Bạn đang đọc Đoạn Tình Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii – Chương 15: Lấy Được Sự Tin Tưởng
“Bạch thiếu, đã điều tra ra rồi!” Trịnh Thiên gấp rút định nói, nhưng lại khựng lại và đổ dồn ánh mắt về phía Đường Hân.
Cả Bạch Doanh Thần và Đường Hân đều hiểu Trịnh Thiên đang có ý đề phòng.
Lúc này, Đường Hân tự động đứng dậy, mỉm cười nhìn Bạch Doanh Thần:”Hai người nói chuyện đi! Tôi ra ngoài.”
“Ngồi xuống!” Bạch Doanh Thần ấn vai cô ngồi lại vị trí cũ.
Anh hất cằm về phía Trịnh Thiên:”Điều tra được gì?”
Biểu hiện tuy nhỏ nhưng cũng cho thấy được, Đường Hân đã phần nào lấy được sự tin tưởng từ Bạch Doanh Thần.
Được lệnh từ Bạch Doanh Thần, Trịnh Thiên chậm rãi khai báo.
Mặc dù đối với chuyện của Đường Hân, Trịnh Thiên vẫn có chút đề phòng trong bất kể công việc gì.
Tính anh cũng giống như Lôi Duật, luôn quyết đoán, nóng nảy, khó chiều, và chỉ trung thành với một mình chủ nhân của mình.
Nhưng khi được Bạch Doanh Thần cho nói, thì anh biết Bạch thiếu của mình đã có quyết định sẵn.
Anh không lo nữa, tin vào quyết định của Bạch Doanh Thần.
“Cách đây một tiếng, có một người đàn ông ăn mặc trang phục cận vệ ở đây lẻn vào tòa nhà.
Sau khi kiểm xét lại tất cả camera thì mới phát hiện hắn là người giả mạo.
Còn về bưu kiện tôi cũng đã điều tra ra được, hắn cùng hội cùng thuyền với tên giả mạo kia, xuất thân từ một tổ chức ở Anh.
Chúng theo lệnh của chủ nhân đến đây để làm loạn.
Tôi đã bắt hai tên đó lại và đưa chúng đến tầng hầm, đợi Bạch thiếu đến giải quyết…!Còn nữa, hắn theo lệnh, đặt bom vào xe anh là vì…”
“Vì vấn đề địa bàn!” Đường Hân đột nhiên lên tiếng, cắt lời của Trịnh Thiên.
Nhất thời Trịnh Thiên yên lặng, cùng Bạch Doanh Thần đưa mắt nghi hoặc sang nhìn cô.
Trịnh Thiên còn chưa nói, sao cô ấy lại biết.
Đường Hân chậm rãi nói:”Hắn nói Bạch thiếu gia của Hồng Tam Hội giành địa bàn với đại ca của bọn chúng, muốn nhân cơ hội anh ở Trung Đông, bạn gái anh lại mất tích, nên tính kế để giết anh.
Sau khi thành công, ắt hẳn trật tự của Hồng Tam Hội sẽ nổi loạn.
Đây chẳng phải là thời cơ của tên đó sao?” Đường Hân ngồi vắt chân trên ghế, thản nhiên nhìn Bạch Doanh Thần và Trịnh Thiên.
“Lời của cô không sai!…!Bạch thiếu, người ra lệnh lần này là Phổ Thi Phương.”
“Đúng thật là hắn!” Bạch Doanh Thần trông như rất tức giận, anh gằn giọng nói từng chữ.
Đường Hân mới tới nên cũng không biết tại sao Bạch Doanh Thần có thái độ đó khi nghe tới cái tên của Phổ Thi Phương.
“Đem hai tên đó đến đây!” Bạch Doanh Thần lạnh lùng ra lệnh.
Trịnh Thiên gật đầu, nhanh chóng rời khỏi đó.
Đến khi này, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Đường Hân nhìn thấy tâm trạng của Bạch Doanh Thần đã dịu hẳn, cô mới dám cất tiếng:”Cô gái đó đúng thật là bạn gái của anh sao?”
Bạch Doanh Thần liếc nhìn cô với vẻ nghi hoặc, ánh mắt cô lúc này rất đẹp, đẹp đến nỗi không thể cưỡng, ánh mắt này khác xa với ánh mắt thường ngày của Đường Hân, một ánh mắt đã từng mang đầy sát khí, sao bây giờ bỗng trông lại đơn giản tới vậy? Nhưng Bạch Doanh Thần nhìn thấy cô, giống như có chút gì đó là đùa giỡn.
Đường Hân không đợi Bạch Doanh Thần trả lời, nhướng mày hào hứng nói tiếp:”Không ngờ người hung dữ như anh lại có phụ nữ dám bén mảng tới gần!”
Bạch Doanh Thần biết cô đang khiêu khích mình, anh lạnh lùng liếc nhìn cô:”Đường Hân! Cô có tin tôi giết cô ngay tại đây không?”
Đường Hân liếc xéo anh một cái, sau đó nhíu mày:”Tôi hiếu kỳ nên mới hỏi thôi.
Việc gì anh phải hung dữ thế?”
….
Trịnh Thiên nhanh nhẹn bước đi xuống tầng hầm, nhưng khi ra khỏi cửa thang máy lại va trúng vào một người con gái.
Trịnh Thiên vội vã đỡ lấy cô, nhìn cô một lúc rồi mới đỡ cô đứng lên:”Swan, sau này đi đứng cho cẩn thẩn.”
Nói xong, anh gấp rút rời đi.
Swan mê đắm nhìn Trịnh Thiên, cô không thể nào thoát khỏi vẻ đẹp này được.
Sao lại có người ôn nhu như vậy?
Đang mơ màng, bỗng Swan giật mình khi thấy Trịnh Mặc đang ở gần mình, cô theo phản xạ, nhích chân cách anh hai bước.
“Dọa chết tôi rồi!” Swan vỗ vỗ ngực trấn an lại tinh thần.
“Cô đang làm gì vậy?”.
Truyện Bách Hợp
“Không liên quan tới anh.” Swan nhướng mày nói, thấy thái độ của Trịnh Mặc dường như không để ý, lại còn lạnh nhạt quay đi vào trong thang máy bằng kính trong suốt, Swan vội chạy vào, cất tiếng:”Này, khoan đã, đợi tôi với!”
Swan ngoảnh mặt ngước nhìn người đàn ông cạnh mình, trông anh ta cũng rất giống với Trịnh Thiên, tuy có điều anh ta lại không ôn nhu bằng Trịnh Thiên.
Swan dùng khuỷu tay bỗng huých tay anh, hất nhẹ khuôn mặt:”Này, anh cho tôi biết chút ít về Trịnh Thiên đi!”
“Không liên quan đến tôi, muốn biết thì tự mình đi tìm hiểu!”
Thang máy mở, Trịnh Mặc bước ra với vẻ thản nhiên.
Đột nhiên anh quay người lại, nhìn vẻ mặt như đang tức tối của cô:”Nhắc nhở cho cô biết, anh ta không dễ tiếp xúc như cô nghĩ.”
………
Ở một căn phòng khác ngoài mật đạo của tòa nhà.
Hai tên người đàn ông mấy tiếng trước đã giở trò với Bạch Doanh Thần hiện tại đang quỳ trước mặt anh với dáng vẻ vênh váo, xem thường.
Lúc nào hai bọn chúng cũng trừng trừng liếc liếc đám người của Bạch Doanh Thần lẫn cả anh, bọn chúng vốn đã biết toàn bộ tính cách cũng giống như tác phong của anh, làm hại đến anh mà lại rơi vào trong tay anh, chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn không cảm thấy chút gì là sợ hãi.
Giống như rằng chúng luôn tuân theo lời tuyên thệ với Phổ Thi Phương, dù chết cũng không khuất phục trước kẻ thù.
Bạch Doanh Thần đứng dậy khỏi ghế, tiến tới xách cổ áo của một tên lên, trừng mắt, ghé sát mặt, gằn từng chữ như mệnh lệnh, ép hắn không trả lời không được.
“Các người giấu cô ấy ở đâu?”
Một tràng tiếng Anh đáp lại anh lộ rõ bản chất khinh thường:”Muốn biết thì tự đi mà tìm.”
Bạch Doanh Thần hung hãn hất tên đó nằm lăn xuống đất, vì bị trói, không có lực chống đỡ, nên khi hắn ngã xuống liền kêu đau một tiếng.
Sau khi nhìn bọn chúng bằng ánh mắt căm hận, Bạch Doanh Thần quay sang nhìn Trịnh Thiên:”Gọi cho Phổ Thi Phương tới đem người của hắn về!”
“Vâng, Bạch thiếu!”
Bạch Doanh Thần hài lòng, mỉm cười bước tới ghế ngồi, phất tay ra lệnh cho đám vệ sĩ đằng sau, thanh âm nhẹ nhàng mà đùa giỡn:”Trước khi Phổ thiếu đến nhận người, tặng chúng một bài học.”
Bốn người vệ sĩ đứng đằng sau anh, bước tới gần hai tên đàn em của Phổ Thi Phương, liên tục đá – đấm – giẫm vào người hai người bọn chúng.
Đau thì đau chứ không khẩn cầu xin tha.
Bạch Doanh Thần ngồi trên ghế, ngoảnh mặt sang nhìn Đường Hân đang đăm đăm nhìn mình bằng một ánh mắt ngờ vực, thấy lạ anh mới cất giọng hỏi:”Nhìn tôi làm gì?”
“Không có.” Đường Hân lập tức quay lại, nhanh miệng trả lời.
Lại một lần nữa cô thắc mắc, rốt cuộc cô gái kia là ai? Sao lại có sức ảnh hưởng lớn tới một kẻ máu lạnh như Bạch Doanh Thần.
Còn nữa, làm sát thủ của tổ chức cũng đã lâu, không nhiều thì ít cô cũng rành rỏi về thế giới ngầm, người đứng đầu, kẻ đứng cuối cô đều biết.
Nhưng cái tên Phổ Thi Phương này nghe lạ quá, cô chưa từng nghe kể hay được biết.
Đường Hân ngồi một lúc lâu, thì bỗng đám người ở đâu xông tới, đá tên vệ sĩ bay xa hai mét.
Cả Bạch Doanh Thần lẫn Đường Hân đều hướng mắt lên nhìn.
Số tổ chức hay băng nhóm đi tới đất Trung Đông, vào địa bàn của Bạch thiếu Hồng Tam Hội mà dám ngông cuồng, vênh váo như vậy thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trừ phi chúng đang nắm một thứ gì đó, đoán có sức ảnh hưởng tiêu cực đối với Bạch Doanh Thần, thì chúng mới có gan làm như vậy.
Hai tên vệ sĩ bị đánh nằm lăn lóc dưới đất nhìn thấy một người đàn ông dẫn theo băng nhóm tới, chúng nhận ra ngay đó là đại ca của chúng.
Hai tên đó kêu la vui mừng như cá gặp nước, chúng chòm chòm người, cựa quậy để đứng thẳng lên.
Phổ Thi Phương liếc mắt nhìn hai tên này bằng ánh mắt chế nhạo, khinh thường.
Hắn cắn nhẹ khóe môi, chép miệng, thì thầm:”Thật là ngu xuẩn!” Hắn hất mặt cho một tên đàn em, ngụ ý lên giúp hai tên đó cởi trói.
Đường Hân quan sát biểu hiện của hắn, nhằm đoán rằng hắn ta không phải người Trung Quốc, ắt có thế lực ngang Bạch Doanh Thần.
“Bạch thiếu, đã lâu không gặp.” Phổ Thi Phương cười cười lên tiếng, thái độ vui tươi kính nể, khác hoàn toàn so với thái độ của hai tên vừa nãy.
Bạch Doanh Thần đứng lên, rảo bước nhẹ nhàng tiến tới trước mặt của Phổ Thi Phương, nhướng mày cười nhẹ:”Phổ thiếu! Người của anh tới đất Trung Đông làm loạn, còn giở trò với tôi.
Phổ thiếu! Chúng là người của anh, anh cũng nên có một lời giải thích cho rõ ràng.”
Phổ Thi Phương chợt bật cười, quay nhìn hai tên vừa nãy bị đánh đến bầm dập cả người, sau đó quay lại nhìn Bạch Doanh Thần:”Bạch thiếu, chúng ta là bề trên, hơi đâu mà so bì với tụi đàn em không cùng đẳng cấp chứ! Hai tên này là lính mới, không hiểu chuyện nên hành sự lỗ mãn, nếu không vì tính trung thành thì tôi đã đá đi từ sớm rồi.
Cũng chỉ vì chúng thấy băng nhóm khác dành địa bàn với đại ca bọn chúng nên mới đi trả thù giúp, chúng không biết đó là anh.
Còn nếu biết thì chúng một sợi tóc cũng chả dám động.”
“Vậy sao? Thì ra là lính mới! Nếu Bạch Doanh Thần tôi không có tính nhẫn nại, thì tôi đã sớm cho người san bằng Phổ gia từ lâu rồi!” Bạch Doanh Thần cười khách khí nói.
Nhìn thái độ của Bạch Doanh Thần như vậy.
Phổ Thi Phương cười cười, bước tới gần anh, ghé sát vào tai anh khẽ thì thầm:”Không phải có tính nhẫn nại mà là anh không dám!”
Sắc mặt Bạch Doanh Thần thay đổi, đột nhiên hỏi lại:”Rốt cuộc anh muốn gì?”.