầu gối hắn: “Mệt mỏi quá, Hoắc ca ca xoa bóp cho tôi đi.”

Hoắc Trường Trì là một người nghiêm túc đứng đắn, khi còn trẻ cũng đã từng trải qua chuyện phong nguyệt, khi đó là lúc hắn mới tiếp quản sản nghiệp của Hoắc thị, nam nữ đều muốn bò lên giường của hắn. Mỗi khi Hoắc Trường Trì gặp phải tình huống này sẽ chọn cách rời đi, sau đó không lâu tất cả mọi người biết hắn không thích nên cũng không chơi trò này nữa.

Ngày hôm nay Hứa Sơ như vậy, có lẽ là Hứa Sơ đang đùa dai không lẫn lộn tình dục hoặc lợi ích, Hoắc Trường Trì cũng không phản cảm, chỉ cần cảm thấy Hứa Sơ không làm vướng tay vướng chân liền ổn.

Nhưng ngay lập tức Hứa Sơ ấn lại đầu gối hắn đứng lên, cúi người lần tìm tay của hắn: “Nắm tay lại.”

Hoắc Trường Trì yên lặng giơ tay lên tránh được Hứa Sơ, hắn đứng lên nắm cùi chỏ của anh rồi đi vào phòng làm việc.

Máy tính của Hoắc Cửu An bật lên có mật khẩu, Hứa Sơ mặt không cảm xúc nói ra tám con số, Hoắc Trường Trì đánh số vào máy liền đăng nhập.

“Mấy số trước chắc là sinh nhật Hoắc Cửu An.” Hoắc Trường Trì nói, “Tôi nhớ tới hắn sinh nhật vào giữa tháng chín.”

Hứa Sơ gật đầu: “Đúng, sau đó là sinh nhật tôi, còn muốn hỏi gì nữa không.”

Hoắc Trường Trì liếc nhìn anh một cái, rồi nhìn lướt qua tài liệu Hoắc Cửa An đã xem gần đây nhất.

Hắn mở ra là một tệp video, chỉ có hơn mười phút tiêu đề là “Học trưởng”.

Hoắc Trường Trì không hỏi Hứa Sơ mà tự mở ra.

Trên màn hình là bóng lưng của một người con trai, địa điểm là trên giảng đường, bảng đen vẫn trống rỗng, phía trước là mấy sinh viên ngồi thưa thớt.

“Cậu vỗ cái gì?” Bóng lưng cũng không quay đầu lại hỏi người đang quay phim, giọng nói có chút lạnh lùng nhưng ngữ khí khá nhẹ nhàng.

Hoắc Trường Trì cảm thấy thân thể Hứa Sơ cứng đờ.

“Vỗ anh đó học trưởng.” Người quay phim lại nói.

Bóng lưng quay lại, quả nhiên là Hứa Sơ khi còn là sinh viên. Hoắc Trường Trì không nghĩ sai, là lúc Hứa Sơ vẫn còn có thể nhìn thấy, đôi mắt anh linh hoạt cực kỳ, con người màu hổ phách nhìn vào ống kính mang theo ý cười và sự dung túng: “Vậy ta nếu tôi không phối hợp với cậu thì sao?”

“Cười một cái đi?” Người quay phim yêu cầu.

“Được.” Hứa Sơ nở nụ cười với người đang quay phim.

Video ngừng, lưu lại trên màn hình là nụ cười của Hứa Sơ.

Hoắc Cửu An và Hứa Sơ đều trầm mặc, qua ba bốn mươi giây sau Hứa Sơ nói: “Chắc anh cũng đoán được quan hệ của tôi và Hoắc Cửu An, có thể là trước đây nhưng tôi có thể đảm bảo những gì anh nghĩ khác xa hiện thực.”

“Tôi không đoán.” Hoắc Trường Trì nói, “Cậu có thể tự nói cho tôi.”

Hứa Sơ chần chờ khép miệng nói “Vẫn là… để lần sau đi.”

3:00 p.m.

Hoắc Trường Trì vốn cũng không nghĩ Hứa Sơ sẽ nói mọi chuyện cho mình sớm như vậy. Nếu như khả năng bọn họ có thể ra ngoài không cao hắn cũng không phải rất quan tâm liền chuyển đề tài, hỏi ý kiến của Hứa Sơ: “Có xem máy tính nữa không?”

“Thôi.” Hứa Sơ biết thời biết thế nói “Chúng ta xem những thứ khác trong phòng đi.”

Hoắc Trường Trì ừ một tiếng, mở hết đồ đạc trong phòng ra, tìm được chỗ vừa mới nói qua lúc sáng tiếp tục quan sát xung quanh.

Bên dưới bàn làm việc là trung tâm của hệ thống dây điện, đủ mọi màu sắc lộn xộn khiến Hoắc Trường Trì không biết hình dung như thế nào, bàn tay đang nắm tay Hứa Sơ chỉ theo bản vẽ cũng ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Hứa Sơ hỏi.


Hoắc Trường Trì nói: “Chỗ này…”

“Rất phức tạp?”

“Đúng thế.”

“Vậy trước bỏ qua, tôi biết sơ sơ.” Tay Hứa Sơ vuốt ve trang giấy.

Hoắc Trường Trì nghiêng đầu nhìn thấy tóc mái Hứa Sơ rủ xuống, nhìn qua rất ảnh hưởng đến hình dáng bên ngoài. Hắn phát hiện mình có chút ám ảnh cưỡng chế, cho dù biết Hứa Sơ không nhìn thấy gì nhưng vẫn không khống chế được tay mình giúp Hứa Sơ vén tóc ra sau tai.

Hứa Sơ cảm giác được hành động của Hoắc Trường Trì theo phản xạ nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu về của hắn, khóe miệng ngậm cười nói cám ơn: “Cảm ơn Hoắc ca ca.”

“Không cần cám ơn.” Hoắc Trường Trì không được tự nhiên rút tay về.

“Tay của Hoắc ca ca có nhiệt độ rất cao, tay của tôi cũng được tay anh ủ ấm lên rồi.” Hứa Sơ cảm thấy dáng vẻ đứng đắn của Hoắc Trường Trì rất buồn cười, đùa giỡn rất đã nghiền liền nói gần nói xa với hắn.

“Hứa Sơ.” Hoắc Trường Trì tránh đi, ấn vai Hứa Sơ không cho anh lại gần, “Hoắc Cửu An gọi cậu là học trưởng?”

“Hả?” Hứa Sơ nghe đến Hoắc Cửu An liền tháo lực khiến Hoắc Trường Trì bị chọc cười.

“Cậu bao nhiêu tuối?” Hoắc Trường Trì nhìn gần mặt Hứa Sơ, nói ra nghi vấn trong lòng. Nước da Hứa Sơ nhìn gần gần như trong suốt, môi hồng răng trắng, giống như một sinh viên gầy yếu cả hè không ra khỏi nhà.

“Tôi lớn hơn Hoắc Cửu An hai tuổi.” Hứa Sơ trả lời, “Không phải anh chỉ lớn hơn hắn một tuổi thôi đấy chứ, chẳng lẽ là Hoắc đệ đệ?”

“… Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi.” Hoắc Trường Trì nói.

“Kém bốn tuổi.” Hứa Sơ suy tư, “Theo quan niệm của người Trung Quốc chúng ta kém bốn tuổi là đẹp đôi nhất, Hoắc ca ca chòm sao của anh là gì?”

Hoắc Trường Trì cũng không muốn nói cho anh biết, miễn cho Hứa Sơ lại xả ra kiến thức về chòm sao của nước ngoài, hắn làm như không nghe thấy gì tiếp tục nói về bản thiết kế với Hứa Sơ.

Hứa Sơ hết sức phối hợp nghe hắn nói xong chỗ bản vẽ còn lại.

Vòng qua bàn học, những phần phía sau vẫn như trước Hoắc Trường Trì nói qua một cách đơn giản sau đó Hứa Sơ nói: “Vừa nãy chúng ta bỏ qua chỗ này, hình như tôi nói đến, anh nghe xem tôi đối chiếu có chính xác không?”

“Ở giữa có một đường màu đỏ, một phần tư vòng ở bên ngoài…”

Hứa Sơ nói rất chính xác, Hoắc Trường Trì liền thoải mái nghe anh nói xong cũng không tìm ra vấn đề gì, Hứa Sơ nói chính xác mọi đường đi của mạch. Sau khi Hứa Sơ nói xong thấy Hoắc Trường Trì không đưa ra ý kiến khác thì vẻ mặt của anh tràn đầy xem thường.

“Ổ khóa khi nãy chính xác được đặt dưới bàn làm việc, máy chủ cài đặt chương trình được đặt ở bên dưới.” Hứa Sơ nói: “Tôi còn tưởng Hoắc Cửu An sẽ làm riêng một căn phòng để giấu máy chủ nhưng đã đánh giá cao hắn, mở ra rồi cắt điện là được, đầu tiên lật thảm dưới bàn lên.”

Anh nhảy lên ghế, một tay vịn mặt bàn, một tay duỗi tại trên mặt sàn lục lọi, Hoắc Trường Trì cũng cùng anh tìm kiếm trên mặt thảm.

Sờ soạng một lúc nhưng vẫn không tìm được ổ khóa giống với cái dưới thảm lúc nãy.

“Có cần lật hết thảm trong phòng lên không?” Hoắc Trường Trì đứng lên tìm xung quanh phòng.

Hứa Sơ chắc chắn nói: “Không được.”

Hứa Sơ trầm mặt quỳ trên thảm tìm tòi một lúc, Hoắc Trường Trì muốn kéo anh đứng dậy anh lại vung tay hắn ra: “Bản vẽ còn vài tờ khác đúng không?”

“Bảy tờ A3, một tờ A0.” Hoắc Trường Trì đếm lại rồi nói cho anh biết.

Hứa Sơ vẫn ngồi dưới sàn không đứng lên, Hoắc Trường Trì đỡ em anh mạnh mẽ ôm lấy sau đó bế anh ngồi lên ghế.

“Bảy tấm đều có ghi tên hết hả?” Hứa Sơ hình như không phát hiện ra việc mình bị Hoắc Trường Trì sắp xếp.

“A0 không ghi tên, A3 có một tờ ghi “Phòng khách”.” Hoắc Trường Trì lật xem từng tờ, “Bản vẽ phòng ngủ không có tên… Phòng ăn… Hứa Sơ.”

Hoắc Trường Trì lật hết đồ lên, đột nhiên gọi Hứa Sơ: “Có hai tờ không giống với thiết kế phòng ở, giống như….”

“Vòng tay và vòng chân của tôi?” Hứa Sơ giúp hắn nói nốt.

“Đúng vậy, còn ba tờ khác không rõ là gì.” Hoắc Trường Trì phân loại các bản thiết kế rồi đặt lên bàn.

“Hoắc ca ca, anh có thể tả lại ba tờ kia như thế nào không?” Hứa Sơ khẩu khí dồn dập hỏi, giống như đã nghĩ đến cái gì đó.

Hoắc Trường Trì nhìn kĩ ba bản thiết kế có cảm giác đã từng thấy ở đâu đó, hắn cầm lên một tờ so sánh với bản thiết kế phòng làm việc, lại đem hai bản thiết kế còn lại so sánh với phòng ngủ và phòng khách, sau một lúc mới nói: “Xem đường viền thì chính là phòng làm việc, phòng ngủ, phòng khách… Thế nhưng hệ thống dây điện lại khác.”

Lòng Hứa Sơ lạnh đi.

“Vậy…” anh nói với Hoắc Trường Trì rất chậm, “Anh xem bản vẽ vòng tay, vòng chân có phải xung quanh đều có phải có vài chỗ giống với thiết kế trong phòng làm việc và dưới bàn, có mấy đường kẻ giống nhau xếp thành hàng, ở giữa có mấy đường dây liên kết?”

Hoắc Trường Trì dựa theo những gì Hứa Sơ nói cẩn thận kiểm tra bản vẽ, sau đó xác nhận những gì Hứa Sơ vừa nói: “Có.”

Hứa Sơ yên lặng trong chốc lát, miễn cưỡng nói: “Tôi biết rồi, anh để tôi suy nghĩ một lúc.”

Hoắc Trường Trì thấy Hứa Sơ thất vọng như vậy có chút không quen đành mở lời an ủi: “Không cần phải gấp, chúng ta không thiếu thời gian.”

“Không phải vấn đề thời gian…” Hứa Sơ trả lời, đột nhiên nằm úp sấp trên bàn, mặt dán vào mặt bàn than thở, “Thật là phiền phức quá Hoắc ca ca!”

Hoắc Trường Trì không biết phải nói gì mới tốt, hắn ít khi rơi vài hoàn cảnh không biết làm gì như lúc này cho nên đối mặt với Hứa Sơ đang oán giận liền không biết làm thế nào.

“Cứ từ từ có lẽ sẽ tìm ra cách giải quyết.” Hứa Sơ còn nói.

Sẽ tốt thôi, Hoắc Trường Trì nghĩ rằng mình sẽ nói như vậy nhưng cuối cùng hắn thật sự cũng chỉ nói được những lời đó, hắn hỏi Hứa Sơ: “Nếu phá từ bên ngoài vào thì sao?”

Hứa Sơ ngẩn người, mãi sau mới trả lời: “Thì… chắc là… cũng coi như là giải quyết đi.”

Hoắc Trường Trì gật gật đầu, nghĩ đến Hứa Sơ không nhìn thấy được hắn lại nói thêm một tiếng “tốt”.

Tóc Hứa Sơ che hết nửa khuôn mặt nên Hoắc Trường Trì không chú ý rằng khi trả lời sắc mặt Hứa Sơ có chút miễn cưỡng, thậm chí mang theo một chút đau khổ.

6:30 p.m.

Hứa Sơ buồn đến mức ngay cả cơm tối cũng không có tâm trạng nấu, từ trước đến nay Hoắc Trường Trì có thể ngồi lâu một chỗ hơn bất kì ai khác cuối cùng cũng chịu thua đứng trước tủ lạnh, suy nghĩ chuyện nhân sinh —— còn không bằng đi dọn dẹp nhà bếp một chút.


Hoắc Trường Trì vừa vào bếp không lâu thì Hứa Sơ cũng theo vào, không có sức chỉ trích Hoắc Trường Trì bỏ đói anh đến mức hạ đường huyết, còn nói: “Hạ đường huyết thì không thể nào suy nghĩ được.”

Hoắc Trường Trì không lên tiếng, Hứa Sơ liền tự nhủ: “Lẽ nào Hoắc ca ca không ở nhà bếp, hay đi toilet rồi.”

Hoắc Trường Trì dùng sức mở cửa tủ lạnh để tạo ra tiếng động biểu thị mình đang ở đây, sau đó hắn lấy một nồi nước đặt lên bếp dựa theo sự chỉ đạo của Hứa Sơ đun nước rót vào trong mì, hương vị tuy rằng không quá ngon nhưng ít ra vẫn có thể ăn được.

Ăn xong Hoắc Trường Trì hỏi Hứa Sơ buổi tối có xem bản vẽ nữa không.

“Đến trường học còn cho học sinh nghỉ mấy ngày.” Hứa Sơ nói, “Thầy Hoắc cũng nên cho tôi nghỉ một tối.”

“Tôi không…” Hoắc Trường Trì phát hiện mình lại bị Hứa Sơ làm cho loạn, nói vài chữ liền thôi, Hứa Sơ ăn chút gì đó xong lại có sức lực trêu đùa người khác khiến Hoắc Trường Trì yên tâm hơn một chút.

“Nhưng trước đây ba tôi cũng thường nói, làm không đến nơi đến chốn là vô trách nhiệm.” Hứa Sơ đẩy đẩy bát trước mặt, gọi Hoắc Trường Trì múc thêm cho mình một bát, “Học sinh nên giống như chiến sĩ chăm chỉ học hành đến tận lúc cuối cùng khi vào phòng thi.”

“Hứa Sơ, trong khoảng thời gian cậu bị giam ở đây, người nhà của cậu ở đâu?” Hứa Sơ nhắc đến khiến Hoắc Trường Trì lúc này mới nghĩ về chuyện Hứa Sơ bị giam lâu như vậy, tại sao không có ai phát hiện.

Hứa Sơ nói không chút do dự: “Khi tôi come out, ba mẹ liền cắt đứt quan hệ.”

Hoắc Trường Trì không nói thêm gì nữa.

“Come out chính là thừa nhận tính hướng của mình với người trong nhà, tôi là đồng tính luyến ái.” Hứa Sơ cho rằng Hoắc Trường Trì không hiểu liền giải thích giống như việc đang nói về bản vẽ.

Cuối cùng Hứa Sơ vẫn cho Hoắc Trường Trì một buổi tối nghỉ ngơi không phải “học”, Hoắc Trường Trì liền mở máy tính của Hoắc Cửu An tìm được một bộ phim cũ liền gọi Hứa Sơ tới nghe.

9:30 p.m.

Hứa Sơ co chân ngồi trên giường, mái tóc ẩm ướt lại bị Hoắc Trường Trì cầm khăn bông phủ lên.

Hoắc Trường Trì tìm thấy trong phòng làm việc một cuốn sách liền cầm vào phòng  ngủ, ngồi xuống một bên giường.

Trong lúc lật sách hắn lơ đang nhìn Hứa Sơ một cái, Hứa Sơ đang lau tóc từ dưới lên làm lộ ra một phần cái gáy, anh mặc áo nhủ có chút lộn xộn, cái nốt ruồi son trên cổ cũng theo động tác tay lấp ló sau cổ áo lúc ẩn lúc hiện.

Hoắc Trường Trì nhìn, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại một đoạn ký ức ngày trước. Hắn cuối cùng cũng nhớ ra vì sao khi nghe tên Hứa Sơ lại cảm thấy quen thuộc như vậy, hắn cùng với Hứa Sơ trước kia đã có cái duyên phận tình một đêm.

Cái đêm tình mà giờ nghĩ lại vẫn thấy miệng lưỡi khô khốc.

Khoảng chừng bảy, tám năm trước đây công ty vận tải đường biển của Hoắc Trường Trì hạ thủy mọt tàu du lịch mới, xuất phát từ Hồng Kông đi đến Xung Thằng(1), hành trình mười ngày, hắn đương nhiên cũng ở trên thuyền.

(1) Xung Thằng : Okinawa (Nhật:  沖縄県  (Xung Thằng Huyện) Okinawa-ken?) là tỉnh cực Nam của Nhật Bản bao gồm hàng trăm đảo thuộc quần đảo Ryukyu. Trung tâm hành chính là thành phố Naha nằm trên đảo lớn nhất của quần đảo là đảo Okinawa. Quần đảo Senkaku cũng được Nhật Bản đặt vào phạm vi hành chính của tỉnh Okinawa.  Tỉnh Okinawa bao trùm quần đảo Ryukyu (thuộc quần đảo Nansei) chạy dài hơn 1000 km từ phía Tây Nam Kyushu đến tận Đài Loan và phân thành ba nhóm đảo chính.

Lần đó bởi vì một số nguyên nhân nên làm sự kiện rất lớn, muốn lấy được một tấm vé cũng vô cùng khó, còn bị truyền thông trong nước gọi là Đông Phương đại thiết hào(2), ông nội của Hoắc Trường Trì không quá thích cái tên này, ông cho rằng nó không rõ ràng.

(2)Đông Phương đại thiết hào : Theo tôi tìm hiểu thì ý là “ Titanic của Phương Đông”,  铁达号 (Đại thiết hào) chính là phiên âm ra tiếng Trung của Titanic.

Một đêm trước khi hành trình kết thúc, để ăn mừng du thuyền hạ thủy thành công trên thuyền liền tổ chức một buổi vũ hội hóa trang trong sảnh lớn, chỉ cần là khách trên thuyền ai cũng có thể tham gia, trong sảnh hôm đó kín cả nghìn người.

Hoắc Trường Trì lo lắng sẽ xảy ra vấn đề về an ninh, liền để trợ lý tìm cho mình một cái mặt nạ đeo vào giả vờ là khách trên tàu đi thị sát.

Hắn vào muộn, vũ hội đã tiến hành được mọt nửa, ánh đèn u ám, tiệc đứng tràn đầy thức ăn ngon và rượu để du khách tự phục vụ. Không ít du khách uống rượu vào đã hưng phấn đứng tại chỗ hôn nồng nhiệt, tình cảnh vô cùng nóng bỏng.

Hoắc Trường Trì cảm thấy không có vấn đề gì vừa muốn đi lại bị một cái tay kéo lại.

Lúc này hắn nhớ lại đôi tay đó thật sự rất lạnh, nhưng rất mềm mại.

Hoắc Trường Trì quay đầu lại nhìn, là một thanh niên thấp hơn hắn nửa cái đầu đeo mặt nạ che kín nửa trên khuôn mặt, cằm rất gầy, đôi môi hồng hào, trên người phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.

“Tiên sinh, muốn khiêu vũ không?” Đối phương hỏi.

Có lẽ là do ánh sáng u ám và không khí mê muội phá rối hay vì trên người anh có một loại mê hoặc khiến cho Hoắc Trường Trì muốn vi phạm nguyên tắc của mình, quỷ thần xui khiến Hoắc Trường Trì không từ chối.

Nhạc công đổi sang chơi một bản nhạc blu dài động nhân, Hoắc Trường Trì chỉ có thể nhảy nam bước thanh niên liền nhảy bước nữ, dính sát vào người Hoắc Trường Trì, hô hấp của hai người giống như hòa chung làm một, Hoắc Trường Trì cúi đầu nhìn thấy đôi môi hồng mọng nước của thanh niên chỉ 3 cm là  hắn có thể hôn lấy.

Nếu như có thể cùng người này hôn môi hương vị có lẽ sẽ không tệ lắm, Hoắc Trường Trì hai mươi lăm tuổi vô cùng tỉnh táo suy nghĩ.

Nhảy xong một điệu hai người đều có chút động tình, thanh niên đến gần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Có muốm đến phòng của tôi không.”

Hoắc Trường Trì không trả lời mà cùng anh đi ra đại sảnh trên hành lang hành, rất nhanh liền đến phòng của thanh niên kia, là một căn phòng có ban công.

Vừa vào phòng đèn cũng không kịp mở Hoắc Trường Trì không kịp chờ đợi thưởng thức hương rượu trong miệng thanh niên, so với hắn tưởng tượng thì lại càng tuyệt hơn nhiều.

Hoắc Trường Trì lần đầu tiên làm với đàn ông, đối phương cũng rất không thuần thục, giằng co rất lâu mới vào được. Hoắc Trường Trì là sảng khoái còn thanh niên đau đến mức trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Để tiện tiến vào, thanh niên quỳ trên giường, Hoắc Trường Trì đè lên người anh. Dưới ánh trăng hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trắng bóng của người nọ, và nốt ruồi son đỏ như máu sau cổ người kia.

Một hồi làm yêu sảng khoái tràn trề, ngày thứ hai  khi Hoắc Trường Trì tỉnh lại trên giường chỉ còn một mình hắn, du thuyền đã vào bờ, đa số du khách đã xuống thuyền trợ lý tìm hắn muốn phát điên.

Hoắc Trường Trì chỉ nhớ rõ thanh niên nói họ tên mình có hai chữ, hắn cho rằng thanh niên họ Từ liền gọi trợ lý tìm trong danh sách xem có vị khách họ Từ nào tên một chữ không.

Qua nửa năm trợ lý tổng kết tìm được hồ sơ của Hứa Sơ, nghĩ đến vẻ mặt không bình thường của Hoắc Trường Trì liền đem điều tài liệu cho hắn xem, Hoắc Trường Trì đã sớm trôi qua sự thích thú ban đầu, thêm vào đó là công việc bận rộn liền ném qua một bên không đọc kỹ.

—— lại là cậu ta.

Hứa Sơ không biết chuyện gì vẫn đang lau tóc, quay đầu lại gọi Hoắc Trường Trì: “Hoắc ca ca, sao tự nhiên anh ít nói thế.”

11: 30 p.m.

Hoắc Trường Trì nằm một tiếng vẫn không ngủ được.

Ký ức nhiều năm trước về đêm hôm đó giống như một quyển sách cũ mở ra trước mắt Hoắc Trường Trì, hắn không phải là người quá mức khao khát trong chuyện tình dục, công tác chính là nửa kia cuả hắn. Chuyện trên du thuyền năm đó có thể coi như hắn đã làm một việc hoang đường nhất trong đời mình.

Hiện tại một vị nhân vật chính khác đang nằm cạnh hắn. Hứa Sơ ngủ rất sâu không một chút đề phòng nào. Hoắc Trường Trì nghiêng người bật đèn, Hứa Sơ đưa lưng về phía hắn, hắn đưa tay vén tóc Hứa Sơ lên, kéo thấp cổ áo ngủ của anh.

Một nốt ruồi son nho nhỏ nằm trên cổ Hứa Sơ, cũng là nơi trước đây Hoắc Trường Trì đã từng hôn qua.

Hoắc Trường Trì lấy lại bình tĩnh rút tay về, tắt đèn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hết Day 2.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.