Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 76: Muốn Làm Người Xấu Cần Có Iq Cao
Editor: Tan Tan
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
——————–
Sáng mùa hè đến thật sự rất sớm, mới 4-5 giờ trời đã tờ mờ sáng.
Cố Diệu Diệu luôn thức dậy sớm nhất trong nhà, nghỉ hè cũng không ngủ nướng.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay, trong lúc cô chuẩn bị đến phòng bếp tùy tiện ăn chút bánh mì rồi đi luyện đàn, não bộ còn chưa hoàn toàn khởi động thì bỗng nhiên cô đụng phải một cục nhỏ nhỏ ngồi dưới đất.
“–Em, em ở chỗ này làm gì?”
Đầu tóc chưa chải như tổ chim, vẻ mặt U U nặng nề ôm sữa bò vị dâu tây của bé mút hai ngụm.
“Chị, em buồn ngủ quá.”
?
Cố Diệu Diệu lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá từ trên xuống dưới.
Tuy rằng loại chuyện ở trong WC ăn vụng đồ ăn vặt này U U đều làm được, nhưng sáng sớm không ngủ được ngồi ở phòng bếp uống sữa bò, vẫn hơi chút dọa đến cô.
“..
Vậy đi ngủ đi.”
U U chậm rãi quay đầu, đuôi mắt đáng thương vô cùng rũ xuống: “Em không ngủ được.”
Huhuhu.
Bé gặp ác mộng thật đáng sợ.
Trong mơ lửa cháy rất lớn, anh Việt Minh sau khi trưởng thành rất xấu xa đánh hôn mê một con sư tử lớn xinh đẹp, còn kéo sư tử đi.
Quan trọng nhất chính là, con sư tử lớn kia còn cõng bé chạy ra từ trong biển lửa, hắn tốt như vậy, nhưng mà U U không chỉ không giúp đỡ hắn, còn dùng tảng đá lớn như vậy đập đầu hắn.
Cái tảng đá kia, còn lớn hơn đầu bé một vòng!
Cố Diệu Diệu: “…”
Tóm lại không ngủ được là do vận động quá ít.
Cố Diệu Diệu không hiểu phiền não của cô nhóc ba tuổi vô tình suy đoán như vậy.
Ban đầu cho rằng trẻ con bị ác mộng dọa cùng lắm chỉ mấy ngày, nhưng Cố Diệu Diệu lại không ngờ U U gặp ác mộng còn duy trì trong thời gian khá dài.
Thậm chí có một ngày sắp 11 giờ, U U gặp ác mộng bừng tỉnh chạy chân trần khóc lóc chui vào trong ổ chăn của cô, còn chui vào trong ngực cô thút thít muốn chị ôm.
“..
Chị, U U không muốn biến thành đứa trẻ hư.”
U U khóc mệt mơ mơ màng màng nói.
Cố Diệu Diệu nghe U U thuật lại ác mộng xong, trong lòng cũng cảm thấy có chút thần kỳ.
Ở trong mơ, bé là vai ác lấy oán báo ân, nghe bé miêu tả, kỳ thật Cố Diệu Diệu còn cảm thấy có một tia quen thuộc.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, Cố U U từ nhỏ đã tra tấn cô bắt nạt cô, chính là một người xấu xa ích kỷ như vậy.
Nhưng mà–
“Yên tâm đi.” Cố Diệu Diệu nhẹ giọng dỗ bé: “Em sẽ không thay đổi thành đứa trẻ hư.”
Giọng nói của chị ôn nhu, khiến nội tâm sợ hãi của U U cũng yên ổn vài phần.
Bé ngọt ngào hỏi:
“Vì sao ạ? Có phải bởi vì chị cảm thấy, U U rất tốt, là một đứa trẻ đáng yêu hay không?”
Cố Diệu Diệu ôn nhu nói: “Không, bởi vì làm người xấu cần có chỉ số thông minh cao.”
U U: ?
Giống như có chỗ nào đó không quá thích hợp.
“Còn có, lúc em làm sai không phải thường xuyên nói, Cố U U vừa mới phạm sai lầm không phải Cố U U ngoan ngoãn hiện tại sao? Cố U U xấu xa trong giấc mơ kia, cũng không phải Cố U U đang kinh sợ hiện tại.”
* * * Hình như khá hợp lý!
* * * Nhưng có phải chị đang mắng bé hay không?
Dưới sự khuyên giải của Cố Diệu Diệu, chờ đến khi Ung Trạch xong việc trở về, U U cơ bản đã thoát khỏi ác mộng đáng sợ bao phủ trong đầu bé.
“Anh Ung Trạch!”
Cách thật xa, U U thấy bóng dáng của Ung Trạch, một đường chạy đến đây, bé chạy nhanh như vậy, đôi chân ngắn nhỏ của bé muốn đổi đến nơi rồi.
Ung Trạch đoán được có lẽ bé sẽ té ngã, vội vàng đi nhanh tới tiếp được–
Bịch.
* * *Nhưng mà đã muộn một bước, cậu không tiếp được.
U U, cả hai tay hai chân đều đang úp trên mặt đất như một cái bánh nướng lớn, sững sờ hồi lâu, Ung Trạch bước nhanh đến ôm bé lên, phủi sạch bụi đất trên mặt và trên người bé.
“Có đau không?”
U U bị ngã ngây ngốc một lúc, nửa ngày sau mới cảm nhận được cơn đau.
Nhưng khi thấy anh trai xinh đẹp trước mặt, bé lại muốn nhịn một chút, dù sao thì trông khá mất mặt.
“Không đau ạ.”
Bé cười ngây ngô.
Ung Trạch vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bé giống như nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn xuống được, khóe môi vừa mới giơ lên lập tức kéo căng không ngừng cong xuống, vô cùng đáng thương ghé vào đầu vai cậu rơi hai giọt nước mắt.
* * * Chủ yếu là do càng nghĩ càng tủi thân!
Ung Trạch thật sự không biết dỗ trẻ con.
“..
Anh có mang theo kẹo, có vị vải, vị sữa bò, vị dâu tây, em muốn cái nào?”
Có nghìn vạn kịch bản, cậu cũng chỉ biết mỗi cách cho kẹo này.
Cũng may U U giản dị tự nhiên sẽ ăn cái này.
“Vị dâu tây ạ!”
U U bị kẹo phân tán lực chú ý, nước mắt trên lông mi còn chưa khô, ăn hai cái kẹo đã vui vẻ trở lại.
Hơn nữa bé ăn kẹo của Ung Trạch, còn oán giận:
“Anh trở về thật muộn, có rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị, anh đều không nhìn thấy.”
Ung Trạch ôm bé quay về, nghe bé lải nhải, giống con ong mật nho nhỏ không ngừng vo ve.
Người thích yên tĩnh như Ung Trạch lại cảm thấy cũng không chán ghét ầm ĩ như vậy.
“..
Còn có còn có, hôm qua em nghe thấy dì khen anh Việt Minh! Anh Việt Minh vui vẻ như vậy! Sau đó sau đó, anh ấy còn giúp Miên Miên dựng lại chuồng một lần nữa, rất đẹp! Em dẫn anh đi xem!”
Còn chưa đi đến Cố trạch, U U đã hưng phấn gấp không chờ nổi muốn nhảy ra bên ngoài.
“Cứ từ từ, còn nhiều thời gian.”
Nghe thế, sự vui vẻ của U U mới hoãn lại một chút.
Bé đáng thương vô cùng nhìn Ung Trạch nói: “Không có thời gian đâu, ngày mai U U phải lên TV, đi chơi cùng ba và chị.”
Ung Trạch biết bé nói đến cái gì.
Việc ghi hình Bé con đi xa đã sắp kết thúc rồi, đây hẳn là lần du lịch cuối cùng của bọn họ.
Ung Trạch gật đầu:
“Lần này mọi người muốn đi đâu?”
U U gãi đầu nghĩ nghĩ.
“Dạ..
Ba nói, đến một khu rừng ở thành phố C ạ!”
Ung Trạch sửng sốt.
“Là núi Trường Trạch sao?”
“Đúng ạ!” Cô nhóc dùng sức gật đầu: “Chính là chỗ này!”
Bé nghe ba nói, cái khu rừng kia rất lớn, là rừng rậm lớn nhất trong nước, bên trong có rất nhiều rất nhiều động vật nhỏ.
Nhưng mà cũng có truyền thuyết kể lại ngọn núi kia có linh tính, sinh ra rất nhiều yêu quái.
Cố Khải Châu còn hù dọa bé: “Ngộ nhỡ thật sự đụng phải yêu quái, U U có sợ không?”.