Đoán Thiên Mệnh

Chương 30


Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 30


Cao Phong lái xe đưa chúng tôi đến một quảng trường.

Trước đây tôi chưa từng tới, nhưng tôi không có ý muốn đi dạo, cũng không có tâm trạng nào mà đi dạo.

Dương Siêu vẫn còn đang ở cửa đợi tôi, còn có cô gái chết đuối kia cũng đang “đợi tôi”, tôi rất nóng lòng muốn trở về.
Tôi đi theo phía sao Quách Đình Đình và Cao Phong, dùng điện thoại gõ chi tiết hết mọi thứ tôi thấy trên gương mặt Cao Phong và gửi cho Quách Đình Đình.

Bây giờ cô ấy chưa xem, có lẽ lát nữa sẽ xem.

Dù sao tôi thấy cô ấy và Cao Phong đang trò chuyện, không có thời gian để xem.

Phải nói thật là Cao Phong này kỹ năng nói chuyện rất tốt.

Từng bước từng bước, thỉnh thoảng lại khiến cho Quách Đình Đình mỉm cười rất vui vẻ, thêm khuôn mặt anh tuấn của anh ta, rất nhiều cô gái đều sẽ thích.

Anh ta giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhưng không giống thầy xem mệnh chúng tôi.

Anh ta là quan sát từng biểu lộ tinh tế của mọi người, nói đúng ra là làm cho các cô gái vui vẻ.

Hiển nhiên là Quách Đình Đình cũng bị kỹ năng này của anh ta làm cho vui vẻ.

Tôi đã gửi tin nhắn wechat rồi, có xem hay không là việc của cô ấy.

Mà việc của tôi xem như hoàn thành, đã có thể chuẩn bị rời đi.
Nhưng khiến tôi không ngờ đến là Cao Phong này trong lúc nói chuyện, không biết cố tình hay vô ý mà kéo tay Quách Đình Đình.

Quách Đình Đình lập tức ngừng cười.

Cô ấy có vẻ hơi để ý, chỉ là không nói ra.

Nhưng sau đó dù Cao Phong có nói thế nào, Quách Đình Đình đều đáp lại lạnh nhạt.

Điều này làm cho Cao Phong có chút mất hứng.


Bầu không khí dần dần trở lên hơi khó xử.

Tôi do dự một chút rồi đi qua.

Cao Phong tâm tình không tốt, quay đầu lại liếc nhìn tôi, có chút khó chịu.

Anh ta nói mua cho tôi ít quần áo, lời này của anh ta là “chân thành”, tôi có thể thấy điều này từ tướng mạo của anh ta.

Nhưng mà ý anh ta là muốn “cho” tôi chút chân thành để tôi rời khỏi đây.

Xem ra anh ta không thể nắm tay Quách Đình Đình là “công lao” của tôi.
Tôi lắc đầu nói không cần, anh ta có chút kinh ngạc, bộ dạng như kiểu muốn hỏi tôi “cậu đi theo tới đây không phải là vì muốn chút lợi ích sao?? “
Tôi không để ý đến anh ta.

Tôi muốn lợi ích, nhưng không phải của anh ta, mà là của Quách Đình Đình.

Dù sao tôi chỉ làm theo lời của Quách Đình Đình.

Tôi nói với Quách Đình Đình:
“Hai người cứ tiếp tục, em về trước.

Em sẽ gửi tin nhắn cho chị sau.”
Ý là tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy có thể nhân lúc nào đó xem.

Vừa rồi Quách Đình Đình có chút cao hứng, nhưng vì Cao Phong quá nóng lòng, khiến cô ấy không vui, muốn kiếm cớ dời đi.

Cô ấy nhìn tôi, tôi im lặng.
“Tôi về với cậu, tôi sẽ đưa cậu về.” Quách Đình Đình nói.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần phải đưa về? Để cậu ta tự bắt xe đi.

Trên đường có taxi, cậu cứ tùy ý mà gọi.” Cao Phong nói, đồng thời đưa cho tôi mấy trăm tệ.
Tôi có chút không vui, tôi phải rời đi, có cần thiết phải thế không?
Tôi lắc đầu:
“Anh tự cầm đi.


Anh còn thiếu tiền hơn tôi.”
“Tôi thiếu tiền?” Cao Phong nhướn mày, có chút giễu cợt: “Biết chiếc xe kia của tôi bao nhiêu tiền không, biết bộ đồ này, chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền không? Nói thật, tôi còn không tin cậu là họ hàng của Đình Đình, biết không? Đôi tất dưới chân tôi còn đắt hơn cả người cậu, cậu nói tôi thiếu tiền ư?”
Quách Đình Đình có chút không vui:
“Sao anh lại có thể nói như vậy với em ấy?”
“Nói cậu ta thì thế nào? Xã hội là như vậy, cứ một mực đi theo sau lưng người khác thì mãi mãi không có tiền đồ.

Tôi giúp em giáo dục cậu ta.

Em xem cậu ta lớn thế này rồi mà vẫn còn bám theo em…” Cao Phong đổi giọng: “Mà Đình Đình em đó, em không được đau long thay cho cậu ta như vậy.

Xã hội rất tàn nhẫn, em muốn để cho cậu ta thích ứng với xã hội thì phải buông tay để cậu ta tự mình đi….”
Tôi không thu lợi nhuận 1 chút nào từ anh ta mà lại bị nói môt tràng như vậy, tôi rất không vui.

Quách Đình Đình khó chịu như vậy, có lẽ chuyện này không thành được, tôi cũng không có ý muốn giấu diếm, cho nên tôi dứt khoát nói ra:
“Tình trạng của anh bây giờ thật sự đang thiếu tiền hơn tôi.

Đầu tiên, nơi ấn đường trên khuôn mặt của anh khá tối, theo độ đậm nhạt mà nói, ba tháng trước, công ty của anh đã xảy ra chuyện, làm cho công ty xuất hiện lỗ thủng rất lớn, đền bù không nổi.

Tôi nói có đúng không?”
Cao Phong cau mày, nhìn tôi thêm vài lần, mặt đầy nghi hoặc:
“Cậu trẻ như vậy mà biết xem mệnh ư? Cậu nói tầm bậy sao?”
Còn Quách Đình Đình lại có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không biết chuyện này.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục:
“Lỗ thủng của công ty anh rất lớn, hầu như toàn bộ tiền tiết kiệm của anh đều đưa vào nhưng không mấy tác dụng.

Bởi vì cung tiền tài của anh, chính là sống mũi, tổng thể tái đi, không có một tia sang nào xuất hiện.

Chứng tỏ anh đã dồn hết tiền vào, nhưng không có hy vọng.

Nói đúng ra là anh sẽ bị thiệt hại rất lớn, vì anh không thể bù được lỗ hổng này….! Cho nên, anh đang thiếu tiền hơn tôi.”
Tôi nói đến đây, sắc mặt Cao Phong liền khó coi, lộ ra những biểu cảm khác nhau:
“Cậu…thật sự biết xem mệnh?”
Tôi nhún vai không trả lời.
“Hay là cậu giúp anh ấy xem xem.” Quách Đình Đình nói.

Tôi nói anh ta không trả nổi tiền cho tôi, ít nhất theo tiêu chuẩn của Quách Đình Đình, là hơn ba nghìn.

Anh ta hiện tại không còn nữa.

Huống chi, tôi còn nhỏ giọng đem chuyện anh ta muốn thuê phòng, muốn lợi dụng gia đình Quách Đình Đình nói thẳng với cô ấy.
Quách Đình Đình sau khi nghe xong liền tức giận, bước tới cho Cao Phong một cái tát:
“Anh coi tôi là cái gì?”
Một tát này khiến cho anh ta chết lặng.
Quách Đình Đình kéo tôi rời đi.

Cao Phong đuổi theo, lo lắng hỏi tôi anh ta phải làm gì? Tôi phớt lờ anh ta, Quách Đình Đình trực tiếp đưa tôi ra khỏi quảng trường, bắt taxi trở lại chỗ đậu xe của cô ấy.

Đến nơi, cô ấy lái xe đưa tôi về.

Nhưng vừa lên xe, Quách Đình Đình lại run lên:
“Sao trong xe lại lạnh thế này?”
Tôi hỏi có phải đã mở điều hòa hay không? Cô ấy lắc đầu, nghi hoặc lái xe, không nói thêm gì nữa.

Cả đường đi cô ấy không nói chuyện, có chút phiền muộn, cắn môi hỏi tôi:
“Nếu như hôm nay không có cậu ở đây, có phải tôi sẽ bị hắn ta xử lý không?”
Những lời này khiến tôi lúng túng, có lẽ cô ấy đã thật sự động tâm trước Cao Phong.

Nhưng Cao Phong quá nóng lòng, nghĩ Quách Đình Đình là người khá tùy tiện.
Nhưng vấn đề này của cô ấy, vừa rồi khi tôi xem tướng mạo của Cao Phong, tôi cũng để ý sắc mặt của cô ấy.

Theo phương pháp của Cao Phong, hôm nay có lẽ không được, nhưng chỉ cần ra tay ba lần là thành công xử lí được Quách Đình Đình.

Khi tôi vừa nói điều này, cô ấy đỏ mặt:
“Đại sư, tôi tùy tiện như vậy ư?”
Tôi nói đây không phải vấn đề ở tùy tiện.

Cao Phong có quá nhiều kinh nghiệm tình trường, còn có thể làm cô ấy say nữa chứ? Quách Đình Đình im lặng:
“Đại sư, tôi thật sự không phải là người tùy tiện như vậy.

Tôi vẫn là…vẫn là…”
Cái đề tài này làm tôi lúng túng, tôi nói tôi có thể nhìn ra được, mặt cô ấy càng đỏ hơn, cũng xấu hổ.

Cô ấy ho khan một tiếng rồi im lặng, chắc là cùng một người đàn ông như tôi nói về chuyện kia, chắc chắn rất xấu hổ.
Suốt đoạn đường thật yên tĩnh.


Vừa đến gần nhà tôi, từ xa đã thấy Dương Siêu rồi.

Mặt trời sắp lặn, tôi chuẩn bị xuống xe, Quách Đình Đình lấy từ trong túi ra ba nghìn đưa cho tôi.

Tôi nghĩ là không cần thiết, dù sao cô ấy cũng đưa tôi về, hơn nữa lúc trước cũng đưa tiền rồi.
“Cầm lấy đi đại sư, nếu như không có cậu, khả năng tôi thực sự giống như cậu nói, cũng bị hắn cho…!Đại sư, ở phương diện này cậu thật sự rất lợi hại.”
Cô ấy nói xong thì cứ đưa cho tôi, tôi cũng không từ chối, cầm tiền cất đi.

Lần này ra ngoài kiếm được một vạn ba, cũng khá.

Nhưng mà cứ một mực gọi tôi là đại sư, tôi cảm thấy có chút khó xử, liền bảo cô ấy cứ gọi tôi Lý Dịch là được rồi, dù sao cô ấy cũng là khách quen đầu tiên của tôi, và cũng là khách hàng rất giàu có.
Quách Đình Đình nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Tôi mở cửa xe đi xuống, Quách Đình Đình vẫy tay chào tôi rồi rời đi.

Nhưng cô ấy nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi tôi mấy ngày nữa có thời gian hay không.

Tôi nói có lẽ có, cô ấy bảo lúc đó sẽ đến tìm tôi.

Tôi nói được, dù sao cô ấy rất hào phóng, mỗi lần đến đều sẽ trả tôi vài nghìn tệ.

Tôi còn ước gì mỗi ngày cô ấy đều tới, mỗi lần 3 nghìn, tôi không phải nhẹ nhàng thu nhập mỗi tháng 10 vạn sao?
Tôi vui vẻ nghĩ, nhưng mà hơi thiếu đạo đức.

Mỗi ngày đều đến chỗ tôi ư? Tôi đây là đang nguyền rủa cô ấy gặp xui xẻo mỗi ngày rồi? Bỏ đi, cô ấy không sai, tôi không thể nguyền rủa cô ấy được.

Tôi đi tới cửa, Dương Siêu mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thấy dấu chân ở của vẫn còn, tôi bước tới:
“Cô ta có tới không?”
Tôi nghĩ cứ dứt khoát ngồi xuống nói chuyện là được rồi.
Dương Siêu hỏi: “Kính chiếu yêu tôi đưa cho cậu đâu?”
Tôi nói ở chỗ nào nó trong túi ấy.

Bình thường tôi ra ngoài đều mang ba lô theo.
“Vậy cậu lấy ra xem thử.” Dương Siêu nói.
Tôi nghi hoặc làm theo, lấy ra kính chiếu yêu tự soi vào mình.

Cái này….! Không soi thì không sao, soi một cái khiến tôi suýt nữa thì kêu lên, bởi vì sau lưng tôi lại có một bóng người màu trắng…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.