Đọc truyện Đoạn Tình Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii – Chương 28: Trở Về
Bởi vì máy bay tư nhân của Bạch Doanh Thần gặp một số vấn đề trục trặc, đợi sửa chữa thì mất rất nhiều thời gian, anh thì không muốn trì hoãn thêm nữa, bởi vì công việc ở Trung Quốc chờ giải quyết còn rất nhiều.
Cho nên đám người Bạch Doanh Thần muốn trở về lại Trung Quốc buộc phải di chuyển bằng con đường khác trừ đường hàng không ra.
Vấn đề tại sao Bạch Doanh Thần và những người còn lại không đi máy bay thông dụng? Đơn giản là vì Bạch Doanh Thần phải vận chuyển rất nhiều hàng hoá từ trụ sở Trung Đông trở về lại Trung Quốc, đi máy bay thông dụng sẽ rất bất tiện.
Lần này Bạch Doanh Thần trở về là đi đường vòng để tránh né áp lực từ những lão đại của những vùng đất khác.
Bởi vì ở Địa Trung Hải, Bạch Doanh Thần chỉ nắm quyền lực ở Trung Đông và Ai Cập.
Nói Bạch Doanh Thần sợ thì không đúng cho lắm, lô hàng lần này đối với Bạch Doanh Thần vô cùng quan trọng, nếu thực sự có kẻ nhúng tay vào thì thực đó là cả một vấn đề.
Bạch Doanh Thần sẽ mất rất nhiều thời gian để giải quyết.
________
Turkey và Russia là hai nước nằm ở phía Bắc và phía Tây của Trung Đông, hai nước này Bạch Doanh Thần có chút quen biết, vì thế anh đã mượn mối quan hệ này để băng thông ra biển Thái Bình Dương, rồi từ Thái Bình Dương trở về lại Trung Quốc.
Đoạn đường trở về lần này cũng khá là dài, nhưng được đi như vậy đó cũng là một trải nghiệm.
Chiếc du thuyền có một không hai đang bồng bềnh trôi trên Thái Bình Dương.
Đường Hân và Swan ngồi thư giãn trên chiếc ghế Sunbeds ở một căn phòng riêng, hướng mắt ra chiếc kính trong suốt để ngắm nhìn vẻ đẹp của đại dương mênh mông.
Swan nhìn chiếc gương trên tay, vừa vuốt chiếc mặt nạ trên mặt cho đều, vừa cất tiếng nói:”Cảm giác này thật là dễ chịu, em chưa bao giờ ngồi trên chiếc thuyền vừa to lớn lại vừa sang trọng như thế này.
Không ngờ rằng, Bạch Doanh Thần lại giàu đến như vậy…”
Đường Hân nằm kế bên, cô khẽ nhắm mắt lại để thư giãn, cảm giác của cô cũng giống như Swan hiện tại.
Nghe Swan nói vậy, Đường Hân mỉm cười:”Anh ta lúc nào cũng thích ra oai như vậy đấy.
Tiền đối với anh ta mà nói…” Đường Hân tặc lưỡi, nghĩ ra một câu thích hợp để diễn tả đúng sự giàu có của Bạch Doanh Thần:”Như cát trên sa mạc vậy đó.
Vừa nhiều, vừa dùng lãng phí.”
________
Nằm vẩn vơ một lúc, Đường Hân lại nghĩ đến chuyện hôm trước, đến giờ cô vẫn còn thắc mắc là tại sao Bạch Doanh Thần lại giúp mình vô điều kiện, thêm vào đó anh ta cũng không có được ích lợi gì khi ra tay giúp mình, thậm chí, anh ta cũng có thể gặp rất nhiều rắc rối.
Dù cho có suy đoán thế nào cũng không thể tìm ra lời giải thích hợp lý, vì vậy, Đường Hân phải gặp Bạch Doanh Thần hỏi cho bằng được.
Nghĩ gì làm đó, Đường Hân ngồi dậy, tháo chiếc mặt nạ dưỡng da xuống, ném vào thùng rác kế bên rồi chạy ra ngoài.
“Ấy, chị đi đâu vậy?” Swan thấy Đường Hân hấp tấp như vậy cô cũng khá hiếu kỳ, cho nên cũng đứng dậy rồi chạy theo, tiện thể đi dạo một vòng, để ngắm nhìn chiếc du thuyền to lớn này.
__________________
__________________
Ở một căn phòng khác, Thẩm Gia Tuyết diện trên người một chiếc đầm màu hồng nhạt, mái tóc đen mượt xõa dài xuống lưng, khuôn mà trắng trẻo, không tì vết lại đang nghiêm túc không khỏi khiến người ta xao xuyến.
Trước giờ Thẩm Gia Tuyết là người rất thích đọc sách, nên hôm nay trở về, Bạch Doanh Thần lo rằng Thẩm Gia Tuyết sẽ cảm thấy buồn chán, vì vậy anh đã chuẩn bị cho cô rất nhiều loại sách phù hợp với sở thích của cô.
Ngồi trên chiếc ghế sofa dài, Thẩm Gia Tuyết nghiêm túc đọc cuốn sách có tên là Tiếng chim hót trên bụi mận gai của Colleen Mccullough.
Trong cuốn sách này có một câu nói cô rất ấn tượng, “Nỗi đau cũng chính là niềm kiêu hãnh trong nàng.
Bởi có ai dám vì tình yêu mà giành giật cả linh mục Ralph – là người vốn sinh ra đã thuộc về chúa? Cuộc sống là chuỗi dài của sợi mâu thuẫn.
Nó luôn đẩy con người ta vào sự lựa chọn, hoặc là cái này hoặc là cái kia mà không cho phép sự trọn vẹn tồn tại.
Nếu có sự lựa chọn vẹn toàn cho tình yêu và danh vọng, đỉnh cao địa vị và hạnh phúc đơn sơ thì có lẽ thế gian đã trở thành thiên đường…!từ lâu rồi.”
Cuốn tiểu thuyết này cô đã đọc qua một lần rồi và cô đã rất thích.
Lúc đầu thì cô cũng chỉ đọc lướt qua, nhưng thực sự mà nói, cuốn tiểu thuyết này không thể nào đọc qua loa được, cho nên nhân lúc có cuốn này ở đây này, Thẩm Gia Tuyết quyết định đọc lại lần nữa để có thể nhìn nhận rõ hơn về tình yêu của một cô gái trẻ có tên là Meggie và vị Linh mục Ralph de Bricassart.
Đó là một tình yêu tội lỗi mà vô cùng mãnh liệt.
Cô gái Meggie chỉ được yêu một lần duy nhất trong đời, nhưng cuối cùng cô cũng đã vượt lên nỗi đau của thân xác và linh hồn để chiến thắng chúa trời.
Thẩm Gia Tuyết dừng mắt trên trang sách, cô đặt cuốn sách trên đùi, cố tình đưa mắt nhìn sang Bạch Doanh Thần, tình yêu giữa cô và Bạch Doanh Thần có thể nói là sự mâu thuẫn rất lớn.
Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, cuộc sống ấm no sung túc và yên bình.
Ngược lại, Bạch Doanh Thần lại sinh ra trong một thế giới đầy ắp những nguy hiểm và chết chóc.
Hai đường thẳng song đột ngột giao nhau lại một điểm ắt cũng có cái gọi là duyên số phân định.
Và dù cho có thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào từ bỏ tình yêu này giống như cô gái Meggie trong cuốn tiểu thuyết kia, yêu mãnh liệt, yêu điên cuồng.
Bạch Doanh Thần bận rộn công việc, ngồi đánh máy vi tính không ngừng nghỉ.
Bất chợt nghiêng đầu thì thấy Thẩm Gia Tuyết đang thẩn thờ nhìn mình.
Bạch Doanh Thần mỉm cười, nhẹ nhàng đóng máy tính lại rồi đi tới phía cô:”Có chỗ nào không hiểu sao?”
Thẩm Gia Tuyết lắc đầu, đặt cuốn sách xuống bàn:”Không có, em đọc sắp xong rồi, chỉ là suy nghĩ một lát thôi.”
“Đưa anh xem nào.”
Thẩm Gia Tuyết mỉm cười, đưa cuốn sách mình vừa đọc cho Bạch Doanh Thần.
Nhìn cuốn tiểu thuyết, Bạch Doanh Thần mỉm cười, trước giờ Thẩm Gia Tuyết là một người đi theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng lại rất thích đọc những cuốn sách có khuynh hướng về chúa trời và tâm linh.
Đây là sở thích của cô nên Bạch Doanh Thần không có ý kiến.
Bạch Doanh Thần cũng đã từng đọc qua cuốn tiểu thuyết này một lần rồi, nhưng anh chỉ đọc qua loa để thư giãn đầu óc.
Bản thân anh cũng đã từng nói:”Trên đời này vốn không có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu.” Vì vậy, anh không hiểu ý mà Thẩm Gia Tuyết đang ám chỉ.
Nhìn qua vài cuốn sách trên bàn, anh đặt cuốn sách mình đang cầm xuống.
Sau đó cầm lên một cuốn sách khác có tên là “Sự im lặng của bầy cừu.” rồi anh đưa cho cô:”Anh nghĩ em sẽ thích cuốn này.”
Thẩm Gia Tuyết mỉm cười cầm lấy, cô không đọc mà đặt nó sang một bên:”Em không đọc nữa, bây giờ em muốn nói chuyện với anh một lát, anh….”
“Cốc cốc..”.