Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 66: Nói Nhớ Em


Bạn đang đọc Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi – Chương 66: Nói Nhớ Em


Rõ ràng là thanh âm rất lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng nghe vào tai Việt Minh, lại có một loại uy hiếp phát ra từ đáy lòng.
Cái loại cảm giác này hình như là đến từ bản năng sợ hãi.
Cậu ta lập tức cứng người tại chỗ, ai cũng không chạm vào cậu ta, nhưng cậu ta lại như bị một thế lực vô hình nào đó bức bách, chậm chạp buông tay.
Xoay người, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang lẳng lặng nhìn cậu ta.
“..

Không liên quan gì đến anh.”
Đáy lòng Việt Minh chột dạ, trước khi cậu ta ném rõ ràng đã nhìn bốn phía, thấy không có ai mới dám động thủ với Miên Miên.
Người này từ đâu chui ra?
– – chờ một chút.
Việt Minh tựa như phát hiện cái gì đó, đột nhiên lui nhanh về phía sau.
“Anh cũng là yêu quái!”
Cậu ta có thể phân biệt hơi thở khác biệt giữa yêu quái và con người, cũng biết tiểu yêu quái khi còn nhỏ không thể hóa hình.
Nhưng mà thiếu niên trước mắt này, không chỉ là yêu quái, hơn nữa còn đã qua thời ấu niên, có đủ tính công kích như yêu quái trưởng thành.
Hình ảnh con sói hoang lớn ăn thịt con cún vàng một lần nữa hiện lên trong đầu Việt Minh.
Miệng yêu quái có thể mở lớn như vậy.
Một ngụm là có thể ăn luôn một đứa trẻ.
Cậu ta đã mười tuổi, có lẽ một ngụm ăn không hết, phải cắn đứt xương cốt cậu ta mới có thể ăn?
“Cậu nhìn ra được?”
Giọng điệu thiếu niên có hơi phập phồng, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Việt Minh ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trên người nồng đậm hơi thở yêu quái này.
Hẳn là đại yêu quái rất lợi hại.
Hy vọng lát nữa lúc ăn cậu ta, đừng cắn quá nhiều lần, cậu ta có chút sợ đau.
“Bởi vì cậu có thể nhìn ra Miên Miên là yêu quái cho nên cậu mới bắt nạt nó?”
Ung Trạch nhìn về phía con cừu non đang co lại.

“Đổi thành tuổi con người, nó còn chưa đầy một tuổi.”
Việt Minh bất ngờ chớp mắt.
Nhưng rất nhanh cậu ta lại không kiềm chế được nội tâm oán giận, phản bác:
“..

Chưa đầy một tuổi..

Cũng là yêu quái..

Sau khi lớn lên..

Cũng là đại yêu quái..”
Lúc con chó nhỏ của cậu ta bị yêu quái ăn cũng mới chỉ có hai ba tuổi.
Yêu quái cũng không bởi vì nó nhỏ mà từ bỏ ăn nó.
Thiếu niên cũng không thu liễm hơi thở trên người thuộc về chúa sơn lâm, suy nghĩ cá lớn nuốt cá bé khắc vào gen khiến cho Việt Minh nhịn không được cả người run rẩy, thậm chí muốn thần phục cậu.
Nhưng cậu ta vẫn quật cường cắn chặt răng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lưng thẳng đến mức không cong chút nào dù là nhỏ nhất.
Ung Trạch bình tĩnh nhìn cậu ta trong chốc lát, mở miệng dò hỏi:
“Vậy cậu nghĩ xem, vì sao cậu có thể thấy yêu quái?”
“?”
“Người khác đều không nhìn thấy, chỉ có cậu có thể nhìn thấy, cậu cảm thấy đây là vì sao?”
Vẻ mặt Việt Minh trong nháy mắt trống rỗng.
Đúng vậy.
Vì sao?
Khi còn nhỏ ông nói với cậu ta, trẻ em tuổi còn nhỏ dễ dàng nhìn thấy đồ vật dơ, sau này cậu ta đi học thì hỏi người khác có nhìn thấy yêu quái hay không, nhưng mà bọn họ đều cười nhạo cậu ta, nói cậu ta gạt người.
Vì sao chỉ có cậu ta có thể thấy?
Vì sao cậu ta lại xui xẻo như vậy.
Nhưng lúc này, bị đại yêu quái này hỏi, Việt Minh giật mình trong chốc lát, giống như sắp có đáp án nào đó.
“A! Anh Ung Trạch–!”
U U từ trong phòng chạy ra đánh gãy bọn họ.
Cô bé lắc lư hai bím tóc, lúc chạy chậm tới đây, gương mặt trẻ con mũm mĩm cũng rung theo.
“Anh tới chơi với U U ạ?”
Trên hàng rào trong sân trồng đầy hoa tường vi, U U ghé vào hàng rào, trong mắt bé đều là anh trai nhỏ đẹp trai, hoàn toàn không chú ý tới dây leo đầy gai nhọn.
Ung Trạch rũ mắt, nhẹ nhàng thay bé đẩy ra.
“Không phải tới chơi với em.” Ung Trạch nói sự thật: “Anh tới đón Miên Miên, lần trước đã nói với em, mấy ngày này anh muốn đón nó đi làm hộ khẩu.”
U U nghiêng đầu: “Hiện tại chính là mấy ngày này ạ?”
“Đúng vậy.”
Nghĩ đến Miên Miên phải rời khỏi bé, tâm trạng U U có chút kém, vội vàng hỏi:
“Vậy hai người phải đi bao lâu? Một ngày? Hay là hai ngày?”
Thọ mệnh của yêu quái quá dài, số lượng yêu quái mới sinh lại rất ít, cho nên cả nước cũng chỉ có một cái đồn công an có thể xử lý hộ khẩu cho yêu quái.
Ung Trạch tính toán lại lộ trình một chút, trả lời:
“Đại khái là một tuần.”
Một tuần đối với U U rất dài, một bàn tay cũng đếm không hết, khóe miệng bé ủy khuất, rất luyến tiếc Miên Miên.
Ung Trạch nhìn cô bé rũ đầu, ngón tay rầu rĩ khua khua phần hàng rào đã được sơn.
“..


Anh sẽ cố gắng mang Miên Miên về nhanh một chút.”
U U gật đầu, còn cường điệu: “Vậy hai người phải nhớ đến em.”
Ung Trạch: “…”
“Phải nói nhớ em!”
“…”
Đại yêu quái vừa nãy còn uy phong lẫm liệt khí thế khiếp người, hoàn toàn không nói nên lời.
Một bên Việt Minh đã chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bị yêu quái ăn, hoàn toàn không nghĩ tới U U bỗng nhảy ra làm toàn bộ phông nền đều thay đổi theo hướng kỳ lạ*.
*ý là không khí đang âm u sợ hãi các kiểu bỗng thành màu hường =)
Vì sao..

bé có quan hệ tốt với yêu quái như vậy?
Bé biết người trước mắt này, cùng với Miên Miên mà bé nhớ đều là yêu quái sao?
Vì sao yêu quái này như là quen biết U U rất lâu, quan hệ tốt giống như bạn bè?
Yêu quái và con người..

có thể làm bạn bè sao?
Vô số vấn đề không người giải đáp quanh quẩn trong đầu Việt Minh, cậu ta thấy hình ảnh này khác một trời một vực so với nhận thức trước đây của cậu ta.
Việt Minh ngơ ngẩn nhìn hai người tranh chấp loại vấn đề “phải nhớ em” này, quả thực có chút khó hiểu.
Mãi đến khi U U giao Miên Miên cho Ung Trạch, Việt Minh mới phục hồi lại tinh thần.
“Từ từ!”
Cậu ta đè tay cầm dây thừng của U U.
“Anh ta lừa gạt em!” Việt Minh nôn nóng giải thích: “Anh ta chỉ muốn mang Miên Miên đi, anh ta sẽ không đưa về đâu!”
Yêu quái sao có thể nói giữ lời?
Yêu quái đều căm thù con người, miệng đầy lời nói dối, người này sở dĩ lừa gạt U U còn nói sẽ mang nó trở về, chẳng qua là bởi vì muốn yên tĩnh mang Miên Miên đi mà thôi.
Tuy rằng Việt Minh lo lắng Miên Miên lại lần nữa làm ra hành động tổn thương U U, nhưng cậu ta cũng biết, U U thật sự rất để ý người bạn Miên Miên này.
Nếu Miên Miên một đi không trở về, U U nhất định sẽ vô cùng vô cùng đau lòng.
Cậu ta không muốn nhìn thấy U U đau lòng.
“..

Thật vậy ạ?”
U U bán tín bán nghi, ngược lại nhìn về phía Ung Trạch.

“Anh gạt em sao?”
Ung Trạch ngồi xổm trước hàng rào, dùng đôi mắt trong suốt và tĩnh lặng nhìn U U trả lời:
“Không lừa em, anh sẽ trở lại rất nhanh, anh bảo đảm.”
“Anh xem –!” U U được bảo đảm không hoài nghi chút nào, phụ họa gật đầu: “Anh ấy nói anh ấy không lừa em! Là sự thật!”
Ung Trạch không lấy ra bất cứ cái gì có thể bảo đảm cậu sẽ không gạt bé, nhưng mà dựa vào gương mặt đẹp này, cậu cảm thấy cho dù cậu nói cái gì cô bé này đều sẽ tin tưởng.
Việt Minh cũng cảm thấy bé rất ngốc.
Nhưng mà cô nhóc này đối với chỉ số thông minh của bản thân thập phần tin tưởng, cho nên bé yên tâm lớn mật cầm dây giao cho Ung Trạch, sau đó ôm Miên Miên hôn hôn lỗ tai nhỏ của nó.
“Cậu phải nhanh trở về, mỗi ngày mình ở nhà đều sẽ nhớ cậu thật nhiều thật nhiều, cậu cũng phải nhớ mình.”
Miên Miên: “Be–“
Nghe thấy Miên Miên đáp lại, U U lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ung Trạch.
Ung Trạch: “…”
U U: “…”
Hai người giằng co hồi lâu, Ung Trạch rốt cuộc không cản được ánh mắt sáng ngời của cô bé, há miệng thở dốc:
“..

Được..

Sẽ nhớ.”
Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nói những lời như vậy với người khác.
“Hehe, được rồi ạ! Bye bye!”
U U nâng khuôn mặt nhỏ, thỏa mãn nhảy nhảy, nhìn theo một người một cừu đi xa.
Mà phía sau bé, vẻ mặt Việt Minh phức tạp nhìn bóng dáng không hề đề phòng của U U.
– – -Bé bị lừa rồi.
– – -Miên Miên chắc chắn không trở về..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.