Đọc truyện Đoạn Tình Kết – Chương 75
Người nọ nhìn y, thấy y xuất hiện, nhàn nhạt nói: “Phi Ly, theo ta.”
Ngôn Phi Ly thoáng do dự: “Môn chủ, giờ cũng không còn sớm, ta…”
Bắc Đường Ngạo không để ý đến y, cứ thế xoay người, hướng về cửa viện bên, coi như chắc chắn y sẽ theo mình.
Ngôn Phi Ly quả thật không thể làm khó hắn, đành phải lặng lẽ đi theo.
Ra khỏi viện lạc, hai người chậm rãi đi qua hoa viên, tới cư sở phía nam. Biệt viện ngoại ô này dù không hoa lệ bằng Bắc Đường vương phủ, cũng không rộng bằng Phù Du cư, nhưng là nơi chuyện ở vào mùa hạ săn bắt, cũng coi là rộng lớn, tân trang gọn gàng giản dị, mang đậm phong cách thoáng đạt phương bắc. Chỉ trừ nơi ở phía nam nhã tú này, đúng là một nơi phong nhã để thưởng trăng.
Một hồ nước mỹ lệ, vì chưa đến mùa nên hoa sen vẫn chưa nở, phản chiếu ánh trăng thanh thanh. Bên ao có noãn các, phỏng theo tu trúc, phong cách tú lệ miền nam, giống đình mà không phải đình, giống các mà không phải các, rèm buông ba phía.
Ngôn Phi Ly đi theo hắn, thấy trên thạch bàn bày vài món ăn, hai bát hai đôi đũa, bên cạnh còn một bình rượu nóng.
Bắc Đường Ngạo ngồi xuống, chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt, nói: “Cơm tối không thấy ngươi ăn mấy mới bảo bọn họ chuẩn bị chút thức nhắm, ngươi ăn một ít đi.”
Ngôn Phi Ly im lặng ngồi xuống, nhìn món ăn đơn giản trên bàn, rất hợp với khẩu vị của mình, không khỏi bách cảm giao tập (1). Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày được gặp lại Bắc Đường Ngạo và Ly nhi, hơn nữa còn đột ngột tới như vậy, khiến người ta phải bất ngờ, giờ vẫn chẳng có chút cảm giác thật.
(1) bách cảm giao tập: trăm mối cảm xúc ngổn ngan (QT).
“Môn chủ, ngươi sớm biết ta ở chỗ mã tràng?”
“Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng ta không còn quan tâm tới ngươi nữa?”
Ngôn Phi Ly không biết phải nói gì.
Bắc Đường Ngạo rót cho y một ly rượu. “Nếu ta không tìm ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không quay lại, phải không?”
“Vì sao muốn tìm ta?”
“Vì sao không tìm ngươi?”
Ngôn Phi Ly bị đôi mắt thâm u khó dò của hắn nhìn không nói nổi. Chậm rãi uống cạn ly rượu, hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Ta ở lại, sẽ chỉ làm đại gia khó xử. Nếu không thì, quan hệ giữa chúng ta… là cái gì?”
Khóe môi Bắc Đường Ngạo nhếch lên: “Ngươi cuối cùng cũng hỏi ra miệng. Ta đã nghĩ ngươi sẽ không hỏi.”
“Không nói, không có nghĩa là không nghĩ.” Ngôn Phi Ly cúi thấp đầu, xoay xoay ly rượu trong tay.
Bắc Đường Ngạo lại rót cho y thêm một chén, động tác thật ưu nhã mà tự nhiên. “Phi Ly, quan hệ giữa chúng ta quả thật không thể rạch ròi. Hiện tại muốn rõ ràng, quá khó. Muốn cắt đứt, quá muộn.”
Ngôn Phi Ly giương mắt lên, trông thấy hắn đang nhìn noãn các ngoài mặt hồ, diện vô biểu tình, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Môn chủ, ngươi tìm được ta từ khi nào?” Lặng yên một lát, Ngôn Phi Ly hỏi.
“Sau khi ngươi đi ba tháng, hành tung của ngươi đã bị ta nắm được. Ngươi nhận được tin từ các bằng hữu cũ của môn, biết ta ngầm đồng ý cho ngươi ly khai, tên cũng gạch khỏi danh sách Thiên Môn, phải không? Không muốn ta tìm ngươi?”
“Môn chủ nhất lý vạn ky (2), sự vụ bề bộn, sao có thời gian tới tìm ta? Mà vì sao lại muốn tìm ta?”
(2) nhất lý vạn ky: Xuất xứ Thượng thư Cao Đào Môt: “Căng căng nghiệp nghiệp, nhất nhật nhị nhật vạn ky.” Hán thư. Bách quan công khanh biểu thượng: “Tưong quốc, thừa tương, giai tần quan, kim ấn tử thụ, chưởng thừa thiên tử trợ lý vạn ky – ý chỉ hàng ngày phải xử lí nhiều công việc khó khăn,rất bận rộn,đồng nghĩa còn có cụm từ: thức khuya dậy sớm, toàn lực ứng phó) (Doanh Doanh’s danmei world)
Bắc Đường Ngạo nheo mắt: “Ngươi nghĩ ngươi trong lòng ta không có phân lượng như thế?”
Ngôn Phi Ly gượng cười. Y đương nhiên biết mình ở trong lòng môn chủ cũng có chút phân lượng, nhưng không hy vọng phân lượng này nặng. Không phải y coi nhẹ bản thân, mà y không mong nhận được quá nhiều cảm tình của Bắc Đường Ngạo. Bởi vì y cũng là một nam nhan, hiểu nam nhân ngoài tình cảm, còn muốn rất nhiều thứ khác. Bắc Đường Ngạo có gia đình, có sự nghiệp, lưng đeo trách nhiệm, nắm giữ quyền lực, tinh lực đã bị phân tán rất nhiều, mình thực sự không tính toán chi. Chí ít chỉ cần có Ly nhi, hắn sẽ không quên bên cạnh đã từng có một người tên Ngôn Phi Ly.
Bắc Đường Ngạo thấy y im lặng không nói, trong lòng buồn bực, đặt ly rượu trong tay xuống, trầm ngâm nhìn y.
Bóng đêm đã bao trùm khắp không gian, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí ám muội và nhãn thần thâm trầm của hắn khiên Ngôn Phi Ly hơi hoảng hốt. Nhớ tới chuyện phát sinh trên thảo nguyên ban sáng, càng thấp thỏm không yên.
“Môn chủ, hôm nay muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai hãy nói.”
Bắc Đường Ngạo vẫn phớt lờ, chỉ hỏi: “Biệt viện này ngươi đã tới từ trước. Khi nào nhỉ?”
Ngôn Phi Ly bất đắc dĩ đáp: “Là khi ngươi thần công đại thành được một năm.”
“Nga, đúng vậy!” Bắc Đường Ngạo vỗ tay một cái: “Lúc đó ngươi theo ta về tham gia lễ thừa vị. Sau đó quá nhàn hạ ở trong phủ, ta mới mang ngươi đến đây đi săn.” Nghĩ một lát, lại hỏi: “Đã mười năm chưa?”
“Rồi.”
“Năm tháng thoi đưa a.” Bắc Đường Ngạo cảm khái một tiếng. Hắn rất ít đa sầu đa cảm, nhưng lại thở dài thành tiếng thanh sầu.
Ngôn Phi Ly bị hắn khơi dậy tâm sự, những chuyện ngày xưa chợt hiện về. Đương niên y cũng từng bồi hắn uống rượu dưới trăng thế này, cũng không phải dưới thân phận đáng xấu hổ như hôm nay. Khi đó thiếu niên lãnh diễm thắng mai, thanh lẫm như nguyệt, trong mắt y, là cao không với được. Giờ đây, cũng chẳng phải là… ái nhân?
Bắc Đường Ngạo đột nhiên đến gần, cầm lấy tay y, ghé vào tai y nói nhỏ: “Phi Ly, những lời ban sáng ta nói với ngươi, còn nhớ không?”
Tay Ngôn Phi Ly run lên, rượu trong chén sóng sánh, tràn ra cả tay, chậm rãi chảy xuống. Muốn đẩy hắn ra, không ngờ phát hiện mình không thể động, kinh hãi không thôi.
“Môn chủ?!”
“Ta biết, ngươi lúc nào cũng cố chấp, cho nên cố ý chuẩn bị Túy Vô Ưu này cho ngươi.” Bắc Đường Ngạo mỉm cười, nắm tay y thật chặt. “Chúng ta đã cùng đi mười năm, thật mau a. Mười năm nay, không biết qua đi thế nào nhỉ?”
“Xoảng” một tiếng, ly rượu thúy ngọc trong tay Ngôn Phi Ly rơi xuống, vỡ tan trên đất. Bắc Đường Ngạo vươn tay, đỡ lấy thân thể mềm yếu vào lòng, vẫn cười: “Ngươi biết mà, ta đã nói, chắc chắc sẽ làm!”