Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 69: Không Cần Bạn Bè


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 69: Không Cần Bạn Bè


Ngay từ đầu, Việt Minh cho rằng chỉ là trùng hợp.
Với tính cách của U U, bé không phải là kiểu người sẽ yên lặng ở sau lưng tặng quà, nếu bé muốn tặng hoa cho người khác, nhất định sẽ bắt đầu từ việc hái hoa, sau đó một đường chạy vội xông tới nhét vào trong lòng đối phương.
Mà Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên sẽ không làm những chuyện như vậy.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng bọn họ còn nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, nhưng Việt Minh ngẫu nhiên sẽ quên chuyện này, vô ý thức đối đãi với bọn họ giống người lớn.
* * *Cho nên làm sao sẽ có người nào nhàn rỗi không có việc gì tặng hoa cho cậu ta được.
Việt Minh ghé vào cửa sổ, rũ mắt nhìn đóa hoa vô thanh vô tức đặt trên bệ cửa sổ, quyết định coi nó là một sự kiện lãng mạn thần bí.
“Tiểu Minh, đã có thành tích bài kiểm tra tiếng Anh lần trước ở lớp học bổ túc rồi sao?”
Trước sinh nhật hai ngày, dì Trương hỏi tình hình học tập của Việt Minh.
“Có rồi ạ.” Việt Minh đi tìm cặp sách lấy bài thi, trong mắt lập loè ánh sáng: “Con làm đề của lớp 7, thầy giáo nói còn tốt hơn phần lớn học sinh lớp 7..”
“Được bao nhiêu điểm?”
“Một trăm điểm ạ!”
“Ừ, vẫn còn phải nỗ lực, điểm tuyệt đối là 102 điểm đúng không? Nền tảng của chúng ta không tốt bằng người ta, phải càng nỗ lực mới được..”
“Nhưng mà..”
“Hơn nữa, lần trước mẹ hỏi thăm thầy giáo của con, thầy giáo nói kỹ năng nghe và nói của con không tốt, còn kiến nghị mẹ đổi trường học cho con, Tiểu Minh, chúng ta phải nỗ lực, dùng nhiều tâm tư lên việc học tập, con đừng nhìn Sầm Tùy thiếu gia cách vách mỗi ngày chơi, người ta chưa học tiểu học vẫn có thể nói chuyện cùng người nước ngoài..”
Dì Trương, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Việt Minh thay đổi.
“Còn có tiểu thư U U, tuy rằng thoạt nhìn tiểu thư U U học tập không nhanh lắm, nhưng mà tiểu thư nói tiếng Anh giống như trẻ con nước ngoài vậy, lần trước mẹ thấy tiểu thư xem phim hoạt hình nước ngoài, không cần phụ đề..”
Ánh sáng trong mắt Việt Minh hoàn toàn ảm đạm.
“Mẹ cho rằng chỉ cần con nỗ lực là có thể sao?” Gương mặt xinh đẹp của cậu bé vô cảm nói: “Từ nhỏ U U đã có ba ở nhà cùng em ấy nói chuyện bằng tiếng Anh, mẹ U U sẽ mời giáo viên người nước ngoài dạy cho em ấy, con có cái gì đâu?”
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ dì Trương, ngay cả Việt Minh cũng ngây người.
Cậu ta nhìn vẻ mặt đau buồn của mẹ mình, không thể tin được những lời vừa rồi là từ miệng cậu ta mà ra.
* * * Không phải cậu ta cố ý.
Cậu ta biết mẹ mình rất vất vả, lúc còn chưa tới Cố gia, một mình bà phải làm hai công việc, sau khi tới Cố gia, gia cảnh mới chuyển biến tốt đẹp một chút, nhưng thời gian làm việc lại quá dài, nếu muốn về nhà một chuyến, đêm khuya bà phải chờ ở giao lộ một hai tiếng mới có xe.
Những chuyện này cậu ta đều biết.
Nhưng có đôi khi cậu ta lại tình nguyện để bản thân không biết.
Nếu không biết, đến lúc mẹ cậu ta trách cứ cậu ta không nỗ lực, cậu ta có thể đúng lý hợp tình trách cứ bà không cho mình điều kiện tốt.
Nếu không biết, lúc người ngoài đối xử bất công với cậu ta, cậu ta có thể đẩy hết nguyên nhân lên người cha mẹ.

Chứ không phải giống như bây giờ, không chịu đựng được sự nghiêm khắc của mẹ mình, lại không có cách nào tự mình gánh vác những áp lực này.
“..

Tiểu Minh..”
Việt Minh cắn chặt răng, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Cậu ta biết bản thân nói sai rồi, chính cậu ta cũng rất khổ sở, nhưng mà cho cậu ta một ít thời gian cũng được, cậu ta không muốn giả vờ làm đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, giả vờ an ủi mẹ, nói cho bà biết cậu ta sẽ nỗ lực, lần sau cậu ta sẽ làm tốt hơn.
Bước chân cậu ta dừng ngoài cửa phòng U U.
Mấy ngày nay cậu ta đều không nhìn thấy U U, sau khi ăn xong cơm chiều bé giống như có bí mật gì đó, buông bát cơm xuống liền lén lút chạy vào phòng.
Cửa cũng không đóng chặt, ánh đèn màu vàng ấm áp xuyên qua khe cửa, Việt Minh mơ hồ thấy có những người khác nữa.
Hình như có tiếng của Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên.
Còn có giọng nói của Sầm Tùy.
Ngay cả đại yêu quái Ung Trạch sát vách cũng ở đây.
U U: “..

Dính được rồi! Em bảo mà! Em rất thông minh!”
Cố Diệu Diệu: “Cho chị xin, em dính được mà chị còn phải dính lại một lần nữa!”
U U: “..

Anh, chị hung dữ với em.”
Thẩm Tịch Xuyên: “Em vẫn nên bỏ xuống đi, em lại quấy rối thì khả năng là anh cũng không nhịn được.”
U U: “…”
Việt Minh không nhìn thấy bọn họ đang làm gì, chỉ là cảm thấy bọn họ hình như rất vui vẻ.
“..

U U?”
Cậu ta lấy hết can đảm, gõ cửa phòng.
“Anh, anh có thể..”

Sau khi giọng nói cậu ta vang lên không lâu, Việt Minh phát hiện trong phòng lập tức yên tĩnh.
Tay muốn đẩy cửa của cậu ta cứng đờ tại chỗ.
“Chờ, chờ một chút –!”
U U vội vàng chạy từ phòng ra.
Cô bé mặc áo ngủ in hình thỏ con, đầu tóc rối tung, mấy sợi tóc con giống lông tơ của con vật nào đó.
Bé quá mức sốt ruột nên thậm chí giày cũng chưa đeo, chạy chân trần ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại.
“Anh, anh có chuyện gì ạ?”
U U khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
Bé sẽ không nói dối, nhưng mà hiện tại bọn họ đang ở chuẩn bị đồ trang trí cho tiệc sinh nhật, nếu để Việt Minh thấy sẽ không còn bất ngờ nữa.
Trực giác Việt Minh rất nhạy bén.
Cậu ta cảm giác được U U không muốn để cậu ta đi vào.
“..

Không có chuyện gì quan trọng.”
Việt Minh cố gắng khiến mình thoạt nhìn không chờ mong như vậy, làm bộ thuận miệng dò hỏi:
“Mọi người đang chơi cái gì thế? Anh..

có thể xem không?”
U U theo bản năng dang hai tay, bảo vệ cửa sau lưng.
“Cái kia..

Anh..

anh không thể vào..”
Cô nhóc ba tuổi không biết tìm từ uyển chuyển, vẻ mặt bé nôn nóng, chỉ biết không thể để Việt Minh ca ca nhìn thấy bất ngờ mà bọn họ chuẩn bị, lại bỏ qua tâm trạng của Việt Minh.

Hơn nữa ngoài mặt, nhìn không ra Việt Minh có chút khác thường nào.
“Vậy à.” Nghe giọng điệu của cậu ta rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cười ôn nhu: “Không sao, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, anh còn bài tập chưa làm xong, anh đi về làm bài tập đây.”
U U ngơ ngẩn nhìn Việt Minh vội vàng xoay người, không hiểu sao bé có cảm giác anh ấy vừa nãy đang háo hức chờ mong, bây giờ bỗng nhiên lại không vui nữa.
Việt Minh quay lưng chạy xa, chờ đến khi U U không nhìn thấy, trong mắt đã bị sương mù bao phủ.
Cậu ta chạy như bay về căn phòng nhỏ của mình, áp mặt vào chiếc gối mềm mại.
Gối đầu lập tức bị ướt một mảng lớn.
* * * Ngu ngốc!
Rõ ràng lần trước mẹ đã nói với cậu ta, vì sao cậu ta còn muốn ôm ảo tưởng, bản thân ngu ngốc coi đối phương là bạn bè?
Cậu ta rõ ràng biết, sẽ không có ai nguyện ý làm bạn cùng cậu ta, cậu ta không đủ hoạt bát rộng rãi, không đủ tự nhiên hào phóng, tùy tiện chọn một người bên cạnh U U, ai cũng thú vị, gia thế tốt, càng thích hợp làm bạn với U U hơn cậu ta.
Việt Minh cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở, lúc trước bản thân nỗ lực muốn trở thành bạn bè với U U, thì ra chỉ là đứa ngốc không tự hiểu lấy mình.
* * * Cậu ta sẽ không làm loại chuyện vô dụng này nữa.
Việt Minh chui trong ổ chăn khóc lớn một hồi, không có bạn bè cũng chẳng sao, một người cũng có thể có thế giới của riêng mình, cũng có thể trở thành người muốn trở thành.
Một người không có gì không tốt.
Cậu ta không cần bạn bè, từ nay về sau đều không cần.
Trong phòng đen nhánh không ánh sáng, cậu bé nức nở co người lại, giống động vật nhỏ bởi vì bị thương mà cuộn người lại.
Nhưng mà đến khi Việt Minh khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, cậu ta bỗng nhiên bị một động tĩnh rất nhỏ đánh thức.
Nếu là ngày thường, thời gian này cậu ta đã ngủ ngon lành, nhưng đêm nay cậu ta lại bởi vì khổ sở mà chậm chạp không ngủ được, hơn nữa bởi vì ban ngày cậu ta nhớ tới đóa hoa bên cửa sổ kia, cho nên lúc có động tĩnh truyền đến, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là xoay người ngồi dậy, đẩy nửa khung cửa sổ nhỏ ra, sau đó —
Dưới ánh trăng, chú cừu non ngây thơ mờ mịt đứng ngoài cửa sổ phòng cậu, như một tinh linh bước ra từ truyện cổ tích.
Nó ngậm một đóa tường vi, giống như đóa hoa kia nở trên miệng nó.
Việt Minh khóc sưng đôi mắt ngơ ngác nhìn nó.
– –
“..

Có phải em chọc anh Việt Minh tức giận rồi không ạ?”
U U nằm ở trên giường lẩm bẩm.
Tất cả mọi người ai về nhà nấy, chỉ còn Cố Diệu Diệu ở lại dỗ U U ngủ, nghe bé trước khi ngủ lẩm bẩm một trăm lần “Hình như em làm anh Việt Minh ca ca buồn”, rốt cuộc hao hết kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi ém góc chăn cho bé nói:
“Không sai, em khiến anh ấy đau lòng rồi, hiện tại anh Việt Minh của em đang ở trong ổ chăn khóc huhu, nếu em còn không ngủ, chị cũng sẽ dùng một quyền đánh tới khi em khóc huhu.”
U U: “…”
U U thức thời rụt vào trong ổ chăn, ngoan ngoãn nói:
“Chị ngủ ngon ạ.”
“Ừ.”

Cố Diệu Diệu mặt vô biểu tình tắt đèn.
Trong phòng yên tĩnh.
Chờ đến khi Cố Diệu Diệu đóng cửa rời khỏi, U U giải vờ đi vào giấc ngủ khẽ meo meo mở một con mắt, sau khi xác nhận chị gái bé thật sự đi rồi mới khe khẽ thở dài, trong ổ chăn lăn trái lăn phải hai vòng.
* * *Vì sao anh ấy không vui?
Trong đầu nhóc U U ba tuổi đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng mà bé cũng không ưu sầu lâu lắm, sáng sớm hôm sau, nhìn Việt Minh trước sau như một dậy sớm đi đến lớp học bổ túc, U U vô cùng vui vẻ cùng anh chị bắt đầu trang trí.
Giấy trang trí màu sắc rực rỡ treo trên tường.
Dòng chữ chúc mừng sinh nhật dán trên kính.
Còn mua bóng bay, ban ngày U U hì hục thổi mới phát hiện chị bé có ống bơm.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, Việt Minh – người hoàn toàn không biết gì cả rốt cuộc cũng về tới Cố trạch.
Đi qua cửa, cậu ta liếc mắt nhìn Miên Miên đang ăn cỏ trong sân.
Miên Miên vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô tri như ngày thường kia, an an tĩnh tĩnh, một chút cũng không nhìn ra giống yêu quái.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu ta sẽ không nghĩ đến, người liên tiếp vài ngày đặt hoa ngoài cửa sổ của cậu chính là nó.
* * *Ngây ngô.
Việt Minh nhấp môi, bước nhanh vào trong phòng.
Cậu ta sẽ không mắc mưu.
Cậu ta không cần bạn bè, không cần con người làm bạn, càng không cần yêu quái làm bạn, một mình cậu ta cũng có thể vui vẻ..
Nhưng mà trong nháy mắt khi đẩy cửa vào nhà–
Phanh –!
Nghênh đón cậu ta chính là pháo hoa giấy màu nổ tung.
“Chúc anh Việt Minh sinh nhật vui vẻ!”
Không chỉ có U U, Cố Diệu Diệu, Thẩm Tịch Xuyên, Sầm Tùy và Ung Trạch, còn có mẹ cậu ta và dì Úc Lan, mọi người đều đang chăm chú nhìn cậu ta.
Ở phía sau bọn họ, là vật trang trí bọn họ tự làm ở trong phòng U U.
* * *Cho nên, không cho cậu ta đi vào, là bởi vì cái này sao?
Việt Minh ngơ ngẩn, sững sờ tại chỗ.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng trên người cậu ta.
Giống như cậu ta không phải là cỏ dại trong một góc không có người chú ý, rốt cuộc cũng có ánh nắng xuyên qua làn sương mù dày đặc, chiếu sáng cái góc này.
Cô bé ôm lấy cậu ta, giọng nói ngọt ngào ở bên tai:
“Thực xin lỗi, chúng ta làm hòa đi.”
Ở phía sau cậu ta, Miên Miên đi theo nhẹ nhàng be một tiếng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.