Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 133
Tôi thấy chiếc đuôi rũ xuống trên tảng đá thì ngớ người: “Chín đuôi? Là chín đuôi ư?”
Chẳng lẽ là…?
“Mắt ta tốt lắm, nhìn thấy rồi.” Thần sông chạy đến, nhảy lên tảng đá.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mây đen đã tan đi, có lẽ là lôi kiếp đã rồi, thế nên tôi cũng vội vàng chạy lại xem.
“Đừng tới đây.” Thần sông lắc đầu.
“Tôi nhìn xem có phải Hồ…” Tôi vừa nói vừa đi lên.
“Sấm sét của lôi kiếp đã thiêu rụi quần áo của cô ta, giờ cô ta không mặc gì, cậu muốn nhìn cái gì?” Thần sông hỏi tôi.
Tôi cứng họng, tôi có thể nhìn gì chứ? Tôi chỉ đàn ngẩng đầu nhìn, phát hiện thần sông kéo đuôi rũ xuống lên, tôi vội vàng hỏi:
“Có phải là Hồ Thanh Từ không?”
Chín đuôi, không còn gì để nghi ngờ nữa, trên đời này hẳn chỉ có mỗi mình Hồ Thanh Từ là hồ ly chín đuôi.
Lần trước tôi gặp cô ta, thì cô ta mới mọc thêm hai cái đuôi, không ngờ mới qua có hai tháng, giờ đã trở thành hồ ly chín đuôi.
Nhưng mà không phải cô ta bị bức thư của con rồng đó dụ ra ngoài sao?? Sao lại độ kiếp ở đây?
Cô ấy đã đến núi Thiên Sơn, như vậy chẳng lẽ mẹ, Tiểu Phượng Hoàng bị con rồng đó dụ ra ngoài cũng đang ở núi Thiên Sơn này? Trong đầu tôi có quá nhiều câu hỏi.
“Đúng, là cô ta.” Giọng nói của thần sông truyền đến.
Tôi càng thêm nghi ngờ, tôi hỏi Hồ Thanh Từ thế nào rồi? Khoảng cách giữa hai lần lôi kiếp mới hơn hai tháng, hơn nữa ở lần gặp mặt cuối cùng, tôi nghe thấy giọng cô ta hơi thoi thóp, nhưng có lẽ cô ta vượt qua được rồi, tình trạng này khả năng là xảy ra khá thường xuyên.
“Không ổn lắm, cô ta hôn mê rồi.” Thần sông nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi hỏi.
“Cởi đồ của cậu ra để ta mặc cho cô ta.” Thần sông nói tiếp.
Tôi đành chịu, chỉ có thể nghe lời cởϊ áσ ném cho thần sông.
Khi vừa cởi áo lông ra, tôi lập tức hắt xì một cái, lạnh quá đi mất.
Thần sông nhanh chóng nhảy xuống, hai tay ôm lấy Hồ Thanh Từ, sắc mặt trắng bệch, đúng là cô ta hôn mê rồi, lúc nào mới có thể tỉnh lại được nhỉ? Chịu đựng được qua trận độ kiếp này cũng coi như là may mắn lắm rồi.
Thần sông ôm Hồ Thanh Từ đến động phủ của Tuyết Vương, đương nhiên là tôi cũng đi theo, run run hỏi:
“Lôi kiếp của hồ ly tính như thế nào vậy?”
“Về cơ bản thì mọc thêm một đuôi là một lần lôi kiếp, vượt qua bảy đuôi thì có thể tự quyết được thời gian, có thể là sau mấy tháng, cũng có thể là sau mấy trăm năm, phải xem bản thân ra sao.” Thần sông đáp.
Tôi nói mấy nghìn năm có đượv không? Như vậy thì mới có đủ tự tin.
“Đương nhiên không được, vốn dĩ tuổi thọ của hồ ly tinh là một trăm năm, mỗi năm lại mọc thêm một chiếc đuôi, như vậy thì tuổi thọ tăng thêm tăng thêm hơn trăm năm.
Về sau, càng mọc ra nhiều đuôi, mỗi chiếc mọc thêm thì tuổi thọ cũng sẽ tang theo, như hồ ly tám đuôi chắc là có thể sống đến hai nghìn năm.”
Tôi nghe thấy mà giật mình bừng tỉnh, gió lạnh buốt liên tục thổi làm tôi run rẩy.
Tôi theo sát thần sông xuống núi, đến động phủ của Tuyết Vương, tôi đã lạnh run cả người, thần sông mặc đồ cho Hồ Thanh Từ rồi trả áo lông cho tôi nói:
“Bây giờ đã biết ăn thịt tốt chỗ nào chưa?”
Tôi không thèm để ý đến cô ta, nhanh nhanh mặc áo vào mới cảm thấy cơ thể từ từ ấm dần lên:
“Khi nào cô ta mới tỉnh?”
“Không nhanh như vậy đâu, cô ta độ kiếp quá gấp, vốn dĩ còn chưa sẵn sàng cho việc độ kiếp.” Thần sông lắc đầu, tôi hiểu ý cô ta.
Chắc là phải hôn mê một khoảng thời gian, nhưng những nghi vấn trong lòng tôi thì chỉ có Hồ Thanh Từ mới có thể giải đáp được.
“Đúng rồi, cô ta đã là hồ ly chín đuôi rồi.” Tôi nói với thần sông.
“Thì?”
“Đạt được yêu cầu của cô.” Tôi nói một cách từ tốn.
“Thì?” Cô ta lại nói tiếp.
Tôi im miệng, tuổi thọ cô ta không còn nhiều lắm, có phải là cô ta sẽ ra tay ngay lúc này không?
Thần sông nhìn chằm chằm Hồ Thanh Từ một hồi rồi đột nhiên ho khan một tiếng, trông có vẻ hơi đau đớn.
Trong nháy mắt, tôi thấy sắc mặt cô ta chợt trở nên tái nhợt, tôi sửng sốt, đúng là con rồng đó nói không sai, tuổi thọ của thần sông đúng là một vấn đề lớn.
Hơn nữa còn có thể là cô ta chẳng sống được bao lâu nữa, lúc trước là do cô ta giấu giếm, giờ này vì cái ho mà bị lộ tẩy, có lẽ là cô ta sắp chịu không nổi nữa.
Tôi do dự nói:
“Thần sông, cô không sao chứ?”
Thần sông chuyển ánh mắt từ Hồ Thanh Từ sang tôi, khi cô ta nhìn tôi, tôi mới phát hiện ra đôi mắt thần sông dường như không có tinh thần lắm.
Xem ra vấn đề tuổi thọ đã làm ảnh hưởng đến cô ta.
“Không sao.” Thần sông lắc đầu.
“Thật sao?” Tôi thăm dò hỏi thử, tình trạng của cô ta bây giờ chắc là nếu không làm gì sẽ không sao, nhưng nếu có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, như tình huống vừa nãy thì cô ta sẽ không ổn.
“Không thì ta đánh cậu một chưởng xem thử nhé?”
Tôi lắc đầu.
Cô ta nói tiếp:
“Hồ Thanh Từ phải mau chóng tỉnh lại, ta muốn hỏi cô ta mấy chuyện, cậu xem cho cô ta một quẻ đi.”
Tôi nói dù Hồ Thanh Từ bị thương nhưng đạo hạnh lại rất cao, có thể là tôi sẽ không xem được.
Có điều vào thời điểm này, không được cũng phải được, tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi cô ta.
Nghĩ vậy tôi hít một hơi thật sâu, lấy dụng cụ xem mệnh ra, đặt ngón tay vào giữa lông mày cô ta, hút một luồng sinh mệnh rồi lắc sáu đồng tiền trong tay.
Sau một hồi âm vang leng keng thì đồng tiền rơi xuống đất, là quẻ tượng 象.
Thần sông nghi ngờ nhìn chằm chằm mấy đồng tiền trên mặt đất, tôi nhìn kĩ một lúc, trong lòng cảm thấy hiểu biết của mình quá nông cạn.
Vì sao lại nói vậy?
Quẻ tượng trên sáu đồng tiền đều là mặt úp, còn lăn ra bốn phía, cảm giác như 1 chiếc quan tài vậy, xem ra quẻ tượng này không phải quẻ tốt lành gì.
Nhưng cũng không phải, Hồ Thanh Từ trở thành hồ ly chín đuôi hiếm có khó tìm, một khi đã tỉnh lại thì sẽ đứng đầu ở trần gian, sao lại xuất hiện quẻ tượng như thế này được?
“Sao rồi? Nói thử xem nào.” Thần sông hỏi tôi hồi lâu mà tôi chưa trả lời nên cô ta lại hỏi tiếp.
Tôi trầm ngâm rồi nói:
“Tôi không nhìn ra được nhiều lắm, nguyên nhân thứ nhất là đạo hạnh của Hồ Thanh Từ quá cao.
Nguyên nhân thứ hai là dính dáng đến nhiều thứ, quẻ tượng của cô ta không tốt lắm, tạo thành thế quan tài, đầu tài hướng về phía nam.
Tôi nghĩ để cô ta nhanh tỉnh lại thì nên chuyển cô ta đến phía nam, không phải cô nói núi Thiên Sơn có tam vương sao? Hai vị vương khác có người nào ở phía nam không?”
Bây giờ trong ngọn núi này chỉ có hai vị vương khác mới có khả năng làm cô ta tỉnh lại.
Chẳng lẽ hai vị vương này có linh đan dược diệu gì thần kì sao?
Thần sông suy nghĩ môt hồi rồi gật đầu:
“Đúng là có…”
“Cô quen người này sao?” Tôi hỏi.
Thần sông lắc đầu:
“Ta chưa từng gặp hắn, sao lại quen hắn được?”
“Vậy cô còn do dự cái gì?” Tôi hỏi.
“Lại đây.” Thần sông nói, có lẽ là lại muốn đánh tôi.
Tôi không thèm để ý đến cô ta, nhặt mấy đồng tiền lại:
“Nói chuyện chính đi, cô có đi không?”
“Đi.” Thần sông đứng dậy không hề nghĩ ngợi gì.
Tôi do dự rồi nói:
“Tôi biết là tôi không nên hỏi, nhưng tôi vẫn muốn biết rốt cuộc tình trạng bây giờ của cô sao rồi? Cô còn sống được bao lâu nữa?”
“Cậu qua đây, ta cho cậu biết.” Cô ta nói, đương nhiên là tôi không qua, tay cô ta đã thò qua rồi kìa.
Tôi nói vậy chờ Tuyết Vương về rồi chúng ta đến chỗ vị vương đó, thần sông gật đầu:
“Không cần đâu, cô ta cũng không ở quá xa, đợi lát nữa hoặc mai là cô ta sẽ về.”
Cũng đúng, Tuyết Vương biết lôi kiếp đã qua.
“Rốt cuộc là thứ mà Tuyết Vương có trong căn phòng kia có thể giúp được Hồ Thanh Từ không?” Tôi hỏi.
“Cậu vào xem sẽ biết.”
Tôi không nói gì, vừa mới xuống núi tôi còn hơi mệt, nhưng thấy thần sông đã nhắm mắt lại, tôi không biết có nên tiếp tục nói không.
Tôi vẫn đang đoán rốt cuộc là thần sông nghĩ gì? Cô ta sắp chết rồi, hơn nữa còn chẳng biết là sẽ chết lúc nào, có thể là ngày mai, cũng có thể là lâu hơn…!Nói thật là tôi đã xem cô ta là bạn bè, dù gì cũng tiếp xúc lâu vậy mà, tôi cũng hơi bịn rịn.
Nhưng may là đến nửa đêm Tuyết Vương đã dẫn người trở về động phủ rồi.
Cô ta thấy Hồ Thanh Từ đang hôn mê nằm đó thì đứng đần mặt ra.
Khi trên mặt cô ta bắt đầu xuất hiện sự tức giân, tôi lập tức vọt đến nói chuyện, Tuyết Vương hừ một tiếng:
“Sớm đã nghĩ đến ngươi, không ngờ lại là ngươi thật.
Ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi đến chỗ ta làm gì??”
Xem ra đều là hồ ly cả, họ còn quen biết nhau, nhưng tôi lại tò mò, Tuyết Vương có mấy đuôi rồi nhỉ?
Tuyết Vương nhìn Hồ Thanh Từ hôn mê nằm đó cũng không nói nhiều nữa, nói vài mấy câu lại chợt ngạc nhiên nói:
“Tần Thanh sao vậy?”
Tôi sửng sốt, vô thức nhìn sang thần sông, cô ta đang nhắm mắt, hình như vẫn đang ngủ, có lẽ là ngủ rất say, tôi lưỡng lự đi tới:
“Thần sông, cô làm sao vậy? Thần sông…”
“Sao?”
Thần sông mở mắt, tôi thấy đôi mắt cô ta lờ đờ, không có thần, xem ra thật sự rất nghiêm trọng..