Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 32
Làm xong hết thảy, tôi đem thi thể của cô ấy lật lại, nhìn mặt cô ấy, trong lòng có chút tiếc nuối, cô ấy chết ở tuổi còn trẻ như vậy.
Hơn nữa khả năng cô ấy còn có mối quan hệ rất lớn với tôi, còn mối quan hệ này là gì, tôi tạm thời chưa rõ lắm.
Dù sao cô ấy cũng không giống tôi, chắc chắn không phải chị em.
Tôi hỏi cô ấy có buồn không? Cô ấy gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Buồn, nhưng cũng vô ích, chi bằng vui vẻ lên một chút.”
Tôi không biết phải tiếp lời thế nào.
Thở dài, kéo lại túi xác lần nữa.
Nhưng cô ấy nói: “Đưa tôi trở về.”
Tôi ngạc nhiên, khiêng thi thể đi như vậy, có thể sao?
“Có thể, khiêng tôi lên, đi theo tôi.” Cô ấy nói, tôi do dự một chút rồi gật đầu.
Cũng may trời không lạnh như băng, cũng dễ dàng khiêng theo.
Tôi nâng thi thể cô ấy lên và theo sau cô ấy.
Có thể cô ấy đã sử dụng các loại quỷ thuật như quỷ xây tường, làm người khác không thấy tôi.
Tôi cứ như vậy theo ra ngoài, đặt cô ấy lên trên xe điện.
Tôi vừa ngồi lên, cô ấy liền đẩy tôi đi.
Tôi ngạc nhiên, tốc độ này quá nhanh rồi.
Tôi hỏi cô ấy có phải thường xuyên làm chuyện này không? Cô ấy nói:
“Tôi thường xuyên làm chuyện này? Cậu cho là tôi đã chết bao nhiêu lần?”
Tôi xấu hổ không nói gì.
Cô ấy cứ đẩy tôi ra bờ sông bên kia nhà rồi dừng lại.
Tôi đậu xe, ôm thi thể của cô ấy xuống.
Tôi hỏi xử lý như thế nào? Thiêu đi hả? Cô ấy gật đầu, thiêu đi là được rồi, dù sao cũng không sống lại được.
Giọng cô ấy hơi buồn, tôi nói hay là tìm nơi chôn xuống? Nhỡ đâu cô ấy làm tốt vai trò thần sông, bên trên sẽ làm cô ấy sống lại? Mặc dù xác suất này rất thấp.
Cô ấy gật đầu:
“Vậy nghe theo cậu.”
Tôi do dự một chút rồi nói để thi thể cô ấy vào trong nước? Dù sao cô ấy cũng là hà bá của con sông này.
Cô ấy gật đầu: “Được.”
Tôi chuẩn bị cởϊ áσ khoác ôm cô ấy xuống, để cô ấy chìm xuống đáy sông.
Cô ấy đột nhiên bật cười:
“Cậu làm gì vậy? Không sợ bị tôi kéo xuống sao? Hiện tại nghiêm túc mà nói thì tôi đang tìm một con quỷ nước để thế thân.”
Tôi ngập ngừng nói không sao, cô ấy vui vẻ:
“Cứ thả tôi xuống là được rồi, tôi sẽ cho thủ hạ của mình đưa thân thể đi.”
Tôi không rõ thủ hạ mà cô ấy nói là ai, nhưng tôi cũng chỉ có thể nghe theo, để thi thể của cô ấy lên mặt nước.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là giữa dòng sông đột nhiên xuất hiện một cái đuôi cá cực lớn,chắc chắn phải trên 100 cân.
Trong con sông này lại có cá lớn như vậy sao?
Con cá này là một con cá trắm đen.
Mắt của con cá này rất to, nhưng không có cảm giác giống mắt của con người.
Bình thường mà nói, nếu như ánh mắt của động vật có nhân cách hóa, như vậy nói rõ con vật này sắp thành tinh.
Nhưng con cá này không có, chỉ có thể coi như là hiểu nhân tính.
Dù sao thì cũng đã lớn như vậy, chắc chắn đã vài chục tuổi, hơn nữa nó ẩn nấp mấy chục năm, có thể không thông minh sao?
Nó dùng miệng giữ túi đựng xác và kéo thi thể xuống nước.
Theo như tôi quan sát con cá này, có lẽ không có vấn đề gì.
Tôi nói vậy tôi trở về nhé, cô ấy cũng không nói gì.
Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói lại lần nữa, cô ấy vẫn không trả lời.
Đột nhiên tôi lại cảm thấy cô ấy rất đáng thương.
Thi thể ở đó lâu như vậy, vẫn không có ai đến lấy.
Hơn nữa cô ấy còn đi chân trần, tuy rằng bàn chân trắng trẻo mềm mịn xinh đẹp, nhưng không có giày cũng không thể được.
Cô ấy nhỏ giọng nói:
“Tôi, tôi không quen sống dưới nước, có thể ở nhà cậu không? Dù sao hai ta cũng có thể là họ hàng thân thích, cậu nên chiếu cố tôi một chút.”
Cô ấy nói như vậy, cũng coi như là một lý do, dù sao lưng cô ấy cũng giống lưng tôi, chắc chắn có quan hệ.
Tôi gật đầu, nhưng mà nói không có phòng cho cô ấy.
Cô ấy nói cho cô ấy linh vị là được rồi, ý là sẽ ở trong linh vị.
Cái này cũng đơn giản thôi, mỗi ngày một nén nhang là được.
Tôi hỏi cô ấy tên là gì? Để viết linh vị cho cô ấy.
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi nói: “Ninh Vũ Hi!”
Cái tên này không tồi, tôi gật đầu nói nhớ kỹ rồi cho cô ấy về nhà với tôi.
Cô ấy ừ một tiếng, tôi ngồi trên xe điện, cô ấy liền đẩy tôi.
Tôi thấy cũng tốt, về sau nếu xe hết điện rồi vẫn có thể về được nhà.
Đến nhà, tôi tùy tiện tìm một tấm gỗ viết lên tên của cô ấy.
Đặt ở nhà chính chắc chắn không được, tôi liền hỏi cô ấy tôi phải để ở chỗ nào.
Cô ấy nói tùy tôi, tôi bèn nói vậy cứ để ở bếp là được.
Cô ấy liền lắc đầu kéo tôi:
“Vậy không phải tôi mỗi ngày đều dính đầy dầu mỡ sao? Tôi không muốn.”
Thế thì tôi đành chịu, chỉ có đặt ở phòng của mẹ tôi cô ấy mới đồng ý.
Dù sao thì đặt ở phòng tôi cũng không được tự nhiên cho lắm.
Tôi để cô ấy tiến vào linh vị.
Cô ấy bay vòng vòng một chút rồi bay vào.
Tôi thở phào, cầm nhang đốt cho cô ấy.
Cô ấy hỏi tôi:
“Có hương trái cây không?”
Tôi nói không có, làm sao có thể có chứ? Cô ấy thở dài, lo lắng bảo:
“Thật muốn ăn trái cây quá.”
Tôi im lặng.
Cô thân thể còn không có, còn muốn ăn trái cây kiểu gì? Nhưng cô ấy đã chết rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn uống, tôi chỉ có thể nói tâm lý cô nàng này khá tốt.
Tôi liền nói cô là hà bá, có thể tùy ý ăn tôm nhỏ trong sông mà? Xem như là nói đùa đi, thế mà cô ấy nói:
“Đương nhiên không được.
Tôi là thần sông, là lão đại của chúng, làm sao có thể ăn chúng được?”
Lí do rất chính đáng, làm tôi suýt nữa thì tin, bởi vì cô ấy lại nói tiếp:
“Cậu biết làm tôm đồng sao? Trong sông kia của tôi hình như có rất nhiều, ăn một chút có lẽ chúng sẽ không trách tôi đâu.”
Tôi lắc đầu nói không biết, cô ấy kêu tôi học nấu đi.
Tôi im lặng.
Tôi còn muốn kiếm tiền, làm gì có thời gian học cái này? Tôi nói cô ấy đi ngủ sớm một chút, cô ấy ừ một tiếng.
Xem như mọi chuyện đã xong, tôi cũng mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Dương Siêu hôm nay không biết đi làm gì mà không về, tôi cũng rơi vào nhàn rỗi.
Qua hai ngày này tôi đã biết tại sao cô ấy lại phải ở nhà tôi, cô ấy đang giả bộ.
Giả bộ cái gì? Khi cô ấy vừa hiện thân, tôi cho rằng cô ấy sẽ không nói chuyện, cho rằng cô ấy là một cô gái cứng nhắc.
Nhưng vài ngày kế tiếp, tôi phục rồi.
Cô ấy quả thực chính là một người thích tám chuyện.
Sau khi tôi thức dậy cô ấy sẽ nói liên tục, không ngừng lại.
Ở con sông kia của cô ấy không có cá thành tinh, ai sẽ nói chuyện cùng cô ấy? Chỉ có thể tìm tôi, hành hạ tôi hai ngày, bắt tôi liên tục nghe cô ấy nói.
May mắn thay ban ngày lúc có người tới, cô ấy liền ngậm miệng.
Người ta vừa đi, cô ấy lại lải nhải.
Ôi mẹ ơi!
“Đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh một lát!” Tôi sắp suy sụp, thật sự không biết tại sao cô ấy lại nhiều lời như vậy?
“Ồ.”
Cô ấy không hiện thân, nhưng có chút ủy khuất.
Bên cạnh yên tĩnh rồi, tôi quay đàu nhìn lại, giờ đã là xế chiều, trong phòng không có ánh mặt trời.
Tôi nhìn thấy cô ấy chân trần ở trước cửa phòng mẹ tôi.
Mấy ngày nay tôi đều nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, có thể là ma thành hình, rất thanh thuần động lòng người.
Nhưng mà nói nhiều làm tôi không thể chịu nổi.
“Tôi không có nói.” Cô ấy nói.
Tôi gật đầu:
“Như vậy mới được, nếu không tôi sẽ không cho cô ở nhà tôi nữa, hiểu chưa?”
Phải đe dọa cô ấy mới được, dù sao tôi cũng là một kẻ buồn chán, như vậy quá ồn rồi.
“Được thôi, tôi không nói nữa.” Cô ấy ủy khuất chuẩn bị trở về bên trong linh vị, đột nhiên nhìn ra ngoài: “Có người tới.”
Tôi nhìn, không phải ai khác lại là Dương Siêu.
Anh ta bước vào, nhìn Ninh Vũ Hi, có chút kinh ngạc.
Anh ta kéo tôi sang một bên, hỏi tôi thế sao cho cô ấy ở nhà? Tôi nói cô ấy không có ai nói chuyện, mới đến ở nhà tôi.
Dương Siêu ngạc nhiên:
“Cậu nói cô ấy là người thích tám chuyện?”
Tôi gật đầu, vô thức quay lại nhìn cô ấy.
Cô ấy cúi đầu, tự nghịch ngón tay mảnh mai của mình.
“Được rồi, dù sao đây cũng là nhà của cậu.
Cậu biết hai ngày qua ta đã làm gì không?”
Dương Siêu đột nhiên hỏi tôi, tôi nghi hoặc nói không biết.
Anh ta tự mình rót một chén nước, uống một ngụm, nói:
“Chữ sau lưng cậu, tôi qua bên kia hỏi, có chút manh mối rồi.”
Dương Siêu nói vậy, Ninh Vũ Hi lập tức đi tới.
Dương Siêu nghiêm nghị: “Cô đừng dựa sát vào tôi.”
“Được rồi.” Ninh Vũ Hi gật đầu.
“Manh mối gì?” Tôi sốt ruột.
Dương Siêu cố tình đi ra ngoài hỏi giúp tôi, tôi có chút cảm động.
Quả nhiên mẹ tôi nói không sai, anh ta có thể tin tưởng được..