Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 107
Tiểu Phượng Hoàng mới sinh ra được mấy tháng mà đã phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Nếu như là người khác thì hẳn là sẽ rất sợ hãi, không bình tĩnh được như con bé.
“Vào ngồi đi.” Tiểu Phượng Hoàng bước vào nhà rồi ngồi xuống ghế.
“Không sao đâu, em đừng lo.” Thực sự giờ tôi cũng không biết phải nói gì.
“Ừm, em không lo đâu.” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.”
Tôi thở dài, chuyện này phải bàn bạc cẩn thận lại với mẹ tôi mới được.
Tôi vẫn chưa biết tử kiếp của con bé rốt cuộc là sẽ xảy ra chuyện gì?
“Em ngủ ở đây nhé, anh trông em, đừng sợ.”
“Vâng.”
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, sau đó dựa vào ghế nắm mắt lại.
Tôi luôn để mắt đến con bé, tâm tư có chút phức tạp.
Môt lúc sau, con bé như đã ngủ say rồi, tôi cũng coi như an tâm được một chút.
Bỗng, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó, tôi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Trong màn bụi mù mịt, tôi thấy mẹ đứng đó, bà đã trở về.
Nhưng sao trông mẹ lại hốc hác đến vậy? Có lẽ là khoảng thời gian này bà đã chạy ngược xuôi vât vả lắm.
Tôi bảo mẹ Tiểu Phượng Hoàng ngủ rồi, mấy ngày hôm nay con bé không ngủ được nên giờ đang ngủ say như chết vậy.
Mẹ tôi gật đầu rồi đi vào nhà, bà đi đến cửa phòng, không nói gì mà chỉ nhìn tiểu Phượng Hoàng một lát.
Tôi cũng không nói gì, mãi đến khi mẹ về phòng, tôi mới do dự một chút rồi cũng đi vào theo rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẹ kéo cho tôi một chiếc ghế, bảo tôi ngồi xuống.
Tôi hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc tiểu Phượng Hoàng sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lúc trước Hồ Thanh Từ cũng có nói rằng con của cô ra chết từ khi mới sinh ra, con của mẹ tôi cũng vậy nên tôi đoán là mẹ tôi và cô ta đã cùng nhau làm 1 việc gì đó, xúc phạm đến người khác nên giờ người ta mới quay lại trả thù.
Giờ dù có nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng chỉ có 1 cách lí giải này.
Nhưng giờ tôi phải để mẹ tự mình nói ra, xem xem cách nghĩ của tôi có đúng hay không.
Mẹ tôi yên lặng 1 lát rồi nhìn tôi:
“Con cảm thấy là chuyện như thế nào?”
Tôi nói ra những suy nghĩ khi nãy, mẹ không gật đầu cũng không lắc đầu:
“Có điểm đúng đó, mẹ và cô ta cùng làm ra 1 chuyện nên giờ mới rơi vào tình cảnh như thế này.”
“Vậy rốt cuộc mẹ với cô ta đã làm gì vậy?” Tôi vô thức hỏi, có lẽ không phải chuyện xấu bởi mẹ tôi và Hồ Thanh Từ đều là người tốt… Họ có thể làm chuyện xấu gì ư? Tôi không tin.
Mẹ tôi làm thần núi lâu như vậy rồi, mẹ còn tiết kiệm như vậy thì có thể làm chuyện gì cơ chứ? Hồ Thanh Từ cũng vậy.
Nhưng hậu quả của chuyện này là những đứa con họ dứt ruột đẻ ra sẽ lần lượt bị gϊếŧ chết.
Để tôi nghĩ xem, có phải kẻ này không đối phó được họ nên mới gϊếŧ con của họ để trút giận? Tôi lại tiếp tục nói cho mẹ nghe những phân tích của mình.
Mẹ nghe xong thì kể lại cho tôi 1 chút hồi ức:
“Mẹ và Hồ Thanh Từ coi như quen nhau từ rất sớm, khi đó cô ta còn chưa thành tinh, mẹ cũng vậy.
Mẹ và cô ta cùng nhau tu luyện, dần dần biến thành hình người.
Cô ta theo đuổi lẽ phải, mẹ cũng vậy.
Nhưng khi ấy thăng thiên thành thân tiên khó vô cùng.
Lúc ấy Hồ Thanh Từ vẫn là con hồ ly 4 đuôi, mà mẹ cũng chưa biến thành phượng hoàng.
Tình thế rất nguy hiểm, vì vậy bọn mẹ đã cùng nhau nghĩ cách, muốn thăng thiên, ít nhất là vì không muốn bị kẻ khác ức hiếp…”
Nói đến đây, kí ức trong đầu mẹ tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.
Xem ra khi chưa thành phượng hoàng, bà đã bị kẻ khác bắt nạt… Dù sao thì khi ấy mẹ cũng sắp thành phượng hoàng, viên yêu đan trong người bà là thứ mà rất nhiều kẻ thèm muốn.
Hơn nữa bởi khi ấy năng lực quá kém, muốn sống được thì chỉ còn cách tự mình nâng cao đạo hạnh.
Hồ Thanh Từ khi ấy là cáo bốn đuôi, cũng là loài hiếm gặp, cả mẹ tôi và cô ta đều có khả năng gặp nguy hiểm.
“Sau đó thì mẹ và cô ta đã làm gì?” Tôi hỏi.
“Mẹ và Hồ Thanh Từ cùng nghĩ rất nhiều cách rồi nhưng với tình hình khi đó thì bọn mẹ chỉ có thể tìm một nơi để ẩn nấp tu luyện.
Đúng lúc ấy thì có 1 người đột nhiên đến tìm bọn mẹ, đưa cho mẹ và Hồ Thanh Từ 1 thứ.”
“Một người ạ? Đưa cho mẹ thứ gì vậy?” Tôi hỏi.
“Một loại đan dược, đến giờ mẹ cũng không biết đó là loại gì.
Nhưng sau khi ăn xong, chưa đầy 10 năm mẹ đã vượt kiếp thăng thành phượng hoàng.
Khi ấy thật không dám tin bởi đạo hạnh của mẹ mới khoảng 200 năm, vậy mà chưa đầy 10 năm sau đã thành phượng hoàng.
Hồ Thanh Từ cũng vậy, chiếc đuôi thứ 5 của cô ta mọc thẳng ra, và sau khoảng 2-30 năm gì đó, cô ta đã trở thành lục vĩ.”
“Loại đan dược thần kì như vậy, sao lại cho không mẹ và cô ta được?” Tôi chậm rãi nói.
Làm gì có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống?
Mẹ tôi gật đầu:
“Ừm, không phải là cho không, người này muốn mẹ và Hồ Thanh Từ đến 1 nơi.”
“Nơi nào ạ?”
“Âm phủ.” Mẹ tôi đáp.
“Đến âm phủ làm gì chứ?” Tôi kinh hãi, “Lẽ nào muốn bọn mẹ cứu người ra ngoài?”
Âm phủ là nơi nào? Là nơi các linh hồn người chết lui đến, có lẽ người cho đó không nỡ để 1 người khác chết nên mới sai mẹ tôi và Hồ Thanh Từ đến đó cướp linh hồn người chết kia về.
“Lúc đó mẹ cũng nghĩ vậy, dù sao thì loại đan dược đó cũng quá quý.
Người đó muốn bọn mẹ làm thế cũng đúng.
Nhưng mẹ và Hồ Thanh Từ biết rõ rằng xuống âm phủ thì được nhưng để cướp linh hồn thì đây là hành vi không thể dung tha.
Việc làm đó có thể để lại “vết nhơ”, có thể làm cho diêm vương tức giận gạch tên bọn mẹ trong sổ sinh tử.
Việc này đối với mẹ và Hồ Thanh Từ đúng là quá sức… Nhưng hóa ra lại không phải như vậy.”
“Vậy rốt cuộc là bắt mẹ làm gì vậy?” Tôi sốt ruột.
“Việc hắn ta bắt bọn mẹ làm rất đơn giản, chỉ là mang một thứ đến âm phủ.”
“Thứ gì ạ?”
“Không biết, mẹ và Hồ Thanh Từ chưa từng mở ra, cũng không mở được.
Hồ Thanh Từ từng lén mở nhưng không cách nào mở nổi.”
“Vậy mẹ và cô ta đã giao món đồ đó thành công chưa? Lúc mang đi có gặp chuyện gì không?”
Mẹ tôi im lặng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc:
“Không gặp chuyện gì cả, đến một chút nguy hiểm cũng không có.
Mẹ và cô ta mang xuống đó, không đến một ngày đã an toàn trở lại dương gian.
Không hề gặp phải chuyện gì….
Việc này thật sự quá đơn giản…”
Tôi kinh hãi, ý của mẹ tôi hiểu.
2 viên đan dược người kia cho quý đến nhường nào, hơn nữa mẹ tôi và Hồ Thanh Từ lại còn mỗi người một viên?? Có gì đó không đúng cho lắm, tại sao nhiệm vụ đổi lấy 2 viên đan đó lại đơn giản như vậy? Tôi thấy vô cùng kì lạ:
“Một chút nguy hiểm cũng không có hả mẹ?”
“Không hề.” Mẹ tôi lắc đầu, nét nghi hoặc trên mặt càng nhiều, “Khi ấy mẹ và Hồ Thanh Từ cũng thấy rất kì lạ…”
“Vậy sau đó thì sao ạ? Người kia đã nói gì?” Tôi hỏi.
Nếu như hắn không nói gì thì việc này đơn giản đến không tả nổi rồi.
“Không nói gì cả mà chỉ hỏi đồ vật đã được gửi thành công chưa? Mẹ bảo ổn hết rồi, người đó bèn rời đi, chưa từng xuất hiện trở lại…” Mẹ tôi nói.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Vậy thì chuyện này đã xảy ra sai sót ở đoạn nào? Tại sao lại khiến con của Hồ Thanh Từ phải bỏ mạng?! Tiểu Phượng Hoàng cũng gặp nguy hiểm?!!”
Mẹ tôi nói rằng cả quá trình không hề xuất hiện vấn đề gì cả.
1 người đến tìm mẹ tôi, chi một “số tiền lớn” để mẹ tôi và Hồ Thanh Từ gửi đồ xuống âm phủ.
Trong quá trình gửi không hề gặp tại nạn, vậy tại sao lại thành ra thế này?.