Đoán Thiên Mệnh

Chương 105


Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 105


Nghĩ như vậy, tôi vô thức đưa tay ra xoa xoa đầu tiểu Phượng Hoàng.

Quả nhiên tôi bị dọa 1 phen, con bé thật sự cao hơn tôi 1 chút rồi.

Cái dáng cao cao của ảnh con bé tạo ra ngang ngang tôi vậy đó nhưng thực chất nó vẫn là 1 bé phượng hoàng to lớn.
Tiểu phượng hoàng quay đầu lại, gương mặt xuất hiện vẻ kì quái:
“Anh chạm vào em làm gì đấy.”
“Em lớn thêm bao nhiêu đây?”
“Cao hơn anh.” Con bé đáp.
Khi con bé biến thành hình phượng hoàng thì chắc chắn là cao hơn tôi rồi, nhưng mới chỉ có 1 tháng thôi mà đã lớn từng này, đúng là làm tôi kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Tôi mang theo tâm trạng này mà đi vào nhà, phòng ốc khá là sạch sẽ gọn gàng, là tiểu phượng hoàng dọn dẹp đó.

Mẹ tôi không ở nhà, có lẽ là lại đi ra ngoài rồi.

Tôi đoán mấy ngày nữa bà sẽ về thôi bởi dù sao thì tử kiếp của tiểu phượng hoàng cũng rất gần rồi.
Tôi im lặng bước vào một lúc rồi hỏi:
“Em cứ ở nhà suốt như vậy à?”
Mẹ tôi phải chuẩn bị gì đó nên hẳn là đi ra ngoài liên tục nên tôi đã nghĩ đến việc tháng này Tiểu Phượng Hoàng phải ở nhà một mình, ăn một mình, chơi một mình.

Mà “chơi” ở đây cũng chỉ là ở nhà đi đi lại mà thôi.

Trái tim tôi bị kích động rồi, con bé mới bao nhiêu tuổi chứ? Mới 2 tháng thôi, tuy là lớn như vậy nhưng thực chất vẫn còn nhỏ lắm.

Mới sinh ra được 2 tháng mà đã chuẩn bị phải chào đón cái chết, vậy mà giờ trên mặt con bé không hề có một chút sợ hãi nào mà ngược lại, vô cùng bình tĩnh.
“Ừm, không ở nhà thì đi đâu chứ.” Tiểu Phượng Hoàng nói, vẻ như đã quá quen rồi.
“Em không lén chạy ra ngoài sao?” Tôi hỏi.
“Em không, em chạy ra ngoài làm gì hả?” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.
Tôi bèn hỏi không chán sao, con bé lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Chán thì đúng là có hơi chán thật nhưng em phải tu luyện, nên cũng không có gì chán hay không chán cả.”
Tôi thở dài hỏi con bé ăn cơm chứ.


Nó gật đầu bảo ăn rồi, tôi lại hỏi ăn gì? Con bé bảo nó ăn hoa quả.

Tôi mở tủ lạnh ra thì thấy bên trong nhiều hoa quả vô cùng, kế đó tôi hỏi nó có muốn ra ngoài ăn cơm không?
Dù sao trời cũng tối rồi, tôi sẽ chở tiểu Phượng Hoàng trên chiếc xe đạp điện cà tàng đi ăn cơm, ăn no nê rồi mới trở về.

Suy cho cùng thì còn mấy ngày nữa là đến tử kiếp của con bé rồi, tôi muốn chăm sóc nó cẩn thận.
Tiểu Phượng Hoàng chớp chớp mắt:
“Thật sao?”
“Thật.” Tôi nói một cách nghiêm túc.
Tiểu Phượng Hoàng nghe xong thì vui mừng không tả nổi:
“Bức bối khó chịu quá lâu rồi, cuối cùng cũng được đi ra ngoài rồi ~ Đi đâu anh? Mau nói cho em chúng ta sẽ đi đâu?”
Tôi đáp đến trung tâm thành phố, con bé lập tức gật đầu.
Tôi nghĩ pháp thuật hiện tại của con bé khả năng những người cấp 8-9 cũng không nhìn ra bởi dù sao con bé cũng đã lớn lên rất nhiều, đồng nghĩ với đó là pháp thuật cũng cao lên.
Tôi vào nhà dắt xe đạp điện ra rồi đóng cửa lại, tiểu Phượng Hoàng nhìn xong có vẻ hơi ngượng:
“Ei, em vẫn là phượng hoàng mà anh để em cứ thế ngồi á?”
Cũng phải, con bé vỗn dĩ vẫn là phượng hoàng, ngồi như vậy không ổn lắm, không thể ngồi xổm trên yên xe được.

Tôi bèn bảo con bé dạng chân ra ngồi, nó nhìn tôi vài cái rồi nói:
“Sẽ không thục nữ chút nào đúng không?”
Tôi liếc con bé một cái, nói con bé với thục nữ thì có liên quan gì? Nghe tôi nói vậy, nó lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt oán giận, có điều, sau cùng vẫn vui vẻ ngồi phía sau.
“Anh nhanh lên.”
“Chú khỉ con kia lo lắng gì thế?” Tôi nói, có lẽ con bé đã quá ngột ngạt rồi.
*Lý Dịch đột nhiên gọi tiểu Phượng Hoàng là khỉ vì con bé ngồi vắt vẻo trên yên xe đó ^^.
“Em không phải khỉ, sao anh lại nói em như thế?” Con bé hỏi ngược lại.

Tôi vặn ga, lái xe đưa con bé vào trung tâm thành phố bằng xe điện nhưng trên đường đi tôi cảm giác như có gió, tốc độ đi còn nhanh hơn hẳn so với bình thường.

Chắc là tiểu Phượng Hoàng làm phép, như vậy cũng được, có thể đi nhanh hơn chút.
Khi chúng tôi đến nơi đã là hơn 8 giờ, là lúc trung tâm thành phố rộn ràng náo nhiệt nhất.

Tôi hỏi tiểu Phượng Hoàng đi đâu ăn được, con bé trợn mắt:

“Chỗ vừa ngon vừa rẻ ở đâu nhỉ?”
Hazz, thôi bỏ đi.

Vẻ ngoài con bé tạo nên trong veo như tiên nữ, đặc biệt là đôi mắt, lúc nào cũng long lanh ngấn nước như biết nói, đến mấy quán ăn vỉa hè kia sợ lại bị người ta đến bắt chuyện tán tỉnh.

Tôi muốn dẫn nó đến chỗ tốt một chút.

Nghe tôi nói mấy điều này, tiểu Phượng Hoàng lắc đầu:
“Không cần đâu, mấy quán vỉa hẻ cũng được, dù sao cũng chỉ có 2 người chúng ta.”
“Thôi được.”
Tôi dẫn tiểu Phượng Hoàng đi một vòng thành phố.

Cảnh đêm ở đây quả thật đẹp vô cùng, con bé như bị đắm chìm vào cảnh đẹp ấy như quên đi mọi thứ.

Tôi phải gọi mấy lần để đảm bảo con bé vẫn ngồi sau xe, không bị rơi mất.

Tiểu Phượng Hoàng thấy vậy bèn dựa hẳn đầu vào lưng tôi, không để người khác nhìn thấy, con bé nói:
“Chúng ta không đi dạo nữa, đi ăn gì rồi về đi.”
Tôi gật đầu hỏi con bé có muốn mua gì đó không.

Nó bèn lắc đầu:
“Thứ gì cũng đắt, em không mua đâu.”
Tôi nói tôi có tiền, con bé vẫn lắc đầu:
“Không muốn mua, em chỉ muốn đi ăn gì đó, những thứ khác không cần mua đâu.

Lỡ như em chết thì lãng phí lắm.”
Tôi bất lực, không để con bé nói linh tinh nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“ừm, em biết rồi.”
Tôi thở dài, bảo con bé chọn lấy một quán đi.

Tiểu Phượng Hoàng nhìn qua nhìn lại một hồi rồi chỉ tay, quán đó ít người, có vẻ tốt.


Tôi bèn vặn ga đi đến đó.
Tiểu Phượng Hoàng nhảy xuống, ông chủ vội chạy đến đón.

Ông ta nhìn con bé 1 cái bỗng sửng sốt vô cùng, tôi đoán là do chưa từng gặp cô gái nào trong sáng ngây thơ đến vậy.

Tôi vội ho một tiếng, bấy giờ ông ta mới đỏ mặt, hoàn hồn lại.
Ông chủ cầm thực đơn đến cho chúng tôi, tiểu Phượng Hoàng hỏi tôi mang bao nhiêu tiền, tôi bèn nói mang đủ.

Con bé nghe vậy liền vui mừng gọi rất nhiều đồ ăn.

Ở đây đúng là rẻ, 3-400 tệ là giá cao nhất rồi.
Thức ăn tới, chúng tôi bắt đầu ăn.

Tiểu Phượng Hoàng ăn thỏ thẻ như thục nữ vậy.

Tôi ăn xong rồi thì ngồi nhìn con bé, choáng thật, mới có 1 tháng trước, con bé vẫn trong hình hài một đứa trẻ 7-8 tuổi mà giờ đã giống một cô nương 15-16 tuổi rồi.

Con bé phát triển nhanh quá!
“Đừng nhìn em, anh có nhìn em thì em cũng phải ăn thật nhiều.”
Tôi nghe rồi cười cười, đang định đáp lại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc:
“Lý tiên sinh.”
Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là Quách Đình Đình – “thần tài” trước đây của tôi.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, hôm nay mặc một chiếc quần jean và chiếc áo phông khỏe khắn, đi bên cạnh còn có 1 anh chàng rất đẹp trai.
Nhớ khi ấy cô ta có một buổi xem mặt, tôi đã đi cùng cô ấy.

Giờ cô ấy đã có bạn trai, tôi có thể nhìn ra tượng mạo 2 bọn họ trong nháy mắt.

Họ đã trải qua quãng thời gian yêu đương, cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Tình hình công ty bố cô ấy cũng tốt lên nhiều.

Có điều tôi thấy có chút xấu hổ, lần trước nói sẽ xem tướng cho cô ấy mà cứ trì hoán mãi đến tận bây giờ vẫn chưa xem được.
“À, chào cô, đã lâu không gặp.” Tôi đứng dậy.
“Đúng là lâu lắm rồi không gặp, gần đây câu đi đâu thế, tôi đến nhà mấy lần mà không thấy cậu.” Quách Đình Đình bất lực nói.
Tiểu Phượng Hoàng đang ăn bỗng chớp chớp mắt, khả năng con bé ở nhà đã thấy Quách Đình Đình đến tìm tôi mấy lên nên có vẻ là quen.

Tôi chỉ có thể nói rằng tôi ra ngoài có việc, Quách Đình Đình gật đầu:
“Hay là chúng ta cùng ăn đi?”
Tôi nhìn tiểu Phượng Hoàng, con bé gật đầu, không ý kiến gì.

Quách Đình Đình và bạn trai bèn ngồi xuống.
“Cô bé đây là?” Quách Đình Đình nhìn tiểu Phượng Hoàng, tò mò hỏi.
Bạn trai cô ấy như cũng có chút kinh ngạc, có lẽ là chưa nhìn thấy cô bé nào trong sáng như vậy nên động tâm rồi.
Có vẻ như vận đào hoa của Quách Đình Đình không tốt cho lắm, người bạn trai này của cô ấy bình thường che giấu kĩ lắm nhưng chỉ cần gặp con gái đẹp là bị bại lộ ngay.
“Lý tiên sinh?” Quách Đình Đình gọi tôi.
Tôi rời mắt khỏi bạn trai cô ấy rồi nói đây là em gái tôi.
“Cậu nói thật chứ?” Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu nói “thật”, Quách Đình Đình ngờ vực:
“Sao lại không giống nhau chút nào nhỉ?”
Tôi hơi xấu hổ, nếu tôi giống tiểu Phượng Hoàng thì cũng chỉ cần giống 3 phần thôi đã đẹp trai rồi…!Tôi bèn nói là em họ, dù sao tiểu Phượng Hoàng cũng không nói gì mà chỉ chú tâm vào ăn.
Quách Đình Đình không hỏi nhiều nữa mà gọi mấy món ăn.

Tôi và cô ấy nói chuyện vài câu sau đó cô ấy nháy mắt bảo tôi nói chuyện riêng với cô ấy một lát.

Tôi do dự rồi dật đầu bước sang 1 bên.
Quách Đình Đình hỏi tôi người bạn trai này thế nào? Tôi bèn bảo cô muốn nghe lời thật lòng hả?
“Đương nhiên là muốn nghe lời nói thật rồi? Thế nào? Anh ta đối với tôi tốt lắm, tôi rất thích.” Quách Đình Đình nói với vẻ đầy mong đợi.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, tôi chỉ có thể nói rằng trên đời này không có ai là hoàn hảo cả.

Quách Đình Đình sững sờ, vô thức nhìn bạn trai của cô ấy.

Có lẽ là vì lúc này tôi và Quách Đình Đình đang nói chuyện riêng nên anh ta nhân cơ hội nói chuyện với tiểu Phượng Hoàng, có lẽ là xin phương thức liên lạc.

Mà tiểu Phượng Hoàng vẫn mỗi tay một đùi gà, không thèm nhìn hắn ta lấy 1 cái.
Quách Đình Đình thấy vậy liên nổi cơn thịnh nộ, đi tới tát cho hắn ta 1 cái rồi bảo:
“Cút, nghe thấy chưa?”
Bạn trai cô ấy đỏ mặt:
“Em làm cái gì đấy?”
“Còn làm cái gì? Anh nói với bé kia cái gì đấy?” Quách Đình Đình tức giận.
“Không nói gì cả, chỉ hỏi xem nó học ở đâu.” Hắn ta do dự đáp làm Quách Đình Đình sôi máu hơn:
“Anh coi tôi là con ngốc à? Có phải là anh nhìn trúng nó rồi đúng không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.