Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 142
*Từ chương này mình sẽ sửa đổi cách Lý Dịch gọi Thần Sông từ “Cô ta” thành “Cô ấy”
_______________________
Chương 186:
Tôi muốn giải thích, muốn xin lỗi… tôi phát hiện tôi căn bản không thể nói được, sao có thể đánh cô ấy được chứ.
Nhưng rõ ràng tôi là người ra tay là tôi mà, tôi đang bị kẻ khác khống chế.
Thấy thần sông hộc máu, tôi cảm thấy tội lỗi tột cùng.
Cô ấy đã yếu đến vậy rồi, thế mà tôi lại làm cô ấy bị thương một lần nữa.
Cơ thể tôi mất kiểm soát, lại bắt đầu tấn công tiếp với tốc độ kinh người, thầy sông hít sâu một hơi rồi giơ tay ra chống cự…
Tôi tránh được tay của thần sông rồi tăng tốc độ giáng vào người cô ấy 1 chưởng nữa.
Thần sông bị tôi đánh đến mức lùi ra sau 7-8 mét, đứng cũng không vững, cô ấy đặt tay lên ngực thở hổn hển, ánh mắt còn chưa hoàn hồn sau cú đánh vừa rồi.
“Lý Dịch, bình thương cậu quấy rầy ta cũng thôi đi, nhưng hôm nay cậu dám đánh ta 2 lần, ta nhớ kĩ rồi,…”
Thần sông còn chưa dứt lời thì đã ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, nằm bất động vì kiệt sức, xung quanh cô ấy tỏa ra 1 làn khói trắng lạnh.
Mái tóc màu bạch kim của cô ấy cũng rủ xuống một màu đau thương.
Tôi như bị sốc nặng, nhiệt độ ở đây quá thấp mà thần sông lại đang bị ngất, chỉ sợ cứ thế này cô ấy sẽ chết cóng mất.
Tôi lo lắng đến cuống cả lên.
Nhưng tôi đang bị khống chế! Tôi thấy “tôi” đi tới một nơi rồi cầm con dao găm lên, con dao này dường như đã từng được dùng phanh thây rất nhiều người rồi, sự sắc lạnh của nó khiến da đầu tôi tê dại.
Hắn muốn làm gì vậy?! Hắn lấy dao làm gì?!
Tôi chống trả quyết liệt, muốn giành lại quyền điều khiển cơ thể nhưng vô ích, tôi vừa lo lắng vừa đau đớn thống khổ nhìn “tôi” bước đến cạnh thần sông rồi lật người cô ấy lại.
Khuôn mặt thần sông không còn chút huyết sắc nào, đôi mi khẽ lay động tựa như muốn tỉnh lại nhưng không được.
“Vốn dĩ muốn cô sống lâu thêm chút nữa nhưng chỉ trách cô quá thông minh.
Kẻ thông minh bị thông minh gϊếŧ hại… Giờ nghĩ lại mới thấy cái thông minh của cô rước đến cho ta rất nhiều phiền phức, lừa cô quả không dễ dàng gì.
Có biết ta phải tốn bao nhiêu sức lựa để dàn xếp cho cô vô tình có được phương thuốc kia không? Nhưng thôi, tốn bao nhiêu sức cũng đáng bởi trái tim cô là trái tim khiến ta vừa lòng nhất.
Để cô dùng nó quá lâu rồi, giờ thì nên lấy ra thôi.” Trong đầu tôi vang lên một giọng nói xa lạ, có lẽ đây là giọng nói của một lão già.
Tôi bàng hoàng vô cùng, sau lưng tôi thế mà lại phong ấn một lão già! Lão ta là ai?? Lẽ nào bức thư đã nhận từ lâu mà thần sông bảo lại chính là phương thuốc trường sinh này? Nơi này căn bản không hề có tủy lạnh gì cả, mà chỉ có 1 cái lưới chờ thần sông sa vào.
Lão ta muốn trái tim thần sông làm gì?
Nhân thần tâm?! Tôi bỗng choáng váng nhận ra.
“Không được, không được.”
Tôi phẫn nộ gầm lên bởi vì “tôi” đang cầm con dao, từ từ rạch lên áo thần sông một cách cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương trái tim bên trong.
Áo thần sông bị rách toạc, để lộ ra một mảng da thịt lạnh lẽo…
“KHÔNG.”
Tôi thấy mũi dao đã đâm vào da thịt cô ấy, muốn phanh lồng ngực cô ấy để lấy trái tim bên trong ra.
Tôi vùng vẫy trong sự tức giận tột độ…
“Ta để cô đi lấy phương thuốc, cô cho rằng cô sẽ trường sinh bất tử ư? Haha cô nên biết rằng tất cả nhưng thứ này là để dành cho ta, giờ thì ngoan ngoãn giao bản thân cho ta…”.
“Tôi” nói bằng giọng điệu hung dữ.
Con dao găm kia đi một đường trên da thần sông, vệt máu cũng đã xuất hiện.
“Hừ, cậu vội gì, cũng sắp đến lượt cậu rồi.” “Tôi” đột nhiên nói với tôi.
“Đồ khốn, KHÔNG ĐƯỢC, không được gϊếŧ cô ấy.”
Tôi như người bị giam cầm sau song sắt, chỉ có thể bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra mà không làm gì được.
Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi, chính tôi, chính tôi đã gϊếŧ hại cô ấy.
Thần sông sắp chết rồi, là tôi đã kết thúc sinh mệnh cô ấy…
Tôi nhìn đôi mi khẽ rung của thần sông, nhìn mái tọc bạch kim, lại nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ này không hề có một chút sự hãi nào, mà chỉ có một sự đáng thương không tả nổi…
Không, tôi không thể để điều này xảy ra.
Tôi và thần sông là bạn, tôi không thể gϊếŧ hại cô ấy!
Tôi sử dụng sức mạnh linh hồn để đấu tranh giành lại quyền điều khiển cơ thể.
Cố gắng, cố gắng lên nào, cơ thể này là của tôi, là của tôi!! Đây là cơ thể của riêng tôi, được mẹ tôi – Phượng Sở Lan nuôi lớn, không cơ thể của ông.
Mau cút đi.
Tôi đã không chế được bàn tay đang nhấn mũi dao vào da thịt thần sông.
Đây là cơ thể của tôi, kẻ khác đừng hòng chiếm lấy.
“Hừ, sức mạnh tinh thần của cậu khá đấy, nhưng ta ở trên người của cậu bấy lâu này mà cậu vẫn muốn đòi lại cơ thể ư?”
“Tôi” dường như đang chế nhạo chính mình, làm bản thân mất kiểm soát, mũi dao sắc nhọn lại đâm sâu vào ngực thần sông.
Cô ấy chết rồi sao?
Tôi lặng người đi, nỗi thống khổ bao trùm.
Tôi cảm thấy mọi thứ quay cuồng, không nhìn rõ gì nữa, cũng không biết điều gì đang xảy ra, tôi ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu rồi, tôi cảm thấy cơ thể như dần hồi phục trở lại.
Tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện con dao găm trong tay tôi toàn là máu tươi, tôi đã gϊếŧ thần sông hả? Đã lấy trái tim cô ấy ra rồi ư? Trong chốc lát, tôi như chết lặng… Tôi vội ném con dao găm ra xa, trên con sông này có máu của thần sông.
Tôi ngửi thấy rồi, đây chính là mùi máu của cô ấy.
Tôi vùng giậy, muốn đi tìm thần sông, bắt buộc phải tìm thấy cô ấy.
Nhưng ngay khi tôi vừa bò dậy thì bỗng một giọng nói vang lên:
“Tỉnh rồi à?”
Tôi ngẩn người ra bởi trước mặt tôi là một cô gái tầm 18-19 tuổi, cô ấy bận một chiếc váy dày màu vàng nhạt, đường nét khuôn mặt vô cùng tinh tế, đặc biệt là đôi mắt to tròn, trong veo như nước suối.
Tiểu Phượng Hoàng, đây là Tiểu Phượng Hoàng! Mới hơn hai tháng không gặp mà con bé đã lớn từng này rồi.
“Anh, anh…”
Tôi vội vàng muốn nói chuyện nhưng Tiểu Phượng Hoàng lại nhanh chóng đi tới bịt miệng tôi lại.
Con bé vẫn chưa thành hình người, đây là ảo ảnh do con bé tạo ra bởi tôi cảm nhận được thứ đang bịt miệng tôi là đôi chiếc cánh.
“Suỵt, đừng nói to như vậy.” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.
Tôi gật đầu, con bé bèns buông tôi ra, tôi thấp giọng nói:
“Mẹ đâu rồi?”
“Em không biết, em không cảm nhận được.
Sau khhi vào đây, em với mẹ gặp 1 con quái vật, nó tách mẹ và em ra.
Em đã cố tìm mẹ nhưng không tìm thấy.” Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói, dường như có chút đượm buồn.
Tôi biết 2 người họ vào đây từ sớm rồi nhưng sao lại bị tách nhau ra? Mẹ tôi đâu rồi?
“Thế sao em lại tìm được anh?” Tôi vội hỏi, bên cạnh tôi không còn xác của thần sông nữa.
“Lúc em nhìn thấy anh thì anh đã nằm bất tỉnh ở đây rồi, máu trên con dao anh cầm là của ai vậy?” Tiểu Phượng Hoàng hỏi.
Lẽ nào kẻ sau lưng tôi đã điều khiển thân thể tôi đến đây? Tại sao hắn lại muốn đến đây?
“Máu của ai vậy?” Tiểu Phượng Hoàng lại hỏi.
Tôi đau đớn nói:
“Của thần sông, anh đã lấy trái tim cô ấy ra…”
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt:
“Anh, tại sao anh lại làm như vậy? Không phải mối quan hệ của anh và thần sông rất tốt sao? Sao đến mức phải gϊếŧ cô ta?”
Tôi đau khổ lắc đầu:
“Không phải anh…”
“Nhưng, gϊếŧ cô ấy… Em, em không biết nói sao nữa.” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu thì thào.
Bỗng tôi nghĩ đến 1 thứ, bèn nhanh chóng vạch áo lên cho con bé xem:
“Nhìn đi, xem phía sau lưng anh có gì?”
“Có một ít chữ.” Tiểu Phượng Hoàng trả lời.
Tôi bàng hoàng, kẻ đó vẫn chưa đi ư? Hắn vẫn muốn dùng cơ thể tôi để làm gì? Tôi vội lùi về sau, Tiểu Phượng Hoàng lại tiến lại gần:
“Anh tránh em làm gì?”
“Sau lưng anh có 1 linh hồn, hắn có thể điều khiển thân thể anh bất cứ lúc nào.
Đây chính là cách mà hắn gϊếŧ thần sông, hắn cũng sẽ gϊếŧ em, lấy mật Phượng của em.” Tôi vội nói.
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu:
“Không sao, em đã vào đến đây rồi, cũng không nghĩ sẽ tìm được đường ra.”
“Không phải, anh…” Tôi nhìn chằm chằm con bé, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội bảo:
“Em hiện nguyên hình cho anh xem.”
“Được.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
Con bé lẩm bẩm gì đó rồi biến mất, sau đó hình dáng thật của con bé hiện ra là một con Phượng Hoàng có thân hình to hơn cả tôi, toàn thân là lớp lông vàng óng ả, trên đầu còn có đệm thịt kiêu hãnh như một chiếc vương miện.
Trái tim tôi đập loạn lên:
“Tiểu Phượng Hoàng, em có biết Tiểu Kim Quan là gì không?”.