Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 47
Tôi cất chiếc hộp mà Dương Siêu đưa cho, để lát nữa khi nào về đến nhà thì đưa cho mẹ xem.
Tôi gật đầu nói biết rồi, lại để anh anh ấy bước vào.
Dương Siêu do dự một chút, nói:
“Mẹ cậu chỉ là một Thần Núi?”
Cái vấn đề này có chút không thể hiểu nổi, cái gì mà “chỉ là”? Thần Núi cũng rất lớn, rất lợi hại cơ mà.
Tuy rằng chúng tôi đều không biết tên ngọn núi kia, nhưng nó thật sự rất lớn.
Có thể làm thần của một ngọn núi lớn như vậy, tôi nghĩ rằng mẹ tôi vô cùng lợi hại.
Tôi nói vậy, Dương Siêu lắc đầu, giọng điệu rất khó hiểu:
“Lấy dao gϊếŧ trâu để mổ gà, mẹ cậu có từng nói rằng tại sao bà lại làm thần của ngọn núi đó chưa?”
Tôi lắc đầu.
Tôi mới biết gần đây thôi, làm gì có thời gian hỏi cái này?
Dương Siêu trầm mặc, suy nghĩ gì đó vài phút.
Tôi hỏi anh ta rốt cuộc làm sao vậy? Anh ta phục hồi tinh thần lại:
“Cậu quay trở về đi.”
Tôi gật đầu.
Ninh Vũ Hi bắt đầu đẩy tôi.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi nghe thấy Dương Siêu lẩm bẩm gì đó một mình, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta thấp giọng nói gì đó, giống như đang nói không hợp lí, không biết trọng nhân tài, hay là bản thân đã mắc sai lầm gì đó,…
“Anh ấy làm sao vậy?” Ninh Vũ Hi tò mò hỏi.
Tôi lắc đầu bảo không biết.
“Thật là kỳ lạ.” Ninh Vũ Hi bĩu môi nói nhỏ.
Tôi thấy Dương Siêu đi vào, tay cho vào trong túi áo giống như lấy ra thứ gì đó, có vẻ là phong thư của Lâm Tử Mệnh gửi cho con phượng hoàng kia.
Không lẽ anh ta thật sự muốn xem trong đó có gì ư?!
Tôi muốn nhắc nhở anh ấy, nhưng cũng đành chịu.
“Đi thôi.” Tôi nói.
Giờ chỉ có thể nhanh chóng trở về rồi có gì thì nói sau.
Khả năng anh ta muốn tìm một chút manh mối của Phượng Hoàng, trong bức thư này.
“Ừ.” Ninh Vũ Hi dùng tay đẩy tôi, giúp xe điện chạy nhanh hơn.
Nhưng vừa đi ra thì thấy một chiếc xe tiến đến chỗ này, nhìn lái xe thì hóa ra là Diệp Thanh.
Cô ấy liếc nhìn về phía sau tôi, đương nhiên là nhìn Ninh Vũ Hi đang đẩy tôi.
Cô ấy dừng lại, hạ cửa kính xe xuống, hỏi tôi:
“Đi về sao?”
Tôi gật đầu, vô thức nhìn cung phú quý của cô ấy, trong lòng lập tức cảm thấy khó xử, cảm thấy không ổn rồi.
Bởi vì cung phú quý của cô ấy vô cùng sáng, rõ ràng là vừa rồi cô ấy nhận được một khoản tiền, hơn nữa còn là khoản tiền không nhỏ, khoảng trên 10 vạn, nếu không sẽ không sáng như vậy.
Điều này có nghĩa là cô ấy đã nhận tiền của Lâm Tử Mệnh? Chuẩn bị bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Dương Siêu? Xem như là nội gián?
Muộn như vậy cô ấy mới trở về, hơn nữa tướng mạo lại thế này, làm tôi buộc lòng phải suy nghĩ theo tình huống kia.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu, chuẩn bị mở cửa xe, quay trở lại nhà Dương Siêu.
Tôi do dự một chút rồi gọi cô ấy:
“Chị Diệp Thanh…”
“Có chuyện gì?” Cô ấy dừng lại nhìn tôi, giống như hơi bất ngờ vì tôi đột nhiên gọi cô ấy lại.
“Có phải chị rất thiếu tiền không?” Tôi kiên trì hỏi.
Diệp Thanh im lặng, sau đó gật đầu:
“Phải, tôi khá cần tiền, nhưng bây giờ tạm thời không cần.”
Chính cô ấy cũng thừa nhận hôm nay đã nhận một khoản tiền, cho nên mới không thiếu nữa.
“Có chuyện muốn hỏi tôi?” Diệp Thanh nhìn tôi hỏi.
Cái này tôi hỏi thế nào chứ? Có hỏi cô ấy cũng sẽ không thừa nhận.
“Không có hả? Vậy được rồi, cậu trở về đi.”
Diệp Thanh nói như vậy, tôi chỉ có thể gật đầu.
Cô ấy lái xe về nhà Dương Siêu.
“Anh làm sao vậy? Hỏi chị ấy những thứ này làm gì? Anh muốn theo đuổi chị ấy sao?” Ninh Vũ Hi tò mò hỏi.
Tôi nhìn cô ấy một cái.
“Em nói cho mà biết, anh không có hy vọng đâu.
Người ta không thích kiểu người còn vị thành niên như anh.
Em và chị ấy hàn huyên tâm sự lâu như thế, em còn không biết sao?” Ninh Vũ Hi nói với tôi.
“Em có thể im miệng được không? Im lặng đẩy anh không được sao?” Tôi cứng họng.
“Được, em chính là một cái xe đẩy.” Ninh Vũ Hi khịt mũi, không nói một lời đẩy tôi hướng về phía nhà, tốc độ rất nhanh, còn nhanh hơn lần trước một chút.
Tôi thấy Ninh Vũ Hi không nói câu gì, tưởng cô ấy tức giận nên tôi đành bảo tôi không cố ý, không nên nói như vậy với cô ấy.
“Em chẳng nhỏ mọn như vậy đâu.
Mà này, anh sắp có em gái rồi, anh định làm thế nào?” Cô ấy hỏi tôi, tôi nói sẽ chiều chuộng em ấy.
Tốt nhất là nên chăm sóc em ấy thật tốt, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Phượng Sở Lan với tôi.
Ninh Vũ Hi cười bảo tôi nghĩ không tồi, nhưng tôi định nuỗi dưỡng như thế nào? Lại còn hỏi tôi tã giấy dùng loại nào.
Tôi hối hận rồi, cô ấy lại bắt đầu lải nhải.
Phượng Sở Lan sinh ra, cũng giống như chính bản thể của bà ấy, còn dùng tã giấy? Lời này có thể nói ra sao?
Tôi chịu đựng thật lâu, đến khi về đến nhà cũng đã hơn 10h tối.
Xem như tôi có thể yên tĩnh một chút.
Ninh Vũ Hi biết Phượng Sở Lan mang thai, không thể quá ồn ào ảnh hưởng bà ấy nghỉ ngơi, tới cửa liền yên lặng.
Tôi đẩy cửa đi vào, dừng xe và sạc điện.
Trong phòng khách không sáng đèn, tôi cho rằng mẹ tôi đã ra ngoài, nhưng không phải.
Tôi nhìn thấy ánh đèn từ khe hở dưới cửa phòng mẹ tôi, bà ấy ở nhà.
Tôi bước tới, do dự một chút, lúc này quá muộn rồi, bà ấy có lẽ đang nghỉ ngơi, nhưng trong phòng có tiếng bà ấy gọi tôi:
“Lý Dịch, con về rồi?”
“Vâng.” Tôi bước tới cửa, bà ấy vẫn chưa ngủ.
Tôi hỏi bà ấy có cần gì hay không? Bà ấy nói không cần.
Tôi lại hỏi bà ấy đang làm gì? Bà ấy nói đang chuẩn bị chút đồ.
Tôi nói: “Mẹ có thời gian ra ngoài không? Con cho mẹ xem thứ này.”
“Được.” Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng, cửa mở ra, đầu tiên tôi đã thấy cái bụng phập phồng của bà ấy, phản ứng mang thai này nhanh quá.
Ninh Vũ Hi đứng xa không lại gần, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng Phượng Sở Lan.
Phượng Sở Lan lắc đầu nói không sao, Ninh Vũ Hi mới bước tới, đưa tay sờ sờ.
Tôi im lặng đánh vào tay cô ấy, cô ấy là ma, âm khí nhiều lắm, đụng chạm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi? Dù sao thì con người tiếp xúc nhiều với ma quỷ thì sẽ gặp xui xẻo.
Ninh Vũ Hi đành ủy khuất thu tay về.
“Con muốn cho mẹ xem cái gì?” Bà ấy hỏi.
Tôi lấy cái hộp chứa lông Phượng Hoàng mà Dương Siêu đưa cho tôi ra.
“Cái này.” Tôi mở hộp ra.
Phượng Sở Lan sau khi nhìn chiếc lông vũ màu vàng kim nhạt trong hộp thì hơi sững sờ, hỏi:
“Con tìm được ở đâu?”
Tôi nói người khác đưa cho, tôi còn nói có người tìm con Phượng Hoàng này, hỏi bà ấy có biết chuyện Phượng Hoàng hay không?
Bà ấy nhìn vài giây, hít một hơi thật sâu:
“Bạn của con, Dương Siêu bảo con, cho mẹ xem?”
Tôi gật đầu nói vâng.
Phượng Sở Lan nhìn tôi vài giây, sau đó lắc đầu:
“Phượng Hoàng, không còn Phượng Hoàng đâu…”
Tôi nói đều đã có ảnh chụp, bà ấy lập tức trầm mặc.
Tôi bảo bà ấy đừng nóng vội, có thể cầm chiếc lông Phượng Hoàng này rồi nghĩ kỹ lại.
Bà ấy lắc đầu, có chút trịnh trọng:
“Con, cầm lấy, mẹ từ hôm nay bắt đầu, tám ngày sau, mẹ mới ra ngoài, từ lúc này, con không cần nấu cơm cho mẹ, không cần phải lo lắng cho mẹ.”
Tôi gật đầu, nói tám ngày sau mẹ sẽ sinh ư?
Bà ấy ừ một tiếng.
Tôi nhìn bà ấy vuốt bụng không nói gì nên bảo bà ấy đi nghỉ ngơi cho khỏe.
Mẹ tôi gật đầu trở về phòng.
Nhưng bà ấy dừng lại, quay lại nhìn tôi:
“Lý Dịch, mẹ có thể sẽ gặp phiền toái, cần con giúp một chuyện.”
“Mẹ nói đi.” Tôi lấy lại tinh thần.
“Sau khi con gái mẹ chào đời, con….cái này, thôi để 8 ngày sau rồi nói cũng được.
Con nghỉ ngơi đi.” Vẻ mặt bà ấy có chút phức tạp, muốn nói rồi lại thôi, nói xong lập tức đi vào đóng cửa lại.
Tôi nhìn cái hộp trong tay, bất đắc dĩ mang cất đi.
Ninh Vũ Hi chớp mắt nhìn lông Phượng Hoàng, tôi bảo cô ấy đi nghỉ ngơi đi.
Cô ấy nói ở phòng khách cũng được, với lại Phượng Sở Lan mang thai sắp sinh, tốt nhất vẫn là không nên tiếp xúc với âm khí.
Tôi về phòng ngủ.
Mấy ngày tới tôi sẽ không mở tiệm, có thể nói là tạm ngừng kinh doanh, Quách Đình Đình muốn tới, tôi cũng không cho, bởi vì sợ quấy rầy đến Phượng Sở Lan.
Trong ohongf bà ấy không có tiếng động.
Nếu không phải tôi thi thoảng gọi một tiếng, bà ấy đáp lại tôi, tôi sẽ cho rằng bà ấy đã đi rồi.
Chờ đến ngày thứ tám mà bà ấy nói, tôi càng khẩn trương hơn.
Bởi vì tôi cảm thấy có gì đó không ổn, buổi chiều thời tiết có chút bất thường, cứ âm u mãi.
Đến tối, gió nổi lên không ngừng, như là sắp mưa to, nhưng lại không hề.
Điều này làm tôi phải cảnh giác, tôi đi tới cửa phòng, nói với bà ấy tình hình bên ngoài.
Bên trong vừa có âm thanh, tôi nghe thấy một giọng nói mang theo âm thanh đau đớn, như thể sắp sinh rồi.
Ninh Vũ Hi cũng sốt ruột đứng ở cửa ra vào:
“Em thấy không đúng lắm, sao lúc bà ấy sinh, thời tiết lại biến thành như vậy? Em thấy hơi sợ…”
Tôi cũng có loại cảm giác này, giống như chút nữa sẽ có ai đó tới đây, chính là kẻ đã gϊếŧ chết con của Hồ Thanh Từ lúc trước? Tôi lập tức nóng lòng, vội vàng hỏi bà ấy phải làm sao?
“Con không cần làm gì đâu.” Tiếng của Phượng Sở Lan truyền tới, nhưng mà tôi càng cảm thấy không ổn, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra..